Editor: Meow
Hạ Hành không tức giận, cũng không xông tới cho Hà Hoan mấy đấm, ngược lại học theo y, ngồi xuống trước cửa khoang.
Hai người mặt đối mặt, cùng đung đưa chân.
“Anh là thao tác viên chiến hạm.” Hạ Hành nói.
Những người khác vừa nghe liền sửng sốt.
Nhìn biểu tình họ, Hạ Hành đã chắc chắn suy đoán của mình là chính xác.
Chu Hồng sờ cằm: “Biết chắc sớm muộn gì cũng bị lộ, nhưng không ngờ cậu chỉ vừa tỉ thí cùng y hai trận đã rõ.”
“Này.” Hạ Hành nhìn Hà Hoan, nhướng nhướng mày.
“Đúng.”
Hà Hoan thản nhiên thừa nhận.
Y hỏi Hạ Hành: “Sao cậu phát hiện được? Vì tôi thắng cậu, hay do có Ngọc ca tới cổ vũ?”
“Có ba nguyên nhân, anh muốn nghe không?” Hạ Hành nâng cằm.
Giờ hắn đã bình tĩnh lại. Nếu bại bởi tên nhà giàu rảnh rỗi chơi phi hạm, Hạ Hành cảm thấy mình nên xin lỗi công lao dạy dỗ của Thành ca. Nhưng nếu bại bởi thao tác viên chiến hạm, trong lòng hắn sẽ dễ chịu hơn.
Hà Hoan thu nụ cười, nhìn Hạ Hành, khó có được vẻ đứng đắn: “Nói đi, tôi muốn nghe.”
“Thứ nhất, lần trước anh theo xem Hàn đại thiếu gia tham gia thi đấu khu Đông, anh cũng ở trong khoang, tất cả mọi người đều mồ hôi đầm đìa, hận không thể lột sạch. Nhưng anh ngay cả cúc áo sơ mi cũng không mở. Tôi đoán là vì anh quanh năm điều khiển chiến hạm, nhiệt độ phi hạm thi đấu căn bản không là gì so với chiến hạm, nên lúc đó anh không cảm thấy nóng.”
Hà Hoan gật gật đầu: “Đúng là tôi không cảm thấy nóng.”
“Thứ hai, anh lợi hại như vậy, nhưng khi tôi kiếm tên anh trên mạng lại không thấy, dù là ảnh hay bất kỳ thông tin gì. Tôi nghĩ mọi khả năng chỉ có [Luật bảo vệ thao tác viên chiến hạm tại ngũ]. Vì phòng ngừa sát thủ sao Hỏa đến ám sát, tất cả thành viên tiến vào hàng ngũ thao tác viên sẽ được bảo mật tất cả thông tin.”
Hà Hoan gật cái nữa: “Đúng như vậy.”
“Thứ ba, cũng là quan trọng nhất, tuyển thủ thi đấu phi hạm, dù là người đã cầm qua quán quân, cũng không thể trong vòng năm mươi sáu giây hạ gục tôi.” Hạ Hành nhìn qua thời gian tỉ thí lần này, còn không đỡ nổi quá một phút.
“Tôi có thể xem điểm thứ ba này là lời khen ngợi.” Hà Hoan thở dài.
“Thế nên, các anh gọi tôi tới đây làm gì?” Tầm mắt Hạ Hành quét qua Chu Hồng, Cố Hoài cùng Trần Ngọc.
Ánh mắt hắn rất lạnh, cũng rất có lực. Dù tuổi có nhỏ một chút, còn dễ tạc mao, nhưng cũng là người từng trải qua sinh tử.
Ba người họ đều lộ biểu tình hơi áp lực.
Chu Hồng vội xua tay: “Tôi chỉ đến xem náo nhiệt, có vấn đề đừng kím tôi.”
“Cậu cảm thấy nguyên nhân là gì?” Từ nãy tới giờ ánh mắt Hà Hoan luôn dừng trên người Hạ Hành, làm hắn khó hiểu mà cảm thấy nóng bức.
“Chỉ cần không phải gọi tôi về hạm đội, nguyên nhân gì cũng được.” Hạ Hành nói.
Hạ Hành biết rõ năng lực mình không kém, được thao tác viên cấp A Quan Thành nắm tay dạy dỗ, lại trui rèn kỹ năng qua chiến trường, thực sự rất quý giá.
Nhưng chính hắn cũng rõ ràng, trong lòng mình có một nút thắt.
Có lẽ vì Cuộc chiến Hắc yểm quá thảm thiết, luôn chuẩn bị tinh thần đối mặt với cái chết.
Hay là từ khi Quan Thành đã rời đi, hắn không chắc mình có thể tin tưởng một người khác như đã tin anh.
Hoặc là thay vì trải qua những ngày huấn luyện nhàm chán, làm một tuyển thủ tự do vui vẻ hơn nhiều.
Hơn nữa câu cuối cùng Quan Thành đã nói với hắn là: “Cậu nhất định phải sống tốt.”
Hạ Hành chưa bao giờ tham sống sợ chết, nhưng tính mạng con người là vô giá, không thể tùy tiện đánh đổi.
“Lần này, cậu muốn nghe lời nói thật hay nói dối?” Hà Hoan chống cằm nhìn hắn.
“Anh lại thế!” Hạ Hành cạn lời.
Ngày đó ở nhà mình, Hà Hoan nói cái gì mà “Tôi thích cậu”, làm Hạ Hành mỗi đêm nhớ tới đều gặp ác mộng.
“Cậu có thể chọn nghe lời thật, không cần nghe lời láo đâu.” Hà Hoan nói.
“Thôi có lời nhảm gì anh cứ nói trước đi, để sau nghe lời thật còn xuôi tai hơn.”
Hạ Hành dứt lời, Chu Hồng đã không lưu tình bổ một đao: “Nếu tôi là cậu, dù tên này nói thật hay giả gì tôi cũng không nghe.”
Chỉ có bạn nhỏ mới rảnh lựa chọn, người lớn thông minh sẽ không ngu mà chọn cái gì.
Cố Hoài cũng gật đầu đồng ý.
Hạ Hành lơ đãng nhấc cằm: “Người này á, anh không chặn nổi cái miệng y đâu.”
“Được rồi, lời giả chính là, cậu có nguyện ý làm pháo thủ vủa tôi không?” Hà Hoan nhìn vào mắt hắn nói.
Nhất thời bốn bề yên tĩnh.
Cố Hoài nắm chặt tay, Chu Hồng nín thở, ngay cả Trần Ngọc cũng nhíu nhíu mày.
Hạ Hành ngơ ra. Trước kia Quan Thành hỏi hắn có muốn test điểm xứng đôi cùng anh không, chỉ đưa hắn một chai nước ngọt, không có không khí nghiêm túc, đứng đắn như bây giờ.
Hơn nữa “Pháo thủ của tôi” này, còn mang hàm nghĩa độc nhất vô nhị.
Những người còn lại đều nhìn chằm chằm hắn.
Ôi chao, sao nhìn giống như cầu hôn vậy?
Nhưng cũng không phải là anh cầu hôn, ông đây liền gả cho anh.
“Không muốn.”
Hạ Hành đáp, ngắn gọn trực tiếp.
“Vì sao?” Hà Hoan cười hỏi hắn, nhìn không có chút kinh ngạc hay tức giận gì.
“Tên anh quá lẳng lơ.”
“Là đàn ông đều thích tên tôi.”
Hà Hoan, hợp hoan[1], nghe thật dễ làm người ta tưởng tượng.
[1] hợp hoan là làm abcxyz ấy, là đàn ông thì đều thích abc...
“Cút.” Hạ Hành không chút che giấu biểu tình ghét bỏ.
“Xì, nói một đằng nghĩ một nẻo.”
Hạ Hành nghẹn cứng.
“Nói một đằng nghĩ một nẻo? Ai cơ? Tôi đây ăn ngay nói thật, đứa nào nói một đằng nghĩ một nẻo!
Ôi, tĩnh tâm tĩnh tâm, không thể nổi giận. . Ngôn Tình Hài
Với cái tên Hà Hoan này không thể giận, mình càng giận, y càng đùa ác hơn.
Hà Hoan cười cười, nhìn qua Trần Ngọc: “Lời thật để Ngọc ca nói đi.”
Hạ Hành vừa nghe đã thấy vui vẻ. Chỉ cần không phải Hà Hoan nói là được, y cứ thật thật giả giả, nghe đau cả óc.
Đã thế nghe nhiều còn có thể tức chết người. Vẫn là nghe Ngọc ca nói lời đứng đắn thoải mái hơn.
Trần Ngọc bước đến, đưa Hạ Hành một chai nước ngọt.
“Cậu nhớ Triệu Như Tùng chứ, cái người bị cậu từ chối liền thuê một đám côn đồ tới gây rối đó.”
Hà Hoan vuốt cằm: “Ngọc ca nè, lời này của anh sao cứ là lạ. Vừa mới Hạ Hành cũng từ chối tôi, hay là tôi cũng thuê một đám côn đồ tới trả thù?”
Hạ Hành liếc y một cái, gật đầu nói: “Đương nhiên em nhớ. Triệu Như Tùng kia đứng tên sở hữu gần ba mươi câu lạc bộ phi hạm, bao được biết bao cúp quán quân.”
Trần Ngọc tiếp lời: “Vậy chắc cậu cũng biết, hiện nay thao tác viên chiến hạm của liên bang đã thiếu nhân lực trầm trọng, quân dự bị đã sắp không lấp đủ chỗ trống này. Thế nên, giải đấu phi hạm cũng xem như là một đường tắt để tuyển thao tác viên.”
Hạ Hành thầm thở dài: “Xem ra liên bang thực sự thiếu người. Tuyển thủ phi hạm căn bản không thể cùng đẳng cấp với thao tác viên chiến hạm.”
Những người lái được phi hạm thi đấu không chắc có thể điều khiển được chiến hạm chiến đấu.
Trần Ngọc nói tiếp: “Nhưng dù là vậy, hai năm qua câu lạc bộ Triệu Như Tùng cũng đã giao cho liên bang mười tám thao tác viên, họ đại khái đều ở cấp C, trước mặt không ai cấp B trở lên.”
“Phí lời, muốn đạt cấp B, không qua thực chiến cơ hồ là không thể nào được. Nếu ngày nào đó kẻ địch sao Hỏa tiến đánh, đám thao tác viên Triệu Như Tùng đào tạo cũng ra đi đầu tiên, đúng là lãng phí tài nguyên liên bang.” Hạ Hành hừ lạnh đáp.
Có thể người khác sẽ nói hắn quá kiêu ngạo, nhưng Hạ Hành rất rõ trên chiến trường chân chính là như thế nào.
Đó là không thể phạm sai lầm, chỉ có một mất một còn.
“Đúng vậy, mục đích của Triệu Như Tùng chính là muốn mượn những thao tác viên để dần tiến vào liên bang, gã đã không còn thỏa mãn khi chỉ là một thương nhân. Tuy nhiên, nếu gã cạnh tranh công bằng, hạm đội liên bang cũng rất hoan nghênh. Nhưng gã đã dám dùng thủ đoạn lũng đoạn giải đấu phi hạm, dám qua mắt cả liên bang.”
“Sao các anh không trực tiếp điều tra rồi cấm thi đấu luôn?” Hạ Hành hỏi ngược lại.
“Làm vậy giới thương nhân sẽ bất mãn, hơn nữa ngoài mặt Triệu Như Tùng cũng chưa chạm tới ranh giới cấm của liên bang.” Trần Ngọc nhìn Hà Hoan, “Vì nguyên nhân trên, Hiệp hội thi đấu thi hạm cùng liên bang đều ngầm cho phép Hà Hoan cùng Cố Hoài thành lập câu lạc bộ phi hạm, một mặt phá vỡ việc lũng đoạn thi đấu phi hạm của Triệu Như Tùng, mặt khác... liên bang cũng muốn trong giải đấu này chọn ra một vài thao tác viên có tiềm lực.”
Chu Hồng ghé vào tai Cố Hoài nói thầm: “Sao tôi cảm thấy Ngọc ca là đang nghiêm túc nói bậy nói bạ?”
Cố Hoài lắc đầu: “Ngọc ca chưa bao giờ nói bừa.”
Xem ra, là thật.
“Oh, em hiểu rồi.” Hạ Hành gật đầu, “Lão chó già Triệu Như Tùng kia còn tồn tại, thì sẽ có rất nhiều câu lạc bộ có tiềm năng nhưng lại bị loại ngay từ vòng sơ loại, một số đến bán kết cũng bị đá ra, liên bang thấy những câu lạc bộ kia ngay cả một cơ hội vùng dậy cũng không có, như vậy đúng là đào không đến vàng. Các anh tìm đến em, là để em đánh rơi mấy câu lạc bộ kia của gã, tạo cơ hội cho những câu lạc bộ khác. Hơn nữa em cũng có chút bản lĩnh, nếu đấu với em, các anh cũng có thể nhìn được tiềm năng người kia rốt cuộc là lừa hay ngựa?”
Hà Hoan nhẹ nhàng cười: “Vậy tôi tính là lừa hay ngựa?”
Hạ Hành vuốt tay: “Anh á, anh cùng gã Triệu Như Tùng kia giống nhau... đều là chó già.”
“Ồ, vậy ư.”
Hà Hoan nhảy xuống bậc thang, đi đến trước mặt Hạ Hành.
Hạ Hành vẫn ngồi cạnh cửa khoang, nhìn y đi tới, lập tức nâng cao tinh thần cảnh giác, nắm tay thành đấm.
Hà Hoan đưa tay chọt vào băng vải trên mắt cá chân hắn, Hạ Hành mới phát hiện dây giày cùng băng vải đều tuột.
Hắn đang muốn khom người buộc dây giày, nhưng vì hai người một người ngồi trên cửa khoang, một người đứng dưới, đầu Hạ Hành vừa lúc chạm vào bả vai Hà Hoan.
Hạ Hành theo bản năng lùi lại, hắn không quen dựa gần người khác như vậy.
Nhớ đến lần đầu tiên trong khoang phi hạm thi đấu, ngửi được hương vị Hà Hoan, Hạ Hành đã cảm thấy thật sạch sẽ thoải mái. Bây giờ nghĩ lại, mình đúng là ngơ, đó rõ ràng là mùi nước giặt được cung cấp thống nhất trong hạm đội.
Có tác dụng sát khuẩn, khử độc cùng nâng cao tinh thần.
Hà Hoan áp quá sát, không chỉ cảm nhận được hương vị đã lâu không gặp của y, còn cả nhiệt độ cơ thể người y.
Ấm áp, chậm rãi thẩm thấu, vừa mới ngẩn ra, đã bị bao phủ bởi nhiệt độ ấm áp của y.
Hạ Hành muốn đưa tay đẩy đối phương xa chút, chợt thấy mắt cá chân thoáng căng.
Là Hà Hoan giúp hắn buộc băng vải lại.
“Cậu đừng quên, cậu còn thiếu chó già tôi đây một cửa sau đó. Tính lúc nào ngồi trên đùi tôi gọi ca đây?” Thanh âm y nhàn nhạt, đè thấp như là lướt qua tai Hạ Hành.
Tai Hạ Hành đỏ bừng nhanh chóng lan đến cổ rồi mặt.
Thanh âm Hà Hoan nhẹ nhàng, từng âm phát ra như có như không lướt qua cổ Hạ Hành, vừa nhột vừa nóng.
“Anh đập tôi này! Tôi dù làm ngọc vỡ cũng không thèm làm ngói lành.”
Hạ Hành vừa nói, Chu Hồng Cố Hoài đều vui vẻ.
“Ôi, nhóc này, chúng ta đây làm ngọc nát biết bao năm vẫn còn lay lắt sống đây!” Cố Hoài nói.
“Tên kia đầy miệng lưu manh. Cậu cùng lăn lộn với y rồi cũng bị nhiễm mất. Anh rất coi trọng cậu đó.” Chu Hồng cũng nói.
Trần Ngọc thở dài: “Được rồi được rồi, chính sự đã giải quyết. Tôi muốn hỏi, giờ câu lạc bộ các cậu chỉ có mỗi Hạ Hành, có giống bộ dáng câu lạc bộ không? Luật quy định thao tác viên chiến hạm không thể tham gia đấu giải, còn ba vị trí kia các cậu tính thế nào?”
Hạ Hành vừa nghe, thấy là lạ: “Hả? Mấy ngày trước có mấy người đối chiến với em mà? Bốn người kia không phải tuyển thủ ký hợp đồng với câu lạc bộ sao?”
“Họ đều là học viên dự bị, bình thường phải huấn luyện, không thể tham gia thi đấu.” Trần Ngọc nói.
Hạ Hành há miệng, nghe vậy liền dùng sức nín lời sắp nói xuống.
“Nhóc con, có việc cứ nói thẳng.” Cố Hoài nói.
“Là anh bảo tôi nói đó...những người kia là học viên dự bị? Tôi còn tưởng là đám newbie từ đâu tới!”
Hạ Hành thầm nghĩ, nhóm học viên dự bị trước kia của hắn cũng không giống đám đợt này, như đám hoa nhỏ trong nhà kính vậy, đánh cùng mất cả kiên nhẫn.
“...” Cố Hoài đen mặt.
Chu Hồng nỗ lực nín cười.
“Nhóm học viên kia chủ là thiếu sự tàn nhẫn cùng quyết đoán. Hơn nữa... còn chưa hiểu sinh tử.” Hà Hoan nhàn nhạt nói.
Hạ Hành nhìn y rũ mắt xuống, nơi nào đó sâu xa trong đáy lòng chậm rãi mất đi sự kiên định vốn có.