Editor: Meow
“Là như vậy sao?” Hạ Hành nhìn đám người ngoài cửa.
Họ nhìn không sót một động tác nào của hắn, như hổ rình mồi.
Thấy đám kia không trả lời, Hạ Hành cười lạnh.
“Muốn đánh thì ra ngoài đánh, nếu làm hư đồ nhà ông mày, thì để mạng chó tụi bây lại đây!”
Nói xong, Hạ Hành nhấc tóc vàng, che trước mình, hùng hổ ra ngoài.
Tóc vàng rất sợ gậy sắt tụi kia đập xuống, vừa đi vừa la.
“Đừng đánh tao! Đừng đánh tao!
Thừa dịp đám lưu manh còn chưa rõ tình huống, Hạ Hành nhanh tay giật lấy một cái gậy sắt, rồi đi cùng chúng.
Trước kia khi còn là quân dự bị, hắn cũng đã được huấn luyện đánh nhau, hơn nữa hắn ra tay vừa nhanh vừa độc, thoáng cái đập bốn năm đứa.
Những người còn lại không ngờ Hạ Hành lợi hại như vậy, đều há hốc mồm.
Tiếng vỗ tay vang lên.
“Lợi hại.”
Đường này về đêm luôn náo nhiệt, tiếng vỗ tay này dù không lớn nhưng rất có cảm giác tồn tại.
Hạ Hành ngẩng đầu, thật muốn chửi mẹ nó.
“Hà Hoan! Sao lại là anh!”
Tôi đội nón xanh cho anh hay cướp chén cơm nhà anh?
Sao cứ như âm hồn bất tán vậy?
“Tôi không đến, sao biết cậu lợi hại như thế?” Hà Hoan vẫn mặc áo sơ mi trắng, ngồi trên lan can sắt ở đường đối diện.
Lan can kia đã rất nhiều năm, còn trải qua lửa đạn hai năm trước, đã không còn chắc chắn.
Hà Hoan ngồi đó, hai chân buông thõng, nhìn đặc biệt dài.
Theo nhịp y nói chuyện, còn đung đưa hai lần.
Y vốn lớn lên có khuôn mặt hại nước hại dân, mấy tên côn đồ khu hạ thành chưa từng gặp qua người nào đẹp như vậy, nhìn nhau, lộ ra nụ cười có ý xấu.
Mà Hạ Hành còn chưa ý thức được Hà Hoan lại hút thêm một đống lửa đạn, hừ lạnh hỏi: “Chắc không phải là vì tôi từ chối anh, anh liền tìm... một đám rác rưởi này đến dạy dỗ tôi chứ?”
Nụ cười Hà Hoan không giảm: “Nhóc ngốc, tôi mà muốn dạy dỗ cậu, đương nhiên sẽ tự mình động thủ.”
Hạ Hành nhíu mày, sao cứ cảm thấy giọng điệu Hà Hoan có vẻ kỳ quái.
Mấy tên côn đồ kia cười tươi như hoa, đi về phía Hà Hoan.
“Ôi, anh trai nhỏ à, hắn từ chối anh, còn chúng tôi thì không nha!”
Hạ Hành:...
“Anh muốn xử ai vậy, không cần tự động thủ, anh em đến giúp anh!”
Hạ Hành:...
Hình như hắn đã hiểu cuộc nói chuyện vừa rồi của mình và Hà Hoan còn nghe như ý gì đó.
Tiếp một đống ô ngôn uế ngữ, nhưng Hà Hoan một chút cũng không để ý, chỉ nhìn phía Hạ Hành.
Ánh mắt kia, thật nặng tình.
Làm cho Hạ Hành nhớ đến phim truyền hình máu chó tám giờ, nữ chính si tình bị nam chính từ chối, uống rượu ngoài đường, bị bọn côn đồ ngăn lại trêu chọc. Vừa lúc nam chính lái xe đi ngang qua, nữ chính si tình mải nhìn, dùng ánh mắt chất vấn đối phương, nếu anh không để ý tới em, em sẽ để cho mấy tên người xấu này bắt nạt đến chết.
Người sao Hỏa này lại tới tháng nữa rồi, đồ thần kinh!
Bỗng có một gã đưa tay muốn vuốt mặt Hà Hoan.
Hà Hoan một phát bắt được gậy sắt của gã, chợt ném về phía Hạ Hành ở bên kia đường.
Chuyện phát sinh quá đột ngột, Hạ Hành hoàn toàn không lường trước được, chỉ biết là gậy sắt kia sượt qua gò má của mình, mười phần sức lực.
“A...”
Sau lưng Hạ Hành vang lên thanh âm ngã xuống, cùng tiếng gậy sắt rơi xuống đất.
Hắn quay đầu, thấy một tên côn đồ xăm kín cổ bị gậy sắt Hà Hoan ném đến đập trúng, ôm ngực nằm trên đất.
Quá nửa xương cốt chắc cũng bị đập nứt.
Đầu kia của gậy sắt còn được mài qua, rất nhọn.
Tim hắn trầm xuống, vừa nãy tên xăm mình này muốn đánh lén mình, nếu bị gậy của gã đập xuống, e là đi tông luôn cái mạng.
Nhất thời lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Mấy tên côn đồ còn lại trợn tròn mắt.
Cả đám nhìn Hà Hoan, có thể một tay ném gậy sắt, còn rất chính xác không sai một ly mà trúng mục tiêu, đúng là không phải người.
Hạ Hành cũng trợn to hai mắt: “Mẹ nó, anh luyện ném lao hả?”
“Đã vây đánh còn không quang minh chính đại, dùng trò lén lút, thật là một đám chỉ biết lãng phí lương thực.”
Thanh âm Hà Hoan lạnh lẽo, ngay cả Hạ Hành cũng cảm thấy bị khí thế của y trấn áp.
Nhóm côn đồ nhìn nhau, biết được người trước mắt này không dễ chọc, sợ là còn khó đối phó hơn Hạ Hành nhiều, lặng lẽ lui.
Hà Hoan đi đến bên người đánh lén Hạ Hành, ngồi xổm xuống: “Nói, ai phái mày tới?”
“Tôi đã nói là không biết người nọ... chỉ nhận tiền...” Gã xăm mình vẫn cố vịt chết mạnh miệng.
Hà Hoan lắc đầu: “Không, những người kia quần ẩu, có thể là vì muốn cướp hay vơ vét tài sản, nhưng vừa nãy mày là muốn mạng Hạ Hành. Có thể để cho mày có sự can đảm này, ngoài việc cho rất nhiều tiền, còn đảm bảo sẽ giải quyết gọn nhẹ việc này.”
Gã xăm mình không nói lời nào.
“Không nói?” Hà Hoan nghiêng mặt, nhỏ giọng: “Vậy thì mày cũng không còn mạng để chờ cố chủ tới giải quyết.”
Dứt lời, Hà Hoan cầm gậy sắt nhọn kia, chợt đâm vào mặt gã.
Mẹ ơi! Này là muốn chết người à!
“Này....” Hạ Hành vọt tới, nắm chặt đầu gậy, “Anh có bệnh à....”
Biểu tình Hà Hoan chưa từng biến đổi, ánh mắt không hề có nhiệt độ.
Nhìn sườn mặt của y, Hạ Hành cũng muốn lùi lại.
“Mày giết Hạ Hành sẽ có người chống đỡ giúp mày, còn tao giết mày thì cũng có người thu xếp dùm tao.” Hà Hoan chậm rãi nói từng chữ, rất rõ ràng.
Gã xăm mình run rẩy, để lại trên đất một bãi nước đọng khả nghi.
“Tôi nói! Tôi nói! Người của Triệu gia! Là người của Triệu gia tìm tôi!”
“Hả?” Hạ Hành sờ sờ gáy, “Triệu gia nào?”
Hà Hoan thả gậy sắt, cười lạnh, “Còn Triệu gia nào nữa? Triệu gia mà có gần ba mươi câu lạc bộ đó.”
“Ồ...”
Kỳ thực hắn vẫn chưa biết là Triệu gia nào.
“Nghe tên Triệu Như Tùng bao giờ chưa? Trên danh nghĩa có hơn hai mươi câu lạc bộ phi hạm, là đại gia ôm ba chức quán quân liên tục tại giải thi đấu.” Hà Hoan rất kiên nhẫn giải thích.
“Tôi nhớ rồi, trước có câu lạc bộ phi hạm muốn ký hợp đồng dài hạn với thôi, tôi từ chối...”
Lẽ nào là vì chuyện này, đại gia Triệu Như Tùng kia mới tìm người muốn mạng hắn?
“Hai người đừng hiểu lầm... ông chủ Triệu không nói muốn mạng... Chỉ cần đảm bảo hắn không tham gia được giải thi đấu mà thôi...” Gã xăm người vội vàng giải thích.
Cho nên hành động vừa rồi của gã, quá nửa là do đánh nhau đến đỏ mắt rồi.
“Gì? Nếu tao trúng một gậy kia, chắc chắn không tham gia giải đấu được rồi, mà phải tham dự tang lễ đó!”
Hạ Hành tức giận cho tên kia một cước.
Chưa hết giận, lại đạp một cước.
Còn không hả giận, đạp thêm một cước nữa.
Hà Hoan không nói lời nào, nhìn Hạ Hành trút giận.
Còn tưởng Hạ Hành sẽ đạp gã kia đến cùng, ngờ đâu hắn xoay người, cầm lại bao bố, đeo lên vai, đi.
Hà Hoan hỏi hắn: “Đi đâu vậy?”
“Lượm ve chai.”
Hạ Hành cho là Hà Hoan sẽ không đi theo nữa, vừa đi vừa nghĩ chuyện tối nay.
Hắn chỉ muốn kiếm tiền, tự do mà kiếm, không trộm không cướp. Nhưng nếu đắc tội ông lớn trong giới phi hạm như Triệu Như Tùng, sợ là không lăn lộn được trong nghề này nữa.
Cùng với, dù không thích gì Hà Hoan kia, nhưng vừa nãy người ta đã cứu mạng mình.
Thật phiền, sao lại là tiểu bạch kiểm kia cứu chứ?
Bỗng không còn tâm tình đi nhặt ve chai, vừa quay đầu, đã thấy tiểu bạch kiểm đang làm mình phiền não kia đi theo.
“Anh... Anh đi theo tôi làm gì?”
“Nhìn cậu lượm ve chai đó.” Hà Hoan thản nhiên đáp.
Hạ Hành bật cười: “Cũng đúng, người có tiền như anh, chắc là chưa từng thấy người ta nhặt ve chai.”
“Không cảm ơn tôi một câu sao, vừa rồi còn cứu mạng cậu.”
“Vậy để tôi lượm ve chai cho anh xem, coi như cảm ơn.”
Hạ Hành xoay người, tiếp tục đến chỗ đổ rác.
“Cậu cảm ơn kiểu này, đúng là đủ khác biệt.”
Hà Hoan còn thật theo Hạ Hành đến bãi rác.
Ánh trăng mang đến cảm giác thanh lãnh, rơi lên đống rác dài liên miên trên núi, nếu chụp được khoảnh khác này, chắc chắn rất có cảm giác nghệ thuật.
Hạ Hành đặc biệt cúi đầu, tìm từng tấm từng tấm hộp giấy, ép thẳng, bỏ vào bao trên lưng, rồi nhìn về phía Hà Hoan đứng cách đó không xa.
“Biểu diễn hôm nay kết thúc, nếu ngài cảm thấy xem vui, lần sau tới sớm?”
“Ồ, được.” Hà Hoan gật đầu.
Hạ Hành vác bao về nhà, đi suốt nửa giờ, mà Hà Hoan vẫn một mực đi sau lưng hắn.
Đến cửa nhà, Hạ Hành biết y còn theo mình, không nhịn được xoay người.
“Anh đủ chưa...”
“Chậm chút, bao bố cậu bị thủng.”
Thanh âm Hà Hoan ôn hòa.
Hạ Hành ngẩn người, giờ mới phát hiện cả đoạn đường y luôn giữ lấy chỗ thủng đó.
Nếu Hà Hoan buông tay, lỗ thủng sẽ càng lớn hơn, giấy bìa sẽ rơi ra ngoài.
“Cảm... Cảm ơn.”
Đây là lần đầu tiên Hạ Hành gặp loại này... Loại người có tiền này.
Chạy đến hạ thành trị an kém muốn chết, coi như là y chưa từng thấy người nghèo nên tới xem đi, thế mà không sợ chết đến một vệ sĩ cũng không mang, còn xem hắn nhặt ve chai, rồi theo hắn một đường về nhà?
“Hà tiên sinh, rốt cuộc ngài đi theo tôi làm gì, có thể nói thẳng ra không?” Hạ Hành giãn mày, cũng thu lại biểu tình thiếu kiên nhẫn.
“Tôi có thể vào, từ từ nói không?”
Hà Hoan cũng thu lại nụ cười, Hạ Hành cảm giác thái độ của y biến chuyển, làm hắn nhớ lại mỗi lần Quan Thành báo cáo chiến trận - nghiêm túc, gò bó.
Hạ Hành thở dài, hắn không chịu nổi cái vẻ mặt nghiêm túc này.
“Nhà tôi không có ghế sofa cho anh ngồi, cũng không có nước trà hay cà phê.”
Hạ Hành mở cửa, hắn nói thật.
Sofa lớn trong nhà đã hư, trước đó bị chuột cắn, giờ lồi cả bông.
Sofa trước bàn nhỏ chồng chất cũng nhỏ nhắn, chỉ cần để đồ hơi nặng chút chắc sẽ sụp.
Hạ Hành cũng không để ý Hà Hoan, ngồi xếp bằng bên giường, đem bìa vừa nhắt về lót dưới ván giường, vừa nhét vừa hỏi: “Nói đi, rốt cuộc anh đi theo tôi làm gì?”
“Cậu muốn nghe lời thật, hay là nói dối?” Hà Hoan vào xem phòng bếp nhà hắn.
Tủ lạnh là mẫu cũ từ mười năm trước, thật khiến người hoài nghi có phải cũng đem từ bãi rác về luôn không.
Mở tủ lạnh, đồ bên trong không nhiều, có một ít sữa bò giảm giá, trứng gà cùng chút đồ ăn sắp hết hạn.
“Tôi nghe quen lời nói dối rồi, anh nói dối trước đi. Nói dối thường êm tai hơi lời thật nhiều.” Hạ Hành đáp.