Cuồng Tà Tuyệt Đản

Chương 8: Chương 8: Thiếu niên nghĩ về cha




Hơn mười con ngựa đang phóng nhanh như gió cuốn làm cho cát bụi tung bay mù mịt. Nhìn cách phục sức bên ngoài có thể thấy nhưng người này đã được huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, được tuyển chọn kỹ lưỡng trong đám hộ vệ ở Tuần phủ.

Người nào người nấy tinh thần sung mãn, hai mắt sáng như sao, hai bên thái dương nổi cao, chỉ liếc mắt qua cũng biết nội công đã đạt đến mức thượng thừa, lên đến đỉnh cao của người luyện võ.

Tiểu Bá Vương được đám đông hộ tống càng tỏ ra hống hách kiêu ngạo xem thường tất cả mọi người xung quanh.

Cầm roi chỉ vào Đặng Tiểu Nhàn trầm giọng quát :

- Bắt nó!

Đám người xô lại đang định động thủ bắt người.

Bỗng nhiên có một người trạc tuổi ngũ tuần dáng vẻ phi phàm xem ra có vẻ là thủ lĩnh của nhưng người này giơ tay hét lớn :

- Khoan đã!

Đám người thoáng chút ngạc nhiên lập tức lùi lại phía sau.

Tiểu Bá Vương nhăn mặt tức giận thét lớn :

- Lộ Kiều Phong, ngươi dám...

Lộ Kiều Phong nghiêm sắc mặt đáp :

- Lộ Kiều Phong ta đây tuy làm quan chức nhỏ, nhưng cũng là quan mệnh triều đình. Tự nhiên có người chỉ vào người này cho là hạng giang dương đại đạo giết người cướp của rồi bắt về thẩm vấn tra xét, chưa kịp hỏi số trắng đen chi cả, sao lại động thủ bắt người?

Khuôn mặt Tiểu Bá Vương trở nên tái ngắt, bực tức vô cùng, miệng cứ lải nhải không ngớt.

Lộ Kiều Phong không buồn để ý đến hắn, quay sang nói với Đặng Tiểu Nhàn :

- Các hạ phải chăng họ Liễu.

Đặng Tiểu Nhàn lạnh lùng đáp :

- Không sai tại hạ chính là Liễu Xuân Tăng.

Lộ Kiều Phong nói tiếp :

- Có người nói ngươi giết người cướp của, mong rằng ngươi đi theo ta về nha môn tuần phủ một chuyến.

Đặng Tiểu Nhàn cười nhạt :

- Tôn giá thấy tại hạ giống như nhưng kể giết người cướp của giang dương đại đạo lắm sao?

Lộ Kiều Phong nghiêm mặt đáp :

- Đại nhân nhà ta sáng suốt phân minh, hắc bạch thị phi rõ ràng, tự nhiên có cách xử trí, xin mời các hạ theo ta.

Đặng Tiểu Nhàn chẳng nói tiếng nào, dắt con Huyết Hãn Bảo Mã theo sau bọn họ.

Chưởng quỹ khách điếm từ trong khe cửa nhìn ra bên ngoài theo dõi, thấy mọi người đã đi rồi mới nhẹ nhõm thở phào lẩm bẩm nói với chính mình :

- Thiệt là phúc đức lắm mới gặp được Lộ Kiều Phong.

* * * * *

Mảnh trăng lưỡi liềm vắt vẻo trên cao.

Bầu trời trong trẻo muôn sao lấp lánh.

Trên lầu tiếng trống điểm canh vang lên thời khắc đã chuyển sang canh ba.

Vạn vật yên tĩnh lạ thường.

Màn sương dày đặc bao phủ khắp bầu trời khuya.

Trong hình phòng tiếng la hét chửi rủa xen lẫn tiếng roi gậy vang vọng ra ngoài, nghe thật ghê rợn.

Thình lình...

Có hai bóng người từ xa tiến lại gần chạy như bay về phía hình phòng.

Người chạy phía trước chính là Lộ Kiều Phong, còn người phía sau đó là Tuần Vũ Sơn Đông Tiền Quyết. Tuần Vũ đại nhân này thân thể đã bắt đầu phát phì, bụng ưỡn ra phía trước trông giống như thai phụ được năm tháng, hèn chi mà lão cảm thấy mệt nhọc thở không ra hơi.

Lộ Kiều Phong vẫn hối thúc ông ta :

- Đại nhân đến mau, trễ thì tiểu quan e rằng...

Bước chân hai người nhanh thêm phút chốc đã đến ngoài cửa hình phòng.

Lộ Kiều Phong đứng ở cửa hình phòng cúi mình nói :

- Đại nhân đến.

Lộ Kiều Phong còn chưa dứt lời, một bóng người nhẹ nhàng từ trong phòng lướt ra nhanh như điện xẹt trốn ra phía ngoài tường.

Người này khinh công cao diệu lạ thường biến mất nhanh như ánh chớp, hơn nữa vị Tuần Vũ đại nhân nhãn lực kém cỏi, nhất thời tưởng mình hoa mắt nên mới thấy.

Lộ Kiều Phong tuy phát hiện ra tất cả nhưng sợ rằng sẽ làm cho Tuần Vũ đại nhân kinh sợ, nên cũng không dám nói lên tiếng nào.

Đặng Tiểu Nhàn bị đánh đến nỗi thương tích đầy mình nhưng vẫn mở miệng chửi mắng :

- Tổ bà mi nhớ lấy ngày hôm nay, chỉ cần ông tổ mi đây không chết ta nhất quyết phải bắt ngươi đền gấp vạn lần.

Tiểu Bá Vương giơ tay lấy từ trong lò ra một thanh sắt nung đỏ rực đưa qua đưa lại trước mặt Đặng Tiểu Nhàn lạnh lùng cười nói :

- Được! Cái giống tạp chủng nhà mi không sợ đánh hả? Tốt! Lão tử sẽ cho ngươi nếm thử hương vị của cây sắt này xem sao.

Tiểu Bá Vương đưa thanh sắt lên đang định dí vào trước ngực Đặng Tiểu Nhàn :

- Dừng tay!

Tiểu Bá Vương chấn động tâm thần quay đầu lại nhìn thấy Tuần Vũ cô trượng sắc diện xám xanh đứng ngay sau lưng mình, cổ tay hắn bỗng mềm nhũn.

“Cạch” một tiếng, cây sắt nung trong tay hắn đã rơi ngay xuống đất.

Sơn Đông Tuần Vũ mặt đầy sắc giận trợn mắt nhìn Tiểu Bá Vương trầm giọng thét lớn :

- Mi thật to gan dám tự tiện đi vào hình đường khảo đả lương dân. Mi còn coi trọng Vương pháp hay không?

Tiểu Bá Vương ngang nhiên trả lời :

- Hắn chẳng phải là lương dân gì cả, mà chính là một tên giang dương đại đạo.

Sơn Đồng tuần vũ nộ khí quát lớn :

- Ai nói?

Tiểu Bá Vương ngẩng đầu đáp :

- Tiểu quận chúa nói, nàng sai tiểu điệt đi bắt hắn ta.

Sơn Đông Tuần Vũ hỏi tiếp :

- Tiểu quận chúa ở nơi kinh thành xa xôi làm thế nào mà đến được đây, nói láo!

Tiểu Bá Vương nói to :

- Tiểu quận chúa đang ở bên ngoài. Người không tin tiểu điệt xin đi mời nàng vào đây.

Lộ Kiều Phong thật tâm muốn trị hắn nhanh lẹ ngăn đường đi của hắn, mỉm cười nói :

- Thôi đừng đi, ở bên ngoài một bóng người cũng không có, không tin ngươi cứ thử hỏi Tuần Vũ đại nhân xem.

Khuôn mặt Tiểu Bá Vương xám ngắt lạnh lùng nhếch mép nói :

- Lộ Kiều Phong lại là ngươi đi cáo trạng với lão gia sao? Được rồi, ngươi cứ đợi đấy mà xem ra sẽ có ngày cho ngươi đẹp mặt ra.

- Phản nghịch, phản nghịch, mau trói nó lại cho ta.

Sơn Đông Tuần Vũ bực tức tát cho hắn một cái bạt tai nảy lửa rồi nói tiếp :

- Cô cô ngươi thật là một mụ hồ đồ, cưng chiều ngươi quá mức, ngươi dựa thế quyền ra ngoài làm những chuyện xằng bậy, làm cho tiếng khóc than của dân chúng trăm họ ở Tế Nam phủ này thấu đến trời xanh. Mũ cao áo dài quan tước triều đình ban cho sớm muộn gì cũng bị cô cháu ngươi lột sạch, còn không đáng bị trói hả thằng ôn con.

Người bên cạnh thấy Tuần Vũ đại nhân tức giận vô cùng, vội vàng cầm lấy dây thừng lấy hết sức trói Tiểu Bá Vương cực kỳ chặt cứng, giống tựa như người ta gói bánh vậy.

Tiểu Bá Vương trong lúc cấp bách, tâm thần chấn động liều mạng gào lớn :

- Tiểu quận chúa, ta làm việc này vì người, chẳng lẽ người hại ta sao? Tiểu quận chúa mau đến cứu ta.

Lộ Kiều Phong đã cởi trói cho Đặng Tiểu Nhàn, thuận tay lấy bộ quần áo mặc vào người chàng. Đặng Tiểu Nhàn sửa lại quần áo, rồi nói với Lộ Kiều Phong :

- Đa tạ tôn giá đến cứu, ngày sau tại hạ nhất định sẽ báo đáp.

Nói xong chàng cũng chẳng buồn nhìn Sơn Đông Tuần Vũ, ngẩng cao đầu đàng hoàng bước ra phía ngoài hình phòng. Một tiếng kêu “lanh canh” nhè nhẹ vang lên, một cái cẩm nang cực kỳ tinh xảo nhỏ xíu từ trong người Đặng Tiểu Nhàn rớt xuống lăn đến dưới chân Sơn Đồng Tuần Vũ Tiền Quyết.

Sơn Đông Tuần Vũ Tiền Quyết cúi mình nhặt lên xem thử thoáng vẻ kinh ngạc hấp tấp mở cẩm nang ra coi. Chỉ thấy sắc diện đột nhiên biến đổi, toàn thân run lẩy bẩy rồi cất tiếng gọi :

- Tiểu ca mau mau trở lại...

Đặng Tiểu Nhàn vừa nghe tiếng gọi lạnh lùng nói :

- Tuần Vũ đại nhân muốn lưu tại hạ ở lại sao?

Sơn Đông Tuần Vũ Tiền Quyết vội vã lắc đầu, hai tay nâng cẩm nang lên cao quá đầu cúi thấp mình giọng run run nói :

- Cẩm nang này là vật của tiểu ca?

Từ sau khi lão quái giao cẩm nang này cho Đặng Tiểu Nhàn đến nay, chàng chẳng hề mở ra xem thử cứ luôn cất kỹ trong người chỉ biết rằng ở trong đó có để một miếng kim bài nho nhỏ mà thôi.

Đặng Tiểu Nhàn thông minh tuyệt đỉnh phản ứng vô cùng nhanh lẹ, có thể nói hiếm thấy trong thiên hạ. Thấy miếng kim bài nhỏ bé này lại làm cho một vị quan to ngang với đại thần, trấn giữ biên cương, tỏ ra cung kính như vậy hoảng sợ như thế, đứng ngồi không yên. Tất phải có một xuất xứ lớn lai lịch của nó chắc phải cực kỳ phi thường.

Đặng Tiểu Nhàn đảo mắt một vòng trong lòng thầm nghĩ:

“Miếng kim bài này nhất định phải có nguồn gốc xuất xứ chả trách lão quái căn dặn ta kỹ lưỡng đừng để cho người ta dễ dàng nhìn thấy, ta phải mau lấy lại miếng kim bài này đừng để nó lạc vào tay kẻ khác”.

Đặng Tiểu Nhàn nghĩ đến đây bàn tay chàng nhẹ nhàng vươn ra, nhanh như điện xẹt thoáng chốc chiếc cẩm nang xinh xinh cùng miếng kim bài đã nằm gọn trong tay chàng.

Sơn Đông Tuần Vũ Tiền Quyết nhìn lên miếng kim bài trên tay Đặng Tiểu Nhàn rồi bỗng nhiên quỳ sụp xuống đất, thủ hạ của ông thoáng chút kinh ngạc cũng quỳ mọp xuống đất theo sau, tiếp đó chỉ thấy ông vừa dập đầu xuống đất bái lạy liên hồi miệng vừa hô lớn :

- Sơn Đông Tuần Vũ Tiền Quyết khấu đầu bái kiến Ngô Hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế.

Tiểu Bá Vương lúc này cực kỳ hoảng sợ trong lòng thầm nghĩ:

“Chết bỏ bà rồi, mình ngu ngốc thọc tay nhằm tổ ong độc rồi, xem ra thì tính mạng mình thật khí bảo toàn, cái đầu của mình cũng sắp sửa dời chỗ...”

Tiểu Bá Vương chợt nghĩ đến đây nước mắt hòa lẫn nước mũi chảy ròng ròng mở miệng khóc rống lên.

Đặng Tiểu Nhàn thật không ngờ rằng miếng kim bài vuông vuông bé nhỏ như vầy lại có một uy lực ghê gớm đến thế, trong lòng cực kỳ vui sướng thầm nghĩ:

“Ta phải dọa bọn họ một trận cho sợ thất kinh, nếu không, bọn họ lại có thể cho ta là giả mạo”.

Nghĩ đến đây chàng hắng giọng một tiếng lạnh lùng bảo :

- Ta vốn tiện đường đi qua quý bảo địa này, chẳng ngờ bị ngươi vu cáo chỉ là đạo tặc đem về quý phủ bức cung truy hình suýt phải táng mạng, đủ biết Tế Nam phủ này là nơi hắc ám không coi Vương pháp ra gì. Ta có việc phải đi qua nơi khác còn chuyện này ta sẽ tính sổ với bọn ngươi sau.

Nói vừa dứt lời chàng cất miếng kim bài vào trong người, chẳng thèm nói thêm một lời ngẩng đầu ngạo mạn bước đi ra phía ngoài.

Sơn Đông Tuần Vũ Tiền Quyết lúc này cực kỳ luống cuống, chỉ vào Lộ Kiều Phong lắp ba lắp bắp nói :

- Mau... mau đi chuẩn bị kiệu, ta... ta... phải phải tạ tội với Người, nếu không một khi Người về đến kinh đô, đừng nói chi đến quan chức áo mão của ta, e rằng luôn cả cái mạng già này cũng khó mà toàn vẹn, nhanh... nhanh lên...

Lộ Kiều Phong cố giữ vẻ bình tĩnh ôn tồn nói với Tuần phủ đại nhân :

- Hiện giờ Người đang tức giận vô cùng, đại nhân đi như vậy sợ rằng sẽ làm cho sự tình càng thêm rối lên. Chi bằng để thuộc hạ đi trước tìm cách làm Ngươi nguôi giận, đại nhân mới có thể tính kế lâu dài, có việc gì ngày mai sẽ nói sau.

Sơn Đông Tuần Vũ Tiền Quyết chẳng có chú ý gì cả, nghe vậy gật đầu lia lịa nói :

- Được, được, được lắm, đi mau, đi mau đi.

Lộ Kiều Phong nhanh lẹ bước ra bên ngoài, Sơn Đông Tuần Vũ Tiền Quyết thở dài một tiếng, đang lúc định đi ra ngoài bỗng nghe tiếng Tiểu Bá Vương kêu khóc :

- Cô trượng. Người đi khỏi cửa cũng được nhưng Người phải kêu bọn chúng cởi trói cho tiểu điệt chứ?

Lão quan đang lúc cực kỳ giận dữ mà không biết trút giận cho ai liền hừ lạnh một tiếng.

Tiếng “hừ” không hề vội vã, cùng lúc một bãi nước miếng đã bay ra theo sau dính vào trán của Tiểu Bá Vương rồi chửi tiếp :

- Đồ súc sinh, mi đã làm cho ta khó chịu, ta cũng không để cho ngươi sung sướng thoải mái đâu. Sáng ngày mai ta sẽ trói ngươi đem ra pháp trường xử trảm.

Nói xong lão quan giơ tay tát cho hắn một cái tát tai, đồng thời co chân đá bồi cho hắn một cái đau điếng.

* * * * *

Trong phủ của Sơn Đông Tuần Vũ Tiền Quyết, ánh đèn vẫn sáng tiếng người kêu khóc loan xa tựa như có một đại họa sắp giáng xuống đầu.

Tiền phu nhân hai mắt sưng đỏ lệ tuôn như suối, nước mũi ròng ròng ngồi ở một bên khóc mãi không thôi.

Sơn Đông Tuần Vũ tức tối, lồng lộn chỉ vào mặt phu nhân quát lớn :

- Mụ còn khóc nữa hả, cái này đều do mụ cưng chiều nó riết nó đâm hư.

Tiền phu nhân nức nở nghẹn ngào :

- Lý gia nhà thiếp phúc mỏng phận bạc, song thân nó lại sớm lìa cõi thế còn lại có mỗi mình nó nối dõi tông đường. Thiếp lại là cô cô của nó không đau xót thì còn ai vào đây thương xót nó?

Sơn Đông Tuần Vũ Tiền Quyết đập bàn một cái lạnh lùng nạt lớn :

- Ta bị các ngươi làm hại đến nỗi sắp bị tiêu quan bài chức, ngươi có biết hay không, có lẽ còn bị tịch biên gia sản, sung vào quân doanh ra miền hải ngoại xa xôi...

Tiền phu nhân sắc diện nhợt nhạt, mặt không huyết sắc toàn thân run lẩy bẩy kinh hoàng bất an lắp bắp :

- Thật... thật là... chuyện nghiêm trọng như vậy sao?

Sơn Đông Tuần Vũ thở dài một tiếng lẩm bẩm nói :

- Gần vua như gần hổ, chỉ cần Hoàng đế khi không vui, đừng nói đến tịch biên gia sản mà tội còn hại đến cửu tộc cũng có thể xảy ra.

Tiền phu nhân lao vào lòng phu quân thất thanh khóc lớn :

- Mọi việc đều do thiếp gây ra...

Sơn Đông Tuần Vũ Tiền Quyết cúi đầu nhìn phu nhân của mình hai hàng lệ lã chã tuôn rơi.

* * * * *

Ánh nến lung linh.

Đặng Tiểu Nhàn vẫn chưa ngủ được, một mình nằm trên giường trằn trọc thao thức mãi.

Chàng tuy không sợ bị đánh, những vết thương của chàng chỉ bất quá là ngoại thương ngoài da thịt thôi, nhưng lại cảm thấy đau buốt tận tim gan nhức nhối tận xương tủy. May mà gặp được chưởng quỹ và tiểu nhị có hảo tâm kiếm cho chàng một bao thuốc trị thương trong uống ngoài xoa, quả nhiên rất có công hiệu. Ta cũng nên biết rằng thuốc cao dán trị thương của Sơn Đông và hoàn dược Đại Lực hoàn dưỡng thương của nơi đây nổi danh trong thiên hạ công hiệu như thần.

Đặng Tiểu Nhàn đưa tay sờ thanh Mặc kiếm bên mình rồi lại nhìn xem miếng kim bài ở trong tay bên mặt bỗng lộ vẻ ngờ vực rồi tự hỏi :

- Không biết phụ thân mình là nhân vật thế nào? Tại sao lại có thể di lưu cho mình hai vật như vầy?

Đặng Tiểu Nhàn nhủ thầm với bản thân :

- Thanh kiếm này khiến cho lão ni trong mình mang tuyệt học võ công thờ phụng như thần minh, còn miếng kiếm bài nhỏ bé này có thể làm cho Sơn Đông Tuần Vũ gập gối quỳ mọp xuống khấu bái, có thể suy rằng phụ thân ta nhất định là một nhân vật phi thường vĩ đại đáng khâm phục vô cùng.

Đặng Tiểu Nhàn càng nghĩ càng cao hứng hào khí bốc cao thần thái nhẹ nhàng bay bổng, phấn khích rút kiếm ra múa rồi tự nói với mình :

- Ta không thể làm nhục nhã gia phong phải ôm trí lớn làm chuyện đại sự dùng trí tuệ của mình, dùng thanh Mặc kiếm này dùng miếng kim bài này để trừ bạo an dân, quét sạch chuyện bất bình của nhân thế... giống như... giống như Bao Thanh Thiên vậy đó, oanh oanh liệt liệt lưu tiếng thơm thiên cổ.

Nguyên là Đặng Tiểu Nhàn lúc còn ở Trương Dịch thường nghe đọc sách trong miếu khẩu. Đối với Bao Thanh Thiên trong Bao Công kỳ án, một nhân vật anh hùng đệ nhất thiên hạ chàng có một sự bội phục hành động quang minh chính đại công bằng nhân ái. Đây quả thật là điều đáng buồn cười, chàng tại sao lại đem lão Bao lên hàng đầu? Bởi vì nhất thời Đặng Tiểu Nhàn chẳng nghĩ ra được một nhân vật nào ghê gớm lợi hại hơn thế, cho nên đành phải nghĩ đến Bao Thanh Thiên đầu tiên.

Đặng Tiểu Nhàn rốt cục cũng chỉ là một đứa bé không hơn không kém, chỉ biết ăn cho rồi ngủ kỹ, vừa đặt mình xuống giường họng đã ngáy vang bắt đầu chìm vào giấc mộng say sưa.

* * * * *

Mặt trời đã lên.

Màn sương sớm vẫn còn chưa tan hết.

Tiếng ngựa xe huyên náo khắp cả một vùng, tiếng chiêng trống mở đường vang lên khắp nơi, đập vào bên tai ầm ĩ không dứt.

Những toán quan lính uy nghiêm, hùng dũng cứ cách ba bước làm thành một đôi, năm bước lại thành một trạm, dường như sắp sửa gặp phải cường quân đại địch.

Đặng Tiểu Nhàn vừa mới trải qua giấc mộng đẹp, đã nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ mơ mơ hồ hồ hỏi :

- Ai đó?

Tiểu nhị đứng ở ngoài cửa nói với giọng kinh hoàng :

- Khách quan mau ra đây xem phía ngoài khách điếm quân binh lớp lớp...

Đặng Tiểu Nhàn trong lòng kinh sợ nhảy vội xuống giường, lẹ làng mặc xong y phục, hấp tấp mở cửa chạy ra bên ngoài.

Thình lình...

Tiếng thanh la chiêng trống từ phía ngoài khách điếm vọng vào.

Đặng Tiểu Nhàn cực kỳ kinh ngạc, bỗng thấy chưởng quỹ bải hoải chạy vào hơi thở nói không ra hơi :

- Quan viên văn võ toàn thành, trên có Tuần Vũ đại nhân cùng với các đại lão gia dưới trướng đều có mặt đông đủ ở đây cả.

Đặng Tiểu Nhàn tâm thần kinh động vội vàng hỏi :

- Đến để làm gì? Bắt ta a?

Lão chưởng quỹ lắc đầu quầy quậy càng vội vã càng nói không rõ ràng đợi một hồi lâu mới nghe ông ta lắp bắp nói :

- Lộ... Lộ... Lộ Kiều Phong, Lộ gia... bảo tiểu nhân bẩm với Người... một tiếng, nói rằng Tuần Vũ đại nhân đã mang, đã thống lĩnh bá quan văn võ trong thành đến... đến trước đây để bái kiến Ngài... lão gia.

Làm ầm ĩ cả một chập thì ra... thì ra chỉ có chuyện này, trong lòng Đặng Tiểu Nhàn khi nãy nặng trĩu như có một tảng đá đè lên giờ đã được gỡ bỏ.

Đặng Tiểu Nhàn rửa mặt chải đầu vừa xong đã được Lộ Kiều Phong thỉnh ra dương kiến.

Sơn Đông Tuần Vũ Tiền Quyết vội vàng bước lên trước dập đầu làm lễ tương kiến sau đó quan viên văn võ trong thành cứ theo thứ tự chức tước lần lượt tiến ra hành lễ.

Cảnh tượng trước mắt cứ rối tung lên.

Sơn Đông Tuần Vũ Tiền Quyết thấy Đặng Tiểu Nhàn không hề nhắc đến chuyện tối qua, trong lòng cảm thấy bất an cúi mình thi lễ nói :

- Dạ bẩm chuyện tối hôm qua...

Đặng Tiểu Nhàn cũng cúi mình xuống chặn lời ông ta :

- Chuyện tối hôm qua, nguyên chỉ là một sự ngộ nhận nho nhỏ thôi, vãn bối đã quên sạch rồi thỉnh lão đại nhân đừng nhắc đến chuyện ấy nữa.

Sơn Đông Tuần Vũ Tiền Quyết cứ tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên không dám tin vào lỗ tai của mình nữa, sự việc đã được giải quyết vô cùng dễ dàng. Không ngờ rằng chuyện đã làm cho ông sầu muộn cả đêm qua không hề ngủ được, sợ rằng lo không xong sẽ mang đến cho toàn gia cái án tru di, cái họa sát thân. Giờ đã được giải tỏa, liền đưa mắt cảm kích nhìn Đặng Tiểu Nhàn tiếc là không được quỳ xuống đất sụp lạy chàng.

Đặng Tiểu Nhàn thấy thái độ của lão quan như vậy trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy có chút gì đó áy náy, bèn nghĩ cách làm cho lão quan được sảng khoái đôi chút, liền nhẹ nhàng thi lễ rồi nói với giọng khiêm nhường :

- Lão đại nhân đây sáng suốt phân minh, yêu dân như con phép tắc nghiêm cẩn nổi danh trên thiên hạ. Hiện giờ đại nhân còn trân trọng với vãn bối như vậy, chuyện đêm qua nếu như vãn bối cứ giữ mãi trong lòng, chẳng hóa còn có chốn nào có thể dung thân?

Sơn Đông Tuần Vũ Tiền Quyết hoan hỉ ra mặt luôn miệng đáp “không dám”.

Đặng Tiểu Nhàn quay qua Lộ Kiều Phong đang đứng bên cạnh cười nói :

- Đa tạ Lộ huynh ra tay chi viện, cất công bôn ba khó nhọc khiến cho chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ mất tiêu xin nhận của tiểu đệ một lạy.

Lộ Kiều Phong giơ tay đỡ lấy Đặng Tiểu Nhàn trong lòng thất kinh vội nói :

- Tôn giá chớ nên làm thế, Lộ Kiều Phong đây chẳng dám nhận đâu.

Đặng Tiểu Nhàn quay qua cảm tạ Lộ Kiều Phong, nhưng những lời chàng nói cốt là để cho Sơn Đông Tuần Vũ Tiền Quyết nghe :

- Làm người, đến bất cứ đâu, không chịu kết giao bằng hữu mà cứ theo ý riêng của mình không đếm xỉa đến người khác. Đó mới thật là đại ngốc.

Sơn Đông Tuần Vũ Tiền Quyết sống trong quan trường đã lâu, hay khinh thường người ta, tuy nghe thấy nhưng chẳng hiểu ý tứ của Đặng Tiểu Nhàn, cũng may nhờ có Lộ Kiều Phong nếu không hậu quả thật là khó lường trước được.

Sơn Đông Tuần Vũ Tiền Quyết vội vàng cười nói :

- Đúng, đúng. Tệ quan cũng phải tạ ơn Lộ Kiều Phong mới được.

Đặng Tiểu Nhàn ghé sát vào tai Sơn Đông Tuần Vũ nói nhỏ vài câu :

- Tốt, tốt lắm, cứ làm như vậy...

Đặng Tiểu Nhàn hai tay chắp lại cười nói :

- Lão đại nhân, công việc chốn nha môn thật bận rộn hãy mau quay về giải quyết.

Sơn Đông Tuần Vũ Tiền Quyết thấy Đặng Tiểu Nhàn thành tâm thật ý cũng vội chắp hai tay mỉm cười :

- Tệ quan xin cáo từ.

Thấy Sơn Đông Tuần Vũ Tiền Quyết đã dẫn thuộc hạ văn võ quan viên dưới trướng đi xa. Đặng Tiểu Nhàn mới bắt đầu thở ra nhẹ nhõm ngồi phịch xuống.

Chưởng quỹ đứng ở đằng sau mắt trân trân nhìn Đặng Tiểu Nhàn không chớp, trong lòng vô cùng bối rối không biết chú nhỏ này là thần quái phương nào mà có thể làm náo động Tuần Vũ đại nhân phải xuất lĩnh bá quan văn võ dưới trướng đến bái vọng chàng.

Đặng Tiểu Nhàn thấy chưởng quỹ, tiểu nhị và đám hầu bàn cứ đứng ở phía xa xa không một ai dám lại gần. Trong bụng không nhịn được cười, vội vàng tỏ ra vui vẻ hét lớn :

- Chưởng quỹ làm phiền ngươi một chút.

Chưởng quỹ vội vã ba chân bốn cẳng cúi đầu khom lưng lễ phép nói :

- Xin đại gia cứ dặn dò.

- Chưởng quỹ ơi, ngươi làm điệu bộ gì thế mau ngồi xuống đây nói chuyện.

Đặng Tiểu Nhàn lấy tay kéo lão ngồi xuống rồi cười nói :

- Ta muốn nhờ chưởng quỹ mua giúp ta một băng ghế nhỏ loại mà mấy lão thái dùng khi lên núi dâng hương, một bó hương lớn và một túi vải đựng hương.

Chưởng quỹ chẳng hiểu hỏi lại :

- Ngài dùng những vật này làm gì?

Đặng Tiểu Nhàn nhân đà làm mặt xấu rồi nói tiếp :

- Ngươi có xem qua vở kịch “Bao công dạ thẩm Quách Hòe” chưa?

Chưởng quỹ gật đầu đáp :

- Xem rồi!

Đặng Tiểu Nhàn nháy mắt một cái rồi nghiêm mặt :

- Đợi một chút ta sẽ cho các ngươi xem vở “Đặng Công nô chinh Tiểu Bá Vương”. Thế nào?

Chưởng quỹ còn chưa kịp trả lời thì tiểu nhị đã vội cướp lời :

- Thế nào a, ngài còn biết diễn đại kịch à?

Đặng Tiểu Nhàn cười ha hả :

- Tiểu nhị ca, có cái gì ngon mau dọn ra đây nhớ đừng quên mang theo bình rượu.

Tiểu nhị quay người bước đi, vừa đi vừa la lớn :

- Một bình “Thiêu đao tử” chứ gì?

Đặng Tiểu Nhàn vỗ bàn cười nói theo :

- Đúng vậy, chúng mình cơm rượu no say rồi thì xem kịch.

Người đứng tụ tập ngoài cửa mỗi lúc một đông ai cũng muốn được tận mắt nhìn xem chân diện mục của nhân vật truyền kỳ này.

* * * * *

Trời đã quá trưa.

Trước cửa khách điếm người đông như kiến chen chúc đứng xem. Cho dù một giọt nước nhỏ cũng chẳng lọt qua được.

Phía trước bày ra một cái bàn dài, phía trên để một cái ghế nhỏ, một túi vải một thẻ hương lớn phía sau bàn có để một chiếc ghế. Đặng Tiểu Nhàn đang ngồi chễm chệ ở đó.

Bỗng nhiên...

Một tiếng hô lớn vang lên, đám đông lập tức giãn ra nhường một đường đi, tám tên nha lại vác đao áp giải Tiểu Bá Vương đang bị trói chặt chân tay dẫn đến trước mặt Đặng Tiểu Nhàn.

Lộ Kiều Phong khoát tay ra hiệu, tám tên nha lại lập tức tách thành hai hàng đứng chỉnh tề hai bên.

Lộ Kiều Phong cúi mình thưa :

- Tiểu Bá Vương đã được mang đến.

Đặng Tiểu Nhàn thấy Tiểu Bá Vương cứ đứng sững không chịu quỳ xuống, sắc diện liền trầm hẳn xuống lạnh lùng quát :

- Quỳ xuống!

Tiểu Bá Vương “hừ” lạnh một tiếng đứng im bất động.

Đặng Tiểu Nhàn đập bàn tức giận nộ khí hét lớn :

- Cuồng đồ to gan thấy lão gia đây mà dám không quỳ đợi ta đưa đi chém đầu hả!

Tiểu Bá Vương nghe tiếng “chém đầu” hai chân bỗng mềm nhũn đầu gối quị xuống quỳ mọp sát đất.

Đặng Tiểu Nhàn chỉ vào Tiểu Bá Vương lạnh lùng quát :

- Ngươi hoành hành trong hương lý ức hiếp dân chúng thiện lương. Ngươi đã biết tội chưa?

Tiểu Bá Vương khấu đầu liên hồi miệng nói biết tội.

Đặng Tiểu Nhàn bảo tiếp :

- Thượng thiên có đức hiếu sinh, thế gian có đạo tha nhân. Ta thể theo lòng trời từ bi thương sinh lưu lại cho mi một con đường sống.

Thật là tiểu tử này nói y như sách chẳng sai một câu một chữ.

Tiểu Bá Vương vô cùng hân hoan hấp tấp khấu đầu lạy tạ.

Đặng Tiểu Nhàn vẫn tiếp tục nói :

- Tội chết khó tránh, tội sống khó hủy, ta phán: ngươi phải bưng cái ghế này đốt hương để lên mỗi bước bái một cái, khi đi qua mỗi nhà đều phải tạ tội với dân chúng thiện lương ngươi có chịu không?

Tiểu Bá Vương sắc mặt thoáng chút hổ thẹn im lặng không nói.

Đặng Tiểu Nhàn trầm mặt tỏ vẻ bực tức lấy tay vỗ xuống bàn cười lạnh lùng :

- Muốn chết hả? Được, ta sẽ cho mi tròn ước nguyện. Bay đâu lại đây!

Lộ Kiều Phong đưa mắt ra hiệu nha lại hai bên nhất tề hô to hư trương thanh thế cố làm ra vẻ như sắp đi bắt người hành tội.

Tiểu Bá Vương toàn thân run lên cầm cập hồn phi phách tán vội vàng la lớn :

- Cầu xin Người tha cho con. Dạ được, muốn con làm cái gì cũng được.

Lộ Kiều Phong không đợi Đặng Tiểu Nhàn phân phó, nhanh chóng bước lên cởi trói đốt hương cho Tiểu Bá Vương vừa đây hắn vừa bảo nhỏ :

- Trứng thì chớ nên chọi với đá, đi mau nếu để cho Người tức giận cái đầu của ngươi lập tức đổi chỗ ngay tức khắc nghe chưa.

Tiểu Bá Vương thở dài một tiếng vai đeo túi hương, cầm lấy cái ghế men theo con đường lớn mỗi bước mỗi bái qua mỗi căn nhà đều đứng lại tạ tội đã qua.

Lộ Kiều Phong cùng tám tên nha lại đi theo sau hắn chẳng nói chẳng rằng cứ giám sát Tiểu Bá Vương đề phòng hắn ta giở trò ma mãnh.

Tiểu Bá Vương cậy thế hiếp người, không việc gian án nào mà hắn không làm, dân chúng quanh vùng hận hắn đến tận xương tủy. Trong lòng tức giận vô cùng, nhưng chẳng dám nói ra đành phải ngậm miệng làm ngơ.

Bây giờ lại có người nói thay cho họ những điều căm tức chất chứa bấy lâu trong lòng. Do vậy dân chúng trong vùng mừng vui ra mặt, khắp nơi đều tràn ngập bầu khí hoan hỉ, hả hê vui sướng trước việc này nhà nhà đều tôn xưng Đặng Tiểu Nhàn là vị Phật sống giáng thế cứu nhân.

Mà cách trừng trị Tiểu Bá Vương của chàng cũng lạ nhất trần đời, chưa hề được thấy qua hoặc nghe qua bao giờ cho nên các cư dân khắp các phố phường chung quanh cứ trố mắt ra nhìn trong lòng vô cùng hả hê.

Buổi chiều hôm đó...

Đặng Tiểu Nhàn thu nhận lễ vật do Lộ Kiều Phong mang đến, sau đó hồi bái lại Sơn Đông Tuần Vũ Tiền Quyết và quan viên vãn võ khắp thành.

Đặng Tiểu Nhàn không những được nhân dân quanh vùng mến phục mà ngay cả Sơn Đông Tuần Vũ Tiền Quyết cùng bá quan văn võ trong thành cũng vô cùng tôn sùng, họ tranh nhau kết giao làm bằng hữu với chàng.

* * * * *

Trời đã bắt đầu hửng sáng.

Vài ngôi sao tỏa ra những đối sáng lạnh lẽo vẫn còn sót lại trên bầu trời cao.

Những làn khói mỏng từ những mái nhà của những nông phu phải ra đồng sớm nhè nhẹ bay lên không trung.

Đặng Tiểu Nhàn gò cương ngựa, quay đầu lại nhìn cổ thành Tế Nam ẩn hiện trong làn sương sớm, rồi chàng khoan khoái hít thở bầu không khí trong lành của buổi sớm mai. Miệng lẩm bẩm :

- Vở kịch đã diễn xong rồi, ta cần phải đi thôi.

Đặng Tiểu Nhàn quay đầu trở lại giật nhẹ dây cương con Huyết Hãn Bảo Mã cất vó phi nhanh, trong phút chốc cả người lẫn ngựa chỉ còn là một bóng mờ.

Thốt nhiên...

Có tiếng có ngựa vang lên bóng người nhanh lẹ lướt qua.

Một người một ngựa đã phi ngang theo mé tiểu lộ nhắm ngang đường đi của Đặng Tiểu Nhàn.

Đặng Tiểu Nhàn giật mình nhìn kỹ lại, người mới đến đã cười tươi gọi to :

- Tiểu huynh đệ, ngươi muốn lặng lẽ chuồn êm sao? Đại nhân nhà ta cùng với bá quan văn võ trong thành, trưa hôm nay đang sắp cỗ bàn làm tiệc tẩy trần thiết yến đãi ngươi. Ngươi làm như vầy khiến cho lão ca ca đây biết ăn nói sao cho phải đạo với người ta.

Đặng Tiểu Nhàn thấy Lộ Kiều Phong lập tức tỏ vẻ vui mừng cười ha hả đáp :

- Lộ đại ca! Ta vốn là tục nhân mà đâu có xứng đáng với vinh dự đó, huynh đài ơi tha cho tiểu đệ nhé!

Lộ Kiều Phong cũng cười ha hả tiếp lời :

- Ta biết, ngươi chẳng thể tham dự cho nên ta cũng không hề ngăn trở ngươi mà, ta cũng chẳng đến đây để tiễn biệt ngươi đâu, chỉ là tiện thể lại cám ơn ngươi cho phải đạo mà thôi.

Đặng Tiểu Nhàn cực kỳ kinh ngạc không hiểu nên hỏi lại :

- Người phải cám ơn là đệ mới đúng chứ, đệ đệ... Đệ có cái gì mà đáng để nhận lời tạ ơn của Lộ đại ca?

Lộ Kiều Phong cười lớn :

- Tiểu huynh đệ, ngươi hãy nhìn xem y phục trên mình ta.

Đặng Tiểu Nhàn nhìn thấy bộ áo mão mới tinh trên thân người Lộ Kiều Phong, chàng chợt hiểu ra mọi chuyện vội chắp hai tay rồi cười thích thú :

- Cung hỉ, cung hỉ thì ra Lộ đại ca đã được thăng quan tiến chức.

Lộ Kiều Phong chỉnh sắc mặt đáp :

- Lẽ nào lão ca ca không phải tạ ơn ngươi?

Đặng Tiểu Nhàn trong lòng cũng vô cùng cao hứng mừng cho lão bằng hữu, đột nhiên chàng im lặng suy nghĩ, hồi lâu như sực nhớ ra điều gì, cất giọng từ tốn nói :

- Lộ đại ca, tiểu đệ muốn hỏi người một chuyện.

Lộ Kiều Phong trả lời giọng vô cùng sảng khoái :

- Huynh đệ có điều chi cứ hỏi, lão ca ca đây sẽ tận tâm nói hết những gì mình biết, hỏi đi?

Đặng Tiểu Nhàn thoáng cau đôi mày nói tiếp :

- Ca ca có biết cái vị Tiểu quận chúa mà họ thường hay nhắc đến là người thế nào không?

Lộ Kiều Phong nghĩ ngợi một hồi rồi cười đáp :

- Nàng là nữ nhi Cung Thân Vương ở kinh đô, bạn chí thân của tam tiểu thơ, tình thân như chị em ruột thịt, thỉnh thoảng có ghé đến Tế Nam phủ để thăm tam tiểu thơ. Lúc rảnh tiểu thơ cũng đi lên kinh đô ghé qua Cung Thân Vương phủ để hàn huyên tâm sự.

Đặng Tiểu Nhàn nghĩ một chút rồi nói tiếp :

- Nàng có biết võ công không?

Lộ Kiều Phong nhè nhẹ lắc đầu nói :

- Điều này ta cũng không rõ lắm, nói chi gặp nàng có một, hai lần mà thôi.

Một thoáng im lặng trôi qua.

Đôi mắt Lộ Kiều Phong đột nhiên lóe sáng gật gù nói :

- Ừ, có thể như vậy.

Đặng Tiểu Nhàn hấp tấp hỏi :

- Ca ca nói sao?

Lộ Kiều Phong bèn đem chuyện mình đã thấy ở trước cửa hình phòng đêm hôm đó, thuật lại cho Đặng Tiểu Nhàn nghe, kể tường tận từng chi tiết một, chẳng hề bỏ sót điều gì.

Đặng Tiểu Nhàn trầm ngâm hồi lâu đoạn mỉm cười nói :

- Đệ hoài nghi rằng cái bóng trắng thướt tha hôm đó chính là Tiểu quận chúa.

Lộ Kiều Phong gật đầu đáp :

- Không sai!

Đặng Tiểu Nhàn hỏi tiếp :

- Nguyên nhân gì vậy?

Lộ Kiều Phong nghiêm mặt nói :

- Xem ra thì Tiểu Bá Vương không phải nói điêu.

Đặng Tiểu Nhàn thoáng chút trầm tư, chầm chậm nói tiếp :

- Ca ca có hỏi qua tiểu thơ chưa?

Lộ Kiều Phong nói chậm rãi :

- Có, đại nhân nhà ta và lão phu nhân đã hỏi qua tam tiểu thư, tiểu thư nói Tiểu quận chúa thực sự không có đến, cách đây không lâu còn sai người mang thư đến, hẹn nàng đi lên kinh đô chơi, do vậy đại nhân nhà ta cho rằng Tiểu Bá Vương nói láo.

Lại một thoáng im lặng trôi qua.

Đặng Tiểu Nhàn bỗng mỉm cười hỏi :

- Tiểu quận chúa hình dáng như thế nào?

Lộ Kiều Phong cười ha hả đáp :

- Ta cũng không thể diễn tả được, nhưng mà nàng đích thị là một mỹ nhân ai thấy cũng phải yêu thích. Thế nào sao ngươi hỏi kỹ quá vậy. Bộ tính làm chiêu gia Phò mã hả?

Đặng Tiểu Nhàn cười mỉm trong lòng thầm nghĩ:

“Ta đến Bắc Kinh, chẳng sợ không kiếm ra nàng, nếu như quả thật là nàng vu cáo ta là giang dương đại đạo cướp của giết người. Nếu ra không làm cho nàng sống dở chết dở thì ta chẳng phải là Đặng Tiểu Nhàn”.

Đặng Tiểu Nhàn chợt thấy vô lý chàng và nàng bình sinh không quen không biết, chẳng oán chẳng thù nàng không có lý nào lại đi hại chàng.

Càng nghĩ càng thấy khó hiểu, chàng và Lộ Kiều Phong thủy chung chẳng biết giải thích sao cho đúng sự việc đã qua.

Vầng thái dương đã từ từ nhô lên cao.

Một đám mây đen bị gió thổi tới che khuất vầng thái dương vừa mới nhô lên.

Thái dương đang như quyết chiến với mây đen một trận, ánh sáng xuyên qua đám mây càng lúc càng rực rỡ, cuối cùng cũng đã xuyên qua đám mây đen bao bọc bốn phía chui ra, dường như đã khảm chung quanh đám mây một đường viền vàng thật đẹp vô cùng.

Đặng Tiểu Nhàn bị kích động cực kỳ, khóe môi khẽ mấp máy như muốn nói gì mà không nói nên lời, chợt quay người lại giật nhẹ dây cương miệng nói lớn :

- Đại ca xin bảo trọng lấy thân, hẹn sau này tái ngộ.

Lời nói còn vang vang chưa dứt, Huyết Hãn Bảo Mã đã cất tung bốn vó phi như bay về phía trước nhanh như tia chớp chớp mắt đã mất hút phía xa.

Lộ Kiều Phong cứ mải nhìn theo bóng dáng của Đặng Tiểu Nhàn dần dần mất hút nơi chân trời xa đầu gật gù không ngớt khen ngợi :

- Thằng bé này thật là can đảm hơn người, trí tuệ mênh mông như biển sau này nhất định sẽ trở thành kỳ nhân, dị tài trong thiên hạ.

Chỉ trong một đêm.

Đặng Tiểu Nhàn đã trở thành anh hùng trong lòng mọi người dân ở Tế Nam phủ, cũng lại trở nên nhân vật được nhà nhà truyền tụng không thôi.

Họ vô cùng thích thú tính tình tinh lanh cổ quái thoáng chút phóng đãng, tính cách thoải mái, càng thích thú mến phục hơn nữa là thái độ hòa nhã ôn nhu gần gũi với mọi người không câu nệ tiểu tiết.

Dĩ nhiên, bách tính ở phủ Tế Nam cực kỳ thích xem cái thủ đoạn trừng trị người có hơi chút tà môn quái dị của chàng.

Trong truyền thuyết thì có Hung thần.

Trong đền miếu thì có Ôn thần.

Cho nên dân chúng ở Tế Nam phủ xưng chàng là quái thần Đặng Tiểu Nhàn. Họ xưng hô Đặng Tiểu Nhàn như vậy chẳng phải là không tỏ vẻ tôn kính chàng trái lại giống hệt như những lão tiền bối vì quá yêu thương con cháu sinh ra lẩm cẩm mà gọi chúng là cẩu nhi, miêu nhi, trư nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.