Cuồng Tế Vô Song

Chương 156: Chương 156: Anh Thiên, tôi đến đây!




Trương Thiên: Khi nào thì sẽ được tổ chức vậy? (Khó xử)

Bành Hoa: Tôi nghe nói là ba ngày nữa đấy!

Tưởng Minh Đức: Chúng tôi không rõ chi tiết cụ thể, tất cả chúng tôi dự định trả tiền rồi thì thôi, không ai muốn tham gia cả.

Tô Phong: Anh có muốn tôi hỏi Hội trưởng Liễu không?

Trương Thiên: Thời gian eo hẹp, để khi nào về lại nói chuyện nhé!

Tô Phong: Được!

Trương Thiên: Vợ tôi nói là ngày mai chuyển nhà đến, tất cả các anh đến uống rượu nhé?

Tưởng Minh Đức: Anh Thiên gọi, vậy nhất định phải đến rồi phải không? Chắc chắn rồi.

Tô Phong: Nhất định đến!

Bành Hoa: Cả đời này của tôi đều do cậu Thiên chiếu cố, không thể thiếu tôi được.

Trương Thiên: Được.

Trương Thiên: Bố vợ tôi thích đồ cổ, mẹ tôi thì vàng bạc, tôi còn có một cô em vợ mới ra trường, vợ tôi đi làm còn không có có xe hơi…

Trương Thiên: Tóm lại, cảm ơn các sếp đã tham gia cùng chúng tôi.

Trương Thiên: Đừng khách sáo quá, có lòng là tốt rồi!

Tô Phong: Khụ khụ… tôi không nghĩ ngày mai mình sẽ đến Khánh Giang được.

Bành Hoa: Chợt quên mất là vợ tôi sinh con thứ hai, chắc là ngày mai.

Tưởng Minh Đức: Vợ tôi cũng mới sinh con thứ hai nữa.

Tô Phong: @Tưởng Minh Đức, còn dám nói cái cớ này? Vợ của ông đã ngoài sáu mươi rồi mà? Nghiệp chướng.

Trương Thiên: Haha, để coi rồi xử lý…



Trương Thiên đặt điện thoại xuống, nói với Châu Vũ đang vui vẻ kéo vali: “Tôi sẽ trở về Khánh Giang, vài ngày nữa mới có thể đến Huyền Tây!”

“Cậu lấy dược liệu, chờ tin tức của tôi.”

Châu Vũ vẫn đang đợi anh Thiên đưa đi bay mà!

Trong chốc lát đã không đi rồi?

Tâm trạng cậu ta như đi tàu lượn siêu tốc, rơi xuống vực, cau mày nói: “Anh Thiên đi đâu tôi sẽ đi đó, tôi cũng muốn đến Khánh Giang với anh.”

Dù sao ở bên cạnh anh Thiên có thể giả ngầu!

Chuyện không thể tốt hơn được nữa.

Trương Thiên lắc đầu, trầm giọng nói: “Đừng làm vậy, tôi muốn quay lại làm việc.”

“Khi đến thời điểm, cậu có thể mang những loại dược liệu khởi hành từ kinh đô đi nhé!”

Châu Vũ thà quấn quít chặt lấy, cũng không muốn rời xa Trương Thiên.

Cậu ta thậm chí còn không nghe lời Châu Nhu Nhu.

Một ngày anh Thiên, suốt đời anh Thiên!

Mãi cho đến khi Trương Thiên lấy ra mấy viên đan dược, mới có người siết chặt mông, yên lặng buông tay, khóc lóc để Trương Thiên rời đi.

Châu Vũ cũng lớn tiếng nói: “Vài ngày tới nhớ gọi cho tôi nhé, anh Thiên!”

“Thuốc đây rồi, sao cậu lại khóc!” Châu Nhu Nhu ghét bỏ nói.



Ngày hôm đó Trương Thiên đã bay đến Khánh Giang.

Về nhà mới theo địa chỉ, là một biệt thự cao cấp, ở trung tâm có cái hồ lớn, xung quanh cây xanh cũng rất tốt.

Số căn phòng của nhà Trương Thiên là: Số 888!

Bất kể là vị trí và hoàn cảnh, căn phòng này là tốt nhất, hẳn là ba lão già kia cố ý nhường lại, nghe Lâm Tử Thanh nói ba người Giang Minh Đức cũng ở đây.

Tóm lại đây là một biệt thự ba tầng, nhìn từ bên ngoài vào trông rất ấn tượng.

Trương Thiên đẩy cửa đi vào, trang trí bên trong vô cùng xa hoa, thậm chí có chút xa xỉ.

Theo tính cách của Lâm Tử Thanh, cô sẽ không đầu tư nhiều tiền như vậy, hẳn là chỉ trang trí nội thất.

Tuy nhiên vẫn đủ để Trương Thiên thích.

Anh không tin, với cái nhà này mà còn sợ bị quấy rối à? Hahaha…

Chẳng mấy chốc, anh nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang cầm cây lau nhà bước ra.

Cô nhìn Trương Thiên chăm chú bằng đôi mắt đẹp, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, bởi vì làm vệ sinh, cô buộc tóc đuôi ngựa, trong nháy mắt lộ ra khuôn mặt thanh tú.

Rất đẹp!

Trương Thiên nhìn tiên nữ mà cười đến ngẩn người, quả nhiên vợ của anh mới là đẹp nhất.

Bị ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm, má Lâm Tử Thanh hơi đỏ, quyến rũ nói: “Không phải anh nói anh không thể về sao?”

“Thay đổi suy nghĩ rồi! Anh muốn quay về gặp em!” Vẻ mặt Trương Thiên vui mừng nói.

Lâm Tử Thanh không ưa những lời yêu thương, cô nhìn Trương Thiên một cách lạnh nhạt.

Cô biết Trương Thiên nhất định phải có chuyện mới trở về!

Bây giờ Lâm Tử Thanh mới bắt đầu hiểu, người đàn ông trước mặt luôn tỏ ra hời hợt, nhưng thật ra lúc nào anh cũng bận rộn.

“Làm vệ sinh đi!” Lâm Tử Thanh cười nói.

Cô vợ ra lệnh, nhất đại chiến thần xếp vali, yên lặng cầm đồ lau nền nhà.

“Anh nói này, sao em không tìm vài bảo mẫu đi? Ngôi nhà to như vậy, sau này cũng không rảnh làm.”

“Bố mẹ nói họ đều đã nghỉ hưu, ở nhà cũng không có việc gì làm, muốn về ở chung.”

“Lâm Tử Thanh, anh nói cho em biết, bố mẹ đã quen sống nhàn hạ, bố mẹ có thể làm được chuyện này sao?”

“Haha, anh thôi đi! Ngày mai bố mẹ mới đến đây, những lời này giữ lại cho ngày mai đi.”

“Anh đang tập trung đó thôi…”

Vì lý do vệ sinh, cho đến tận rạng sáng hai người họ mới dọn dẹp xong.

Cuối cùng là đi tắm, sau đó ngủ thiếp đi!

Ngày hôm sau, bố vợ và mẹ vợ cầm hành lý đến dưới sự dẫn dắt của Lâm Tiểu Nhã.

Khi nhìn thấy ngôi biệt thự, họ vô cùng kinh ngạc.

Họ thậm chí còn cảm thấy quá viển vông!

Chỉ hai cây cột La Mã ở cửa mà ông bố vợ đã quan sát rất lâu.

Trương Thiên cầm hành lý của hai người lớn tuổi nói: “Bố, sau này từ từ xem, nhà này đều là của bố, còn có thời gian để ngạc nhiên mà!”

“Đúng thế, ông già này!” Lý Tú Cầm phụ hoạ nói, kỳ thật trong lòng bà rất vui mừng.

“Được được! Haha, con rể ngoan.” Lâm Diệu Đông cười nói.

Lâm Tiểu Nhã không phải lần đầu tiên đến đây nên không ngạc nhiên, ngược lại cô than thở về Trương Thiên trước mặt Lâm Diệu Đông: “Nhờ bố có một đứa con rể ngoan cả, con rể bố thường không đi làm, nghe nói gần đây lại đi thủ đô chơi đúng không?”

“Công ty toàn là dựa vào chị gái con lo liệu đấy! Con chưa ngày nào thấy anh rể này ở công ty.”

Lâm Tiểu Nhã gần đây lại bắt đầu phàn nàn thay cho Lâm Tử Thanh.

Đúng là Trương Thiên rất ít khi xuất hiện ở công ty, nhưng Trương Thiên vẫn luôn lo chuyện ở bên ngoài.

Lâm Diệu Đông nghiêm trang nói: “Thật sự là như vậy à? Vậy thì bố phải phê bình đứa con rể như con thật nghiêm khắc rồi.”

“Con phải giúp Tử Thanh chia sẻ gánh nặng chứ.”

Trương Thiên cầm đồ đi vào, mỉm cười gượng gạo nói:

“Tử Thanh ở trong, con ở ngoài!”

“Con thường đi xã giao ở bên ngoài, bố không biết, cùng những khách hàng đó đi uống rượu, thật là khổ.”

Lý Tú Cầm thương cho Trương Thiên, nói: “Tiểu Thiên, chú ý đến cơ thể của con, uống ít hơn nhé!”

Lâm Diệu Đông: “Hóa ra là như vậy, bố đã trách oan con rồi.”

Lâm Tiểu Nhã cảm thấy thất sủng: “Bố mẹ đừng nghe anh ấy nói, anh ấy rất tiêu dao tự tại, mỗi ngày đều không phải vất vả như con!”

“Con cũng vất vả, Thiên nhi cũng vất vả.” Lý Tú Cầm thở dài nói.

Hai người lớn tuổi có đứa con được như hôm nay quả là mừng rỡ.

Lâm Diệu Đông gật đầu nói: “Đúng đúng, tất cả đều vất vả!”

Khi họ bước vào nhà, họ thấy trái cây, bánh ngọt và đồ uống đã được sắp xếp sẵn, họ có đủ thứ!

Gần giống như một bữa tiệc lớn của những người sang trọng, còn có một số bồi bàn phục vụ.

Lâm Tử Thanh cũng đi tới kêu lên: “Mẹ, bố!”

Lâm Tiểu Nhã nhìn mà lấy làm lạ.

Lâm Diệu Đông hỏi: “Không phải nói bố mẹ đến để làm thức ăn sao? Sao lại có người phục vụ ở đây?”

Đây đều là Trương Thiên nhờ Bành Hoa điều chuyển vài người đến, cũng không muốn người nhà vất vả như vậy.

Trương Thiên giải thích nói: “Hôm nay còn có vài khách nên chỉ sợ là quá bận, cho nên con mời một vài người đến làm đồ ăn.”

“Ồ, hoá ra là như vậy!” Lâm Diệu Đông gật đầu.

Lâm Tiểu Nhã bĩu môi phớt lờ: “Anh chơi bời lêu lổng có thể có khách nào chứ?”

“Coi em nói gì kìa, anh rể cũng vất vả lắm đấy.” Trương Thiên cười nhạo nói.

“Ôi giời, vất vả cho chị gái tôi thì có!” Lâm Tiểu Nhã phàn nàn.

Đột nhiên sau lưng họ có tiếng hét vang lên: “Anh Thiên, tôi đến đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.