Cuồng Tế Vô Song

Chương 190: Chương 190: Bệnh nhân cao quý?




Đến lúc này, cậu hai thế mà vẫn chỉ quan tâm đến mặt mũi, mà không phải là mạng người!

Ngay cả ông ngoại cũng bỏ mặc an nguy của con gái mình, sống chết không thèm quan tâm, không còn chút tình nghĩa nào.

Đối với gia đình nhà ngoại, Lâm Tử Thanh cảm thấy lạnh lòng, quá thất vọng.

Con gái của Lý Tây Lý Mộng bày ra vẻ mặt ghét bỏ, cười nhạo nói: “Em họ, mấy người mau tránh ra, đừng cản đường viện trưởng xem bệnh cho ông nội tôi.”

Mợ hai cũng bày ra bộ mặt ghét bỏ, oán than đuổi người nói: “Đúng đấy, tính mạng của ông cụ là chuyện không thể chậm trễ được!”

Viện trưởng và mấy người khác, nghe thấy Ôn Nghiễm Đạt kêu to, liền nhanh chóng đi đến.

Nhìn thấy thái độ khẩn trương của viện trưởng và mấy người khác, nhà Lý Tây vô cùng kiêu ngạo, vô cùng vui vẻ, đây chính là minh chứng cho một nhà có quyền thế có danh vọng, nhà Lâm Diệu Đông so với nhà bọn họ còn thua kém xa.

Viện trưởng thấy Lý Nhân Triều chóng mặt ngôi trên xe lăn, khẽ nhíu mày một cía.

Ông ta và Lý Nhân Triều đã từng gặp nhau vài lần, cũng được coi là quen biết, nhưng ông ta rõ ràng không phải là người mà Liễu Cao Viên dặn dò Lý Tú Cầm kia.

Lúc này, Lâm Diệu Đông hô to một tiếng: “Viện trưởng, giúp tôi xem tình hình vợ tôi một chút, sắc mặt cô ấy bắt đầu tái nhợt rồi…”

Viện trưởng nhìn chăm chú vào người phụ nữ nằm trên xe đẩy, bờ môi lúc này đã tím ngắt một màu.

“Viện trưởng, bệnh nhân có dấu hiệu tim mạch suy yếu…”Một y tá trẻ khẩn cấp giải thích.

Là một bác sĩ, vừa nhìn liền biết tình hình của bệnh nhân giờ đang rất nguy kịch, bệnh nhân này đã lâm vào trạng thái sốc phản vệ.

Mi tâm viện trưởng nhíu chặt, thần sắc ngưng trọng, ông ta dẫn người đi vòng qua Lý Nhân Triều..

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Viện trưởng không phải là đến tìm mình sao? Tại sao lại muốn xem bệnh cho đám người Lâm Diệu Đông trước?

Lý Tây trong lúc nhất thời có chút ngơ ngác.

Ôn Nghiễm Đạt cũng rơi vào suy tư, viện trưởng không phải đến để tìm người nhà họ Lý sao?

Ông ta lên tiếng nhắc nhở nói: “Viện trưởng, giáo sư, vị này mới là chủ tịch tập đoàn Lý thị Lý Nhân Triều, chủ tịch Lý ở đây!”

Mợ hai cũng cảm thấy bản thân mình cao cao tại thượng, thậm chí viện trưởng ở trước mặt bọn họ cũng chẳng phải là nhân vật lớn lao gì, buông lời trách cứ: “Bố tôi ở chỗ này!”

Viện trưởng sao có thể không biết được?

Thế nhưng tình hình Lý Tú Cầm bên này có vẻ nghiêm trọng hơn, nhiệm vụ của cấp cứu chính là phải cứu chữa ngay lúc này!

Trước mắt đã lâm vào tình trạng sốc phản vệ, kèm theo dấu hiệu tim mạch suy yếu, vậy chắc chắn được xếp vào danh sách bệnh nhân nguy kịch, thế nhưng lại không một bác sĩ nào quan tâm?

Viện trưởng không để ý đến tiếng hô phía sau, ông ta đi đến trước giường bệnh của Lý Tú Cầm, vạch mắt bà ấy ra, kiểm tra xem còn có ý thức hay không.

Ông ta nghiêm túc hỏi: “Tên bệnh nhân là gì, là người ở đâu, có tiền sử bệnh tật gì không?”

Rốt cuộc cũng có bác sĩ đến!

Lâm Tử Thanh nhanh chóng đáp: “Mẹ tôi tên Lý Tú Cầm, chúng tôi đến từ Khánh Giang, ngày trước có bệnh cao huyết áp, hôm nay bị kích động đột nhiên ngất xỉu, bây giờ gọi thế nào cũng không có phản ứng!”

Lúc viện trưởng nghe được ba chữ ‘Lý Tú Cầm’, hai mắt mở to, hai vị giáo sư theo sau cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Bệnh nhân này chính là Lý Tú Cầm?

Là bệnh nhân mà hội trưởng Liễu đã căn dặn đến cứu giúp?

Bệnh nghiêm tọng như này, thế mà vào phòng cấp cứu lại không có bất kì bác sĩ nào đến xem xét bệnh tình!

Nếu bệnh nhân này mà xảy ra chuyện ở bệnh viện mình, há chẳng phải gặp phiền phức lớn rồi sao?

Viện trưởng nhường đường cho một người, nói nhanh: “Lão Dương, ông mau kiểm tra tình trạng của bệnh nhân một chút!”

“Được!” Giáo sư Dương bên cạnh ông ta lập tức tiến lên kiểm tra bệnh tình cho Lý Tú Cầm.

Viện trưởng quay người, hướng về phía Lâm Tử Thanh, khom lưng cúi người kính cẩn nói: “Xin chào, tôi là viện trưởng bệnh viện trung ương Hải Thị, mẹ của cô hiện tại đang trong tình trạng rất nghiêm trọng. thật sự xin lỗi vì trước đó chúng tôi đã không cấp cứu, là do Tạ Dũng tôi thất trách!”

Lâm Tử Thanh nghe thấy bác sĩ nói bệnh tình nghiêm trọng, trong đầu nổ ‘ầm’ một tiếng, vội vàng nói: “Viện trưởng, xin ông hãy cứu mẹ tôi!”

Sắc mặt viện trưởng ngưng trọng, gật đầu trầm giọng nói: “Chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực!”

Ngữ khí tôn kính cực điểm!

Viện trưởng tự mình chữa trị cho Lý Tú Cầm trong suốt quá trình.

Người nhà họ Lý bị cho ra rìa, trong lòng vô cùng khó chịu!

Lý Mộng lúc này hoang đường nói một câu: “Viện trưởng, mau giúp tôi tới xem ông nội tôi một chút, mạng của đám người đó rẻ tiền, ông quan tâm làm gì cho phí sức?”

Lý Tây cũng trầm giọng nói: “Viện trưởng, bố tôi là Lý Nhân Triều, chỉ cần ông hộ trợ chữa khói, nhà họ Lý tôi nhất định sẽ hậu tạ!”

Ngay cả Ôn Nghiễm Đạt cũng lặp lại: “Viện trưởng, vị này là chủ tịch Lý tôn kính!”

Mạng rẻ tiền?

Đưa tiền hậu tạ?

Chủ tịch Lý?

Viện trưởng Tạ tức giận, bực mình hét lớn: “Nói bừa!”

“Lý Tú Cầm là bệnh nhân cao quý của chúng ta, ai dám nói là mạng rẻ tiền?”

“Còn có mấy người nhà họ Lý kia, bệnh viện chúng tôi cứu người là vì tiền sao? Tôi thấy chủ tịch Lý chỉ là nộ khí công tâm bị chóng mặt mà thôi, chỉ cần tìm một chỗ an tĩnh nghỉ ngơi một chút là được rồi!”

Khí thế dọa người, hiên ngang lẫm liệt, áp đảo đám người ngang ngược kia.

Lý Tú Cầm là bệnh nhân cao quý của bệnh viện?

Người nhà họ Lý đột nhiên bị khí thế mạnh mẽ của viện trưởng ép hỏi, vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.

Ai cũng không dám lên tiếng phản bác.

Đặc biệt là mợ hai và Lý Mộng, ngày thường lắm lời, giờ nhân vật quyền uy chân chính đứng trước mặt, cũng không dám nói nhiều thêm một câu.

Lý Tây cũng run rẩy, kỳ thật ở trước mặt viện trưởng, ông ta cũng chẳng có máu mặt gì.

Tạ Dũng tiếp tục dời mắt nhìn sang Ôn Nghiễm Đạt nói: “Còn cả anh nữa, là một bác sĩ khoa cấp cứu, tình trạng bệnh nhân bên này nguy hiểm hơn, vậy mà anh lại không thèm để mắt tới không qua thăm hỏi, còn hám lợi lấy lòng nhà họ Lý quyền thế?”

“Anh thất trách trong công việc, ngày mai không cần phải đi làm nữa.”

Cái gì?

Vẻ mặt Ôn Nghiễm Đạt không thể tin nổi, hóa ra người bên cạnh này mới chính là người khiến viện trưởng đích thân đến đây tự tay chữa trị sao?

Ông ta vội vàng cầu xin tha thứ: “Đừng mà viện trưởng!”

Nhưng Tạ Dũng không thèm để ý đến!

Cục diện trên sân ngay lập tức đã thay đổi, tất cả mọi người bắt đầu vì Lý Tú Cầm bận rộn.

Giáo sư Dương kiểm tra xong, vội vàng quay sang nói với Tạ Dũng: “Tình hình bệnh nhân không được lạc quan cho lắm, nhận định ban đầu là xuất huyết não, hơn nữa thời gian khá lâu không được cấp cứu, bây giờ bệnh nhân đã rơi vào trạng thái sốc phản vệ, phải tiến hành phẫu thuật mở hộp sọ ngay lập tức!”

Viện trưởng lập tức ra lệnh: “Vậy mau nhanh chóng đưa đến phòng phẫu thuật, mau chóng chụp CT, lập tức tiến hành phẫu thuật!”

Giáo sư Dương nhíu mày nói: “Thế nhưng lão Diêu khoa thần kinh hôm nay đi Thiên Hải rồi, bệnh viện của chúng ta…”

Xuất huyết não không thể chậm trễ, nếu để chậm thì cho dù có cứu được, sau này cũng sẽ trở thành người thực vật.

Tạ Dũng trầm giọng ra lệnh: “Lập tức đưa vào phòng phẫu thuật, thật sự không được, thì phẫu thuật này để tôi làm!”

Viện trưởng là một giáo sư phẫu thuật tim, mặc dù phẫu thuật não ông rất ít làm, nhưng bây giờ người trong bệnh viện có thể làm phẫu thuật này, đoán chừng cũng chỉ có duy nhất mình ông ta có thể thực hiện được.

Viện trưởng nói với Lâm Tử Thanh và Lâm Diệu Đông về tình hình rất nguy cấp hiện tại.

Lâm Diệu Đông lập tức đồng ý để viện trưởng thực hiện ca phẫu thuật!

Cũng chẳng còn biện pháp nào khác.

Lý Tú Cầm bị đẩy đi chụp CT.

Lâm Tử Thanh đỡ Lâm Diệu Đông đến chỗ chờ trong khoa cấp cứu, tâm tình hai người lúc này vô cùng tệ.

Nhà cậu cả vẫn ở lại, đây là điều duy nhất khiến Lâm Tử Thanh cảm thấy nhà ngoại còn chút thân tình.

Còn nhà Lý Tây lại bắt đầu nổi ác tâm.

Lý Mộng ác độc chửi mắng: “Đúng là người xấu làm nhiều chuyện ác, đáng đời!”

“Bây giờ cả cái bệnh viện to đùng mà một bác sĩ khoa thần kinh cũng không có. Lại còn phải làm phẫu thuật mở hộp sọ nữa chứ, chắc chắn không thể cứu được rồi, đúng là chết không yên không lành!”

Câu nói này thực sự đã chọc giận mọi người.

“Mày nói cái gì?” Lâm Diệu Đông tức giận hét lớn.

“Lý Mộng, cháu nói như thế là không được, đây là cô của cháu đấy!” Lý Cường quở trách mắng.

Lý Tây nhếch miệng, vừa nãy bị viện trưởng mắng như tát nước vào mặt, tâm trạng rất khó khịu, bây giờ nghe Lý Mộng nói coi như cũng trút được cơn tức: “Hừ, làm sao? Còn không cho người ta nói chuyện sao?”

Bốp! Một âm thanh giòn giã vang lên!

Có người đau đớn ôm mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.