Cuồng Tế Vô Song

Chương 119: Chương 119: Đến tiễn tôi một đoạn?




Sẩm tối, Trương Thiên dẫn Lâm Tử Thanh đến Hoa Hào Cửu Đỉnh, hơn nữa còn là dùng bữa ở trên tầng cao nhất!

Anh bảo Bành Hoa sắp xếp một vị trí đẹp nhất trong nhà hàng.

Vị trí là gần cửa sổ, có thể nhìn thấy khung cảnh đèn đuốc sáng trưng bên dưới, sân khấu nhỏ ở trung tâm vừa khéo đối diện hướng bàn bọn họ.

Bởi vì đây là lần đầu tiên cùng Lâm Tử Thanh ra ngoài ăn tối, nên nhất định phải chú trọng lễ nghi.

Trương Thiên cố ý gọi hai phần bò bít tết, một chai rượu vang đỏ, nhưng chỉ nhường để Lâm Tử Thanh uống bởi anh còn phải lái xe.

Lâm Tử Thanh nét mặt không thể gọi là quá cao hứng, nhưng vẫn có thể nhận ra được sự thâm tình trong đó.

Trương Thiên rót cho cô một ly rượu, cô lập tức cầm lên uống cạn.

Tình huống này có chút không thích hợp lắm.

“Hôm nay em có tâm sự gì sao?” Trương Thiên nhịn không được hỏi.

Lâm Tử Thanh chăm chú nhìn Trương Thiên, không chút do dự nói, “Ừm.”

Trương Thiên mỉm cười nói, “Là đang lo lắng anh không xử lý được nhà họ Lăng sao?”

Lâm Tử Thanh lắc đầu trả lời, “Cái này chỉ là một phần thôi, nhưng anh chuẩn bị rất kỹ càng, hẳn là có thể đối phó được với bọn họ.”

“Thế còn cái còn lại?” Trương Thiên thăm hò hỏi thử.

“Anh còn nhớ rõ ngày này năm năm về trước không?” Lâm Tử Thanh đột nhiên nhắc lại chuyện cũ.

Năm năm trước?

Đây không phải là ngày năm năm trước kết hôn…

Kỉ niệm ngày cưới?

Trương Thiên hai mắt mở lớn, vẻ mặt tràn ngập áy náy nhìn về phía gương mặt đỏ bừng vì rượu của Lâm Tử Thanh, một Lâm Tử Thanh xinh đẹp như tiên nữ.

Những năm này ở bên ngoài vào ra sinh tử, trải qua không ít thăng trầm cuộc sống, quả thực có chút lơ là trong vấn đề tình cảm.

Nếu không phải ở bên ngoài chém chém giết giết, thì cũng là hôn mê bất tỉnh nằm một chỗ.

Năm nay có thể ngồi cùng nhau ăn mừng ngày kỉ niệm, thế nhưng chính mình lại không nhớ nổi.

Anh tự mình rót một ly rượu, ra hiệu chạm cốc cùng Lâm Tử Thanh, nói, “Anh xin lỗi.”

Lâm Tử Thanh lắc đầu nói, “Em không có ý trách cứ anh.”

“Anh ngày mai đi Khánh Giang, em chỉ là…lo lắng…không muốn…”

Cô không nói tiếp vế sau, sợ điềm xấu.

Bây giờ Trương Thiên đã trở về, cô cảm thấy rất an tâm, nhưng cô lo sợ mọi thứ có thể sẽ lại giống như lúc trước.

Trương Thiên hiểu ý cô muốn nói, anh đưa tay nắm lấy tay của Lâm Tử Thanh, sau đó uống cạn ly rượu, nói, “Không cần phải lo lắng, cũng chỉ là một nhà họ Lăng mà thôi, anh xử lý xong lập tức sẽ quay về. Anh sẽ không có chuyện gì đâu.”

Lâm Tử Thanh gật đầu, cô cầm ly rượu lên, chạm ly rồi uống cạn.

Cho dù như thế nào đi chăng nữa, cũng đã từng có được, cho nên hôm nay cô mới cảm thấy buồn.

Ông nội qua đời, cô cũng không muốn Trương Thiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đương nhiên, Trương Thiên làm tất cả những chuyện này là vì ông cụ, cô sẽ không ngăn cản, bởi nhà họ Lăng là kẻ thù không đội trời chung.

Lâm Tử Thanh rót cho Trương Thiên một ly rượu.

Keng!

Sau khi cụng ly, ánh mắt Lâm Tử Thanh trở nên kiên định, nhỏ giọng nói, “Chúc anh thành công!”

“Nhất định!” Trương Thiên mỉm cười, giống như đã được tháo bỏ nút thắt, trầm giọng đáp.

Ban đêm, về đến nhà, hai người mượn cảm xúc vài ly rượu, tình yêu chớm nở.

Nhưng Lâm Tiểu Nhã đang ở phòng bên cạnh, Lâm Tử Thanh rất lo lắng nên cũng chỉ hôn môi ngọt ngào rồi ngủ thiếp đi!

Sáng sớm hôm say, Lâm Tử Thanh dậy trước, chuẩn bị bữa sáng cho Trương Thiên rồi đi làm.

Trương Thiên bắt đầu thu dọn hành lý, buổi chiều sẽ đi Khánh Giang.

Ngày mai sẽ là ngày diễn ra hội nghị hội thương nhân Khánh Giang.

Buổi chiều, Tam Đại Thiên Vương thành phố Nam Châu đồng thời xuất hiện, nói là muốn tới tiễn anh.

Trên xe, Tưởng Minh Đức trầm giọng nói, “Nghĩ đến ngày mai, lẽ ra phải vui, nhưng chẳng hiểu sao lúc này tôi lại có cảm giác lo lắng.”

Bành Hoa tiếp lời: “Tôi cũng vậy!”

Tô Phong cảm xúc cũng tụt xuống, ai oán nói một tiếng, “Tôi biết vì sao, là vì lo lắng anh Thiên sẽ thất bại!”

Mặc dù chuyến đi lần này, Trương Thiên đều đã có chuẩn bị mới đến, nhưng đối thủ là nhà họ Lăng danh tiếng lẫy lừng đó!

Nếu như thành công thì không nói, một khi thất bại thì sẽ là tai họa ngập đầu.

Nghĩ thôi cũng thấy khủng khiếp rồi!

Ba người tội nghiệp, vô cùng ưu sầu nhìn về phía Trương Thiên.

“Cút!” Trương Thiên mắng: “Các người là đến tiễn tôi ra sân bay, hay là tiễn tôi lên đường đấy hả! Mặt mày như đưa đám thế kia!”

Tưởng Minh Đức cười khổ nói, “Chúng tôi đương nhiên hy vọng anh Thiên có thể chiến thắng trở về.”

Tô Phong cũng tỉnh ngộ, “Chúng tôi còn muốn làm Tam Đại Thiên Vương của Khánh Giang, vẫn có chút kỳ vọng.”

Bành Hoa cũng khuấy động bầu không khí: “Đúng vậy đúng vậy, anh Thiên ra trận, san bằng tất cả, mạnh mẽ không thể cản được!”

Mặc dù bọn họ đã chi trả rất nhiều, bao gồm cả tiền bạc tài sản, nhưng bây giờ, bọn họ không để ý đến mấy thứ đó, chỉ quan tâm đến sự an nguy của Trương Thiên mà thôi.

Trương Thiên cuối cùng vẫn là lấy lại sự nghiêm túc, tiếp thêm cho bọn họ niềm tin, trầm giọng nói, “Nhà họ Lăng phải sụp đổ! Ngày mai các ngươi cứ chờ nhìn xem ông ta biến thành chó nhà có đám*. Điều quan trọng là, hai ngày nữa mấy người sẽ rất bận rộn, có thể đứng vững được ở Khánh Giang hay không, phải xem mấy người phát huy như nào.”

(chó nhà có đám: ví với người mất nơi nương tựa, trở thành kẻ lang thang.)

Bành Hoa hoan hô một tiếng, nhẹ giọng nói, “anh Thiên quả nhiên là anh Thiên, xem ra là chúng tôi quá lo lắng rồi!”

Anh thậm chí còn chẳng thèm để nhà họ Lăng vào mắt, chỉ nghĩ đến chuyện sau khi nhà họ Lăng sụp đổ thì sẽ như thế nào.

Tưởng Minh Đức gật đầu, “Chỉ cần ngày mai nhà họ Lăng thất thủ, ngày mốt tất cả chúng tôi sẽ đến Khánh Giang.”

Tô Phong nheo mắt phụ họa, “Tôi chỉ muốn nói, nhất định sẽ thành công!”

Mấy người bọn họ tiễn Trương Thiên đến sân bay, Bành Hoa còn lôi kéo đòi ôm Trương Thiên một cái.

Trương Thiên cười, đương nhiên cũng không cự tuyệt, nhưng anh cảm thấy ba người Tưởng Minh Đức bọn họ cũng không cần phải quá buồn rầu như này!

Tất cả đều đã nằm gọn trong lòng bàn tay của anh rồi!

Sao có thể bị một nhà họ Lăng ngáng chân té ngã được?

Trương Thiên nói tạm biệt, kéo vali quay người đi vào kiểm tra an ninh.

Lúc này, ở phía xa, có một cô gái đang dõi theo bóng lưng cô độc của Trương Thiên.

Chỉ một mình chiến đấu chống lại cả một đám người nhà họ Lăng hùng mạnh sao?

Anh sẽ thành công chứ?

Anh sẽ không bị kẹt lại ở Khánh Giang chứ?

Hốc mắt cô hơi đỏ lên, nhưng từ đầu đến cuối đều không có lộ diện, chính thức nói lời chào tạm biệt với anh.

Quay đầu, cô cầm điện thoại lên, gửi đi một tin nhắn, “Chúc anh thuận lợi! Em vẫn như cũ, không phải là anh em không gả!”

Đầu bên kia rất nhanh gửi lại một tin nhắn, “Cút!”

Tô Vân Nguyệt bị chửi, nhưng trên khuôn mặt ướt đẫm nước mặt lại lộ ra một nụ cười.

Không kìm được mà cười!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.