Cuồng Tế Vô Song

Chương 178: Chương 178: Đỉnh vậy sao?




Trong xe!

Châu Vũ nhịn không được hỏi: “Anh Thiên, Vân Thiên là ai vậy? Rất lợi hại phải không?”

Trường Thiên ừm một tiếng cười nói: “Thực lực cũng tạm được!”

“Tôi và anh ta đã giao thủ hai lần, nhưng vẫn chưa có dịp phân cao thấp!”

Châu Vũ trừng to mắt kinh ngạc nói: “Á đù!”

“Anh Thiên và tên Vân Thiên kia đã giao thủ rồi? Hai người là kẻ thù sao?”

“Anh vừa nãy nói chuyện qua điện thoại, em còn tưởng anh là Vân Thiên cơ chứ.”

Trương Thiên không giải thích gì thêm, cười trừ lắc đầu.

“Anh không quen thân, sao lại bảo em mang cái tên Vân Thiên ra nói chứ?” Châu Vũ mở to đôi mắt gấu trúc nhìn Trương Thiên ai oán nói: “Suýt chút nữa thì bị đánh chết rồi!”

Trương Thiên nhẹ giọng đáp: “Danh tiếng của anh ta ở Hắc Sơn rất lớn, không ai dám động vào anh ta, nhắc đến tên của anh ta có thể hù dọa nhiều người!”

Châu Vũ trầm tư một lúc rồi nói:

“Anh Thiên, anh nói, cái Vân môn kia ở thành phố Hắc Sơn thật sự rất lợi hại sao?”

“Vừa nãy em nhắc đến cái tên này, đám chân chó kia hình như rất sợ hãi!”

Trương Thiên cười một tiếng rồi nói: “Ở thành phố Hắc Sơn, giới hắc đạo chi phối tất cả, mà Vân môn chính là thế lực mạnh nhất ở chỗ này, và Vân Thiên chính là môn chủ của Vân môn.”

“Cậu nói cái tên này ra, bọn chúng có thể không sợ sao?”

Cái này giống như chuyện cậu nói ra cái tên nhà họ Châu ở Kyoto vậy!

“Châc chậc chậc, bảo sao lại dọa người như vậy!” Châu Vũ cảm thán nói: “Nhưng mà thực lực của Vân Thiên có thực sự mạnh đến thế không?”

Ngay cả anh Thiên đánh nhau với anh ta cũng bất phân cao thấp?

Trương thiên nhíu mày nói: “Cũng được, dù sao cũng kiếm đâm súng bắn không thủng, còn có thể bay trên không trung. Bàn tay xé nát một ngàn mấy trăm người như cậu thì anh ta hẳn có thể làm được!”

“Làm sao thế? Cậu muốn so tài với anh ta sao? Có cần tôi giúp cậu một tay dẫn cậu đến đó không?”

Suýt!

Bàn tay xé nát một ngàn mấy trăm người như mình?

Lại còn kiếm đâm súng bắn không thủng, còn bay trên không trung?

Đây vẫn còn là người sao?

Châu Vũ hít sâu một hơi, bả vai run lẩy bẩy nói: “Cường giả như thế, vẫn nên để anh Thiên ra trận thì hơn, tiểu đệ như em đây chỉ xứng ở bên cạnh anh vỗ tay tán dương thôi.”

Trương Thiên quét mắt nhìn qua cậu ta, nở một nụ cười khinh bỉ!

Châu Nhu Nhu ở phía sau nghe thấy lời miêu tả của Trương Thiên, cũng cảm thấy khó có thể tin được.

Cô cũng đã gặp võ giả, hiểu biết cũng không ít.

Nhưng người mà có thể kiếm đâm súng bắn không thủng, bay trên không trung, mới chỉ thấy ở trên TV thôi…

Đây không phải giống như thần tiên sao?

Không thể tin được!

Châu Nhu Nhu cũng góp vui hỏi: “Anh Thiên, em nói, cường giả luyện đan liệu kia, liệu có phải trông đức độ hiền từ, cao cao tại thượng, rất ít tiếp xúc với phàm nhân thế tục hay không?”

Nói về cái vấn đề này!

Không tiếp xúc với thế tục?

Trương Thiên cười: “Vậy tôi nói các người mang rượu ngon đến đây làm gì? Đây không phải là muốn dùng thế tục lấy lòng người ta hay sao? Ha ha ha!”

Hóa ra là ngoài việc lấy đan dược ra, còn muốn lôi kéo quan hệ?

Châu Vũ cười nhạo nói: “Nói như vậy, chúng ta rất có thể sẽ bị cự tuyệt ở ngoài cửa rồi?”

“Sẽ không đến mức phải quỳ ở bên ngoài một, hai đêm mới có thể nhìn thấy lão đạo sĩ đấy chứ?”

Châu Nhu Nhu cũng gật đầu, nói: “Ừm. trên TV cũng đều là cầu xin người ra như thế, tốt nhất là chịu một, hai đêm mưa to xối xả!”

“Chị nói quá hợp lý!” Châu Vũ phụ họa.

Trương Thiên nhếch miệng nói: “Sợ cái gì! Đoán không chừng ông già kia còn mong gặp tôi hơn là tôi mong gặp lão đấy!”

“Nghe mấy người nói kìa, chẳng lẽ tôi giống cái người sẽ bị cự tuyệt ở ngoài cửa lắm sao?”

“Đoán không chừng bọn họ còn phải trải thảm đỏ hoan nghênh tôi tới đất.”

CMN! Đỉnh như thế sao?

“Nếu như em nhớ không nhầm, anh Thiên là luyện đan thất bại, nên mới cần người khác hướng dẫn đúng không?” Châu Vũ kinh ngạc nói: “Lại còn đòi người ta trải thảm đỏ đón anh?”

“Thân phận này tuyệt đối có thể nhe!”

“Anh Thiên, đỉnh của đỉnh!”

Châu Nhu Nhu cũng tin vào thực lực của Trương Thiên, dù sao y thuật của anh lợi hại như vậy, võ công lại càng cao cường, cấp bậc cường giả này được mọi người tôn trọng cũng là điều có thể lý giải.

Cô kính ngưỡng nhìn về phía Trương Thiên.

Khoảng một giờ sau, xe của bọn họ đi dọc theo đường quốc lộ, xuyên qua vô số bóng cây, cuối cùng cũng đến chỗ cần đến.

Chỗ này là giữa sườn núi của núi Hắc.

Lúc này ngoái đầu nhìn lại, có thế nhìn thấy toàn bộ thành phố Hắc Sơn, nhìn không sót một thứ gì, thậm chí còn có thể nhìn xa tận phía chân trời.

Một làn gió mát thổi qua, cảm giác thật là sảng khoái!

Bây giờ vừa vặn mặt trời buổi chiều đang ngả về đằng Tây, cuối làn mây óng ánh bảy sắc cầu vòng, tựa như bản thân đang ở thành phố giữa bầu trời, thật sự quá đẹp.

Hai người nhà họ Châu đã thăm thú qua không ít danh lam thắng cảnh, nhưng so với thời khắc lúc này ở núi Hắc, những chỗ đó chỉ là vọng kỳ hạng bối (hoàn toàn không thể nào so sánh được).

Trương Thiên biết nơi này linh khí dồi dào, đúng là một chỗ rất tốt.

Dù sao lão đầu Thiên Ma kia cũng sẽ không bạc đãi chính mình.

Anh nói với hai người Châu Vũ và Châu Nhu Nhu: “Nên lên trên thôi!”

Muốn đến được chỗ luyện đan của ông lão Thiên Ma, còn cần phải đi thêm một nghìn bậc thang đá nữa.

Châu Vũ và Châu Nhu Nhu bừng tỉnh, vội đuổi theo Trương Thiên.

Lúc còn khoảng hơn ba trăm bậc thang đá nữa mới đến nơi, thì họ đã bắt đầu nhìn thấy được cánh cổng lớn. Kiến trúc giống các ngôi miếu thờ, cổng lớn cao ngất có lợp ngói bướm xanh, độ cao ít nhất phải bằng một căn nhà ba tầng.

To lớn nhưng lại mang theo phong cách rất cổ điển và tao nhã.

Lúc đám người Trương Thiên còn khoảng hai trăm bước nữa sẽ đến nơi, thì cánh cổng lớn trước mặt đột nhiên đóng sầm lại, khóa chặt.

Còn có bảy người mặc áo choàng màu trắng đứng canh giữ, giống như muốn cản đường.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trương Thiên đưa mắt nhìn về phía xa, nhíu mày.

Châu Vũ nghi hoặc, một mặt xấu hổ nói: “CMN, anh Thiên, đây chính là cái anh nói trải thảm đỏ hoan nghênh sao?”

“Anh chém gió cũng hơi quá rồi đấy..”

Châu Nhu Nhu cũng che mặt khó xử.

Bày ra thế trận này, rõ ràng là muốn khai chiến đây mà!

Đột nhiên, có một người đàn ông giống như từ trên trời bay xuống, một thân trường bào màu xanh, lông mày kiếm nổi bật, đứng ở giữa mấy người.

“CMN, người vừa rồi là ai thế, bay như chim luôn!” Châu Vũ vừa đi vừa hỏi.

Trương Thiên cười nói: “Đó chính là Vân Thiên.”

Cái gì?

Người có bàn tay xé nát một nghìn mấy trăm người như mình?

Châu Vũ đứng im bất động, cậu ta không dám tiến về phía trước nữa.

Không phải nói muốn luyện đan sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.