Giang Quy cười, cười đau cả bụng.
Anh ta che miệng, cười trào phúng: “Anh nói là củ nhân sâm trăm năm của tôi không đáng tiền bằng một túi trái cây của anh à?”
“Kiến thức nông cạn cũng đừng nói ra làm mình xấu hổ như vậy chứ.”
“Anh biết nhân sâm này bao nhiêu tiền không?”
“Trái cây vài đồng của anh có thể so sánh được à?”
Giang Trạch Thiên cũng cười trêu: “Người trẻ tuổi, khẩu khí có lớn nhưng cũng phải tự biết mình.”
Trương Thiên nhún vai, cười nói:
“Hai vị đây, lời hai người vừa nói, tôi thật sự không nhịn được muốn hỏi vặn lại.”
“Các người biết cái gì là kiến thức nông cạn không? Các người có tự hiểu lấy mình không?”
“Các người có biết túi trái cây kia trị giá bao nhiêu không?”
“Đừng có ép tôi vả mặt mấy người!”
Phụt!
Ở đây có hai vị nhà họ Lâm muốn thổ huyết (nôn ra máu).
Trương Thiên là cái loại người gì?
Đâu ra sức mà vả mặt người ta?
Lâm Diệu Đông không biết nên nói Trương Thiên thế nào nữa, tuy ông muốn giới thiệu Lâm Tử Thanh và Giang Quy với nhau.
Nhưng ông cũng không hy vọng Trương Thiên mất mặt như thế, tự nhủ trong lòng: [Đáng nhẽ không nên để nó tới].
Lâm Tiểu Nhã phụt cười thành tiếng, xem ra đã quá quen với mấy hành vi kỳ quặc của ông anh rể.
Lâm Tử Thanh kéo Trương Thiên, ra hiệu không nên làm bầu không khí căng thẳng, khuyên nhủ:
“Nói thế làm gì?”
“Quà tặng quan trọng ở tình cảm, phân nặng nhẹ làm gì.”
Người khác nói Trương Thiên không nghe, nhưng vợ đã nói thì phải tôn trọng nghe theo.
Trương Thiên chỉ có thể quay mặt đi chỗ khác, lười giải thích thêm.
Anh cầm ly rượu lên, nói với Lâm Diệu Đông và Giang Trạch Thiên:
“Con và Tử Thanh đến chậm, con kính hai vị trưởng bối một ly!”
Lâm Diệu Đông vội nhận, bắt một cái thang cho Trương Thiên.
Trong lòng Giang Trạch Thiên bực bội, sao có thể bỏ qua cho Trương Thiên?
Ông dùng giọng điệu khinh thường, nhạo báng nói:
“Đừng có mượn chuyện kính rượu lảng sang chuyện khác, chúng tôi còn định mở mang kiến thức xem cậu tặng cái gì đâu đấy?”
“Là cái gì mà còn đắt đỏ hơn nhân sâm của bọn tôi vậy?”
“Lấy ra xem thử!”
Giang Quy gật đầu cười gian, bồi thêm một câu: “Đúng thế, để mọi người mở mang tầm mắt đi.”
Nói chuyện âm dương quái khí, nâng Trương Thiên lên, để chút nữa xem mặt mũi có bị ném về tận nhà không.
Ông đây đã bỏ qua cho mấy người một lần, còn muốn mất mặt à?
Vợ à, là bọn họ muốn bị vả mặt, không trách anh được đâu nha!
Trương Thiên nhếch miệng, nghiền ngẫm:
“Không cần đâu, tôi sợ nhìn rồi sẽ làm mọi người ngại thêm thôi.”
“Bố vợ đã dạy tôi, làm người nhất định phải biết khiêm tốn!”
Hai câu này, nghe như khiêm tốn.
Nhưng hai con nhà họ Giang nghe thì lại thành chùn chân, sợ mất mặt nên không dám để mọi người xem.
Lâm Diệu Đông tiếp lời Trương Thiên, gật đầu cười:
“Đúng, quà tặng thôi mà, có gì đâu mà nhìn, chúng ta vẫn nên vui vẻ ăn cơm uống rượu thôi.”
Lâm Tiểu Nhã còn túm chặt túi trái cây kia thêm, đừng cho nhìn, mặt này không dày, chịu không nổi đâu.
Thế nhưng Giang Quy sao có thể bỏ qua cơ hội được vả mặt Trương Thiên?
Mục đích tối nay của anh ta chính là show off, thể hiện sức hút của bản thân trước mặt Lâm Tử Thanh.
Giang Quy liền đi qua, định lấy túi trái cây.
Trương Thiên xem thường, mọi chuyện giống như những gì anh đã suy đoán.
Có người muốn tự vả mặt, chúng ta không nên ngăn cản!
Trương Thiên cười càng tươi, không quan tâm, gắp một miếng cá cho Lâm Tử Thanh, cười gian:
“Vợ, ăn cá đi này!”
Vẻ mặt Lâm Tử Thanh hơi đổi, hỏi: “Thật sự không sợ mất mặt?”
Trương Thiên vui vẻ trả lời:
“Lúc ra khỏi nhà đã nói với em rồi, đó là túi nhân sâm ngàn năm, đồ tặng cho bố mình mà, có phải vứt bừa cho ai đâu?”
“Anh sợ chờ chút nữa hai người bọn họ mất mặt quá thôi!”
“Thật sự là nhân sâm ngàn năm?”
Lâm Tử Thanh cau mày, chăm chú nhìn Trương Thiên.
Lâm Diệu Đông và Lâm Tiểu Nhã nhìn Trương Thiên còn tâm trạng thể hiện tình cảm, đúng là phục hai người họ.
Túi trái cây đã bị Giang Quy giật mất, chờ chút nữa có mất mặt thì có bình tĩnh như vậy nữa không?
Giang Quy vừa mở túi trái cây ra vừa hả hê:
“Đây đây, xem xem rốt cuộc là bảo bối gì đây?”
Giang Trạch Thiên cũng quay sang, cười trào phúng: “Để tôi mở mang tầm mắt xem là đồ quý giá gì.”
Đột nhiên hai cha con nhà họ Giang cả người cứng đờ.
Đây là cái gì đây?
Wow! Lớn như vậy?
Đây là nhân sâm sao? Wow, mùi thơm như thế.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bọn họ đúng là muốn tự vả mặt mình mấy cái.
Trong lòng Giang Quy như có vạn con cừu lăn qua.
Tên này cái thể loại người quỷ quái gì đây? Đựng nhân sâm bằng túi đựng trái cây?
Tính bán sỉ hay gì?
Sắc mặt Giang Trạch Thiên vô cùng khó coi, tay kéo miệng túi vô thức run rẩy.
Đây là một đống nhân sâm đó, mà tùy tiện lấy ra một củ còn to hơn củ nhân sâm mà Giang Quy mang đến.
Nếu như nói củ nhân sâm mà Giang Quy mua đã trăm năm, thế mấy củ này là bao nhiêu năm?
Có cả mùi hương nồng nặc nữa…
Cái túi nhân sâm này giá trị cỡ nào?
Quả thật đã dọa bọn họ rơi cằm xuống đất.
Đóng miệng túi lại, bọn họ đều câm lặng không nói nên lời.
Trương Thiên cười giễu, hỏi: “Tôi nói chứ, hai vị đây đã nhìn thấy chưa?”
“Cái gì gọi là tự hiểu lấy mình?”
“Cái gì là kiến thức nông cạn?”
Cái túi này mà mở ra rồi, còn ai dám nói gì nữa?
Vả mặt bằng thực lực!
Hai cha con nhà họ Giang bỗng nhiên khẽ gật đầu.
Trương Thiên cũng không định truy cứu hai người họ, vừa cười vừa nói, cho họ bậc thang:
“Giống như vợ tôi đã nói, quà tặng quan trọng ở tình cảm, phân nặng nhẹ làm gì!”
“Vẫn nên vui vẻ ăn cơm uống rượu thôi.”
Thấy có bậc thang đi xuống, Giang Trạch Thiên vội khách sáo tiếp lời:
“Đúng, Tử Thanh nói đúng.”
“Chúng ta cạn ly nào.”
Trong lòng Giang Quy không vui nổi, sao mà ngờ được Trương Thiên tìm đâu ra cả một túi nhân sâm như thế.
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, anh ta cũng không muốn mất mặt thêm, im lặng trả túi về cho Lâm Tiểu Nhã, vẻ mặt khó coi nâng ly.
Chuyện gì xảy ra thế?
Lâm Diệu Đông cau mày, thầm nhủ trong lòng: [Sao tự dưng khách sáo với Trương Thiên hơn hẳn vậy?]
Trong túi có cái gì thế? Lại có thể làm hai người họ kinh hãi, sắc mặt khó coi như thế?
“Ôi giời!”
Lâm Tiểu Nhã kinh ngạc hô to, sau quay sang nhìn lại củ sâm bé tí được đóng gói trên mặt bàn, so tới so lui, cô nàng phấn khích hỏi:
“Anh rể, đây là nhân sâm à?”
“Ôi, còn lớn hơn củ anh Giang Quy mang đến, mà có hẳn nguyên một túi luôn.”
“Chậc chậc chậc!”
Lâm Diệu Đông thấy Lâm Tiểu Nhã vừa kinh ngạc rồi lại cảm thán, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Con kích động thế làm gì? Có cần phải thế không? Quà anh rể con mang tới sao lại…”
Ông vừa mắng vừa mở miệng túi ra nhìn.
“A!”
“Đây là nhân sâm à? Ôi trời, lớn dữ vậy!”
Phản ứng còn “kinh động lòng người hơn”!
Lâm Tử Thanh không cần nhìn cũng biết là nhân sâm.
Cô nhìn chằm chằm Trương Thiên bên cạnh đang cười thầm, cảm thấy hơi lạ!
Ánh mắt Trương Thiên hướng về phía Lâm Tử Thanh:
“Lâm tiểu thư, còn nhìn như vậy nữa là anh sẽ không nhịn được hôn em đấy?”
Mặt Lâm Tử Thanh đỏ lên, nắm chặt đũa, bình tĩnh ăn cơm.
Lâm Diệu Đông và Lâm Tiểu Nhã bên cạnh cũng bắt đầu ngồi không yên.
Lâm Diệu Đông cầm túi trái cây, hỏi Trương Thiên: “Trương Thiên, cả túi nhân sâm này đều tặng cho bố à?”
“Oa, số tuổi chắc là cao hơn so với nhân sâm của Tiểu Quy nhiều ha.”
Trương Thiên cầm ly rượu, kính bố vợ một ly, nói:
“Không nhiều, đều là ít nhân sâm ngàn năm, bố vợ thích là được.”
Lâm Diệu Đông gật đầu thật mạnh: “Thích, rất thích!”
“Cái thằng này, đồ tốt như vậy sao không bỏ vào cái túi nào lịch sự đẹp đẹp tí? Làm mọi người hiểu lầm con.”
Lớn tiếng nói tới nói lui như vậy, chắc cũng định khoe tí đây mà?
Trương Thiên hiểu nỗi lòng của bố vợ, cười khổ tiếp lời:
“Không cần đâu ạ, là một ít nhân sâm ngàn năm thôi, ăn hết rồi thì bố cứ nói với con, chỗ con vẫn còn!”
Là nhân sâm ngàn năm đó, chú mày cho là củ cải trắng trong nhà chắc?
Chém gió thành bão!
Nhưng Lâm Diệu Đông được lợi, vô cùng vui vẻ.
Lâm Tiểu Nhã phải lau mắt mà nhìn Trương Thiên, ngây người một lúc lâu không nhúc nhích.
Đúng là đại gia giấu mình đẹp trai nhất!
Hai cha con nhà họ Giang xấu hổ vô cùng, đầu đã cúi thấp tới đũng quần luôn rồi.
Quá mất mặt!
Cái này người ta gọi là tự rước lấy nhục.
Nhưng rất nhanh Lâm Diệu Đông đã hô hào mọi người uống rượu.
Sau đó là tràng cảnh ăn ăn ăn uống uống uống và nhìn Lâm Diệu Đông cười trộm, khoe khoang.
Vốn là sân nhà Giang Quy, sao giờ lại trở nên bị động như thế?
Bữa tiệc này vốn một tay anh ta chuẩn bị kỹ càng, thế mà giờ phải nhìn sắc mặt của bên nhà Trương Thiên.
Đúng là bức bối, khó chịu!
Đương lúc ăn cơm thì Giang Quy lại có một chủ ý.
Đây là bữa tiệc mà anh ta chuẩn bị đã lâu, tuyệt đối không thể để Trương Thiên chiếm hết spotlight được.
Tiếp theo anh ta muốn phô bày điểm nổi bật nhất của mình ra.