Cuồng Tế Vô Song

Chương 25: Chương 25: Không biết xấu hổ!




Sau khi Lâm Tử Thanh vào sân, có ba ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cô.

Đúng là nhân vật nổi tiếng cấp cao của thành phố Nam Châu, Tưởng Minh Đức, Tô Phong và Bành Hoa!

Vốn dĩ loại đấu giá như thế này, bọn họ không cần phải đến, tùy tiện phái một người phụ trách đến là được, nhưng bọn họ nghe ngóng được chuyện đầu tiên mà Trương Thiên làm sau khi thành lập công ty chính là muốn đấu giá mảnh đất, lại còn nói muốn đè chết Tập đoàn Lâm Thị.

Ba người tò mò về mảnh đất này sao?

Quan trọng nhất là muốn góp vui thôi, xem xem Trương Thiên ngăn cơn sóng dữ như thế nào.

Bây giờ chỉ nhìn thấy Lâm Tử Thanh vào sân, giống như thiếu mất một người không phải sao?

Bành Hoa nói: “Không phải người anh em Tiểu Thiên ngủ quên đấy chứ?”

Tô Phong nói thêm: “Bà xã đã dậy rồi, anh ta còn ngủ, tối hôm qua mệt quá sao?”

Tưởng Minh Đức khụ một tiếng, nghiêm mặt: “Kích thích quá!”

Tô Phong và Bành Hoa còn tưởng Tưởng Minh Đức định nói câu gì nghiêm túc, rối rít nhìn sang với vẻ khinh thường.

Bành Hoa nói thẳng: “Nhưng nếu người anh em Tiểu Thiên không đến, thì chẳng có gì đáng xem rồi!”

“Kẻ thù! Chúng ta rút lui sao?” Tô Phong.

Tưởng Minh Đức trầm giọng nói: “Đến cũng đến rồi, ông không muốn xem mảnh đất mà anh ta muốn đầu tư sao?”

“Cũng đúng!” Hai người gật đầu nói.

Không biết rằng, Trương Thiên đứng ngoài cửa, vì mặc bộ quần áo được thiết kế riêng, còn sốt ruột gọi điện thoại cho Tiểu Lục.

Tiểu Lục nghe máy, vô cùng kích động hỏi:

“Đại ca, có nhiệm vụ cho tôi sao?”

“Đúng vậy!” Trương Thiên trầm giọng nói.

“Cậu mau cầm một bộ quần áo đẹp nhất của cậu đến đây cho tôi!”

“Ngay lập tức, ngay lập tức!”

“...”

Đây là nhiệm vụ gì vậy?

Còn tưởng là giết người đốt lửa nữa cơ!

Tiểu Lục máu nóng dâng tràn, bị nước lạnh hắt cho hết sạch.

Không có cách nào oán giận nói: “Nhận lệnh, sẽ đến!”

Dáng người của Tiểu Lục cũng tương đương với Trương Thiên, hơn nữa mặc dù thằng ranh Tiểu Lục này là đàn ông khoa kỹ thuật, nhưng mà lại cực kỳ coi trọng chất lượng ăn mặc.

Tóm lại phải nói thưởng thức ăn mặc của cậu ta còn trâu bò hơn cả kỹ thuật.

Trương Thiên cúp điện thoại, tự nhủ với cô gái kiểm tra chứng nhận kia:

“Đợi lát nữa cho cô sáng mắt ra, còn nói tôi ăn mặc không ra gì.”

...

Trong hội trường bán đấu giá của tòa nhà cao tầng Kim Giác!

Toàn hội trường dùng màu tím nhạt để trang trí, ánh sáng lóa mắt, lộ ra vẻ cao quý mà không mất tao nhã.

Lấy cửa chính làm trung tâm, trải một tấm thảm đỏ nối thẳng đến bàn đấu giá đằng trước, sau đó hai bên đều là chỗ ngồi tao nhã.

Ngoại trừ đằng trước hàng thứ nhất có chỗ ngồi của nhân viên công chứng, những vị trí khác có thể tùy ý lựa chọn ngồi xuống.

Người đấu giá cầm thẻ số đấu giá trong tay là được!

Bành Hoa, Tô Phong và Tưởng Minh Đức chọn vị trí ở hàng khá cao, chia ra ngồi gần nhau, dễ trò chuyện.

Mấy người Lâm Nhật Thăng ngồi hàng thứ năm.

Lâm Tử Thanh chọn vị trí cũng coi như khá thấp, hàng thứ tám, dựa vào lối đi trải thảm.

Bất kể dáng ngồi của cô hay là khí chất đều có thể đè bẹp cả hội trường, có thể nói là tao nhã.

Nhưng mà lực chú ý của cả hội trường vẫn hướng về phía mấy nhân vật lớn như Tưởng Minh Đức này, rất ít người sẽ để ý đến phía cô.

Yên tĩnh!

Mấy người công chứng sàn bán đầu giá ôm tài liệu đi lên.

Chủ trì là một người phụ nữ, dáng người thướt tha lả lơi, cầm tài liệu đặt lên bàn, hé đôi môi đỏ mọng nói:

“Chào mừng các vị khách quý, bố̀o đón những người bán đấu giá, bố̀o buổi tối mọi người!”

“Hôm nay chúng tôi đã nhận được phê chuẩn, đấu giá bốn mảnh đất, giới tinh anh chuyên nghiệp trong ngành có chuẩn bị chắc chắn đã tiến hành rất nhiều tài liệu chuẩn bị đối với mảnh đất được đưa ra đấu giá này.”

Nhưng trước tiên tôi vẫn công bố với mọi người một tin:

Khu công nghiệp ngoại thành: ba trăm mẫu.

Khu đất trung tâm chợ CBD: năm mươi mẫu.

Khu vực Lâm Giang xa hoa: một trăm mẫu.

Đất ở ban đầu ở trấn nhỏ Thiên Mẫu: một nghìn năm trăm mẫu.

“Không nói nhiều về những tin tức liên quan đến những mảnh đất trên nữa, bây giờ buổi đấu giá sẽ bắt đầu.”

Trên màn hình, xuất hiện tin tức liên quan đến mảnh đất đầu tiên:

Khu công nghiệp ngoại thành: ba trăm mẫu.

Giá khởi đầu: năm mươi triệu!

Bây giờ bắt đầu đấu giá...

Bên dưới có người đến vì mảnh đất này, lập tức ra giá: “Năm mươi lăm triệu!”

“Sáu mươi triệu!”

“Sáu mươi lăm triệu!”

Tô Phong híp mắt nhìn, nói: “Mảnh đất này, có lẽ không phải thứ mà người anh em Tiểu Thiên muốn mua!”

Bành Hoa cười nói: “Anh ta cũng không xây dựng công xưởng, cần mảnh đất này làm gì?”

Tưởng Minh Đức đồng ý gật đầu!

“Một khi đã như vậy!” Tô Phong cười trộm, sau đó giơ tay lên: “Tám mươi triệu!”

Tám mươi triệu lần thứ nhất...

Lần thứ hai...

Mọi người thấy là Tô Phong, rối rít không giơ tay lên nữa.

Ông ta có vốn liếng, nếu đã muốn vậy chắc chắn là có lý do!

Liều mạng trả giá với Tô Phong chắc chắn là không đấu lại được, còn không bằng thu tay sớm đi, không đối lập với Tô Phong.

Lần thứ ba, đồng ý!

Khu công nghiệp ngoại thành: ba trăm mẫu đất, Cửa hàng trang sức nhà họ Tô mua được.

Bành Hoa im lặng mắng thầm: “Mẹ nó, tôi còn tưởng ông để ý đến chuyện của người anh em Tiểu Thiên, không ngờ được ông đến để mua đất.”

Tưởng Minh Đức cũng lắc đầu nói: “Không ngờ ông lại là người như vậy, ông mua khu đất ngoại thành làm gì chứ?”

Tô Phong nhún vai nói: “Dù sao cũng không phải thứ người anh em Tiểu Thiên muốn, tám mươi triệu tôi mua xong để một số đất đá phế liệu cũng được mà!”

“Không biết xấu hổ!”

Tiếp theo trên màn hình lại xuất hiện tin tức liên quan về mảnh đất thứ hai:

Khu đất trung tâm chợ CBD: năm mươi mẫu.

Giá khởi đầu: một trăm triệu!

Tập đoàn Lâm Thị nhìn mảnh đất này, hoàn toàn không có chút hứng thú gì, Lâm Nhật Thăng im lặng chờ đợi.

Lâm Tử Thanh cũng không hề nhúc nhích, rất ngay ngắn ngồi đó, không nói câu nào!

Tưởng Minh Đức đang đợi, ông ta quay đầu nhìn về phía Lâm Tử Thanh, thấy cô không có ý kiến gì.

Hội trường hoàn toàn yên tĩnh.

Không ai muốn mua khu đất trung tâm chợ CBD sao?

Đột nhiên có người trẻ tuổi giơ tay, chính là Tiếu Chính Phàm trước đây đã từng sợ đến tè ra quần ở Cửa hàng trang sức nhà họ Tô.

Dưới sự giật dây của Tôn Đình, anh ta giơ tay lên, khu đất trung tâm chợ CBD năm mươi mẫu mà chỉ có một trăm triệu, mua thế nào cũng sẽ có lời!

“Một trăm mười triệu!”

Nhưng các khách quen khác ở đây đều biết, khu đất trung tâm chợ CBD đều là của nhà họ Tưởng, nhà họ Tưởng không lên tiếng, không ai dám di chuyển.

Không phải bọn họ không muốn đấu giá, mà là không dám đấu giá!

Tưởng Minh Đức chẳng qua chỉ giữ lại cơ hội cho Lâm Tử Thanh, cho nên vẫn chưa lên tiếng.

Không ngờ lại bị những người khác đấu giá được?

Có người muốn cướp đồ của nhà họ Tưởng, muốn chết sao?

Mọi người trong hội trường nghe vậy nhìn sang, chỉ thấy một kẻ làm ăn bừa bãi.

Tiếu Chính Phạm cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, tại sao đều lạnh lùng nhìn mình vậy?

Không biết rằng, nhà bọn họ đã không còn lăn lộn ở thành phố Nam Châu được nữa rồi.

Tưởng Minh Đức thờ ơ nói: “Có lẽ đây cũng không phải mảnh đất mà người anh em Tiểu Thiên muốn mua!”

Ông ta giơ bảng trong tay lên, ra giá: “Hai trăm triệu!”

Một câu này vừa dứt, hội trường yên lặng, không ai nói gì.

Tiếu Chính Phàm bên kia nhìn thấy là Tưởng Minh Đức cũng không dám lên tiếng nữa, chẳng qua trong lúc mơ hồ cảm thấy Tưởng Minh Đức nhìn lướt qua mình, xong rồi!

Hai trăm triệu lần thứ nhất!

Lần thứ hai, lần thứ ba, đồng ý.

Khu đất trung tâm chợ CBD: năm mươi mẫu, do Tập đoàn Hoằng Nhất đấu giá được.

Sau khi đấu giá được mảnh đất, Tô Phong và Bành Hoa đều dồn dập lắc đầu nói: “Không ngờ được ông là người như vậy!”

“Vừa nãy có ai còn ăn nói đàng hoàng lắm, không ngờ được cũng đến đây mua đất!” Bành Hoa cười chế giễu.

Tưởng Minh Đức cười trộm: “Cái này chính là trung tâm chợ đấy, phù hợp với sự phát triển của công ty.”

Sau đó trên màn hình lại xuấ hiện tin tức liên quan đến mảnh đất thứ ba:

Khu vực xa hoa Lâm Giang: một trăm mẫu.

Giá khởi đầu: một trăm triệu!

“Bây giờ bắt đầu đấu giá!” Người chủ trì lả lơi nói.

Có rất nhiều người tranh nhau lấy mảnh đất này, trong nháy mắt đã kêu lên: Hai trăm năm mươi triệu!

Tô Phong nghi ngờ nói: “Hẳn là mảnh này đi!”

Tưởng Minh Đức cười ha ha nói: “Cũng có thể, nếu không sẽ là mảnh đất trấn nhỏ còn sót lại kia, có mua cũng chẳng có tác dụng gì!”

Hai người nhìn về phía Bành Hoa, ông cảm thấy thế nào?

Không ngờ Bành Hoa lại có thể giơ bảng trong tay lên, lắc lư nói: “Năm trăm triệu!”

Tô Phong và Tưởng Minh Đức đều ngẩn ra.

Người vừa nãy còn ăn nói đàng hoàng, tràn đầy nghĩa khí đâu rồi?

Mẹ nó, vợ của Tiểu Thiên còn không bắt đầu hành động, ông lại giành trước nhảy dựng lên? Còn ra giá đến năm trăm triệu?

Bên trên bắt đầu gọi: Năm trăm triệu, lần thứ nhất!

Lần thứ hai!

Lần thứ ba! Đồng ý!

Khu vực xa hoa Lâm Giang: một trăm mẫu, do Tập đoàn Hoa Hào đấu giá được.

Lúc này Bành Hoa mới chậm lại, quay đầu nhìn Tô Phong và Tưởng Minh Đức hỏi: “Sao vậy?”

Tô Phong và Tưởng Minh Đức vẻ mặt coi thường, cùng giơ ngón giữa với ông ta!

Bành Hoa cười giải thích: “Không phải sao, vợ của Tiểu Thiên cũng không ra tay mà!

Hai người cười giễu: “Mẹ kiếp, ông cướp ngay trước mặt người ta, có cơ hội ra tay nữa à?”

“Không biết xấu hổ!”

Cũng may Trương Thiên không có ở hội trường, nếu biết tình huống này, chắc chắn sẽ lật bàn.

Ba ông già còn nói nghĩa khí quan trọng đến mức nào, anh nhìn xem:

Trước mặt lợi ích chẳng có anh em gì hết!

Sau đó trên màn hình xuất hiện tin tức liên quan đến mảnh đất cuối cùng:

Đất ở ban đầu ở trấn nhỏ Thiên Mẫu: một nghìn năm trăm mẫu.

Giá khởi đầu: mười triệu!

“Mảnh đất cuối cùng của ngày hôm nay, bắt đầu đấu giá!”

Sau khi câu nói này vang lên, người của Tập đoàn Lâm Thị bắt đầu nghiêm túc.

Lâm Tử Thanh cũng vô cùng tập trung, bắt đầu chú ý tình hình đấu giá.

Trương Thiên bên kia điện thoại đang đợi quần áo, cũng lộ ra vẻ vô cùng nghiêm túc cẩn thận.

Ánh mắt Tưởng Minh Đức ngừng lại, trầm giọng nói: “Mảnh đất này, quả thật chẳng có tác dụng gì cả!”

“Lấy ra xây nhà, có lẽ cũng không bán được! Làm ăn lỗ vốn!” Tô Phong nói.

Bành Hoa chế giễu: “Không phải là người anh em Tiểu Thiên chuẩn bị quay về với thiên nhiên đấy chứ? Chăn trâu sao?”

Trong nháy mắt khi bọn họ đang trò chuyện, Lâm Nhật Thăng của Tập đoàn Lâm Thị giơ tấm bảng trong tay lên nói: hai mươi triệu!

“Hai mươi triệu lẻ một đồng!”

Đến rồi, anh thật sự đến rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.