Cuồng Tế Vô Song

Chương 124: Chương 124: Không biết xấu hổ!




Tiểu Lục nhận được tin nhắn, trả lời lại một câu, “Nhận lệnh!”

Sau đó, cậu ta điều chỉnh tư thế, ngồi ngay ngắn vào vị trí, bàn tay bắt đầu múa lượn như bay trên bàn phím.

Lúc này, Lâm Tử Thanh, Lý Dĩnh Nhi, Tưởng Minh Đức, Tô Phong. Bành Hoa, còn có cả Lâm Nhật Thăng đều đang sốt ruột ở trong văn phòng chờ đợi.

Trông thấy động tác của Tiểu Lục, bọn họ vội chạy đến vây quanh.

Máu trong người tất cả mọi người có mặt ở đây như nước sôi nóng bỏng bắt đầu sôi trào, mọi người đều đều kích động nói không ra lời, một mặt chờ mong!

Thành công hay thất bại, chính là ở giây phút này!



Trong hội trường, Lăng Uy bị Trương Thiên kiêu ngạo phách lối chửi thẳng vào mặt, trong lòng cực kì khó chịu.

Cậu cho rằng cậu là ai?

Cậu không biết đây là sân nhà của nhà họ Lăng sao?

Tất cả mọi người trong hội trường không một ai dám lên tiếng, ngay cả Liễu Cao Viên cũng không dám nói bừa lời nào, Trương Thiên cậu muốn làm trái ý trời sao?

Sức mạnh ở đâu ra vậy?

Vẻ mặt Lăng Uy hung tợn, vỗ mạnh xuống bục phát biểu một cái, trợn mắt quát:

“Trương Thiên, chúng tôi là đang bàn về sự phát triển của Khánh Giang, thảo luận về tương lai của Khánh Giang.”

“Không phải để cậu ở đây có thể làm xằng làm bậy, nói năng nhảm nhí buông lời bịa đăt vu khống người khác.”

“Quá làm càn rồi!”

“Bảo vệ đâu, duy trì trật tự, thu dọn hiện trường…”

Giọng nói ra lệnh của Lăng Uy vang dội, hơn nữa quyền hành của Lăng Uy trước nay đều rất lớn, đám người phía dưới không khỏi bị dọa sợ.

Bảo vệ nghe thấy mệnh lệnh cũng lập tức có hành động, mấy người đàn ông cầm súng vội vàng tiến vào, hướng về chỗ của Trương Thiên đi tới.

Liễu Cao Viên trông thấy cảnh này, trong lòng cũng cảm thấy bất lực.

Ông ta biết Lăng Uy lần này cũng đã có sự chuẩn bị từ trước, không phải thứ mà Trương Thiên nói một vài câu là phá giải được tình thế.

Trương Thiên bình tĩnh đàng hoàng, không sợ chút nào.

Anh lắc đầu, nở một nụ cười giễu cợt, nhìn Lăng Uy gằn từng chữ nói, “Không biết xấu hổ!”

Cho dù là Lăng Uy ngồi ở phía trên hay Lăng Tiêu Vũ ngồi ở phía dưới, lúc này đều lửa giận ngút trời nhìn chằm chằm Trương Thiên, muốn giết chết Trương Thiên.

Tít tít!

Ngay lúc bọn họ tức đến thở hổn hển, thì màn hình lớn bỗng chuyển động, đổi hình ảnh.

Lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Trên màn hình bắt đầu trình chiếu nội dung nhà họ Lăng vì vơ vét của cải, không ngại lừa già dối trẻ.

Chẳng những có đầy đủ hình ảnh chứng cứ, mà còn được lồng tiếng điện tử AI, liệt kê từng tội ác của nhà họ Lăng.

Để vạch trần bộ mặt thật của nhà họ Lăng vơ vét của cải, có các đầu tội danh sau:

Nhà họ Lăng, dự án hỗ trợ phát triển tàu điện ngầm Khánh Giang, lãnh đạo bên trên phê duyệt giải ngân tài chính là 500 tỷ NDT, nhưng thực tế lại chỉ chi cho tập đoàn Giang Hoài có 25 tỷ NDT!

(Chi tiết giao dịch chuyền tiền hiện ra.)

Nhà họ Lăng, dự án hỗ trợ phát triển môi trường xanh, đem lại lợi ích cho người dân, lãnh đạo bên trên phê duyệt giải ngân tài chính 50 tỷ NDT, nhưng thực tế chỉ đầu tư cho tập đoàn Thường Đức là 5 tỷ NDT.

(Chi tiết giao dịch chuyển tiền hiện ra.)

Ngoài ra còn có phố ăn uống, phố mua sắm do nhà họ Lăng duy trì trật tự, lãnh đạo bên trên yêu cầu thu mỗi hộ 1000 NDT phí vệ sinh mỗi năm, nhưng nhà họ Lăng lại bắt mỗi hộ đóng 10.000 NDT phí quản lý mỗi tháng.

Nội dung của chính sách này cũng được trình chiếu dưới dạng video.

Hàng trăm nghìn thương nhân, lợi tức chênh lệch mỗi năm thu về mấy tỷ NDT!

Và tất cả phương tiện thông tin đại chúng của Khánh Giang, đều thuộc sở hữu của nhà họ Lăng.

Khi có chuyện xảy ra liền lợi dụng truyền thông để định hướng quần chúng, giữ gìn hình ảnh tích cực của nhà họ Lăng!

Có thể kể đến như: Đài truyền hình Khánh Giang, Hoa thị News, Khánh Giang News, nền tảng phát sóng trực tiếp Dẫn Lĩnh, nền tảng phát sóng trực tiếp Ngư Đấu,…

Cách đây không lâu, nông dân công* bởi vì không được tập đoàn Lăng thị trả lương đã nhảy lầu, cuối cùng bị giới truyền thông tẩy trắng là do các nhân viên căng thẳng áp lực quá mức, nhà họ Lăng còn đưa cho gia đình họ tiền trợ cấp, xây dựng một hình tượng tốt đẹp.

(nông dân công: cụm từ chỉ những người đến từ nông thôn, ban đầu là nông dân, sau đó đến các thành phố lớn làm công nhân, các công việc lao động chân tay.)

Nhưng mọi người đều không biết, những nông dân công đến chết cũng vẫn chưa cầm được một đồng tiền lương kia, những tin tức trên truyền thông đều là giả, là sai sự thật.

Thêm cả việc nhà họ Lăng nợ đối tác tiền công trình, ví dụ như tập đoàn Giang Hoài tiếp nhận dự án xây dựng tàu điện ngầm, nhà họ Lăng chỉ đưa cho bọn họ có 25 tỷ NDT tệ không nói, lại còn chia nhỏ đưa thành 12 đợt, dẫn đến việc không thể tiến hành xây dựng dự án được nên nhà họ Lăng lại lấy lại dự án, tự mình làm.

Truyền thông vì muốn tẩy trang việc này, bèn đưa tin tập đoàn Giang Hoài bớt xén tiền mua nguyên vật liệu, không đáng tin cậy cho nên Lăng thị mới tiếp tục gánh vác nhiệm vụ quan trọng.

Nhưng mọi người đều không biết, nhà họ Lăng đều không giải ngân bất kì một khoản đầu tư xây dựng công trình nào. Cuối cùng, sao lại trở thành một công ty tốt rồi?

Video vẫn liên tục chạy trên màn chiếu lớn.

Tất cả mọi người có mặt trong hội trường đều ngẩn người.

Toàn bộ đều câm lặng!

Lăng Uy nhìn thấy nội dung trên màn hình lớn, toàn thân run lên, hai mắt trừng lớn sắp thành trứng chim bồ cầu, khuôn mặt ngập tràn hoảng sợ.

Sắc mặt Lăng Tiêu Vũ cũng khó coi đến cực điểm.

Mỗi một tội ác đều được diễn tả chân thực sống động như thật.

Rất nhanh, Lăng Uy đã kịp phản ứng lại, ông ta thở mạnh một hơi, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Trương Thiên, “Là cậu?”

“Ông nói xem?” Trương Thiên nét mặt nghiêm nghị, nghiêng đầu trầm giọng đáp.

Khuôn mặt Lăng Uy trở nên méo mó, thở phì phò, không để ý đến lời Trương Thiên nói.

Ông ta trước tiên phải nhịn xuống cục tức này, phải lau mông sạch sẽ* trước đã.

(lau mông sạch sẽ: ẩn dụ cho một tình huống khó giải quyết)

Ông ta nổi giận hướng về phía nhân viên điều khiển máy tính hét lên, “Còn không mau tắt cái video nhảm nhí đó đi cho tôi!”

Ông ta hoảng loạn, cảm thấy chột dạ.

Những nội dung trong video tuyệt đối không thể được trình chiếu tiếp được nữa, hiện trường không chỉ có các ông chủ, tổng giám đốc ở Khánh Giang mà còn có cả người của Cục phát triển nữa, Triệu Chí Cao là người của mình thì còn tốt, nhưng Hạ lão gia uy quyền cũng đang ngồi ở đây!

Thậm chí, dưới khán đài còn có các phóng viên và giới truyền thông…

Chuyện này nếu để lọt ra bên ngoài thì phải làm sao? Cho dù nhà họ Lăng có quyền thế hùng mạnh đến mấy đi chăng nữa thì cũng khó có thể thu phục lòng người.

Nhân viên kỹ thuật chậm chạp không tắt video, bởi máy tính căn bản cũng không thể kiểm soát được nữa rồi.

Lăng Uy đi đến, trực tiếp ngồi xổm xuống đất, rút dây cắm điện ra, mới có thể tắt được video đang trình chiếu trên màn hình lớn trong phòng hội nghị.

Lúc này ông ta mới thở phào một hơi.

Bấy giờ, hiện trường trở nên vô cùng yên tĩnh.

Yên tĩnh chết người, giống như chỉ một cây kim nhỏ rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng động.

Những ông chủ ngồi ở dưới nhìn thấy tội ác của nhà họ Lăng, không dám nói bừa, chỉ có thể ngồi im xem diễn biến tình hình.

Liễu Cao Viên nhíu mày, kinh ngạc nhìn Trương Thiên bằng đôi mắt khác.

Sắc mặt Triệu Chí Cao cũng rất khó coi, bởi vì ông ta cũng có tham gia rất nhiều, thông đồng làm bậy nên đương nhiên chột dạ.

Hạ Bác Dương nhìn những việc mà nhà họ Lăng đã làm trong video, thái độ liền giống như những người dân bị chèn ép, đùng đùng tức giận.

Ông ta là người đầu tiên lên tiếng, giận dữ quay sang Lăng Uy chất vấn, “Lăng Uy, những chuyện này đều là do nhà họ Lăng các ông làm sao?”

“Tham ô biển thủ quỹ đủ các loại dự án, chuyện này mấy người định giải thích như nào? Nhà họ Lăng mấy người quả đúng thật là to gan lớn mật!”

Lăng Uy trầm giọng nói, “Hạ lão gia, những chuyện này tôi đều có thể giải thích, nhà họ Lăng chúng tôi nhất định sẽ cho ngài một lời giải thích hài lòng.

Cháu trai của tôi và Trương Thiên có chút thù oán, cho nên mấy cái tin này đều là xằng bậy, mấy chuyện này đều là do Trương Thiên vu khống cho nhà họ Lăng chúng tôi mà thôi.”

“Trở về phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng!” Hạ Bác Dương nhíu mày, tức giận nói.

“Vâng.” Lăng Uy đáp.

Chỉ cần sự việc không lọt ra bên ngoài, Lăng Uy tự tin mình có thể kiểm soát được cục diện.

Các ông chủ ngồi trong hội trường, ông ta nhất định có thể giải quyết ổn thỏa.

Người ở Cục phát triển cũng có thể giải quyết, giới truyền thông đang ngồi phía dưới ông ta cũng xử lý được.

Ở trước mặt ông ta, Trương Thiên chẳng qua chỉ là một con tôm tép nhãi nhép, đang làm trò diễn xiếc mà thôi.

Lăng Uy đảo mắt nhìn về phía Trương Thiên, hướng về phía bảo vệ vẫy tay nói, “Còn không mau bắt người này lại cho tôi? Tôi muốn kiện cậu ta tội vu khống! Kiện cậu ta tội xúc phạm người khác!”

Bây giờ chỉ cần bắt Trương Thiên lại, trở về sẽ tiêu diệt Trương Thiên, như thế thì tất cả mọi chuyện sẽ giống như chưa từng xảy ra.

“Ông cho rằng tắt cái màn hình lớn ở trong hội trường này thì có ích gì sao?”

Ánh mắt Trương Thiên bức người, mang theo sức ép mạnh mẽ, nhìn chằm chằm vào Lăng Uy nói, “Ông cảm thấy tôi làm video đẹp như vậy, chỉ để mọi người ngồi ở đây thưởng thức thôi sao? Còn truyền hình trực tiếp thì sao đây? Cả màn hình lớn lớn trong các trung tâm thương mại nữa? Trên TV sao nhỉ? Nền tảng phát sóng trực tiếp? Trên mạng internet? Ông tắt kiểu gì?”

“Lăng Uy, nhà họ Lăng ông hôm nay đã bị ‘chơi’ xong! Chuẩn bị cho thật tốt rồi xem xem nên chọn cách chết như thế nào đi.”

Chuyện này vẫn còn chưa xong?

Trương Thiên đã phát tán video rồi sao?

Lăng Uy trợn trừng hai mắt, trong đôi mắt lộ ra vẻ hoảng loạn.

Ông ta không tin, cũng không dám tin!

Nhưng chuông báo điện thoại của ông ta lại đang không ngừng vang lên.

Ông ta nhanh chóng cầm điện thoại, vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nói đầy hoảng hốt:

“Ông chủ, có chuyện không hay rồi! Có hacker xâm nhập vào nền tảng phát sóng trực tiếp của chúng ta, phát sóng video có lời lẽ sai trái về nhà họ Lăng.”

Lăng Uy nghiêm giọng bảo anh ta mau chóng xử lý, tắt nền tảng.

Nhưng người phụ trách nền tảng thứ hai của công ty cũng gọi điện tới…

Rồi người thứ ba, người thứ tư..

Cho đến khi lãnh đạo bên trên Khánh Giang gọi điện tới…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.