Cuồng Tế Vô Song

Chương 56: Chương 56: Lâm Nhật Thăng?




Ầm ầm ầm!

Tất cả mọi người đều ngã xuống.

Ba người Lưu Diệu đứng yên tại chỗ, căn bản là không dám động!

Hoảng sợ!

Kinh hoàng!

Luống cuống!

Trương Thiên đứng trên đống thi thể máu thịt be bét, như ma quỷ chui ra từ địa ngục, tràn ngập giết chóc.

Xung quanh đều có mùi máu tanh rất nặng, khiến cho người khác buồn nôn!

Trương Thiên không lo lắng, rút một điếu thuốc ra châm lửa.

Anh đạp lên thi thể, đi từng bước về phía ba người nhà họ Lưu.

Lưu Kim lập tức sợ tè ra quần, dưới thân ướt đẫm.

Vẻ mặt hai vợ chồng nhà họ Lưu rất khó coi, nín thở nhìn chằm chằm vào Trương Thiên, hai chân lạnh run.

Giờ phút này Trương Thiên mới thật sự giống một người gian ác, anh đến lấy mạng họ.

Chuyện đến nước này, Lưu Diệu sụp đổ.

Rầm!

Trong nháy mắt khi Trương Thiên đến gần, hai đầu gối Lưu Diệu quỳ xuống đất.

Ông ta hạ giọng cầu xin Trương Thiên nói:

"Tôi sai rồi, là Lưu Diệu tôi đáng chết, nhưng người gây họa không phải là vợ con tôi, cầu xin cậu tha cho họ."

Trương Thiên ngậm thuốc lá thở nhẹ ra một hơi, lạnh lẽo nói:

"Chỉ có ông muốn giết tôi? Họ không muốn?"

"Lăn lộn nhiều năm như vậy, là ông quá ngây thơ hay là tôi nghĩ quá nhiều?"

Không đánh lại, kẻ thù còn nhất định muốn đuổi tận giết tuyệt!

Lưu Diệu trầm giọng không nói thêm.

Nhưng cả người ông ta bắt đầu run lên, nghiến răng nghiến lợi.

Ông ta đột nhiên nhảy lên, muốn đấm một quyền vào bụng Trương Thiên.

Đánh đến Trương Thiên không kịp trở tay.

Nhìn khí thế, Lưu Diệu đã là một cường giả nhập cảnh.

Nếu Trương Thiên không chịu được, thì anh không thể làm gì khác hơn là tha cho họ!

Nhưng ông ta đã nghĩ quá nhiều rồi.

Trương Thiên nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Thì ra tên độc ác này lại có chút năng lực."

Anh không tránh cũng không sợ hãi, anh mở bàn tay lớn ra đỡ cú đấm này, sau đó năm ngón tay nắm chặt, tay Lưu Diệu bị bóp nát.

"A!"

Lưu Diệu đau khổ, dùng tay còn lại đấm anh.

Nhưng lại bị Trương Thiên dùng dao cắt ngang, trực tiếp chém đứt.

Hai tay tách ra, Trương Thiên đá mộc cước vào ngực Lưu Diệu, khiến ông ta ngã xuống đất.

Có điều anh đã không chế độ mạnh, nên không đến nỗi bị thương nặng.

Dù sao thì Lưu Diệu vẫn còn giá trị.

Trương Thiên nhìn từ trên cao xuống, anh tức giận nói:

"Lưu Diệu, hôm nay ông nhất định phải chết!"

"Tôi hỏi ông mấy vấn đề, nếu ông thành thật trả lời thì họ có thể thoát khỏi cái chết."

Hai người không có sức mạnh, nếu Trương Thiên muốn giết thì họ nhất định sẽ không chạy được.

Lưu Diệu cũng rõ ràng, từ giờ phút này, mọi chuyện sẽ do Trương Thiên quyết định.

Lăn lộn hơn nửa đời, lại có kết quả như này trong lòng ông ta rất khó chịu!

Nhưng vì hai mẹ con, ông ta đầu hàng, cắn răng trầm giọng nói:

"Cậu hỏi!"

"Nhưng cậu muốn hỏi bao nhiêu câu."

Trương Thiên nhìn chằm chằm vào Lưu Diệu, vẻ mặt rét run nói:

"Ông không có sự lựa chọn nào khác!"

"Tôi hỏi ông, tuần trước có một người trong bảng xông vào thành phố Nam Châu, có phải là ông gọi không?"

"Ông muốn giết vợ tôi?"

Vẻ mặt Lưu Diệu lộ ra nghi hoặc, lắc đầu nói:

"Không phải!"

"Tại sao tôi lại muốn giết vợ cậu? Cô ta không uy hiếp đến tôi."

"Coi như tôi muốn giết cô ta, thì cũng không cần mời người trong bảng đến."

Trương Thiên nhìn thi thể đầy đất, có thể hiểu được.

Lâm Tử Thanh chỉ là một người phụ nữ không có sức mạnh, không ccần làm lớn chuyện?

Hơn nữa người đàn ông đầu cua trên ảnh bảng lúc nãy, không có năng lực giỏi bằng tên sát thủ lúc trước, nếu như Lưu Diệu đã biết được năng lực của Trương Thiên, thì sẽ không để một mình anh ta lên.

Người muốn giết bác Phúc và Lâm Tử Thanh là một người khác!

Mặt Trương Thiên không đổi sắc, anh hỏi thêm một vấn đề:

"Hai ngày trước, ông thông qua tài khoản ở nước ngoài để chuyển cho nhà họ Lâm hai tỷ!"

"Vì sao?"

Lưu Diệu nhướng mày, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tài khoản ở nước ngoài của ông ta thường dùng để rửa tiền đen, cực kỳ bí mật, hơn nữa ông ta còn cố ý xóa dấu vết, sao Trương Thiên lại biết được?

Trong lòng ông ta chỉ có một kết luận: Trương Thiên không đơn giản!

Ông ta nhắm mắt lại, hít một hơi rồi nói:

"Là Lâm Nhật Thăng vay tôi!"

Trương Thiên nghe thế suy nghĩ một lát rồi nói:

"Ông ta vay là ông cho vay luôn?"

"Không giống phong cách của ông."

Anh chưa nói ra chuyện của ông cụ Lâm, muốn xem Lưu Diệu giải thích như thế nào.

Lưu Diệu cười khổ: "Đó là tiền vốn của nhà họ Lâm các người."

"Lâm Nhật Thăng đến đòi nợ, thì đương nhiên tôi sẽ đưa."

Lý do này không đúng, chuyện người độc ác nên làm không phải là mấy chuyện ác sao, hai tỷ nằm trong túi mình mà cũng bằng lòng lấy ra?

Hơn nữa còn là nhà họ Lâm có năng lực kém xa mình?

Trương Thiên trầm giọng cười hỏi:

"Vậy thì càng không giống chuyện người độc ác nên làm."

Lưu Diệu lạnh nhạt cười giải thích:

"Đó là lo lắng đến sự tồn tại của cậu!"

"Sợ cậu tìm đến cửa."

Khóe miệng Trương Thiên nở nụ cười giễu cợt: "Ông đã tìm nhiều như vậy đến giết tôi, mà còn sợ tôi à?"

Mặt Lưu Diệu khôi phục vẻ nghiêm túc, nói thẳng:

"Tôi vẫn muốn tìm cơ hội giết cậu, nhưng lại không dám động đến cậu, cho đến khi tôi tìm được hai vị sát thủ trên bảng lúc ấy tôi mới dám lộ ra ý giết cậu."

"Lại không ngờ đến, tôi vẫn còn khinh địch!"

Trương Thiên không lệch đề tài, lý do của Lưu Diệu rất hợp lý.

Anh gật đầu suy nghĩ, lạnh nhạt nói: "Vì thế nên ông đã chuyển tiền cho Lâm Nhật Thăng!"

"Đúng!" Lưu Diệu đáp.

Trương Thiên nghiêm túc truy hỏi: "Số tiền này là do Lâm Nhật Thăng chuyển cho ông sao?"

Nếu như là Lâm Nhật Thăng chuyển, thì chuyện di dời tài sản trong thời gian trước khi ông cụ chết.

Đều do Lâm Nhật Thăng bắt tay với Lưu Diệu để hại chết ông cụ?

Lưu Diệu lắc đầu, bình tĩnh nói:

"Không phải, đó là tiền ông cụ Lâm chuyển."

Trương Thiên nghe xong, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Diệu, đây là người đầu tiên có quan hệ với ông cụ Lâm.

Anh vội vàng hỏi: "Tại sao ông cụ lại chuyển tiền cho ông!"

"Còn chuyển một số tiền lớn như thế?"

Nhờ Lưu Diệu giữ? Bảo vệ tài sản?

Vậy tại sao lại không chuyển vào tài sản của người nhà!

Lưu Diệu khẽ nhíu mày, suy nghĩ rồi trầm giọng nói: "Ông cụ Lâm nhờ tôi tìm một người!"

"Ai?" Trương Thiên vội vàng truy hỏi.

"Tìm một sát hoàng!" Lưu Diệu bình tĩnh nói.

"Sát hoàng?"

Vẻ mặt Trương Thiên ngẩn ra.

Anh nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, mới nhỏ giọng thì thầm: "Sao ông cụ lại muốn tìm một người trên bảng?"

Hơn nữa lại còn là sát hoàng!

Tìm sát hoàng trên bảng, đương nhiên là muốn giết người, hơn nữa năng lực chắc chắn sẽ không thấp.

Vẻ mặt Trương Thiên trở nên khủng bố, cắn răng truy hỏi:

"Ông cụ muốn giết ai?"

Lưu Diệu lắc đầu, bình tĩnh nói: "Không biết, tôi cũng không hỏi."

"Tôi chỉ lấy tiền và phụ trách việc tìm người, sẽ không nhúng tay vào chuyện trong đó, tôi chắc chắn sẽ không tự chuốc phiền phức cho mình."

Lời này Trương Thiên hiểu.

Anh nghĩ ngẩn người, hỏi:

"Sau đó thì sao?"

Lưu Diệu nói tiếp: "Người không tìm được, ông cụ Lâm cũng không còn."

"Dù sao thì một sát hoàng trên bảng cũng không dễ mời."

Trương Thiên quay đầu nhìn chằm chằm vào Lưu Diệu, như cười như không hỏi:

"Vì thế, ông bỏ số tiền hai tỷ vào túi mình?"

Lưu Diệu không nghi ngờ, trái lại còn cười khổ: "Cũng chỉ vì chén cơm mà thôi!"

Nếu ông cụ Lâm không còn, thì đương nhiên ông ta sẽ không tốn công tìm người nữa.

Tiền không ai hỏi thăm, thì sẽ là của mình thôi.

Đột nhiên, Trương Thiên nghiêm túc lên tiếng hỏi:

"Lâu như vậy mà cũng không có ai hỏi đến!"

"Vậy tại sao sau một năm, Lâm Nhật Thăng lại đòi nợ ông?"

Ông ta biết chuyện ông cụ Lâm tìm sát hoàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.