Cuồng Tế Vô Song

Chương 192: Chương 192: Phá!




Tiểu Lục nghiêng đầu, lộ ra thần sắc hung ác, khiến đám người kia lập tức ngậm miệng.

Cậu ta là một người tàn nhẫn không thích nói nhiều, lúc này đã xem như là cật lực kiềm chế rồi.

Lâm Tử Thanh vốn chẳng thèm để ý để ý đến mấy người nhà họ Lý, cô đương nhiên tin lời Tiểu Lục nói, nhưng vẫn có chút do dự.

Cô sợ không đến kịp!

Lâm Diệu Đông cũng rất phiền não..

Thế nhưng Tạ Dũng đã cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ, kinh ngạc hỏi: “Cậu vừa nói tên bác sĩ là Tằng Giang sao? Có phải là đại tướng Tằng Giang đại viện trưởng của bệnh viện quân y không?”

“Đúng vậy!” Tiểu Lục cúi đầu đáp.

Vẻ mặt của Tạ Dũng đang từ kinh ngạc lập tức chuyển sang kinh hỉ, kích động nói: “Vậy thì có thể đợi, nhất định phải chờ giáo sư Tằng Giang đến.”

“Lâm tiểu thư, ở Khánh Giang, không có ai phù hợp hơn giáo sư Tằng Giang làm bác sĩ phẫu thuật chính thực hiện ca mổ này đâu.”

Tằng Giang là một trong những giáo sư nổi tiếng nhất Khánh Giang, hơn nữa chuyên môn của ông ấy chính là thần kinh học.

Ngoài ra, giáo sư Tằng chính xác cũng là bác sĩ riêng của những đại lão Khánh Giang kia, Tạ Dũng đã có vài lần được giao tiếp với Tằng Giang trong buổi giao lưu giữa các viện trưởng của bệnh viện trong thành phố Khánh Giang.

Nếu có thể mời được Tằng Giang đến, thì không còn gì tốt bằng!

Hơn nữa, Lý Tú Cầm còn là nhân vật mà hội trưởng Liễu đã dặn đi dặn lại là phải chiếu cố đặc biệt, Tạ Dũng cũng tin, Lâm Tử Thanh bọn họ hoàn toàn có năng lực có thể mời được Tằng Giang đến đây.

Lâm Tử Thanh và Lâm Diệu Đông nghe xong tin này cũng quyết định: “Được, vậy thì chờ giáo sư Tằng đến.”

Một nhà Lý Tây nghe thấy, Lâm Tử Thanh vậy mà có năng lực có thể mời được đại viện sĩ của bệnh viện quân y Đại tướng Tằng Giang sao?

Đầu tiên là chấn kinh, sau đó lập tức phì cười.

Quá nực cười!

Lý Tú Cầm gả cho Lâm Diệu Đông, nghe nói mấy tháng này đều phải lăn lộn khắp nơi nhặt nhạnh từng đồng để kiếm tiền chữa bệnh cho thằng con rể phế vật kia, làm gì có tiền? Chứ đừng có nói đến quyền lực!

Trong trường hợp này, làm sao có thể mời được một bác sĩ lớn như giáo sư Tằng?

Lý Tây lắc đầu, miệt thị cười nói: “Đến lúc nào rồi mà vẫn còn lừa mình dối người.”

“Giả vờ à, cứ tiếp tục giả vờ đi!”

“Chỉ dựa vào mấy người mà cũng dám nói mời được bác sĩ riêng của đại lão Khánh Giang? Đúng là nói dối không chớp mắt.”

Mợ hai: “Cái này gọi là tự tìm đường chết.”

Lý Nhân Triều cười nhạo, đương nhiên cũng cho rằng Lâm Tử Thanh tuyệt đối không có cái năng lực này, lạnh giọng lớn tiếng nói: “Lý Tây, đẩy bố đi đến chỗ chủ nhiệm Mã.”

“Vâng, bố!” Lý Tây nhếch miệng đẩy xe lăn.

Bọn họ vốn chẳng quan tâm đến sống chết của Lý Tú Cầm, quay người muốn bỏ đi.

Nhưng vào đúng lúc này, Trương Kim Cát mang người đến!

Trương Kim Cát đi trước, theo sau anh ta là một tôn giả tuổi chạc sáu mươi, bước chân vững vang, cuối cùng còn có một tên tùy tùng, tổng cộng có tất cả ba người.

Sau khi gấp gáp tiến vào, Trương Kim Cát cũng đi thẳng đến chỗ của Lâm Tử Thanh hô lớn: “Chị dâu, chúng em đến rồi!”

Sau đó anh ta liền giới thiệu: “Vị này là đại viện sĩ bệnh viện quân y Khánh Giang chúng ta, giáo sư Tằng!”

“Đặc biệt đến đây để chữa bệnh cho mẹ chị!”

Lâm Tử Thanh vô cùng tôn kính quay sang chào hỏi giáo sư Tằng.

Người nhà họ Lý vừa mới đi được mấy bước, nghe một tiếng này, vô cùng sửng sốt lập tức quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy một người đàn ông to khỏe thô kệch, ăn nói khép nép, tôn kính gọi Lâm Tử Thanh một tiếng chị dâu?

Bọn họ không khỏi nhíu mày, hoài nghi rốt cuộc Lâm Tử Thanh này có thân phận như nào?

Thậm chí, Lâm Tử Thanh còn thật sự mời đến được bác sĩ riêng của các đại lão Khánh Giang?

Quan sát từ trên xuống dưới một chút, ông lão bước chân vững vàng, trên người còn nặng khí chất thầy thuốc.

Bọn họ hoài nghi hỏi: “Đây chính là giáo sư Tằng? Đặc biệt đến đây chữa bệnh cho Lý Tú Cầm?”

Không chờ bọn họ hoài nghi, lập tức liền có người xác nhận thân phận.

Viện trưởng Tạ Dũng quay sang Tằng Giang cúi gập người: “Giáo sư Tằng, vô cùng hoan nghênh ông có thể đến bệnh viện của chúng tôi, nhưng tình hình của bệnh nhân bây giờ đang rất khẩn cấp, xin phép để tôi nói cho ông biết tình hình trước.”

Tằng Giang gật đầu nói: “tiểu Dũng, không cần phải nói mấy lời khách khí làm gì, trực tiếp vào vấn đề luôn đi, mạng sống của bệnh nhân quan trọng!”

“Vâng!” Tạ Dũng đáp: “Bệnh nhân đã được đẩy vào phòng phẫu thuật, phim CT cũng đã được chụp xong, chúng ta vừa đi vừa nói.”

Lâm Tử Thanh bọn họ đương nhiên cũng đuổi theo sau.

Tiểu Lục chậm rãi biến mất trong đám người, âm thầm bảo vệ trong tối.

Chỉ để lại một đám người nhà họ Lý một mặt ngơ ngác đứng đó.

Bọn họ nghĩ thế nào cũng không thông được, Lý Tú Cầm bị bệnh, viện trưởng Tạ vì bọn chúng mà tình nguyện đắc tội với nhà họ Lý, bây giờ ngay cả bác sĩ riêng của đại lão Khánh Giang cũng được mời đến đây.

Lâm Diệu Đông chẳng qua chỉ là một tên tiểu tốt vô danh!

Làm sao có thể đánh đồng cùng người nhà họ Lý chúng ta được!

Nực cười!

“Không phải là bỏ ra chút tiền tìm bác sĩ sao? Có cái gì hay ho chứ. Đi, chúng ta đi tìm chủ nhiệm Mã.” Lý Nhân Triều ra lệnh nói.

Người nhà Lý Tây gật đầu, vừa đi vừa không ngừng quở trách: “Nhà Lâm Diệu Đông quả thật càng ngày càng không biết xấu hổ…”

..

Sau khi sắp xếp tốt chuyện chỗ mẹ vợ, Trương Thiên liền thúc ép bản thân ra sức tu luyện.

Bởi vì lúc bắt đầu tâm thần bị nhiễu loạn, dẫn đến tình trạng của Trương Thiên không được tốt cho lắm, vốn thối thể là chuyện rất dễ dàng, nhưng không ngờ lần này lại gian khổ đến thế.

Cũng may những năm này Trương Thiên vào ra sinh tử không ít lần, đã có thể kịp thời điều chỉnh tâm thái.

Một hồi lâu sau, rốt cuộc anh cũng đã đặt được chuyện mẹ vợ sang một bên, một lần nữa tiến vào quá trình thối thể đầy đau đớn.

Điều chỉnh gân mạch, rèn luyện gân cốt.

Trung tâm đan điền, bắt đầu từ từ xuất hiện một vòng xoáy tròn, mà vòng xoáy này sẽ là nơi dự trữ tiên lực của Trương Thiên sau này.

Xung quanh vòng xoáy bắt đầu mọc ra tiên mạch.

Số lượng tiên mạch sẽ quyết định tiềm lực tu luyện của Trương Thiên.

Trương Thiên nhanh chóng vận Diệu Long Quyết!

Giờ khắc này, phía ngoài cơ thể của Trương Thiên bắt đầu rèn luyện bài trừ độc tố.

Mấy giờ sau, trong phòng bắt đầu xuất hiện động tĩnh, lấy Trương Thiên làm trung tâm, gió bắt đầu xoáy tròn càng lúc càng nhanh.

Anh linh của vạn vật, sắp được sinh ra..

Trương Thiên cắn chặt răng, cố gắng đả thông tiên mạch cuối cùng!

“Phá!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.