Cuồng Tế Vô Song

Chương 153: Chương 153: Tha cho tôi đi!




"Anh ta!"

Trương Thiên không chút do dự đáp lại.

Trước kia ở Thái Dương Chi Quang, không ai có thể đe dọa đến năng lực của Trương Thiên, đó là lợi thế trời cho bẩm sinh đã có.

Nhưng hai năm trước, Dương Tiêu đã mượn lợi thế trời cho của Trương Thiên, không chỉ giẫm đạp anh xuống mà còn một lần nữa hủy đi cơ hội thăng chức của Trương Thiên...

Cũng chính vì thế mà Tiểu Lục mới căm ghét Dương Tiêu như vậy!

Vì vậy, trình độ của Dương Tiêu hiện tại chắc chắn càng mạnh hơn Trương Thiên.

Nghe câu trả lời, Quỷ mị nam tử có chút không dám tin.

Không nói tới việc Trương Thiên là thiên tài ngàn năm có một, trong mắt Quỷ mị nam tử anh giống như một vị thần.

Vốn dĩ cậu chỉ muốn đùa cợt anh, không hề nghĩ rằng trình độ của Dương Tiêu thật sự ở trên Trương Thiên.

Cậu hơi thất vọng trả lời: "Em biết rồi! Em sẽ chú ý!"

Song, Trương Thiên rất nhanh đã nở nụ cười, lạnh lẽo nói: "Nhưng nếu tôi thật sự muốn đánh nhau, tôi không chắc chắn sẽ thua anh ta, có lẽ còn tôi có cơ hội thắng cao hơn!"

Đây không phải là thuận miệng nói ra, dù sao bây giờ Trương Thiên đã tu luyện bí quyết Diệu Long rồi.

Không bao giờ dừng lại trong lĩnh vực võ thuật!

"Đúng vậy, ông chủ đúng là đồ biến thái!" Quỷ mị nam tử cười nói.

Dù sao khi anh ta đánh nhau với Trương Thiên thì cho tới bây giờ vẫn chưa có người chiếm được tiện nghi trên người Trương Thiên, cậu cảm thấy ông chủ của cậu chính là gã biến thái sống.

Trương Thiên im lặng, dừng một chút rồi nói: "Tổ chức Ánh Rạng Đông có động tĩnh gì thì liên hệ với tôi trước, cúp máy đây!"

"Vâng!" Quỷ mị nam tử đáp lại.

...

Trở lại nhà họ Chu vào ban đêm!

Vốn dĩ Trương Thiên định đặt một vé máy bay khứ hồi nhưng Chu Bân nói đã sai người tìm được không ít dược liệu, ngày mai sẽ mang đến nhà họ Chu.

Lúc này Trương Thiên mới ở lại đây.

Dù sao thì có được dược liệu là có thể luyện đan rồi.

Trước tiên đan dược rất hữu ích cho việc tu luyện của bản thân.

Điều quan trọng nhất là nếu việc tinh luyện thành công, Tiểu Lục sẽ không phải chịu đựng nhiều như vậy, nó có lẽ sẽ giúp cho việc hồi phục của cậu ấy.

Ngày hôm sau, vài người đã đưa dược liệu đến.

Một bàn đầy ắp dược liệu của Trương Thiên, chỉ riêng giá trị mua của đống dược liệu này đã hao tốn lên tới hàng tỷ đồng.

Nhưng đối với nhà họ Chu mà nói thì đó chỉ là chuyện nhỏ.

Chu Vũ tùy ý cầm mấy cây thảo dược, trông giống như một khúc gỗ, cười châm biếm nói: "Anh Thiên, cái này không phải là một khúc gỗ sao?"

Chu Nhu Nhu cũng lấy mấy cây thảo dược và hỏi với vẻ ngờ vực: "Cái cây này với ngọn cỏ non có gì khác nhau à?"

"Anh Thiên, anh muốn đống cây này để làm gì?" Chu Vũ hỏi.

Trương Thiên ngượng ngùng, những cây hai người họ tiện tay cầm đều là đồ tốt, giá trị lên tới hàng trăm triệu.

Nhưng mà Trương Thiên cũng không quan tâm đến bọn họ, khẽ nói: "Luyện đan!"

Cái gì?

Nghe Trương Thiên nói muốn luyện đan, Chu Vũ và Chu Nhu Nhu cùng trợn to hai mắt: "Thái Thượng Lão Quân hạ phàm?"

Bọn họ từng được chứng kiến một bác sĩ già người Trung Quốc châm cứu rất lợi hại.

Nhưng chưa bao giờ thấy luyện đan như thế nào, sau nhiều lần liên tục xác nhận với Trương Thiên rằng đó là sự thật, bọn họ vô cùng tò mò ngồi sang một bên.

Qua một vài lần chuẩn bị!

Cả ba người ngồi trên cái bàn tròn ở phòng bếp và ngây người nhìn chằm chằm vào một cái bếp từ.

Chu Vũ đưa hai tay ôm ngực và cau mày hỏi: "Anh Thiên, anh có chắc đây là luyện đan không? Hình như đang nấu canh mới đúng..."

Chu Nhu Nhu lấy hai tay ôm má, nhìn chằm chằm cáu nồi trên bếp từ đang không ngừng bốc hơi, nghi ngờ hỏi: "Luyện đan không phải là dùng cái lò rất to sao? Cái nồi nấu cháo này cũng chế ra được thần dược à?"

Mặt Trương Thiên đen lại, cũng tỏ ý không còn cách nào khác.

Từ trên xuống dưới nhà bếp của nhà họ Chu đều không dùng ga nên vốn dĩ không có lửa, toàn bộ đồ dùng trong nhà bếp đều dùng điện.

Cái này không tốn hết mọi thứ, thích hợp nhất là bếp điện từ, dù sao cũng có thể điều chỉnh được mức độ nóng!

Ít nhất là không phải dùng nồi cơm điện.

Trương Thiên cũng không biết mình có thể thành công hay không, anh nghi ngờ trả lời: "Chắc là có thể!"

Mất cả buổi, cuối cùng đun sôi dược liệu thành thuốc lỏng, Trương Thiên giảm nhiệt độ, sau đó từ từ bắt đầu cô đặc thuốc lỏng.

Vừa lúc bắt đầu, Chu Vũ và Chu Nhu Nhu đã mong chờ, nhưng dần dần trở nên buồn chán, cho tới bây giờ đều nằm trên mặt bàn ngủ thiếp đi.

Trương Thiên nhìn nước thuốc từ từ tạo hình, anh liền bắt đầu thêm vào một ít linh lực.

Nhưng tỉ lệ không tốt, các chất không tách rời nhau.

Cuối cùng chỉ còn lại một cục mềm nhũn.

Ặc, có chút khó nhìn.

Trương Thiên đổ ra và cắt thành từng miếng nhỏ, ngược lại trông nó giống sô cô la rồi.

Chu Vũ nghe thấy tiếng động liền tỉnh lại hỏi: "Anh Thiên, chuẩn bị xong rồi hả?"

Trương Thiên gật đầu nhẹ: "Ừ!"

Chu Nhu Nhu cũng tỉnh dậy, ánh mắt hướng tới 'sô cô la' trên bàn, không ngờ tới cuối cùng làm ra nhìn cũng đẹp: "Chúng ta có thể thử thuốc này được không?"

Chu Vũ cũng gật đầu hỏi tiếp: "Anh Thiên, ăn được không?"

Cả hai người hoàn toàn xuất phát từ sự tò mò.

Trương Thiên không biết tác dụng, nhưng những viên đan dược này chỉ có lợi và không có hại, nhất định có thể ăn được.

"Có thể!" Trương Thiên nói.

Vừa nói xong, Trương Thiên ăn hết một miếng, hai người cũng bịt mũi nuốt một miếng.

Trương Thiên không ngăn cản điều đó, trùng hợp là đám Chu Vũ có thể phản ứng của những người bình thường sau khi ăn.

Khi vào có chút đắng và ngọt, sau khi nuốt xuống, hiệu lực của thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, Trương Thiên có thể cảm giác được trong cơ thể có một dòng nước ấm đang khuấy động.

Làm cho anh cảm thấy cơ thể rất thoải mái!

Từ từ dòng nước ấm biến mất, hiệu lực của thuốc được sử dụng hết, sau đó có tác dụng sảng khoái.

Đúng là đan dược có khác, nó chắc chắn giúp ích cho việc tu luyện.

Cũng coi như là lần đầu tiên dùng bếp điện từ chế tạo thành công.

Anh mở mắt ra và hít một hơi thật sâu, nhưng anh không biết đám Chu Vũ đã đi đâu.

Trương Thiên cũng không quan tâm đến bọn họ, liền bắt đầu luyện chế viên thuốc thứ hai.

Đây là luyện chế vì Tiểu Lục, đan dược có tác dụng chữa trị gân cốt.

Sau vài giờ mày mò, đan dược đã hoàn thành.

Tỉ lệ lần này so với vừa rồi tốt hơn nhiều, hơn nữa đan dược lần này được thêm vào một ít linh lực sau đó tự động tách ra tạo thành viên.

Trương Thiên nếm thử một chút, quả nhiên là đồ tốt.

Chỉ là không biết dùng trên người Tiểu Lục có được hay không!

Trương Thiên gọi điện thoại cho Chu Vũ hỏi: "Ở đâu?"

"Ở nhà! Anh Thiên!" Chu Vũ nén đau khổ nói.

Trương Thiên lạnh nhạt hỏi: "Sao tôi không thấy anh? Ra đi, giúp tôi thử một loại thuốc mới."

Chu Vũ nghe xong thì sợ hãi, nghẹn ngào cầu xin sự thương xót: "Anh Thiên, tha cho tôi đi! Sao anh không đi tìm bố tôi thử một chút?"

"Con mẹ nó uống thuốc của anh vào buổi trưa và bây giờ tôi vẫn còn đang ở trong nhà vệ sinh!"

"Nhanh sắp nổ tung rồi."

Trương Thiên nghi ngờ hỏi: "Vậy chị gái cậu đâu rồi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.