Trương Thiên ngửi thấy mùi thơm cơ thể, trong lòng nổi lửa, khó mà đè xuống.
Nhưng mà, Trương Thiên nhận ra từng hành động của Lâm Tử Tình.
Anh cân nhắc nói: "Em rất khẩn trương hả?"
"Không có!"
Lâm Tử Tình nhỏ giọng trả lời, hơi có vẻ xấu hổ.
Trương Thiên nắm lấy bàn tay của Lâm Tử Tình, nhẹ giọng cười nói: "Nhưng mồ hôi trên tay của em đã bán đứng em rồi đó!"
Ánh mắt Lâm Tử Tình mê loạn, giống như làm chuyện trái với lương tâm mà bị bắt tại trận, không dám nói gì nữa.
Dưới sự căng thẳng như vậy, khó mà làm bậy được.
Trương Thiên đè nội hỏa xuống.
Anh nhẹ ôm Lâm Tử Tình, tiếp tục nói:
"Thật ra thì, anh có mấy lời muốn nói với em."
Lâm Tử Tình hơi thả lỏng, không tập trung hoàn toàn vào chuyện không nên nghĩ tới, mở to đôi mắt hỏi: "Nói chuyện gì?"
"Nếu như có một ngày, người của Lâm gia phạm sai lầm, anh sẽ ra tay với bọn họ, em sẽ đứng về bên nào?"
Trong lòng Lâm Tử Tình dừng lại, có một loại dự cảm xấu.
Cho dù người của Lâm gia phạm sai lầm, thì vẫn là người nhà của cô, có ảnh hưởng không nói được: "Có thể không ra tay được không?"
Trương Thiên nghe câu trả lời rồi nhanh chóng đáp: "Không thể không giết!"
"Hơn nữa còn có liên quan đến cái chết của ông nội!"
Lâm Tử Tình nhắm hai mắt lại, không biết nên lựa chọn thế nào!
Tuy rằng người đó phạm sai lầm, có liên quan đến cái chết của ông nội, nhưng cũng không đến mức phải lấy mạng mà?
Ngay cả ông nội cũng không hy vọng như vậy.
Cô không có trả lời.
Trương Thiên lại lạnh giọng hỏi: "Vậy thì em sẽ hận anh sao?"
Không chọn chính là không ủng hộ Trương Thiên!
Nhưng không ủng hộ cũng không có nghĩa là sẽ căm thù.
Lâm Tử Tình lắc đầu, trầm giọng nói:
"Nếu như bọn họ thật sự làm sai."
"Sẽ không!"
"Ừ, anh biết rồi!" Trương Thiên trả lời.
Sau khi hỏi xong, sự căng thẳng của Lâm Tử Tình cũng bớt đi nhiều, tay Trương Thiên bắt đầu lộn xộn.
Đột nhiên, Lâm Tử Tình cắt ngang hỏi:
"Anh muốn có con không?"
Con à?
Trương Thiên không biết, tình hình bây giờ không cần có con.
Anh lắc đầu, công ty mới vừa thành lập...
"Vậy anh có cái kia hay không?" Lâm Tử Tình nhỏ giọng thì thầm nói.
Trương Thiên nhìn chằm chằm Lâm Tử Tình, rồi lắc đầu.
Không!
Anh không đồng ý!
Anh đảm bảo: Anh... Tuyệt đối không...!
Lâm Tử Tình cười gạt tay Trương Thiên ra, tự mình đắp chăn.
Ngủ!
...
Ngày hôm sau, thành phố Nam Châu xuất hiện tin tức lớn.
Tập đoàn Lưu thị nổi tiếng, dẫn tới hai kẻ sát thủ thần bí ám tới họ, vợ chồng Lưu thị và sát thủ đều mất mạng trong biển lửa.
Trương Thiên cũng không quá quan tâm chuyện đó.
Bây giờ quan trọng là theo dõi Lâm Nhật Thăng, xem Lâm Nhật Thăng làm gì sau khi lấy được 2 tỷ từ Lưu Diệu.
Công ty mới cũng sẽ nhanh chóng khai trương!
Đến bây giờ Lâm Đổng còn chưa có xe riêng, hôm nay Trương Thiên bị cô ta thúc giục mua một chiếc xe hơi cao cấp.
Cho số tiền mua của anh: Trong khoảng 100 vạn!
Đối với một người đàn ông yêu xe mà nói, 100 vạn có thể mua được xe gì?
Cho nên Trương Thiên cực lực lấy lòng, dùng hết mọi cách để cầu xin
Rốt cuộc thành công thu được sự ủng hộ của Lâm Đổng, nhận thêm âm 20 vạn tiền thưởng.
Số tiền mua xe biến thành: 80 vạn.
Đậu má!
Trương Thiên sợ tới mức nhanh chóng ra cửa, cũng không dám lải nhải nữa.
Trương Thiên ra ngoài đón xe taxi, bảo tài xe chạy tới cửa hàng bán nhiều siêu xe nhất.
Bác tài xế taxi lập tức có mục tiêu, chở Trương Thiên đến cửa hàng bán nhiều siêu xe.
Tài xế còn khoác lác, chỗ này siêu xe gì cũng có, nói chung là tập trung tất cả loại xe xịn.
Trương Thiên nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn đi vào.
Quả thực là quy mô lớn.
Dù là Ferrai, Lamborghini, Rolls Royce... Hãng xe sang nào cũng đều có cả!
Một cửa tiệm có thể phân phối nhiều hãng xe như vậy, ở thành phố Nam Châu chỉ có duy nhất một tiệm.
Đáng tiếc khi Trương Thiên vào trong, không có nhân viên nào để ý tới.
Bởi vì số lượng xe trưng bày nhiều, kích thước lớn, rất nhiều người rảnh rỗi xem chỗ này làm chỗ triển lãm xe, chỉ tới xem xe chứ không mua xe.
Cho nên nhân viên chỉ có thể mất thời gian phục vụ khách hàng.
Giống như Trương Thiên, quần áo trên người giống hàng vĩa hè, nhân viên đương nhiên sẽ không quan tâm anh.
Nhưng, luôn có ngoại lệ.
Có một người đàn ông thân hình hơi mập, tuổi tác xấp xỉ Trương Thiên đi tới.
Anh ta nhiệt tình lễ phép sau lưng Trương Thiên:
"Xin chào ngài!"
"Tôi là nhân viên của tiệm này, tên là Trần Siêu."
"Chắc là ngài rất thích mấy kiểu xe này? Chiếc Mercedes-Benz cỡ lớn này là kiểu xe mới nhất năm nay, gần đây có rất nhiều người đều tới đây mua chiếc xe này, không những sang trọng, mà còn rất tốt."
"Nếu ngài thích, chúng ta có thể lên xe ngồi thử một chút?"
Trần Siêu này gọi là: Thà giết lầm, còn hơn bỏ sót!
Mặc dù giá cả quần áo trên người Trương Thiên, đúng là không có khả năng mua xe.
Nhưng bỏ chút thời gian, hiểu một người khách hàng, anh ta cũng nguyện ý.
Trương Thiên nhìn chiếc xe này hai lần đã muốn đi qua chỗ khác.
Anh không thích xe nhỏ, chỉ là Lâm đổng chỉ cho mua xe nhỏ, cho nên Trương Thiên đành phải xem xe nhỏ.
Anh quay đầu muốn nói với người đàn ông: Mua xe khác.
Không ngờ, khi Trần Siêu vừa nhìn rõ khuôn mặt của Trương Thiên, thì kích động chỉ vào anh nói:
"Anh Thiên, là anh à?"
Trương Thiên quay đầu cau mày, mấy năm nay anh đã gặp rất nhiều khuôn mặt, có chút không nhớ ra.
Anh nghi hoặc hỏi: "Anh là?"
Trần Siêu quá phấn khích nên bắt đầu khoa tay múa chân, nói: "Tớ nè, đầu to đó!"
Trời đất!
Bạn học à?
Khi Trương Thiên mới vừa đến Lâm gia, đã bị ông nội Lâm bắt đi học trong một năm, học trung học cơ sở, nhưng mà sau đó bởi vì anh quá kì lạ, nên bị trường học khuyên lui.
Anh nhớ rằng bạn học của mình không nhiều lắm, nhưng có một người là đầu to.
Là ngồi cùng bàn với anh!
Có thể nói, là người duy nhất mà Trương Thiên có tình bạn.
Trương Thiên cười khổ nói: "Đại đầu? Trước kia người gầy mà đầu thì to, nên mới kêu đầu to!"
"Bây giờ sao mập ra vậy? Cảm giác đầu cũng nhỏ hơn!"
Trần Siêu cười nói: "Anh Thiên, anh lại trêu em rồi!"
Ha ha ha!
Sau khi Trần Siêu thu lại tiếng cười, đột nhiên trở nên lén lút, thấp giọng len lén hỏi:
"Anh Thiên, anh cũng chỗ chúng em để xem triển lãm xe hả?"
"Ha ha, hôm nay cậu gặp phải người anh em là anh, coi như cậu may mắn, tôi dẫn cậu đi ngồi thử mấy chiếc xe sang trọng này một chút?"
"Cảm nhận thử?"
Quan sát quần áo của Trương Thiên, đồng ý là anh phối đồ không được đẹp lắm, cho nên cho Trương Thiên một vài đặc quyền.
Trương Thiên cười, tỏ ý đừng nói nhỏ như vậy.
Anh trầm giọng nói với Trần Siêu: "Anh tới mua xe, để tăng doanh số cho cậu?"
Trần Siêu không tin nhìn Trương Thiên:
"Anh Thiên, em hiểu anh mà."
"Nhưng mà chỗ này chỉ có hai anh em chúng ta, anh cũng không cần giả bộ đâu."
"Siêu xe ở đây, chúng ta thật sự không mua nổi, chúng ta đi ngồi thử đi, thoải mái chút là được rồi."
Trương Thiên cười khổ giải thích: "Đầu to, anh thật ra rất tốt!"
Được rồi, đừng nhiều lời nữa, em anh biết.
Làm thế nào đầu to cũng không tin.
Bởi vì lúc đi học, trong lớp có hai người bọn họ, những người khác đi thi không cần bị đứng nhất từ dưới lên trên.
Trần Siêu híp mắt cười xấu xa với Trương Thiên:
"Thành tích thời trung học chúng ta tệ như vậy, sao bây giờ có thể tốt được? Hì hì, thật sự không cần giả vờ trước mặt anh em của mình đâu, em không ngại chuyện đó mà."
"Em còn nhớ, thời trung học hai ta có rất nhiều kỷ niệm đẹp."
"Như trong tiết hội họa, em dạy anh vẽ bùa trong tiểu thuyết tu chân, anh nói anh không thể vẽ, nếu anh vẽ bùa thì nó sẽ có công hiệu."
"Lúc ấy, em cười gần chết."
"Quan trọng nhất là, khi đó em còn tin anh!"
Trương Thiên nhún vai, vẻ mặt khó coi!
Đúng là có chuyện này.
Trước kia không hiểu chuyện, không cảm thấy mình có nhiều chỗ không bình thường, bây giờ nghe đại đầu nói lại, thật khiến anh phải suy nghĩ lại.
Trần Siêu tiếp tục nói, phấn khích nói:
"Còn có, còn có..."
"Thầy giáo dạy Văn hỏi ước mơ của anh là gì, anh nói sau này anh muốn làm thần tiên."
"Lúc đó em đọc nhiều tiểu thuyết, cũng học theo anh nói với thầy giáo sau này em phải phi thăng thành tiên."
"Kết quả, tối hôm đó, ba em đánh em đến cả mẹ em cũng không nhận ra em!"
"Đêm đó suýt nữa em đã phi thăng!"
Phụt!