Trần Tiến thật sự sắp bị tức chết rồi.
Anh ta cũng không biết mình đã tạo cái nghiệt gì, một gian hàng lớn ở thành Bắc còn đang chờ anh ta xử lý đấy, anh ta ngàn dặm xa xôi qua đây chiếu cố người anh em, kết quả chiếu cố đến bản thân bị mắng cho một trận.
Thẩm Mộ Ngạn rời đi âm thầm, không hề kinh động đến y tá hay bác sĩ, anh ta hết lời ngon ngọt cũng không ngăn lại được.
Được thôi, ngăn không được thì ngăn không được, anh ta vốn dĩ cũng muốn rời đi, nhưng nào ngờ còn chưa kịp ra ngoài thì bác sĩ đã kịp đến kiểm tra phòng rồi.
Bệnh nhân không có ở đó, bị mắng đương nhiên là người nhà là anh ta đây.
Trần Tiến nghe giáo huấn gần hết mười phút đồng hồ, trong lúc bác sĩ vẫn đang một mực phổ cập kiến thức với anh ta về bệnh của Thẩm Mộ Ngạn cần phải tĩnh dưỡng thế nào, không thể làm càn ra sao, còn để anh ta gọi điện thoại cho bệnh nhân thúc giục đối phương quay về.
Trần Tiến ở trong giới thượng lưu thành Bắc gần như là được người người gọi một tiếng Tiểu Trần Gia, kết quả đến thành phố S lại thay Thẩm Mộ Ngạn ra vẻ đáng thương, anh ta có thể nhịn được cơn tức này sao?!
Có điều, anh ta có tức giận thế nào đi nữa, cũng biết sự việc nặng nhẹ.
Sắc mặt của Thẩm Mộ Ngạn trước khi đi cũng không được tốt lắm, hơn nữa còn là việc liên quan đến cô tiểu thư nhà họ Cố kia, cậu ta mới vừa đi chưa được bao lâu, giờ cho dù anh ta gọi điện thoại, đối phương chắc chắn cũng sẽ không coi ra gì.
Vì thế, anh ta không cần thiết làm chuyện dư thừa thiếu suy nghĩ, huống hồ mắng thì cũng đã bị mắng rồi, lén chuồn đi hai mươi mấy phút đã lại bị bắt trở về, vậy anh ta chẳng phải là toi công chịu ăn mắng thay huynh đệ hay sao?
Thế là ngẫm nghĩ giây lát, Trần Tiến nhịn được cơn giận kia, kìm lại xúc động muốn trực tiếp gọi điện thoại cho Thẩm Mộ Ngạn, lấy di động, mở ra nhóm Wechat của mấy huynh đệ bọn họ.
Trong nhóm chỉ có bốn người, Hoắc Tam, Chu Khởi, anh ta và Thẩm Mộ Ngạn.
Lúc này, phỏng chừng bọn họ cũng không ở trên đó, Trần Tiến cũng không thèm để ý, chỉ muốn đùng đùng phun ra mấy chữ trút giận.
【 Wechat 】 Trần Tiến: Hôm qua không phải tớ nói đến tìm Lão Thẩm à? Kết quả tên này ngược lại là hay, hôm nay truyền thuốc xong là chạy ra ngoài tìm cô tiểu thư nhà họ Cố kia!
【 Wechat 】 Trần Tiến: Vừa rồi bác sĩ đến kiểm tra phòng, hắn không có ở đó, tớ thì gặp họa, ông bác sĩ kia nói gần mười phút đồng hồ ở bên tai tớ. Tớ cảm thấy hiện tại mình bị ám ảnh rồi, mấy từ chuyên môn liên quan đến khoa tiêu hóa với dạ dày tớ cũng có thể nói ra mấy thứ rồi đây này:)
【 Wechat 】 Trần Tiến: @ Thẩm Mộ Ngạn cậu thật không phải là thứ gì, thật sự, cậu thật không phải thứ gì!
【 Wechat 】 Trần Tiến: Ông đây gặp vận đen tám đời mới làm huynh đệ với cậu!
【 Wechat 】 Hoắc Lâm: Cho nên tại sao cậu muốn đi quản hắn? Nhàn quá à?
Trần Tiến ở bên này nhìn thấy Hoắc Tam đáp lại, trong đầu xuất hiện một loạt dấu chấm lửng.
【 Wechat 】 Trần Tiến: Hỏi rất hay.
【 Wechat 】 Chu Khởi: Cậu đến thì cũng đến rồi, có nhìn thấy vị kia nhà Thẩm Mộ Ngạn không?
Chu Khởi từ trước đến giờ luôn có thể nói trúng tim đen, nắm được trọng điểm.
【 Wechat 】 Trần Tiến: Gặp được rồi! Đệch, quên nói với các cậu! Tối qua Lão Thẩm bởi vì cô tiểu thư này, nổi giận giội cho một gã cả đầu đầy rượu, cuối cùng còn đập chai rượu lên đầu người ta, máu chảy đầy mặt, chậc chậc.
【 Wechat 】 Chu Khởi:...?
【 Wechat 】 Hoắc Lâm:...
Trần Tiến vừa thấy phản ứng này của hai người anh em, thì biết bọn họ chắc chắn giống hệt mình lúc ấy, vừa giật mình lại không thể tin nổi.
【 Wechat 】 Trần Tiến: Không thể tin được hả? Ha ha ha, Các cậu ngẫm lại lúc ấy tớ ở ngay tại hiện trường nhá! Cmn Bọn mình là chưa được thấy, cảm xúc của Lão Thẩm xưa nay không hề lộ ra ngoài, nhưng hôm qua lệ khí với tàn nhẫn đầy người, nếu không phải về sau cô tiểu thư nhà họ Cố kia chạy tới, tớ đoán hắn có thể đánh người ta đến tàn phế ấy chứ.
【 Wechat 】 Chu Khởi: Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Làm thế nào mà khiến cậu ta nổi giận như vậy?
【 Wechat 】 Trần Tiến: Gã đó là đối tượng hẹn hò mà nhà họ Cố sắp xếp cho cô bé kia, nhưng cũng chẳng biết là xảy ra chuyện gì, người chẳng ra sao cả, miệng bẩn kinh khủng.
【 Wechat 】 Trần Tiến: Các cậu nghĩ đi, cô bé mà Lão Thẩm đặt trong lòng cưng chiều lâu như vậy, sao có thể có thể để mặc người khác tùy tiện nói lung tung chứ? Chậc, tớ thấy rõ rồi, Lão Thẩm bình thường nhìn qua giống như kiểu cái gì cũng không quan tâm, với ai cũng chẳng muốn ra tay, nhưng thật ra là chưa giẫm phải ranh giới cuối cùng của hắn thôi. Một khi đụng phải, vậy đối phương coi như gặp họa rồi.
【 Wechat 】 Trần Tiến: Mà trước mắt xem ra, ranh giới cuối cùng này chính là cô tiểu thư nhà họ Cố kia.
...
Bọn họ tiếp tục tán gẫu trong nhóm Wechat đại khái hơn nửa tiếng, Trần Tiến mắng cũng mắng rồi, nói cũng nói rồi, sau khi trút giận, thì thoải mái hơn lại nhìn đồng hồ.
Cảm thấy cũng tương đối, liền gọi điện thoại cho Thẩm Mộ Ngạn.
Nhưng nào ngờ bên kia chưa vang lên hai tiếng, đã lập tức dập máy.
Trần Tiến vừa thấy thái độ này của Thẩm Mộ Ngạn, thì lại gửi cho anh hai cái tin nhắn mắng vốn.
Nhưng mà cũng may đối phương còn biết chừng mực, cũng không lâu lắm lại gọi lại cho anh ta, cũng nói sẽ trở về bệnh viện ngay.
Trần Tiến vừa nghe xong lời này, cũng không muốn đi nữa, lại quay về vùi mình trên ghế sô pha trong phòng bệnh, vừa chơi game vừa chờ người anh em.
Lúc chơi đến ván thứ ba thì Thẩm Mộ Ngạn trở về.
Bên cạnh còn đi theo một người, chính là người mà Trần Tiến mới không ngừng nhắc tới trong nhóm chat.
Lúc hai người bọn họ tiến vào, vẫn luôn nắm lấy tay nhau. Trần Tiến tuy có hào hứng quan sát một chút, lại nhìn biểu cảm của huynh đệ nhà mình, thì biết sự việc đã được giải quyết.
"Ơ, Lão Thẩm này, được đấy nhỉ, mặt mày u ám đi ra, quay về lại lừa gạt được một người theo về?"
Cặp mắt hoa đào của Trần Tiến thu lại tươi cười, gương mặt kia nhìn có chút phong lưu, có chút thiếu đòn.
Trong lòng Cố Phán đã đang chê anh ta phiền với nói nhiều rồi, nhưng lúc này cũng không quen người ta, cũng không tiện nói thêm gì.
Cho nên, cô chỉ có thể nhéo nhéo lòng bàn tay Thẩm Mộ Ngạn, ám chỉ anh chính thức giới thiệu bọn họ một chút.
Thẩm Mộ Ngạn thoáng liếc nhìn Trần Tiến, trong ánh mắt có uy hiếp nhàn nhạt, muốn anh ta có chừng có mực.
Trần Tiến sao không nhìn ra ý tứ của người anh em, trái lại cũng không nói thêm gì nữa. Hơn nữa chủ động tiến lên, vươn tay về phía Cố Phán.
"Hôm qua đã nói đơn giản rồi, hôm nay lại chính thức giới thiệu một chút nhỉ. Anh là Trần Tiến, bạn nối khố kiêm huynh đệ của Thẩm Mộ Ngạn."
Cố Phán vội vươn tay muốn lễ phép nắm lấy, nhưng bị Thẩm Mộ Ngạn chen ngang cản lại, chỉ thấy người đàn ông kia mặt không biểu cảm nói một câu: "Không cần để ý tới cậu ta."
Trần Tiến: "..."
Cố Phán âm thầm trừng anh một cái, nhưng trái lại cũng không đưa tay ra nữa, hướng về phía Trần Tiến, cũng đơn giản giới thiệu bản thân ——
"Em là Cố Phán, Thẩm Mộ Ngạn..."
Nói đến đây, cô hơi mắc kẹt. Nên nói thế nào đây? Bạn gái của Thẩm Mộ Ngạn sao? Nhưng mà bọn họ hình như cũng chưa chính thức xác nhận quan hệ?
Cô đang do dự thì Thẩm Mộ Ngạn ở một bên đột nhiên lên tiếng.
"Ừ, của anh."
- Em là Cố Phán, của Thẩm Mộ Ngạn.
- Ừ, của anh.
Lúc người đàn ông nói ra lời này, vẻ mặt vẫn như cũ không chút gợn sóng, đáy mắt cũng cực kỳ trầm tĩnh, cứ như đang nói một chuyện hết sức bình thường lại đương nhiên.
Cố Phán: "..."
Trần Tiến: "..."
Trần Tiến phục rồi, anh ta trước kia sao không có cmn nhìn ra, người anh em này của mình cợt nhả như thế chứ?
Đây xem là gì? Người ngoài lạnh trong nóng trở nên sáng sủa rồi?
Vả lại, cmn anh ta vẫn ở chỗ này đấy! Có lời yêu đương gì thì có thể đừng gióng trống khua chiêng nói ra như vậy không hả?!
Cố Phán cũng có chút xấu hổ, trước đây cô cảm thấy gã đàn ông chết tiệt này một gậy đánh không ra được mấy câu, nhưng ai có thể ngờ được, anh lại cũng có một ngày như vậy.
Cũng may, lúc này y tá lại tới gõ cửa. Sau khi đi vào trông thấy Thẩm Mộ Ngạn đã trở về, sắc mặt cô ta lập tức có chút chán ghét.
Hôm qua Trần Tiến đưa Thẩm Mộ Ngạn vào cấp cứu, mặc dù ra giá cao tốn tiền ở phòng bệnh cao cấp, nhưng người trong bệnh viện cũng không rõ ràng lắm thân phận của bọn họ.
Mà cô y tá này lại bởi vì trông giữ không thỏa đáng, hôm nay bị bác sĩ phụ trách mắng cho một trận ngập đầu.
Cho nên gặp lại bệnh nhân không nghe lời Thẩm Mộ Ngạn này, cô ta sao có thể cho sắc mặt tốt. Vốn có chút thiện cảm với khuôn mặt của anh, lúc này cũng đều tan biến hết.
"Trở về thì nhanh thay quần áo, nên truyền dịch buổi tối rồi."
Cố Phán nghe xong, cảm thấy truyền dịch quan trọng, vội vàng kéo tay anh, "Anh nhanh đi đổi đồng phục bệnh nhân đi, truyền dịch trước rồi lại nói."
Thẩm Mộ Ngạn không muốn để cô lo lắng, trên đường trở về cô gái nhỏ đã hỏi rất nhiều lần tình trạng cơ thể anh, có thể thấy được trong lòng thật ra cũng rất sốt ruột.
Vì thế, nghe cô nói xong, thì gật gật đầu, cầm lấy quần áo bệnh nhân đi vào phòng vệ sinh trong phòng bệnh.
Y tá vốn chỉ muốn nhìn xem Thẩm Mộ Ngạn trở về hay chưa, lúc này thấy anh ngoan ngoãn đi thay quần áo, tự mình cũng vội vàng đi ra ngoài lấy túi truyền dịch các loại.
Trong phòng bệnh thoáng cái cũng chỉ còn lại có hai người Trần Tiến và Cố Phán.
Sự lúng túng vì câu "của anh" của Thẩm Mộ Ngạn vừa rồi vẫn còn, Cố Phán cũng không tiện tiếp chuyện với người anh em này của anh cho lắm.
Nhưng đối phương dường như chẳng có một chút không được tự nhiên nào, chủ động tiến lên, nói với cô: "Em gái à, em hẳn là không biết nhỉ, mấy người huynh đệ bọn anh nhiều năm trước khi gặp em thì đã biết có một người là em tồn tại rồi."
Cố Phán hơi bất ngờ, kinh ngạc nhìn sang bên phía Trần Tiến.
"Anh ấy... thường xuyên nhắc đến em với các anh à?"
Cố Phán cảm thấy Thẩm Mộ Ngạn hẳn không phải kiểu người như vậy chứ nhỉ? Anh nói rất nhiều với mấy người anh em thân thiết sao? Nhưng nhìn thế nào anh cũng không giống người sẽ nói chuyện quá riêng tư với người khác mà.
"Cậu ta chưa hề nhắc tới, là tự bọn anh phát hiện được."
Trần Tiến nói đến đây, hiếm khi nghiêm túc, sắc mặt cũng trở nên đứng đắn.
"Người anh em này của anh ấy mà, cực kỳ lầm lì, vĩnh viễn là làm nhiều hơn nói, những cái này em hẳn là cũng biết cả rồi. Nhiều năm như vậy cậu ta ở trong bóng tối lặng lẽ che chở em, sợ làm phiền đến em, thậm chí đã trực tiếp ra nước ngoài.
Nói thật, cho tới bây giờ anh chưa thấy cậu ta để ý đến ai như vậy. À, còn có chuyện hôm qua, hôm qua cũng là lần đầu tiên anh thấy cậu ta tự mình ra tay với người khác, hơn nữa còn tàn nhẫn như vậy, tình huống kiểu này trước kia là tuyệt đối chưa từng có."
Trần Tiến nhắc đến đây, Cố Phán cũng chợt nhớ tới, liền vội hỏi: "Vậy, hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Tiến hơi bất ngờ, "Hôm nay Lão Thẩm chưa nói với em à?"
"Chưa." Cố Phán lắc đầu, "Hôm nay bọn em không nói tới chuyện này."
Trần Tiến sắp cạn lời rồi, hóa ra cậu ta đánh tên lưu manh thay người ta, kết quả nhưng là vẫn chưa trực tiếp nói gì?
"Cũng đừng nhắc đến nữa. Anh nghe nói người hôm qua là đối tượng hẹn hò của em? Là ai giới thiệu cho em à?"
Cố Phán hơi xấu hổ, không biết nên mở miệng giải thích thế nào, nghĩ rồi nghĩ, chỉ có thể trả lời đơn giản: "Là con cái của bạn của người lớn trong nhà, trước đó cũng chỉ là hẹn hò qua loa, hôm qua gặp hoàn toàn là trùng hợp, cũng không phải là có hẹn."
Trần Tiến nghe xong lời này, trong lòng trái lại thoải mái hơn một chút.
"Thằng nhóc kia, mồm miệng thô bỉ kinh khủng, cùng với bạn của hắn, liên tục ở sau lưng nói em... Về phần nói cái gì, anh không nói tỉ mỉ hẳn là em cũng đoán được chứ hả?" Trần Tiến nói đến đây, giọng điệu khinh thường cực kỳ, "Nhìn người cũng ra dáng người, trái lại một đầu rác rưởi ô uế. Trong nhà em cũng thật là, sao lại giới thiệu cho em người như vậy chứ?"
Cố Phán vừa nghe xong, đại khái đã hiểu được. Chỉ xấu hổ khẽ gật đầu, không trả lời nữa.
Trần Tiến cũng không muốn dây dưa quá nhiều trên chuyện này, đổi đề tài, lại quay về trên người anh em của mình.
"Dù sao em biết Lão Thẩm là người thế nào là được rồi. Cậu ta thật sự là cực kỳ lầm lì ít nói, nhiều khi làm một trăm chuyện, nhưng một việc cũng không nói ra. À, đúng rồi!"
Nói đến chỗ này, Trần Tiến hướng về phía toilet nhìn một chút, thấy Thẩm Mộ Ngạn còn chưa có ý đi ra, lặng lẽ tiến lại gần Cố Phán.
Lúc lại mở miệng, giọng anh ta cũng đè thấp xuống không ít.
"Trước đó, cậu ta nghe người khác nhắc tới rằng em ngại chỗ suối nước nóng quá đông người, nên đã kêu một người anh em trong nhóm bọn anh mua miếng đất ở thành Bắc, trực tiếp xây một cái biệt thự nghỉ dưỡng. Ở bên trong lại đào mấy ao nước nóng. Hiện giờ biệt thự kia vẫn trống không, chỉ đợi nữ chủ nhân là em đấy."
Chuyện này Cố Phán không biết chút nào, trong lòng dào dạt kinh ngạc cùng chấn động.
Nhưng Trần Tiến hình như cảm thấy liều lượng còn chưa đủ, lại lặng lẽ nói với cô một câu: "Còn nữa nhé, trong ví da của cậu ta cũng luôn có một tờ một trăm đồng, hồi trước bọn anh chuốc cậu ta say đã từng cạy miệng cậu ta, biết được tờ một trăm đồng kia là em cho cậu ta. Chậc, lúc ấy bọn anh bị dọa sợ đấy."
Cố Phán đã biết đêm tuyết rơi năm đó người đi theo mình là Thẩm Mộ Ngạn rồi, cho nên lúc này nghe được chuyện tờ một trăm đồng kia, cũng nắm rõ đại khái chính là tiền cô ca hát kiếm được trả lại cho anh.
Cô không quá kinh ngạc về chuyện này, nhưng giây phút này đáy lòng lại cũng giống như có thứ gì đó đang không ngừng tuôn chảy.
Trần Tiến thấy cô không nói lời nào, cho là cô đã nghe lọt tai lời của mình, lại vội vàng nói: "Cho nên à, bất kể trước đó hai người có chuyện gì, em xem cậu ta bảo vệ em nhiều năm như vậy, cũng đừng giày vò cậu ta nữa.
Lần này mắc bệnh dạ dày, bác sĩ cũng nói nguyên nhân dẫn đến là cậu ta có tâm sự. Kiểu người như cậu ta bất cứ việc gì cũng không quá để ý, cầm lên được đặt xuống được, có thể chi phối cảm xúc của cậu ta, cũng chỉ có em thôi."
Cố Phán nghe được có hơi phiền muộn. Cô thật sự không biết Thẩm Mộ Ngạn ngã bệnh, nếu không hôm qua cũng không thể nào vội vàng ra cái quyết định kia.
Vì vậy, giờ nghe xong Trần Tiến nói, cô cụp mắt xuống, gật gật đầu.
Về sau, lúc Thẩm Mộ Ngạn thay xong quần áo bệnh nhân đi ra, Trần Tiến đã đi rồi.
Có lẽ là chột dạ, bỗng chốc vén lên nhiều chuyện bí mật của huynh đệ như vậy, khó tránh khỏi sợ sau khi bại lộ sẽ bị xử lý tại chỗ.
Mà sau khi anh ta đi, cô ý tá kia vừa vặn cầm túi truyền dịch đi vào.
Cô ta chỉ huy Thẩm Mộ Ngạn nằm xuống, sau khi treo túi truyền dịch lên trên giá đỡ xong, thì lại khử trùng ghim kim lên mu bàn tay của anh.
Đợi lúc nước dịch bắt đầu yên lặng chảy xuống mu bàn tay của người đàn ông, khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc của người y tá mới xem như thả lỏng một chút.
Cô ta quay người nhìn về phía Cố Phán, hỏi: "Cô là người nhà bệnh nhân à?"
Cố Phán khẽ giật mình, còn chưa lên tiếng, bên kia Thẩm Mộ Ngạn đã bình tĩnh mở miệng trước: "Đúng vậy."
Y tá cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp dặn dò việc nên làm với Cố Phán.
Sau cùng, cô ta lại nói: "Hôm nay bệnh nhân thực sự quá liều rồi, cô thân là bạn gái phải hết sức để ý chứ, cũng không thể để anh ấy tùy tiện trốn viện nữa. Còn nữa, nhớ kỹ mấy ngày này cố gắng cho anh ấy ăn thức ăn lỏng, tránh mấy đồ chua cay sống nguội. À, phải rồi, vừa mới tôi thấy môi người bệnh cũng hơi khô, đây là hiện tượng cơ thể thiếu nước, lát nữa cô xem anh ấy uống nhiều nước ấm một chút, dùng tăm bông thấm nước bôi lên môi cho ẩm cũng được."
Y tá nhìn qua rất tận chức tận trách, một chút chuyện không liên quan đến cô ta, cô ta cũng đều tận lực giao phó hết.
Cuối cùng, lại dặn dò Cố Phán: "Ban đêm chúng tôi cũng có y tá trực đêm, có vấn đề gì trực tiếp bấm nút gọi là được, cứ như vậy nhé, tôi ra ngoài trước, lát nữa lúc rút kim cô lại gọi tôi."
Cố Phán gật đầu liên tục, lễ phép tiễn y tá ra cửa, xông rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô xem như biết vì sao Trần Tiến trước đó tức giận như vậy rồi. Cô đây bị y tá nói cho đến thế này, cũng có chút không kiên nhẫn nổi, lời của bác sĩ phụ trách kia, nhất định sẽ nghiêm khắc hơn nữa.
Cái này ai mà chịu nổi chứ!
Cố Phán ỉu xìu đi đến trước giường bệnh của Thẩm Mộ Ngạn, nhìn anh, nói: "Lời của y tá anh đều nghe thấy rồi chứ? Hai ngày này, dù thế nào anh cũng thành thật chút, đừng có chạy ra ngoài nữa!"
Trần Tiến phỏng chừng là đi rồi, vậy mấy ngày kế tiếp cô chỉ có thể tự mình ở chỗ này cùng với anh, cô cũng không muốn bị y tá giảng bài xong lại bị bác sĩ giảng tiếp đâu.
Có điều, Cố Phán hình như đã quên, người có thể khiến Thẩm Mộ Ngạn liều mạng chỉ có cô thôi, mà bây giờ cô đang ở ngay chỗ này, sao anh có thể còn đi ra ngoài nữa.
Cho nên nghe cô nói xong, người đàn ông cũng không cãi lại, tỉnh bơ đưa tay về phía cô, thản nhiên mở miệng: "Lại đây."
Cố Phán còn đang nghĩ tới mấy lời vừa rồi của y tá, vì thế cũng không để ý tới động tác của anh, ánh mắt trái lại rơi xuống trên môi anh, tỉ mỉ quan sát một chút.
Đúng là có hơi khô, nhưng hình như còn chưa đến mức cần phải thấm nước bôi lên đâu nhỉ?
Cố Phán nghĩ tới đây, trong đầu bỗng nhiên có một ý tưởng chợt lóe lên, đáy mắt đột nhiên nhuốm ý cười giảo hoạt.
"Y tá vừa nói miệng anh bị khô, nhưng thấm nước làm ẩm gì đó cũng quá phiền phức rồi, chỗ em có thỏi son, trực tiếp bôi cho anh không phải là xong rồi sao. Lát nữa anh lại uống nhiều nước một chút, hẳn là được rồi."
Nói xong, không bỏ lỡ một giây phút nào, cô lập tức lấy thỏi son môi từ trong túi xách ra.
Nhưng lại không bôi cho Thẩm Mộ Ngạn, mà là lấy ra một cái gương nhỏ, thoa mấy cái lên môi của mình.
Từ góc nhìn của Thẩm Mộ Ngạn, khuôn mặt của cô gái nhỏ khẽ nhếch lên, đôi môi đỏ mọng hơi chu ra, tay giơ lên cẩn thận bôi trét son môi.
Sắc trời bên ngoài đã hơi tối, cho nên trong phòng bệnh đã sớm lên đèn. Ánh sáng màu trắng thẳng tắp chiếu lên khuôn mặt của cô, trên lông mi cong vút phủ kín tia sáng nhỏ vụn lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn ở dưới ánh đèn, cũng tinh tế trắng nõn hơn.
Lúc lâu sau, động tác trong tay cô rốt cuộc ngừng lại, cô nhìn về phía Thẩm Mộ Ngạn, sau đó thân thể dần dần tiến gần về phía anh.
"Anh đừng nhúc nhích nha, em phải bôi son cho anh đó!"
Lúc cô nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn đã treo ở trên đỉnh đầu Thẩm Mộ Ngạn, cũng không biết có phải là mùi của son môi kia hay không, lúc cô nói chuyện, có mùi dâu tây nhàn nhạt truyền tới.
Thẩm Mộ Ngạn nhận ra cô muốn làm gì, màu đen trong đáy mắt kia càng ngày càng đậm, yết hầu cũng không khống chế được khẽ lăn nhẹ một cái.
Động tác của Cố Phán cực kỳ chậm, dường như cố ý, chậm rãi tiến gần về phía trước, mà hơi thở thơm ngọt kia theo cô một đường mà đến, cũng càng ngày càng nồng.
Ngay vào lúc đôi môi của hai người chỉ còn cách nhau hai ba centimet, động tác của cô chợt dừng lại, tiếp đó cô cấp tốc cầm lấy thỏi son môi vừa rồi vẫn chưa đóng nắp, lung tung vẽ loạn hai cái lên môi Thẩm Mộ Ngạn.
Sau khi làm xong hết thảy, cô cười như một con cáo nhỏ làm được chuyện xấu, dương dương đắc ý híp mắt cười nói với anh: "Thế nào? Có phải là rất mềm không?"
Đôi con ngươi của Thẩm Mộ Ngạn trở nên sâu thẳm, đáy mắt dường như bắt đầu hiện lên gợn sóng nguy hiểm không hiểu rõ. Trong khoảnh khắc, anh ôm lấy cái gáy của cô, trực tiếp ghì chặt khuôn mặt của con cáo nhỏ trước mặt mình.
Cũng không biết đã qua bao lâu, đợi lúc người đàn ông lại buông ra, con cáo nhỏ đã bị hôn đến có chút thiếu dưỡng khí, đáy mắt cũng rưng rưng nước mắt.
Chỉ thấy người đàn ông đưa tay lau đi dấu vết mập mờ còn sót lại nơi khóe miệng của cô, chỉ chốc lát, giọng nói còn mang theo hổn hển, nặng nề ép tới ——
"Ừ, đúng là rất mềm."