Editor: Chim Ba Chân + LC
Văn phòng rất yên tĩnh, tiếng hít thở cũng không xem là gấp gáp của hai người đan xen vào nhau, vang lên bên tai ngày càng rõ ràng.
Thẩm Mộ Ngạn nghiêng người kề sát vào Cố Phán, môi mỏng ở bên miệng cô muốn hôn lại không hôn, trong hơi thở mang theo khí nóng dường như một đường chui vào trong ngực cô, chạm vào trái tim cô.
Cố Phán cảm thấy người đàn ông này từ khi bại lộ thân phận, quả thực càng ngày càng quá đáng rồi.
Trước mặt còn làm bộ ra dáng lắm, vẫn là một vẻ người bề trên ngồi ở tít trên cao không để ý đến cái gì, một khuôn mặt hờ hững đến lạnh lùng, một ánh mắt ngẫu nhiên cũng có thể hù dọa không ít người.
Nhưng sau lưng thì sao? Đặc biệt là lúc ở một mình với cô. Trước kia cô hy vọng nhất là anh có thể nói thêm hai câu ngôn từ ám muội cùng lời âu yếm, hai ngày nay đều giống như không cần tiền, liên tục tuôn ra.
Hơn nữa chỗ chết người nhất chính là, mỗi lần Cố Phán đều bị anh chọc ghẹo tới mặt đỏ tim đập dồn dập, mà lại không làm gì được.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể trợn đôi mắt to long lanh nước, mặt hồng như hoa đào nhìn anh, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Anh có biết xấu hổ hay không hả?”
Đôi mắt của Thẩm Mộ Ngạn buông xuống nhìn cô, trong sóng mắt thâm thúy có tia sáng hơi lóe lên.
Mãi một lúc lâu, anh mới đột nhiên mở miệng hỏi một câu: “Vừa rồi em không sợ cô ta nổi điên à?”
Cố Phán biết anh đang nói tới Thẩm Mộ Tuyết, suy nghĩ một chút rồi nói: “Sợ thì thế nào? Chẳng lẽ cứ để mặc cô ta nói anh trước mặt thư ký Lam và nhiều người như vậy à?”
Cố Phán quá biết tốc độ lan truyền của dư luận trong công ty lớn, có lẽ chuyện bên này xảy ra được một tiếng, không, có khả năng chưa tới một tiếng thì đã truyền khắp toàn bộ công ty rồi.
Ánh mắt Thẩm Mộ Ngạn nặng nề, chỉ chốc lát, lại thấp giọng nói: “Lần sau đừng xúc động như vậy, bảo vệ chính mình trước đã.”
“Mới không đâu.” Cố Phán nghe được lời này thì hơi bĩu môi, vừa hung hăng vừa làm nũng lầm bầm một câu: “Ai bảo cô ta nói anh chứ? Em không nhìn được người khác nói người của em, sau này nếu cô ta lại tính xấu không đổi, em gặp một lần sẽ dạy dỗ một lần.”
Người nhà họ Cố luôn bao che khuyết điểm, mà Cố Phán lại là chuyên gia trong lĩnh vực bao che khuyết điểm.
Dưới tình huống bình thường cô chẳng thèm quan tâm, nhưng một khi cô đã đặt đối phương ở trong lòng thì sẽ không nhìn được người khác đi bàn tán chê trách anh.
Tên đàn ông xấu xa Thẩm Mộ Ngạn này lúc trước khiến cô khổ sở như vậy, cô cũng chưa từng nói anh một câu không tốt ở trước mặt người ngoài, nhiều lắm là mắng thêm hai câu với Đổng Thiện Thiện mà thôi.
Nhưng Thẩm Mộ Tuyết thì sao?
Cố Phán không biết ân oán thị phi của nhà họ Thẩm, nhưng từ Thẩm Mộ Tuyết tự tìm đường chết như vậy mà vẫn còn có thể phách lối đến bây giờ thì thấy, những lời mà hôm nay cô ta nói về Thẩm Mộ Ngạn kia là tuyệt đối không thể tin.
Người mà chính cô thích đến như vậy, sao có thể nhịn được để người khác dẫm đạp lên chứ.
Thẩm Mộ Ngạn nghe cô nói xong, một lúc lâu cũng chưa nói thêm gì nữa. Anh nhìn Cố Phán, đáy mắt có tia sáng nóng bỏng kín đáo chậm rãi hiện ra.
Chỉ chốc lát, anh nắm lấy cằm của cô gái nhỏ, gương mặt tuấn tú lần thứ hai nghiêng xuống.
Mà đúng lúc này, cửa văn phòng bỗng nhiên bị người gõ vang, tiếng của Lý Trì ở bên ngoài truyền tới:
“Thưa tổng giám đốc, người của công ty UR còn đang chờ chúng ta họp ở tầng dưới, vừa rồi đã phái người tới giục một lần rồi. ”
Động tác của Thẩm Mộ Ngạn thoáng khựng lại, Cố Phán nhân cơ hội liền đẩy anh ra.
“Vừa rồi anh chưa họp xong đã qua đây à?” Cô đâu biết người đàn ông này sẽ như vậy, lại vội vàng đẩy anh một cái, “Nhanh đi đi, đừng làm lỡ việc, em không sao cả.”
Sắc mặt của người đàn ông sa sầm, giữa lông mày hơi nhíu hiện lên một dấu vết mờ nhạt, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, theo lời Cố Phán mà đứng lên.
Sau đó, lúc Lý Trì thấy tổng giám đốc nhà anh ta mở cửa văn phòng đi ra, nỗi lo lắng trong lòng mới buông xuống một chút.
Người khác không hiểu, nhưng anh ta là người hiểu rõ nhất.
Tuy vừa rồi lúc cô Cố giằng co với Thẩm Mộ Tuyết, đã chiếm ưu thế, nhưng tổng giám đốc nhà anh ta nhất định sẽ lo lắng cô Cố có bị kinh sợ hay không, dù sao đây là người ở trên đầu quả tim, phỏng chừng lấy tâm tính của tổng giám đốc nhà anh ta, cũng sẽ cảm thấy cô Cố tự mình ra tay liệu có bị mệt hay không.
Cho nên lúc Lý Trì đến đây, trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng vừa rồi bọn họ sắp mở cuộc họp với đối tác thì nhận được tin Thẩm Mộ Tuyết tới đây náo loạn.
Theo lẽ thường, tổng giám đốc nhà anh ta nhất định sẽ chẳng quan tâm, nhưng hôm nay cô Cố ở đây, hơn nữa còn ở trong văn phòng trên tầng cao nhất, tổng giám đốc nhà anh ta sao có thể yên tâm được.
Vì thế lần đầu tiên anh bỏ lại một phòng họp đầy người, lạnh mặt chạy về văn phòng.
Lý Trì có thể hiểu được quyết định của tổng giám đốc nhà anh ta, nhưng giờ người đã đi rồi, nhưng ở dưới vẫn còn người chờ đấy, bọn họ cũng không thể cứ mãi không xuống được.
Có điều, cũng may tổng giám đốc hẳn là hiểu được nỗi trăn trở của anh ta, còn rất thoải mái mà đi ra cửa, hơn nữa sắc mặt thoạt nhìn vẫn có vẻ bình tĩnh, không khác lúc trước là mấy.
Kết quả nào đoán được, lúc đang đợi thang máy, người đàn ông ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói với Lý Trì:
“Tài liệu về dự án 790 kia, sửa sang lại giao cho tôi trước tối mai.”
Lý Trì ngu người, có chút không hiểu ra sao, cái dự án đó không phải vừa muốn triển khai à? Cũng không phải rất vội mà, sao lại bỗng nhiên cần tư liệu gấp như vậy? Hơn nữa toàn bộ dự án đó, dữ liệu lớn đến mức quá đáng, trước tối mai làm sao có thể chỉnh sửa xong chứ?
“Thưa tổng giám đốc, không phải dự án đó không gấp lắm sao ạ? Huống hồ thời gian này cũng quá gấp, tôi…”
Lý Trì nói một cách tủi thân, nhưng người đàn ông không có chút phản ứng nào, gương mặt vẫn bình tĩnh nhìn về phía trước.
Nếu đã như vậy mà Lý Trì còn không hiểu tại sao thì coi như uổng công anh ta làm thư ký cho tổng giám đốc công ty lâu như vậy rồi.
Xem ra là vừa rồi mình làm hỏng chuyện tốt của tổng giám đốc? Cho nên mới chọc giận anh?
Nếu thật là vậy thì anh ta cũng quá oan ức rồi.
Anh ta cảm thấy bản thân thật giống như đại thần tận tụy khuyên vua lên triều sớm, nhưng hiển nhiên tổng giám đốc nhà anh ta cũng không cảm kích.
Trì Trì có khổ, nhưng Trì Trì không dám nói.
-
Thẩm Mộ Ngạn đi rồi, một mình Cố Phán ở trong văn phòng ổn định lại tinh thần một chút, lúc sau cảm thấy mình ở đây có hơi nhàm chán, liền muốn đi xuống đi dạo.
Nào ngờ, lúc đẩy cửa văn phòng ra, giáp mặt liền gặp phải Lam Tâm đang muốn gõ cửa.
Lúc này Lam Tâm nhìn Cố Phán, ánh mắt hơi lóe lên, thái độ khác hẳn lúc hai người đối diện trước đó.
Cố Phán nhìn cô ấy, chủ động hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tính Lam Tâm vốn thẳng thắn, trước kia làm việc cẩn thận, nghiêm túc, lại rất ít khi phạm sai lầm, vừa mạnh mẽ vừa chín chắn, nên trên cơ bản chưa từng xảy ra tình trạng giống như hiện tại thế này.
Trước kia cô ấy vẫn luôn cảm thấy mình nhìn người cực chuẩn, đặc biệt là nhìn Cố Phán, cô ấy luôn cảm thấy đối phương là cô gái không tốt, có ý đồ riêng.
Cô ấy không quan tâm đến việc riêng của cấp trên, nhưng cũng không quen nhìn người có bụng dạ khó lường tiếp cận anh, sau đó khiến cho xung quanh trở nên mịt mù hỗn loạn.
Trước đây cô ấy cảm thấy, một khi để cô gái như Cố Phán có được chỗ dựa, thì cô nhất định sẽ làm xằng làm bậy một phen.
Nhưng Lam Tâm làm sao cũng không nghĩ tới, Cố Phán sẽ nói ra với mình những lời kia.
Hơn nữa bây giờ lúc có thể dùng tâm trạng bình thường để nhìn nhận sự việc, thì sẽ phát hiện rất nhiều vấn đề trước kia bị bỏ sót.
Ví dụ như những lời Lý Trì từng nói với cô ta, rõ ràng từng câu từng từ đều đã tiết lộ thân phận của Cố Phán không hề đơn giản.
Tuy không nói rõ nhưng đối phương từng nói người này là bạn của cô Tư nhà họ Thẩm. Cô tiểu thư kia dù ở nhà họ Thẩm chẳng có địa vị hay quyền phát biểu gì, nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu thư nhà danh giá, bạn của cô ấy, có thể kém cỏi sao?
Mà nhìn khí chất và cách xử sự của Cố Phán, cũng không phải là dáng dấp của một nữ nhân viên nghèo thực sự.
Nếu thân phận của cô thực sự không đơn giản, sao lúc trước mình có thể nghĩ như vậy, rằng cô tiếp cận Thẩm Mộ Ngạn chỉ là dùng sắc đẹp đổi lấy phú quý.
Lam Tâm cũng là vừa mới rồi, đột nhiên cảm thấy trước kia bản thân nhìn nhận sự việc quá mức phiến diện và cực đoan.
Suy đi nghĩ lại, liền muốn tán gẫu với Cố Phán một chút, nói câu… xin lỗi.
Cho nên lúc này, sau khi Cố Phán lên tiếng hỏi cô ấy có chuyện gì không, cô ấy yên lặng một chút rồi lấy hết can đảm, nói với cô, “Xin lỗi.”
Cố Phán ngẩn ra, không nghĩ rằng cô thư ký không a dua nịnh hót này đột nhiên nói với mình hai từ này.
“Lúc trước tôi không nên ngay từ đầu đã có thành kiến với cô, cũng không nên ngay từ đầu đã coi thường cô.”
Lam Tâm nói ra lời này từ tận đáy lòng, cũng không mấy khi hạ thấp mình. Có điều cũng không phải sợ Cố Phán dùng thân phận để trả thù cô ấy, chỉ đơn giản là muốn nói ra suy nghĩ của bản thân mà thôi.
Cố Phán thấy thái độ chân thành của cô ấy, cũng không gây khó dễ thêm.
“Thật ra những ngày đó có mấy lần chung đụng, tôi đã biết tính cách của cô thế nào, nếu cô thật sự có tâm tư khác, tôi cũng không thể thoải mái tin tưởng mà tán gẫu với cô.
Cũng chính vì nhìn thấy thái độ trong công việc và cách xử sự ngay thẳng, chín chắn của cô, tuy trước kia tôi cũng bị cô nói tới mức tức giận, nhưng… đều đã qua rồi.”
Cố Phán cười híp mắt nhìn Lam Tâm, dáng vẻ rất chân thành, “Tôi hy vọng bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn có thêm nhiều cấp dưới vừa có năng lực vừa trung thành như cô, nếu không, chỉ cần mấy con sâu gây hại của nhà họ Thẩm kia cũng đủ khiến anh ấy đau đầu rồi.”
Lam Tâm nghe cô nói trắng ra như vậy mà không hề khúc mắc chút nào, trong lòng lại là một trận chấn động.
Vừa định mở miệng nói gì đó đáp lại cô, phía sau bỗng truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Lam Tâm quay đầu lại nhìn thì phát hiện người tới chính là trợ lý mà mình vừa phái xuống liên hệ với phòng phát triển.
“Sao thế?”
Người trợ lý có chút khó xử nhìn Lam Tâm, nói: “Trưởng phòng phát triển bên kia nói, Nam Hạ vẫn không chịu ký hợp đồng sản phẩm mới của chúng ta.”
“Vẫn bị kẹt ở bộ phận phát triển à?” Lam Tâm cau mày hỏi.
“Vâng..”
Sắc mặt Lam Tâm hơi tối đi, thật lâu sau mới lại nói: “Nói với bên đó, nếu thực sự không được thì thay người đi.”
Cố Phán nghe đến đây, không nhịn được tò mò hỏi một câu: “Nam Hạ... là cô ca sĩ đang nổi kia à?"
“Phải.” Lam Tâm gật đầu, “Chính là cô ta.”
“Sao cô ta không muốn hợp tác với các người?”
Thẩm thị nhưng là công ty niêm yết số một số hai trong nước, người phát ngôn đại diện cho sản phẩm dưới trướng công ty càng là được tất cả mọi người trong làng giải trí điên cuồng thèm muốn, dù sao Thẩm thị phát triển luôn luôn đúng chỗ, hàng hiệu đòi hỏi chất lượng cao, hầu như chỉ cần lấy được một đại ngôn, là có thể chứng minh địa vị của mình trong giới.
Nam Hạ, người này Cố Phán đã từng nghe qua, hơn nữa trước đây cũng coi như từng gián tiếp hợp tác một lần. Chính mình đã từng viết một bài hát truyền đi, sau lại cũng không biết thế nào chuyển tới tay cô ấy, được cô ấy biểu diễn và phát hành.
Nghe nói trước đó, cô ấy chỉ từng phát hành ba ca khúc đơn, hơn nữa người sáng tác lời và nhạc là một lão tiền bối có địa vị trong giới. Sau đó lão tiền bối bị bệnh qua đời, Nam Hạ không muốn hát nữa.
Vậy nên ban đầu khi Cố Phán biết bài hát mà mình từng ném cho đối tác kia là Nam Hạ biểu diễn, còn thật sự giật mình một trận.
Nhưng lúc đó cũng không nghe nói cô ca sĩ này lại khó tính như vậy... Lần này là sao vậy?
Lam Tâm do dự một chút, không biết phải nói với Cố Phán thế nào, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Đoàn đội bên Nam Hạ nói, Nam Hạ hiện giờ chỉ hát ca khúc mà tiểu thư Cố sáng tác, nhưng mấy năm nay tiểu thư Cố rất bí ẩn, trong giới ngoài một hòm thư của cô ấy ra, không có bất kỳ cách liên hệ nào khác. Người của chúng tôi đã gửi đi vô số email đều thành đá chìm đáy biển, nên hy vọng hợp tác thật sự xa vời.”
Cố Phán vừa nghe ba chữ “tiểu thư Cố”, thì suýt chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.
Tình huống này là sao đây? Bây giờ cô nói vì cô chưa kịp xem hòm thư, mà suýt nữa làm mất một đại ngôn à?
Lam Tâm yên lặng giây lát, lại nói: “Quên đi, tuy hiện nay danh tiếng của Nam Hạ rất cao, cũng rất phù hợp với sản phẩm này, nhưng nếu cô ta không thể chấp nhận tình huống trước mắt, vậy cũng chỉ có thể tiếc thôi, cùng lắm thì lần sau...”
“Chờ chút!” Cố Phán giơ tay ngăn lại lời Lam Tâm sắp nói, “Cái đó... Thật ra tiểu thư Cố này, tôi quen.”
————
Lúc Cố Phán cười vui vẻ đi xuống lầu, bên Thẩm Mộ Ngạn còn chưa họp xong.
Phòng họp của trụ sở chính đều là thiết kế kiểu cửa kính trong suốt, người qua lại cơ bản đều có thể nhìn thấy tình huống bên trong phòng họp.
Người đàn ông lúc này đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa của bàn hội nghị dài, một thân lạnh nhạt trầm tĩnh.
Mí mắt hơi cụp xuống, đôi tay tùy tiện đặt trên đôi chân dài đang vắt chéo, ánh mắt nhàn nhạt quét qua bảng phân tích dữ liệu trên màn hình lớn ở phía trước.
Thẩm Mộ Ngạn lúc này lại biến thành người nắm quyền cao cao tại thượng của Thẩm thị, hơi thở quanh người cũng phủ đầy mấy chữ nhạt nhẽo mà không có tình người.
Thật giống như người ngoài bình luận về anh, anh chính là một người lạnh như băng chỉ có công việc và cơ hội kiếm tiền.
Nhưng những thứ này ở trong mắt Cố Phán, lại là một cảm giác khác.
Dù sao, người đàn ông lạnh lùng trong mắt người ngoài này, ở trước mặt cô, lại âm thầm lộ ra sự nóng bỏng.
Vừa nghĩ tới dáng vẻ anh vây mình ở trước bàn làm việc vừa mới rồi, Cố Phán lại không nhịn được muốn cười trộm.
Sau đó, cuộc họp này giằng co khoảng hơn nửa giờ, cuối cùng cũng kết thúc.
Thẩm Mộ Ngạn cũng không chú ý tới Cố Phán ở bên ngoài, nên cũng không vội vã đi ra.
Anh vẫn ngồi nguyên tại chỗ lật xem tài liệu của cuộc họp vừa rồi, hồi lâu, sau lưng bỗng vang lên một trận tiếng bước chân lộc cộc, vừa định quay đầu lại, thì cảm thấy trước mắt tối sầm, một đôi tay nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng che lấy mắt anh.
“Thích ăn lẩu cay hay lẩu uyên ương?”
Thẩm Mộ Ngạn ngừng lại hai giây, sau đó bình tĩnh mở miệng, “Uyên ương.”
“Thích mùa thu hay mùa xuân?”
“Mùa thu.”
“Thích mặt trời mọc hay mặt trời lặn?”
“... Mặt trời lặn.”
“Vậy...” Cố Phán dừng lại, âm thầm hừ hai tiếng, “Thích mèo hay chó?”
Khóe môi vẫn luôn ép thẳng của người đàn ông, bất chợt hiện lên một độ cong.
Chỉ chốc lát, bàn tay trắng nõn đẹp đẽ nắm chặt cổ tay của cô gái nhỏ, khẽ kéo một cái, lập tức kéo người từ phía sau đến trước mặt, đồng thời đặt cô ngồi lên chân mình.
Anh thuận thế ôm lấy eo cô, nhìn cô nói: “Thích con cáo nhỏ.”
“...” Tên xấu xa này lại cmn không theo lẽ thường mà ra bài, tức á:)
Cố Phán tức giận nhéo ngực anh một cái, nhưng khổ nỗi người đàn ông này toàn thân trên dưới cơ thịt đều rắn chắc, cô căn bản không nhéo được.
Cuối cùng, động tác nhéo người dừng lại, cô vươn đầu ngón tay hung hăng ấn lên một chỗ trên áo sơ mi của anh.
“Ngài đây, vừa rồi em lại giúp anh giải quyết xong một chuyện, tính ra anh đã nợ em hai lần rồi, phần thưởng này có phải cũng nên tăng gấp đôi không?”
Chuyện thúc đẩy hợp tác giữa Thẩm thị và Nam Hạ, tính ra thì cũng xem như cô giúp Thẩm Mộ Ngạn giải quyết một vấn đề khó khăn, Cố Phán cảm thấy cách nói này của mình cũng không hề khoa trương.
Giữa lúc cô chuẩn bị tìm từ để đối phó với câu hỏi của người đàn ông, anh lại chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Ừ, có thể.”
Cố Phán ngẩn ra, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh.
“Sao anh không hỏi em đã làm gì? Cứ đồng ý dễ dàng như vậy sao?”
“Không sao cả.” Thẩm Mộ Ngạn xiết chặt đôi tay đang ôm lấy eo cô, đem cơ thể cô ôm vào lòng mình chặt chẽ hơn, “Dù sao đều là tặng bản thân anh, một hay hai lần đều không sao cả.”
“...” Cố Phán không nhịn được nữa, hai má ửng đỏ trừng anh, “Không biết xấu hổ!”
Vẻ mặt Thẩm Mộ Ngạn không có chút gợn sóng, giọng điệu cũng vô cùng bình tĩnh.
“Cần em là đủ rồi.”
Trong lời nói, lại rõ ràng chính là,
- Không biết xấu hổ!
- Cần mặt mũi làm gì? Cần em là đủ rồi.