Cường Thế Sủng Ái

Chương 70: Chương 70




Thật ra Cố Phán lén lút ngồi xổm ở góc tường đã được một lúc rồi.

Chỗ mà Thẩm Mộ Ngạn và Cố Hi đang đứng cách khúc quanh của hành lang không tính là xa, cho nên dù hai người nói chuyện với âm lượng bình thường, Cố Phán cũng nghe được vô cùng rõ ràng.

Huống chi có lúc Cố Hi kích động, sẽ còn nâng cao giọng.

Vừa rồi, lúc nghe thấy đứa con gái kia nói cô ta là „tiểu thư Cố“, Cố Phán thật sự suýt nhịn không được chạy qua đánh vỡ đầu chó của cô ta.

Tuy cô không để ý lắm đến cái thân phận này của mình, bình thường viết bài hát cho người khác phần nhiều cũng bởi vì nhất thời cao hứng.

Nhưng dù là như vậy, cũng không có nghĩa cô có thể cam tâm tình nguyện bị người mượn tên thay thế, hơn nữa người kia còn là Cố Hi mà cô ghét nhất!

Có điều Cố Phán cũng biết, Thẩm Mộ Ngạn không thể nào bị mắc lừa.

Nếu như hiện giờ cô vẫn chưa biết Thẩm Mộ Ngạn là 【S 】, có lẽ trong lòng sẽ lo lắng một chút, cảm thấy người đàn ông này có thể nào bị Cố Hi lừa gạt hay không.

Nhưng cô đã biết Thẩm Mộ Ngạn chính là người trên Wechat kia, mà nhiều năm trước Cố Phán vừa bắt đầu sáng tác ca khúc, chính là do 【S 】tìm người biểu diễn cùng phát hành thay cô.

Về sau danh tiếng của Tiểu thư Cố bắt đầu nổi lên ở trong giới, những ca sĩ hoặc là công ty quản lý chủ động thông qua hòm thư duy nhất cô lưu lại mà tìm tới cửa, Cố Phán mới bắt đầu tùy theo tính tình chọn lọc, từ từ đem Tiểu thư Cố làm thành một người sáng tác tùy hứng lại thần bí.

Mặc dù nhiều năm như vậy Thẩm Mộ Ngạn cũng không bắc cầu nối cho cô nữa, nhưng không có nghĩa người đàn ông này từ đó mất trí nhớ.

Cho nên, sau khi cẩn thận ổn định cảm xúc, Cố Phán lại yên lặng ở nguyên chỗ cũ, chờ xem phản ứng của người đàn ông này là gì.

Chẳng qua cô không nghĩ tới chính là, về sau thế mà lại kéo tới chuyện hợp tác làm ăn.

Cố Phán không biết quy trình làm việc cụ thể của cái dự án đó, nhưng lại biết rõ người đàn ông kia thủ đoạn thế nào, nếu anh đã phát hiện vấn đề, không thể nào qua lâu như vậy mới đến lúc này hủy không theo vào.

Vừa rồi, lúc anh nói chuyện với Cố Hi, nhìn vẫn hết sức bình thản như chẳng có chuyện gì.

Cảm giác kia cứ như đã sớm biết những chuyện ngoài ý muốn này vậy.

Cho nên trong lòng đại tiểu thư Cố đã chắc 80%, người đàn ông kia tuyệt đối là cố ý.

Nhưng rốt cuộc anh ra tay lúc nào? Lại vì sao vẫn chưa từng nói cho cô biết?

Đang ở bên tường nghi ngờ những cái này thì Cố Phán nghe thấy người đàn ông kia đột nhiên gọi cô một tiếng, động tác dựa vào của cô thoáng khựng lại, một lát, liền từ trong góc tường đi ra.

Lúc Cố Hi trông thấy Cố Phán, ánh mắt như tẩm độc vậy, gắt gao nhìn chòng chọc vào cô.

"Mày tới đây bao lâu rồi? Mày cứ một mực đứng ở trong góc như vậy, xem trò cười của tao? Cố Phán, trước kia sao tao không phát hiện mày độc ác thế chứ! Nhìn thấy tao bị đàn ông từ chối mày vui lắm phải không? Có phải là nhìn thấy tao chật vật mày rất hưng phấn không!?"



Hiện tại Cố Hi bị chuyện dự án của công ty cùng quan hệ của Thẩm Mộ Ngạn với Cố Phán đả kích đến suy nghĩ hỗn loạn, cô ta trông thấy Cố Phán thì cũng không giả bộ tiếp được nữa, trực tiếp rống lên suy nghĩ trong lòng.

Bên này, Cố Phán mới đưa tay vào lòng bàn tay của Thẩm Mộ Ngạn, bàn tay nhỏ nhắn vừa mới bị anh nắm chặt, đã nghe thấy Cố Hi nói những lời điên khùng kia.

Đại tiểu thư Cố xưa nay không phải là người có thể nhẫn nhịn, nghe cô ta nói xong, lập tức lạnh lùng lườm một cái về phía đối diện.

"Cô thật xem mình là quan trọng, hay là thật sự cảm thấy tôi sẽ để cô vào trong mắt hả? Vì cô lên lầu, cố ý chờ nhìn cô bị chê cười? Xin lỗi, cô với tôi mà nói đáng ghét thì đáng ghét, nhưng còn chưa tới mức tôi nhất định phải chủ động làm cái gì.

Theo lên đây hoàn toàn là vì tôi nhìn thấy có người phụ nữ không biết liêm sỉ, dưới tình huống bạn trai tôi rõ ràng biểu thị mình có bạn gái, còn theo sát phía sau anh ấy, giống như không muốn buông tha.

Có một số việc, đàn ông không tiện làm với phụ nữ, nhưng phụ nữ với phụ nữ thì khác hoàn toàn. Hơn nữa tôi cũng không nỡ để anh ấy thật sự hạ thấp bản thân trực tiếp đối phó với cái thứ khiến người ta buồn nôn như cô, cho nên liền đi theo lên, nghĩ có chỗ nào có thể giúp một tay thôi.

Có điều cô vẫn đúng là khiến tôi phải lau mắt mà nhìn đấy, da mặt dày đến trình độ này thật khiến người ta muốn cho cô vài cái tát, nghĩ tới cũng đúng, mẹ cô làm thế nào lăn lộn đến vị trí phu nhân nhà họ Cố bây giờ, từ nhỏ cô đã nghe quen tai, nhìn quen mắt đương nhiên cũng có thể học được một hai, có bạn gái thì sao? Phỏng chừng ở trong lòng cô, chỉ cần là mục tiêu mà bản thân khóa chặt, cho dù đối phương đã kết hôn, cô cũng có thể bổ nhào vào như cũ nhỉ?"

Lời này Cố Phán nhịn đã rất lâu rồi, trước đây không muốn nói chỉ là cảm thấy nói nhiều nữa cũng lãng phí thời gian mà thôi.

Nhưng hôm nay, người phụ nữ này mạo danh cô, lại định quyến rũ người đàn ông của cô, cô cũng không cần khách khí gì nữa.

Mà bên phía Cố Hi, thần kinh vốn đã bị kích thích, sau khi nghe xong những lời này, mấy sợi còn lại cũng giống như sụp đổ trong nháy mắt.

Cô ta không tìm được chỗ đánh trả lại Cố Phán, nhưng lại có thể tìm được nỗi đau mà cô để ý tới.

Chỉ thấy Cố Hi giống như bị điên, hung tợn trừng cô, "Vậy thì thế nào?! Chí ít cuối cùng là chúng tao thắng! Anh mày không chỉ không có mẹ, mà cha cũng không yêu anh ta! Giờ anh ta lợi hại hơn nữa thì thế nào! Còn không phải giống như đứa mồ côi không cha không mẹ à!

À, chắc mày không biết, khi còn bé mỗi lần cha ôm tao, anh mày đều ở phía sau nhìn chằm chằm. Mày tưởng anh mày không thèm để ý à? Không! Anh ta chắc chắn để ý! Anh mày ghen tị với tao! Ghen tị cha yêu tao! Cho nên về sau mới đuổi một nhà chúng tao đi!

Mày cũng giống vậy! Hai anh em mày đều là đứa mồ côi không cha không mẹ! Ngoài ỷ vào chút đồ của nhà họ Cố, ở bên ngoài diễu võ giương oai ra thì còn biết làm cái gì!"

Cố Hi vẫn luôn biết bản thân thế nào, mẹ cô ta thế nào, mặt ngoài cô ta nhìn như không thèm để ý, nhưng trên thực tế lại cực kỳ ghét người khác lấy chuyện này ra mà nói.

Cô ta cũng căm ghét thân phận của mình, cũng có thời gian hận cha mẹ, rõ ràng bọn họ thật sự yêu nhau, vì sao không thể ở cùng nhau sớm một chút, nếu là vậy, cô ta chính là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Cố!

Mọi thứ của cô ta đều ở trên Cố Phán, dựa vào cái gì hiện tại phải bởi vì thân phận mà nơi nơi bị Cố Phán giẫm lên đầu!

Đã như vậy, không bằng triệt để xé rạch mặt! Dù sao cô ta cũng không nói sai! Cố Phán và Cố An Nam vốn chính là hai kẻ đáng thương không cha không mẹ!

Thật ra Cố Phán từng rất nhiều lần nghe người khác nói cô không có cha mẹ, cô đã sớm tê liệt rồi, chỉ cần bọn họ không nói quá đáng, không sỉ nhục người thân đã mất của cô thì cô cũng không sao cả.

Nhưng hôm nay, đứa con gái này không chỉ nói cô, còn kéo cả anh trai cô vào!

Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt đại tiểu thư Cố âm trầm đến đáng sợ, ánh mắt cô vẫn không nhẹ không nặng nhìn Cố Hi, nhưng vẻ mặt lại lạnh đến mức khiến cho người ta sợ hãi.

Cố Hi có hơi chậm chạp cảm nhận được một tia khủng hoảng, cô ta không khỏi lui về phía sau một bước, giọng điệu lại vẫn như cũ giả bộ rất cứng rắn ——

"Thế nào? Tao nói không đúng à? Bọn mày vốn chính là..."

Chớp mắt, Cố Phán hất tay Thẩm Mộ Ngạn ra, sải hai bước về phía trước, vào lúc Cố Hi còn chưa nói xong lời muốn nói, hung hăng quăng lên mặt đối phương một bàn tay!

—— "Bốp."

Cố Hi bị đánh đến lảo đảo hai bước về phía sau, cả khuôn mặt lệch sang bên cạnh, bên tai từ từ vang lên tiếng ù ù.

Cô ta không cam tâm cứ bị đánh như vậy, giơ tay lên muốn đánh lại, miệng cũng không nhàn rỗi, tiếp tục nói: "Tao không nói sai! Bọn mày căn bản chính là không..."

—— "Bốp!"

—— "Bốp!"

—— "Bốp!"

Bàn tay Cố Hi giơ lên căn bản không thể tới gần Cố Phán, trực tiếp bị đối phương chặn đứng ở giữa không trung.

Sau đó, Cố Phán lạnh mặt, không có nhiệt độ cũng không có biểu cảm gì, liên tiếp hung hăng cho cô ta ba cái bạt tai.

Cố Hi vốn dĩ có hơi không chống đỡ nổi, lúc này bị đánh thành như vậy, không ngừng lui về phía sau một cách chật vật, cuối cùng, mắt cá chân rốt cuộc không chịu nổi nữa, nhói đau một cái, lập tức dựa tường té lăn ra trên đất.

Khuôn mặt vốn tinh xảo giờ phút này bị đánh đến sưng đỏ, mái tóc cũng xốc xếch dính lại với nhau, đáy mắt mơ hồ hiện lên màu đỏ cùng ánh nước nhàn nhạt.

Cô ta dường như muốn đánh cược một phần lợi thế cuối cùng, ánh mắt mang theo vẻ yếu đuối khiến người ta thương tiếc nhìn sang bên phía Thẩm Mộ Ngạn.

Cô ta biết hôm nay mình vô vọng đấu lại Cố Phán, nhưng nếu như có thể khiến người đàn ông kia có chút thương xót đối với mình, cũng không xem là thua thiệt.

Dáng vẻ nóng nảy với tính tình đại tiểu thư này của Cố Phán, cô ta không tin sẽ có người đàn ông nào chịu được.

Một tiểu thư của gia đình danh giá liên tiếp tát chị gái của mình, cả người trên dưới không có một chỗ nào có tu dưỡng... Người đàn ông kia chắc chắn sẽ ghét bỏ!

Đáng tiếc khiến Cố Hi thất vọng rồi, lúc cô ta vừa bị đánh, Thẩm Mộ Ngạn có nhìn thấy hay không cô ta không biết.

Nhưng giây phút này, người đàn ông kia căn bản không thèm nhìn về phía bên này một chút, chỉ yên lặng đứng ở nơi đó, ung dung thong thả sửa sang lại ống tay áo của mình, giống như chỉ cần Cố Phán không chịu thiệt, anh sẽ hoàn toàn không có ý nhúng tay vào.

Vào khoảnh khắc ấy, Cố Hi mới cảm nhận được tuyệt vọng ngập đầu.

Mà Cố Phán đánh người xong, tiện tay hoạt động cổ tay một chút, sau đó, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt Cố Hi.

Đầu ngón tay cô hung hăng kẹp chặt cái cằm của Cố Hi, so sánh với đối phương, cảm xúc của cô lúc này vẫn xem như bình tĩnh.

"Biết vì sao đến bây giờ, tình huống kiểu này, mày tùy tiện bởi vì mấy câu nói của tao mà nổi điên, nhưng tao lại vẫn có thể bình tĩnh cho mày mấy cái tát không?"

Mặc dù hai người cách nhau rất gần, gần như ngang tầm mắt, nhưng ánh mắt của Cố Phán, lại vẫn giống như ở trên cao nhìn xuống, liếc nhìn người bị cô giẫm ở dưới chân.

"Chính là vì mày tổn hại bản thân, đem tất cả đến hãm hại tao, công kích tao, nhưng với tao mà nói, có lẽ chỉ bị mày vạch ra một vết thương nhỏ mà thôi.

Tao và anh tao đúng là không cha không mẹ, nhưng bọn tao trước giờ chưa từng để ý. Bởi vì điều này ở trong cuộc đời của bọn tao, chỉ có thể xem như một chỗ không đau không ngứa. Mà mày thì sao, mày không như vậy, từ lúc vừa ra đời mày đã là bắt đầu của sai lầm.

Đương nhiên, trẻ nhỏ là vô tội, cho nên khi còn bé anh tao cho dù ghét bỏ mày và mẹ mày, nhưng cũng thường xuyên nói với tao, không cần làm khó dễ mày quá, không nhìn là được. Nhưng mày thì sao? Mày ở khắp nơi ganh đua với tao, lại khắp nơi đùa nghịch tâm cơ ở chỗ bác cả chèn ép anh tao, xem cái điểm yếu duy nhất của anh tao như trò đùa, thỉnh thoảng lại động vào, thỉnh thoảng lại chọc một cái.

Có lẽ bây giờ mày nhớ lại, chắc không cảm thấy gì? Cũng có lẽ mày cảm thấy mày chỉ là duy trì lợi ích của bản thân mà thôi.

Nhưng mày ngàn lần không nên, vạn lần không nên, cho tới bây giờ vẫn một mực không quên bớt làm người ta buồn nôn!"

Cố Phán lạnh lùng nhìn Cố Hi, giống hệt như đang nhìn một người chết ——

"Chỗ đau của mình thì không cho phép nhắc tới, vết thương của người khác thì không quan trọng à? Còn nữa, trước kia tao cho là, mày cho dù không biết xấu hổ đi nữa, chí ít còn có mấy phần kiêu ngạo.

Khi còn bé mày muốn cùng tao ganh đua, chí ít cũng đều dựa vào bản thân mà cố gắng. Nhưng lần này thì sao? Thế mà không biết ngượng lấy thân phận của tao đi đến trước mặt bạn trai tao? Đừng nói với tao mày không rõ Tiểu thư Cố là ai! Lời nói láo kiểu này mày tự mình nghĩ một chút nói ra liệu sẽ có ai tin không!

Muốn một bước lên trời, dùng thân phận của tao tiếp cận bạn trai tao, sau đó ngược lại đạp tao ở dưới chân?"

Cố Phán hơi ngừng lại, lạnh lùng cười hừ một tiếng, "Cũng không nhìn xem bản thân có xứng hay không!"

Nói xong, bàn tay đang nắm lấy cằm của Cố Hi hung hăng hất một cái, trực tiếp đem người vốn không có chút sức lực nào vứt ngã xuống đất.

Giây phút này, Cố Hi thật giống như một đống thịt nhão bị ruồi nhặng vây quanh, Cố Phán cũng không muốn chạm vào cô ta nữa.

Chỉ chốc lát, cô chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Thẩm Mộ Ngạn, nói: "Chúng ta đi thôi."

Thẩm Mộ Ngạn một lần nữa kéo bàn tay của cô gái nhỏ qua, ánh mắt thản nhiên thoáng liếc về phía người đang co quắp trên mặt đất, nói ra lời như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà ——

"Nếu tôi nhớ không nhầm, hôm qua quý công ty hẳn là đã ký hợp đồng với bên kia rồi? Hiện tại nếu hủy bỏ hoặc là không theo vào nữa, tiền bồi thường hẳn là gấp mười đi? Cô Cố vẫn nên nghĩ biện pháp, làm sao để lấy ra số tiền kia đi nhỉ."

Về sau, hai người đi rồi, Cố Hi vẫn nằm bò trên mặt đất, thật lâu chưa lấy lại tinh thần.

Trong đầu cô ta gào thét thoáng hiện lên rất nhiều hình ảnh của những ngày này, sau cùng giống như bị điên, ngây ngốc mà cười hai tiếng.



Cô ta vẫn cho rằng bản thân ẩn dấu ngụy trang rất tốt, cho rằng cơ hội của mình tới rồi.

Nhưng trên thực tế thì sao?

Người đàn ông kia đã sớm đào xong hố để cô ta nhảy vào, có lẽ bắt đầu từ lúc cô ta nói với người của Thẩm thị mình là tiểu thư Cố, thì đã bước lên con đường diệt vong rồi.

Nhưng cô ta lại vẫn ngu ngốc, giống hệt như tên hề nhảy nhót, cho là mình sắp thấy được ánh sáng thắng lợi.

Cố Phán có một câu nói rất đúng, trước kia cô ta có thế nào đi nữa, đối phó với Cố Phán trong xương tủy vẫn là có mấy phần kiên trì, mấy phần kiêu ngạo.

Nhưng lần này vì một người đàn ông, thậm chí ngay cả cái phần khí phách này cũng không còn nữa.

Kết quả, đổi lấy là loại kết cục này?

Bên mặt bị đánh của Cố Hi lúc này đã sưng vù, vừa rát vừa đau, bên tai còn vang lên ong ong, thật lâu sau, rốt cuộc cô ta cũng không nhịn được nữa, nằm rạp trên mặt đất, hung hăng khóc ra tiếng.

-

Hai người không lập tức đi xuống tầng dưới, mà là tìm một góc ở khúc quanh, đứng lại nói chuyện.

Lúc này Cố Phán còn có phần chưa trở lại bình thường, mặc dù vừa rồi ở trước mặt Cố Hi cô giả bộ vô cùng bình tĩnh, vô cùng hung ác, nhưng thật ra tức giận trong lòng cũng không ít.

Bây giờ không có người ngoài, cô vừa hít sâu bình ổn cảm xúc, vừa nói với Thẩm Mộ Ngạn: "Anh nói xem, trên đời này sao lại có thể có người không biết xấu hổ như vậy chứ! À? Em đúng là được mở mang kiến thức! Vừa rồi nếu không phải em tự mình đánh tê cả tay, hẳn là phải quạt cho hai bàn tay nữa!"

Thẩm Mộ Ngạn yên lặng đứng ở đó, cũng không đáp lại, nhưng động tác thay cô xoa xoa lòng bàn tay, trái lại cũng không ngừng lại.

Cố Phán lại than phiền hai câu, sau đó mới chậm chạp nghĩ đến một chuyện.

Người này trước đây hẳn là chưa từng nhìn thấy cô dạy dỗ người khác nhỉ? Lúc thay anh giáo huấn Thẩm Mộ Tuyết, là về sau anh mới đến.

Vừa nãy thấy cô đánh người ác như vậy, có thể nào trong lòng có suy nghĩ khác rồi hay không? Sẽ không cảm thấy tính tình cô không tốt, lại không đủ thùy mị đấy chứ?

Cố Phán nghĩ tới đây thì chán ghét đối với Cố Hi lại nhiều thêm một tầng.

Nếu không phải vì đứa con gái kia, cô đến nỗi phải tỏ ra hung ác như vậy ở trước mặt mọi người sao!

Càng nghĩ càng lộn ruột, cô rút tay mình ra, kéo kéo ống tay áo của Thẩm Mộ Ngạn.

"Anh ghét bỏ em rồi phải không?" Cô khẽ cắn môi, lại nói, "Có phải cảm thấy em không có đủ phong thái đoan trang của thiên kim tiểu thư không? Cảm thấy em cũng không khác con điên kia là mấy?"

Dù sao trong giới thượng lưu, tiểu thư danh giá không có việc gì liền động tay động chân giống như cô thế này quá ít, thủ đoạn xử lý người của bọn họ cũng rất cao cấp.

Nhưng mà Cố Phán không nhịn được, cô bị oan ức nếu như không thể trực tiếp trả lại, về sau lại báo thù kiểu nào, hiệu quả cũng sẽ giảm bớt đi nhiều.

Huống chi vừa rồi con điên Cố Hi kia không chỉ nói cô, còn nói cả anh trai cô!

Mặc dù ngày thường cô và anh trai hay chê trách nhau, nhưng lại cũng không thể tha thứ bất kỳ kẻ nào dùng lời nói hãm hại anh!

Nếu như có thể, cô cũng không muốn ở trước mặt người mình thích biểu hiện như một cô gái không có giáo dục, nhưng...

Thật sự nhịn không được mà!

Thẩm Mộ Ngạn hiển nhiên hiểu ý của cô, trên mặt là bình thản không gợn sóng, lần nữa nắm lấy tay cô, tiếp tục thay cô xoa bóp.

"Tính tình của em, anh cũng không phải là hôm nay mới nhìn thấy."

Ngụ ý là, trước kia cũng đã thấy không ít, có cái gì hiếm lạ đâu.

Cố Phán ngẫm nghĩ, hình như cũng đúng. Lúc trước bọn họ trò chuyện trên Wechat, Cố Phán đã thường xuyên nói với 【S 】hôm nay cô xử lý ai, hôm qua lại ầm ĩ một trận với ai.

Nếu như cô thật sự là kiểu phụ nữ an ổn điềm tĩnh, thì từ nhỏ đến lớn cũng sẽ không gây ra nhiều tai họa như vậy.

Nhưng mấu chốt là miêu tả bằng chữ với chính mắt nhìn thấy, cũng vẫn có chỗ khác biệt chứ.

Cô không tin người đàn ông này hoàn toàn không có suy nghĩ khác!

Cố Phán nghiêng người về trước, khuôn mặt nhỏ ngước lên, như là muốn quan sát cẩn thận biểu cảm của người đàn ông.

Cô lại nói: "Anh thật không có suy nghĩ khác à?"

"Không có." Thẩm Mộ Ngạn đáp một cách bình tĩnh, lại cực kỳ đương nhiên, "Trước đây anh đã từng nói, em gây ra bao nhiêu họa cũng không sao cả, muốn làm cái gì thì cứ đi làm, trời sập xuống, anh đỡ cho em."

Người đàn ông này rất ít khi nói một hơi nhiều từ như vậy, cũng rất ít khi biểu đạt ý tứ thẳng thắn như vậy.

Cho nên giờ Cố Phán nghe xong, ngoại trừ cảm động còn có chút ngượng ngùng.

Nghĩ rồi nghĩ, cô lại hỏi anh: "Dự án kia lại là thế nào? Anh đã sớm động tay động chân phải không?"

Giờ Cố Phán nhớ lại, hôm Trung thu lúc hai người đi xem hội đèn lồng, vẻ mặt anh lúc gọi điện thoại hình như rất không giống ngày thường.

Khi đó anh hình như đã nói cái gì mà dùng khả năng lớn nhất, dẫn đối phương tiếp tục đầu tư?

Lúc đó, cô cảm thấy đây là chuyện làm ăn, cho nên căn bản không nghĩ nhiều.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ nói đến chính là bên Cố Hi?

"Ừ." Mặt mày Thẩm Mộ Ngạn thản nhiên, dường như không để tâm chút nào, "Từ lúc cô ta lần đầu tiên giả mạo thân phận của em, anh đã để người ta bắt đầu động tay chân với cái dự án kia rồi."

Trước kia Thẩm Mộ Ngạn đã biết sự tồn tại của Cố Hi, cũng biết Cố Phán chán ghét cô ta thế nào.

Nhưng đối phương vẫn luôn an ổn trốn trong vỏ bọc của mình, ngay cả Cố Phán cũng không quá để ý tới đối phương, cho nên Thẩm Mộ Ngạn cảm thấy mình không cần thiết phải ra tay.

Vả lại nghiêm khắc mà nói, Cố Hi vẫn xem như là việc nhà của Cố An Nam, chủ tịch Tiểu Cố kia cũng vẫn luôn ẩn nhẫn, chưa bộc phát, anh cũng lười đi làm chuyện gì.

Nhưng lần này, chuyện mà Cố Hi làm có ý nghĩa hoàn toàn khác, cô ta động tới thân phận của Cố Phán, cũng là gián tiếp chạm phải vảy ngược của Thẩm Mộ Ngạn.

Thế là, người đàn ông kia thản nhiên từng bước một dẫn Cố Hi vào vực sâu của sự tự hủy hoại.

Hiện giờ dự án đã bắt đầu, đầu tư giai đoạn trước lớn như vậy, nhất định phải kiên trì. Nhưng lúc này đột nhiên nói cho đối phương biết, cái dự án kia có vấn đề lớn, không thể nghi ngờ là hung hăng gõ một gậy lên đầu đối phương.

Thẩm Mộ Ngạn làm việc trước giờ chưa từng nương tay, cũng chưa bao giờ để lại lối thoát cho đối phương, lần này anh tùy tiện động tay, trên cơ bản liền lôi kéo phần lớn mạch máu của công ty con mà Cố Hi quản lý.

Vẻn vẹn còn một phần nhỏ, có đủ cho cô ta chèo chống chi tiêu hàng ngày của công ty hay không, cũng khó mà nói được.

Nghĩ tới đây, Thẩm Mộ Ngạn lại lặng lẽ bổ sung một câu: "Chỗ tiền kia anh đã bảo người giữ lại, về sau giao cho em, xem em xử lý thế nào."

Bản thân giữ lại cũng được, trả lại nhà họ Cố đến trong tay Cố An Nam cũng được, tóm lại cũng coi như có cái bàn giao.

Cho dù anh vốn đối phó Cố Hi, nhưng trên danh nghĩa, Cố Hi đang quản lý vẫn là công ty của nhà họ Cố.

Một khi xảy ra chuyện, về sau anh gặp mặt hai ông bà nhà họ Cố, cũng không tiện ăn nói.

Cố Phán cũng không để ý lắm, cô không suy nghĩ sâu xa như Thẩm Mộ Ngạn, lại không quan tâm chút tiền kia, cho nên lúc này nghe được thì cũng cho qua.

Yên lặng một lát, cô lại nhớ tới một chuyện, ngửa đầu dữ dằn nhìn anh ——

"Anh không phải là nói ở công ty tăng ca à?!"

Chỉ cần vừa nghĩ đến gã xấu xa này đã lừa mình, vừa rồi còn giở trò với mình ở dưới mí mắt bà nội, thì Cố Phán lại tức đến muốn đánh người.

Cô xem cái gã xấu xa này không chỉ có thủ đoạn đối phó với người ngoài, mà với cô xưa nay cũng không nương tay!

Cô sẽ không tin chuyện hôm nay anh chưa từng biết rõ, hay chỉ là trùng hợp!



Anh nhất định là cố ý!

Đại tiểu thư Cố vốn cho rằng nói xong lời này, người đàn ông sẽ có chút chột dạ hoặc là mất tự nhiên.

Nhưng nào ngờ anh vẫn vậy thản nhiên như thường, khi nhìn cô, ánh mắt vẫn bình tĩnh.

"Em cũng nói mình mặc váy dài?"

Nói xong lời này, tầm mắt Thẩm Mộ Ngạn còn nhàn nhạt liếc xuống phía dưới, trực tiếp dừng lại trên đôi chân của cô gái nhỏ.

Cố Phán có hơi chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Em đây là lời nói dối có thiện ý! Anh kia là cố ý lừa gạt!"

Anh cả ngày giống hệt như ông thầy chủ nhiệm, quản hết cái này đến cái khác, nếu cô không làm chút động tác nhỏ, không phải bị anh phiền chết à.

Mặc dù... Cô cũng biết nói dối là không đúng, nhưng bản chất lần này hoàn toàn khác với anh mà!

Thẩm Mộ Ngạn lại hiển nhiên không chịu, thong thả mở miệng: "Nói dối không phân thiện ý hay ác ý, lừa gạt chính là lừa gạt."

"..."

Cô nói không lại anh, nhưng trong lòng lại tích tụ không ít lửa giận.

Tức giận kinh khủng, cô lập tức nhón chân lên, hung hăng cắn một cái lên yết hầu của anh.

Môi lưỡi của cô gái nhỏ đều mềm mại vô cùng, hàm răng lại sắc nhọn, mặc dù không dùng sức quá lớn, nhưng cũng làm cho mảng da kia ngứa ngáy.

Đôi mắt của người đàn ông càng ngày càng sâu, bàn tay vốn ôm bên hông cô cũng âm thầm dùng nhiều sức hơn.

Chốc lát sau, Cố Phán cắn đủ rồi, rất vui vẻ, có chút đắc ý ngẩng đầu lên ——

"Hừ! Xem anh sau này còn bắt nạt em nữa không!"

Nhưng nào biết, mấy câu này không đổi được câu trả lời của người đàn ông, không chỉ như vậy, thậm chí anh còn buông lỏng tay ra, đỡ lấy bờ vai của cô như là muốn để cô đứng thẳng lên vậy.

Cố Phán không rõ nguyên do, nhíu mày hỏi bằng giọng nũng nịu: "Anh làm gì vậy?"

Thẩm Mộ Ngạn không nhìn cô nữa, ánh mắt một mực vượt qua đỉnh đầu của cô nhìn về phía sau lưng cô.

Trong nháy mắt Cố Phán đột nhiên sinh ra dự cảm chẳng lành, một lúc lâu sau, cô thoáng cứng ngắc xoay người lại, đợi khi ánh mắt nhìn qua phía bên đó, hô hấp chợt ngừng lại.

Cuối hành lang, bà nội Cố vốn nên nghỉ ngơi ở dưới lầu, chẳng biết lúc nào đã đứng ở chỗ đó, yên lặng nhìn chằm chằm về phương hướng bọn họ đang đứng.

Ánh mắt bà rất bình tĩnh, nhưng dù là như thế, Cố Phán cũng vẫn như cũ cảm nhận được,

—— cái nhìn tử vong đã lâu không thấy, giống như khi cô gây họa trong quá khứ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.