Giây phút này tư thế của hai người quá mập mờ.
Nụ hôn sâu vừa rồi toàn bộ lại đều bị khách trong quán bar nhìn không sót chút nào. Vốn dĩ là tiếng bàn tán không dứt, lúc này thấy Thẩm Mộ Ngạn không định thả Cố Phán đi, có mấy người đang hóng hớt thậm chí còn huýt sáo.
Mấy người Trần Tiến ở bên cạnh cũng nhìn đến say sưa, không ngừng ở trong lòng mắng Thẩm Mộ Ngạn quả thực là nhân vật đại diện cho mặt người dạ thú đương thời.
Tuy tính từ này có chút khoa trương, nhưng Trần Tiến thấy Thẩm Mộ Ngạn chẳng oan chút nào.
Phải nói trong ngày thường, lúc mấy người anh em bọn họ tụ tập lại một chỗ, người có thể làm ra vẻ thâm trầm nhất, lầm lì nhất chính là người đàn ông này. Bình thường Trần Tiến và Chu Khởi nói tương đối nhiều, Hoắc Tam nhìn thì lịch sự, thật ra có chút biến thái, nhưng người đàn ông này, cho dù trước mặt hay sau lưng người khác, đối xử với người ngoài hay là với bọn họ, đều là trưng ra một vẻ cao ngạo lạnh lùng.
Đương nhiên, nếu mấy người bọn họ gặp phải chuyện gì, Thẩm Mộ Ngạn tuyệt đối sẽ toàn lực giúp đỡ, việc anh em nên làm, anh cũng không rớt lại phía sau.
Nhưng chủ yếu chính là dáng vẻ xấu xa kia của anh, ngày trước nếu có ai nói với bọn họ, một ngày kia Thẩm Mộ Ngạn sẽ ở quán bar, trước mắt bao người, ôm một cô bé vào trong lòng mà hôn...
Vậy bọn họ ngoại trừ đập vỡ đầu chó của đối phương để hắn đừng bôi đen người anh em của mình nữa, thì còn cảm thấy đối phương điên rồi.
Mà bây giờ chính mắt thấy cảnh tượng chỉ có trong mơ mới có thể xuất hiện này, chậc chậc.
Bốn phía ồn ào như vậy, cho dù Cố Phán có can đảm hơn nữa cũng không chịu nổi.
Cô lại lặng lẽ đẩy Thẩm Mộ Ngạn một cái, bàn tay nhỏ còn mang theo một chút ẩm ướt. Cô cúi đầu, cũng không dám nhìn anh, nói với anh: "Anh thả em ra."
"Thả em ra làm gì?" Thẩm Mộ Ngạn liếc mắt nhìn cô, hiển nhiên không muốn buông ra quá sảng khoái.
Cố Phán nghe tiếng trêu đùa ở xung quanh càng lúc càng lớn, thở phì phò trừng anh, "Anh không cảm thấy người ở bên cạnh đều đang nhìn chúng ta à?"
"Có liên quan gì?"
"..." Cố Phán không nhịn được, lại đẩy anh, "Vậy em nóng được chưa! Anh buông ra, em không chạy, chỉ ngồi trên cái ghế bên cạnh thôi."
Người đàn ông nghe thấy cô nói lời này, mới chậm rãi buông tay.
Ngồi sang bên cạnh rồi, Cố Phán không để tới người kia nữa. Cảm nhận được mấy người Trần Tiến bọn họ đang quan sát mình, cô cũng giả bộ như không nhìn thấy.
Đi cũng không thể đi xa, lại không muốn để ý người đàn ông ngồi bên cạnh, suy nghĩ một chút, Cố Phán lấy điện thoại ra, dự định cằn nhằn với chị em tốt.
【 Wechat 】 Cố Phán: Anh trai cậu thật sự... quá xấu xa!!! Tớ nghi từ sau khi chính thức hẹn hò, tớ đã ấn nhầm công tắc nào đó, bật sáng toàn bộ kỹ năng vốn ẩn dấu trên người anh ấy lên.
【 Wechat 】 Cố Phán: Trước khi qua lại, tớ vẫn nghĩ, làm thế nào có thể đào tạo anh ấy thành một người bạn trai đạt tiêu chuẩn, nhất là ở phương diện kia (...)
【 Wechat 】 Cố Phán: Bây giờ nhìn lại! Tên xấu xa kia căn bản không cần tớ chỉ dạy! Anh ấy dạy tớ thì đúng hơn!
【 Wechat 】 Cố Phán: Cậu không biết đâu, vừa nãy tớ gặp được Đổng Tri. Con nhỏ đó khiêu khích tớ, ở ngay trước mặt tớ đi quyến rũ Thẩm Mộ Ngạn. Về sau không thành công, tớ cười cô ta hai tiếng cô ta liền oán tớ. Tớ nghĩ cơ hội vả mặt kiểu này, không cần thì phí mà, cho nên đã dự định để anh trai cậu phối hợp với tớ diễn vở kịch.
【 Wechat 】 Cố Phán: Ai có thể ngờ được, về sau tớ bị anh ấy ôm vào lòng hôn rất lâu, người trong quán bar đều vây quanh bọn tớ trêu đùa!
【 Wechat 】 Cố Phán: Gì mà lạnh lùng cấm dục chứ! Tất cả đều là lừa đảo! Anh ấy chính là cầm thú! Cầm thú!
Đại tiểu thư Cố lạch cạch gõ ra mấy lời cằn nhằn với người chị em của mình, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời của bên kia.
Cô nhìn thời gian, hình như cũng chưa đến giờ Đổng Thiện Thiện đi ngủ mà, chẳng lẽ cũng ra ngoài chơi rồi?
Thông thường trước đây đều là hai người bọn họ cùng nhau đón năm mới, năm nay có lẽ chị em biết cô gấp gáp chuyện sinh nhật Thẩm Mộ Ngạn, căn bản không nhắc tới.
Còn đang ngờ vực thì bên kia cuối cùng có động tĩnh.
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện:...
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Tớ vừa đi nghe điện thoại, cậu đoán xem là ai gọi tới?
Cố Phán ngẫm nghĩ, quay về một người có khả năng nhất ——
【 Wechat 】 Cố Phán: Anh trai tớ?
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện:... 8 dãy số của Cố An Nam đều bị tớ kéo đen rồi, anh ấy giờ không gọi vào được.
【 Wechat 】 Cố Phán:? Anh tớ mua 8 số điện thoại lúc nào? Nhiều như vậy?
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện:... Cậu có thể đừng lạc đề không?! Mau đoán tiếp đi!
【 Wechat 】 Cố Phán: Sao tớ biết được chứ, dì Thẩm à? Đàn anh mà cậu thầm yêu thời cấp ba?
Cố Phán ngẫm nghĩ, lại bổ sung một cái ——
【 Wechat 】 Cố Phán: Không thể nào là Hứa Hoài đấy chứ? Đêm cuối năm, thần tượng của bọn mình có lẽ không rảnh rỗi kết nối trực tuyến đâu.
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện:............ Thật sự là anh ấy!!!
【 Wechat 】 Cố Phán:????
Cố Phán còn tưởng rằng tiếng nhạc bên tai quá lớn, chấn động khiến cô cũng bắt đầu nảy sinh ảo giác.
【 Wechat 】 Cố Phán: Đừng tưởng ngày cuối năm là có thể ở trên Wechat tùy tiện gửi bài câu cá.
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Không phải, thật đấy!!! Hơn nữa còn không phải là tìm tớ, là tìm cậu!
Cố Phán lần này lên tinh thần, lập tức ngồi thẳng người trên ghế.
【 Wechat 】 Cố Phán: Tình huống gì vậy? Cậu mau nói rõ ràng!
Về sau, Đổng Thiện Thiện dùng mấy tin nhắn miêu tả một cách đại khái.
Nghe nói Hứa Hoài gần đây đã ký với một chương trình tạp kỹ có liên quan đến âm nhạc, là kiểu sẽ biểu diễn với người mới trên cùng một sân khấu, tất cả nghệ sĩ đều có thể giới thiệu người trong đội của mình cho tổ chuyên mục.
Trước đó không lâu, anh ta vô tình lục tìm được video mà Cố Phán hát ở quán bar lúc trước, lại đột nhiên nhớ tới hình như cô cũng là một trong những fan hâm mộ may mắn đã chụp ảnh chung với anh ta trong buổi biểu diễn trước đây.
Từ trước đến nay, Hứa Hoài rất say mê nhạc rock, cũng rất coi trọng nhân tài mới ra đời trong và ngoài giới. Phát hiện được Cố Phán tuyệt đối là một trong những chuyện ngạc nhiên vui vẻ nhất của anh ta mấy năm gần đây.
Anh ta không biết thân phận thật sự của Cố Phán, còn tưởng rằng cô là cô bé có tài nhưng không gặp thời, cho nên ngay sau đó liền lặn lội mấy phen, muốn tìm phương thức liên lạc của cô.
Nhưng mà người nhà họ Cố chú trọng nhất sự riêng tư, phương thức liên lạc của Cố Phán sao có thể trôi nổi ở bên ngoài. Không có cách nào, cuối cùng Hứa Hoài chỉ có thể sai người tìm tới Đổng Thiện Thiện, muốn để cô truyền đạt ý của mình.
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Ý của Hứa Hoài là muốn để cậu tham gia tiết mục, cũng gia nhập vào đội của anh ấy. Nếu như giai đoạn sau sức biểu diễn tốt, rất có thể sẽ được công ty đại diện ký hợp đồng. Chẳng qua, anh ấy không biết tình hình thực tế của cậu, chắc tưởng cậu chỉ là một cô bé hát ở quán bar.
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Nhưng mà, cho dù phần sau cậu không thể tiếp tục, có thể tham gia chương trình kiểu này hình như cũng rất tốt?
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Á a a, Tớ lẫn lộn quá rồi. Hiện tại đầu óc tớ không rõ ràng lắm. Cậu không biết, vừa rồi lúc giọng của Hứa Hoài xuất hiện ở bên kia ống nghe, cả người tớ đều đứng không vững nữa. Ô ô ô, đời này chẳng có gì tiếc nuối nữa, có thể được thần tượng liên lạc riêng (mặc dù là nói chuyện công việc...) đã là đỉnh cao của cuộc đời tớ rồi!
Cố Phán nhìn thấy lời thoại ở Wechat bên kia, trong lòng không khỏi chậc chậc hai tiếng. Đoạn trò chuyện này tuyệt đối đừng bị anh cô nhìn thấy, nếu không chẳng biết sẽ ầm ĩ thế nào đâu. Chậc.
Về sau Cố Phán suy nghĩ, có chút đáng tiếc trả lời ——
【 Wechat 】 Cố Phán: Không được đâu. Nếu tớ tham gia tiết mục, trong nhà khẳng định biết đầu tiên, đến lúc đó tớ sợ lão phật gia nhà tớ sẽ nổi giận.
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Cái này tớ đã nói giúp cậu rồi, nhưng Hứa Hoài nói hình như có thể mang cái gì đó che lại một chút các kiểu, dù sao coi trọng chính là thực lực. Vả lại, tớ cảm thấy bà nội Cố hai năm này tuy kêu ca nhiều, nhưng hình như cũng không giống lúc trước phản đối cậu ca hát nữa? Chuyện ở quán bar lần trước, không phải bà cũng không làm gì cậu à?
Cố Phán vừa nghĩ đến cái này, cũng cảm thấy đúng.
【 Wechat 】 Cố Phán: A a a a a a a a, vậy sao?! Vậy để tớ suy nghĩ thật kỹ!
Một điểm lo lắng cuối cùng cũng không còn, nếu thật sự có cơ hội có thể không lộ mặt, vậy cô rất muốn đi lên sân khấu hướng về khán giả mà ca hát.
Ban đầu thành lập ban nhạc, mục tiêu cuối cùng, cũng là mở buổi lưu diễn vạn người xem.
Mục tiêu này hẳn là không có khả năng lắm, vậy ngoằn ngoèo một chút, tham gia một tiết mục hát cho người xem ở dưới sân khấu, tâm tình hẳn cũng tương tự nha.
Cố Phán càng nghĩ càng phấn chấn, thậm chí có ý nghĩ tìm ban nhạc của mình về, dẫn bọn họ cùng nhau tham gia tiết mục.
Giấc mộng tâm tâm niệm niệm khi còn bé giờ vẫn còn nhớ rõ, mặc dù tương lai không có bao nhiêu khả năng đi thẳng con đường mà mình muốn đi, nhưng nếu như có thể rẽ ngoặt hai bước, nhìn phong cảnh bên kia một chút, cũng tốt nha.
Trên đường trở về, hai người ngồi ở ghế sau trên xe.
Cô gái nhỏ một mực chìm đắm trong thế giới của mình, Thẩm Mộ Ngạn cho là cô còn đang nghĩ tới sự việc vừa rồi ở quán bar, một phen ôm người đặt lên đùi mình.
"Còn đang xấu hổ à?" Lúc người đàn ông nói ra mấy chữ này, giọng nói không hề lên xuống, lạnh lùng trong trẻo, hoàn toàn khác với dáng vẻ vừa rồi lúc ở quán bar.
Cố Phán ngẩn ra, không hiểu ý anh, thật lâu sau, mới kịp phản ứng anh đang nói gì.
Lúc này không có người ngoài, Cố Phán đương nhiên không muốn nhịn nữa.
Cô lườm anh, thở phì phò cấu cánh tay anh một cái.
"Vừa nãy đông người như vậy! Bảo anh thả em ra vì sao không nhanh chóng buông ra?!"
Thẩm Mộ Ngạn yên lặng mà bình tĩnh, hoàn toàn không để ý chút nào đến tính tình nhỏ của cô, "Không phải em chủ động ngồi vào trong lòng anh à?"
Ngụ ý lại quá mức rõ ràng, rõ ràng là em nhào vào lòng anh, tại sao anh phải buông tay?
"......" Tâm tình Cố Phán đang tốt, cũng lười lại so đo chuyện này với anh.
Suy nghĩ giây lát, cô thử thăm dò mở miệng, dự định nói với anh chuyện tham gia tiết mục, hỏi ý kiến của anh một chút.
"Chắc anh biết em và Thiện Thiện có chung một thần tượng nhỉ?"
Thẩm Mộ Ngạn không biết cô vì sao nhắc tới cái này, nhàn nhạt liếc cô, "Sao? Anh ta lại mở buổi hòa nhạc nữa à?"
"Không phải!" Cố Phán vừa nhớ tới chuyện lúc trước mình lén chuồn đi xem ca nhạc, bị anh bắt được, thì có hơi sợ, "Lần này không phải buổi hòa nhạc.
Hôm nay anh ấy liên lạc với Thiện Thiện, nói vô tình nhìn thấy cái video em hát ở quán bar lúc trước, sau đó muốn mời em tham gia một chương trình tạp kỹ ca nhạc các kiểu."
Cố Phán trên cơ bản đều nói với Thẩm Mộ Ngạn lời thuật lại của Đổng Thiện Thiện, cuối cùng, cô thoáng mong đợi túm lấy tay áo anh, hỏi anh: "Anh thấy thế nào?"
"Không được." Thẩm Mộ Ngạn khẽ cau mày, "Chuyện này là thật hay giả tạm thời không biết, thần tượng kia của em đột nhiên liên lạc với bọn em cũng quá mức đường đột, ngộ nhỡ phía sau có chuyện gì khác, xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm thế nào?"
Cố Phán suy nghĩ một chút, hình như cũng đúng, thế là quyết định lui một bước.
"Vậy như này đi, anh kiểm tra giúp em xem chuyện này là thật hay giả. Nếu là giả, vậy em sẽ không để ý bọn họ. Nếu là thật, em lại đi tham gia, thế nào?"
Thẩm Mộ Ngạn từ chối dứt khoát, "Vậy cũng không được."
"......" Cố Phán nóng nảy, cả người đang vùi trong lòng anh ngồi thẳng dậy, xoay người nhìn thẳng anh, "Tại sao chứ? Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, tại sao em không thể đi?"
"Không có tại sao." Thẩm Mộ Ngạn ôm chặt eo của cô, giống như không muốn nói thêm về đề tài này với cô."Em ngoan một chút, đừng náo loạn."
Cố Phán vốn vẫn chưa cảm thấy có cái gì, nhưng giờ nghe được lời này của Thẩm Mộ Ngạn, lửa giận lập tức bùng lên.
"Em thấy anh căn bản chính là tìm lý do, ngoài ý muốn gì chứ! Chính là không muốn để em đi!"
Đã biết người này hay ghen, hậu quả của chuyện buổi hòa nhạc lúc trước, cô cũng thấy được rồi.
Nhưng lần này cô rõ ràng đã dùng thái độ cùng giọng điệu thương lượng, nói với anh chuyện này.
Anh vì sao vẫn thế này chứ?
Giọng điệu cô vội vã, hiển nhiên mang theo cảm xúc, Thẩm Mộ Ngạn không muốn vào lúc này nói thêm gì nữa làm cho cơn giận của cô càng tăng, thế là anh yên tĩnh trầm mặc nhìn cô, không nói lời nào.
Cố Phán vừa thấy anh như vậy, cảm xúc đè nặng trong lòng lập tức bị phóng đại vô số lần.
Lúc lại lên tiếng, cũng có chút không lựa lời —— ——
"Hôm nay nếu anh ngăn cản em, còn không cho ra cái lý do hợp lý, vậy chúng ta liền chia tay!!!"
Trong xe thoáng chốc trở nên rất yên tĩnh, đèn đường cùng bóng cây trơ trụi ở bên ngoài, theo quy luật liên tục hiện lên trên khuôn mặt của người đàn ông.
Anh có một nửa khuôn mặt, ẩn ở trong bóng tối.
Chỉ chốc lát, người đàn ông lần đầu tiên nhếch khóe môi, khuôn mặt tuấn tú luôn luôn lạnh lẽo, giống như cười mà không phải cười.
"Em lặp lại lần nữa?"