Mấy lời phách lối kia của hai người, gần như lại dấy lên một trận bùng nổ ở trên mạng.
Lần này người gia nhập vào đại quân thảo luận trên mạng đông hơn, tài khoản marketing cũng giống như nhặt được cơ hội làm ăn tự nhiên mà tới vậy, không ngừng cọ nhiệt độ của hai người.
Có phát tài liệu giả, có đào bới tình sử, cảnh tượng muôn màu muôn vẻ đó Cố Phán cũng nhịn không được vỗ tay khen hay.
"Vị hôn thê cũ khóc lóc thảm thương, người đàn ông này không có trái tim!"
Cố Phán lúc này đã tay nắm tay cùng Thẩm Mộ Ngạn đi đến siêu thị ở bên dưới chung cư bọn họ. Vốn là định ra ngoài tìm nhà hàng ăn một bữa chúc mừng, nhưng đại tiểu thư Cố lại bỗng nhiên nảy ra ý tưởng ở nhà ăn lẩu.
Thẩm Mộ Ngạn theo ý cô, liền dẫn cô quay về chung cư, lại lựa chọn nguyên liệu nấu ăn ở siêu thị bên dưới.
Sau khi đi vào, Cố Phán giống như thường ngày, kêu Thẩm Mộ Ngạn ôm mình lên xe đẩy. Cô chẳng hề chột dạ chút nào sai bảo ông chồng mới nhậm chức của mình, vừa nói cô muốn ăn cái này, muốn ăn cái kia, vừa lướt điện thoại xem Weibo.
Lúc này đang là giữa trưa, trong siêu thị không đông người, hơn nữa phần lớn cũng là bác trai bác gái, nhóm người không biết lên mạng, ngoại trừ thỉnh thoảng có người bán hàng nhìn hai người bọn họ lâu một chút, vẫn là không có người nào nhận ra bọn họ.
Cho nên lúc này Cố Phán rất thoải mái, chỉ đội một cái mũ rộng vành, không đeo khẩu trang.
Lúc lướt đến cái bình luận vừa rồi, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộ Ngạn.
"Vị hôn thê cũ... Sao em không biết anh còn một có vị hôn thê cũ nhỉ?" vẻ mặt Cố Phán ngờ vực, "Nói! Có phải anh có chuyện gì giấu em không?!"
"Anh cũng không biết anh lúc nào thì có một vị hôn thê cũ đấy." Thẩm Mộ Ngạn cũng không thèm nhìn cô, đưa tay mở cửa kính trong dãy tủ lạnh, nghiêng người vào bên trong liếc nhìn, hỏi cô, "Thịt bò thái mỏng hay là thịt dê?"
"Đều muốn! Đều muốn!"
Cố Phán gần đây vì lên hình, vẫn luôn ăn rất ít, vả lại cũng không hề ăn thịt, ngoại trừ lúc ở cùng với người này bị anh ép ăn chút đồ có dinh dưỡng cao, gần như mỗi bữa đều ăn rau.
Hôm nay không dễ dàng gì mới có cơ hội có thể buông thả, cô đương nhiên phải ăn nhiều chút nha.
Đề tài này vừa xong, Cố Phán cũng không nói thêm gì nữa.
Thật ra, ngẫm lại cũng đúng, những tài khoản marketing đó nổi tiếng trong giới giải trí là có thể biết vẽ chuyện, đàm phán một cái hợp đồng, ngồi cùng một chỗ ký tên, đoán chừng bọn họ cũng có thể phân tích thành hai người cùng bàn chuyện nộp đơn xin kết hôn.
Nếu Thẩm Mộ Ngạn quả thật có vị hôn thê cũ nào đó, không đợi bọn họ nói, ông bà nội cùng anh trai cô đã đào từ dưới đất lên trên trời trước rồi.
Huống hồ người đàn ông này... Ngoài cô ra ai còn có thể chịu được chứ! Hừ!
Cố Phán vừa nghĩ vừa tiếp tục kéo xuống dưới, dự định như đang xem trò cười vậy, lại nhìn thêm mấy cái.
Lúc này, màn hình lóe lên, giao diện Weibo trong nháy mắt biến thành giao diện điện thoại gọi tới, tập trung nhìn vào, là điện thoại từ nhà cũ của nhà họ Cố.
Trong lòng Cố Phán "Lộp bộp".
Xong rồi, hôm nay đã treo hot search cả ngày, cô và Thẩm Mộ Ngạn còn vội vàng đăng ký kết hôn, nhưng lại chưa thông báo cho người trong nhà một tiếng, cái này ông bà nội khẳng định là biết rồi, gọi điện thoại tới hỏi cô chuyện gì xảy ra đây mà!
Cô cắn môi, xoắn xuýt thật lâu mới kiên trì ấn nút trả lời.
Không đợi Cố Phán mở miệng, giọng của bà Cố đã ở bên kia truyền tới ——
"Hot search là thế nào hả?"
Cố Phán "Ha ha" cười khan hai tiếng, "Ha ha... Bà nội ơi, bà bây giờ thời thượng thế ạ, cũng bắt đầu dùng Weibo rồi ạ! Quá tuyệt vời! Bà nội của cháu quả nhiên là quý bà mang phong cách tây nhất trên toàn thế giới!"
"Cho nên, hai đứa thật sự không nói một tiếng đã đăng ký kết hôn rồi hả?"
Giọng của bà Cố đã trầm đến không thể trầm hơn được nữa, Cố Phán căn bản không chịu nổi, ngước khuôn mặt nhỏ lên, trực tiếp đưa điện thoại đến trước mặt Thẩm Mộ Ngạn.
Đáy mắt cô sáng lấp lánh, làm nũng xin giúp đỡ.
Người đàn ông liếc cô một cái, thuận tay đón lấy điện thoại di động, giống như ngày thường, khiêm tốn lễ phép lên tiếng nói với bên kia: "Bà nội ạ..."
Cố Phán cũng không biết Thẩm Mộ Ngạn và bà nội cô nói chuyện gì, dù sao lúc cúp điện thoại, chính là gần 10 phút sau.
Cô nhận lấy điện thoại mà người đàn ông đưa trở về, dè dặt hỏi: "Ờ, bà nội không mắng anh à?"
"Em hi vọng bà mắng anh?" Thẩm Mộ Ngạn một lần nữa đẩy xe mua sắm, đẩy cả nguyên liệu nấu ăn lẫn người về phía khu vực tiếp theo.
"... Chẳng qua là cảm thấy không mắng anh không khoa học thôi."
Thẩm Mộ Ngạn giống như lười để ý tới lời nói kiểu này của cô, lại chọn lấy mấy thứ rau quả bỏ vào trong xe đẩy, sau đó, chuẩn bị quay đầu trở về khu tính tiền.
Lúc đi ngang qua khu đồ ngọt, Cố Phán nhìn thấy bên cạnh có một bạn nhỏ cũng ngồi trong xe đẩy, đang nài nỉ người nhà mua kem cho cậu.
"Chú ơi! Chú mua cho cháu hai cái đi mà! Cháu muốn ăn!"
"Không được, ông nội cháu trước đó cố ý dặn chú rồi, không cho phép cho cháu ăn đồ ngọt."
"Nhưng mà ông nội cũng nói muốn chú chăm sóc cháu thật tốt nha." Bạn nhỏ mũm mĩm, lúc này nói chuyện miệng bĩu ra, ra vẻ hết sức không vui, "Nếu chú không mua cho cháu, quay về cháu sẽ nói với ông nội chú không tốt với cháu!"
Hai chú cháu tới tới lui lui vật lộn một hồi lâu, cuối cùng vẫn là ông chú thua, cực kỳ bất đắc dĩ than thở lấy hai hộp kem cho cậu bé.
Thấy bọn họ đi xa, trong lòng Cố Phán cũng có chút ngứa ngáy.
"Chú Thẩm à! Chú cũng mua kem cho cháu đi mà!"
Cô gái nhỏ ngồi trong xe đẩy, phía trước phía sau người để không ít đồ tươi sống, cô giống như đóa hoa phú quý mềm mại, bị khói lửa nhân gian bao quanh.
Cô ngước khuôn mặt nhỏ lên, lại cố ý phóng ánh mắt mềm nhũn, thoáng nhìn, thật sự có điểm rất giống đứa bé tròn tròn vừa mới rồi.
Thẩm Mộ Ngạn cụp mắt liếc nhìn cô, cũng không để ý, cực kỳ bình tĩnh đẩy xe đẩy đi ngang qua một hàng tủ lạnh kia.
Đại tiểu thư Cố lại bị tên xấu xa này làm cho tức giận, bình thường thì cũng thôi, hôm nay là ngày đăng ký kết hôn mà! Anh cứ thế không thể theo ý cô một chút sao!
Suy nghĩ một chút, cô đánh giá trước sau một phen, sau khi nhìn thấy quanh bọn họ không có ai, lại hung dữ mở miệng ——
"Anh anh... anh mỗi ngày giày vò em như vậy, không cho em ăn đồ ngon thì thôi! Hôm nay đăng ký kết hôn thế mà cũng không chiều em một chút! Anh có còn là người nữa không?! Quả thực chính là cầm thú!"
Thẩm Mộ Ngạn vẫn như cũ không để ý tới tính tình nhỏ của cô, giống như không hề nghe thấy, đi đến quầy thu ngân thì ôm cô ra trước, sau đó lại đặt từng món một tới trước mặt người thu tiền.
Trên đường trở về, Cố Phán thở phì phò một mực không nói chuyện, trong lòng không ngừng nghĩ, chờ lát nữa về nhà phải làm sao hành hạ tên đàn ông đáng ghét kia.
Nhưng nào ngờ, mới về đến nhà, cô còn chưa đứng vững, đã thấy người đàn ông kia đặt thẳng túi mua sắm xuống đất, rồi ôm cô lên.
Cố Phán chưa kịp phản ứng, vừa muốn mở miệng hỏi anh muốn làm gì, anh đã đi tới trước sô pha, trực tiếp "bịch" một cái ném cô lên ghế.
Đại tiểu thư Cố bị ném đến ngây người, chớp mắt hai cái, nâng mắt nhìn anh, "Anh làm gì vậy?"
Người đàn ông lúc này đứng vững ở trước sô pha, một tay tháo khuy áo sơmi, xương quai xanh khiêu gợi cùng một mảng nhỏ lồng ngực từ từ lộ ra trong không khí.
Chỉ chốc lát, anh liếc nhìn cô, từ trên cao nhìn xuống nói ——
"Làm chút chuyện cầm thú nên làm."