Chuyện Cố Phán sẽ rớt mặt nạ, tuyệt đối xem như là ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn.
Tới dự tiệc có không ít nhân viên hậu trường đã bận trước bận sau lo liệu cho buổi hòa nhạc. Cố Phán không quá để ý tới mấy người lãnh đạo chỉ đi qua sân khấu, mà là chú trọng dẫn theo các thành viên ban nhạc tới cảm ơn những người kia.
Có mấy nhân viên hậu trường là người phương bắc, tính cách vô cùng phóng khoáng, vốn không nghĩ tới mấy nhân vật lớn của G5 sẽ đến chào hỏi bọn họ, trông thấy Cố Phán dẫn người đi tới, còn thật sự ngây ra một lát.
Dù sao vẫn còn có lãnh đạo của công ty ở bên kia, vả lại tổng giám đốc của Thẩm thị cũng đến đây, người của G5 không có lý do đến tiếp đãi những nhân vật nhỏ như đám bọn họ.
Nhưng không nghĩ tới chuyện đó không có nghĩa là nó sẽ không xảy ra.
Ngạc nhiên ngắn ngủi qua đi, mấy người phương bắc kia liền chủ động thân thiện hơn.
Thấy nhóm Cố Phán không có vẻ gì là kiêu ngạo, đối phương mời rượu cũng không qua loa.
Tình huống kiểu này, trước kia Lisa đều sẽ ra tay ngăn cản. Thẩm Mộ Ngạn đã từng dặn dò, cho dù là xã giao gì, cũng không thể để Cố Phán uống rượu. Nếu đối phương không chịu thả người, đại khái có thể trực tiếp mang anh ra, hoặc gọi điện thoại cho anh.
Cho nên trong mấy năm này, hễ là trường hợp cần Cố Phán có mặt, ánh mắt Lisa sẽ càng chuyên chú ở trên người cô hơn một chút. Trên cơ bản luôn nhìn chằm chằm xem phải chăng có người mời rượu cô, một khi có người không sợ chết đi tới, cô ấy sẽ phải nhanh chóng đi làm nữ bảo vệ, trông chừng công chúa nhỏ vô cùng chặt chẽ.
Nhưng hôm nay, ông chủ lớn của bọn họ còn ở ngay tại hiện trường, cô ấy ba bần bốn lượt dùng ánh mắt dò hỏi xem nên làm thế nào, nhưng đối phương cũng không hề để ý tới cô ấy.
Dù Lisa không có mắt đi nữa, cũng nhìn ra được Thẩm Mộ Ngạn không định làm Cố Phán cụt hứng, cho nên cô ấy cũng không cần thiết đi làm chuyện dư thừa gì nữa, lại chọc cho mọi người đều không vui.
Chẳng qua cô ấy tuyệt đối không ngờ tới, Cố Phán sẽ mời từng chén một, mỗi một người đều không bỏ qua, hơn nữa càng uống càng hăng, càng hăng càng không dừng lại được.
Về sau, lúc Thẩm Mộ Ngạn chiếu cố xong hai ông bà, đi qua tìm Cố Phán, cô đã uống đến trạng thái mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa say rồi.
Lúc kết thúc buổi hòa nhạc, cô đã lau đi lớp trang điểm, lúc này trên khuôn mặt nhỏ nhắn sạch bóng, trừ hai gò má đỏ hây hây, chẳng có gì khác nữa.
Trong mắt cô có ba phần ý cười bảy phần men say, lúc trông thấy Thẩm Mộ Ngạn, khóe môi cô giương lên, cười đến càng thêm ngốc nghếch.
"Ơ, ngài Thẩm nhà tôi tới rồi."
Cố Phán nói xong câu này, liền ngồi ở chỗ đó giang hai cánh tay ra, ngọt ngào nhìn anh, "Ôm một cái."
Bốn phía bỗng nhiên vang lên tiếng chọc ghẹo.
Nếu là trước kia, những người đang ngồi đây tuyệt đối không dám trêu chọc hai người này như thế, dù sao thân phận của Thẩm Mộ Ngạn cũng bày ra ở đó.
Nhưng hôm nay bầu không khí quá mức hưng phấn, Cố Phán lại cho bọn họ cảm giác mà trước đây chưa từng có, lại rót vài chén rượu, cảm xúc của mọi người đều kích động, cũng không còn cảm giác xa cách nữa.
Vậy nên không tự chủ được, mới không có bất kỳ ác ý gì mà đùa giỡn.
May là Thẩm Mộ Ngạn cũng không nghĩ quá nhiều, Cố Phán coi trọng những người này, cho nên tối nay cô muốn náo loạn anh cũng không ngăn cản.
Mà lúc này nhìn cô gái nhỏ say thành như vậy, toàn bộ suy nghĩ của anh cũng đều buộc chặt trên người cô, căn bản cũng không để ý bên cạnh có động tĩnh gì.
Anh đi về phía trước, đứng vững ở trước mặt cô, mặc cho cô ôm lấy eo mình.
Người đàn ông vuốt thẳng tóc mái lộn xộn trên trán cô, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng động tác lại tỉ mỉ dịu dàng.
"Khó chịu à?"
Cố Phán lắc đầu, "Không khó chịu, không khó chịu chút nào."
Lúc nói chuyện, cô lại lấy mặt cọ cọ phần bụng săn chắc của anh, dáng vẻ giống con chim non tìm được nơi ẩn náu vậy, tràn đầy cảm giác ỷ lại.
"Em rất vui nha... Hì hì..."
Cố Phán thật sự rất ít khi uống say, thứ nhất tính cảnh giác của cô rất mạnh, hiểu được một cô gái ở bên ngoài phải bảo vệ bản thân thế nào.
Thứ hai bình thường cô uống rượu đều là vì cực kỳ phiền chán, muốn lấy rượu phát tiết, cũng rất ít khi như hôm nay, là bởi vì vui quá mà uống.
Cho nên giờ dựa sát vào Thẩm Mộ Ngạn, cô thật sự không khống chế nổi.
Chất cồn dường như phóng đại niềm vui sướng trong lòng cô lên vô số lần, căn bản cô không kiềm chế được, chính là muốn nói không ngừng, cười không ngừng.
Thẩm Mộ Ngạn đỡ lấy bả vai của con ma men, dường như không hề cảm nhận được xung quanh vẫn còn nhiều ánh mắt như vậy, anh khẽ dỗ dành: "Vậy Phán Phán rất vui, còn muốn làm gì nữa?"
Cố Phán như là được anh nhắc nhở chuyện gì, chớp chớp mắt, buông lỏng hai cánh tay đang ôm lấy anh. Cô cúi đầu xuống, giống hệt con chuột Hamster nhỏ, mơ mơ màng màng tìm ra điện thoại của mình ở trong túi xách.
"Em phải xem fan hâm mộ đều nói gì với em... Ê, em cầu hôn, chuyện lớn như vậy, chắc chắn bọn họ đều biết rồi... Hì hì, em muốn nghe lời chúc mừng..."
Cô vừa lầm bầm lầu bầu, vừa mở Weibo ra. Thẩm Mộ Ngạn ở bên cạnh đỡ lấy cô, tránh cho cô ngã sấp xuống, cái khác cũng không ngăn cản nhiều hơn, nhưng lại ngẩng đầu đưa mắt ra hiệu cho Lisa, tỏ ý cô ấy ra ngoài an bài tốt lái xe, chờ một lúc nữa đưa Cố Phán về nhà.
Lisa hiểu ngay, lập tức cất bước đi ra khỏi phòng tiệc.
Thẩm Mộ Ngạn nhìn trái nhìn phải, dự định thay cô thu dọn đồ, chờ lát nữa có thể đứng dậy rời đi ngay, cho nên cũng không quá để ý xem cô cầm điện thoại hí hoáy cái gì.
Lúc lại muốn dìu cô đứng dậy, bên kia Cố Phán đã mở phát sóng trực tiếp rồi.
Khuôn mặt không trang điểm của con ma men lập tức xuất hiện ở trong màn hình, camera phía trước không mở kính lọc, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn ở bên trong vẫn xinh đẹp bắt mắt như trước.
Bình luận ở góc bên trái giống như phát điên, một mực điên cuồng nhảy ra, tốc độ quá nhanh, Cố Phán mơ mơ màng màng chỉ nhìn rõ một cái ——
"Hử? Tại sao tôi lại phát trực tiếp ở trong tài khoản này? Không phải các bạn kêu tôi phát trực tiếp sao, ấn vào hot search, tất cả đều là người @ tôi, kêu tôi phát trực tiếp tiệc ăn mừng, giờ sao còn hỏi như vậy, thật kỳ quái nha mấy người..."
Cố Phán mơ màng hướng về phía ống kính nói chuyện, lời vừa dứt, còn nấc cụt một cái, fan hâm mộ ở đầu kia tự đeo kính lọc, trong nháy mắt lại cảm thấy công chúa nhỏ của bọn họ đáng yêu đến bùng nổ.
Bình luận ở góc bên trái vẫn không ngừng, giống như cảm được được hiện giờ cô say kịch liệt, đám dân mạng hỏi càng thêm trực tiếp ——
Bạn trên mạng 1: Không, không! Bọn tôi không phải nói tại sao cô phát trực tiếp! Mà đang hỏi cô tại sao lấy tài khoản của Tiểu thư Cố phát trực tiếp đó!!!
Bạn trên mạng 2: Chẳng lẽ chỉ có tôi có một cái suy đoán lớn mật thôi sao???
Bạn trên mạng 3: Tiểu thư Cố và cô là quan hệ thế nào vậy?
Bạn trên mạng 4:... Thật ra ngay từ đầu, tôi đã cảm thấy Cố Phán = Tiểu thư Cố rồi. Dù sao nhiều năm rồi, cũng không thấy Tiểu thư Cố viết nhiều bài hát như vậy cho ban nhạc hay ca sĩ nào, hai năm này sáng tác cho G5 cũng sắp thành chuyên trách rồi, cái này còn chưa rõ ràng à?
Bạn trên mạng 5: Đệch!!! Phán Phán!!! Cô mau nói cho tôi biết! Những người bên trên nói là sự thật sao?! Cô thật sự là Tiểu thư Cố sao?!!!
Bạn trên mạng 6: Theo hot search mò vào, ha ha ha, Công chúa nhỏ đây là uống nhiều quá dùng sai số rồi sao? Sáng mai có khi nào bị chính mình tức chết không đây, vỏ bọc che dấu nhiều năm như vậy, lại cứ thế mà rơi mất rồi!
...
Tin nhắn lưu lại quá nhiều, Cố Phán không kịp nhìn rõ từng cái một, nhưng lại nhìn thấy mấy lần mấy chữ "Tiểu thư Cố và cô là quan hệ thế nào".
Lúc ấy cô căn bản không nghĩ nhiều, mắt say lờ đờ chớp hai cái, hết sức thẳng thắn nói: "Tôi chính là Tiểu thư Cố nha."
Bình luận lập tức biến thành biển chữ, một cái chạy theo một cái, căn bản cũng không thể nhìn được rõ.
Cố Phán cũng không tỉ mỉ nhìn xuống dưới nữa, theo chủ đề Tiểu thư Cố, vẫn cứ mơ mơ màng màng tán dóc.
"Ê, thật đấy, tôi chính là Tiểu thư Cố...
Vừa rồi các bạn còn hỏi tôi có nhớ mình từng viết bài hát gì hay không? Đương nhiên là nhớ rồi!"
Cố Phán nói tên từng bài một, sau khi nói gần mười mấy bài, lại thần bí nhìn sang bên cạnh.
Cô đang ngồi, tầm mắt rất thấp, vả lại cũng không quay đầu lại, cho nên đã sớm quên mất chuyện Thẩm Mộ Ngạn vẫn còn đang ở bên cạnh.
Cô tùy tiện liếc mắt, sau khi "Cảm giác" như là không thấy được bóng dáng của Thẩm Mộ Ngạn, thì lặng lẽ, càng dán sát khuôn mặt nhỏ vào trước màn hình.
"Nói nhỏ với các bạn nha, lúc trước G5 ra bài hát mới, hai bài tình ca có tiết tấu chậm kia, « Đêm hè » và « Tuyết mùa đông », cũng là tôi viết đó... Hơn nữa là viết cho ngài Thẩm nhà chúng tôi nha! Các bạn đừng nói cho người khác biết, xuỵt, đây là bí mật của chúng ta ha!
Ợ, người đàn ông kia phiền quá đi mất, bình thường quản tôi như quản em bé ấy, tôi mới không muốn cho anh ấy biết, mình yêu anh ấy như vậy đâu! Hừ!"
Bên kia màn hình fan hâm mộ sắp cười đến điên rồi, vốn còn đang kinh ngạc với chuyện Cố Phán = Tiểu thư Cố, lúc này nghe thấy công chúa nhỏ của bọn họ nói ra lời say kiểu này, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều thấy đáng yêu vô cùng.
Bạn trên mạng 1: Ha ha ha ha ha Phán Phán à, cô nên tự vấn lòng mình đi!
Bạn trên mạng 2: Chúng tôi không nói, chúng tôi không nói! Chúng tôi tuyệt đối không nói! Nhưng cô chắc ngài Thẩm hiện tại không có xem trực tiếp đấy chứ? Vả lại cho dù chúng tôi không nói, tài khoản marketing cũng sẽ nói mà, ha ha ha!
Bạn trên mạng 3: Ô ô ô, Con gái tôi sau khi uống say thật đáng yêu, rất muốn để cô ấy say thêm mấy lần nữa, chíp chíp. Ngài Thẩm đã tích cái phúc gì, mà nhặt được một bảo bối như này chứ.
...
Bình luận chạy qua quá nhiều, Cố Phán cũng không nhìn kỹ.
Lúc vừa định mở miệng nói gì nữa, thì người đàn ông ở phía sau đột nhiên vào lúc này mở miệng ——
"Phán Phán, nên về nhà thôi."
Giọng của anh trầm thấp, giọng điệu bình tĩnh giống như trước. Có điều, anh vẫn luôn đứng ở bên cạnh cô, cho nên sau khi mở miệng nói ra câu này, toàn bộ đều bị đám dân mạng đang xem trực tiếp ở bên kia nghe rõ mồn một.
Lần này trong video càng bùng nổ hơn ——
Bạn trên mạng 1: Đệch! ha ha ha ha ha ha ha! Phán Phán đây là không biết ngài Thẩm ở ngay bên cạnh à!!!
Bạn trên mạng 2: Đau lòng con gái mà ha ha ha! Lúc tỉnh táo không chịu thổ lộ, sau khi say rượu lại bổ sung lại hết!
Bạn trên mạng 3: Ca từ trong Đêm hè và Tuyết mùa đông quả thực là, nếu thật sự viết cho tổng giám đốc Thẩm, trời ạ, ô ô ô tôi lại muốn ăn chanh nữa rồi!
...
Trên mạng náo loạn ra sao, Thẩm Mộ Ngạn cũng không quan tâm.
Sau khi anh nói xong câu đó, thì rất tự nhiên cầm lấy điện thoại của Cố Phán. Anh chỉ hơi đánh mắt nhìn bình luận đang điên cuồng nhảy ra ở góc bên trái, rồi quay về phía ống kính nói câu "Xin lỗi", sau đó lập tức tắt chương trình phát trực tiếp đi.
Cố Phán lúc này cũng có phần không chịu nổi nữa, mí mắt vẫn đang đánh nhau, cho nên cũng không để ý lắm tới hành động bá đạo của Thẩm Mộ Ngạn.
Cô quay đầu nhìn anh, lại duỗi hai tay ra.
"Ôm."
Thẩm Mộ Ngạn bình tĩnh nghiêng người qua, trực tiếp ôm cô vào lòng theo kiểu bế công chúa.
Anh vững bước đi một mạch ra bên ngoài hội trường, tất cả mọi người ở xung quanh đều nhỏ giọng bàn luận. Sau khi người đàn ông trực tiếp mang theo cô gái nhỏ biến mất hoàn toàn, trong hội trường mới lần nữa khôi phục lại bầu không khí bình thường.
Đêm đó, Cố Phán ngủ vô cùng sâu.
Lúc sắp sáng, cô còn nằm mơ.
Trong mơ cô mọc ra cái móng vuốt lông lá, da lông đỏ rực, giống hệt một con cáo nhỏ.
Hình như cô bị nhốt ở trong một cái lồng, mỗi ngày đều có người tới đút sữa cho cô, xem cô như con cáo non mà chăm sóc. Bản thân cô cũng rất yếu ớt, mỗi lần đều mệt mỏi không mở được mắt ra, hoặc là được đối phương ôm vào trong lòng, ngược sáng, thấy không rõ dung mạo của anh.
Về sau con cáo nhỏ dần dần lớn lên, thân thể cũng khỏe mạnh hơn nhiều, sau khi trải qua thời gian thăm dò, cô cũng không còn chống đối cùng sợ hãi với người nuôi mình nữa, thậm chí lúc đối phương lại lấy sữa bò đút cho mình, sẽ nhỏ giọng kêu hai tiếng, tỏ vẻ kháng nghị.
Sau khi người kia nghe thấy tiếng kêu của cô, thì dịu dàng vuốt lông trên lưng cô, giọng trầm thấp nhàn nhạt mở miệng ——
"Thích anh như vậy à? Hửm?"
Cảnh trong mơ đến đây dừng lại, Cố Phán mơ màng mở mắt ra, rơi vào tầm mắt đầu tiên, là cái cằm hơi căng chặt của người đàn ông.
Đầu óc cô còn có chút không rõ ràng, di chứng sau khi say rượu quá đủ, lúc này cổ họng khô kinh khủng, đầu cũng mờ mờ mịt mịt.
Cô muốn xuống giường uống chút nước cho tỉnh táo chút, kết quả mới vừa cử động, cánh tay chặn ngang hông cô liền siết chặt lại.
Người đàn ông mở miệng, giọng nói mang theo khàn khàn lúc vừa mới dậy: "Muốn đi làm gì?"
"Khát..."
Người đàn ông nghe thấy lập tức chống nửa người ngồi dậy, lấy nước mật ong đã sớm pha xong ở trên đầu giường đưa tới, nhấc cái nắp lên, đưa tới bên miệng cô.
Cố Phán uống từng ngụm nhỏ hết hơn nửa cốc, mới cảm thấy bản thân như sống lại một lần nữa.
Lúc nằm lại vào trong lòng của người đàn ông, cô chọc chọc lồng ngực săn chắc của anh.
"Hôm qua em uống nhiều không làm chuyện ngu xuẩn gì chứ?"
"Ừ, không làm gì cả." Anh bình tĩnh kéo cô vào trong lòng mình càng chặt hơn, "Chỉ là lại thổ lộ với anh thôi."
"...?" Trong nháy mắt Cố Phán tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên nhìn anh, "Không thể nào! Anh nói linh tình gì vậy! Thổ lộ gì chứ? Sao em không nhớ rõ!"
Thẩm Mộ Ngạn dường như đã đoán được sau khi cô tỉnh lại thì sẽ là phản ứng thế này, con ngươi buông xuống nhìn cô một lúc lâu, sau đó, anh quay người cầm điện thoại ở đầu giường lên, tùy tiện ấn hai cái rồi đưa tới trước mặt Cố Phán.
Trên màn hình điện thoại xuất hiện video của buổi phát trực tiếp ngày hôm qua, khuôn mặt đỏ bừng của Cố Phán ở trong màn hình đẹp đến bùng nổ, cũng ngốc đến bùng nổ.
Cô nhìn bản thân ở trong video nói xằng nói xiên, đang kinh ngạc mình đã lột vỏ bọc Tiểu thư Cố xuống thì kết quả chỉ trong chớp mắt, đã lại thấy cô thần thần bí bí dán sát vào trước màn hình, nhỏ giọng nói với fan hâm mộ cùng đám dân mạng ở bên kia ——
"Ợ, người đàn ông kia phiền quá đi mất, bình thường quản tôi như quản em bé vậy, tôi mới không muốn cho anh ấy biết, mình yêu anh ấy như vậy đâu! Hừ!"
Cố Phán: "..."
Muốn chết ngay tại chỗ thì phải làm thế nào:)
Cố Phán nhìn chính mình ở trong video, hai gò má trong nháy mắt liền nóng ran lên, còn chưa nghĩ được làm thế nào để phản bác thì người đàn ông ở bên cạnh đã bỗng nhiên có động tác, anh ấn hai cánh tay của cô xuống, lập tức chặt chẽ đè cô ở dưới người.
Ánh mắt Cố Phán trốn tránh, xấu hổ cùng thẹn thùng vào thời khắc này đều dâng lên đến điểm cao nhất. Cô cũng không dám nhìn anh, chỉ nhỏ giọng lầm bầm: "Anh làm gì thế, thả em ra..."
Thẩm Mộ Ngạn không hề nhúc nhích, cứ yên tĩnh như vậy nhìn cô chằm chằm.
Thật lâu sau, khuôn mặt tuấn tú mới hơi nghiêng xuống, khẽ hôn vành tai của cô.
"Hát cho anh nghe."
"... Cái gì?"
"« Đêm hè » cùng « Tuyết mùa đông », hát cho anh nghe."
"... Không muốn, anh phiền quá à, anh mau tránh ra!"
Thấy cô không phối hợp, người đàn ông cũng không khách khí nữa. Nhiều năm như vậy, hai người đã từng giao hòa vô số lần, trên người cô có nơi nào mẫn cảm, anh lại đã quá rõ ràng.
Bàn tay hơi vuốt nhẹ, đôi môi mỏng cũng bồi hồi khẽ hôn tới lui trên cần cổ trắng nõn của cô, nhìn giống như chưa hề làm gì, nhưng đã từ từ giày vò cô đến bờ vực sắp sụp đổ.
"Ừm? Hát cho anh nghe?"
Cố Phán không chịu nổi nữa, tay nhỏ đẩy anh, thật lâu sau, mới nức nở khóc, khẽ ngâm nga « Đêm hè ».
"Tiếng ve kêu cùng gió nhẹ hòa lẫn vào nhau, giống như đang thay em nói rằng,
Em yêu anh."