Cố Phán có thai, tám tuần, thai đôi.
Lúc nghe thấy lời bác sĩ, Cố Phán ngu cả người.
Tám tuần, hai tháng, vậy không phải là vừa vặn sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, lúc bọn họ dự định chuẩn bị cho đám cưới à?
Hơn nữa, sao lại là thai đôi!!! Một đứa cô cũng tạm thời chưa muốn!!! Đây làm sao vừa tới là tới luôn một đôi chứ?!
Lúc ra khỏi bệnh viện, Cố Phán cảm thấy bầu trời cũng là một màu xám.
Cô mặc cho Thẩm Mộ Ngạn lôi kéo mình, ngoan ngoãn theo anh ra ngoài, không có phản ứng gì lớn. Mà Thẩm Mộ Ngạn cũng giống vậy, không khác ngày thường cho lắm, biểu cảm trên mặt không mang theo mảy may gợn sóng.
So sánh với hai người trong cuộc, người nhà ở phía sau lại vui vẻ vô cùng. Nhất là hai ông bà nhà họ Cố, hai người cầm tờ siêu âm không ngừng nhìn mãi không thôi, trong miệng cũng liên tục lẩm bẩm "Mấy đứa chắt hoặc là một đứa cũng không đến, hoặc là hai đứa cùng đến, thật đúng là không chịu thua kém!"
Cố An Nam với Đổng Thiện Thiện tự nhiên cũng vui theo, trong lòng Cố An Nam thật ra đã hớn hở cực kỳ, nhưng lại vẫn có phần mạnh miệng.
"Có cái gì lợi hại đâu chứ. Hai người họ cũng ở với nhau bao lâu rồi..." Vừa nói, hắn còn vừa sáp đến bên cạnh Đổng Thiện Thiện, "Không cần hâm mộ bọn họ, chồng em lợi hại hơn, quay về chỉ cần em muốn, chúng ta cũng có thể tạo ra em bé."
"..." Đổng Thiện Thiện đỏ mặt hung hăng véo hắn một cái, không lên tiếng.
Về sau Thẩm Mộ Ngạn chào tạm biệt mấy người ở phía sau, rồi mang theo Cố Phán về nhà trước.
Hai người đã chuẩn bị phòng cưới ở cả thành Bắc và thành S, lần này bọn họ về thành Bắc trước làm kiểm tra, cho nên tự nhiên cũng là về ở phòng cưới bên này.
Lúc trước, phòng cưới bên này là Cố Phán tự mình chọn phong cách trang trí, lại tự mình thu xếp. Cho nên cho dù chưa từng tới ở đây lần nào, lúc này đây đẩy cửa bước vào, cũng không xem là lạ lẫm.
Nhưng đại tiểu thư Cố thật sự không có lòng dạ nào mà thưởng thức. Sau khi cô bị Thẩm Mộ Ngạn kéo đến ngồi xuống ghế sô-pha, thì vẫn thất hồn lạc phách một hồi lâu.
Người đàn ông vẫn ngồi bên cạnh cô, cũng không lên tiếng nói gì.
Rất lâu, cô mới mím môi, có phần tủi thân nhìn về phía Thẩm Mộ Ngạn.
"Sao lại mang thai được chứ? Chúng ta rõ ràng cũng dùng biện pháp tránh thai mà! Sao lại mang thai được chứ?!"
Người đàn ông ôm cô lên đùi mình, đưa tay ấn lên giữa lông mày của cô, muốn vuốt đi vết nhăn cho cô.
"Biện pháp gì cũng sẽ không thành công trăm phần trăm, cũng sẽ có ngoài ý muốn."
Cố Phán hiển nhiên không tin lắm, vẫn ấm ức nhìn anh, "Vậy sao trước đó không có ngoài ý muốn, đột nhiên sắp kết hôn thì có chứ?"
Rõ ràng hai năm này số lần hai người ở bên nhau cũng không ít, chưa từng có một lần trúng thưởng, giờ sao đột nhiên lại đến chứ! Còn một lần đến hai đứa nữa!
Đương nhiên Thẩm Mộ Ngạn hiểu ý tứ cất giấu trong lời này của cô, nhưng lần này cô thật sự nghĩ sai rồi.
Với quan điểm của anh, thật ra căn bản không hi vọng có em bé nhanh như vậy.
Thẩm Mộ Ngạn cảm thấy Cố Phán vẫn là một đứa bé cần được chăm sóc. Anh hiện giờ ngoài làm việc chỉ có thể đặt toàn bộ tinh lực trên người cô, nhưng một khi nhiều ra hai đứa nữa, anh cũng không biết sẽ là cục diện thế nào.
Người nắm quyền của Thẩm thị ngày thường cao cao tại thượng, hôm nay lúc nghe thấy lời của bác sĩ, thật ra đáy lòng cũng có chút gợn sóng.
Chẳng qua anh biết mình không thể biểu hiện ra bất kỳ cái gì khác thường, giờ Cố Phán đang mang thai, cảm xúc cực kỳ không ổn định, cũng mẫn cảm vô cùng.
Đừng thấy hiện giờ cô ấm ức nói vì sao có em bé sớm như vậy, nhưng nếu anh cũng thể hiện ra gì đó, phỏng chừng cô có thể lập tức trở mặt, lại ầm ĩ ra chút cảm xúc khác.
Cho nên, im lặng giây lát, anh chỉ ấn cô vào trong lòng, như có như không xoa nhẹ sống lưng của cô, như là trấn an.
"Không nên nghĩ ngợi lung tung, cái gì anh cũng chưa từng làm. Đến thì đến, chúng ta yên tâm chào đón bọn nó là được rồi."
Cố Phán mím miệng càng lợi hại hơn, "Không chào đón thì còn có thể thế nào nữa! Đến cũng đến rồi, lại không thể đem bọn nó..."
Lúc cô nói chuyện, bỗng nhiên có chút ngây thơ sợ lời mình nói bây giờ đều sẽ bị các cục cưng nghe thấy, cho nên chưa nói xong lời muốn nói, thì đã vội ngậm miệng lại.
Ngẫm nghĩ giây lát, cô bưng lấy khuôn mặt của anh, vẻ mặt tủi thân cùng tính toán, nói với anh: "Dù sao em mặc kệ, cho dù có em bé, cái nhà này về sau cũng vẫn là em quyết định! Không cho phép anh giống đàn ông khác, có em bé là đặt hết lực chú ý trên người bọn nhỏ, không thèm để ý đến em!
Nếu là như vậy, em sẽ mang theo bé con về nhà ông bà nội! Không gặp anh! Để anh nhớ bọn nó đến chết!"
Thẩm Mộ Ngạn bị cô chọc cười, anh tiến về phía trước, thân mật cọ cọ chóp mũi của cô, "Không đâu, sẽ không nhớ bọn nhỏ, sẽ chỉ nhớ em thôi."
Tuy Cố Phán nghe được lời này, đại khái coi là anh đang dỗ mình, nhưng cô vẫn có phần hài lòng, khóe miệng không nhịn được mà vểnh lên.
Chỉ có điều về sau khiến cô không ngờ tới là, luôn miệng nói không cho phép để anh yêu bé con nhiều hơn yêu mình, thế mà trái lại lại biến thành kiểu người đó.
Thời gian sau khi mang thai ba bốn tháng, chứng nôn nghén Cố Phán cũng không hề rõ rệt
Hai cục cưng cực kỳ ngoan, ở trong bụng cũng không hề quấy người, sẽ không giày vò mẹ, không kêu cô lúc thì muốn ăn cái này, lúc thì muốn ăn cái kia, nói chung, xem như phản ứng vô cùng, vô cùng bình thường.
Cố Phán thậm chí còn khôi phục trạng thái làm việc bán công.
À, cái gọi là làm việc bán công dĩ nhiên không phải là đề cập tới các loại thông báo. Giống như kiểu trước đây đi ra ngoài bận rộn Thẩm Mộ Ngạn hoàn toàn không cho phép.
Nhưng ngoài cái đó ra, anh không ngăn cản cô làm những việc khác. Sợ cô ở nhà một mình buồn chán, mỗi ngày anh đều sẽ đưa cô đến công ty. Từ đó về sau phòng nghỉ trong văn phòng chính là thiên hạ của Cố Phán. Mỗi lần cô ôm đàn ghita sáng tác ca khúc mới ở bên trong, cho dù cách một cánh cửa thỉnh thoảng cũng sẽ ồn đến người bên ngoài, nhưng Thẩm Mộ Ngạn cũng chưa từng nói một câu dư thừa nào.
Về sau, lúc hai cục cưng được năm tháng, Cố Phán lần đầu tiên cảm nhận được máy thai.
Hôm đó tổng thể mà nói trôi qua vô cùng yên ả.
Cô vẫn giống hệt như bình thường, buổi sáng bị Thẩm Mộ Ngạn lôi kéo đi đến công ty, mơ mơ màng màng ngủ một đường, lại được anh ôm một mạch đến phòng nghỉ trong văn phòng.
Đợi đến lúc cô tỉnh lại, đã là gần mười giờ sáng. Giờ đó Thẩm Mộ Ngạn chắc chắn đã đi xuống tầng dưới họp rồi, nên cô cũng không vội ra ngoài tìm anh.
Cô đứng dậy đi tới toilet trong phòng nghỉ rửa mặt, quay về lại cầm lên bữa phụ đã dọn xong ở trên tủ đầu giường. Đều là đồ ăn nhẹ mà cô thích ăn, chẳng qua Thẩm Mộ Ngạn tìm người cố ý thay đổi, phần đường bên trong không nhiều như bình thường.
Sau khi ăn xong, cô liền ôm ghita gảy đàn, viết ca khúc một lát, đợi đến khi Thẩm Mộ Ngạn quay lại, cô lại hơi buồn ngủ rồi.
Sau khi có thai những triệu chứng khác cơ bản không có, nhưng thích ngủ là thật.
Cho nên lúc người đàn ông quay lại, cô lập tức làm nũng muốn ôm một cái, sau đó kêu anh ngủ cùng mình một lát.
Đã giữa trưa rồi, cũng không có chuyện gì gấp gáp, nên Thẩm Mộ Ngạn rất bình tĩnh nghe lời cô, cởi áo khoác, theo cô lên giường.
Bụng Cố Phán to hơn rất nhiều so với phụ nữ bình thường có thai 5 tháng, hai người bây giờ không có cách nào mặt đối mặt ôm nhau ngủ, cô chỉ có thể quay lưng về phía anh.
Có điều cho dù không nhìn thấy mặt anh, cô cảm giác anh ở ngay sau lưng mình, cảm nhận được nhiệt độ của lồng ngực anh, cô vẫn thấy an tâm hơn so với lúc khác.
Vốn dĩ cô đã buồn ngủ lắm rồi, trong cơn mơ màng thình lình cảm thấy bụng dường như động một cái.
Ban đầu cô còn cho là Thẩm Mộ Ngạn đã làm cái gì, lẩm bẩm bảo anh đừng quậy, nhưng chưa qua vài giây, cái bụng bỗng nhiên lại động một cái.
Lần này cô hoàn toàn tỉnh táo, nửa phần buồn ngủ cũng không còn, mở to hai mắt, cúi đầu nhìn xuống bụng mình.
Trên người cô đang mặc bộ áo ngủ thoải mái, chất vải không tính là dày, cho nên một chút biên độ rất nhỏ trên bụng, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hô hấp của cô theo bản năng liền ngừng lại, vừa nhìn động tác rất nhỏ trên bụng mình, vừa hướng về phía sau vỗ vỗ Thẩm Mộ Ngạn.
"Thẩm Mộ Ngạn, Thẩm Mộ Ngạn! Anh mau nhìn, bọn trẻ đạp rồi!"
Hai mắt vốn đang nhắm lại của Thẩm Mộ Ngạn thoáng chốc mở ra. Anh nửa chống người ngồi dậy, một tay đỡ lấy bả vai Cố Phán, ánh mắt ngay lập tức dừng lại trên bụng cô.
Dưới lớp tơ lụa nhẵn bóng màu tuyết trắng, cái bụng tròn vo hơi nhúc nhích, biên độ rất rất nhỏ, nhưng lúc này nhìn cũng rất rõ ràng.
So sánh với sự kích động của Cố Phán thì Thẩm Mộ Ngạn bình tĩnh hơn rất nhiều, anh nhìn chỉ chốc lát, rồi lập tức hỏi Cố Phán: "Bụng đau không? Có cần đi bệnh viện không?"
Cố Phán lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn mới lạ cùng hưng phấn, "Không đau, không đau, không đau chút nào. Hai cục cưng đang chào chúng ta đấy, cũng không phải là bắt nạt em, sao có thể làm em đau chứ!"
Lúc cô nói chuyện, hoàn toàn chưa ý thức được, trong câu chữ của mình đã bắt đầu thiên vị hai đứa bé chưa sinh ra rồi.
Trong vòng mấy tháng sau đó, biểu hiện của Cố Phán càng rõ ràng hơn.
Ngày xưa khi đi dạo phố, cô đều nghĩ đến mua ít quần áo theo mùa hoặc cà vạt, cài tay áo các loại cho Thẩm Mộ Ngạn. Mặc dù phần lớn những thứ này anh đều đặt nhãn hiệu riêng đưa tới, nhưng cô vẫn rất hưởng thụ cảm giác đi dạo từng khu bán đồ nam chọn đồ cho anh.
Nhưng về sau...
Lúc đại tiểu thư Cố dạo phố, gần như hoàn toàn trốn ở khu đồ mẹ và bé.
Quần nhỏ áo nhỏ mua thành đống, thành đống, tạm thời vẫn chưa biết giới tính của em bé, cho nên cái gì cô cũng đều mua hai phần, của con trai cũng có, của con gái cũng có.
Trong khoảng thời gian ngắn đồ mà em bé phải dùng chất đầy trong nhà, thậm chí quần áo trẻ em các loại từ nửa tuổi đến tám tuổi, mỗi một tuổi cô đều mua vô số...
Ban đầu Thẩm Mộ Ngạn cũng không ngăn cản, cảm thấy cô vui là được rồi, thế nhưng về sau phát hiện dù cô nói cái gì cũng đều không thể rời khỏi bọn trẻ, tâm tình của anh mới có chút tế nhị.
Về sau ông chú già thực sự có phần không nhịn được nữa, một lần nào đó trên bàn cơm, lúc nghe thấy cô một lần nữa nói đến chuyện, về sau hai cục cưng nên học trường tiểu học nào, anh thong thả lau miệng, rất bình tĩnh lên tiếng ——
"Ngày mai là ngày cuối năm rồi."
Cố Phán gật gật đầu, "Em biết mà, ngày 31 nha, cách ngày sinh dự kiến của các cục cưng còn có 13 ngày! Em đều nhớ đấy!"
Thẩm Mộ Ngạn im lặng ôm cô lên đùi mình, bàn tay xoa lên bụng cô, thản nhiên liếc cô.
"Chỉ nhớ rõ cái này thôi à?"
"Đương nhiên..." Cố Phán nhìn anh, hai con ngươi đen bóng như tràn đầy ánh sáng vậy, đột nhiên cô xoay người, hai tay vòng qua cổ anh, "... Không phải rồi!"
Cố Phán biết, hai ngày này người đàn ông đều có chút bất mãn, chắc chắn cũng cho là cô đã quên mất chuyện cuối năm là sinh nhật anh, cho nên vừa rồi cô mới cố ý.
Cô tiến gần về phía trước, hôn hai cái lên đôi môi mỏng của anh, lại cười hì hì nói: "Quà sinh nhật đã sớm chuẩn bị xong rồi, cũng lên kế hoạch xong ngày mai làm sao thay anh chúc mừng rồi. Có điều ngài Thẩm này, anh thật là trẻ con đó, thế mà ghen với cục cưng! Chờ bọn nhỏ đi ra, em nhất định phải cùng bọn nhỏ nói anh đó, hừ!"
Cố Phán nói xong cái này, vốn muốn chờ người đàn ông nói cái gì rồi lại trả lời, thế nhưng không hiểu sao, bỗng nhiên cảm giác bụng bắt đầu xuất hiện từng trận đau đớn.
Cô cảm thấy không ổn, dùng sức nắm lấy tay Thẩm Mộ Ngạn, hít vào một hơi nói: "Thẩm Mộ Ngạn... Em, hình như em sắp sinh rồi!"