Cường Thế Sủng Hôn: Bà Xã Đại Nhân Đừng Hòng Trốn

Chương 2: Chương 2




Giọng nói của vị bác sĩ một lần nữa vang vọng bên tai cô:

“Vân tiểu thư, cô bị ung thư dạ dày, cần phải mau chóng phẫu thuật. Nếu không khả năng cao là cô không thể sống được quá ba tháng”

Lúc này, ngoài cửa, tiếng bước chân của người đàn ông càng lúc càng xa, hiển nhiên Phong Cảnh Châu căn bản không hề muốn vào kiểm tra cô bị làm sao, càng không thèm để ý tại sao cô lại vọt chạy vào nhà vệ sinh.

Cả người Vân Hoàn xụi lơ bên cạnh bồn cầu, cơ thể suy yếu mà nở nụ cười.

Đúng vậy, mạng sống của cô rất ngắn ngủi khi thời gian chỉ còn chưa đầy ba tháng. Trước khi chết, cô chỉ có một khát vọng duy nhất đó chính là được mặc chiếc váy cưới.

Bởi vì rất lâu rất lâu trước đây, chính miệng Phong Cảnh Châu đã hứa hẹn với cô, sẽ cho cô mặc chiếc váy cưới do chính tay anh thiết kế ở hôn lễ của mình...

Tiếng điện thoại bỗng nhiên vang lên, Vân Hoàn cúi đầu liền thấy là mẹ cô gọi điện tới.

Từ sau khi Vân Thanh Thanh xảy ra chuyện, đây là lần đầu tiên mẹ cô chủ động gọi điện cho cô.

Cô mím môi, ấn nút nghe. Giọng nói của mẹ cô từ đầu dây bên kia truyền đến:

“Hoàn Hoàn, ngày mai em gái con đã kết thúc xong đợt điều trị. Một nhà chúng ta lâu rồi không sum họp, con nhất định phải trở về ăn bữa cơm đoàn viên nhé.”

Hóa ra Vân Thanh Thanh đã trở về, khó trách mẹ cô lại liên lạc với cô!

Ngón tay Vân Hoàn gắt gao nắm chặt điện thoại, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:

“Vâng”

Chuyện giữa cô và Vân Thanh Thanh, cũng đã tới lúc phải giải quyết với nhau rồi.

Ngày hôm sau, cô trang điểm thật tinh xảo, để không nhìn thấu dấu vết bạo hành và bệnh tật trên người mình, lúc này mới đi đến biệt thự Vân gia.

Mới vừa đẩy cửa vào, cô đã nhìn Vân Thanh Thanh ngồi xe lăn chặn ở cửa, ánh mắt giống như rắn độc bắn thẳng về phía cô:

“Ba năm không gặp, sắc mặt của chị tôi vẫn tốt như vậy, xem ra những ngày làm Phong phu nhân thực sự rất dễ chịu nha!”

Giọng điệu trào phúng của Vân Thanh Thanh khiến sắc mặt của Vân Hoàn nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

Cô nhìn chằm chằm Vân Thanh Thanh ngồi trên xe lăn, nhàn nhạt mở miệng:

“Thanh Thanh, nếu cô đã trở về, có một số chuyện cần phải giải thích cho rõ ràng”

“Giải thích?”

Vân Thanh Thanh nghe vậy, lập tức nghiến chặt hàm răng, gằn từng chữ một:

“Năm đó, chính cô đẩy tôi từ trên cầu thang xuống, làm hại đôi chân của tôi bị phế, không thể đứng lên được nữa! Vân Hoàn, cô hại tôi thành ra như vậy, cô còn muốn giải thích gì nữa?”

Vân Hoàn như không tin được những lời nói ấy, cô nhìn chằm chằm Vân Thanh Thanh.

Ba năm, Vân Thanh Thanh khiến cho ba mẹ hiểu lầm cô trong ba năm, không những không cảm thấy hối lỗi mà còn tiếp tục hắt chậu nước bẩn lên người cô.

Cô thực sự xem nhẹ trình độ vô sỉ của người em gái này rồi!

“Vân Thanh Thanh, năm đó sự tình rốt cuộc diễn ra như thế nào, không ai hiểu rõ hơn cô. Cô cho rằng những lời nói dối mà cô thêu dệt thật sự kín không kẽ hở sao?”

“Chị gái tốt của em, ba năm qua, anh Cảnh Châu và ba mẹ đối xử với chị như thế nào, trong lòng chị đều rõ cả. Trong chúng ta ai là người thắng, không phải vừa nhìn vào liền có thể nhận ra ngay sao?”

Giọng điệu Vân Thanh Thanh trào phúng mà đắc ý, như thể không lo những lời nói dối của mình sẽ bị vạch trần một chút nào!

Trong lúc đang mặt đối mặt, ánh mắt ả bỗng nhiên thấy được một bóng hình.

Sắc mặt ả liền biến đổi, chống cánh tay đứng dậy, cả người liền ngã nhào xuống mặt đất mà không hề có dấu hiệu nào, ả bắt lấy làn váy của Vân Hoàn, thấp giọng cầu xin:

“Chị, xin chị đừng trách em nữa, hãy tha thứ cho em được không, đều là em sai, em không nên trở về...”

Vân Hoàn nhíu mày, không hiểu Vân Thanh Thanh đang giở trò mưu mô, quỷ quái gì ở đây. Tuy nhiên, giây tiếp theo, một bóng người từ trên đỉnh đầu cô nhìn xuống, sát khí cường đại quanh thân tản ra.

“Vân Hoàn, cô lại muốn làm cái gì?”

Phong Kính Châu thoắt cái đã nắm được cổ tay cô, đem cổ tay mạnh mẽ siết chặt.

“Thanh Thanh vất vả lắm mới khôi phục lại được, nếu cô dám động thủ với cô ấy, tôi nhất định sẽ lấy mạng cô!”

Vân Thanh Thanh một bên rơi lệ một bên lắc đầu:

“Anh Cảnh Châu, anh đừng trách chị ấy, đều là do em không cẩn thận, vì lâu lắm rồi em mới được gặp chị ấy cho nên... Anh Cảnh Châu, hôm nay một nhà chúng ta vất vả lắm mới đoàn tụ với nhau, anh đừng vì việc nhỏ nhặt này mà trách cứ chị ấy, được không?”

Phong Cảnh Châu lạnh lùng quét mắt nhìn Vân Hoàn một cái, phủi tay đẩy cô ra, lúc này mới khom lưng nâng Vân Thanh Thanh dậy, động tác ôn nhu cẩn thận.

Sắc mặt Vân Hoàn tái nhợt, cơ thể lung lay như sắp đổ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.