Cương Thi Công Tác

Chương 4: Chương 4: Lương tháng hai vạn




Doãn Húy Minh đối diện với Vu Cẩn, hai người đều đứng im, nếu xem nhẹ mối quan hệ giữa họ hiện giờ, lúc này bật một bài BGM trữ tình cũng rất hợp không khí.

Đáng tiếc bầu không khí bình yên đó cũng không duy trì được bao lâu, đại khái cũng chỉ kéo dài trong thời gian một cái chớp mắt của nữ đội viên, Vu Cẩn đã tấn công lại đây.

Răng nanh Vu Cẩn biến dài, móng tay trở thành màu đen, quanh thân vờn quanh tử khí.

Thậm chí nữ đội viên còn không kịp thấy rõ Vu Cẩn hành động khi nào, chỉ cảm thấy hai mắt vừa trợn, chỉ trong 0.2 giây, Vu Cẩn đã xuất hiện trước mặt cô.

Nhưng mà may mắn, Vu Cẩn chỉ tấn công về phía Doãn Húy Minh, người ta hoàn toàn không để cô vào mắt.

Nhưng dư chấn từ cuộc va chạm giữa Vu Cẩn và Doãn Húy Minh vẫn đẩy cô ra một đoạn, thiếu chút nữa té ngửa trên mặt đất.

Nữ đội viên đã hiểu chênh lệch giữa mình và Vu Cẩn, rồi sau đó cô càng tuyệt vọng.

Quyết định viết di thư trên đường hồi nãy rất chính xác.

“Doãn Húy Minh?” Vu Cẩn khẳng định, hơi thở của người này hắn vĩnh viễn không quên được.

Doãn Húy Minh vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trên thực tế anh cũng hiểu rõ không còn ai khác có thể phong ấn Vu Cẩn lại lần thứ hai.

Thực lực Vu Cẩn mạnh mẽ hơn năm đó rất nhiều, mà hiện giờ dù là thuật sĩ của nhân loại hay là sức mạnh của yêu quái đều đã có xu thế trượt dài về sau.

Mà bản thân Doãn Húy Minh cũng không thể làm vật dẫn phong ấn lần nữa.

Cho nên Doãn Húy Minh định đổi biện pháp khác: “Có lẽ chúng ta có thể trò chuyện một chút.” Ý nghĩ này bắt đầu xuất hiện khi anh phát hiện từ lúc Vu Cẩn xuất thế đến nay chưa từng ra tay với người phàm.

“Không.” Vu Cẩn quyết đoán từ chối đề nghị của anh, “Ta muốn giết chết ngươi.”

Dù Doãn Húy Minh khua môi múa mép như thế nào, Vu Cẩn cũng không định buông tha.

Hắn và Doãn Húy Minh là tử địch, tuy Vu Cẩn không biết vì sao Doãn Húy Minh xảy ra vấn đề, dẫn đến phong ấn trên người mình biến mất, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại Vu Cẩn muốn giết chết Doãn Húy Minh.

Xảy ra chuyện là tốt nhất, không xảy ra chuyện thì Vu Cẩn thật sự không thể xác định được mình có thể đánh bại được người này hay không.

“Cậu đánh không lại tôi.” Doãn Húy Minh nhíu mày, trong nháy mắt kim quang trên người anh đụng vào tử khí trên người Vu Cẩn, đùng một tiếng vang lên.

Vu Cẩn phát hiện ra điều không thích hợp, Doãn Húy Minh hoàn toàn không giống như bị trọng thương, thoạt nhìn thực lực tên này còn đáng sợ hơn ngàn năm trước.

Đương nhiên, Vu Cẩn không sợ Doãn Húy Minh, sức mạnh của hắn cũng không kém, thậm chí càng ngày càng mạnh. Chẳng qua hiện giờ muốn giết chết Doãn Húy Minh cũng không đơn giản, cuối cùng còn có khả năng đánh đến mức đồng quy vu tận.

Không cần thiết, Vu Cẩn không muốn kéo mình vào đó.

“Ngươi muốn nói gì với ta?” Vu Cẩn bình ổn cảm xúc, răng nanh cũng biến trở về.

“Hả?” Ba đội viên đang giãy giụa cầu sinh, đã bắt đầu nghĩ đến kiếp sau bên cạnh đột nhiên bị Vu Cẩn lật mặt dọa ngu, ngu đến mức không kịp phản ứng lại.

Doãn Húy Minh cũng thu tay: “Vì sao cậu ở đây?”

Vu Cẩn mím môi, nhìn sắc mặt Doãn Húy Minh, nhưng lại không thể nhìn ra gì, hừ một tiếng: “Dọn gạch.” Hắn nói xong thì lần này tới lượt Doãn Húy Minh trầm mặc.

Ngay lúc Vu Cẩn sắp nhịn không được bùng nổ, Doãn Húy Minh lại mở miệng: “Chỉ dọn gạch?” Trong giọng nói hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo ý không thể tin.

“Nếu không thì sao?” Vu Cẩn khá bực bội, “Thời đại này cái gì cũng phải công chứng, vất vả lắm ta mới tìm được chỗ này đấy.” Nói tới đó Vu Cẩn lại thấy tức.

“Đều tại ngươi.” Vu Cẩn duỗi tay chỉ vào ngực Doãn Húy Minh, chọt chọt hai cái, “Ta bị phong ấn một ngàn năm! Bị ngươi phong ấn, ta sắp không theo kịp thời đại, còn ngươi ……”

Vu Cẩn nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen: “Cái kia là của ngươi?”

“Xem như vậy.” Doãn Húy Minh gật đầu.

Vu Cẩn càng thêm bùng nổ: “Ngươi thậm chí còn có xe! Một chiếc xe! Ngươi có biết một chiếc xe đắt cỡ nào không?”

“Không quá đắt.” Doãn Húy Minh quay đầu nhìn thoáng qua, đó là xe ở cục, lúc ấy làm nhiệm vụ hắn tiện mua luôn, sau đó thì để luôn trong cục, “Hơn hai mươi vạn.”

[20 vạn CNY ~ 717.521.826 VNĐ]

“Hơn hai mươi vạn?!” Vu Cẩn cất cao giọng, “Ngươi có một chiếc xe hơn hai mươi vạn! Mà ta tiền lương một ngày chỉ có 30 đồng!” Hắn vừa dứt lời, bốn người ở đây đều nhìn về phía hắn.

Vu Cẩn không hiểu vì sao, cho nên hắn im miệng, chỉ dùng ánh mắt trào phúng nhìn Doãn Húy Minh.

Tiền công dọn gạch một ngày chỉ có 30 đồng? Sở Phàm nhìn về nữ đội viên, rồi sau đó lại nhìn nam đội viên. Sau khi bọn họ trao đổi ánh mắt, bọn họ tin, Vu Cẩn bị lừa.

Doãn Húy Minh nhìn Vu Cẩn: “Cậu có thể giúp bọn tôi làm việc.”

“Không hứng thú.” Vu Cẩn cười khẩy một tiếng, “Có bản lĩnh thì ngươi trói ta qua đó đi, bây giờ ta không có biện pháp trực tiếp giết chết ngươi, nhưng ta có thể giết chết hết đám bạn của ngươi.” Doãn Húy Minh gật gật đầu, tỏ vẻ tin lời nói của Vu Cẩn.

Vu Cẩn vừa định xoay người, Doãn Húy Minh lại mở miệng: “Tiền lương hai vạn một tháng, còn có trích phần trăm.”

[2 vạn CNY ~ 70.357.400 VNĐ]

“Từ từ.” Đầu Vu Cẩn xoay lại trước, là xoay tròn180°, sau đó cơ thể cũng xoay lại theo, cảnh tượng rất kinh khủng, “Vừa rồi ngươi nói bao nhiêu tiền?”

“Hai vạn một tháng, có trích phần trăm.” Doãn Húy Minh, “Nhưng mà rất có thể cậu phải ở cạnh tôi, tình huống của cậu đặc thù, cần phải tiếp nhận giám thị.”

“Ta không thích bị giám thị.” Vu Cẩn nhíu mày.

“Chúng ta có thể nói chuyện trước.” Doãn Húy Minh thấy thái độ Vu Cẩn có điều buông lỏng, nâng giá nói: “Có thể tìm tiệm trà hoặc là tiệm lẩu nào không? Nhưng mà cậu đối với việc ăn……”

“Tiệm lẩu.” Vu Cẩn cắt ngang lời anh, sau đó hắn lại nói thêm ba chữ, “Ngươi mời khách?”

Nếu không thì sao? Doãn Húy Minh nghĩ thầm. Hắn nhìn lão cương thi miễn cưỡng được xem là người quen cũ của mình.

Hắn cho rằng cảnh tượng khi bọn họ gặp mặt sẽ rất kinh thiên động địa quỷ sợ thần khiếp, cách ngàn năm, ở bên trong núi thây biển máu triển khai trận chiến thứ hai.

Hiện thực luôn kỳ diệu thế đó……

“Ngươi còn bao nhiêu tiền?” Doãn Húy Minh lại hỏi.

“15 đồng.” Thái độ Vu Cẩn tốt hơn rất nhiều. Nhịn không được sài hết 15 đồng 5 hào không thể trách Vu Cẩn, chủ yếu là bởi vì bên ngoài có quá nhiều quán ăn vặt.

Vẫn bảo vệ được 15 đồng, Vu Cẩn cảm thấy mình rất ghê gớm.

Biểu cảm của Doãn Húy Minh càng thêm một lời khó nói hết: “Tôi mời.”

Lúc bọn họ nói chuyện vừa lúc tới giờ các công nhân khác đến làm, các công nhân không thấy trận đánh lúc đầu, mà thấy cũng không sao, bởi vì động tác của hai người đều quá nhanh.

Bây giờ nhìn thấy bọn họ, đặc biệt là sau khi nhìn thấy một đầu tóc dài của Doãn Húy Minh, nhóm công nhân theo bản năng cảm thấy những người này là bạn của Vu Cẩn…… hoặc là người nhà.

Vu Cẩn nhìn đốc công từ xa đi đến: “Ta nói với tên đó một tiếng.”

Hắn còn chưa kịp đi được mấy bước đã bị Doãn Húy Minh nắm cổ tay: “Không, không cần.”

Nếu đốc công kia để lộ sự thật mình chèn ép Vu Cẩn, chắc chắn sẽ bị Vu Cẩn xử lý.

“Sở Phàm.” Doãn Húy Minh gọi một tiếng, Sở Phàm lập tức hiểu ý: “Tôi đi! Để tôi đi cho.”

Doãn Húy Minh gật gật đầu: “Thuận tiện đem tiền về.” Không cho Vu Cẩn giết người là một chuyện, tiền công nên lấy thì vẫn phải lấy.

“Tiền gì?” Vu Cẩn không rõ.

“Đợi lát nữa cậu sẽ biết.” Doãn Húy Minh buông Vu Cẩn ra, “Cậu muốn đến quán nào?” Hắn nhìn ra Vu Cẩn có dục vọng với đồ ăn.

Rất có khả năng là do lần sống lại này.

Không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

Vu Cẩn nhìn chằm chằm Doãn Húy Minh nửa ngày: “Nhìn ngươi cũng không còn đáng ghét như ngàn năm trước.”

“Ngàn năm trước chúng ta thậm chí còn chưa từng nói chuyện, hơn nữa chỉ gặp mặt có một lần.” Doãn Húy Minh nhắc nhở hắn.

“Ngươi nói rất đúng.” Vu Cẩn gật đầu, “Gặp mặt lần hai để lại ấn tượng tốt hơn lần đầu rất nhiều.”

Doãn Húy Minh: “…… Cảm ơn.”

“Khỏi khách khí.”

Ngoại trừ Sở Phàm, nữ đội viên và nam đội viên nhìn nhau, bọn họ không theo kịp tình huống phát triển, ngu ngơ mờ mịt đi theo Doãn Húy Minh đến tiệm lẩu, thấy Vu Cẩn gọi một đống đồ ăn.

Sau đó: “Công việc bên chỗ các ngươi có yêu cầu gì không?”

Hả?

Hả?? Nữ đội viên còn chưa kịp phản ứng lại, Vu Cẩn đã đồng ý rồi?

“Quan hệ giữa bọn ta chưa tới mức không chết không ngừng.” Doãn Húy Minh uống một ngụm trà, giải thích nói, “Thậm chí không có gút mắt yêu hận tình thù gì.”

Vu Cẩn ngẩng đầu rồi gật gật đầu.

“Bản thân Vu Cẩn không có quan niệm thiện ác đúng sai.” Doãn Húy Minh trực tiếp nói trước mặt Vu Cẩn, “Đây là do một tu sĩ ta quen nói cho ta.”

Hắn không nói mình là vật dẫn để phong ấn Vu Cẩn.

Vu Cẩn cũng không lên tiếng.

Hắn đúng là không để bụng đến những cái đó, đại khái là do hắn thật sự không có quan niệm thiện ác đúng sai.

Điều đó tự bản thân Vu Cẩn hiểu rõ hơn bất cứ ai.

“Bạch nhãn lang nuôi không thân, nói đại khái chính là cậu ta.” Doãn Húy Minh buông chén trà.

[Bạch nhãn lang nuôi không thân chỉ việc mình đối tốt với người đó nhưng người đó lại không có lòng biết ơn, không biết báo đáp, thậm chí còn quay ngược lại hại mình.]

Vu Cẩn vẫn như cũ không phản bác, có điều: “Lời không thể nói như vậy, lúc các ngươi phong ấn ta, ta chưa từng giết người nào, ta còn sạch sẽ hơn các ngươi.”

“Đúng vậy.” Tầm mắt Doãn Húy Minh dừng ở trên người Vu Cẩn, “Nhưng cậu rất nguy hiểm.” Đó cũng là lý do Doãn Húy Minh muốn Vu Cẩn ở bên cạnh mình.

“Người trông nuôi cậu xem cậu như con trai của mình, nuôi cậu hơn hai mươi năm.” Doãn Húy Minh nhắc nhở hắn.

“Lão già đó phong ấn ta.” Vu Cẩn không ủng hộ từ người trông nuôi, “Ngươi không cảm thấy trông nuôi giống như nuôi chó hả.” Doãn Húy Minh làm lơ Vu Cẩn: “Tu sĩ đó bị trọng thương, lúc biết mình không thể tiếp tục áp chế cậu nữa thì mới muốn phong ấn cậu.”

“Dối trá.” Vu Cẩn đánh giá.

“Đó là bởi vì hắn nuôi cậu hơn hai mươi năm, nhận ra trên người cậu không tồn tại thứ gọi là tình cảm.” Doãn Húy Minh nói, “Không có tình cảm, không thể kiềm chế, mà hắn chết, cậu là đại hung chi vật, chỉ sẽ mang đến mầm mống tai họa cho thế gian.”

Vu Cẩn hừ một tiếng, phát hiện mình đúng là không thể phản bác.

“Cậu có cảm thấy hổ thẹn vì tàn sát người dân trong thành không?” Doãn Húy Minh hỏi hắn.

Vu Cẩn ngây ngẩn cả người.

Nữ đội viên bên cạnh vội vàng giải hòa: “Ờm, nếu không chúng ta ăn trước nhé?” Cô hoài nghi lát nữa hai người này sẽ đánh thêm một trận nữa.

Kết quả Vu Cẩn sửng sốt hồi lâu rồi sau đó khiêm tốn thỉnh giáo: “Áy náy là loại cảm giác như thế nào?”

Biết ngay, Doãn Húy Minh đỡ trán.

“Bây giờ ta chỉ muốn ăn.” Vu Cẩn rất thành thật, “Hơn nữa ta không biết vì sao ta lại đói.”

Trên thực tế bây giờ Vu Cẩn lịch sự với bọn họ chỉ là đang nể mặt hai vạn tiền lương thôi, có nó thì có thể ăn bao nhiêu đây?

Mỗi ngày 6 bữa là đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.