Cuồng Thú - Băng Long

Chương 12: Chương 12




Ngón tay Dương Phỉ chuyển động vòng chìa khóa, miệng ngâm nga một giai điệu không rõ, chậm rì rì đi tới cửa, đem chìa khóa sáp nhập, chuyển động, mở cửa.

“ Phong Dao, tôi đã trở về……”

Nâng chân, khom hạ thắt lưng, chuẩn bị cởi giày, Dương Phỉ liền thất thần , ở trước mắt hắn, đang trình diễn một màn “đông cung phiến”.( phim AV )

Một người là Trương Tuyết rạng sáng hôm nay hắn mới gởi tin nhắn chia tay, nàng đang khoa trương lay động thắt lưng mình, phát ra tiếng kêu vui thích chìm đắm trong tình ái.

Một người là bằng hữu tốt nhất của hắn, cũng không nhúc nhích nằm dài trên sô pha, mí mắt khép chặt giống như đã chết.

Không thích hợp!

“Phong Dao!”

Ngay cả giầy cũng không kịp thoát, Dương Phỉ vội vàng vọt vào phòng khách, trực tiếp cho Trương Tuyết một đấm vào mặt!

“Cô làm cái gì!”

Trương Tuyết ôm má bị đánh, tơ máu theo khóe miệng nàng chảy ra, nhưng nàng cũng là vẻ mặt mờ mịt.

“Còn không mau trèo xuống dưới cho tôi!”

Thấy Trương Tuyết hoàn toàn không có ý muốn di chuyển, Dương Phỉ nóng nảy lấy tay nâng Trương Tuyết lên, theo động tác nâng lên, cổ họng Trương Tuyết phát ra một tiếng kêu, lưng không nhịn được co rút lại.

Nâng Trương Tuyết ra khỏi thân thể Bạch Phong Dao, Dương Phỉ liền không chút “thương hương tiếc ngọc” đem nàng xô mạnh xuống đất, kích động vỗ nhẹ hai má Bạch Phong Dao.

“Phong Dao? Phong Dao? Cậu tỉnh lại, Phong Dao, cậu có nghe thấy tôi nói gì không?”

Vô luận Dương Phỉ lo lắng gọi cỡ nào, Bạch Phong Dao cũng không chút hưởng ứng, nếu không phải hắn còn hô hấp, Dương Phỉ quả thực nghĩ rằng hắn đã chết.

Dương phỉ xoay người nắm mái tóc tán lọan của Trương Tuyết, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Thứ đàn bà đê tiện này! Cô đã làm gì Phong Dao hả? Nói! Nói cho tôi!”

Trương Tuyết lại chỉ cười đáp trả hắn, nụ cười này trong mắt Dương Phỉ, giống như nụ cười đắc ý khi đã thực hiện được gian kế, dị thường chói mắt.

Dương Phỉ hung hăng đá vài cái vào bụng Trương Tuyết, căm tức vạn phần nắm chặt tóc Trương Tuyết kéo ra cửa, đem cửa mở ra, xem nàng giống như rác rưởi, dùng sức ném ra ngoài cửa.

Đóng sầm cửa lại, tuy rằng Dương Phỉ rất muốn một đao làm thịt Trương Tuyết, nhưng hiện tại chuyện của Bạch Phong Dao quan trọng hơn. Dương Phỉ chạy đến phòng tìm một tấm thảm, đắp lên thân thể lõa lồ của Bạch Phong Dao.

“Phong Dao, cậu tỉnh lại, Phong Dao, cậu tỉnh lại cho tôi…”

Dương Phỉ lo lắng lại hoảng hốt, vỗ nhẹ hai gò má Bạch Phong Dao, lực đạo dần dần lớn hơn, đánh tới hai má Bạch Phong Dao sưng đỏ lên.

Tại sao còn không tỉnh lại? Dương Phỉ cầm lấy cái ly bên cạnh, cẩn thận nhìn, phát hiện hai cái ly, trong đó có một cái ly còn một vật kỳ quái chìm dưới đáy, cái còn lại không có gì khác lạ.

“Con đàn bà kia cư nhiên bỏ thuốc!”

Dương Phỉ khẽ cắn môi, phóng ra cửa, muốn hỏi Trương Tuyết đến tột cùng đã cho Bạch Phong Dao uống thuốc gì, nhưng lại không phát hiện thân ảnh Trương Tuyết đâu.

Nàng chạy trốn rồi.

Lúc này Dương Phỉ mới hối hận chính mình quá xúc động, không nên đem Trương Tuyết vứt ra mới đúng, nàng làm chuyện xấu bị phát hiện , sao còn có thể không nhanh chạy trốn? Mình làm vậy lại thành ra giúp nàng ta được việc lớn.

Làm thế nào mới tốt? Đưa đi bệnh viện sao?

Vậy phải nói như thế nào? Không cần phải nói Bạch Phong Dao bị người ta “mê gian” (bị làm hôn mê để cưỡng gian ) đi?

Thân là một người đàn ông, bị con gái mê gian – Dương Phỉ nghĩ đến đó liền thấy đau đầu, chuyện đó với hắn mà nói, là chuyện mất mặt nhất.

Mờ mịt thất thố, Dương Phỉ cũng chỉ có thể lo lắng , càng không ngừng gọi tên Bạch Phong Dao, hy vọng hắn tranh thủ tỉnh lại sớm một chút.

Sau một hồi, Bạch Phong Dao rốt cục từ từ chuyển tỉnh, hắn mơ hồ lên tiếng, chậm rãi mở to mắt.

“…Phỉ? Cậu đã về rồi…”

Dương Phỉ lo lắng hỏi: “Phong Dao, cậu có khỏe không? Có cảm thấy không thỏai mái không?”

“Cái gì không thoải mái? Tớ giống như đang ngủ…” Bạch Phong Dao hoang mang lúc lắc đầu, có chút suy yếu hỏi: “Đúng rồi? Trương Tuyết đâu? Nàng lại đây tìm cậu…”

Dương Phỉ tức giận nói: “Quan tâm nàng làm gì! Nàng bỏ thuốc cho cậu uống cậu có biết không?”

“Bỏ thuốc?”

“Phải! Lúc tôi trở về, cậu đang bị nàng mê gian!”

“Mê… mê gian?” Bạch Phong Dao sợ tới mức ngồi dậy, theo động tác của hắn, tấm thảm trượt xuống, nhìn thấy quẫn trạng của mình, hắn kích động đem tấm thảm kéo trở về.

Dương Phỉ tựa tiếu phi tiếu nói: “Tiểu tử cậu được hoan nghênh đến nỗi dù phải dùng thuốc người ta cũng muốn có được cậu.”

“Phỉ…” Bạch Phong Dao khốn quẫn cười khổ.

“Cậu sao lại cho con đàn bà đê tiện kia vào nhà?”

“Nàng lại đây tìm cậu, tớ hỏi nàng sao không đi công trường tìm cậu, sau đó nàng đã nói, nàng quên hôm nay cậu phải đi công trường làm việc…”

Dương Phỉ cười lạnh một tiếng.

“Quên? Quên hay lắm, cái cớ này cũng quá sứt sẹo đi.”

Bạch Phong Dao nhíu mày nói: “Tớ thấy rất giống thật, nàng khi đó rất kích động, nói cậu nhắn tin cho nàng, muốn chia tay với nàng, nàng còn khóc nữa… Tớ thấy nàng khóc dữ dội như vậy, rất dễ bị chú ý, cho nên liền dẫn nàng vào…”

“Trời ạ, Phong Dao.” Dương Phỉ vỗ trán, bất đắc dĩ nói: “Coi như tôi xin cậu, có chút ý thức cảnh giác được không? Con đàn bà đê tiện kia tùy tiện nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu, cậu liền cứ như vậy dẫn nàng vào nhà sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.