Cuồng Thú - Băng Long

Chương 23: Chương 23




Ba một tiếng, vị cảnh sát khép lại sổ ghi chép, nói: “Những chuyện đã xảy ra, tôi đại khái đã hiểu được, nhưng vẫn còn vài chỗ nghi vấn, có lẽ mấy ngày nữa còn có thể tới tìm hai vị nói chuyện, nếu có chỗ quấy rầy, thỉnh hai vị thứ lỗi.”

Bạch Phong Dao nói: “Chúng tôi sẽ cố gắng phối hợp điều tra.”

“Cám ơn sự hợp tác của hai vị.”

Dương Phỉ cào cào tóc, mặt dày nói: “Đúng rồi sếp, có thể phiền ngài giúp chúng tôi giả thích một chút lý do không đến lớp với giáo viên được không?”

Vị cảnh sát nói: “Đương nhiên có thể, là tôi làm chậm trễ thời gian của các vị, có thể cho tôi số điện thoại liên lạc của giáo viên cậu được không?”

“Tôi không nhớ… Phong Dao, cậu có số điện thoại của thầy cô hay trường học không?”

Bạch Phong Dao sớm đã quen tính cách Dương Phỉ, chỉ có thể cười khổ báo tên cùng số điện thoại giáo viên phụ trách.

Cảnh sát đi rồi, Dương Phỉ thở ra một hơi, nằm dài lên ghế sô pha không nhúc nhích.

“Phỉ, cậu muốn uống gì không?”

Dương Phỉ đem mặt vùi vào ghế sô pha mềm mại, uể ỏai đáp: “Không cần…”

Bạch Phong Dao ngồi xuống bên cạnh, vỗ về lưng hắn, quan tâm hỏi: “Sao lại không vui?”

“Chỉ có chút khó chịu.” Dương Phỉ di chuyển một chút, gối đầu lên đùi Bạch Phong Dao, vươn tay đùa giỡn mấy sợi tóc lòa xòa của hắn.

“Con đàn bà đê tiện kia thật sự đáng ghét… Ngay cả khi chết cũng muốn tạo phiền phức cho người khác.”

Bạch Phong Dao ôn nhu cười cười, hỏi: “Cậu không vui chính làvì chuyện này sao?”

“Không phải… Tôi chỉ ghét bản thân cư nhiên vì con đàn bà đê tiện kia… Nhớ tới chuyện không muốn nhớ.”

“Là… Sở Lăng sao?”

“… Ừ.” Dương Phỉ gập người lại, nhút nhát gật đầu.

“Đều đã là quá khứ rồi, Phỉ.” Vỗ về chơi đùa mái tóc Dương Phỉ, Bạch Phong Dao ôn nhu nói: “Những chuyện đó đều đã qua rồi, đừng nghĩ nữa.”

“Phong Dao…”

“Hửm?”

Dương Phỉ nâng người dậy, tách ra hai chân ngồi trên đùi Bạch Phong Dao, kéo áo hắn dùng ngữ khí ra lệnh nói: “Hôn tôi.”

Bạch Phong Dao mỉm cười.

“Tuân lệnh.”

Hai bàn tay to ấm áp nâng đôi má màu nâu cổ của Dương Phỉ, môi phủ lên cánh môi hắn, hôn, chuyển động đầu lưỡi, dùng sức duyện hút.

Thanh âm tiếng nước vang lên, giống như tiếng sấm vang bên tai Dương Phỉ nhưng hắn không có lấy một tia ngượng ngùng, ngược lại đè tay Bạch Phong Dao xuống nóng bỏng đáp trả.

Bạch Phong Dao rời khỏi môi Dương Phỉ, thanh âm thở dốc dồn dập vang lên bên tai hắn.

“Phỉ, ngoan, buông tay ra, tớ muốn làm một chuyện cho cậu cảm thấy thoải mái.”

“Thoải mái…?” Thanh âm mê man lặp lại.

“Phải, một chuyện rất thoải mái, cho trong đầu cậu trừ bỏ khoái cảm, không thể nghĩ gì khác…” Tiếng thì thầm dụ hoặc lưu luyến bên gáy Dương Phỉ.

Không kháng cự được dụ hoặc của ác ma, Dương Phỉ không tự chủ buông lỏng tay ra.

Cánh tay đạt được tự do, cởi bỏ thắt lưng Dương Phỉ, động tác lưu loát thuận lợi tiến nhập giữa hai chân hắn, sau đó chạm đến phía trước, cầm lấy.

“Phong Dao…”

Dương Phỉ kinh hãi phát ra mấy tiếng kêu nho nhỏ không thể nghe thấy, hắn cảm bộ phận đáng xấu hổ của mình cương lên, lập tức Bạch Phong Dao liền nắm chặt tay, bắt đầu cao thấp ma sát.

“A, a… Phong Dao…” Dương Phỉ thở gấp, không thể nhẫn nại ngưỡng cổ về phía sau, hắn bối rối muốn bắt lấy cổ tay đang không ngừng làm hắn khoái cảm và xấu hổ kia.

“Yên tâm đi, Phỉ, không sao đâu, chỉ là muốn cho cậu thoải mái mà thôi, cứ thả lỏng mà hưởng thụ…”

Bạch Phong Dao một bên dùng tiếng nói trầm thấp nhu hòa trấn an Dương Phỉ đang bất an trước mặt, một bên nút cổ hắn, Dương Phỉ chỉ có thể vô lực bắt lấy bả vai Bạch Phong Dao, thả mình theo đuổi kích thích mà hắn mang đến cho bản thân.

Trong phòng tràn ngập bầu không khí *** mỹ, cùng thanh âm ẩn nhận mềm nhẹ run rẩy lại nồng hậu, cuối cùng, hắn ở dưới âu yếm của người đàn ông kia đạt cao trào.

Chậm rãi thở phì phò, Dương Phỉ thoáng kéo ra khoảng cách giữa hai người, thấy trên tay và quần áo của Bạch Phong Dao đều dính chất lỏng màu trắng.

“Bẩn quá…”

Bạch Phong Dao hôn đi giọt nước mắt rơi xuống vì khoái cảm của Dương Phỉ, ôm chặt lấy hắn, đem cằm vùi vào mái tóc đang tựa trước ngực mình.

“Thoải mái không?”

Dương Phỉ nâng mắt lên, rồi lập tức cúi xuống, hai má màu đồng cổ trở nên đỏ hồng thành thật nói: “Thật thoải mái… Hơn nữa… Thật sự quên hết mọi chuyện…” Hắn lưu luyến khóai cảm vẫn còn sót lại.

“Vậy lần sau dùng miệng giúp cậu làm, dùng miệng làm, sẽ càng thoải mái…”

“Được…”

Dụ hoặc tốt đẹp lại ngọt ngào như vậy, Dương Phỉ đương nhiên không thể cự tuyệt, ngay lập tức gật đầu đáp ứng “lời mời” của Bạch Phong Dao.

Bạch Phong Dao siết chặt hai cánh tay đang ôm Dương Phỉ, dã thú thuận theo dục vọng bản năng luôn thẳng thắn như vậy, thẳng thắn làm hắn không nhịn được càng thêm yêu thương…

Cho nên, chết cũng sẽ không buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.