Cuồng Thú - Băng Long

Chương 2: Chương 2




Một chiếc BMW màu trắng, hấp tấp ngừng lại trước tòa nhà, bước xuống xe, là một thiếu niên dung mạo đoan chính, thân hình rắn chắc thẳng tắp, tuổi xấp xỉ tôi. Kỹ xảo lái xe của hắn rất tốt, nếu không phải vị thành niên, hắn sớm có thể thi bằng lái.

Hắn, chính là một người anh em khác của tôi, Bạch Phong Dao.

Nghe nói trong trường học có rất nhiều nữ sinh thầm mến Bạch Phong Dao, còn nói cái gì hắn có khí chất giống như vương tử cổ đại châu Âu.

Gia cảnh Bạch Phong Dao so với tôi cùng Sở Lăng tốt hơn nhiều, trong nhà hắn mở công ty riêng, còn mở mấy chi nhánh, là một tiểu thiếu gia, nhưng hắn không ngạo mạn giống bọn công tử nhà giàu, luôn ôn nhu cười, thành tích học tập cũng tốt, mọi người thường ca ngợi hắn phản ứng nhanh nhẹn, có năng lực, gặp biến không sợ hãi.

Hắn đứng ở cửa nhìn xung quanh, rốt cuộc ở một góc âm u phát hiện tôi, hắn hơi mỉm cười, nói: “Làm sao vậy? Sao lại vội vã tìm tớ như vậy?”

Tôi không nói gì đứng dậy, vẻ mặt hắn rõ ràng ngạc nhiên, cuống quít bắt lấy tay tôi hỏi: “Tại sao toàn thân cậu đều là máu? Còn không mặc quần áo?”

Tôi cười khổ nói: “Tôi… Phong Dao, chúng ta, chúng ta là anh em tốt đúng không?”

Bạch Phong Dao không chút do dự gật đầu: “Đương nhiên… Có người tìm cậu gây chuyện sao? Nói cho tớ biết, tớ thay cậu trút giận!”

Tôi lắc đầu: “Không phải… Không phải có người gây chuyện với tôi…” Tôi rút lui vài bước, quay đầu nói: “Cậu theo tôi lại đây…”

Bạch Phong Dao không hỏi gì, trầm mặc đi theo phía sau tôi, chầm chậm đi tới, trong lòng thấp thỏm lo âu… Tôi đem hắn lên lầu ba.

Thấy được thi thể Sở Lăng nằm trên mặt đất, Bạch Phong Dao nhăn mi.

“Đây là Sở Lăng?”

“Ừ…” Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cất tiếng nói: “Hắn, hắn thế nhưng cường bạo tôi… Tôi một mạch đứng lên liền…”

Bạch Phong Dao một câu cũng không nói, lẳng lặng nghe tôi giải thích, cũng không dùng ánh mắt lợi hại trừng tôi, ánh mắt hắn nhìn tôi, vẫn thân tình như cũ, làm cho trái tim bất an của tôi dần dần vững vàng hơn.

Tôi thấp giọng hỏi: “Phong Dao… Cậu sẽ báo cảnh sát sao…”

Bạch Phong Dao trầm mặc nhìn tôi, sau một hồi, hắn thở dài một hơi: “Cá tính này của cậu, thật sự cần sửa lại…” Hắn dùng ngón tay sờ sờ vũng máu, nói: “Còn không có làm…” (Ý là Phỉ còn chưa bị xxx)

“Phong Dao?”

Nhiệt độ vẫn cực nóng như cũ, mồ hôi của tôi lại chảy xuống.

Hắn cầm lấy khối đá nhiễm máu, nói: “Cậu dùng cái này đánh hắn sao?”

Tôi nhát gan gật đầu.

Bạch Phong Dao bình tĩnh nói: “Tòa nhà này không bị cắt nước, cậu đi vào WC tẩy sạch đi, tẩy luôn cả vết máu… Phía sau cốp xe có quần áo của tớ, cậu đổi quần áo xong đem quần áo của cậu cùng khối đá này để trong xe tớ.” Hắn giao cho tôi cái chìa khóa xe hắn.

“Cậu thì sao?”

“Đừng lo lắng… Tớ chỉ là muốn suy nghĩ một chút nên xử lý nơi này như thế nào.”

“Ừm…”

“Mau đi đi.”

Tôi gật gật đầu, theo lời Bạch Phong Dao chạy vào WC, trong WC cũ kỹ phát ra mùi vị kỳ dị, tôi mở vòi nước, bắt đầu tẩy trừ vết máu trên người mình, ngay cả tóc cũng gội sạch.

Sau khi tẩy, tôi chạy xuống lầu, nhìn bốn phía chung quanh, xác định không có nửa người mới mở thùng xe ra, đem khối đá bỏ vào, thay quần áo của Bạch Phong Dao.

Dáng người Bạch Phong Dao cùng tôi không khác nhau lắm, chỉ là chân dài hơn tôi một chút, bất quá so với cái quần bò ướt đẫm, vẫn là mặc quần áo khô mát thì thoải mái hơn.

Tôi quay lại lầu ba, ở trên đó lúc này có một túi plastic màu đen gấp khúc. Cái túi màu đen này nhìn rất quen mắt, là cái chúng tôi đặt ở đây dùng để vứt đồ bỏ đi.

Mà Bạch Phong Dao lúc này đang đổ nước lên vũng máu, dùng quần áo bị xé nát của tôi đến WC lấy thuốc tẩy rửa.

“Phỉ, cậu đem cái thùng nước lại đây.”

Đem thùng nước tới tới lui lui bốn năm lần, mới đem máu loãng trên sàn rửa sạch, Bạch Phong Dao lại vào WC lấy ra hai cái bàn chải sắp hư, lại đổ nước, ý bảo tôi cùng hắn chà sát sàn nhà.

Đổ nước vài lần, vết máu phía trên đều rửa sạch sẽ, trừ bỏ còn chút ẩm ướt, cơ hồ nhìn không ra dị trạng.

Bạch Phong Dao còn rất cẩn thận tuần tra từ lầu ba đến lầu một, cầm vải ướt và thuốc tẩy rửa, lau toàn bộ những nơi bị máu dính vào, nhất là những chỗ có dấu chân dính máu lại càng dùng sức.

“Theo nhiệt độ hôm nay, nước này sẽ khô rất nhanh… về sau, sẽ nhìn không ra.” Hắn nhẹ giọng nói.

Tôi mệt mỏi ngồi dưới đất, nhìn túi plastic màu đen: “Kia… Thi thể Sở Lăng làm sao bây giờ…”

Bạch Phong Dao hờ hững nói: “Tớ sẽ giải quyết.”

Tôi cười khổ: “Giải quyết như thế nào?” Xử lý thi thể là một vấn đề lớn.

“Tớ có biện pháp… Không có thi thể, Sở Lăng xem như mất tích… Lấy tuổi tác chúng ta, phía cảnh sát sẽ nghĩ Sở Lăng bỏ nhà đi linh tinh, sẽ không nghĩ gì khác.”

Cơ thể tôi run lên một chút, khiếp đảm hỏi: “Cảnh sát… sẽ hỏi chúng ta sao?”

Bạch Phong Dao liếc mắt nhìn thi thể một cái, nói: “Phải, họ sẽ làm theo lẽ thường tới hỏi chúng ta có biết nơi Sở Lăng sẽ đi không… Chúng ta là bạn tốt nhất của hắn, nhất định sẽ đến hỏi chúng ta.”

“Tôi nên nói như thế nào? Nói tôi không biết sao?”

Bạch Phong Dao lắc lắc đầu: “Không, phải nói… Hôm nay hắn có hẹn với chúng ta, đem nơi này nói ra cũng không sao… Nói hắn có chuyện muốn cùng chúng ta thương lượng, nhưng sau khi đến đây, hắn lại không nói, chỉ là thoạt nhìn rất buồn rầu… Sau đó cái gì cũng không nói cho chúng ta biết, liền tạm biệt chúng ta.”

“Cảnh sát sẽ đến nơi này… tra sao?”

“Có lẽ có, cũng có lẽ không.” Bạch Phong Dao sắc mặt không thay đổi, lấy âm điệu ôn lãng nói với tôi: “Yên tâm đi, cảnh sát không có lý do gì hoài nghi chúng ta giết Sở Lăng. Cậu chỉ cần duy trì thái độ bình thường, cứ đi đến trường, muốn gì thì làm đó, muốn đánh nhau thì đánh nhau… Trước khi cảnh sát tới, cũng có thể gọi điện thoại, hỏi Sở gia một chút xem Sở Lăng xảy ra chuyện gì, làm chuyện mà thân làm bạn tốt như chúng ta nên làm, nên quan tâm…”

“Nếu thi thể…”

“Sẽ không bị phát hiện, yên tâm đi.”

“Phong Dao… Cậu tính xử lý hắn như thế nào?”

“Đem hắn… Cậu… Cậu đừng biết thì hơn, phương pháp của tớ, cậu sẽ không muốn biết.”

“Cậu nói cho tôi biết.”

Bạch Phong Dao nhìn nhìn tôi, nheo mắt nói: “Tớ tính đem thi thể cắt ra, dùng máy trộn bê tông giảo thành thịt vụn… làm như thức ăn đút cho heo ăn.”

Tôi đầu váng mắt hoa, nghĩ muốn ói: “Đem Sở Lăng, Sở Lăng hắn…”

Bạch Phong Dao nói: “Không có thi thể, mới không có vụ án giết người, thi thể Sở Lăng bị phát hiện, hậu quả rất nghiêm trọng.” Hắn nhìn sắc mặt trắng xanh của tôi, thở dài một tiếng, nói: “Việc này cứ để tớ làm đi…”

Tay tôi nắm chặt, cúi đầu, cắn môi nói: “Thực xin lỗi… Phong Dao… Thực xin lỗi…” Cư nhiên lôi cả Phong Dao xuống nước, tôi thật là…

Hắn vò vò tóc tôi, ôn hòa nói: “Không sao, không có việc gì, cậu yên tâm đi… Tớ nghĩ hôm nay cậu tạm thời đừng trở về, sắc mặt cậu kém như vậy, bị mẹ cậu hỏi đến sẽ không tốt lắm…”

Tôi gật đầu thuận theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.