Lúc Minh Mị thức dậy, mặt trời đã lên cao.
Suốt đêm cô đều thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Còn có... Tối hôm qua, càng nghĩ càng thấy giống một giấc mơ hoang đường.
Nhưng bây giờ, toàn thân cô trần trụi nằm trên giường Diêm Thần, điều đó nói cho cô biết một sự thật, tối qua không phải mơ.
Minh Mị không hiểu vì sao tối qua Diêm Thần lại làm thế với mình, cô cũng không muốn biết nguyên nhân sâu xa trong đó.
Có điều cô cảm thấy thật mệt mỏi, trong phòng rất yên tĩnh, dường như Diêm Thần đã ra ngoài.
Minh Mị khỏa thân trở về phòng của mình, thay quần áo xong, cô dùng dây bới tóc lên, sau đó xách hành lý xoay người đi thẳng.
Chỗ chân bị trật vẫn truyền đến đau đớn mơ hồ, song không ảnh hưởng cô đi lại, đúng thời gian thay ca, dưới lầu không có nhân viên cảnh vệ, Minh Mị đã đặt xe từ lúc nãy, vừa rời khỏi quân khu là cô lên xe đi ngay.
Khi Diêm Thần trở về, người đi nhà trống, anh cầm điểm tâm vẫn còn bốc hơi nghi ngút trên tay, đó là trứng hấp và sữa táo Minh Mị thích ăn nhất ở khu Tây.
Drap trải giường vẫn còn lưu lại hương thơm của thiếu nữ, Diêm Thần nằm ở trên giường, đầu óc trống rỗng.
Sau đó anh đứng dậy đi trả phép, có lẽ chỉ có công việc mới có thể giúp bản thân mất cảm giác.
*
Sau khi trở về cái ổ nhỏ của mình, Minh Mị cảm thấy tinh thần sảng khoái không tưởng, cô làm cho mình không nghĩ tới Diêm Thần “Vượt giới hạn” và cảm xúc mập mờ như có như không kia.
Hiếm khi được nhàn rỗi, cô không thể lo sợ không đâu, càng không thể ảo tưởng về người nào đó, dù sao đối với Diêm Thần Tân Khả Khả không giống người bình thường, Minh Mị nhìn thấy rất rõ.
Minh Mị dán cao giảm đau lên vết thương ở chân rồi nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau cô thu xếp tiến đoàn phim.
Mặc dù chỉ là nhân vật khách mời, song Minh Mị vẫn vô cùng dụng tâm, cô mang theo không ít trà bánh cho các diễn viên trong đoàn và nhân viên công tác, khi cô xách mấy túi đồ lớn vào đoàn phim, suýt chút nữa bị xem thành fan hâm mộ đến thăm ban, có điều Lỵ Hương đã đến chào hỏi trước rồi.
Mới một buổi sáng, Minh Mị đã quen thuộc với mọi người trong đoàn phim, đạo diễn cũng rất có cảm tình với những diễn viên trẻ ham học hỏi, dáng người đẹp, tính tình cũng không tệ, như vậy rất thích hợp phát triển trong ngành giải trí.
Đoàn phim bộn bề nhiều việc, hoàn toàn không có giờ nghỉ ngơi, buổi chiều quay đến cảnh có Minh Mị làm khách mời, tuy chưa đến phần diễn của cô, nhưng cô vẫn ở lại trường quay, chuẩn bị cảm xúc trước cũng tốt, điều khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn chính là, rõ ràng cô gặp một người quen ----- Giang Tuần.
Không ngờ Giang Tuần cũn là khách mời của bộ phim này.
Hai người vừa hợp tác xong một bộ phim, Minh Mị vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy Giang Tuần, cảnh quay sắp bắt đầu, Giang Tuần phải hóa trang nên chỉ khẽ gật đầu chào cô.
Quay chụp gấp gáp suốt cả chiều, Minh Mị càng thêm hiểu rõ về nhân vật mà mình sắp đảm nhận, đồng thời cô cũng được chứng kiến có rất ngiều người đang phấn đấu vì giấc mộng của mình.
Bất kể ngành nghề nào, muốn làm tốt đều không dễ dàng, muốn gây tiếng vang trong ngành giải trí thì càng phải nắm bắt tốt tài nguyên. Minh Mị tự nhận thấy mình rất may mắn, cho nên cô càng phải cố gắng để không phụ phần may mắn này.
Xem Giang Tuần diễn mấy cảnh, Minh Mị nhận thấy chỉ cần qua mấy lời thoại mà anh ta đã nhập vai khá tốt, năm năm sau người này sẽ đạt vô số giải thưởng lớn nhỏ, trở thành cà phê lớn* trong lòng người hâm mộ phòng vé, quả là danh xứng với thực.
*Cà phê lớn (Phiên âm Hán Việt: đại già, tiếng Trung: 大咖) có nghĩa là một người thành công trong một lĩnh vực nhất định, đó là, một người đã đạt được kết quả tốt trong một lĩnh vực nhất định. (Nguồn: Baidu.)
Giang Tuần không biết Minh Mị đang nghĩ gì, anh thấy cô đang thả hồn theo gió, cho nên trong lòng hơi căng thẳng.
Từ trước đến nay anh là người nghiên cứu kịch bản rất kỹ, cũng đã trải nghiệm qua nhiều vai diễn nặng ký, bây giờ anh đã đạt trình độ quay một lần là qua, nhưng không biết vì sao khi thấy Minh Mị nhìn mình như vậy, tâm trạng của anh giống như vừa thi đậu vào học viện hí kịch ngày đó, muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình cho cô thấy.