“…Ok, I think we will create a nicer world, good bye.” Dương Cẩm Trình đặt điện thoại xuống, khuôn mặt rạng rỡ. Ông ta dựa lưng vào chiếc ghế da to rộng, mắt nhìn lên trần nhà, cuối cùng chịu không nổi bật lên một tiếng cười. Cái ngày bước lên đỉnh cao nhất của đời người không còn xa nữa. Nghĩ đến đây, Dương Cẩm Trình nhìn quanh gian mật thất bé nhỏ, trong lòng có vẻ không vui. Đây là một gian phòng nhỏ nằm trong phòng làm việc của Dương Cẩm Trình. Ngoài ông và người thầy của ông ta ra, không ai biết đến sự tồn tại của căn mật thất này. Cái kế hoạch vĩ đại năm ấy đã ra đời và từng bước kéo dài chính là ở căn phòng bí mật này. Dương Cẩm Trình mân mê bộ bàn ghế đã hơi lỗi thời, trong lòng bất giác cảm khái, nhiều năm sau, cái căn phòng bé nhỏ này có lẽ sẽ giống như căn hầm của tòa nhà William James bảo tồn hộp Skinner, trở thành thánh địa để cho các nhà tâm lý học đời sau rập đầu cúi lạy. Dương Cẩm Trình mê mẩn chìm vào trong hồi ức, nhưng ông ta đã nhanh chóng lấy lại tư thế trầm tĩnh thường ngày, ngồi ngay ngắn trên ghế, đưa tay ra mở máy vi tính. Trên màn hình hiện lên một cửa sổ Window, Hình ảnh trên màn hình chính là phòng làm việc của Dương Cẩm Trình. Ông ta kéo cửa sổ lại gần hơn, nhìn thấy chính mình đang chuyển động nhanh nhẹn và buồn cười đằng sau chiếc bàn làm việc, đứng dậy đi lại trong phòng, mở cửa bước ra, lại quay lại, rồi lại mở cửa. Bỗng nhiên Dương Cẩm Trình nhìn thấy người mà ông ta đang theo dõi. Anh ta nhân lúc Dương Cẩm Trình đi ra khỏi cửa bước vào phòng làm việc, nhìn ngang nhìn ngửa, sau đó ngang nhiên ngồi xuống chiếc ghế da, rồi lại nhìn trái nhìn phải mấy lượt, vẻ mặt si mê giống hệt như Dương Cẩm Trình lúc nãy, đáng ghét hơn là anh tự tiện cầm cốc trà trị giá 2 vạn tệ của Dương Cẩm Trình lên uống mấy ngụm. Nếu người khác nhìn thấy cảnh này sẽ cho rằng con người ung dung thong thả, dương dương tự đắc này chính là Dương Cẩm Trình. Dương Cẩm Trình “hừ” một tiếng, lưu hình ảnh lại rồi đứng dậy đi ra. Ông ta bước ra khỏi mật thất, ấn công tắc cho cái giá sách thay bức tường trở lại vị trí cũ. Ở giữa cái giá sách có một ánh sáng màu đỏ rất yếu ớt, Dương Cẩm Trình biết rằng camera vẫn đang hoạt động. Ông ta nhìn đốm sáng yếu ớt kia, mỉm cười nhẹ nhàng, hai ngón tay làm thành hình chứ V. Dương Cẩm Trình mặc áo khoác trắng chỉnh tề đang định đi thị sát lần cuối trong ngày, vừa mới đặt tay lên nắm cửa thì nghe thấy ngoài hành lang có tiếng huyên náo. Hai nhân viên bảo vệ đang níu chặt một ông già ăn mặc nhếch nhác, còn ông già thì ra sức vùng vẫy, mồm kêu không ngớt. Trần Triết đứng ngăn trước mặt ông ta, vừa tức giận vừa tỏ ra đáng tiếc giải thích: “Xin lỗi ông, nhưng không có hẹn trước thì không được gặp chủ nhiệm Dương…” “Bỏ tay ra!” Tiếng Dương Cẩm Trình đột ngột vang lên ngay đằng sau, Trần Triết quay lại, Dương Cẩm Trình đã đứng trước cửa phòng làm việc, kinh ngạc sững sờ. “Chủ nhiệm Dương, ông ta…” Trần Triết vội vàng thanh minh, nhưng Dương Cẩm Trình chẳng buồn liếc nhìn anh ta lấy một cái, vội vàng chạy tới, bắt tay ông già, sau khi lắc lắc tay mấy cái liền, mới thốt ra: “Thầy Châu, sao thầy lại đến đây?” Ông già mặt lạnh tanh, Dương Cẩm Trình thì kích động ra mặt, ông ta quay đầu nói với Trần Triết và hai nhân viên bảo vệ: “Từ nay về sau, các anh mà nhìn thấy người này thì phải tôn trọng như tôn trọng tôi, nghe rõ chưa?” Hai nhân viên bảo vệ vâng dạ rối tít, Trần Triết cũng ngượng nghịu, hai tay xoa vào nhau nói: “Dương chủ nhiệm, tôi đi chuẩn bị phòng khách…” “Không cần!” Thầy Châu vẫn lạnh lùng, ông quay đầu về phía Dương Cẩm Trình, “Cẩm Trình, ta muốn tìm anh nói chuyện!” Dương Cẩm Trình ngây người, sau đó cười rạng rỡ: “Vâng ạ, thầy trò tìm một chỗ nào đó.” Người đến nhà tắm hơi Kim Huy lác đác, do gần đây cảnh sát truy quét những hoạt động mại dâm, nên so sánh với khung cảnh khách khứa nườm nượp trước đây, hôm nay quả thực quá vắng vẻ. Trong nhà tắm to chỉ có ba người khách. Một thanh niên tay ôm khăn tắm, mặt hướng lên vòi hoa sen trên vách, hai khách tắm khác nằm bò trên hai chiếc giường kỳ cọ. Rất nhanh, một người trung niên trong số hai người đó đã kỳ cọ xong, sau khi tắm xong ông ta chào ông già còn nằm trên giương rồi đứng dậy đi sang phòng Massage. Nhân viên kỳ cọ cho ông già ra sức kỳ cọ mấy lần, vỗ vai ông già, nói với vẻ bất lực: “Ông à, ông còn phải vào phòng xông hơi, không kỳ cọ được nữa.” Ông già ừ một tiếng, gắng sức ngồi dậy bước sang phòng tắm hơi bằng gỗ. Ông lão vừa bước vào, người nhân viên kỳ cọ vội vàng nói với người bạn đồng nghiệp: “Này, lúc nãy cậu có nhìn thấy không?” “Nhìn thấy cái gì?” “Hà hà, ông già hình như không có cái ấy.” “Không có cái gì?” Người nhân viên kỳ cọ lấy tay chỉ vào bên dưới, “Không có súng của đàn ông.” “Thế á?” Người bạn đồng nghiệp hoan hỉ, “Ông lão ấy là thái giám à?” “Thái giám cái gì chứ, lúc nãy tôi nhịn không nổi liền hỏi ông ấy.” Người nhân viên kỳ cọ tươi cười đắc ý nói: “Ông lão rất tự nhiên chẳng giấu giếm gì. Ông ấy nói với tôi, trong thời kỳ đại cách mạng văn hóa, bị bắn một phát đúng vào chỗ ấy.” “Hì hì, thế thì cuộc đời ông già ấy thiệt thòi quá …” Cuộc đối thoại của hai nhân viên từng câu từng chữ lọt vào tai người thanh niên, anh ta chấn động toàn thân, như quá bất ngờ trước sự kiện này. Người thanh niên đóng cửa lại, lặng lẽ ngồi xuống trước mặt ông già, đưa mắt nhìn xuống phần bên dưới của ông. Ông già như cảm giác được cái nhìn của người thanh niên, nhẹ nhàng mở mắt ra, thấy người thanh niên nhìn chăm chăm vào giữa hai đùi mình. Ông già dĩ nhiên là quá quen với những cái nhìn như vậy, cười độ lượng, lại nhắm mắt lại. Bỗng nhiên, ông cảm thấy hình như đã nhìn thấy người thanh niên ở đâu rồi, khi ông mở mắt ra, chiếc ghế trước mặt đã trống không. Trong phòng thay đồ, La Gia Hải ăn mặc chỉnh tề đang xem bức ảnh trong tay, Châu Chấn Bang áo vest, giày Tây đang cười rất tự tin trước ống kính. Đây là bức ảnh anh T đưa cho La Gia Hải một giờ trước. La Gia Hải như người mất hồn cất bức ảnh đi, dùng khăn bông gói con dao lại, đứng dậy đi ra. Thầy Châu đã tắm xong khoác áo choàng đi vào phòng, bị một con quái vật mặt trắng từ trên ghế sofa ngồi bật dậy làm cho giật mình. “Ha ha, xin lỗi làm cho thầy sợ.” Dương Cẩm Trình lột lớp mặt nạ mỏng trên mặt, “Thế nào ạ, học trò vẫn chưa quên thói quen cũ của thầy ngày trước phải không ạ. Thầy đã từng nói, thoải mái nhất là được tắm một cái.” Dương Cẩm Trình chỉ những đồ ăn thịnh soạn trên bàn, “Mời thầy ngồi, hôm nay chúng ta vừa ăn uống vừa nói chuyện, bao giờ say thì thôi.” Dương Cẩm Trình nhấc một chai Ngũ lương dịch trên bàn lên, huơ huơ trước mặt thầy Châu, “Đây cũng là thứ mà thầy thích nhất.” Nói xong mở nắp chai định rót vào ly. Thầy Châu giơ tay ngăn lại, mặt lạnh lùng: “Tôi không phải đến đây để uống rượu, tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Dương Cẩm Trình đặt chai rượu xuống, trong lòng đã đoán được bảy, tám phần. “Thầy nói đi ạ!” “Có phải anh…” Thầy Châu dừng lại hồi lâu, “Vẫn đang tiếp tục thí nghiệm Giáo hóa trường phải không?” Dương Cẩm Trình hơi biến sắc, tiếp tục tự rót cho mình một chén rượu, uống cạn luôn. “Vâng, năm ấy em đã khôi phục lại tất cả những tư liệu vốn có.” Thầy Châu nắm chặt tay lại, sắc mặt tái đi, “Tại sao anh không làm theo lời của tôi?” Dương Cẩm Trình lại thong thả rót cho mình một chén rượu nữa, “Em cho rằng, em tiếp tục thí nghiệm này mới đúng là làm theo lời thầy.” “Anh nói cái gì?” Thầy Châu giận không nén nổi, “Đừng có nói xằng bậy!” “Chính xác, năm ấy thầy vì những dằn vặt trong lòng mà đã vứt bỏ thí nghiệm.” Dương Cẩm Trình nhìn vào mắt thầy Châu, “Nhưng thầy có dám nói thầy đã hoàn toàn vứt bỏ nó không?” “Ý của anh là sao?” “Thầy vừa nói thầy thành lập một Cô nhi viện, tôi biết thầy định làm gì.” Dương Cẩm Trình uống một hớp rượu, cười: “Thiên sứ Đường, Giáo hóa trường – Hai cái tên này nghe có vẻ giống nhau. Thực ra công việc chúng ta làm thì cũng như thế. Chúng ta đều đang giáo hóa người khác, chẳng qua, thầy dùng khen thưởng còn tôi thì dùng hình thức mà chúng ta đã từng nỗ lực – Trừng phạt.” “Ăn nói hồ đồ!” Thầy Châu đứng bật dậy, “Ta làm sao lại giống như mi được?” “Ngồi xuống!” Giọng Dương Cẩm Trình bỗng chốc cao vút, ông ta vén tấm áo choàng của thầy Châu, “Thầy xem, thầy từ khi không dấu diếm sự thiếu hụt của cơ thể, đến bây giờ thầy vẫn như thế này.” “Thế là thế nào?’ “Thầy đã từng nói, chỉ cần tin rằng đó chỉ là ba ống trụ tròn, không ảnh hưởng đến sư tôn nghiêm của người đàn ông, cho nên không có nó cũng chẳng quan trọng gì, cũng giống như người không có ruột thừa ấy mà. Nhiều năm qua, thầy đã làm cho lòng dạ thanh thản, dồn hết sức lực cho nghiên cứu khoa học, chưa bao giờ nghe thầy nói cô đơn buồn tẻ. Hay nói cách khác, thầy đã giáo hóa chính mình.” Dương Cẩm Trình dẩu môi nhìn ra ngoài phòng, “Thầy là người thông minh như thế, ý chí kiên định như thế còn bị giáo hóa thế thì những người bình thường ngoài kia có gì lại không bị giáo hóa?” “Cuối cùng thì anh định nói gì?” Thầy Châu vẫn nghiêm sắc mặt nói. Dương Cẩm Trình kéo thầy Châu ngồi vào sofa, ngước lên nhìn thầy Châu mấy giây, rồi thong thả nói: “Năm đó thầy đã làm đúng, cũng như hôm nay tôi cũng làm đúng. Thầy đã từng nói khoa học hành vi có thể thay đổi được thế giới, tôi đến giờ vẫn tin như vậy. Chúng ta có thể tạo ra hành vi cho nhân loại, hành vi làm thay đổi con người một cách mạnh mẽ, đương nhiên, chúng ta có thể loại bỏ nó. Đúng như Skinner đã từng nói thế này, người quản lý xã hội lý tưởng không phải là nhân vật chính trị mà là nhà hành vi học với trái tim nhân hậu nắm vững nhứng thủ đoạn khống chế.” “Anh..” “Cho nên…” Dương Cẩm Trình lớn tiếng cắt ngang lời thầy Châu, đồng thời chìa tay ra, xòe năm ngón, rồi từ từ nắm lại thành một nắm đấm, “Tương lai không nằm trong tay những nhà quân sự hay chính khách mà trong tay chúng ta – những nhà hành vi học.” “Nhưng anh ta đã quên một điều cơ bản nhất, con người, mãi mãi chỉ có thể là mục đích, chứ không thể là thủ đoạn!” “Phát hiện giá trị của khoa học chính là đã biết vận dụng nó vào thực tế, phát minh khoa học trong xã hội loài người, những từ ngày nay từ khi bắt đầu, tác dụng duy nhất của nó là xây dựng xã hội!” “Nhưng anh có tư cách gì để sắp xếp vận mệnh của con người?” Thầy Châu gần như không kiềm chế được nữa, “Anh tự cho mình là Thần chắc?” “Nói đến vận mệnh,” Dương Cẩm Trình đã bình tĩnh trở lại, nhếch miệng cười, “Oidipous thời cổ Hy Lạp đã suốt đời chống lại số mệnh của mình, cuối cùng đã giết cha rời bỏ mẹ, mà vẫn không thoát khỏi sự sắp xếp của số mệnh; Biết bao nhiêu vị quân vương trong lịch sử đã khổ công đi tìm thần thuốc trường sinh bất lão nhưng có ai bước qua được kết cục cuối cùng của cuộc đời đâu? Tự cổ chí kim, nhân loại luôn luôn trăn trở có thể chi phối được hành vi của chính mình hay không, nếu như đáp án là khẳng định thì có thể chi phối ở mức độ nào?” Dương Cẩm Trình dừng lại một lúc, dang rộng hai cánh tay ra, “Tôi có thể trả lời được vấn đề này, cho nên về ý nghĩa này, tôi chính là Thần.” Thầy Châu trừng mắt, há miệng nhìn Dương Cẩm Trình, lát sau, mới lẩm bẩm: “Anh sẽ bị hậu thế chửi bới, nguyền rủa hàng trăm năm, hàng nghìn năm…” “Không sao!” Dương Cẩm Trình dựa người vào sau sofa, “Albert Einstein[1] phát minh ra vũ khí bất nhân đạo nhất đó là vũ khí hạt nhân, nhưng ông ấy vẫn là nhà khoa học vĩ đại nhất lịch sử.” [1] Albert Einstein (14/3/1879 -18/4/1955): nhà vật lý lý thuyết người Mỹ gốc Đức – Do Thái. Ông được coi là một trong những nhà khoa học có ảnh hưởng nhất của mọi thời đại. Và người ta gọi ông là cha đẻ của vật lý hiện đại. Ông nhận giải Nobel về vật lý năm 1921 “vì những đóng góp cho vật lý lý thuyết, và đặc biệt cho sự khám phá của ông về định luật quang điện.” Ông đươc tạp chí Times phong là “Con người của thế kỷ”. Ông là nhà khoa học vĩ đại nhất thế kỷ XX và một tri thức lỗi lạc trong lịch sử. “Thôi được.” Thầy Châu vô cùng tuyệt vọng, ông biết mình đã không thể thuyết phục được Dương Cẩm Trình, “Tôi lấy danh nghĩa là thầy của anh ra lệnh cho anh, không, cầu xin anh, hãy bỏ thí nghiệm Giáo hóa trường đi, tiêu hủy những số liệu và thành quả của nó.” “Không đời nào!” Dương Cẩm Trình thẳng thắn cự tuyệt, “Chúng ta đã trả giá hơn hai mươi năm tâm huyết, bây giờ cách thành công không còn bao xa, tôi không thể từ bỏ được!” “Anh có biết đã có người vì nó mà bỏ mạng…” “Tất nhiên là tôi biết!” Dương Cẩm Trình đứng lên “Thẩm Tương và bạn trai của cô ta đúng không? Không có thành tựu khoa học nào mà không phải trả giá mới giành được! Còn cái giá mà tôi phải trả và những hiểm nguy mà tôi đã trải qua cũng chẳng kém gì họ.” Trên mặt ông ta hiện lên một nụ cười quái đản, “Chẳng nói giấu gì thầy, người cưỡng hiếp Thẩm Tương năm đó chính là tôi đấy.” Thầy Châu choáng đến mức không thể choáng hơn được nữa, sau khi định thần lại, đã giáng cho Dương Cẩm Trình một cái tát thật mạnh! “Vì sao anh phải làm như vậy, vì sao?” Mặt Dương Cẩm Trình hằn rõ năm đầu ngón tay, ông ta nhổ ra một bãi máu, nói thong thả và rõ ràng: “Thầy còn nhớ không, thời kỳ bắt đầu thí nghiệm, phần lớn các đối tượng thí nghiệm đều không nảy sinh những phản ứng tinh thần quyết liệt như chúng ta dự đoán, thầy và tôi đều rất sốt ruột. Theo kế hoạch, chúng ta bố trí cho Vương Tăng Tường sẽ vấy nước bẩn có mùi dị thường vào người Thẩm Tương, tôi cảm thấy, việc làm đó sẽ không mang lại hiệu quả gì lớn. Cho nên tôi đã loại Vương Tăng Tường ra, rồi cưỡng hiếp Thẩm Tương…” Thầy Châu gần như mất hết sự kiềm chế giơ tay định tát cho Dương Cẩm Trình một cái nữa, nhưng bị Dương Cẩm Trình gạt vào tay ngã xoài xuống sofa. “Thầy cho rằng đó là do ham muốn tình dục phải không?” Dương Cẩm Trình xông đến trước mặt thầy Châu hét lên: “Không! Đó là tôi làm thí nghiệm! Tôi cam chịu nguy hiểm có thể phải ngồi tù, chỉ là để đối tượng thí nghiệm xuất hiện những hiện tượng chúng ta đã dự đoán!” Dương Cẩm Trình ủ dột ngồi phịch xuống sofa, hai tay ôm chặt lấy đầu, “Thầy cho rằng việc làm ấy không ảnh hưởng đến tôi phải không? Cho đến sau khi tôi 35 tuổi mới có thể hưởng thụ tình yêu, khi vợ tôi lâm bệnh hiểm nghèo, tôi vẫn còn ngồi trong phòng làm việc nghiên cứu số liệu thí nghiệm!” Bỗng nhiên Dương Cẩm Trình khóc ầm lên, mấy giây sau tiếng khóc bỗng dưng im bặt. “Cho nên, đừng trách tôi không nghe theo lời thầy.” Dương Cẩm Trình lau mặt, trong chốc lát lấy lại được bộ dạng lạnh lùng, “Nếu thầy có cơ hội quyết định vận mệnh của người khác, thầy sẽ làm thế nào? Tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ kế hoạch Giáo hóa trường.” Nói xong, ông ta lại cầm miếng mặt nạ mỏng lên dán vào mặt, ngả người nằm xuống. Thầy Châu ngây người nhìn Dương Cẩm Trình, tinh thần trống rỗng, mấy giây sau ông cười gượng một tiếng: “Anh đang làm gì đấy, đây cũng là tự giáo hóa à?” “Cái này không có liên quan đến giáo hóa!” Dương Cẩm Trình nhìn lên trần nhà, giọng lạnh lùng, “Một thời gian nữa, tôi sẽ tham gia một hội nghị quốc tế, đồng thời ra nước ngoài tham gia hội nghị thảo luận về đơn vị nghiên cứu khoa học, nếu như thành công, sẽ mang lại cho tôi hàng triệu đô la kinh phí nghiên cứu.” Dương Cẩm Trình bỗng nhiên ngồi dậy, nhích lại gần thầy Châu, khuôn mặt bị tấm đắp mặt nạ mỏng phủ kín một nụ cười sống sượng. “Người lãnh đạo nhân loại trong tương lai sẽ phải có một khuôn mặt hoàn mỹ, phải không thầy?” Thầy Châu nghiến răng nhìn khuôn mặt khô cứng trước mặt, nói thong thả: “Điều mà tôi muốn nói với anh là, kế hoạch Giáo hóa trường không chỉ có tôi và anh biết, đã có mấy đối tượng thí nghiệm giết chết những người tình nguyện năm đó rồi đấy.” Nhìn bộ mặt đang dương dương tự đắc bỗng trở nên sợ hãi của Dương Cẩm Trình, tự đáy lòng thầy Châu cũng cảm thấy thỏa mãn, ông lạnh lùng nói: “Anh hãy mau đi tìm cái người đã để lộ tư liệu của kế hoạch, sau đó đem tất cả những tài liệu ấy nộp cho cảnh sát.” Nghĩ một lúc, thầy Châu Hạ giọng nói thêm một câu: “Đây là cơ hội chuộc tội cuối cùng của anh đấy.” Nói xong, ông đứng dậy ra khỏi phòng. Nhà hàng bên đường, tầng 2. “Làm xong rồi à?” Con ngươi anh T ngước lên bóng đèn trên nóc phòng, hai mắt lóe sáng. “Đúng vậy!” La Gia Hải cúi đầu, “Làm xong rồi!” “Theo đúng như kế hoạch chứ?” “Vâng, đâm chết hắn trong phòng xông hơi, sau đó cắt dương vật.” Anh T thở ra một hơi, như trút được gánh nặng. “Thế còn việc của anh?” La Gia Hải hỏi. “Việc đó tính sau. Đợi thêm một thời gian nữa, tôi sẽ nhờ K và Q giúp.” Anh T tỏ ra thoải mái, đặt một tay lên vai La Gia Hải. “Việc gấp thì phải ưu tiên đó là giải quyết vấn đề của cậu trước, sau đấy cậu có thể thanh thản rời khỏi nơi này, tôi định…” Bỗng dưới nhà có tiếng gõ cửa, có tiếng một người giọng địa phương khác đang gọi: “Ông chủ, còn bán hàng không?” Anh T ra hiệu cho La Gia Hải đừng lên tiếng rồi đứng dậy đi xuống tầng 1. Bóng anh T vừa khuất sau lối rẽ cầu thang, La Gia Hải vội vùng dậy, cầm lấy chiếc cặp da bất ly thân của anh T. Sau khi lục lọi một hồi bên trong La Gia Hải rút ra được một cặp nhựa đựng tài liệu, cậu ta vội vàng giấu vào cái đệm ở góc phòng, rồi xếp mọi thứ gọn gàng và đặt vào chỗ cũ. Tầng dưới vọng lên tiếng anh T: “Đóng cửa rồi, xin lỗi nhé.” Người khách tất nhiên là không bằng lòng, sau khi chửi đổng mấy câu, tiếng phành phành của chiếc xe tải chở nặng xa dần rồi mất hút. Anh T lại quay lên lầu, thấy La Gia Hải vẫn đang ngồi bất động trên ghế, cười một tiếng, nói: “Có phải là trong phút chốc cảm thấy trong lòng trống trải?” La Gia Hải miễn cưỡng cười, gật đầu. “Ha ha, K và Q sau khi làm xong cũng có cảm giác như thế.” Anh T ngồi đối diện với La Gia Hải, “Nhưng cậu phải nghĩ về những điều tốt đẹp, cuối cùng thì một cuộc sống tốt đẹp đã bắt đầu.” Anh ta móc trong túi ra một cái thẻ ngân hàng, “Trong này có 5 vạn tệ, mật mã là sáu số 0. Sáng sớm mai, tôi sẽ lái xe đến đón cậu đi thành phố F, sau đó cậu có thể đi đến bất cứ nơi nào cậu muốn.” “Cảm ơn anh!” La Gia Hải cầm lấy chiếc thẻ ngân hàng, “Sau đó, chúng ta sẽ không liên hệ với nhau nữa, đúng không?” “Đúng!” Anh T có vẻ trang trọng, “Trong thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, cậu đến nơi nào đó sống vui vẻ, đối với chúng tôi đó là những tin tức tốt đẹp nhất.” La Gia Hải không nói gì, cất chiếc thẻ ngân hàng cẩn thận vào túi. “Thôi, tôi đi trước đây!” Anh T đứng dậy, chỉ vào túi ni lon trên bàn, “Trong đó có nước và đồ ăn, cậu nghỉ sớm đi, sáng sớm mai tôi sẽ đến đón.” Mấy phút sau, chiếc xe ô tô của anh T biến mất trên con đường ngoại ô. La Gia Hải đứng nấp sau cửa sổ nhìn theo rồi hạ rèm cửa, chạy đến góc nhà, rút tập tài liệu bằng nhựa ra khỏi chiếc đệm, vội vàng mở ra xem. Bên trong là toàn bộ tư liệu của kế hoạch Giáo hóa trường, có tư liệu về những đối tượng thí nghiệm như Thẩm Tương, Khương Đức Tiên, Đàm Kỳ, Quách Nhụy, Hoàng Nhuận Hoa, và ghi chép về những kết quả theo dõi. Còn có cả tư liệu về những người tình nguyện như Tưởng Bái Nghiêu, Thân Bảo Cường, Mã Xuan Bồi, Nhiếp Bảo Khánh, Châu Chấn Bang. La Gia Hải xem đi xem lại, nhưng không tìm thấy tư liệu và ghi chép thí nghiệm liên quan đến anh T. Tập tài liệu này luôn ở trong tay anh T, được giữ kín không để lộ cho người khác biết. Lẽ nào, anh T không phải là đối tượng thí nghiệm như anh ta vẫn nhận? Châu Chấn Bang, đối tượng đêm nay tất nhiên không phải là người cưỡng bức Thẩm Tương năm ấy. Anh T vì sao lại phải lừa mình? Vẻ mặt La Gia Hải càng nhìn càng khó coi, mồ hôi cũng bắt đầu lăn trên gò má. La Gia Hải dần dần ý thức được bản than mình đang bị mắc vào một âm mưu rất lớn. Phương Mộc đang ngồi ăn cơm trong phòng khách ở nhà mà lòng dạ để đâu đâu, chốc chốc lại liếc nhìn chiếc điện thoại di động ở bên cạnh. “Cái thằng bé này đến ăn cũng không tập trung.” Bà mẹ trách giận gắp một miếng xương sườn to vào bát cho anh: “Tập trung vào ăn đi, công việc để ăn xong rồi tính.” Phương Mộc “dạ” một tiếng, cúi đầu và cơm mà lòng dạ không thể nào tập trung vào bữa cơm gia đình thịnh soạn trước mặt. Thông qua điều tra của tổ chuyên án, đã tìm thấy Vương Tăng Tường người tình nguyện năm ấy đã cưỡng bức Thẩm Tương. Nhưng anh này đã chết cách đây 5 năm vì bệnh ung thư giai đoạn cuối. Kế hoạch dùng anh ta làm mồi nhử La Gia Hải tự nhiên cũng tan vỡ. Lúc này, chỗ dựa duy nhất chính là thầy Châu. Thầy Châu tât nhiên không chịu để lộ tên của người trợ lý năm ấy, nhưng Phương Mộc có thể khẳng định đó là Dương Cẩm Trình. Nhưng người đứng đằng sau lên kế hoạch, đồng thời biến mất trong quán bar không thể là Dương Cẩm Trình. Bởi vì nếu như ông ta để lộ kế hoạch cho những đối tượng thí nghiệm biết thì vô hình chung đã kết thúc sự nghiệp học thuật của mình và ông ta không nhất thiết phải giết những người tình nguyện kia. Phương Mộc chỉ hi vọng thầy Châu có thể thuyết phục được Dương Cẩm Trình giao nộp những tư liệu và số liệu thí nghiệm và có thể cung cấp đầu mối về người thứ ba nắm được kế hoạch Giáo hóa trường. Tổ chuyên án cân nhắc việc này nếu để thầy Châu xuất hiện thì khả năng thành công phụ thuộc rất nhiều vào cảnh sát. Chỉ cần chứng minh được động cơ gây án của Khương Đức Tiên và Quách Nhụy thì việc phá án sẽ có nhiều thuận lợi. Ăn tối xong, mẹ Phương Mộc bê chồng bát đũa bẩn vào bếp để rửa. Phương Mộc muốn vào giúp mẹ nhưng nói thế nào bà cũng không đồng ý. Phương Mộc bất lực đành châm một điếu thuốc, dựa vào cửa bếp nhìn mẹ đang bận rộn bên chậu nước. Bỗng nhiên trong đầu anh lóe lên một ý tưởng, cân nhắc một lúc, anh cẩn thận hỏi: “Mẹ, con dẫn về một đứa em gái có được không?” “Hả?” Bà mẹ quay phắt người lại, ánh mắt lanh lợi nhìn vào mặt Phương Mộc, “Ý con là thế nào?” “Không, không có gì.” Phương Mộc bỗng thấy chột dạ, muốn lảng ra. Bà mẹ túm lấy tay Phương Mộc, trong mắt hé một nụ cười. “Có phải là có bạn gái rồi không? Nói mau!” “Làm gì có bạn gái nào!” Phương Mộc vừa ngượng vừa cuống lên, “Không có, không có.” Phương Mộc và mẹ đang tranh cãi, ngoài phòng khách có tiếng chuông vang lên, tiếp đó nghe tiếng bố Phương Mộc gọi to: “Phương Mộc, điện thoại di động của con kêu này.” Phương Mộc nhân cơ hội thoát lên, anh vội vàng chạy ra phòng khách cầm điện thoại, màn hình hiện lên một số điện thoại lạ. “A lô!” Trong ống nghe lúc đầu là một sự im lặng, Phương Mộc “A lô” liền hai tiếng, phía đầu dây bên kia vẫn lặng yên. Phương Mộc cho rằng điện thoại bị chập, đang định dập máy thì nghe thấy giọng rất quen: “Cảnh sát Phương à, tôi là La Gia Hải đây.” Anh T cho xe vào bãi đỗ, xách chiêc cặp da định bước xuống, tự nhiên thấy cảm giác tay không chuẩn, hình như chiếc cặp nhẹ đi nhiều. Bỗng nhiên anh ta thấy hơi sợ, vội vàng mở cặp ra lục tìm, cuối cùng quyết định đổ hết đồ đạc trong cặp ra ghế xe, mấy phút sau, mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy. Anh T ngồi lặng đi một lúc, bỗng như nhớ ra điều gì, vội vàng móc điện thoại ra, bấm số điện thoại của La Gia Hải, máy bận. “Rầm!” Anh ta đóng mạnh cửa xe, nhấn hết chân ga, chiếc ô tô lao vút đi như bay. Đầu Phương Mộc trống rỗng, anh vẫy tay ra hiệu cho ông bố vặn nhỏ âm thanh tivi xuống, cố gắng lấy giọng thật bình tĩnh hỏi: “Cậu đang ở đâu?” “Điều này tạm thời chưa nói được với anh. Tôi gọi điện thoại cho anh, là muốn nói với anh một chuyện.” Giọng La Gia Hải có vẻ chần chừ, như còn không biết mình làm thế này có thể thỏa đáng không. “Về Giáo hóa trường à?” “Anh biết rồi à?” La Gia Hải giật mình, “Anh… anh làm sao mà biết được?” “Việc này cậu đừng hỏi bây giờ. Trước hết cậu hãy nói cho tôi những gì cậu biết.” “Vâng, bây giờ tôi cũng không thể tìm được ai có thể tin cậy hơn.” La Gia Hải như đã hạ quyết tâm. “Anh nên biết việc tôi vượt ngục là do sự sắp xếp của luật sư Khương. Sau đó, tôi bỏ trốn một thời gian ở một ngôi nhà, về sau một người thường gọi là anh Đ dẫn tôi gia nhập một tổ chức.” “Anh Đ là ai?” “Anh ta tên là Đàm Kỳ, là một trong những thành viên của tổ chức này. Ngoài tôi ra, tổ chức này tổng cộng có năm người. Lần lượt là anh T, anh H, anh K, cô Q và Đàm Kỳ.” “Tên họ của bọn chúng là gì?” Phương Mộc cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, “Cậu hãy nói tên từng người một.” “Trong tay tôi đang có một tập tài liệu, từ tập tài liệu này có thể suy ra, anh H tên là Hoàng Nhuận Hoa, cô Q tên là Quách Nhụy, ồ, đúng rồi, anh K chính là luật sư Khương.” “Thế còn anh T?” Phương Mộc vội hỏi: “Anh T tên là gì?” “Đây chính là lý do tôi gọi điện cho anh.” Giọng la Gia Hải đầy hoài nghi, “Trong tài liệu không có bất cứ ghi chép nào liên quan đến anh T.” “Mẹ kiếp!” Phương Mộc chửi nhỏ một câu, “Cậu nói tiếp đi!” “Anh T là người đứng đầu tổ chức này. Theo cách nói của anh ta thì anh ta là một vật phẩm dùng để thí nghiệm. Trong một trường hợp hết sức tình cờ anh ta có được tập tài liệu thí nghiệm về Giáo hóa trường. Sau đó anh ta đã triệu tập những người được dùng làm vật thí nghiệm năm đó bị xâm hại lại.” “Sau đó thì sao?” “Những người bị dùng làm vật thí nghiệm này đều mắc một căn bệnh tâm lý nghiêm trọng giống như Thẩm Tương. Mà anh T này có vẻ rất hiểu biết về tâm lý. Anh ta sắp xếp cho chúng tôi tập một thứ giống như kịch nói, sau một vài lần tập, bệnh tật của mọi người có vẻ chuyển biến tôt.” Tâm lý kịch, những đối tượng thí nghiệm này có lẽ đều mắc Hội chứng chấn thương tâm lý. “Ngoài tập diễn kịch ra, còn làm gì nữa?” “Chúng tôi… kết thúc của mỗi vở kịch, đều giết một người tình nguyện năm đó đã làm hại đến chúng tôi. Mục đích bọn họ cứu tôi cũng là để giúp tôi báo thù cho Thẩm Tương. Anh Đ sau khi giết chết người tình nguyện đem xác bỏ vào một mê cung: Người tình nguyện làm hại cô Q bị chúng tôi nhét vào trong một con gấu đồ chơi, treo lên tường một siêu thị, nhưng lần đó là do anh Đ ra tay giết người; người tình nguyện làm hại anh K bị chúng tôi bỏ ở trường cũ; Về anh H, chúng tôi vốn định bỏ xác người tình nguyện làm hại anh ta ở bệnh viên, những việc tiếp theo anh chắc đã biết cả rồi.” La Gia Hải ngần ngại một lúc, “Trong đó có một số việc tôi cũng tham gia.” “Các cậu liên lạc với nhau như thế nào?” Phương Mộc cầm bút ghi vội ra giấy, “Giết người ở đâu?” “Giữa chúng tôi có một hệ thống điện thoại liên lạc riêng. Mỗi lần gọi cho nhau xong chũng tôi lại thay đổi sim điện thoại. Còn địa điểm giết người là ở tầng 2 của một nhà hàng nhỏ ven đường ở ngoại ô thành phố. Đây là nơi anh H thuê từ năm ngoái.” “La Gia Hải.” Phương Mộc định thần lại, “Vì sao cậu lại nói với tôi những chuyện đó?” Đầu dây bên kia im lặng. Hồi lâu sau, la Gia Hải nói nhỏ: “Tôi cảm thấy có gì đó không bình thường, tôi và những người khác có thể đã bị anh T lợi dụng.” “Hả?” “Hôm nay anh T bảo tôi đi giết người đã hãm hiếp Thẩm Tương. Nhưng khi tôi nhìn thấy người được cho là tình nguyện viên ấy, tôi phát hiện ông ta không thể là người năm xưa đã cưỡng bức Thẩm Tương được, bởi vì hạ bộ của ông ấy không còn khả năng ấy nữa. Sau khi trở lại, tôi đã lấy trộm tập tài liệu trong cặp của anh T, trong đó có tài liệu về tất cả chúng tôi và tư liệu, số liệu thí nghiệm nhưng không có anh ta. Tôi nghĩ, anh ta vốn không phải là vật thí nghiệm gì cả. Chúng tôi đã bị anh T lợi dụng.” “Người mà anh T để cậu giết tên là gì?” “Châu Chấn Bang, một ông già.” “Cái gì?” Phương Mộc kêu lên giọng thất thanh, “Cậu nói nhanh, anh T trông thế nào?” “Hơn 30 tuổi, chiều cao trung bình, trông rất nho nhã… Ối ối…” Điện thoại bên phía La Gia Hải bỗng nhiên bắt đầu rên rỉ. “Cậu làm sao thế? La Gia Hải, cậu làm sao thế? A lô, a lô…” Tầng 2 nhà hàng ven đường, La Gia Hải run rẩy toàn than dựa vào thành ghế, chốc chốc lại ợ lên mùi hạnh nhân. Cậu ta giãy giụa nâng bình nước trên tay, lại nhìn cái túi ni lon trên bàn, cuối cùng cũng không gắng gượng được nữa, nặng nề ngã xoài ra đất. Gần như đồng thời, cửa tầng dưới bật mở. Mấy giây sau, anh T thở hổn hà hổn hển, thận trọng leo lên cầu thang, vừa lên đã nhìn thấy La Gia Hải nằm phủ phục. Anh ta nhìn cái bình nước đã mở nắp trên tay La Gia Hải, cười khe khẽ. Anh T nhặt chiếc điện thoại dưới thảm lên, kiểm tra số điện thoại vừa gọi, lại nhìn đồng hồ. Sau khi chửi nhỏ một câu, quay người nhanh chóng đi xuống lầu, khi quay lên trong tay đã có một cái thùng to bằng nhựa. Anh ta vấy thứ dung dịch màu hồng trong chiếc thùng nhựa vào các góc của căn phòng. Mùi xăng nồng nặc trong chốc lát bốc đầy hai tầng nhà. Nhìn thấy tập tài liệu đang mở để trên bàn, anh ta nghĩ một lúc rồi tiện tay rút ra một tờ, sau đó vứt tập tài liệu lên xác La Gia Hải. Sau khi tưới đầy xăng lên người La Gia Hải, anh T quay gót thong thả đi xuống cầu thang, dọc đường cũng vẩy đầy xăng. Xuống đến tầng một, cả thùng xăng đầy đã vẩy hết. Anh T mở cửa, móc máy lửa ra, bật lửa châm vào một tờ giấy, lại đúng vào tờ giấy phô tô màu bức ảnh của Thẩm Tương. Khuôn mặt thanh tú của cô thiếu nữ cong queo biến dạng bị ngọn lửa nuốt dần. Anh T vung tay lên, tờ giấy đang cháy rơi xuống vũng chất lỏng dưới đất. Sau khi điện thoại bị ngắt đột ngột, Phương Mộc lòng nóng như lửa đốt lập tức thông báo cho bộ phận trinh sát kỹ thuật tìm ngay vị trí của người gọi điện thoại. Bộ phận trinh sát kỹ thuật nhanh chóng xác định được tọa độ của La Gia Hải. Phương Mộc gọi điện thoại thông báo cho tổ chuyên án đến ngay địa điểm trên, còn mình thì chạy xuống lầu, khởi động xe, kéo còi cảnh sát lao vút đi. Căn cứ vào thông báo tọa độ của bộ phận trinh sát kỹ thuật, vị trí La Gia Hải gọi điện thoại cách cửa Nam đường Hoàn Thành về phía tây khoảng 15km. Phương Mộc vừa tăng ga chạy về địa điểm ấy vừa bấm lại số điện thoại La Gia Hải vừa gọi, lúc đầu không có người nghe, sau đó không thể nào gọi lại được nữa. Phương Mộc nghiến răng kèn kẹt, nhấn mạnh chân ga. La Gia Hải rõ ràng đã gặp sự cố bất ngờ, cậu ta còn sống không? Dự cảm không lành đã nhanh chóng biến thành hiện thực, vừa chạy được 13km, phía trức đang tối om bỗng xuất hiện ánh lửa. Phương Mộc nén lòng, giẫm hết chân ga. Đây là một nhà hàng ven đường, trên bức tường đã bị khói hun đen vẫn hiện rõ hai chữ “Nhà hàng”. Phương Mộc vừa kéo cửa xe xuống, đã bị một luồng khí nóng thốc vào mặt. Anh cởi áo khoác trùm lên đầu, từng bước tiến vào đám lửa. Căn nhà hai tầng đã hoàn toàn bị lửa nuốt chửng, lưỡi lửa phun ra từ các cửa sổ, những thứ bị nó liếm phải đều biến thành than, những tấm kính lớn gặp nhiệt độ cao nổ tung. Trong đám lửa chốc chốc lại vang lên tiếng kính nổ lốp bốp. Phương Mộc cảm thấy cổ họng nóng ran, lông mi cũng như đang bị cuộn lại. “La Gia Hải…” Tiếng gọi của Phương Mộc như lọt thỏm trong khói lửa ngút trời. Phương Mộc chạy đến bên đường, bốc mấy nắm tuyết rắc lên áo khoác, lại lôi theo một cành cây to che lưng từng bước tiến vào nhà hàng nhỏ bé. Vừa tiến được mấy bước, đã bị một người lôi lại. Đó là Biên Bình. Biên Bình một tay che trước trán, một tay nắm khư khư tay áo Phương Mộc lôi lại. “Mẹ cậu, muốn chết à?” “La Gia Hải đang ở trong kia…” Phương Mộc đỏ mặt lên cố gắng giằng tay ra, “Trong tay cậu ra có những chứng cứ rất quan trọng…” Biên Bình không biết lấy đâu ra sức lực đã giữ được Phương Mộc đứng nguyên tại chỗ. Phương Mộc lật người lại giằng ra, Biên Bình đã cho anh một cái thật mạnh. “Mẹ nó, cháy như thế này rồi thì còn cái gì nữa?” Biên Bình hét lên với Phương Mộc, “Cậu hãy nghe lời tôi một chút!” Không biết câu nói đó có tác dụng với Phương Mộc không, nhưng Phương Mộc đã hết cả hơi, anh ngồi bệt xuống đất không nhúc nhích. Thở một lúc lấy sức, sau đó Phương Mộc nói nhỏ: “Gọi đội phòng cháy đến dập lửa!” Đằng sau anh, ngọn lửa to lớn đang tận tình hết sức nuốt gọn cái nhà hàng vào trong lòng như quyết tâm thiêu sạch tất cả.