Cuồng Vọng Phi Nhân Tính

Chương 31: Chương 31: Súng






Việc bí mật theo dõi đối với bốn người là Khương Đức Tiên, Hoàng Nhuận Hoa, Đàm Ký, Quách Ngụy đã tiến hành được một thời gian. Tổ chuyên án tin rằng tổ chức hỗ trợ giết người này sớm muộn gì cũng sẽ lại gây án. Để không xảy ra tình trạng đánh rắn động cỏ, họ chủ yếu cho định vị qua điện thoại di động rồi mới cử người theo dõi. Mấy ngày sau, bộ phận trinh sát kỹ thuật cung cấp một tin rất có giá trị: Vào hồi 12 giờ hôm ấy, Quách Nhụy dùng điện thoại liên lạc với Khương Đức Tiên 2 phút 37 giây, nội dung cụ thể không rõ. Đây là một tin làm chấn động lòng người. Tổ chuyên án nhanh chóng phán đoán, hai người này có khả năng sẽ gặp nhau và triệu tập những người khác trong tổ chức. Nếu chúng chuẩn bị gây án trong đêm nay thì các thành viên khác cũng sẽ đồng thời xuất hiện. Nhưng lúc này lại chính là thời gian trước giao thừa tết dương lịch, tình hình thiếu lực lượng phát sinh. Tổ chuyên án quyết định rút số trinh sát viên đang theo dõi những đối tượng khác về, chỉ theo dõi qua điện thoại di động, còn lại tập trung bố trí lực lượng cảnh sát đặc nhiệm đợi lệnh, hi vọng có thể cất vó gọn một mẻ, làm tan rã hoàn toàn tổ chức này. Khoảng 18 giờ 30 phút, Quách Nhụy ra khỏi công ty, gọi taxi đi về phía bắc, một tốp cảnh sát lập tức lặng lẽ bám theo. Gần như đồng thời, một tổ trinh sát khác báo về, Khương Đức Tiên cũng rời khỏi văn phòng luật sư lái xe về hướng bắc. Nửa tiếng sau hai người này gặp nhau ở nhà hàng Hồ Nam. Sau khi vào phòng số 210 thì không thấy ra nữa. Tổ chuyên án cử hai trinh sát đóng vai trò khách hàng đến ăn ở phòng 213 đối diện, theo dõi chặt chẽ sự ra vào của khách ở phòng 210. Đồng thời, sau khi đã làm việc với chủ nhà hàng, một trinh sát đóng giả làm nhân viên phục vụ bưng bê đồ ăn vào phòng. Tin tức báo về: Trong phòng 210 chỉ có Quách Nhụy và Khương Đức Tiên, ngoài ra không có ai khác. Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, hai giờ sau, phòng 210 vẫn không có thêm người vào. Khoảng 21 giờ 20 phút, Khương Đức Tiên và Quách Nhụy thanh toán tiền rồi đi ra. Họ cùng nhau lên một chiếc xe chạy về hướng đông, nửa tiếng sau lại vào một quán trà. Trịnh Lâm cảm thấy hình như phán đoán không đúng, anh chỉ thị cho cấp dưới tiếp tục hóa trang thành khách hàng và nhân viên phục vụ đồng thời tiến hành giám sát. Lại liên hệ với bộ phận trinh sát kỹ thuật, tin tức phản ánh lại là: Điện thoại di động của Đàm Ký và Hoàng Nhuận Hoa vẫn mở, chúng vẫn ở nơi ở và làm việc của mình. Trịnh Lâm nghĩ một lúc, chỉ thị cho người trinh sát đang đóng giả làm nhân viên ở quán lấy lý do đưa tặng phẩm vào lại phòng một lần nữa, cố gắng nghe được nội dung hai người bàn bac. Nhưng bọn họ, trao đổi với nhau rất nhỏ, khi thấy phục vụ vào thì không nói gì nữa. Lại thất bại một lần nữa. “Đây là cái trò quỷ quái gì vậy?” Biên Bình ngồi trong xe chỉ huy hút thuốc liên tục, mặt ủ mày chau cố gắng suy nghĩ. Thời gian đã gần đến nửa đêm, xem lại thời gian gây án mấy lần trước đều vào lúc gần sáng, tổ chuyên án không dám rút quân về, đành phải tiếp tục chờ đợi. Phương Mộc ngồi trầm tư ở ghế sau. Càng nghĩ anh cảm thấy hai người này không có vẻ như đang hội họp với những người khác. Do dự một lúc, anh mở cửa xe nhảy xuống. Mấy phút sau, Phương Mộc thở hồng hộc chạy trở lại, vừa trèo lên xe vừa nói: “Khả năng chúng ta trúng kế rồi!” Vừa nãy, Phương Mộc đã xuống đường dùng điện thoại công cộng gọi vào máy di động của Đàm Ký và Hoàng Nhuận Hoa có khả năng để máy di động đang bị theo dõi ở nhà, còn bọn chúng thì sớm bỏ đi. Nói một cách khác, hai tên này đã thoát rồi! Điệu hổ ly sơn! Tổ chuyên án để một người ở lại tiếp tục theo dõi Khúc Nhụy và Khương Đức Tiên, những người khác lập tức lên đường. Vừa khởi động xe đã phát sinh vấn đề mới, nếu như các thành viên khác của tổ chức này bắt đầu gây án thì sẽ phải tìm bọn chúng ở đâu? “Phía tây!” Biền Bình chỉ vào bản đồ, “Chúng điều chúng ta đến phía đông, chắc chắn địa điểm gây án sẽ ở phía tây.” Phía tây. Cửa chính của bệnh viện thuộc trường đại học Y. Một chiếc xe bảy chỗ màu trắng đỗ bên kia đường đối diện với cổng chính bệnh viện khoảng 200 mét. Anh H tay cầm vô lăng, tinh thần rất phấn chấn, dáng vẻ háo hức như muốn được ra tay. Anh Đ ngồi bên ghế phụ, chốc chốc lại nhìn ngó hai bên đường. “Vẫn chưa được à?” “Đợi thêm chút nữa.” Anh Đ nhìn vào cổng bệnh viện thấy vẫn còn nhiều người qua lại, “Q vừa điện thoại cho tôi, cảnh sát vẫn đang tập trung theo dõi đằng ấy, đừng lo lắng.” “Không dùng điện thoại riêng của cô ấy à?” “Cái ông này!” Anh Đ đẩy anh H một cái, “Ông cho rằng Q cũng vụng về như ông sao?” “Có chuyện gì thế?” Người cảnh sát đứng phía sau chẳng nề hà gì chiếu đèn pin vào mặt anh Đ, “Các anh đỗ ở đây làm gì?” “Đợi người!” “Đợi người à?” Người cảnh sát đứng trước cau mày, “Đợi ai?” “Người nhà tôi đang điều trị ở đây, hôm nay xuất viện.” Anh H nhìn về phía bệnh viện hất hất hàm. “Ra viện giờ này à?” Người cảnh sát đứng phía trước mặt đầy nghi ngờ, đang định hỏi tiếp thì người cảnh sát đứng phía sau bỗng giơ tay kéo tay anh, sau khi dùng đèn pin chiếu rọi nhanh trong xe, anh lùi lại, tay phải đặt lên bao súng sau lưng. “Tất cả mọi người, xuống xe ngay!” anh ra hiệu cho đồng đội rút súng, “Mau lên!” Người cảnh sát chưa dứt lời, tay trái anh H bỗng thò ra ngoài cửa xe, một khẩu súng ngắn lừng lững xuất hiện ! “Pằng!” Tối nay Lỗ Húc trực ban. Sau khi xem xét nhật ký trực ban ban ngày đang chuẩn bi mang đi nộp thì anh nghe thấy trên lầu vang lên tiếng chân chạy rầm rập. Anh vội vàng chạy ra ngoài hành lang và nhìn thấy những chiến sỹ của trung đội đặc nhiệm vũ trang đầy mình đang chạy xuống. Lúc đó, chiếc máy vô tuyến trên vai một chiến sỹ đặc nhiệm đang vang lên một giọng nói gấp gáp: “… Các đơn vị chú ý. Kẻ tình nghi đang chạy theo từ đường Vĩnh Thái hướng về phía bắc… Chú ý, kẻ tình nghi có thể mang theo súng… “ Lỗ Húc kéo giật anh ta lại, “Xảy ra chuyện gì thế”?” Người chiến sỹ nọ đang vội vàng chấp hành mệnh lệnh nên chỉ nói vội một câu: “Hai cảnh sát tuần tra phát hiện thấy La Gia Hải tại bệnh viện thuộc trường đại học Y,” rồi nhanh chóng vọt ra cửa. Lỗ Húc đứng ngây tại chỗ một lúc, bỗng nhảy dựng lên như một con báo, chạy thẳng ra bãi để xe. Trịnh Lâm đặt bộ đàm xuống, ánh mắt lộ vẻ vui sướng như điên tưởng chừng không thể ngăn lại được. “Phát hiện La Gia Hải rồi, ở khu vực bệnh viện thuộc trường đại học Y.” “Cái gì?” Biên Bình và Phương Mộc không hẹn mà cùng bổ về phía trước. “Có mấy người? Làm thế nào phát hiện được?” “Hai cảnh sát tuần tra đã phát hiện thấy, tất cả có ba tên kể cả La Gia Hải.” Trinh Lâm lập tức liên lạc với tổ cảnh sát đang theo dõi Khương Đức Tiên và Quách Nhụy, “Hãy bám sát bọn chúng cho tôi! Tuyệt đối không được để mất dấu vết, nghe rõ chưa!” Hạ lệnh xong, Trịnh Lâm giục lái xe chạy nhanh hơn nữa. “Vòng vây lớn đã hình thành rồi.” Trịnh Lâm mở to đôi mắt, dáng vẻ rất mãn nguyện. “Lần này để xem chúng nó chạy đi đâu!” Chiếc xe bảy chỗ màu trắng lao như bay trên đường phía sau chừng 300 mét, một chiếc xe cảnh sát kéo còi ú đang vội vã bám theo. Anh H sắc mặt tái xanh, tập trung chú ý con đường phía trước, anh Đ ở cạnh kinh hồn bạt vía. “Làm sao anh lại có súng?” Anh H không trả lời, chân ga đột ngột tăng lên, tốc độ của chiếc xe bảy chỗ gần như đạt tới mức tối đa. Anh Đ nhìn bộ mặt đáng sợ của anh ta, không dám hỏi lại, lấy tay đánh mạnh vào đầu mấy cái, tự buộc mình im lặng. “Hãy chạy ra ngoại thành.” “Không được!” Anh H chốc chốc lại nhìn vào gương chiếu hậu, “Lúc này tất cả các cửa ra vào thành phố chắc chắn bị phong tỏa cả rồi.” Đúng vậy, cùng đồng thời với cuộc tháo chạy của bọn chúng, bộ phận cảnh sát giao thông đang thông qua các camera ở các ngã tư theo dõi và thông báo cho cảnh sát hướng bỏ chạy của chiếc xe bảy chỗ. Những con đường chủ yếu thông ra bên ngoài cũng đã bị cảnh sát khống chế. “Làm thế nào bây giờ?” Ang Đ đã rối bời cả lên, “Lần này xong cả lũ …” “Các anh hãy im miệng đi!” Tiếng La Gia Hải bỗng vang lên ở ghế sau; “T, là tôi đây, chúng tôi bị cảnh sát phát hiện rồi … đúng, cảnh sát đang đuổi theo chúng tôi…” Anh Đ quay đầu lại, La Gia Hải đang nói chuyện điện thoại. “Vâng, tôi hiểu rồi.” La Gia Hải gấp điện thoại lại. “H, hãy chạy theo con đường nhỏ, các đường lớn không an toàn nữa.” Anh H ừ một tiếng, đến ngã tư tiếp theo anh ta bất ngờ đánh tay lái về bên phải. Đã năm phút trôi qua, cảnh sát giao thông không thông báo tin tức về hướng chạy trốn của chiếc xe bảy chỗ. Chỉ có báo cáo của cảnh sát trên đường bám theo đuôi báo về, những kẻ tình nghi chạy vào khu vực thành phố cũ. “Mẹ nó chứ, tình hình này không hay rồi.” Trịnh Lâm đập tay vào cửa xe. Thành phố cũ là khu vực của lều lán, đường nhỏ hẹp, địa hình vô cùng phức tạp, rất bất lợi cho việc vây bắt. Những kẻ tình nghi một khi đã vào được khu thành phố cũ, bất kỳ lúc nào cũng có thể bỏ xe tháo chạy, khả năng trốn thoát rất cao. Trịnh Lâm nghĩ một lát, lại cầm máy vô tuyến: “Tiếp tục vây bắt, trọng điểm là ở thành phố cũ. Nếu phát hiện những kẻ tình nghi không được hành động tùy tiện, phải báo ngay vị trí của bọn chúng sau đó đợi chi viện. Điều động thêm một số chiến sĩ, yêu cầu bộ đội vũ trang phối hợp.” Biên Bình nhíu chặt lông mày, trước tình hình hiện nay, kẻ lái xe có thể là Hoàng Nhuận Hoa, tên này trình độ lái xe giỏi, lại thông thuộc địa hình thành phố, khả năng trốn thoát không phải là không có. Tin xấu lại truyền về, mười phút sau, cảnh sát trên chiếc xe bám đuôi báo cáo mục tiêu đã biến mất, nhưng cũng kịp xác định vị trí cuối cùng trước khi chúng trốn thoát. Trịnh Lâm ra lệnh tất cả cảnh sát hiện có lập tức bao vây toàn bộ khu vực, tiến hành kiểm tra từ ngoài vào. Đây là khả năng cuối cùng. Nếu như những kẻ tình nghi sau khi thoát khỏi cuộc truy đuổi tìm nơi vắng vẻ bỏ lại xe ô tô, sau đó chia nhau bỏ trốn thì công tác truy tìm càng thêm khó khăn. Trong phút chốc, những người trong xe chỉ huy không ai nói gì, chiếc máy bộ đàm trong tay Trịnh Lâm cũng chỉ vang lên những âm thanh hỗn tạp của sóng vô tuyến. Trước mắt, hình như ngoài việc cấp tốc truy đuổi ở khu vực được thông báo, không còn khả năng nào có thể tiến hành được, sắc mặt Trịnh Lâm tái đi, những người khác cũng tỏ ra rất bực tức, mười mấy phút trước còn cho rằng có thể bắt gọn tổ chức này, không ngờ trình độ xảo quyệt của bọn này vượt xa cả sự tưởng tượng. Phương Mộc đờ đẫn như cây gỗ nhìn ra ngoài cửa xe, lẽ nào lần này lại để tuột mất La Gia Hải? Đột nhiên, trong máy bộ đàm chợt vang lên giọng nói rành rọt: “C09748 gọi tổng đài, C09748 gọi tổng đài?” Trịnh Lâm khẽ giật mình, anh vội vàng ấn vào máy bộ đàm: “Tôi là Trịnh Lâm, có tình hình gì không?” “Tôi là cảnh sát C09748, phát hiện xe của những kẻ khả nghi chạy trên đường Xương Thịnh, đang chạy từ hướng nam về phía bắc, xin báo cáo lại, phát hiện ra xe của những kẻ khả nghi chạy trên đường Xương Thịnh, đang chạy từ hướng nam về phía bắc …” “Tiếp tục bám sát, không được tùy tiện hành động, thường xuyên duy trì liên lạc!” Trịnh Lâm lập tức hạ lệnh cho các đơn vị khẩn trương tập trung về quanh khu vực đường Xương Thịnh, chuẩn bị vây bắt. Hạ lệnh xong, Trịnh Lâm quay đầu lại phấn khởi nói: “Lúc về kiểm tra xem thằng cha kia là thằng nào, ghi công cho hắn.” “C09748 …” Phương Mộc khẽ nhẩm trong mồm, bỗng nhiên anh trợn tròn mắt lên, đây chẳng phải là số hiệu của Lỗ Húc sao?” Cắt đuôi được chiếc xe cảnh sát bám phía sau, cả ba người đều thở phào nhẹ nhõm. Ahh H tỏ ra rất tự đắc. “Thằng nhóc kia có dám đua xe cùng ông nữa không?” “Đừng có vội đắc ý sớm!” La Gia Hải mở máy điện thoại, “Anh T, chúng tôi bỏ xe lại chia nhau trốn đây.” Khi hai người còn lại không dám chậm trễ, đang giảm dần tốc độ tìm một chỗ thích hợp để bỏ xe lại thì bỗng nghe có tiếng còi ú của xe cảnh sát, trong khoảnh khắc, chiếc xe mô tô cảnh sát đang từ phía sau đã đuổi tới. Lỗ Húc đã đoán được ý đồ của những kẻ tình nghi, bọn chúng giảm tốc độ để tìm chỗ bỏ xe lại, nếu chúng chia nhau ra bỏ trốn thì sẽ rất khó khăn cho công tác vây bắt, bắt buộc phải tìm cách giữ chúng ở trên xe chờ chi viện rồi tiếp tục hành động. Chiếc xe bảy chỗ quả nhiên lại tăng tốc bỏ chạy. Lỗ Húc từ phía sau giữ một khoảng cách nhất định, tiếp tục đeo bám. “Mẹ kiếp!” Anh Đ cuống lên, giật lấy khẩu súng anh H vừa dùng để ở nắp tap-lô, mở cửa xe, nhằm Lỗ Húc bóp cò. Súng không nổ. Nhưng Lỗ Húc dưới ánh trăng đã nhìn thấy cái vật đang cầm trên tay kia chính là một khẩu súng! Trong chớp mắt, anh đã không còn tình trạng né tránh mà nhấn mạnh tay ga cho chiếc mô tô cảnh sát vượt lên. “Dừng lại! Tất cả xuống xe ngay!” Lỗ Húc một tay nắm ghi đông, tay kia chỉ vào cửa xe ô tô, “Nộp súng ngay!” “Mẹ kiếp, tại sao súng lại không nổ?” Anh Đ tức lồng lộn tháo khẩu súng ra. Anh H đang mắm môi mắm lợi, bỗng nhiên đánh tay lái thật mạnh về bên phải, chiếc xe bảy chỗ tạt về phía chiếc mô tô cảnh sát. Lỗ Húc đạp phanh, chiếc mô tô giảm tốc độ, thuận đà chuyển sang bên trái ô tô. “Hãy trả súng cho ta – Giao nộp ngay!” Anh H gần như phát điên, lại lồng lộn lao sang bên trái, Lỗ Húc một lần nữa nhanh chóng tránh được. Một loạt xe đạp bên đường bị xe bảy chỗ đâm đổ, những mảnh vỡ bay lên đập vào người Lỗ Húc, nhưng anh không hề cảm thấy đau đớn. Trên con đường nhỏ hẹp, chiếc ô tô bảy chỗ và chiếc xe mô tô cảnh sát thi nhau đâm tránh, một bên muốn giành lại khẩu súng bị mất, một bên cố gắng tìm cách chạy trốn. Cả hai đều muốn dồn nhau vào chỗ chết mà không biết rằng con đường này sắp đoạn cuối, phía trước không xa là một cây cầu. Trong mắt anh H không có con đường phía trước, chỉ có người cảnh sát đang hết lao bên phải lại lạng sang trái. Qua ánh trăng yếu ớt, anh H ngạc nhiên phát hiên người cảnh sát đang máu chảy đầy mặt. Một ý đồ giết người dần hình thành trong đầu. Được, mày nhất định liều chết truy đuổi, ông mày sẽ cho mày được toại nguyện! Anh H chờ cho chiếc mô tô xuất hiện lại bên phải xe ô tô, bèn nghiến răng đánh vô lăng liên tiếp hai lần liền, nhằm phía chiếc mô tô đâm tới … Anh ta không nhìn thấy phía trước là chiếc trụ cầu bằng xi măng. Khi cảm nhận thấy, anh H theo bản năng tránh về bên trái, nhưng đã không kịp nữa rồi. Đầu bên phải của xe bảy chỗ đâm mạnh vào trụ cầu. Cả chiếc xe quay ngang, quán tính quá lớn khiến nó lật liên tiếp mấy vòng. Lỗ Húc vội vàng đạp phanh, ngay lập tức xe mô tô cũng bị mất thăng bằng. Người, xe cùng bay lên, đập vào chiếc xe bảy chỗ vừa bị lật rồi đổ xoài ra. Mấy phút trôi qua mà dài như hàng thế kỷ. Anh H là người tỉnh dậy đầu tiên. Anh ta đang cố gắng mở khóa dây an toàn trong chiếc xe nằm nghiêng. Vừa lau máu trên mặt, anh H nhìn thấy bên kính chắn gió có một lỗ hổng lớn. Anh Đ ở bên cạnh không biết đã đi đâu. Không kịp nghĩ nhiều, anh H vội vàng bò ra ngoài xe. Nghe thấy tiếng kêu la của La Gia Hải anh quay lại kéo anh ta ra. Hai người đứng run rẩy trên cầu, dưới ánh sáng của chiếc đèn xe còn sót lại, La Gia Hải nhìn xung quanh, trên đường đầy những mảnh vụn của chiếc xe đổ, “Anh Đ đâu?” “Không biết. Không thể bỏ anh ta ở đây được, mau, mau tìm anh ta ngay.” Hai người lảo đảo nhìn bốn xung quanh, vừa đi vừa gọi nhỏ: “Đ, anh ở đâu?” Không có tiếng trả lời. Anh H loạng choạng đi về phía bên cầu, dưới cầu tối om không nhìn thấy gì. “Có thể nào…” anh ta chỉ tay xuống dưới cầu, giọng run rẩy, “Đ có thể rơi xuống dưới này không?” Nói chưa dứt lời, anh H bỗng cảm thấy hai chân mình bị ôm chặt. Đó là một cảnh sát! Anh H vừa kinh ngạc vừa tức giận, cố gắng thoát khỏi người cảnh sát. Người cảnh sát nằm trên cầu hướng về phía sau, đầu và mặt đầy máu, đang thở thoi thóp nhưng vẫn đang cố gắng giẫy giụa bò lên, tay nắm chặt chân đối phương. “Không … không được đi, hãy trả … cho tôi!” Anh H nhấc chân lên đạp vào ngược người cảnh sát, trong tiếng chửi đã thấy nghèn nghẹn: “Tao có giết bố mẹ hay vợ con mày đâu? Vì sao không buông tao ra! Vì sao?” Giọng nói đứt quãng vang lên rất rõ ràng, ngực người cảnh sát lún xuống, tiếng rên hừ hừ trong cổ họng, một tay vẫn cố gắng tóm vào không trung. La Gia Hải vô cùng lo lắng nắm lấy vai anh H kéo về phía sau, “Anh điên à? Không đánh nữa chúng ta mau chạy thôi!” Anh H đầu tiên là kinh sợ sau đó trong lòng đầy tuyệt vọng, anh ta quay người đẩy La Gia Hải một cái, “Chạy mau!” La Gia Hải loạng choạng lùi về phía sau hai bước, lăn xuống sườn dốc bên cầu. Khi anh H quay người trở lại, trước mặt đã tràn ngập ánh đèn pin lấp loáng, kỳ lạ một điều, anh ta cảm thấy trong lòng bình tĩnh vô cùng. Anh ta cúi xuống nhặt một mảnh kính vỡ, kề vào cổ người cảnh sát, vừa kêu to một câu: “Không được lại gần!”, vừa dứt lời thì tiếng súng vang lên. Hoàng Nhuận Hoa ngã nhào xuống đất, toàn thân giãy giụa, trước khi mất hết ý thức, anh ta bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ quái: Nếu như có cơ hội, anh ta sẽ nói với mọi người, khi trúng đạn không đau đâu, chỉ giống như đẩy mạnh một cái, ngoài cảm giác nóng bỏng vụt đến, tiếp theo sẽ là lạnh buốt đến tận tim gan. Phương Mộc không chờ cho xe dừng hẳn đã nhảy xuống, anh đẩy những người mặc sắc phục trước mặt ra, chạy thẳng đến hiện trường. Một khoảng cách không đến 200 mét mà như dài vô tận, anh nhìn thấy xác chiếc mô tô, một dự cảm chẳng lành cứ lớn dần lên. Xác Hoàng Nhuận Hoa đã bị những đội viên đặc nhiệm vây quanh, mấy khẩu súng chĩa vào bộ mặt đã mất hết thần sắc. Người bị thương duy nhất trên hiện trường mặt mũi hoàn toàn thay đổi nhưng Phương Mộc vẫn nhận ra đó là Lỗ Húc qua số hiệu cảnh sát trên ngực anh. Lỗ Húc bị thương rất nặng, xương ngực bị lõm xuống một cách đáng sợ. Phương Mộc không dám động vào cậu ta dù rất nhẹ nhàng, anh gọi to bên tai: Lỗ Húc, Lỗ Húc …” Miệng Lỗ Húc bỗng nhiên hơi động đậy, tiếp đó là những bong bóng đỏ máu tràn ra. Phương Mộc trong lòng lạnh băng, khả năng xương sườn gẫy đã đâm vào nội tạng. Phương Mộc cất tiếng gọi thất thanh: “Xe cấp cứu nhanh lên, mau gọi xe cấp cứu!” Bỗng nhiên một giọng yếu ớt phát ra từ miệng Lỗ Húc: “Súng… súng…” Phương Mộc vội vàng tìm xung quanh, nhưng mặt đất đầy những linh kiện và mảnh vỡ, biết tìm súng ở đâu đây? Bống nhiên, Phương Mộc nhìn thấy chiếc xe bảy chỗ lật nghiêng nằm cách đó không xa anh chợt bừng tỉnh. “Mau! Mau! Mau!” Anh cuống đến nỗi nói không ra lời, “Mau ra xe tìm khẩu súng!” Mấy cảnh sát đặc nhiệm vội vàng chạy ra xe. Phương Mộc cúi đầu, vừa lau bọt máu đang không ngừng chảy ra trên miệng Lỗ Húc vừa lẩm bẩm: “Không sao đâu… không sao đâu… cẫu hãy cố gắng lên…” Mắt Lỗ Húc đã không mở được nữa, toàn thân giãy giụa yếu ớt, cánh tay đang nắm chặt Phương Mộc cũng lạnh dần. Mấy phút sau, một cảnh sát đặc nhiệm hô to: “Tìm thấy rồi!”, thế rồi anh ta rẽ đám đông mang món đồ nặng trình trịch ấy đặt vào tay Phương Mộc. Lỗ Húc đang trong tình trạng mê man, nghe thấy tiếng hô thì hé mở mắt đã bị máu me dính chặt, con ngươi đã thất thần bỗng vụt sáng. Phương Mộc thì ngẩn người chăm chú nhìn khẩu súng trong tay. Đây là khẩu súng dùng để phát lệnh được cải tạo từ súng bắn bằng thuốc súng. Tay Lỗ Húc xòe ra, giọng tăng lên rất nhiều, “Súng…, súng…” Đầu óc Phương Mộc hoàn toàn trống rỗng, mắt nhìn vào bao súng bên người cảnh sát tuần tra. Anh chẳng nói chẳng rằng vòng qua người cảnh sát tuần tra, đưa tay ra rút khẩu súng. Người cảnh sát tuần tra theo bản năng muốn ngăn anh lại, nghĩ một lúc, lại lặng lẽ cởi dây súng trên người ra. Phương Mộc đưa khẩu súng vào tay Lỗ Húc, nói to: “Tìm thấy súng rồi, Lỗ Húc, tìm thấy súng rồi!” Mắt Lỗ Húc đã không thể tụ vào tiêu điểm được nữa nhưng sức mạnh trong tay thì lại mạnh hẳn lên, anh như muốn ôm khẩu súng vào lòng. “Tôi..” Một nụ cười rất khó cảm thấy đang từ từ nở ra trên môi, “Coi như…” Nói chưa xong câu định nói, ánh sáng chói lọi trong mắt người cảnh sát mang số hiệu C09748 đã trở nên u ám, rồi dần dần biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.