Hai người ngồi một lúc, di động Thẩm Thần Bằng vang lên, hắn nhìn thoáng qua, liền lôi kéo An Noãn đi ra ngoài.
Mạc Trọng Huy giờ phút này đứng ở ven đường dưới gốc cây đại thụ, dưới đèn đường mờ nhạt, bóng dáng của anh có vẻ vô cùng cao lớn.
“Thẩm Thần Bằng, anh phản bội em!” An Noãn gần như nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Thần Bằng gõ đầu cô một cái, cười nói, “Thật không lễ phép, cũng không gọi anh trai.”
“Em không anh trai như vậy, thường độc ác với em gái, anh với Mạc Trọng Huy cùng là một loại người, về sau em không tin anh nữa.”
Mạc Trọng Huy đã sải bước đi về phía bọn họ.
An Noãn muốn trốn đi, nhưng Thẩm Thần Bằng giữ chặt vai cô.
Lúc Mạc Trọng Huy đi tới, một tay Thẩm Thần Bằng đẩy An Noãn vào trong lòng Mạc Trọng Huy.
“Huy tử, em gái tôi giao cho cậu, đêm nay không trở về nhà cũng không sao, cha tôi không ở nhà, lão gia tử cũng ngủ, sáng sớm ngày mai cậu đưa con bé trở về thì không có ai phát hiện.”
“Thẩm Thần Bằng!” An Noãn gào thét, tức giận đến hận không thể đi lên đánh hắn, nhưng tay Mạc Trọng Huy gắt gao ôm eo của cô, cô làm thế nào cũng không giẫy ra được.
Thẩm Thần Bằng chậc chậc lưỡi, cười nói, “Nhóc con, đừng quá mạnh mẽ, phụ nữ vẫn nên dịu dàng một chút, càng làm người ta yêu mến, đàn ông đều thích phụ nữ như chim nhỏ nép vào người.”
“Thẩm Thần Bằng, anh không phải là người, em sẽ gọi điện thoại cho cậu hai.”
An Noãn mới vừa lấy điện thoại di động ra, bị Mạc Trọng Huy đoạt đi.
Thẩm Thần Bằng đi đến trước mặt Mạc Trọng Huy, vỗ nhẹ nhẹ bả vai anh, sâu xa nói: “Giao cho anh, đừng quên thiếu tôi một lần, cha tôi thật không ở nhà, qua vài ngày nữa mới có thể trở về, người tốt nhất phải nắm chắc.”
Mạc Trọng Huy cảm kích trả về cười một tiếng.
Thẩm Thần Bằng trước khi đi, vẫn còn không quên dặn An Noãn: “Nhóc con, một vừa hai phải, đừng quá quắt, có việc gọi điện thoại cho anh.”
Thẩm Thần Bằng sau khi rời đi, An Noãn mới càng rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của Mạc Trọng Huy, lồng ngực anh luôn luôn ấm áp như vậy, giống như có thể đuổi bóng đêm rét lạnh đi.
“Mạc Trọng Huy, buông tay ra.”
An Noãn gầm nhẹ một tiếng, đường phố yên tĩnh giọng của cô có vẻ rất chói tai.
Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, cánh tay dài gắt gao ôm cô vào trong ngực, môi hôn lên tóc cô, giọng nói từ tính ở đỉnh đầu cô vang lên, “Anh nhớ em, cậu hai em không cho anh đến nhà họ Thẩm.”
“Mạc Trọng Huy, tôi sẽ cho gọi điện thoại cậu hai.”
“Không cần gọi, gọi chỉ sợ đời này anh cũng không thấy được em.”
An Noãn hừ hừ.
“Bảo bối, anh yêu em.”
Giọng Mạc Trọng Huy hùng hậu như một tiếng sét, làm cả người An Noãn từ trong ra ngoài cháy sém, thằng nhãi này có thể nói ra lời buồn nôn như vậy, quả thực không giống anh.
An Noãn còn đang tại buồn bực, một tay Mạc Trọng Huy nâng cao cằm của cô, cúi người ngậm chặt lấy môi phấn nộn của cô.
An Noãn phản kháng có điều kiện cắn môi anh, Mạc Trọng Huy có chút tức giận, “Em có thể dịu dàng một chút không?”
“Tôi vốn không phải là người dịu dàng, anh tìm người khác đi.”
Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ buộc chặt cánh tay, gắt gao ôm cô vào trong ngực. Hơi thở ấm áp quét qua bên tai của cô: “Không hôn, thì để cho anh ôm một lúc.”
Mạc Trọng Huy ôm cô trở thành một loại lạc thú, cứ lẳng lặng ôm như vậy.
“Mạc Trọng Huy, có phải anh quá nhàm chán không, có thể buông ra không.”
Anh thỏa mãn buông lỏng tay, bàn tay nắm lấy tay nhỏ bé của cô, nắm ở lòng bàn tay thật chặt.
“Anh đưa em đi ăn khuya, muốn ăn cái gì?”
An Noãn nhướng mắt, “Vừa rồi Thẩm Thần Bằng đã đưa tôi đi ăn.”
Mạc Trọng Huy cúi đầu cười ra tiếng, tiếng cười thật là sang sảng.
“Vậy em theo anh cùng ăn một chút, đã vài ngày chưa ăn cái gì.”
Mạc Trọng Huy nói không chút nào khoa trương, nhớ cô nghĩ đến ăn cũng ăn không vô, ngủ cũng không ngủ được. Anh rất bất đắc dĩ thở dài, ảnh hưởng của cô nhóc kia với mình càng lúc càng lớn rồi.
Mạc Trọng Huy lái xe đưa An Noãn đến nhà hàng tư nhân, sắp rạng sáng, chủ nhân nhà hàng này giống như bất cứ lúc chuẩn bị vì Mạc Trọng Huy làm một bàn thức ăn ngon.
“Làm phiền anh rồi.” Mạc Trọng Huy hiếm khi khách khí với người khác như vậy.
Rất nhanh, ông chủ tự mình mang thức ăn lên, đầy một bàn, An Noãn ngửi mùi vị này, cũng cảm thấy có chút thèm.
“Có muốn ăn một chút không?” Anh nhíu mày hỏi, dễ dàng nhìn thấu tâm tư của cô.
An Noãn lắc lắc đầu, lạnh lùng hừ nói, “Giảm béo, không cần dụ dỗ tôi.”
Anh cúi đầu cười rất sang sảng, đưa tay sờ đầu cô, “Đã rất gầy, béo một chút mới tốt.”
Anh nói xong múc cho cô nửa bát cơm, cuối cùng An Noãn nhịn không được, bắt đầu ăn.
Dường như khẩu vị Mạc Trọng Huy rất tốt, ăn rất nhiều. An Noãn cũng ăn xong nửa bát cơm. Vậy mà có một ngày, bọn họ hòa bình như vậy, bình tĩnh ăn một bữa cơm.
An Noãn có ảo giác, giống như về tới Giang Thành, ở mấy ngày biệt thự nhỏ kia, trên bàn cơm thường xuyên có hai người bọn họ.
“Tối hôm nay đến chỗ anh đi.”
Mạc Trọng Huy đột nhiên nói một câu, An Noãn tức giận gào thét về phía anh: “Mạc Trọng Huy, anh coi tôi là cái gì hả?”
“Được được được, anh đưa em về nhà.”
Mạc Trọng Huy không dám ép cô quá, cô nhóc kia đồng ý bình tĩnh cùng anh ăn bữa cơm, anh đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
- -
Trên đường Mạc Trọng Huy đưa cô trở về, An Noãn ngồi ở trên xe anh ngủ thiếp đi, ngủ rất yên ổn.
Xe dừng ở bên ngoài nhà họ Thẩm, Mạc Trọng Huy không nỡ đánh thức cô.
Cũng chỉ có lúc này, cô mới an tĩnh, anh mới có thể ngắm gương mặt cô thật kỹ.
Đã nhiều năm như vậy, cô một chút thay đổi cũng không có, làn da trắng nõn mềm mại vẫn như cũ, lông mi dài ngay cả ngủ thiếp đi cũng chớp chớp, chẳng biết từ lúc nào, trên gương mặt xinh đẹp này không còn tươi cười. An Noãn trước kia vui vẻ lạc quan, không tim không phổi cười đùa. Anh nhớ rõ có một năm sinh nhật của cô, anh bận đến mười hai giờ đêm, trợ lý nói cho anh hôm nay là sinh nhật An tiểu thư, anh lập tức gửi tin nhắn cho cô, bốn chữ đơn giản 'Sinh nhật vui vẻ', cô nhóc kia giống như đang chờ đợi ở bên cạnh điện thoại di động, lập tức gọi điện thoại cho anh, đầu bên kia điện thoại cô rất vui vẻ mất đi khống chế, cười giống người điên. Lần đầu tiên anh cảm thấy, một người nữ sinh vậy mà có thể cười đến không hề rụt rè.
Cúi người xuống hôn lên môi hồng mềm mại của cô, hình dáng môi cô rất đẹp mắt, mỗi lần hôn cô, anh rất thích dùng đầu lưỡi vẽ hình dạng bên ngoài môi cô.
An Noãn chớp chớp mắt, có chút cố hết sức mở ra, thấy gương mặt Mạc Trọng Huy phóng đại, cô lập tức tỉnh táo.
“Mạc Trọng Huy, anh là cầm thú sao? Anh lại đánh lén tôi.”
Cô còn chưa dứt lời, anh đơn giản quang minh chính đại mạnh mẽ hôn cô.
An Noãn nặng nề cắn anh một cái, cắn chảy ra máu.
Anh bị đau nhíu mày, lập tức không vui nói, “Để cho anh hôn một cái thì đã làm sao? Em tin hay không em phản kháng nữa, anh sẽ ở trên xe muốn em.”
An Noãn tức giận trừng mắt với anh.
Anh mềm lòng xuống, bất đắc dĩ nói, “Không hôn thì không hôn, anh đưa em vào nghỉ ngơi.”
“Không cần, tự tôi đi vào, anh cẩn thận bị bảo vệ bắt.”
Vẻ mặt Mạc Trọng Huy đen lại, nhưng trái lại cô nói sự thật, Thẩm Diệc Minh vì bảo vệ An Noãn, bất kể chuyện gì cũng làm ra được. Nhà họ Mạc ông cũng không để vào mắt, huống chi là Mạc Trọng Huy.
- -
An Noãn chào hỏi với bảo vệ, thật cẩn thận vào phòng, người trong nhà đều đã ngủ, cô sợ hãi lên lầu, tay vừa chạm vào nắm cửa, bờ vai cô bị người từ phía sau vỗ.
Lưng một trận lạnh lẽo, An Noãn xoay người, thấy Thẩm Thần Phong híp nửa con mắt đứng sau lưng cô.
Cô nhẹ nhàng thở ra, kêu rên: “Thẩm Thần Phong, anh làm em sợ muốn chết.”
“Em cho là ai?” Hắn nhíu mày hỏi.
An Noãn không để ý, hỏi: “Anh trễ như vậy còn chưa ngủ, giả thần giả quỷ dọa ai?”
“Em ở bên ngoài lêu lổng với ai? Một cô gái nhà lành, không hiểu cái gọi rụt rè là gì?”
An Noãn xì hắn một cái: “Anh họ Thần Bằng đưa em ra ngoài ăn khuya, em với anh mình ở bên ngoài vui chơi, cũng gọi không rụt rè sao?”
“Thật sao?” Mày hắn đang nhăn thoáng giãn ra: “Thẩm Thần Bằng người đâu?”
“Anh ấy đưa em trở về, sau đó lại đi rồi.”
Tìm kiếm với từ khoá:
Được thanks
Xem thông tin cá nhân Gởi tin nhắn
5 thành viên đã gởi lời cảm ơn tuladen về bài viết trên: 12danang3, Gấu trúc, binbon25, ruacon625494, «Wings»_HànTuyết
Gởi bài 01.06.2016, 20:11
Hình đại diện của thành viên
tuladen
Đại Thần Mộc Hạc Bang Cầm Thú
Đại Thần Mộc Hạc Bang Cầm Thú
Ngày tham gia: 19.01.2015, 23:18
Bài viết: 388
Được thanks: 9363 lần
Điểm: 10.71
Trả lời với trích dẫn
Gởi bài Re: [Hiện đại] Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy - Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất [111/184] - Điểm: 11
111.1 <Tiếp>
“Các em chơi cái gì vậy?”
“Không chơi cái gì, ở câu lạc bộ xem mấy bọn họ chơi mạt chược.”
“Nhàm chán!” Thẩm Thần Phong bĩu môi: “Hắn chỉ có chút lạc thú đó, em có cảm thấy định hướng tình dục của hắn có vấn đề không? Từ khi chia tay với Cố Thu, bên cạnh hắn giống như chỉ có đàn ông.”
An Noãn dừng lại: “Anh nói anh ấy chia tay với ai?”
“Em không biết, một bé gái học viện điện ảnh.”
“Bé gái kia tên là gì?”
Thẩm Thần Phong thuận miệng nói: “Cố Thu, năm đó là anh giới thiệu, lúc hắn mới vừa về nước, anh giới thiệu cho hắn mấy mỹ nữ, để cho hắn chơi đùa, kết quả thằng nhãi này chọn một người thì nói đến tình yêu, nói ra tình cảm, cuối cùng lấy chuyện kết hôn nâng lên mặt bàn, bác hai biết là anh giới thiệu, thiếu chút nữa đánh chết anh.”
Cố Thu, trong lòng An Noãn lặp lại tên này, khó trách vừa rồi tại câu lạc bộ, Thẩm Thần Bằng lại có phản ứng bi thương như thế.
“Bây giờ Cố Thu ở chỗ nào?”
“Còn đang ở Bắc Kinh, năm đó mấy người trong nhà sống chết chia rẽ bọn họ, bọn họ lại yêu chết đi sống lại, về sau không biết nguyên nhân gì, thì đã chia tay. Về sau Cố Thu tốt nghiệp học viện điện ảnh, thành một Tiểu Minh Tinh, làm khách mời tác phẩm điện ảnh và truyền hình không ít, vẫn chưa có thể làm mình tinh lớn. Cô ấy có vẻ thành thật, làng giải trí là nơi phức tạp không rất thích hợp với cô ấy. Nhưng gia cảnh nhà cô ấy không tốt lắm, cần kiếm tiền nuôi gia đình. Thật là đứa bé đáng thương, không phải mệnh Thái Tử Phi, không thể bắt lấy Thái Tử Gia nhà của chúng ta.”
- -
Trở về phòng, An Noãn có chút lo lắng cho Thẩm Thần Bằng, tắm rửa nằm ở trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được, đó là một đoạn tình yêu như thế nào.
Suy nghĩ một chút cô vẫn nên gọi điện thoại cho Thẩm Thần Bằng, điện thoại vang lên thật lâu mới được nhận nghe, giọng nói đầu bên kia có chút hàm hồ, “An Noãn, là em sao?”
“Anh đang ở đâu?”
“Ở quán rượu.”
“Một mình sao?”
Đầu bên kia đơn giản 'Ừ' một tiếng, An Noãn càng lo lắng.
“Anh ở chỗ nào?”
“Shine.”
Cúp điện thoại, An Noãn quyết định đi tìm hắn.
Cô muốn gọi điện cho Mạc Trọng Huy, để cho Mạc Trọng Huy cùng đi với cô, nhưng đã khuya, anh có thể đang nghỉ ngơi rồi. Cô nghĩ đến Thẩm Thần Phong, nhưng lại sợ kinh động đến lão gia tử.
Vì thế một mình lái xe đến Shine, bảo vệ ban đêm có trách nhiệm hỏi cô đi đâu, cô chỉ nói đi đón người.
Bảo vệ rất do dự, dường như không hề muốn cho đi.
An Noãn phụng phịu cố ý phát hỏa, “Tôi đên sân bay đón một người bạn, nếu chậm trễ, người đi mất, các anh phụ trách không?”
Bảo vệ đề nghị cùng đi với cô.
“Các anh không để cho tôi ra ngoài, tôi chỉ còn cách đi tìm lão gia tử, trễ như vậy đánh thức ông cụ, giống như không tốt lắm đâu.”
Bảo vệ không có biện pháp, có chút lo lắng thả đi.
An Noãn lái xe đến chỗ quán bar, quán bar to lớn như vậy, để cho cô đi đâu tìm người.
Ở đại sảnh náo nhiệt tìm một vòng, chi chít người, cô hoàn toàn tìm không thấy.
Cuối cùng vẫn là cầu cứu Mạc Trọng Huy, gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, chỉ vang lên hai tiếng, anh đã nhận nghe.
Nghe âm thanh bên An Noãn rất ầm ỹ, anh cau mày hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Tôi ở Shine, tôi đến tìm Thẩm Thần Bằng, nhưng tôi tìm không thấy anh ấy, anh có thể giúp tôi không.”
Mạc Trọng Huy bị chọc tức, Shine có bao nhiêu phức tạp, người phụ nữ này cũng dám đơn thương độc mã xông tới, ngộ nhỡ ở trong này bị thua thiệt, thì không phải đánh vào mặt anh sao.
“Ở đấy đừng đi đâu, anh đi xuống tìm em.”
An Noãn chỉ đứng một lát, đã có người thô kệch chạy đến gần cô.
“Người đẹp, làm sao chỉ có một mình? Nếu không uống một chén với anh đi.”
Bàn tay hắn đưa đến cằm An Noãn, lập tức vuốt ve An Noãn, ghét bỏ mày cau lại.
“A, tính tình người đẹp không nhỏ nha, anh đây thích loại người như em, mặt ngoài giống phụ nữ trinh tiết, lên giường mới biết được có bao nhiêu dâm đãng.”
An Noãn trầm thấp cảnh cáo: “Nếu anh không muốn rước lấy phiền toái, khuyên anh cách xa tôi một chút.”
“Anh đây không sợ nhất là rước lấy phiền toái, em có biết cha tôi là ai không? Đi họp có thể gặp lão đại đó, như thế nào, theo anh, có vinh hoa phú quý bất tận cho em hưởng thụ.”
An Noãn thoáng nhìn phía xa mặt Mạc Trọng Huy trầm xuống bước đi tới, anh đi có chút vội, thậm chí ngay cả cúc áo sơmi cũng không kịp cài, hai cúc trên cùng, và một cúc áo phía dưới cuối cùng mở ra, ở đèn nê ông ngũ sắc chiếu xuống, có loại gợi cảm nói không nên lời.
Vì không cho vị anh trai này rước lấy phiền toái, An Noãn chạy tới bên cạnh Mạc Trọng Huy.
Cánh tay dài của anh ôm chặt eo nhỏ của cô, con ngươi nguy hiểm nhìn chăm chú vào vị anh trai kia.
An Noãn di dời lực chú ý của anh: “Anh có thể giúp tôi nghĩ biện pháp tìm được Thẩm Thần Bằng không, một mình anh ấy ở trong uống rượu giải sầu này, tôi có chút lo lắng cho anh ấy.”
Mạc Trọng Huy gật gật đầu, anh đã để cho trợ lý Trương đi thăm dò, ở địa bàn của anh tìm một người còn không phải chuyện dễ dàng.
Trợ lý Trương rất nhanh đã chạy đến, nói cho bọn họ, Thẩm nhị thiếu đang ở phòng v1 tầng hai.
An Noãn lên tầng hai, đẩy cửa phòng thuê ra, thấy Thẩm Thần Bằng đã say mê ngã xuống đất, trên sofa trên mặt đất bị anh ói khắp nơi, cả người hắn nằm ở trong đống bừa bãi, ngáy ò ó o.
Mạc Trọng Huy thích sạch sẽ, cái trán nháy mắt hiện đầy hắc tuyến, quay đầu liếc sang một bên.
Anh vỗ vỗ bả vai An Noãn: “Vào phòng anh trước, ở giao cho trợ lý Trương đi.”
“Không được, anh bảo cho tôi làm thế nào yên tâm để anh ấy ở đây được.”
An Noãn thấy trợ lý Trương tìm nhân viên phục vụ tới đưa Thẩm Thần Bằng đến phòng tắm, rất nhanh giúp hắn rửa ráy sạch sẽ, đưa đến một gian phòng ở tầng cao nhất của Shine.
An Noãn cảm khái Mạc Trọng Huy người này thật đúng là biết hưởng thụ, mỗi một gian phòng ở tầng cao nhất đều được trang hoàng hết sức hoa lệ, mấu chốt nhất ngoại trừ Mạc Trọng Huy ra, không có bất kỳ người khách nào có thể đi lên, người này thích sạch sẽ càng ngày càng nghiêm trọng rồi.
Đặt Thẩm Thần Bằng ở trên giường, đắp kín chắn, hắn đột nhiên nói mớ, “Đau, đau...”
An Noãn ngồi ở mép giường, lo lắng hỏi, “Đau ở chỗ nào?”
“Tim, đau lòng.”
Ngực An Noãn chơi chậm lại, năng lượng tình yêu như thế nào để cho một người đàn ông thống khổ thành như vậy, ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng không quên được đau lòng.
Mắt cô nhìn Mạc Trọng Huy ở bên cạnh, trong lòng vô cùng phức tạp, anh không phải cũng từng bởi vì mình mà đau đớn như vậy.
An Noãn giúp hắn dịch chăn, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của hắn, thấp giọng nói: “Anh, cái gì cũng đừng nghĩ, ngủ một giấc thật ngon đi, ngủ thiếp đi sẽ không đau nữa.”
Cũng không biết có phải lời của cô có tác dụng hay không, Thẩm Thần Bằng đã ngủ yên ôn, không nói mớ nữa.
Mạc Trọng Huy đau lòng cho cô, cô nhóc kia cũng đã một đêm không ngủ. Anh nhẹ nhàng ôm bờ vai cô, trầm thấp nói: “Ngoan, vào phòng anh ngủ một lúc đi, ở đây giao cho trợ lý Trương.”
Mạc Trọng Huy ôm An Noãn vào phòng của anh. Thấy cảm xúc cô nhóc kia không tốt lắm, anh bất đắc dĩ an ủi: “Đừng lo lắng cho anh ta, ngủ một giấc sẽ không có chuyện gì nữa.”
An Noãn đột nhiên ngẩng đầu, hai tròng mắt trong suốt gắt gao theo dõi anh, “Mạc Trọng Huy, tôi rời đi bốn năm, anh cũng đã từng đau đớn như vậy sao?”
Anh than thở lắc đầu: “Đâu chỉ từng đau chút ấy! Bốn năm, nhiều ngày như vậy, không có một ngày không nhớ em, không có một ngày có thể ngủ yên ổn, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu đều là bóng dáng của em. Dường như mỗi lúc trời tối đều có thể mơ thấy em, nhưng mơ chẳng phải đẹp, mà là máu chảy đầm đìa, luôn luôn mơ thấy em nằm trong vũng máu, sau đó giật mình tỉnh dậy. Nhiều lần mua vé máy bay muốn đi nhìn em, đều không có dũng khí, sợ sự xuất hiện của anh lại sẽ mang cho em đến đau khổ. Một lần bác sỹ chẩn đoán anh mắc chứng bệnh uất ức, bảo cho anh uống thuốc, nhưng anh không uống, anh cảm thấy anh không bị bệnh, chỉ là anh quá nhớ em thôi.”
An Noãn xoa nhẹ ánh mắt, giang hai tay cánh tay ôm lấy cổ của anh.
Đột nhiên yêu thương nhớ nhung làm cho Mạc Trọng Huy cực kì ngoài ý muốn, nhưng càng thêm ngạc nhiên mừng rỡ.
Cô kiễng chân lên gắt gao ôm cổ của anh, đầu chôn sâu ở trên hõm vai anh. Giống như chỉ có ôm ấp chặt như vậy, toàn bộ mới không phải là một giấc mơ.
- -
An Noãn ở trong phòng Mạc Trọng Huy ngủ một giấc, vừa tỉnh ngủ đã là giữa trưa rồi.
Cô kêu gào một tiếng, từ trên giường nhảy dựng lên, Mạc Trọng Huy từ bên ngoài tiến vào, bị sợ hãi, sốt ruột hỏi: “Làm sao vậy?”
“Anh họ đâu?”
Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng thở ra, cười nhạt nói: “Hắn đã sớm tỉnh, ở bên ngoài.”