Sáng sớm, mặt trời vừa mọc, đêm đen dần dần bị ánh mặt trời thay thế. An Noãn đứng lên, hít
sâu một hơi, cười đối mặt với một ngày mới. Cô dùng điện thoại công
cộng, gọi cho La Hiểu Yến.
La Hiểu Yến là người bạn cô quen
trong trại giam, lớn hơn cô 5 tuổi, khi An Noãn vừa mới vào tù, bởi vì
là con gái của thị trưởng nên bị những bạn tù bài xích, chỉ có La Hiểu
Yến làm bạn với cô.
Thời gian qua đi, tình cảm cũng trở nên thân thiết, sau này khi tâm sự họ mới phát hiện nguyên nhân ở tù của hai
người gần như giống nhau. La Hiểu Yến khi còn học ở đại học, dùng tiền
của cha mẹ giúp đỡ bạn trai dang học thạc sĩ, còn bản thân thì làm phục
vụ trong một quán bar kiếm thêm tiền, về sau người đàn ông đó quen với
một thiên kim nhà giàu, vứt bỏ cô, La Hiểu Yến trong một lúc dùng dao
đâm bị thương người đàn ông kia.
La Hiểu Yến hay cùng cô nói
đùa: "Noãn Noãn, em biết không chị thật hối hận lúc trước quá mềm lòng,
nếu không chị cắt mất "của quý" của hắn, làm cho hắn vĩnh viễn không làm được đàn ông".
La Hiểu Yến ra tù sớm hơn cô nửa năm, lúc La
Hiểu Yến ra tù An Noãn còn cầm tay cô dặn: " Chị Hiểu Yến, lần này ra
ngoài đừng bao giờ làm những việc ngu ngốc, vì một người đàn ông như vậy thật không đáng."
Di động vang lên một hồi mới có người nghe, đầu bên kia giọng nói dường như chưa tỉnh ngủ.
"Chị Hiểu Yến, em là An Noãn"
Đầu bên kia thét lên chói tai: "Noãn Noãn, em ra tù rồi, chị không nhớ nên không đi đón em, hiện tại em ở đâu, chờ chị đến đó."
Trong chốc lát, La Hiểu Yến chạy tới ôm cổ An Noãn kích động nói: "Thật tốt quá, em rốt cuộc cũng ra ngoài rồi, chúng ta về sau chăm sóc tốt
lẫn nhau." La Hiểu Yến mang cô về nhà, cô ấy ở một mình trong một ngôi
nhà nhỏ, cô ấy nói được cha mẹ mua cho.
"Cha mẹ của chị hiện
đang nở nông thôn, họ bị chị làm cho đau lòng, nhưng họ vẫn yêu thương
chị, dùng tiền dành dụm cả đời mua căn nhà này."
An Noãn nghe vậy tâm từng cơn co rút, nếu như cha còn sống, hiện tại ...
"Noãn Noãn, nhà rất nhỏ, chỉ có một phòng, nên hai chúng ta ngủ chung, nếu như không gác lửng còn một cái phòng khác."
An Noãn trực tiếp đi lên gác lửng, nơi này nhỏ hẹp, bài trì đơn sơ chỉ đủ một cái giuờng, một bàn trang điểm, nhà tắm.
"Noãn Noãn, nếu không em ở chung với chị dưới lầu, trên này có chút đơn sơ."
An Noãn cười lắc đầu: "Chị Yến, ở đây được rồi, thật nhẹ nhàng khoan
khoái, với em mà nói có thể ở một nơi như vậy đã thoả mãn lắm rồi, chờ
em kiếm được việc làm có lương sẽ trả chị tiền thuê"
"Noãn Noãn, để em ở đây chị đã áy náy rồi, nếu em còn nói nữa làm cho chị tự trách
thêm. Thôi chị xuống dưới đây, không ở đây nói chuyện khách khi nữa." La Hiểu Yến đi một bước quay lại nói: " Noãn Noãn, đây là chìa khóa nhà,
em ở đây không cần nấu cơm nếu không cả phòng đều là mùi khói dầu, phía
dưới có nhà bếp, chị hầu như không dùng đến, em ở đó nấu cơm chị còn có
thể ăn ké một chút."
An Noãn cầm lấy chìa khóa, có chút xấu hổ
cười cười, lớn như vậy cô ngay cả nồi cũng chưa sờ qua đừng nói là nấu
cơm. La Hiểu Yến là người vô cùng thận trọng, lúc An Noãn dọn dẹp căn
gác đã mua một ít đồ dùng cá nhân cho cô mang đến.
"Noãn Noãn, về sau có tính toán gì không?"
"Còn có thể tính toán gì, bây giờ chỉ có thể tim một công việc lo cuộc
sống, em đại học cũng chưa tốt nghiệp, lại từng ở tù, không biết còn ai
dám mướn không?"
La Hiểu Yến cúi đầu thở dài, cô không thể tưởng tượng một thiên kim của thị trưởng từ thiên đường rơi xuống địa ngục
cảm giác sẽ như thế nào. An Noãn là một cô gái xinh đẹp tựa như thiên
sứ, nên được người che chở yêu thương. Nhưng mà cô còn nhỏ tuổi như vậy
lại trãi qua nhiều sóng gió, cái gọi là tạo hóa trêu ngươi.
Cô vỗ nhẹ vai của An Noãn cười an ủi: "Noãn Noãn không cần nản lòng, em cứ ở lại đây, tương lai rồi sẽ tốt hơn thôi."
Người từng ở tù rốt cuộc bị xã hội kỳ thị, suốt một thời gian tìm việc
làm nhưng không có công ty nào dám mướn. Mỗi buổi tối, An Noãn đều muợn
máy tính của La Hiểu Yến chỉnh sữa sở yếu lí lịch, ở trên mạng tìm những thông báo tuyển dụng. 24 tuổi đời, lần đầu tiên đi tìm việc lại bị như
vậy, nhưng mà sự thật luôn tàn khốc.
"Noãn Noãn, chị thật tình
nói với em, em đừng buồn" La Hiểu Yến ngồi xuống kế bên cô, thấm thía
nói: "Chị biết em muốn tìm một việc làm nhưng với chúng ta mà nói, đã
từng ngồi tù qua, bọn họ sẽ không hỏi vì sao ở tù chỉ biết vì vậy nghĩ
chúng ta không phải người tốt, bởi vậy cho dù em đem lý lịch sơ lược đi
thì cũng vô dụng thôi."
An Noãn hơi gật đầu, tự giễu: "em nghĩ
sẽ có người không để ý những gì em đã trãi qua nhưng xem ra em sai lầm
rồi." Hít một hơi thật sâu, An Noãn lấy thêm dũng khí nói với La Hiểu
Yến: "Chị HIểu Yến, nếu không chị giới thiệu em tới "Thiên Đường" đi.
"Thiên Đường" là câu lạc bộ đêm lớn nhất Giang Thành, xây 2 năm mới
hoàn thành, nhưng lại không người biết ông chủ là ai. La Hiểu Yến hiện
tại ở Thiên Đừơng làm phục vụ, tiền lương tháng cùng tiền thưởng, cùng
với tiền thưởng của khách cũng có nhất vạn nhìu.
La Hiểu Yến
nghe xong nghiêm túc nói: "Noãn Noản, Thiên Đường không thích hợp với
em, bên trong rất phức tạp, chị không thể mang em đến đó. Như vậy đi,
chị có một người bạn mở một quày kinh doanh ở trung tâm thương mại Trăm
Nhạc, chị giới thiệu em đến đó."
La Hiểu Yến nói xong liền gọi một cú điện thoại, đối phương kêu An Noãn ngày mai đi phỏng vấn.
"Cô ấy là người tốt, chị ở quán bar biết đựoc, cô ấy là người có tiền
nhưng lại không được vui, thường xuyên một mình đi quá bar để mua ma
tuý, bởi vậy mới nói, người nghèo có phiền não của nghèo, người giàu
cũng có ưu sầu của giàu."
Ngày hôm sau, An Noãn gặp bạn của La Hiểu Yến, khoảng 30 tuổi. Tuổi trẻ làm cho cô có chút ngoài ý muốn.
"An Noãn, đây là người chị hay nhắc với em Phù Thu, em đừng xem cô ấy
trẻ tuổi như vậy nhưng ở Giang Thành cũng đã mở mấy căn tiệm.
Người phụ nữ trẻ tuổi cần thận đánh giá An Noãn: "Em chính là An Noãn,
nhìn cũng xinh đẹp, chị không thường ở tiệm, giới thiệu cho em quản
lý,Elle, em có thể gọi là chị Ngải, về sau em cứ theo cô ấy mà học hỏi."
An Noãn quay qua Elle cung kính nói: "chị Ngải sau này chỉ bảo nhiều hơn"
Mọi người đều nở nụ cười, Phù Thu vỗ nhẹ bả vai cô cười nói: "Không cần khách khí như vậy, về sau các người đều làm chung một chỗ.Ah, vì sao
chị nhìn em có chút quen mắt? Aida lớn tuổi rồi gặp ai đều cảm thấy quen mắt, An Noãn làm việc cho tốt, chị tin tưởng em."