Hà Tư Kỳ xúc động chạy tới Mạc thị, bảo vệ trước đại sảnh của Mạc thị biết mặt cô, rất lễ phép nói với cô: “Hà tiểu thư, Mạc tiên sinh đã lâu không có tới công ty.”
Hà Tư Kỳ kéo áo somi của cô tiếp tân trước đại sảnh kích động hỏi: “Vì sao anh ấy không đến công ty? Vì sao không đến?”
Cô tiếp tân sợ hãi ấp a ấp úng nói xong: “Hà tiểu thư, tôi chỉ là làm công, tôi không biết vì sao Mạc tiên sinh không đến công ty.”
“Có phải vì An Noãn mang thai không? Có phải hay không?”
Hà Tư Kỳ rống xong chạy đi mất.
Cô tiếp tân thở phì phò hỏi bảo vệ đang đứng bên cạnh: “Tinh thần của Hà tiểu thư hình như có chút dị thường, có nên gọi điện thoại cho Mạc tiên sinh không?”
“Tôi thấy hình như cô ta đã bị bỏ rơi, Mạc tiên sinh không còn muốn cô ta nữa, cho dù tinh thần cô ta thất thường hay không cũng như nhau thôi. Kẻ có tiền đều giống nhau, chỉ chơi đùa phụ nữ mà thôi, có bao nhiêu người thật lòng. Anh ta có thể đem cô nâng niu trong lòng bàn tay, cũng có thể đem tàn nhẫn đạp cô xuống. Bởi vậy các cô nên từ bỏ đi, đừng mê luyến Mạc tiên sinh nữa.”
Cô gái đứng kế bên không phục nói: “Đời này chỉ cần có thể được Mạc tiên sinh sủng ái một lần, cho dù tan xương nát thịt tôi cũng thấy thỏa mãn.”
“Ai, hết cách cứu.”
Bảo vệ thở dài bỏ đi.
Hà Tư Kỳ ở Mạc thị không tìm được người, lại chạy tới Thiên Đường, trực tiếp vọt tới văn phòng của Phan Bình, trong phòng có tiếng phụ nữ đang khóc, người này Hà Tư Kỳ biết, chính là bạn tốt của tiện nhân An Noãn.
“Phan Bình, nói cho tôi biết, Mạc Trọng Huy ở đâu?”
Hà Tư Kỳ gầm lên giận dữ, La Hiểu Yến ngừng tiếng khóc.
Phan Bình nhíu mày lạnh ra lệnh với La Hiểu Yến: “Em ra ngoài trước đi, về sau làm tốt bổn phận của em, không có việc gì đừng tới tìm tôi.”
La Hiểu Yến ủy khuất mím môi rồi đi ra ngoài.
Đối mặt với Hà Tư Kỳ, Phan Bình vẫn còn khúm núm, dù sao cũng là người phụ nữ từng được Mạc tiên sinh sủng ái, không chừng ngày nào đó lại cô ta được quay trở lại, bây giờ không nên đắc tội.
“Hà tiểu thư, không biết cô đây đến có việc gì.”
“Đừng nói lời cô nghĩa, nói mau, Mạc Trọng Huy có ở Thiên Đường hay không?”
“Mạc tiên sinh không có ở Thiên Đường, đã lâu không gặp Mạc tiên sinh.”
Hà Tư Kỳ tức giận đè ngực, bỗng nhiên bình tĩnh hỏi: “An Noãn có phải đang mang thai?”
Phan Bình cười rất chuyên nghiệp, thành thật nói: “Thật có lỗi, chuyện An tiểu thư tôi không rõ lắm, đừng nói Mạc tiên sinh và An tiểu thư, ngay cả Trương trợ lý tôi cũng rất ít gặp.”
Hà Tư Kỳ cắn chặt răng, đi ra khỏi văn phòng anh ta.
Ngay khúc cua nhìn thấy La Hiểu Yến, người phụ nữ này nữ thực giả tạo, vừa rồi ở văn phòng của Phan Bình thì làm bộ điềm đạm đáng yêu, bộ dáng như một cô gái nhỏ.
Hà Tư Kỳ mặc dù không phải sinh ra danh môn, nhưng từ nhỏ lớn lên ở Mạc gia, thấy La Hiểu Yến như vậy liền chán ghét. An Noãn rất thân thiết với cô ta, làm sao có thể là người tốt, thực không hiểu Mạc Trọng Huy coi trọng An Noãn ở điểm nào. Có lẽ cũng giống với La Hiểu Yến, An Noãn ở trước mặt Mạc Trọng Huy cũng giả bộ điềm đạm đáng yêu.
Hà Tư Kỳ tâm tình không tốt, cũng không muốn tìm La Hiểu Yến phiền toái, giờ này khắc này, cô chỉ muốn tìm được Mạc Trọng Huy, giáp mặt hỏi rõ ràng.
Nhưng mà khi đi ngang qua cô ta, La Hiểu Yến nghe cô ta gọi: ,“Hà tiểu thư, cô không muốn biết tình hình gần đây của An Noãn sao?”
Nghe được cái kia tên, cước bộ theo bản năng dừng lại, trong mắt tràn đầy nộ khí.
“An Noãn mang thai, Hà tiểu thư cô có biết không? Còn có một tin tức lớn hơn, Hà tiểu thư có hứng thú muốn biết không?”
Hà Tư Kỳ cùng La Hiểu Yến vào quán cà phê đối diện Thiên Đường.
“An Noãn mang thai đã hơn ba tháng, nhưng không biết đứa bé có phải là của Mạc tiên sinh hay không.”
“Cô có ý gì, không phải của Mạc Trọng Huy, vậy của ai?” Tim Hà Tư Kỳ đột nhiên đập rất nhanh, cô hy vọng có thể nghe được đáp án mà cô muốn.
La Hiểu Yến uống ngụm cà phê từ từ mở miệng: “Hơn ba tháng trước, An Noãn lấy cớ đi mua bánh kẹo cưới với tôi rồi chạy đi tìm Thường Tử Phi, ở trong nhà trọ của Thường Tử Phi đã xảy ra quan hệ, bị Mạc tiên sinh bắt tại trận, Mạc tiên sinh nổi giận đem tập đoàn Phi Vũ làm cho phá sản, rồi đánh Thường Tử Phi phải vào bệnh viện. Không lâu sau, An Noãn liền mang thai, đứa nhỏ là của ai cũng không biết, chỉ biết lúc đầu Mạc tiên sinh bắt cô ta phá thai, nhưng sau đó không biết tại sao luyến tiếc, hiện tại lại đem cô ta chăm sóc rất tốt.”
Hai tay Hà Tư Kỳ nắm chặt ly cà phê, đầu ngón tay cũng trắng bệch, giọng lạnh như băng lầm bầm lầu bầu: “Nhất định đứa bé là của Thường Tử Phi, nhưng Mạc Trọng Huy lại nuôi con cho Thường Tử Phi, người phụ nữ hạ lưu kia còn có mặt mũi ở bên cạnh Mạc Trọng Huy bên.”
Mất một hồi lâu để bình tĩnh cô mới hoài nghi hỏi: “An Noãn không phải là bạn của cô sao? Vì sao lại nói với tôi những chuyện này?”
“Bạn bè? Nếu coi tôi là bạn, An Noãn lại hại tôi không được kết hôn? Hôn lễ của tôi và Phan Bình bởi vì cô ta phải hủy bỏ, còn cô ta một lời giải thích cũng không có.”
Thấy biểu hiện thù hận của La Hiểu Yến, Hà Tư Kỳ nhướng mày nói: “Nói như vậy cô và An Noãn đã trở mặt thành thù, không biết chúng ta có thể làm bạn hay không?”
--
Hôm nay, Mạc Trọng Huy về trễ, An Noãn đã cơm nước xong trở về phòng, người hầu thần thần bí bí nói với anh: “Mạc tiên sinh, hôm nay An tiểu thư có quà tặng cho ngài.”
Mạc Trọng Huy đã quen với hành động to nhỏ của bọn họ. Cơm nước xong anh trực tiếp trở về phòng, An Noãn đang ngồi ở trên giường đọc sách. Mạc Trọng Huy loay hoay ở trong phòng hai vòng, cũng không phát hiện cái gọi là quà tặng.
An Noãn thấy anh đi qua đi lại choáng váng đầu tức giận hỏi: “Anh đang tìm cái gì? Đi tới đi lui có thấy phiền hay không?”
Mạc Trọng Huy bĩu môi, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: “Họ nói em có quà muốn tặng anh.”
An Noãn nhìn anh lúc này giống như con nít, nhịn không được cười nhẹ ra tiếng: “Quà tặng gì chứ, chỉ là hôm nay khi đi dạo phố, thuận tiện mua cho anh một cái áo sơmi, mua về nhìn lại mới thấy không cùng nhãn hiệu với loại anh thường mặc, đoán chắc cũng sẽ không mặc, nên tôi để vào trong tủ quần áo.”
Mạc Trọng Huy chạy tới tủ quần áo lấy ra, nhãn hiệu này cũng tốt nhưng so với nhãn hiệu anht hường mặc vẫn chênh lệch, màu này anh cũng chưa từng mặc qua.
An Noãn đi tới, thấy anh nhíu mày thét lớn một tiếng, không hờn giận nói: “Tôi có lòng tốt mua quần áo cho anh, không thích thì quên đi, nhíu mày làm gì. Thực chưa thấy qua người nào lại khó chịu như anh, tôi thấy người mẫu mặc trên người rất được, đoán rằng anh mặc trên người sẽ rất tuấn tú.”
“Giúp anh thử một chút.”
Mạc Trọng Huy đem áo sơmi đưa cho An Noãn.
An Noãn cũng muốn xem anh mặc vào so với người mẫu ai đẹp hơn, động thủ giúp anh cởi áo somi trên người, sự thật chứng minh ánh mắt của cô nhìn rất chuẩn.
“Mạc Trọng Huy, anh mặc rất đẹp.”
An Noãn nhịn không được giơ ngón tay cái lên, trong lòng oán thầm, lão thiên gia thật đúng là không công bằng, tất cả những gì đẹp nhất đều ban tặng cho anh.
“Cám ơn, anh rất thích.”
Mạc Trọng Huy đột nhiên lên tiếng, làm An Noãn kinh ngạc, đây là đường đường Mạc Trọng Huy nói sao?
An Noãn mím môi, một khắc kia làm cho tim cô rung động.
Cô vừa định nói ‘Không cần cảm ơn’, Mạc Trọng Huy đột nhiên kích động ôm lấy cô, ôm chặt vào trong ngực.
“Mạc Trọng Huy, anh làm sao vậy?”
Âm thanh ôn nhu của anh vang lên bên tai cô: “An Noãn, về sau chúng ta đừng cãi nhau, sống bên nhau thật vui vẻ có được không?”
Hai tay An Noãn từ từ vòng ở vòng eo tinh tráng của anh.
“Mạc Trọng Huy, tôi cãi nhau với anh khi nào, đều là anh khi dễ tôi.”
Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ cười cười, tiếng cười sang sảng: “Tốt, về sau không bao giờ khi dễ em, sẽ nâng niu em trong lòng bàn tay, yêu thương thật nhiều.”
Anh không tiếng động thở dài, cho tới nay không biết là ai khi dễ ai.
--
Buổi tối, hai người nằm ở trên giường, có loại ấm áp nói không nên lời.
Mạc Trọng Huy chủ động nói: “Đêm nay muốn ăn cái gì, anh đi mua về để sẵn cho em.”
“Không cần, người nào đó tâm không cam lòng tình không muốn, về sau ban đêm tôi sẽ không ăn.”
Mạc Trọng Huy cúi đầu cười cười, ôm chặt cô vào lòng sủng nịch nói: “Còn giận chuyện tối hôm qua sao, nhỏ mọn như vậy.”
An Noãn hừ hừ: “Tôi là người keo kiệt, về sau anh đừng đắc tội tôi.”
“Được được, cũng không dám nữa, hiện tại có đói bụng không? Có muốn ăn cái gì?”
An Noãn ghé vào anh trong lòng, cười xấu xa nói: “Tôi muốn ăn bánh ngọt, lại không muốn mua ở tiệm, rất nhiều dầu mỡ.”
Mạc Trọng Huy có loại dự cảm không tốt: “Em có ý gì?”
“Anh đi xuống làm bánh ngọt cho tôi ăn đi.” Cô gằn từng tiếng ra lệnh.
Trán Mạc Trọng Huy hiện lên vài vạch đen: “Em có thấy anh từng làm qua bánh ngọ chưa, không làm.”
“Anh rất thông minh, chỉ cần đọc qua cách làm trên mạng, hay anh không có thành ý muốn tôi ăn, vừa rồi chỉ muốn dỗ ngọt tôi mà thôi.”
Mạc Trọng Huy buồn bực hỏng rồi, cả buổi tối tìm trên mạng cách làm bánh ngọt, rồi lại chạy ra ngoài mua nguyên liệu, đợi anh mất sức chín trâu hai hổ làm xong bánh ngọt, An Noãn đã ngủ từ lâu.
Anh nhất thời cảm thấy mình bị lừa, nha đầu kia rõ ràng muốn trêu đùa anh. Nhìn trong tay hỗn loạn vừa mồ hôi vừa bánh ngọt, anh hận không thể gọi cô thức, hành hung một chút. Nhưng đảo mắt thấy cô ngây thơ của cô khi ngủ say, lại cảm thấy làm cái gì đều đáng giá.
Khi nào thì bắt đầu, anh trở nên hèn mọn như vậy, chỉ nhìn cô cũng cảm thấy thỏa mãn, cô đan cho anh khăn quàng cổ, mua áo sơmi, anh liền hạnh phúc không ai sánh bằng, có loại cảm giác như một đôi vợ chồng.
Mạc Trọng Huy lúc này cũng không muốn ngủ, ngồi ở đầu giường, lẳng lặng nhìn của cô ngủ, cảm thấy rất thỏa mãn. An Noãn thói quen ban đêm sẽ tỉnh lại một lần, kỳ thật cũng không phải cô đói bụng, chỉ muốn làm khó anh, nghĩ đủ mọi cách tra tấn anh.
Mạc Trọng Huy ý chí kiên định, mặc cô làm ầm ĩ.
Mở to mắt lại thấy Mạc Trọng Huy đang ngồi, không ngủ. Cô xoa xoa đôi mắt nhập nhèm còn ngái ngủ cười hỏi: “Bánh ngọt làm xong rồi?”
Mạc Trọng Huy gật gật đầu, đem bánh ngọt đến. An Noãn không để ý anh, cầm miếng bánh cắn một cái thật lớn.
Mạc Trọng Huy thấy vậy nhướng mày nói: “Đã rất trễ, ăn nhiều dầu mỡ thật sự không có gì sao?”
An Noãn vừa ăn, vừa thảnh thơi nói: “Thật không dám tin đây là lần đầu tiên anh làm bánh ngọt, thật là ngon, Mạc Trọng Huy sao cái gì anh cũng làm được, bữa sau làm thêm mấy món khác cho tôi ăn, khẳng định sẽ rất ngon.”
Mạc Trọng Huy trầm mặt, đi rót cho cô ly nước.
“Ăn ít thôi, nếu em thích ăn, về sau mỗi ngày sẽ làm cho em.”
An Noãn không nghe anh nói, lấy tốc độ nhanh như gió ăn hết miếng bánh ngọt. Kết quả báo ứng đến, ăn xong bánh ngọt nằm xuống không bao lâu, bụng lâm râm đau, chạy đến phòng tắm ói đến rối tinh rối mù.
Mạc Trọng Huy không biết làm sao, liền gọi Thẩm Cầm Phong đến, cũng kinh động tất cả người hầu trong nhà, Trương Húc nghe thấy cũng chạy tới.
Thẩm Cầm Phong nửa đêm chạy tới, trong lòng một bụng lửa giận, anh cũng cố nhịn nhưng không được quay sáng giáo huấn Mạc Trọng Huy: “Đã trễ như vậy còn cho cô ấy ăn nhiều bánh ngọt, cơm chiều vốn đã ăn rất nhiều, còn chưa kịp tiêu hóa, hiện tại tốt rồi, dạ dày không khoẻ, phụ nữ có thai cũng không thể uống thuốc, cứ như vậy chịu đau đi.”
Mạc Trọng Huy nhíu mày, nhìn sắc mặt An Noãn trắng bệch đau lòng không thôi: “Thật sự không có cách nào?”
“Còn có cách nào, trừ phi uống thuốc.”
An Noãn đau nắm chặt tay Mạc Trọng Huy không ngừng nói: “Tôi không uống thuốc.”
“An Noãn, cô thật đúng là một chút trách nhiệm làm mẹ cũng không có, khi nào thì có thể ăn, ăn cái gì, ăn bao nhiêu, cũng không biết suy nghĩ. Còn có Mạc tiên sinh, không phải tôi nói anh, An Noãn hồ nháo, anh cũng để mặc cô ấy hồ nháo, còn làm cho cô ấy một khối bánh ngọt thật lớn, người không mang thai ăn cũng sẽ không thoải mái.”
Sau khi An Noãn ói thêm hai lần, ôm Mạc Trọng Huy cánh tay ngủ. Còn anh lo lắng cả đêm không ngủ.
Cũng may ngày hôm sau không sao, đã trải qua lần này, hai người bọn họ nhớ rất kỹ, Mạc Trọng Huy không bao giờ chìu theo cô nữa, An Noãn cũng không hồ nháo, ngẫu nhiên ban đêm cảm thấy đói bụng, cũng chỉ kêu Mạc Trọng Huy nấu chén cháo ăn.
--
An Noãn mỗi lần đi kiểm tra thai sản, đều là Mạc Trọng Huy đưa đi. Bác sĩ nói cục cưng ở trong bụng mẹ rất khỏe mạnh. Khi hơn bốn tháng, lần đầu tiên cô cảm giác được thai máy, khi đó mọi người đang ăn cơm, Trương Húc và Thẩm Cầm Phong cũng tới nhà ăn cơm.
Thấy An Noãn đột nhiên hét lên một tiếng, làm mọi người đều sợ tới mức không rõ.
“Cục cưng động, vừa rồi đá tôi.”
Mọi người có thực kích động, chỉ có Thẩm Cầm Phong bình tĩnh vô cùng: “Chuyện này rất bình Thường, cái này gọi là thai máy.”
Sau khi về phòng, An Noãn kêu Mạc Trọng Huy ghé vào bụng cô nghe, bảo bối đặc biệt bướng bỉnh, lúc Mạc Trọng Huy nằm úp sấp nghe thì không động, Mạc Trọng Huy vừa không kiên nhẫn ngồi dậy, đột nhiên đá một cái.
“Mạc Trọng Huy, nhân phẩm anh không tốt, bảo bối không thích anh.”
An Noãn vô tình trêu chọc, lại thấy trong nháy mặt sắc mặt Mạc Trọng Huy tái nhợt.
An Noãn giật giật môi muốn giải thích, Mạc Trọng Huy lại đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Về sau loại chuyện nhàm chán này đừng kêu anh, ngây thơ.”
An Noãn mím môi, cuối cùng cái gì cũng không nói, giải thích nhiều hơn nữa cũng vô dụng, không tin chính là không tin. Nhưng cô cũng không muốn thấy anh lạnh lùng, chủ động ôm lấy thắt lưng anh, trong nháy mắt, Mạc Trọng Huy quay người lại, dùng sức kéo cô vào lòng.
“Mạc Trọng Huy, kỳ thật......”
Anh ngắt lời cô: “Ngày mai đưa em đến bệnh viện làm kiểm tra, Thẩm Cầm Phong nói, ngày mai có thể nhìn thấy bộ dáng của cục cưng.”
“Anh mong đợi sao?”
“Ừ, có chút.”
Trong lòng lại đau, anh cũng chỉ có thể an ủi bản thân, đứa nhỏ có một nửa là của cô, có lẽ sinh ra sẽ giống cô, như vậy sẽ không có khúc mắc. Ngày hôm sau, Mạc Trọng Huy đưa cô đi bệnh viện, khi thấy ảnh chụp của cục cưng, An Noãn kích động đến rơi nước mắt.
“Mạc Trọng Huy, anh xem, đây là cái mũi, tôi cảm giác cái mũi của nó sẽ giống anh.”
Mạc Trọng Huy hơi dừng một chút, lập tức không tiếng động thở dài, lấy tay lau nước mặt cho cô.
“Đứa ngốc, qua mấy tháng nữa cục cưng sẽ được sinh ra, hiện tại không cần phải kích động.”
Anh thừa nhận, anh thấy ảnh chụp hoàn toàn không kích động, muốn giả tạo cũng không được. Chỉ cảm thấy sinh mệnh thực thần kỳ, bụng cô vẫn thực bằng phẳng, nhưng trong đó lại có một cái đứa bé.
Đêm đó, sau khi An Noãn ngủ, anh cầm phong bì chứa ảnh chụp ngồi ở ban công cẩn thận quan sát.
Có đôi khi, nghĩ đến đứa bé là của cô và Thường Tử Phi, tim rất đau, giống như bị ai dùng dao đâm vào, một đao một đao đem trái tim anh cắt thành từng mãnh từng mãnh. Nhưng về sau, cho dù luôn an ủi và động viên mình, nhưng đau, vẫn chính là đau.
Anh cố gắng muốn làm cô mang thai, nên làm tất cả, nhưng điều đó lại tiện nghi cho Thường Tử Phi. Mỗi khi nghĩ đến đây, đều cảm thấy đánh gãy chân Thường Tử Phi cũng không đủ hết giận.
Đôi khi, anh cũng sẽ nghĩ, có lẽ trong lúc đó bọn họ không làm chuyện gì, nhưng ngày ấy tận mắt nhìn thấy tình cảnh đó muốn biện hộ cũng không có cách, còn có những lời bọn họ nói rất giống nhau.
An Noãn mơ mơ màng màng tỉnh lại, tay vô thức đưa qua, phát hiện bên cạnh không người. Cô xoa xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ gọi: “Mạc Trọng Huy, Mạc Trọng Huy.”
Cô biết anh đang ở trong phòng, cô muốn kêu anh đến bên cạnh mình.
Quả nhiên, Mạc Trọng Huy rất nhanh từ ban công chạy tới: “Làm sao vậy? Có phải lại đau bụng?”
An Noãn lắc đầu: “Anh không ở đây, tôi thấy không quen. Về sau ban đêm tôi sẽ không ăn này nọ,thói quen này không tốt.”
Mạc Trọng Huy khó được dung túng cô, sờ soạng tóc cô sủng nịch nói: “Không sao, đừng nghe Thẩm Cầm Phong, em muốn ăn anh sẽ làm hoặc đi mua cho em.”
An Noãn mím môi: “Anh đừng hại tôi, cục cưng sẽ kháng nghị.”
An Noãn vừa nói như vậy, cục cưng ở trong bụng cử động.
“Mạc Trọng Huy, anh mau nghe, cục cưng lại động.”
Mạc Trọng Huy ghé tai lên bụng cô, tiếp theo cau mày nói: “Không nghe được, nhưng đứa bé đá bụng em không đau sao?”
An Noãn cười lắc đầu: “Không đau, chỉ cảm thấy hạnh phúc.”
Mạc Trọng Huy cảm thấy tinh thần An Noãn trong khoảng thời gian này rất tốt, không riêng sắc mặt, tâm tình, tính cách cũng thay đổi rất nhiều, nhất là khi đối mặt với anh, cũng rất ôn nhu.
Không biết có phải người mang thai nhân dễ dàng thiếu cảm giác an toàn, hiện tại cô luôn thích ôm thắt lưng anh ngủ, thân thể nhỏ nhắn dính sát vào anh. Anh chỉ cần xuống giường không bao lâu, rất nhanh cô sẽ tỉnh lại, lớn tiếng gọi tên anh, giọng nói kia rất bất lực, làm cho người ta đau lòng.
Ban ngày chỗ nào anh cũng không đi, mỗi ngày ở nhà cùng cô, luôn ở trong tầm mắt nơi cô có thể nhìn thấy. Có đôi khi anh bơi lội, anh sẽ để cô ngồi ở bên cạnh đọc sách. Anh tập thể hình, cũng để cô ngồi ở một bên. Cô luyện yoga, anh ngồi một bên xem, uống cà phê. Sau khi ăn cơm, anh sẽ kéo cô ra ngoài tản bộ, vừa đến giờ liền bồi cô về phòng nghỉ ngơi.
Hiện tại cuộc sống của hai người rất hạnh phúc. Ngẫm lại nếu hai người vĩnh viễn ấm áp hài hòa như vậy thật là có bao nhiêu tốt. Cũng không biết đây có phải là ước muốn quá xa xỉ hay không.
Cuộc sống hằng ngày vẫn bình yên trôi qua cho đến khi An Noãn mang thai năm tháng. Đột nhiên một ngày, Hà Tư Kỳ tìm tới nhà. Lúc ấy An Noãn và Mạc Trọng Huy đang ở trong phòng trẻ em coi người ta ráp giường. Hơn một tháng nay, phòng trẻ trẻ em đã được trang trí xong, hiện tại cũng còn bày biện vật phẩm nữa là hoàn tất.
Thấy phòng được trang trí theo phong cách phim hoạt hình, An Noãn rất vừa lòng.
Trương Húc đột nhiên đến, nhỏ giọng nói bên tai Mạc Trọng Huy: “Mạc tiên sinh, Hà tiểu thư đến.”
An Noãn cũng nghe thấy. Lúc Mạc Trọng Huy ôm An Noãn xuống lầu, sắc mặt khó chịu.
Hà Tư Kỳ ngồi ở sô pha, thấy bụng An Noãn lớn, một khắc đó cô thực sự muốn chạy lên đấm mấy quyền giết chết đứa bé kia. Nhưng cô cắn chặt răng nhịn xuống. La Hiểu Yến nói đúng, ở trước mặt Mạc Trọng Huy không thể cứng rắn, nếu không hoàn toàn không có phần thắng. Có Mạc Trọng Huy bên cạnh, cô có thể đánh lén An Noãn thành công sao?
“Cô tới đây làm gì?” Mạc Trọng Huy mày vẫn không có giãn ra.
Hà Tư Kỳ cúi đầu, ra vẻ ủy khuất đáng thương: “Em gọi điện thoại anh không nghe, đến Mạc thị tìm không thấy anh, Thiên Đường cũng có, đi đâu cũng không gặp anh, em không còn cách nào, chỉ có thể tới đây. Tiền anh cho em đã xài hết, hiện tại em không có tiền để dùng.”
Hà Tư Kỳ thấy Mạc Trọng Huy hoài nghi phẫn hận giải thích: “Trước kia anh mua cho em rất nhiều đồ, châu báu trang sức, em chưa bao giờ tự mình trả tiền. Hiện tại, anh không mua cho em cái gì, ngay cả đồ dùng hằng ngày trong cuộc sống em đều phải dùng tiền mua, trong nhà lại rất nhiều người hầu chi tiêu cũng lớn, hơn nữa, một người em nhàn rỗi nhàm chán, mỗi ngày đi shopping giết thời gian, phát tiết cảm xúc.”
Mạc Trọng Huy khẽ thở dài lạnh lùng nói: “Cô đi về trước đi, mỗi tháng tôi sẽ kêu người chuyển tiền vào tài khoản của cô.”
“Mạc Trọng Huy, anh thật sự coi em là tình nhân được bao dưỡng sao?”
Hà Tư Kỳ đột nhiên chất vấn, không khí trong phòng khách trở nên quỷ dị. An Noãn giãy ra khỏi cánh tay Mạc Trọng Huy, trong lòng cảm thấy ê ẩm.
“Hà Tư Kỳ, nếu cô tới gây chuyện tôi sẽ kêu người đuổi cô ra ngoài.” Giọng nói của Mạc Trọng Huy bắt đầu trở nên lạnh như băng không kiên nhẫn.
Hà Tư Kỳ bĩu môi cười nói: “Tùy tiện hỏi mà thôi, An Noãn cũng không ghen, sao anh lại kích động như vậy.”
Hà Tư Kỳ nói xong đi đến bên cạnh An Noãn, Mạc Trọng Huy mẫn cảm ôm An Noãn vào ngực.
Cô cười lạnh: “Chậc chậc, em có thể ở trước mặt anh làm cô ta bị thương sao, em chỉ muốn nói với An Noãn, cô ta thắng, đợi tương lai đứa nhỏ sinh ra, không chừng cô ta sẽ gả cho anh. Dù sao em cũng là người phụ nữ của anh, tương lai còn phải dựa vào anh chu cấp cho em, em không thể đắc tội với nữ chủ nhân cấp. Hôm nay đến chỉ muốn nói lời xin lỗi với An Noãn, hy vọng có thể tha thứ cho những hành vi ngây thơ của em trước đây, sau này chúng ta là chị em, chung sống hoà bình.”
An Noãn có chút xấu hổ, khóe miệng trề ra lui hai bước, cách xa Hà Tư Kỳ.
Mạc Trọng Huy không vui mở miệng: “Hà Tư Kỳ, cô đi đi, tiền sẽ được chuyển qua cho cô.”
Hà Tư Kỳ chu chu miệng, vẻ mặt đáng thương: “Em đói bụng, em thấy người hầu đang dọn cơm, để em ở lại ăn bữa cơm đi.”
“Hà Tư Kỳ, nếu cô muốn đùa giỡn, tôi sẽ không khách khí với cô.”
“Nhỏ mọn như vậy, trước kia sủng em lên tận trời, hiện tại ngay cả bữa cơm cũng không chịu cho em ăn, An Noãn, cô thấy tôi đáng thương hay không, cô có nghĩ sẽ có một ngày cô cũng giống như tôi.”
An Noãn nhún vai thản nhiên nói: “Các người từ từ nói chuyện, tôi đi ăn cơm trước.”
Hà Tư Kỳ lại tỉnh bơ như không, không thèm nhìn tới sắc mặt của Mạc Trọng Huy, trực tiếp ngồi ở giữa bàn ăn ra lệnh người hầu: “Bới giúp tôi chén cơm, điểm tâm chưa ăn, đang đói bụng lắm.”
Người hầu nhìn nhìn Mạc Trọng Huy, thấy anh không phản ứng, cũng phải đi lấy chén cơm đưa đến.
Lúc trước mỗi khi ăn cơm, sở thích lớn nhất của Mạc Trọng Huy là gắp thức ăn cho An Noãn, nhìn cô ăn hết thức ăn do anh đưa tới. Hôm nay, anh ngồi không cử động cũng không nhúc nhích, nhíu mày thật chặt, sắc mặt ngưng trọng.
Hà Tư Kỳ một bên to mồm ăn cơm, giống như đói bụng mấy trăm năm, một bên nói: “Nhìn bụng cô chắc cũng hơn năm tháng, tôi thật muốn biết bảo bảo sinh ra sẽ giống ai? Giống An Noãn nhiều hơn, hay giống anh Trọng Huy nhiều hơn? Tôi đoán hẳn là giống anh Trọng Huy nhiều hơn.”
Hai tay Mạc Trọng Huy nắm chặt thành quyền. An Noãn đột nhiên không có khẩu vị, chỉ cảm thấy rất khó chịu.
“A đúng rồi, cuối tuần sao là ngày giỗ của chị, năm nay anh dẫn em cùng đi Bắc Kinh thăm chị đi, em rất nhớ chị, từ khi đến Giang thành với anh đã bảy năm, em cũng chưa về lần nào. Anh luôn một mình lén đi thăm chị, cũng không mang theo em. Là muốn cùng chị yên tịnh nói chuyện, sợ em nghe được sao?”
Mạc Trọng Huy đập mạnh tay lên bàn, kéo Hà Tư Kỳ đi ra ngoài.
“Anh làm gì, em còn chưa ăn xong.”
Hà Tư Kỳ bị Mạc Trọng Huy kéo ra khỏi biệt thự.
“Anh đừng kéo em, em tự đi.”
Cô sửa sang tóc và quần áo lại nghiêm trang nói: “Em nói là sự thật, cuối tuần anh đi thăm chị, mang em cùng đi, em thật sự rất nhớ chị. Chị đã rời khỏi chúng ta bảy năm, em làm em cũng nên đi thăm chị, nói với chị cuộc sống hiện tại của em, bằng không chị sẽ lo lắng cho em.”
Mạc Trọng Huy dùng sức đè mi tâm: “Hà Tư Kỳ, cô náo loạn đủ chưa?”
“Em không có náo loạn, em nói đều là sự thật.” Nước mắt xoạch xoạch chảy xuống: “Anh đáp ứng chị sẽ chăm sóc em, anh xem anh chăm sóc em thành cái dạng gì, hiện tại em người không giống người, quỷ không giống quỷ, mỗi ngày ban đêm đều nằm ác mộng, mơ thấy con của chúng ta. Tỉnh lại em sẽ nghĩ đến anh, nhớ anh. Em rất hy vọng anh có thể đến thăm em, một tháng gặp một lần cũng được.”
“Tôi kêu lái xe đưa cô về.”
Mạc Trọng Huy xoay người muốn đi kêu lái xe, Hà Tư Kỳ đột nhiên tiến lên từ phía sau ôm thắt lưng anh.
“Anh đưa em về, anh đưa em một lần được không? Anh kêu ai đưa, em cũng không đi.”
Mạc Trọng Huy gỡ tay cô ra, cô lại ôm chặt khóc cầu xin: “Em còn không đủ thấp kém sao? Em đã giải thích với An Noãn, kỳ thật em làm sai cái gì, em mới là người bị hại, con của em đột nhiên mất đi, giải phẫu đối thân thể tổn thương rất lớn, nhưng anh không đến thăm em được một lần nào, thời gian ở cữ cảm xúc không tốt, làm cho hiện tại một thân ốm đau. Mắc mưa một chút cũng sẽ sinh bệnh. Anh không thể thương hại em chút sao? Em cũng là người trước kia anh từng sủng ái Hà Tư Kỳ nha, em vẫn không thay đổi, luôn luôn chờ anh hồi tâm chuyển ý.”
Mạc Trọng Huy quay lại phòng khách, thấy An Noãn còn đang ăn cơm, mặt cô không chút thay đổi, rất bình tĩnh, giống như hoàn toàn không thèm để ý đến trò khôi hài của Hà Tư Kỳ.
Mạc Trọng Huy có chút tức giận, anh tình nguyện An Noãn phát giận với anh, tình nguyện cô chỉ tay vào Hà Tư Kỳ kêu cô ta cút đi. Nhưng cô không chút để ý, tựa hồ tất cả những gì xảy ra không chút quan hệ với cô.
“Anh đi ra ngoài nói rõ với cô ấy.”
Mạc Trọng Huy cầm chìa khóa xe rời đi.
“An tiểu thư, sao cô không ngăn cản, rõ ràng cô có thể không cho Mạc tiên sinh đi.”
An Noãn tự giễu cười cười: “Tôi có thể ngăn cản anh ta đi với cô ta sao, tôi còn có thể ngăn cản anh ta từng tháng đưa tiền cho Hà Tư Kỳ sao, còn có thể ngăn cản anh ta đá Hà Tư Kỳ ra khỏi hậu cung của anh ta sao.”
Nhóm người hầu ai cũng bĩu môi, nhưng cũng không dám nói cái gì nữa.
--
Mạc Trọng Huy đưa Hà Tư Kỳ về nhà, nhưng cũng làm cô lo sợ đến hỏng rồi. Cô cố gắng bình tĩnh lại, không thể quá khoa trương, sẽ đắc tội với Mạc Trọng Huy.
“Anh Trọng Huy, cuối tuần sau anh về Bắc Kinh sao?” Cô thật cẩn thận hỏi.
“Không về.”
“Ngày giỗ của chị anh cũng không về sao? Vậy anh tính khi nào trở về thăm chị.”
Hà Tư Kỳ có chút phẫn hận, con tiện nhân An Noãn kia đã làm anh thay đổi hoàn toàn.
“Chờ sau khi An Noãn sinh ra đứa bé, tôi sẽ dẫn cô ấy đến Bắc Kinh.”
Hà Tư Kỳ càng kích động rống giận: “Anh muốn mang cô ta đi gặp lão gia tử sao? Anh đừng nằm mơ, cháu dâu trong lòng lão gia tử phải môn đăng hộ đối với Mạc gia của các người, An Noãn cô ta không có khả năng.”
Mạc Trọng Huy cười lạnh lơ đễnh nói: “Tôi không cần bọn họ đồng ý, chỉ để bọn họ gặp nhau một lần, sau này có gặp An Noãn cũng biết cô ấy là vợ của Mạc Trọng Huy tôi.”
“Anh thật sự muốn kết hôn với An Noãn? Anh thế nhưng thật sự muốn kết hôn với An Noãn?”
Hà Tư Kỳ điên rồi, cô vẫn luôn tự nói với mình phải bình tĩnh, nhưng giờ phút này có làm như thế nào cũng bình tĩnh không được.
“Mạc Trọng Huy, anh có nghĩ tới người chị đã chết của em không, chị ấy có thể chấp nhận sao?”
Mạc Trọng Huy liếc mắt nhín cô thản nhiên nói: “Tư Nghiên đã chết, muốn tôi vì cô ấy thủ tiết cả đời sao?”
“Nhưng vì sao là An Noãn? Em nghe nói đứa bé trong bụng An Noãn là của Thường Tử Phi!”
“Chi --” một tiếng, Mạc Trọng Huy ngừng xe giữa đường.
“Xuống xe.”
“Không, em không xuống, nơi này hoang sơn dã lĩnh, anh kêu em làm sao trở về. Anh Trọng Huy, anh đang trốn tránh sao? Bất luận anh trốn tránh như thế nào, đứa nhỏ cũng không phải là của anh, anh có thể cam tâm tình nguyện thay người khác nuôi con sao?”
“Xuống xe! Cút!”
Mạc Trọng Huy bị chạm đến chỗ đau, gần như rít gào ra tiếng.
Hà Tư Kỳ sợ tới mức ngoan ngoãn xuống xe.
Xe quay một trăm tám mươi độ rồi chạy đi mất.
Hà Tư Kỳ tức giận đến cắn răng, gọi điện thoại cho La Hiểu Yến: ,“Này, tôi thành công một nửa, Mạc Trọng Huy đưa tôi về nhà, An Noãn chắc sẽ tức giận, nhưng đi được nửa đường, tôi không khống chế được miệng mình, cãi nhau, hiện tại anh ấy bỏ một mình tôi bên đường.”
La Hiểu Yến ở bên kia đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tôi đã nói trước với cô đừng dùng cứng đối cứng với Mạc Trọng Huy, anh ta thích mềm mỏng, cô phải làm nũng với anh ta, anh ta sẽ chìu theo ý cô.”
“Lần sau tôi sẽ sửa.”
“Còn có lần sau? Lần sau cô lấy lý do gì gặp anh ta?”
Hà Tư Kỳ hít sâu một hơi thản nhiên nói: “Chúng ta không có phần thắng, Mạc Trọng Huy ngay cả ngày giỗ của chị tôi cũng không đi, chỉ vì bồi con tiện nhân kia mang thai. Bất quá, anh ấy vừa nghe tôi nói đứa nhỏ là của Thường Tử Phi, phi thường kích động, xem ra trong lòng vẫn rất để ý.”
“Vô nghĩa, nuôi con cho người khác, trong lòng có thể không có khúc mắc sao.”
--
Mạc Trọng Huy về nhà, người hầu nói với anh An tiểu thư không thoải mái, đã về phòng nghỉ ngơi. Mạc Trọng Huy thở dài thật sâu, chạy lên lầu.
Vào phòng, thấy An Noãn đang ngồi ở ban công ngẩn người, hai tay ôm chân mình. Mỗi lần cô ở tư thế này, chính là muốn tự bảo vệ mình.
Đi qua vỗ nhẹ nhẹ đầu cô: “Tức giận?”
An Noãn dùng sức gạt tay anh ra kêu rên: “Đừng đụng tôi.”
“Rất tức giận?” Mạc Trọng Huy ôm cô ngồi lên đùi mình.
Cô phát hỏa: “Anh phát điên cái gì, cút ngay, đừng phiền tôi.”
Nói xong trực tiếp nhảy ra khỏi đùi anh.
Mạc Trọng Huy nhướng mày nói: “Nếu em có cái gì không vui thì nói ra, đừng dùng sắc mặt cho anh xem.”
“Mạc Trọng Huy, là anh kêu tôi nói, vậy tôi nói thẳng. Cùng Hà Tư Kỳ chặt đứt, đoạn không còn một mảnh.”
Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng thở ra cười nói: “Đã sớm chặt đứt, không có liên hệ gì với cô ta nữa.”
“Tôi không phải chỉ nói chuyện này, ý của tôi là đoạn tuyệt tất cả quan hệ với cô ta, kêu cô ta dọn ra khỏi biệt thự của anh, không cho phép đưa tiền cho cô ta hàng tháng.”
Mạc Trọng Huy vừa nghe mày nhất thời nhíu lại: “Biệt thự đứng tên cô ấy.”
“Biệt thự cho cô ta cũng được, dù sao cô ta theo anh thời gian rất dài, nhưng về sau không cho phép đưa tiền cho cô ta, chuyện này được xem gì nha, thật là muốn bao dưỡng cô ta sao?”
Mạc Trọng Huy kéo cô vào lòng, thấp giọng nói: “Ngoan, đừng làm loạn, anh có nghĩa vụ chiếu cố cô ấy, lại nói chút tiền đó đối với anh mà nói cũng không bao nhiêu.”
An Noãn dùng sức đẩy anh rống giận: “Mạc Trọng Huy, vấn đề không phải là tiền, nếu anh muốn hai chúng ta sống tốt bên nhau, phải hoàn toàn chấm dứt với cô ta. Hà Tư Kỳ là một người lớn, có tay có chân, anh chu cấp cô ta làm gì. Cô ta còn trẻ, cô ta có thể cam tâm cứ như vậy từ từ già đi sao, hiện tại tiền anh có thể cho cô ta, ngày khác cô cảm thấy trống vắng, anh lại đi thỏa mãn nhu cầu sinh lý của cô ta sao, sau này tuổi tác cô ta lớn chút, muốn một đứa con, anh lại đi giúp cô ta có đứa nhỏ sao, Mạc Trọng Huy, chuyện này hoàn toàn không có điểm dừng.”
Mặt Mạc Trọng Huy trầm xuống hừ nhẹ: “Em suy nghĩ lung tung cái gì? Anh nói rồi sẽ liên quan hệ với cô ấy nữa, mặc kệ nói như thế nào, cô ấy theo đã theo anh nhiều năm, từ Bắc Kinh theo anh đến Giang thành, anh có nghĩa vụ chăm sóc cho cô ấy.”
“Nói đến cùng, anh còn vì đã đáp ứng người chị đã chết của cô ta, phải chăm sóc cô ta cho thật tốt đúng không?”
Mạc Trọng Huy nhíu mày thật chặt không hờn giận nói: “Nhất định phải lấy người chết ra để nói sao?”
“Mạc Trọng Huy, anh không biết là anh và Hà Tư Kỳ thực ghê tởm sao? Anh cùng Hà Tư Kỳ còn dây dưa nữa, Hà Tư Nghiên trên trời có linh thiêng cũng sẽ không tha thứ cho các người.”
Mạc Trọng Huy đè mi tâm đang đau nhức lạnh lùng nói: “Anh có nghĩa vụ chăm sóc Hà Tư Kỳ, anh không hy vọng em lấy chuyện này để cãi nhau với anh.”
Mạc Trọng Huy nói xong tức giận rời đi.
“Mạc Trọng Huy, tôi cũng nói cho anh biết, nếu anh và Hà Tư Kỳ không chấm dứt, chúng ta liền chấm dứt đi. Chờ đứa bé sinh ra, tôi sẽ dẫn cục cưng rời khỏi nơi này.”
Bước chân Mạc Trọng Huy nhất thời dừng lại, xoay người híp mắt nhìn cô gằn từng chữ: “Lặp lại lần nữa!”
Mạc Trọng Huy mỗi lần nhíu lại mày, híp mắt, là điềm báo anh đang tức giận.
Nhưng hôm nay, An Noãn không chút sợ hãi: “Chờ cục cưng sinh ra, mời anh thả chúng tôi rời đi.”
Mạc Trọng Huy giận quá hóa cười: “An Noãn, em coi tôi là cái gì? Sinh xong đứa bé sẽ đi, anh mẹ nó có vô dụng đi nữa cũng không thể cho em lợi dụng, nếu phải đi hiện tại em liền cút cho anh.”
An Noãn thản nhiên nói: “Anh nói thật? Anh xác định anh không đổi ý?”
Mạc Trọng Huy bị cô hỏi cũng bình tĩnh lại hỏi: “An Noãn, rời khỏi anh em lấy cái gì sống? Lấy cái gì nuôi nấng đứa bé? Được rồi, đừng náo loạn. Thành thành thật thật ở chỗ này, sống vui vẻ bên cạnh anh.”
An Noãn trào phúng nở nụ cười: “Mạc Trọng Huy, anh đừng luôn cho mình là đúng, anh cho là mỗi người rời khỏi anh đều không sống được sao? Tôi có tay có chân, có thể làm công kiếm tiền, không giống Hà Tư Kỳ của anh, cần người bao dưỡng.”
“An Noãn, anh không muốn thảo luận việc này với em nữa, những gì anh cho Hà Tư Kỳ so với anh đưa cho em, đều không đáng kể, em không bàn cãi với anh loại sự tình này. Cũng đừng lấy chuyện Hà Tư Nghiên nói nữa, cô ấy đã chết, xin em tôn trọng cô ấy.”
Mạc Trọng Huy nói xong cũng không quay đầu lại ra khỏi phòng.
Qua một lúc lâu An Noãn mới hiểu được ý anh. Hà Tư Nghiên với anh mà nói, rốt cuộc là cao nhất, không ai có thể thay thế được.
Mấy ngày này, cô luôn luôn khuyên mình, cho đứa bé một gia đình đầy đủ, tha thứ cho những gì lúc trước Mạc Trọng Huy làm tổn thương cô, cho đứa bé một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ. Thậm chí cô còn nghĩ, Mạc Trọng Huy không tin đứa bé là của anh, đợi đứa bé sinh ra, cô sẽ đi làm xét nghiệm, để anh tin tưởng.
Có trời mới biết để quyết định như vậy cô cần nhiều dũng khí, nhưng kết quả phát hiện, tưởng tượng thì luôn luôn tốt đẹp, nhưng sự thật bao giờ cũng là tàn khốc.
Khi ở bên cạnh Thường Tử Phi, cô vô điều kiện tin tưởng anh và Giang Thiến Nhu. Cùng Mạc Trọng Huy ở bên nhau, ngay cả một chi tiết nho nhỏ cũng không nguyện ủy khuất chính mình.
Không phải không tin tưởng, mà là yêu thương không đủ.
--
An Noãn phát hiện mình không xứng làm mẹ, cảm xúc luôn dao động rất lớn, cục cưng đại khái có ý kiến, đá vào bụng cô cũng mạnh hơn trước kia. Từ ngày cãi nhau, chiến tranh lạnh với Mạc Trọng Huy hai ngày, nằm ở trên một cái giường, ai cũng không quan tâm ai.
Cho đến sáng nay, lúc ăn sáng Mạc Trọng Huy đột nhiên nói với cô: “Anh muốn đi công tác hai ngày, hai ngày này em tự chăm sóc bản thân, có việc gì tìm Trương Húc.”
“Đi Bắc Kinh tìm Hà Tư Nghiên đúng không?”
Mạc Trọng Huy nhướng mày không hờn giận hừ nói: “Em đừng mẫn cảm, anh về Bắc Kinh một chuyến, đại thọ của lão gia tử.”
“Cũng thuận tiện nhìn Hà Tư Nghiên đúng không?” An Noãn vẫn không chịu thua.
Mạc Trọng Huy phiền não xoa mi tâm: “An Noãn, anh đã nói đừng lấy một người đã chết ra nói được không? Cô ấy vô tội. Anh đối với em như thế nào em còn không hiểu?”
“Mạc Trọng Huy, đột nhiên cảm thấy tôi rất phiền phức phải không? Không giống với một An Noãn luôn ngoan ngoãn tin lời nói của anh trước kia phải không? Anh đã không quên được Hà Tư Nghiên, nên phải thực hiện lời hứa với cô ta, chăm sóc tốt cho Hà Tư Kỳ. Thả tôi rời đi, tôi không cần một phân tiền của anh.”
Mạc Trọng Huy thở dài, nhẹ nhàng kéo cô ôm vào lòng ôn nhu nói: “An Noãn, em nói anh nên cao hứng hay tức giận đây? Em ghen đúng không? Nha đầu ngốc, hiện tại trong lòng anh cũng chỉ có em. Anh thật muốn lấy tim của anh ra cho em nhìn thử, nhìn xem trên trái tim của anh có phải chỉ viết hai chữ An Noãn.”
“Mạc Trọng Huy, tôi không phải muốn làm loạn, tôi chỉ không thích Hà Tư Kỳ, không thích anh bao dưỡng cô ta.”
Mạc Trọng Huy nhíu mày cả giận: “Ai mang thai cũng trở nên không phân rõ phải trái sao? Hà Tư Kỳ theo anh đã nhiều năm, hiện tại anh cho cô ấy chút tiền thì có sao đâu? An Noãn, nhất định phải bức cô ấy đến tuyệt cảnh sao? An Noãn thiện lương đâu mất rồi?”
“Lúc trước tôi chính là thiện lương, rất ngu xuẩn, mới có thể bị các người đùa giỡn, Hà Tư Kỳ như bây giờ anh liền đau lòng, vậy lúc trước anh có đau lòng tôi không? Anh có đau lòng chuyện tôi ngồi tù không?”
“An Noãn, quá khứ đã trôi qua, anh không muốn rối rắm chuyện quá khứ nữa. Chiếu cố tốt bản thân mình, hai ngày nữa anh về.”