Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 148: Chương 148: Chương 113.2




An Noãn tắm xong vừa nằm xuống giường không bao lâu, chuông điện thoại di động vang lên, cô tưởng Mạc Trọng Huy gọi tới, trên màn ảnh là tên của Thẩm Thần Bằng. Cô không nghe máy, nhưng rất nhanh lại có một dãy số xa lạ gọi tới.

An Noãn nghĩ nhất định là Thẩm Thần Bằng giở trò, cô bắt máy mở miệng liền mắng: "Thẩm Thần Bằng, anh không thể để em yên sao! Em không muốn gặp anh, anh đừng ép em nữa."

"An tiểu thư, tôi không phải Thẩm Thần Bằng." Một giọng nữ rất êm tai vang lên. An Noãn hoàn toàn ngơ ngẩn.

"Chúng ta đã gặp qua, tôi là Cố Thu, Thần Bằng hiện tại ở chỗ của tôi, anh ấy đã rất say, tôi gọi điện thoại cho Thần Phong, anh ta không nghe điện thoại của tôi, tôi không có cách nào đành phải gọi cho cô, cô có thể kêu lái xe đến đón anh ấy không."

An Noãn trợn tròn mắt, trong đầu hiện ra cô gái hiền thục ở Mellie.

An Noãn hắng giọng một cái nói: "Cố tiểu thư, nếu anh của tôi đã đến chỗ cô, vậy phiền cô chăm sóc anh ấy, đã trễ thế này, lái xe cũng đã nghỉ ngơi, một mình tôi cũng không làm gì được."

"An tiểu thư, xin cô đến đây được không?"

Giọng điệu van nài từ đầu dây bên kia truyền đến, An Noãn lập tức liền mềm lòng. Nhưng, cảnh vệ viên đang canh gác bên ngoài, cô phải chuồn ra như thế nào.

Cô suy đi nghĩ lại, không thể đánh thức lão gia tử, càng không thể kinh động Thẩm Diệc Minh, đột nhiên nghĩ đến đại cữu đêm nay ở nhà.

Cô chạy tới gõ cửa phòng đại cữu, Đậu Nhã Quyên ra mở cửa, thấy An Noãn, ánh mắt bà dịu đi thấy rõ, thấy rõ thật đúng là cô, bà kinh hô: “Noãn Noãn, đã mấy giờ rồi, cháu đến dọa dì sao?”

An Noãn lắc lắc đầu, giọng điệu cầu xin: “Đại cữu mẹ, cháu có việc muốn nhờ đại cửu giúp.”

Thẩm Diệc Bái lúc này cũng khoác quần áo đi ra, cười hỏi: “Chuyện gì?”

“Anh hai ở ngoài say rượu kêu cháu đến đón, nhưng cảnh vệ không cho cháu ra ngoài, đại cữu cho cháu giấy ra cửa đi.”

Thẩm Diệc Bái ha ha cười ra tiếng: “Cháu cho rằng cháu là học sinh trung học muốn ra cửa cần giấy ra cửa đưa cho giáo viên sao, Thần Bằng say rượu? Ở nơi nào, cửu kêu người đón về.”

“Không được, cửu đưa anh ấy về, nhị cữu sẽ tức giận, cháu sợ cha con họ phụ tử sẽ có chuyện, cháu muốn đưa anh ấy đến khách sạn, sau đó chăm sóc anh ấy.”

“Nhưng đã trễ thế này làm sao cửu không thể để cháu một mình ra ngoài. Như vậy đi, cửu phái một nhân đến, Thần Bằng trưởng thành rồi, uống chút rượu không có việc gì, cháu đừng lo lắng quá.”

An Noãn bĩu môi, mất hứng đứng ngoài cửa.

Thẩm Diệc Bái không có biện pháp, chỉ thỏa hiệp: “Như vậy đi, cửu phái cái cảnh vệ viên đi theo cháu.”

“Cám ơn đại cữu.”

Thẩm Diệc Bái xoa xoa đầu cô, lập tức an bài.

——

An Noãn đưa địa chỉ của Cố Thu cho lái xe, lái xe nhìn qua rồi nói: "Tiểu thư, nơi này có chút xa, Nhị thiếu gia sao có thể tới."

"Tôi không biết, chúng ta đi rồi nói sau."

Xe chạy chừng một giờ, mới tới nhà trọ của Cố Thu. Cảnh vệ viên và cô lên lầu sáu, đè chuông cửa, rất nhanh có người đi ra.

Cửa mở ra, Cố Thu một thân quần áo mặc nhà nhẹ nhàng khoan khoái, tóc cột thành đuôi ngựa, nhìn qua rất đẹp mắt, giống một học sinh trung học thuần khiết.

"An tiểu thư, mời vào."

An Noãn liếc mắt thấy Thẩm Thần Bằng đang nằm trên so pha ở phòng khách, lúc này đã say bất tỉnh nhân sự.

An Noãn chỉ chỉ người trên ghế sa lon nói với cảnh vệ viên: "Thấy được đi, người thật sự ở đây, anh ấy như vậy chúng ta không thể đưa đi, chỉ có thể chờ sáng mai anh ấy tỉnh lại ."

Cảnh vệ viên gật gật đầu.

"Anh và lái xe về trước đi, sáng mai đến đón tôi, phải bồi lão gia tử đến mộ viên."

Cảnh vệ viên do dự một chút, gọi điện thoại xin chỉ thị Thẩm Diệc Bái, đầu kia Thẩm Diệc Bái kêu An Noãn nghe, dặn dò hai câu đơn giản, mới đồng ý.

Sau khi cảnh vệ viên rời đi, An Noãn vào nhà, căn phòng trọ rất nhỏ, nhìn một lần có thể thấy hết toàn bộ, nhưng chủ nhà lại bài trí rất trang nhã ấm áp, rất có cảm giác gia đình.

"Tôi mới vừa ăn cơm xong, đột nhiên có người mạnh mẽ gõ cửa, chạy tới mở cửa, anh vừa vào đã gục dưới sàn, tôi mất rất nhiều công sức mới có thể đặt anh ấy lên ghế sa lon."

An Noãn cười hỏi: "Hai người ở cùng một chỗ?"

Sắc mặt Cố Thu trầm xuống, lên tiếng: "Chúng tôi không có, đã thật lâu không liên lạc, tôi không biết tại sao anh ấy đột nhiên tới tìm tôi."

Nhìn sự bi thương trên mặt Cố Thu, lòng An Noãn không tiếng động thở dài, lời an ủi không thể nói, ai cũng biết, bất luận như thế nào, hai người kia cũng không thể đến với nhau, Thẩm gia tuyệt đối sẽ không đồng ý. Cho dù Thẩm Thần Bằng có mạnh mẽ như thế nào đi nữa, cũng không thoát khỏi sự khống chế của Thẩm gia.

Bỗng nhiên chuông cửa vang lên, hai cô gái nhìn nhau, An Noãn sợ người của Thẩm gia đến, bình tĩnh nói: "Tô đi mở cửa."

An Noãn chạy tới mở cửa, cô như thế nào cũng không nghĩ người đứng bên ngoài là Mạc Trọng Huy. Cô nhìn về phía Cố Thu, vẻ mặt Cố Thu cũng mờ mịt. An Noãn lại nhìn nhìn người đàn ông đang say bất tỉnh nhân sự, lập tức hiểu hết.

"Mạc Trọng Huy, anh thật đê tiện."

An Noãn dùng sức đẩy anh ra, chạy ra khỏi nhà trọ của Cố Thu. Mạc Trọng Huy chỉ dám đi theo ở khoảng cách rất xa, rất sợ nếu anh gần cô quá, cô chạy quá mau, sẽ vấp ngã xuống lầu. Khu nhà chết tiệt này ngay cả thang máy cũng không có, lại là tầng cao nhất, Thẩm Thần Bằng thật đúng là quan tâm người phụ nữ của mình. Rốt cục cũng xuống hết cầu thang, Mạc Trọng Huy mới chạy tới nắm cổ tay cô, một tay kéo cô vào ngực mình.

"Thấy anh liền bỏ chạy, anh là dã thú sao?"

"Dã thú cũng không hèn hạ như anh, trễ như thế còn lừa tôi ra ngoài, nếu để cho ngoại công và nhị cữu tôi biết thì làm sao bây giờ?"

Mạc Trọng Huy gắt gao ôm cô, không một chút buông lỏng: "Anh đã an bài tốt lắm, anh chỉ muốn gặp em."

"Hiện tại gặp được rồi, tôi có thể về chưa?"

"Đương nhiên không thể." Mạc Trọng Huy cúi đầu cười ra tiếng, hai tay càng ôm cô chặt hơn, cười nói: "Thật vất vả mới gặp được em, anh làm sao thả em về được."

"Vậy anh muốn như thế nào?"

"Em nói abg muốn như thế nào?" Anh nhẹ nhàng cắn cắn môi cô.

Cả người An Noãn tê dại, dùng sức đẩy anh ra, gầm nhẹ: "Mạc Trọng Huy, anh thiếu phụ nữ sao? Thiên Đường rất nhiều phụ nữ tụy anh chọn lựa."

Mạc Trọng Huy chút không tức giận, giống như đã quen rồi, không nói lời này không là An Noãn.

Nhẹ nhàng nắm cổ tay của cô, thấp giọng nói: "Đi thôi, lên xe trước nói sau."

Thấy An Noãn muốn giãy dụa, Mạc Trọng Huy hèn mọn nói: "Không ra em cũng đã bị lữa ra rồi, không thể ở với anh thêm một chút sao?"

Lên xe của anh, Trương Húc đang ngồi trên ghế lái xe chào cô: "An tiểu thư, đã lâu không gặp."

An Noãn hừ một tiếng, quay mặt miết ra ngoài của sổ xe. Xe cuối cùng chạy đến Shine, An Noãn biết anh đã lên kế hoạch hết rồi, giãy dụa nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

Tới phòng, Mạc Trọng Huy thậm chí không kịp đóng cửa lại, áp cô vào tường hung hăng hôn. Đây là một tầng trống, không ai có thể lên đây, nhưng An Noãn vẫn cảm thấy không được tự nhiên, giống như ở trước mặt mọi người biểu diễn hôn môi.

Cô giãy dụa muốn đẩy anh ra, Mạc Trọng Huy một tay chế trụ hai tay cô, hai chân cố định hai chân cô, không cho cô cơ hội nhúc nhích. An Noãn bị anh hôn đến hô hấp dồn dập, nụ hôn của anh mới dời đến mặt cô.

"Mạc Trọng Huy, anh có nhân tính hay không? Nhất định phải ở trong này biểu diễn sao?"

Mạc Trọng Huy kêu lên một tiếng đau đớn, đem cô ôm vào phòng, một cước đá lên cánh cửa. Đem cô thân thể gầy yếu để ở trên cửa, dùng sức xé rách y phục của cô.

"Mạc Trọng Huy, anh tốn nhiều công sức như vậy, chính là vì cơ thể của tôi sao?"

Mạc Trọng Huy dừng tất cả động tác ngẩn ra. Anh liều mạng áp chế dục vọng, đem cô đến phòng tắm.

"Trong phòng có quần áo của em anh đã chuẩn bị đầy đủ, em đi tắm rồi thay áo ngủ đi, anh hứa với em cái gì cũng không làm, chỉ ôm em ngủ một giấc, được không?"

An Noãn có chút động lòng, cúi đầu thản nhiên nói: "Tôi tắm rồi."

"Vậy đi vào thay áo ngủ đi. Không cần anh giúp em chứ."

An Noãn đảo cặp mắt trắng dã, đi vào phòng thay quần áo.

Phòng chứa quần áo rất rộng, có rất nhiều tủ lớn, mở ra toàn là quần áo phụ nữ, Xuân Hạ Thu Đông đều có, váy, áo ba-đờ-xuy, lễ phục dạ hội, áo ngủ, được treo rất tương xứng cái gì cần có đều có. Toàn là những thiết kế nổi tiếng của những thương hiệu lớn số lượng giới hạn, quả thực làm chói mắt An Noãn.

Lấy một bộ áo ngủ tương đối bảo thủ thay vào, An Noãn luôn luôn có cảm giác mình như tình nhân được bao dưỡng. An Noãn thay xong quần áo đi ra ngoài, nghe được trong phòng tắm có tiếng nước róc rách.

Khẽ thở dài, cô leo lên giường. Mạc Trọng Huy tắm rửa xong, lau khô tóc, nhìn nha đầu kia đang giả bộ ngủ. Cho dù cái gì cũng không làm, có thể đứng xa xa nhìn cô, đã cảm thấy hạnh phúc.

Cảm giác được bên cạnh có người nằm xuống, tiếp theo một cánh tay đặt lên hông cô, bị mùi sữa tắm quen thuộc trên người anh vây quanh, hô hấp của An Noãn trở nên nặng nề.

Mạc Trọng Huy kéo cô sát vào người mình, đáng thương hề hề nói: "Không cho anh làm gì, ít nhất cũng để anh nhìn mặt em, sau đêm nay, không biết khi nào mới có thể gặp lại ... em."

An Noãn rốt cuộc giả bộ được nữa, cúi đầu nói: "Sáng mai làm sao bây giờ? Tôi muốn cùng ngoại công và nhị cữu đến mộ viên thăm mẹ tôi."

Anh gắt gao đem cô kéo vào ngực, cằm gác lên đầu cô, nhẹ giọng an ủi: "Không có việc gì, sáng mai Thẩm Thần Bằng sẽ đến đây đón ngươi quay về Thẩm gia."

"Anh ấy say rượu vạn nhất tỉnh được làm sao?"

An Noãn nói xong nghe Mạc Trọng Huy cười ra tiếng.

"A, tôi biết rồi, Thẩm Thần Bằng giả bộ say."

"Bằng không thì sao, nếu say rượu làm sao có thể chuẩn xác tìm được nhà trọ củangười đàn bà kia, rất hẻo lánh."

"Hai người thật giống nhau cùng là một dạng người, đáng thương nhất là Cố Thu, không biết có bị anh ấy khi dễ không."

An Noãn càng nghĩ càng tức giận, một cước muốn anh đá xuống giường, lại ngoài ý muốn không đá được anh xuống giường, ngược lại đá lầm chỗ khác.

Mạc Trọng Huy thở dốc vì kinh ngạc, ẩn nhẫn tức giận mắng: "Em làm gì? Anh đoạn tử tuyệt tôn đối với em rất tốt sao?"

Mặt An Noãn đỏ bừng, lãng tránh nói: "Tôi không phải cố ý, anh đến ngủ ở sô pha đi, bằng không sáng mai tôi nói với nhị cữu, anh đã làm gì tôi."

"Em thật sự không muốn ở bên cạnh anh sao?"

"Chúng ta làm sao ở bên cạnh nhau? Người nhà anh không đồng ý, người nhà của tôi cũng không đồng ý, chúng ta còn có một quá khứ như vậy. . . . . ."

"Đủ rồi, đừng nói nữa, để anh ôm em ngủ, bằng không anh không biết sẽ làm ra chuyện gì với em."

"Cái đó .. anh .. không sao chứ?"

Cô nói xong lập tức liền hối hận. Bởi vì giây tiếp theo Mạc Trọng Huy động thân đè lên người cô, không cho cô có cơ hội phản kháng, cúi đầu ngậm môi cô, chế trụ cổ tay cô, không một phút chần chờ lập tức đi vào trong cô.

Xong việc, Mạc Trọng Huy thật ra có chút sợ hãi, nhìn gương mặt nha đầu kia đỏ bừng, có thể là xấu hổ, anh lại cảm thấy buồn cười.

Anh hắng giọng một cái, anh ra vẻ cường thế: "Về sau ngàn vạn lần đừng ở trước mặt đàn ông nói anh ta không được, đàn ông chịu không nổi nhất là chuyện này."

"Đã biết, ngã một lần, về sau tôi sẽ không ở trước mặt người đàn ông khác nói lời như thế." An Noãn cố ý nhấn mạnh chữ ‘ đàn ông khác ’.

Quả nhiên, sắc mặt người đàn ông xanh mét, rống giận: "Em sẽ không có cơ hội, em là của anh."

Ôm chặt lấy cô vào lòng, đêm hôm đó, mặc dù ngắn, lại thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.