Thẩm Thần Bằng bất đắc dĩ nóng nảy, thán cả giận: “Nha đầu, đến lúc này em còn tranh cãi. đến lúc thật sự mất đi cậu ấy, hối hận đã không còn kịp. Gọi điện thoại cho cậu ấy đi, kêu cậu ấy cùng Lý Hân Như cũng đừng ép buộc chính mình.”
“Anh giúp em gọi cho cậu ấy, em tự nói chuyện.”
An Noãn bất lực nói: “Em thật sự rất mệt, xin anh, để cho em yên lặng một chút được không?”
Thẩm Thần Bằng mím môi, đi ra khỏi phòng cô, nhẹ nhàng đóng cửa.
Trở về phòng mình, anh lập tức gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, tiếng chuông vang thật lâu, bên kia mới có người nghe.
“Huy tử, nói với một tin tức tốt, Noãn Noãn đã chia tay với Lâm Dịch Xuyên.”
Bên kia thực bình tĩnh truyền đến một tiếng ‘Ừ’.
Kia đầu rất im lặng, Thẩm Thần Bằng không dám tin, giả bộ cũng quá thâm trầm đi, còn thực bình tĩnh nữa.
“Huy tử, ở trước mặt tôi cậui cũng đừng giả bộ, vui vẻ thì cười lên, An Noãn thật sự cùng Lâm Dịch Xuyên chia tay, hôm nay Lâm Dịch Xuyên cũng đã đưa con anh ta về Luân Đôn, sau này cậu có thể tự tin đuổi An Noãn, tiền đồ không bị cản trở.”
“Tôi đã có vị hôn thê.”
Thẩm Thần Bằng thật muốn mắng thô tục.
“Đi, cậu đừng giả bộ, cậu giả bộ trước mặt tôi làm gì, tôi không biết cậu làm như vậy có ích lợi gì, cậu muốn cùng Lý Hân Như kết hôn, chính là tìm đường chết.”
“Tháng sau mời cậu tham gia hôn lễ của tôi.” Giọng Mạc Trọng Huy bình tĩnh như trước.
Thẩm Thần Bằng tức giận đến chửi má nó rống giận: “Được rồi, Huy tử, ở trước mặt ta cũng không cần giả bộ nữa, An Noãn làm loạn, cậu cũng bắt chước cô ấy. Cậu cùng Lý Hân Như kết hôn, An Noãn thỏa hiệp, cùng Lâm Dịch Xuyên chia tay. Hai người mỗi người lui từng bước là được rồi. Tính tình An Noãn cậu không phải không biết, hiện tại An Noãn đã nhượng bộ rất lớn, không lẽ cậu còn trông cậy vào nó có thể chạy tới xin cậu tha thứ, xin cậu đừng kết hôn với Lý Hân Như. Cậu đừng nằm mộng, hiện tại cậu làm như vậy, đến lúc đó còn không ngoan ngoãn dỗ ngọt nó sao. Mau chóng chia tay cùng Lý Hân Như, đừng tự tìm phiền toái.”
“Tôi nói rồi, cho dù cô ấy đến cầu tôi, tôi cũng không muốn cô ấy.” Mạc Trọng Huy lạnh lùng nói xong, cúp điện thoại.
Thẩm Thần Bằng nhìn bị điện thoại cắt đứt, tức giận đến giơ chân.
Đi a Mạc Trọng Huy, hiện tại cậu ngoan cố, tôi thật muốn nhìn cậu có thể ngoan cố được bao lâu. Đến lúc ngoan ngoãn dỗ ngọt cô ấy cầu cô ấy, sẽ tự đánh vào miệng mình.
--
Kia đầu, Mạc Trọng Huy cúp điện thoại, trong lòng không biết là loại cảm giác gì. Tựa hồ có chút khó tin, nhưng mỗi một câu của Thẩm Thần Bằng không giống như nói dối. Anh phiền não ở thư phòng đi tới đi lui, tự hỏi nếu cô thật sự cùng Lâm Dịch Xuyên chia tay, bởi vì mình sao?
Ngẫm lại cảm thấy mình tự đa tình, người phụ nữ kia có bao giờ lo lắng đến cảm thụ của anh. Cô chỉ hận không thể đâm anh một nhát, anh càng đau, cô càng vui vẻ. Tay đè mi tâm, nơi này đột nhiên rất đau. Gọi điện thoại cho Trương Húc, kêu anh đi thăm dò một chút.
Rất nhanh, Trương Húc gõ cửa đi vào, vẻ mặt nghiêm túc lại kích động nói với anh: “Mạc tiên sinh, tôi đã tra qua, là thật, Lâm Dịch Xuyên mang theo con của anh ta về Luân Đôn.”
Trong mắt Mạc Trọng Huy hiện lên một đạo tinh quang, anh che dấu rất khá.
“Mạc tiên sinh, xem ra An tiểu thư thật sự đã chia tay với Lâm Dịch Xuyên, anh có tính toán gì không?”
“Tiếp tục trù bị hôn lễ.”
Trương Húc giật mình, nghĩ mình nghe lầm: “Mạc tiên sinh, như vậy thật sự được không? Tính của An tiểu thư......”
Mạc Trọng Huy liếc anh một cái, lạnh lùng nói: “Tôi kết hôn, không cần nghĩ đến cảm thụ của cô ấy.”
Trương Húc cong môi: “Tốt, tôi sẽ dựa theo yêu cầu của anh mà làm.”
Trong lòng Trương đặc trợ lại tăng thêm một câu: Anh cuối cùng đừng hối hận, cố gắng giữ vững lập trường.
--
Đêm khuya, An Noãn nhận được tin nhắn của Lâm Dịch Xuyên, thực ngắn gọn một câu ‘Đã đến Luân Đôn, tất cả đều tốt'. Cô ngủ không được, xuống giường mặc quần áo, đi tới ban công. Ngoài cửa sổ, chỉ có ánh sáng của mặt trăng chiếu vào, ánh sáng thật mờ ảo.
Đi một vòng, cô giống như trở về điểm xuất phát, chính là không biết người nọ còn ở chỗ cũ chờ cô hay không. Đoạn cảm tình này, cô thương tổn anh, bản thân mình cũng tê tâm liệt phế đau quá. Cảm tình có lẽ chính là như vậy, biết rõ ở bên nhau sẽ làm bị thương,sẽ đau, vẫn bước không hề chùn yêu.
Hôm sau, An Noãn đến mộ viên, cả ngày ngồi trước mộ cha cô. Cô có rất nhiều lời muốn nói nhưng không thể mở miệng, nhưng hy vọng ông có thể hiểu được, có thể thông cảm.
“Ba, từ nhỏ đến lớn, cha rất thương con, ngay cả lúc trước con liều lĩnh theo đuổi Mạc Trọng Huy, ban đầu cha cũng cực lực phản đối sau đó cũng ủng hộ, bởi vì cha sợ con khổ sở. Hiện tại, nếu con làm chuyện gì có lỗi với cha, con hy vọng cha có thể tha thứ cho con, trước sau như một ủng hộ con.”
“Rất nhiều rất nhiều lần, con đều muốn, không thể để ba hy sinh oan uổng, con cố gắng đè nén tình cảm của mình, thương tổn anh ấy, thương tổn chính mình. Nhưng, con rất đau, con rất hy vọng ba có thể tha thứ cho con, cầu xin cha tha thứ cho con.”
--
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thần Bằng đi tìm Mạc Trọng Huy, giờ phút này, anh đang ở nhàn nhã ăn sáng với Lý Hân Như. Anh cố gắng tìm ra một chỗ trống chen vào giữa bọn họ, tức giận hừ nói: “Không ngại nhiều người cùng ăn sáng chứ.”
Mạc Trọng Huy nhíu mày, Lý Hân Như đối với người đột nhiên chen vào có chút khó chịu, nhưng biết thân phận của anh, chỉ cười cho qua.
“Nghe nói nhị vị muốn kết hôn, hôn lễ sẽ cử hành vào cuối tháng, địa vị hai nhà đều rất cao, dù thế nào cũng phải làm một cái hôn lễ thế kỷ, gấp như vậy tổ chức không biết có chuẩn bị kịp không.”
Mạc Trọng Huy không nói chuyện, Lý Hân Như cười nói: “Hôn lễ của chúng tôi không cần quá quy cũ, chỉ cần cô dâu và chú rể có mặt vậy đủ rồi. Tôi không phải là người ham muốn hư vinh, Huy cũng không phải.”
Thẩm Thần Bằng cong khóe miệngu, nghĩ anh là kẻ ngốc sao.
“Đúng rồi, phù dâu cho hai người là ai? Nếu như chưa có tôi có người muốn tiến cử cho hai người, em tôi An Noãn, gần nhất mới chia tay với bạn trai, rất rãnh rỗi, thế nào? Được không?”
Thẩm Thần Bằng thấy khóe miệng Mạc Trọng Huy cong lên, trán liền nổi lên mấy vạch đen. Giả bộ, lại giả bộ cho tôi xem, tôi thật muốn xem cậu có thể giả bộ tới khi nào.
Lý Hân Như cười nói: “Tốt nhất, tôi đang có ý này, nếu An Noãn có rảnh, không còn gì tốt hơn .”
“Vậy đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho An Noãn liền.”
Thẩm Thần Bằng lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại cho An Noãn, tiếng chuông vang lên hồi lâu không ai bắt máy, anh gọi lại mấy lần, vẫn không có người nghe.
“Ai, nha đầu kia không nghe điện thoại, hôm nay sáng sớm liền ra cửa, cũng không biết đi đâu. Vừa mới chia tay, thực làm cho người ta lo lắng.”
Anh cố ý nói cho người nào đó nghe, người nào đó nhíu nhíu mày.
“Ai nha, mí mắt tôi giựt giựt cả ngày nay, tâm tình không hiểu sao không yên, giống như sẽ có chuyện gì xảy ra. Quên đi, hai người từ từ ăn đi, tôi đi tìm tìm em tôi, vạn nhất xảy ra chuyện gì, hối hận cũng đã muộn.”
Thẩm Thần Bằng mỗi một câu mỗi một chữ đều nói cho Mạc Trọng Huy nghe, anh không ngừng quan sát vẻ mặt cậu ta, thằng nhãi này trong lòng phỏng chừng lo lắng gần chết, mặt ngoài lại ngụy trang ra một bộ vân đạm phong khinh.
“Thật có lỗi, tôi đi một chút toilet.”
Lý Hân Như ăn bánh ngọt, lúc này thấy đau bụng, muốn đi toilet.
Thẩm Thần Bằng thấy trước mặt cô còn nửa bánh ngọt, gợi lên khóe môi, cười nói: “Tôi nhớ An Noãn rất thích bánh ngọt vị này, thật không nghĩ vị hôn thê của cậu cũng thích, thì ra rất nhiều người phẩm vị giống nhau, đối với khẩu vị cũng giống nhau. Bất quá vị hôn thê của cậu giống như ăn bánh ngọt này xong liền bị đau bụng.”
Mạc Trọng Huy không chút để ý ăn cháo trong chén, bảo trì trầm mặc.
Thẩm Thần Bằng ghét nhất nhìn thấy anh cứ giả bộ bình tĩnh, giận dữ hét: “An Noãn cùng Lâm Dịch Xuyên chia tay là vì ai? Cô ấy rất thiện lương, lại làm thương tổn Lâm Dịch Xuyên cùng đứa nhỏ kia, trong lòng cô ấy khẳng định rất khổ sở, cậu không ở bên cạnh cô ấy còn chưa tính, còn tại cùng người phụ nữ khác hẹn hò, cậu xem cô ấy là gì?”
“Huy tử, cậu đừng trách tôi không khuyên cậu, cơ hội không phải ngày ngày đều có. Hiện tại cậu cứ việc ép buộc, tính tình nha đầu kia tôi và cậu đều biết, trông cậy vào chuyện cô ấy thỏa hiệp trước, cầu xin cậu chấm dứt với Lý Hân Như, đó là tuyệt đối không có khả năng. Thậm chí, cho dù hiện tại cậu đi cầu cô ấy dỗ ngọt cô ấy, cô ấy còn chưa tha thứ cho cậu nữa là. Cơ hội tới, cậu không nắm chắc thật tốt, còn ở nơi này, tôi thật đúng là cũng bị cậu làm tức chết.”
Mạc Trọng Huy vẫn là thờ ơ.
“Tôi thực con mẹ nó muốn đánh người, quên đi, chuyện của các người tôi mặc kệ, cứ việc ép buộc đi. Chuyện của mình còn lo chưa xong, không có thời gian quản chuyện của hai người. Tôi đi tìm An Noãn trước, xảy ra chuyện gì, cậu không đau lòng, lòng tôi đau.”
Thẩm Thần Bằng nói xong tiêu sái bỏ đi.
Lý Hân Như liên tục đi buồng vệ sinh mấy lần, tiếp theo rất xấu hổ nói với Mạc Trọng Huy: “Về sau không cần mua bánh ngọt cho em, mỗi lần ăn bánh ngọt bụng em đều không thoải mái.”