Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 44: Chương 44: Đắc tội người




Hôm nay, An Noãn còn chưa tan ca, Thường Tử Phi đã đến đón cô, lại còn bị Elle các cô đùa giỡn.

"Thường tổng đã lâu không gặp, chắc là lo kiếm tiền. Khi nào thì đưa An Noãn của chúng tôi về nhà? Nếu danh bấ chính, ngôn không thuận rất dễ bị khi dễ."

An Noãn biết Elle muốn nói gì với Thường Tử Phi vội chạy nhanh đến ngắt lời cô: "Elle, em tan ca sớm một chút, ngày mai gặp lại các chị."

Elle khẽ thở dài, nha đầu kia rất hiền lành, hiền đến nỗi cô không chịu nổi. Cũng may Thường Tử Phi là thật lòng với cô ấy, xem như người tốt có hồi báo tốt.

"Các người cứ hẹn hò vui vẻ đi, không quấy rầy thế giới hai người."

An Noãn kéo Thường Tử Phi ra khỏi Trăm Nhạc, nhịn không được hỏi: "Sao hôm nay rãnh đến đón em? Không phải đã nói hôm nay cùng người của chính phủ ăn cơm sao?"

"Đúng vậy, nhưng hẹn buổi tối, còn chút thời gian, có thể về làm cơm chiều cho em."

An Noãn nghe xong trong lòng ấp áp, tự nhủ với lòng, sẽ không bao giờ rời xa, mặc dù có chịu uỷ khuất như thế nào đều đáng giá.

Từ Trăm Nhạc đi ra, An Noãn liếc mắt đã thấy chiếc Bentley của Thường Tử Phi đậu trước cửa, lòng cô kinh hoảng, bước chân không tự giác ngừng lại.

"Sao vậy?" Thường Tử Phi cười hỏi.

An Noãn lắc đầu, cúi đầu nói: "Lần sau anh đừng đến đón em, em không muốn nhìn thấy anh vất vả."

"Đứa ngốc." Thường Tử Phi vuốt tóc cô, cười nói: "Thật ra trong lòng anh rất nhớ em, chỉ cần nhìn thấy em, làm việc sẽ không mệt mõi."

Thường Tử Phi nói xong, đứng ở giữa đường hôn lên môi cô.

An Noãn theo bản năng phản kháng chút, không có kết quả, chỉ đơn giản gác hai tay lên vai anh.

Cô không biết Mạc Trọng Huy có ở trên xe hay không, cô chỉ muốn anh ta nhìn thấy cảnh cô cùng Thường Tử Phi ân ái, sẽ thấy được quyết tâm của cô.

Nhưng cô sai lầm, cô không biết ghen tị sẽ làm cho người ta nổi điên.

--

Trên chiếc Bentley, Trương Húc nhìn ra ngoài thấy hai người hôn nhau, lại vụng trộm liếc ông chủ của mình, âm thầm sợ hãi.

Nhưng Mạc Trọng Huy từ đầu đến cuối tầm mắt vẫn dừng ở An Noãn và Thường Tử Phi, cho đến khi hai người hôn nhau nồng nhiệt, ôm nhau rời đi, tầm mắt anh chưa thu hồi.

"Mạc tiên sinh." Trương Húc nhẹ nhàng gọi.

"Gọi điện thoại cho Lương Trạch Minh."

Sắc mặt lạnh lùng, giọng nói như băng lãnh, Trương Húc trong long cảm thản, Thường Tử Phi đắc tội ai không chịu, lại đắc tội vị tổ tông này. Dám cuốt râu hùm, không sợ chết thảm. Người khác không hiểu cách làm người của Mạc tiên sinh thì thôi, An tiểu thư đã quen Mạc tiên sinh ba năm, cô còn không rõ thủ đoạn của anh sao?

Trương Húc rất nhanh gọi điện cho Lương Trạch Minh: "Lương thị trưởng, Mạc tiên sinh muốn nói chuyện với anh."

---

An Noãn cùng Thường Tử Phi đi chợ xong về nhà, di động có hơn 10 cuộc gọi nhỡ, đều là Hoa Vũ gọi tới.

"Em đi làm sạch đồ ăn, chờ anh nấu, anh đi gọi điện cho Hoa Vũ, chắc có việc gấp."

An Noãn cầm đồ ăn vào bếp, di động Thường Tử Phi lúc này vang lên.

Nhấn nút nghe, một giọng lo lắng bên kia đầu dây truyền tới: "Anh tốt của em, anh cuối cùng cũng nghe điện thoại, lửa cháy đến chân rồi anh có biết không."

"Chuyện gì? Cậu chậm rãi nói."

Đầu dây bên kia thở hổn hển nói: "Bí thư của Lương thị trưởng mới vừa gọi điện thoại cho em, nói Lương thị trưởng có cuộc họp khẩn cấp phải ra ngoài, bữa cơm tối nay không thể tới."

Thường Tử Phi hơi nhíu mày.

"Em vừa mới gọi điện cho chị họ, chị họ cũng hỏi Lương thị trưởng, anh ta nói anh đắc tội với người nào đó, anh với người kia mà không hóa giải ân oán, người đó không gật đầu, bữa cơm này Lương thị trưởng cũng không dám ăn. Anh Phi, rốt cuộc anh đã đắc tội người nào, ngay cả Lương thị trưởng cũng phải nghe lời anh ta."

Thường Tử Phi nhíu mày, không nói gì.

Hoa Vũ lại vội vã gọi: "Anh Phi, anh nói thật ra anh đã đắc tội với ai, em đi mời người ta ăn cơm nói lời xin lỗi, chuyện này không phải khó giải quyết. Không thể vì chút chuyện, mà ảnh hưởng đến công ty."

"Hoa Vũ, chuyện này không phải chỉ xin lỗi có thể giải quyết được."

"Nhưng là chuyện gì, anh phải nói cho em biết, coi em có thể giải quyết được không."

Thường Tử Phi cảm thấy phiền não, nóng nảy cắt điện thoại.

An Noãn đem tất cả đồ ăn rửa sạch, thấy Thường Tử Phi ngồi trên sopha ngẩn người. Trong lòng cô cảm thấy bất an, mỉm cười hỏi: "Sao vậy? Co phải công ty lại xảy ra chuyện?"

Thường Tử Phi lắc đầu, kéo An Noãn ngồi lên đùi mình, dịu dàng hỏi: "Nếu có một ngày, anh chỉ còn hai bàn tay trắng, em có bằng lòng ở bên cạnh anh không?"

An Noãn chu miệng, kêu rên: "Thường Tử Phi, em và anh đến với nhau, cũng không phải vì anh có tiền, anh nghĩ em như vậy sao?"

Thường Tử Phi ôm chặt cô, cười nói: "Anh tất nhiên biết An Noãn của anh không phải là người ham hư vinh."

Nhưng khi anh thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng, anh lấy gì mang hạnh phúc đến cho em.

---

Thường Tử Phi làm cho An Noãn một bữa ăn tối thật tốt, tính cùng cô ăn, nhưng Nghê Tuệ liên tục gọi điện tới. Anh phiền não hận không thể làm gì.

An Noãn khuyên nhủ: "Anh mau nghe điện thoại, nếu không dì Nghê lại trách em."

Thường Tử Phi vuốt tóc cô, cầm điện thoại đi ra ban công.

Điện thoại được thông, Nghê Tuệ đầu dây bên kia mắng lớn: "Mẹ gọi cho con nhiều lần sao giờ mới nghe điện thoại."

"Mẹ, gần đây công ty xảy ra rất nhiều chuyện, nếu không có gì quan trọng mẹ đừng gọi cho con được không?"

Nghê Tuệ kêu lên: "Đây là thái độ gì, chuyện công ty mẹ đều biết, là Mạc Trọng Huy làm áp lực với chính phủ, vài hạng mục của tập đoàn Phi Vũ đã bị đình lại. Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, con cũng không về thương lượng với cha. An Noãn đúng là không làm được chuyện gì tốt, còn Mạc Trọng Huy kia cũng thật là, con với An Noãn đã chia tay, sao anh ta còn nhắm vào con làm gì."

Thường Tử Phi thoáng nhìn về phía An Noãn, nha đầu kia vẫn đang ở nhà ăn ăn cơm, phần hồn nhiên nay làm cho anh yêu thích không muốn buông tay. Chẳng sợ bị mất đi tất cả, anh cũng không thấy tiếc.

"Mẹ, chuyện của công ty mẹ không biết đừng nói bậy."

"Là mẹ không hiểu, nhưng con đừng quên cha con trước kia là bí thư thị trưởng, ở trong chính phủ cũng có vài người bạn, chúng ta đều biết được. Cha con kêu con về nhà, để nghĩ biện pháp."

Thường Tử Phi thở dài: "Mẹ, con nói lại lần nữa, chuyện công ty cứ để con xử lý, không cần các người giúp."

Nghê Tuệ bị tức không nhẹ: "Được rồi, chuyện công ty mẹ mặc kệ con, vậy còn chuyện tình cảm, gần đây con có gặp Giang tiểu thư?"

"Mẹ, bây giờ con không rãnh lo đến chuyện tình cảm."

Nghê Tuệ đầu dây bên kia hoàn toàn phát hỏa, rống giận: "Con đừng có lấy cớ, con không muốn gặp Giang tiểu thư cũng được, mẹ đi tìm An Noãn, mẹ muốn xem, An Noãn có cái gì tốt, mà con không thể quên cô ta."

"Mẹ, con xin mẹ, đừng quấy rầy cuộc sống của An Noãn được không? Ngày mai, con sẽ hẹn Giang Thiến Nhu gặp mặt vậy được chưa?"

"Không được, con hôm nay fải hẹn cô ấy."

"Được, con hẹn liền, tất cả đều làm theo ý mẹ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.