Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 60: Chương 60: Không thể tha thứ




Từ Mạc thị đi ra, Thường Tử Phi không về công ty, mà đến cửa hàng mua một bó hoa hồng, sau đó về nhà. Mở cửa vào nhà, đã nhìn thấy An Noãn đang bận bịu ở nhà bếp, đây cũng là ước muốn xa vời về một gia đình.

An Noãn trong bếp luống cuống tay chân, lớn tiếng hỏi: Thường Tử Phi, anh về rồi? Hôm nay không cần đi làm sao?"

Thường Tử Phi để hoa xuống, từng bước đi vào bếp, đưa tay ôm lấy thắt lưng cô kéo vào lòng, ghé vào tai cô dịu dàng nói: "Anh nhớ em, nhớ em đến không thể làm việc được."

An Noãn bĩu môi, thẹn thùng: "Anh thật buồn nôn, ngày ngày đều gặp mặt, em không nghĩ em xinh đẹp đến vậy."

"Mỗi ngày gặp cũng vẫn còn nhớ, chỉ cần xa nhau một giây anh cũng sẽ nhớ."

Thường Tử Phi nói xong, càng ôm chặt cô hơn.

"Thường Tử Phi, anh buông em ra, em còn phải nấu cơm."

Thường Tử Phi như nhớ ra điều gì, nghiêm túc hỏi: "Không phải anh không cho em vào bếp hay sao? Sao lại thừa dịp anh không ở nhà lại chui vào?"

"Mấy ngày nay ở nhà thật rãnh rỗi, bởi vậy em ra ngoài mua ít thức ăn, mang về học nấu."

Một câu thật bình thường, cô không nghĩ chỉ vì câu nói đó mà Thường Tử Phi lại giận dữ, la hét: "Không phải anh đã nói với em không được ra khỏi nhà hay sao? Sao lại không nghe lời anh? Anh đã nói cơm trưa gọi bên ngoài mang tới, sao em lại đi ra ngoài mua?"

An Noãn bị mắng cũng không hiểu gì, chỉ đứng một chỗ cúi đầu.

Thường Tử Phi hít một hơi thật sâu, giọng điệu bình tĩnh rất nhìu: "Anh không phải cố ý nổi giận với em, chỉ không muốn em mệt mõi, lại càng không muốn em bận bịu chuyện nấu nướng."

An Noãn hừ hừ tức giận: "Thường Tử Phi, nếu từ nay anh còn vô cớ tức giận với em, em sẽ giận, nếu em tức giận hậu quả sẽ thật nghiêm trọng."

Thường Tử Phi ôm cô, dịu dàng nói: "Thực xin lỗi, anh không nên nổi giận với em."

Sau đó hai người ở nhà bếp cùng nhau nấu cơm.

An Noãn bưng đồ ăn lên bàn, nhìn thấy bó hoa hồng, trong lòng thấy cảm động.

"Hôm nay là ngày gì? Sao lại mua hoa tặng em?"

Giọng Thường Tử Phi truyền ra từ nhà bếp: "Anh nghĩ dạo này anh quá bận việc không có thời gian ở bên cạnh em, cả hoa cũng rất it khi mua tặng em. Nên về sau em sẽ sắp xếp thời gian ở bên cạnh em nhiều hơn."

An Noãn đứng ở bàn ăn, vụng trộm lau nước mắt, có nhiều khi, sự cảm động chỉ đến trong nháy mắt.

--

Mạc Trọng Huy ở văn phòng của Thiên Đường đợi một đêm, cũng không thấy Thường Tử Phi gọi điện đến.

Trương Húc ở bên cạnh còn chế dầu vào lửa: "Mạc tiên sinh, xem ra Thường Tử Phi rất có khí phách, anh ta sẽ không đem An tiểu thư tặng cho ngài."

Mạc Trọng Huy liếc anh ta một cái.

Trương Húc liền lái sang chuyện khác: "Mạc tiên sinh, tin tức kia khi nào xử lý."

"Bây giờ, trước buổi trưa, tôi không muốn thấy tin tức trên bất cứ tờ báo nào, trên mạng, không muốn một chút tin tức nào về việc tôi bị thương."

"Được, tôi đi làm ngay."

Trương Húc đi đến cửa quay lại nói: "Mạc tiên sinh, còn Vương Gia Dật xử lý thế nào?"

"Tôi muốn tập đoàn Lạc thị phải phá sản, để cho Vương Gia Dật chỉ còn hai bàn tay trắng."

Trươc Húc mở to mắt kinh ngạc, gần vua như gần cọp, anh về sau có phải muốn nói gì cũng phải nên cẩn thận một chút hay không, không thể nói chuyện thiếu suy nghĩ.

Năng lực làm việc của Trương Húc, Mạc Trọng Huy rất tin tưởng. Anh ta mời họp báo, chiêu đãi ký giả, nghiêm túc muốn truy cứu trách nhiệm hình sự người nào đã tung tin tức về Mạc Trọng Huy. Trương Húc ở Giang thành địa vị cũng rất cao, nói chuyện rất có sức thuyết phục, bởi vì anh là đại biểu của Mạc Trọng Huy. Rất nhanh, tất cả tin tức mấy ngày nay liền được dập tắt.

An Noãn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, rốt cuộc cũng không chịu được, mới nói với Thường Tử Phi: "Ngày mai em muốn đi làm."

Thường Tử Phi đang rửa chén ở nhà bếp, kiên quyết trả lời: "Không được."

"Sự tình đã được giải quyết, sao anh không cho em đi làm? Em ở nhà nhiều ngày rồi, rất buồn chán."

Thường Tử Phi nghĩ nghĩ, nhưng vẫn nói: "Nếu cảm thấy buồn chán thì theo anh đến công ty, đến Phi Vũ làm việc tốt hơn đến Trăm Nhạc rất nhiều, em không phải muốn cả đời đến Trăm Nhạc bán quần áo chứ?"

An Noãn cười như không cười, hừ nói: "Thường Tử Phi, nói thẳng ra anh khinh thường em, anh cảm thấy công việc của em rất thấp kém phải không?"

"Anh không có ý này, anh chỉ muốn lúc nào cũng nhìn thấy em, cùng em đi làm, cùng em tan ca."

"Cho dù em có đến Phi Vũ làm việc, anh cũng không thể lúc nào cũng nhìn thấy em, anh chỉ là đang gạt em, anh khinh thường công việc của em."

An Noãn tức giận bỏ về phòng, khóa trái cửa. Thường Tử Phi ở bên ngoài gõ cửa thật lâu, dỗ dành, cô cũng không mở cửa.

Thật ra trong lòng An Noãn cũng không phải nghĩ như vậy, cô cũng chỉ dùng cơ hội này, ngày mai đến Trăm Nhạc làm việc. Ai cũng có lòng tự trọng, cô cũng không ngoại lệ. Cô không muốn dựa vào đàn ông để có được việc làm, dựa vào đàn ông để sống. Cũng không sợ công việc của mình làm cho người ta khinh thường, nhưng ít nhất là cô tự mình làm việc vất vả đổi lấy thù lao.

--

Sáng sớm hôm sau, An Noãn sửa soạn đi làm, vừa ra khỏi phòng, đã thấy Thường Tử Phi chuẩn bị xong hai phần ăn sáng, ngồi trên bàn ăn đợi cô.

An Noãn cố ý không nhìn anh, chuẩn bị trốn. Giọng Thường Tử Phi vang lên: "Lại đây, ăn sáng rồi đi làm."

"Em không ăn, đã trể rồi."

Anh thở dài, thỏa hiệp: "Ăn xong anh đưa em đi làm."

An Noãn không cự tuyệt nữa, đến bàn ăn ngồi xuống bên cạnh anh. Bữa ăn sáng phong phú, quả thật làm cho người ta không thể kháng cự.

Khi An Noãn ăn sáng, Thường Tử Phi ở một bên nói: "Anh đồng ý để em đến Trăm Nhạc làm việc, nhưng trong khoảng thời gian này anh sẽ đưa rước em."

"Được, là anh nói đó nha."

Thường Tử Phi đưa cô đến Trăm Nhạc, xong không về công ty, mà đến biệt thự của Thường gia. Anh trở về lấy chút đồ, anh không thể đợi được nữa.

Nghê Tuệ và Thường Bách đã ra ngoài, trong nhà chỉ còn Thường Tử Hinh.

"Anh, sao anh lại về? Không đi làm sao?"

"Anh về lấy chút đồ." Thường Tử Phi nói xong đi lên lầu.

Thường Tử Hinh cũng không để ý, nghĩ anh về phòng mình lấy đồ.

Thường Tử Phi đến phòng Nghê Tuệ lục hộ khẩu, giấy tờ nhà, cái gì cũng có, chỉ không tìm thấy hộ khẩu. Nghê Tuệ là người thông minh, nên đã biết trước.

Hai tay không xuống lầu, Thường Tử Hinh không nhịn được hỏi: "Anh, anh tìm cái gì, không tìm được sao?"

Thường Tử Phi còn chưa trả lời, Nghê Tuệ đã về tới.

"Tử Phi, con về sao không nói sớm, mẹ chuẩn bị đồ ăn cho con, Tử Hinh, con đi gọi điện cho Thiến Nhu, hỏi cô ấy có rãnh đến nhà mình ăn cơm."

Nghê Tuệ một lòng muốn kết hợp hai người bọn họ, không muốn bỏ qua cơ hội này.

Thường Tử Phi nhíu nhíu mày, cúi đầu hỏi: "Mẹ, hộ khẩu mẹ để đâu?"

Mặt Nghê Tuệ lập tức đổi sắc, trầm xuống, lạnh lùng: "Con muốn lấy hộ khẩu làm gì? Muốn vụng trộm đi đăng ký kết hôn với An Noãn sao? Đừng có nằm mơ, mẹ sẽ không đưa cho con."

"Mẹ, con với An Noãn thật lòng yêu nhau, mẹ thành toàn cho con đi. Chờ chúng con kết hôn, rất nhanh sẽ có cháu cho mẹ bồng."

"Mẹ rất muốn bồng cháu, nhưng An Noãn không xứng, cô ta là một người đã từng ở tù, dựa vào cái gì muốn gả vào Thường gia. Hơn nữa, cô ta trời sinh có tướng khắc phu, khắc mẹ cô ta, khắc luôn cha cô ta, mới làm cho cô ta như ngày hôm nay."

"Mẹ, sao mẹ lại có thể nói Noãn Noãn như vậy?"

"Mẹ nói sai sao? Khi mẹ cô ta hạ sinh liền chết đi, cha cô ta lúc cô ta đính hôn cũng chết, đây không phải là mệnh khắc sao?"

Thường Tử Phi biết có nói sao Nghê Tuệ cũng không nghe, anh chỉ có thể sau này nghĩ cách khác.

--

An Noãn biết Nghê Tuệ rất chán ghét cô, nhưng cô không bao giờ nghĩ tới, người cô từng xem là mẹ lái đối xử với cô như vậy.

Hôm nay, lúc An Noãn trong tiệm sắp xếp quần áo mới, Nghê Tuệ hùng hổ chạy tới, gọi tên cô một tiếng, An Noãn quay lại liền bị một cái tát.

"Dì Nghê?" Cô thật không tin vào mắt của mình.

"Cô đừng gọi tôi là di Nghê! An Noãn, tôi không nghĩ cô âm hiểm như vậy, lại giựt dây kêu Tử Phi về trộm hộ khẩu, cô cho là trộm được hộ khẩu hai người có thể kết hôn sao? Cô nằm mơ. Cánh cửa của Thường gia cô vĩnh viễn không thể bước vào."

An Noãn một tay ôm lấy mặt mình, bên má rát bỏng.

Elle đi tới, kéo An Noãn ra phía sau mình, quay qua rống lên với Nghê Tuệ: "Bà làm cái gì vậy, sao lại đánh người, đây là Trăm Nhạc, không phải nơi bà có thể giương oai."

Nghê Tuệ không chút yếu thế, đẩy Elle ra: "Cô cút ngay, tôi muốn dạy dỗ một tiểu bối không hiểu chuyện, không tới phiên cô nhúng tay."

"An Noãn, cô nói cho tôi biết, có phải cô buộc Tử Phi kết hôn với cô, có phải cô bắt buộc nó về trộm hộ khẩu?"

"Cháu không có, cháu thật sự không có." An Noãn dùng sức lắc đầu.

"Cô đừng nói sạo." Nghê Tuệ hướng ra cửa lớn tiếng ồn ào: "Mọi người đến đây xem, người phụ nữ này thật không biết xấu hổ, quyến rũ con tôi, một người đã từng ở tù còn muốn gả vào hào môn."

Nghê Tuệ nói rất lớn tiếng, xung quanh rất nhiều người vây lại xem náo nhiệt, đem An Noãn vây vào giữa.

"Các người nhìn đi, chính là người phụ nữ này, nghĩ mình có chút nhan sắc, quyến rũ con tôi, bức con tôi tranh cãi với người nhà, lại xúi trôm đi hộ khẩu cùng cô ta kết hôn. Các người đã gặp qua người nào không biết xấu hổ như vậy không? Còn từng vì một người đàn ông hại chết cha mình. Cô ta đáng được hạnh phúc sao? Cô ta xứng sao?"

Đầu óc An Noãn trống rỗng, chỉ nghe mấy tiếng nghị luận xung quanh, còn có tiếng Elle đang lo lắng gọi cô.

Cô giống nhu ba năm về trước ở cái này bi thương kia, rất tuyệt vọng, rất bất lực.

Trong đám người không biết ai lớn tiếng hô: "Mạc tiên sinh tới."

Tiếng đàm tiếu, tiếng bàn tán nháy mắt biến mất.

Mạc Trọng Huy xuyên qua đám người đến bên cạnh An Noãn, ngay cả Nghê Tuệ cũng sợ đến mức không dám lên tiếng.

Con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Nghê Tuệ, lên tiếng phân phó Trương Húc: "Trương trợ lý, có người ở Trăm Nhạc gây náo loạn, còn không báo cho an ninh lên bắt người. Nhân viên của Trăm Nhạc không phải để cho người ta tuỳ ý làm nhục."

Mạc Trọng Huy gằn từng tiếng lạnh lùng mạnh mẽ. Đám người đều tản ra, ai cũng sợ bị liên luỵ.

An Noãn đang ngớ ngẩn bị Mạc Trọng Huy kéo ra khỏi Trăm Nhạc, nhét vào trong chiếc Bentley.

Trương Húc thấy trên mặt Mạc Trọng Huy tức giận, cẩn thận hỏi: "Mạc tiên sinh, muốn đi đâu?"

"Đi Thiên Đường, gọi Thẩm Cẩm Phong đến đó."

Xe đang chạy trên đường, An Noãn mới phản ứng lại, cúi đầu nói: "Dừng xe, tôi muốn xuống xe."

Trương Húc giảm tốc độ, đang đợi Mạc Trọng Huy lên tiếng.

Mạc Trọng Huy liếc cô, lạnh lùng hừ nói: "Đến Thiên Đường."

Trương Húc lại nhấn ga, xe nhanh chóng chạy đi."

"Mạc Trọng Huy, anh muốn dẫn tôi đi đâu, tôi muốn xuống xe."

"Vừa rồi ở Trăm Nhạc, lúc bị người khi dễ, sao không thấy em giương nanh múa vuốt giống như trước mặt anh, trước mặt người đàn bà đó, ngay cả một câu em cũng không dám nói, nhìn em như vậy giống như rất muốn làm con dâu của người ta."

An Noãn im lặng, ngực co rút đau đớn.

Xe rất nhanh đến Thiên Đường, ban ngày rất im lặng. Thẩm Cẩm Phong cũng đã chờ ngoài cửa.

Thấy Mạc Trọng Huy xuống xe, anh ta lập tức đi tới, quan tâm hỏi: "Có phải có chỗ nào không thoải mái? Đã nói ngài nên ở bệnh viện tĩnh dưỡng vài ngày.."

Trương Húc liền ra hiệu bằng mắt, Thẩm Cẩm Phong mới ngậm miệng.

Mạc Trọng Huy mở cửa xe, kéo An Noãn xuống, đi vào bên trong Thiên Đường.

Thẩm Cẩm Phong và Trương Húc đi theo phía sau, cẩn thận hỏi: "Vội vã gọi tôi đến đay làm gì?"

"Đây là An tiểu thư, Mạc tiên sinh rất quan tâm cô ấy, vừa rồi bị người ta đánh sưng mặt, Mạc tiên sinh gọi anh đến xem."

Thẩm Cẩm Phong cười nhạo: "Phụ nữ của Mạc Trọng Huy cũng có người dám đánh, là ai ăn gan hùm mật gấu."

Trương Húc liếc mắt, cảnh cáo: "Anh tốt nhất không nên bát quái, cẩn thận Mạc tiên sinh."

--

Đến phòng, Thẩm Cẩm Phong làm bộ xem xét thương thế trên mặt An Noãn, nghiêm trang nói: "Bị thương ngoài da thôi, qua vài ngày sẽ hết."

Mạc Trọng Huy nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: "Sưng to như vậy mà nói bị thương ngoài da."

"Như vậy đi, tôi cho thuốc hết sưng, trước khi ngủ thoa lên là được."

Trương Húc nhanh miệng xen vào: "Bác sĩ Thẩm, tôi với anh đi lấy thuốc."

Trong phòng rộng lớn còn lại hai người, An Noãn chỉ lẳng lặng ngồi, trong lòng rất khó chịu. Người từng rất yêu thương cô, bây giờ hoàn toàn thay đổi. Một cái tát này giống như đánh tan đi hai mươi năm tình cảm.

Mạc Trọng Huy rót cho cô ly nước, ngồi xuống bên cạnh cô.

Thời gian từng phút trôi qua, bọn họ vẫn trầm mặc, có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của nhau.

"Người nhà của anh ta đối xử với em như vậy, em còn kiên trì muốn ở bên cạnh Thường Tử Phi sao?"

"Tôi và Thường Tử Phi quyết dinh muốn đăng ký."

Mạc Trọng Huy cười lạnh ra tiếng. Anh hận không thể một tay bóp chết người phụ nữ trước mặt.

"Mẹ của anh ta đối với em vậy, gả vào Thường gia, em có hạnh phúc sao? Em thật hạ lưu, thích bị người ta khi dễ, nhục mạ sao?"

An Noãn đứng lên, tức giận hét: "Mạc Trọng Huy, tôi trở nên như vậy, không phải do anh làm hại sao. Nếu không có anh, cha tôi sẽ không chết, tôi vẫn còn là con gái thị trưởng, bà ấy nịnh bợ tôi còn không kịp, sao có thể trước mặt mọi người tát tôi. Những khuất nhục hiện tại của tôi đều vì anh mà ra. Mạc Trọng Huy, tôi con mẹ nó người tôi ghét nhất chính là anh."

Mạc Trọng Huy trầm mặc, con ngươi sâu thẳm yên lặng nhìn cô.

Qua một hồi lâu, Mạc Trọng Huy trầm thấp mở miệng: "Muốn thế nào, em mới bằng lòng tha thứ chuyện ba năm trước đây."

"An Noãn cười nhẹ ra tiếng: "Trừ khi cha tôi sống lại."

--

Ra khỏi Thiên Đường, Mạc Trọng Huy không có ngăn cản cô.

Bất luận từng yêu như thế nào, chuyện quá khứ không thể thay đổi. Hiện tại, cô muốn tìm người yêu thương cô, không phiền không lo sống một cuộc sống bình thường.

Đứng bên ngoài Thiên Đường, An Noãn gọi điện cho Thường Tử Phi.

Anh đến rất nhanh, thấy má cô sưng to, Thường Tử Phi trầm mặc, ẩn nhẫn gằn từng tiếng: "Là ai làm em ra như vậy? Mạc Trọng Huy đánh em?"

An Noãn lắc đầu, thản nhiên giải thích: "Ở Trăm Nhạc có một người khách làm loạn không phân rõ phải trái, Mạc Trọng Huy giúp em giải vây.'

Thường Tử Phi giống nhu bị nghẹn, suốt đường đi đen mặt, một câu cũng không nói.

Về đến nhà, An Noãn lại nhốt mình trong phòng, không muốn nói chuyện.

Thường Tử Phi cũng không làm gì, nắm tay cô muốn nói gì đó nhưng lại không nói câu nào.

"Thường Tử Phi, anh lại hoài nghi em? Anh cảm thấy Mạc Trọng Huy bắt buộc em, em không muốn, bởi vậy anh ta đánh em?"

"An Noãn, anh .." Anh muốn giải thích, nhưng lời An Noãn nói lại giống những gì anh đang nghĩ.

"Thường Tử Phi, em không trách anh, nhưng thật không phải như anh nghĩ. Hôm nay em rất mệt, anh có thể để em nghĩ ngơi?"

--

An Noãn về phòng, Thường Tử Phi gọi điện cho Elle, giọng Elle đầu bên kia vang lên: "Thường Tử Phi, tôi con mẹ nó đã muốn gọi điện cho anh, anh còn là đàn ông sao? Để cho phụ nữ của mình chịu khuất nhục như vậy?"

".."

"Mẹ anh hôm nay như một người điên, đến Trăm Nhạc tát An Noãn một cái, ở trước mặt mọi người nhục mạ cô ấy. An Noãn hiền lành, tính cách tốt, rất xứng với anh, người nhà anh dựa vào đâu khinh thường cô ấy? Còn có, khi Noãn Noãn bị mẹ anh khi dễ, anh ở đâu? Tại sao người giúp cô ấy không phải là anh? Nếu tôi là An Noãn, đã sớm đá anh một cái."

Thường Tử Phi thần sắc ảm đạm.

"Thường Tử Phi, nếu như anh không có cách nào hóa giải thành kiến của mẹ anh với An Noãn, anh nên sớm chia tay với cô ấy, các người không hợp. Tôi thật không hiểu mẹ anh sao lại nhẫn tâm, khi dễ An Noãn, cô ấy là người rất đáng thương. Anh có thể tưởng tượng, ở trước mặt rất nhiều người, bị tát một cái sẽ cảm thấy ra sao? Bị rất nhiều người vây quanh chế giễu sẽ cảm thụ ra sao? Thường Tử Phi, anh nên suy nghĩ cho kỹ, chuyện này cô ấy chắc cũng không muốn nhiều lời."

--

An Noãn ngồi ở cửa sổ, nhìn cây đại thụ dưới lầu, cũng không biết sao. lúc bị Nghê Tuệ đánh cô không khóc, lúc này nước mắt lại không nhịn được rơi xuống.

Cô nghĩ cô đã tìm được người tốt với cô ngoại trừ cha, cô rất muốn nắm vững cơ hội này không buông tay, nhưng trở ngại quá nhiều. Có lẻ nên buông tay, so với cô Giang Thiến Nhu thích hợp với Thường Tử Phi hơn, càng thích hợp với Thường gia.

Trước kia, khi cô điên cuống theo đuổi Mạc Trọng Huy, cha kiên quyết không đồng ý. Cha có nói, hôn nhân không phải là chuyện của hai người, mà là của hai gia đình, cô ngay cả người nhà của anh cũng chưa gặp, lại mù quáng kết hôn.

Thường Tử Phi nhẹ nhàng gõ cửa đi vào, nhìn bóng dáng gầy yếu của An Noãn bên cửa sổ, trái tim co rút mãnh liệt.

Đi đến trước mặt cô, kéo cô ôm chặt vào lòng, tim Thường Tử Phi đau đến không nói ra lời.

"Đang nhìn cái gì?"

An Noãn thản nhiên trả lời: "Không có gì, nhìn cây đại thụ bên ngoài lá cũng rơi gần hết, có chút thê lương."

"Nha đầu, anh đưa em ra nước ngoài được không? Chúng ta đăng ký kết hôn ở nước ngoài, thuận tiện hưởng tuần trăng mật, sau đó sinh cục cưng rồi về."

An Noãn mím môi, cười nói: "Đừng làm loạn, chuyện kết hôn sau này hãy nói đi, em biết anh thời gian gần đây rất bận."

Thường Tử Phi thật sự nhịn không được, nhìn chắm chằm bên má cô, đau lòng nói: "Tại sao không nói thật với anh? Cái tát này là mẹ anh đánh em."

An Noãn giựt mình, lập tức cười nói: "Không có gì đã không còn đau."

"Thực xin lỗi, mẹ anh thật mạnh tay, để cho em chịu uỷ khuất."

An Noãn ôm lấy thắt lưng anh, mặt chôn trước ngực anh, giọng có chút hoảng hốt: "Cái gì cũng đừng nói, để em ôm anh một lát."

Cô cô gắng kiếm chút ấm áp, tìm kiếm sự ấm áp giống như cha đang ôm cô.

Thường Tử Phi dùng sức ôm chặt cô, môi hôn lên trán cô.

--

Trương Húc và Thẩm Cẩm Phong đi lấy thuốc trở về, đúng lúc An Noãn lên xe của Thường Tử Phi.

"Xong rồi, An tiểu thư đã đi, hai chúng ta về trễ rồi."

Thẩm Cẩm Phong suy nghĩ gì đó nói: "An tiểu thư này chính là con gái của thị trưởng An Hồng Minh trước kia? Vết thương trên lưng cũa Mạc tiên sinh là do cô ấy làm. Không phải tôi không tin Mạc tiên sinh, nhưng nếu muốn An tiểu thư chấp nhận Mạc tiên sinh, trừ phi An Hồng Minh sống lại."

Trương Húc bĩu môi cảnh cáo: "Những lời này để Mạc tiên sinh nghe được, anh sẽ được đi gặp An Hồng Minh."

Thẩm Cẩm Phong ngậm miệng.

Hai người đi vào Thiên Đường, nghe được tiếng kêu phía sau: "Trương trợ lý, anh từ từ."

Trương Húc nghe thấy giọng của Hà Tư Kỳ liền quay lại, xoay người cung kính: "Hà tiểu thư, sao cô lại đến đây?"

"Tôi đến tìm Mạc Trọng Huy, anh ở đây, chắc là anh ấy cũng ở đây, đưa tôi đi gặp anh ấy."

Hà Tư Kỳ đi tới, mối thấy Thẩm Cẩm Phong, vẻ mặt khẩn trương: "Bác sĩ Thẩm, sao anh lại ở đây, có phải vết thương của Mạc Trọng Huy có vấn đề?"

Thẩm Cẩm Phong nhanh chóng giải thích: "Không, không có gì, Mạc tiên sinh rất tốt."

"Vậy anh đến đây làm gì?"

Thẩm Cẩm Phong nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Trương Húc phản ứng cực nhanh, lập tức đáp: "Hà tiểu thư, là như vậy, Phan quản lý ở Thiên Đường gần đây luốn choáng váng nhức đầu, Mạc tiên sinh gọi bác sĩ Thẩm đến xem anh ta, cô cũng biết, Mạc tiên sinh bình thường rất tốt với cấp dưới."

"Là như thế!" Hà Tư Kỳ như đã hiểu gật gật đầu, lạnh lùng phân phó: "Vậy anh đưa tôi đi gặp anh ấy."

Dạo này, Hà Tư Kỳ luôn dưỡng thai ở biệt thự, Trương Húc cảm thấy, chỉ cần Hà Tử Kỳ không xuất hiện, thế giới thật yên bình.

Bọn họ vào trong thang máy, Hà Tư kỳ vẫn còn hỏi: "Trương Húc, tôi có chuyện muốn hỏi anh, hôm nay anh phải nói thật với tôi, nếu không tôi nói Mạc Trọng Huy khai trừ anh."

Trương Húc cung kính nói: "Xin mời nói, nếu tôi biết, tôi sẽ nói hết."

"Rốt cuộc là anh đâm bị thương anh ấy?"

Trương Húc dừng một chút, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói sao.

"Trương trợ lý, anh không nói tôi cũng biết, là An Noãn, nhất định là cô ấy."

"Hà tiểu thư, tôi thật sự không biết, tôi đã hỏi Mạc tiên sinh rất nhiều lần nhưng ngài ấy cũng không nói, tôi thật sự không biết là ai làm bị thương Mạc tiên sinh."

Hà Tư Kỳ tức giận thét lớn: "Anh giống con giun trong bụng anh ấy, anh có thể không biết? Trương trợ lý, An Noãn đã cho anh lợi ích gì, anh lại nhiều lần giúp đỡ cô ta?"

Trương Húc không dám lên tiếng nữa.

Đến tầng cao nhất, Hà Tư Kỳ vung tay: "Tự tôi đi vào, anh đừng quấy rầy chúng tôi."

--

Cô đá vang cửa, đi vào nhìn đến Mạc Trọng Huy rống lên: "Anh không chịu nói thật với em, Trương Húc đã nói hết, người làm anh bị thương là An Noãn, anh còn bao che cô ta, Mạc Trọng Huy, rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì?"

Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, thản nhiên nói: "Không phải cô ấy, em suy nghĩ nhiều rồi."

"Em không suy nghĩ nhiều, chính là cô ta, anh nói cho em biết, có phải trong lòng anh còn thương nhớ cô ta. Dạo này em ở nhà dưỡng thai, cửa cũng không dám bước ra, còn anh ở đâu? Tại sao nhà cũng không về, em gọi điện thoại thì anh không nghe, anh không nghĩ đến em như thế nào?"

Mạc Trọng Huy lắc lắc đầu. ôm cô đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng nói: "Mấy ngày nay anh về Bắc Kinh, đến thăm Tư Nghiên, nói cho cô ấy biết em đã mang thai."

Hà Tư Kỳ ngồi trong lòng anh kinh ngạc.

"Anh về Bắc Kinh sao không nói cho em biết, để em về cùng anh đến thăm chị."

"Em đang mang thai, thai nhi cũng chưa ổn định, anh sẽ không để em đi. Chờ sau khi sinh xong, chúng ta sẽ mang cục cưng cùng nhau trở về."

Nói đến Hà Tư Nghiên, đột nhiên Hà Tư Kỳ im lặng, tay sờ lên bụng mình, cúi đầu nói: "Chị biết em mang thai con anh nhất định sẽ rất cao hứng."

"Đúng vậy, cô ấy nhất định rất vui vẻ, cô ấy rất thích trẻ con."

"Chỉ tiếc, đứa bé của hai người.." Hà Tư Kỳ thương tâm nói không ra lời, tay cô ôm chặt cổ anh, cảm tính nói: "Anh Trọng Huy, anh nhất định phải bảo vệ tốt con chúng ta, không thể để bi kịch tái diễn."

"Gia gia đã biết em đang mang thai."

"Cái gì? Gia gia có thể hay không...?"

"Sẽ không." Mạc Trọng Huy ngắt lời cô: "Gia gia đồng ý để em sinh đứa bé."

"Sau đó? Ông sẽ đồng ý cho chúng ta kết hôn?"

"Sau khi sinh xong hãy nói đến chuyện kết hôn."

Hà Tư Kỳ thở dài trong lòng, cô cũng biết sẽ không thuận lợi kết hôn như vậy, nhưng bởi vì đã thấy được bi kịch của chị, Mạc gia sẽ không dám làm gì cô.

--

An Noãn bị Nghê Tuệ đánh một cái tát, Thường Tử Phi đau ở trong lòng, nhưng không có tìm Nghê Tuệ. Vài ngày sau, anh chủ động gọi điện cho Nghê Tuệ, nói buổi chiều sẽ về ăn cơm.

Nghê Tuệ đầu dây bên kia thử hỏi: "Một mình con?"

"Sẽ mang thêm một người bạn."

Nghê Tuệ lập tức khẩn trương, nghiêm túc hỏi: "Bạn nào?"

"Là đối tác của con, mẹ đã gặp qua, Hoa Vũ."

Nghê Tuệ nhẹ nhàng thở ra: "Được rồi, Hoa Vũ cũng đã lâu không đến nhà chúng ta ăn cơm."

"Nhiều người sẽ thêm náo nhiệt, mẹ, nếu không mẹ cũng gọi Thiến Nhu đến."

"Được, được, mẹ sẽ gọi điện cho Thiến Nhu, mời cô ấy đến nhà chúng ta ăn cơm."

Gác điện thoại, Thường Tử Phi nheo nheo mắt.

Anh không có cách nào khuyên mẹ chấp nhận An Noãn, nhưng sẽ làm cho bà thấy, anh và Giang Thiến Nhu không thể nào.

--

Hoa Vũ bị Thường Tử Phi kéo về nhà ăn cơm, dọc đường đi, thằng nhóc cứ càu nhàu: "Anh, anh có lầm hay không, kéo em về nhà anh ăn cơm làm gì, sao anh không đưa chị dâu đi."

Thường Tử Phi vừa lái xe, vừa bình tĩnh nói: "Không phải cậu nói muốn gặp Giang Thiến Nhu sao? Hôm nay cô ấy cũng đến nhà anh."

"Thật? Hôm nay em có thể gặp Giang Thiến Nhu?"

Hoa Vũ nghĩ đến một người luôn làm cho người ta mê hoặc, người phụ nữ này cho anh cảm giác được sự khiêu chiến. Ở trong suy nghĩ của đàn ông, cô giống như một nữ thần, bởi vì cô có khí chất, cao quý, dáng người lại rất xinh đẹp.

Xe dừng ngoài biệt thự, Giang Thiến Nhu cũng vừa đến.

Thường Tử Phi chỉ vào Hoa Vũ giới thiệu: "Đây là bạn của tôi, cũng là đối tác ở công ty, Hoa Vũ."

Giang Thiến Nhu lịch sự chào hỏi Hoa Vũ.

Ba người vào phòng khách, hôm nay Nghê Tuệ tự mình xuống bếp, làm một bàn toàn món ngon.

Giang Thiến Nhu ngọt ngào nịnh nọt, cô kéo tay Nghê Tuệ nói: "Bác gái, bác nấu ăn thật là ngon, sau này cháu nhất định phải học hỏi bác thật nhiều."

Nghê Tuệ nghe cô nói vui vẻ hớn hở.

Người một nhà cùng ngồi ăn cơm, nhìn qua rất náo nhiệt.

Thường Bác nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên hỏi: "Tử Phi, khi nào con đưa Noãn Noãn về ăn bữa cơm?"

Nghê Tuệ lập tức lạnh mặt, kêu: "Ông thật đúng là không còn chuyện gì để nói sao, tự nhiên nhắc đến cô ta làm gì?"

Hoa Vũ dừng lại một chút, chỉ thấy Thường Tử Phi đang chậm chạp ăn thức ăn trong chén, anh có chút không hiểu, đơn giản mang tất cả suy nghĩ đặt lên người nữ thần của anh.

Ăn được một nửa, Thường Tử Phi đột nhiên buông đũa, lễ phép nói với cha mẹ: "Ba, mẹ, con với Noãn Noãn quyết định ra nước ngoài đăng ký kết hôn."

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trên bàn ăn giật mình. Chỉ có Hoa Vũ ngây ngốc hỏi: "Sao nhanh vậy, em còn muốn để dành chút tiền."

Thường Tử Phi cười cười nói: "Chỉ cần gặp được người thích hợp, cậu cũng sẽ rất nhanh, tôi nghĩ cậu và Giang tiểu thư cũng rất có duyên."

Hoa Vũ nghe xong vui vẻ: "Anh, anh thật đúng là hiểu ý em, Giang tiểu thư, tôi có thể ngày mai hẹn cô?"

Giang Thiến Nhu giận đến mặt đỏ bừng, nhưng cô là người được dạy dỗ rất tốt, không thể hiện ra ngoài.

Nghê Tuệ nhịn không được, lạnh lùng nói: "Ăn cơm trước đi, hôm nay không nói chuyện tình cảm, ăn cơm."

Thường Bách lại nói: "Tử Phi, con muốn kết hôn với An Noãn, cũng phải tôn trọng ý kiến của cô ấy, cô ấy muốn tổ chức ở đâu thì làm ở đó, tất cả đều nghe theo cô ấy. Nha đầu kia đã chịu không ít khổ, con cưới cô ấy thì phải đối xử thật tốt."

Nghê Tuệ nghẹn một hơi, nhưng không phát tiết ra.

Hoa Vũ không phân rõ nặng nhẹ, cười nói: "Chú Thường, chuyện này chú cứ yên tâm, anh Phi sẽ rất yêu thương chi dâu, chị dâu kêu anh đi hương đông, anh ấy sẽ không dám đi hương Tây. Có mấy lần đang họp, chị dâu vừa gọi điện, anh Phi đã chạy về nhà. Chị dâu đi làm, anh Phi mỗi ngày đưa rước, chị dâu đi làm tiền lương cũng chẳng đủ làm gì, nhưng chị dâu thích, anh ấy cũng sẽ vui vẻ. Tóm lại, chú cứ yên tâm, cháu thật sự chưa thấy người nào có thể yêu thương chìu chuộng một người phụ nữ đến như vậy."

Thường Bách vui mừng gật đầu, Nghê Tuệ cắn răng tức giận.

Giang Thiến Nhu rốt cuộc nghe không nổi nữa, xoa xoa trán, lạnh lùng nói: "Bác trai, bác gái, con thấy không được khoẻ, con xin phép về trước."

Hoa Vũ nhảy dựng lên nói: "Giang tiểu thư, cô không được khoẻ, để tôi đưa cô về."

Giang Thiến Nhu không nói gì, quay người rời đi, Hoa Vũ vui mừng đi theo sau.

Bọn họ vừa đi, Nghê Tuệ giận dữ: "Con vừa lòng chưa? Đây là con về nhà ăn cơm sao? Con cho rằng như vậy mẹ sẽ cho An Noãn vào cửa? Con nằm mơ, chỉ cần mẹ còn sống, An Noãn đời này cũng đừng mong vào cửa Thường gia."

Từ khi Nghê Tuệ đến tìm cô, An Noãn không đến Trăm Nhạc nữa, công việc này cũng không còn làm được nữa. Không nói đến lượng khách hàng đến Trăm Nhạc, chỉ cần nhân viên ở Trăm Nhạc nhiều như vậy, về sau làm sao đối mặt. Gọi điện cho Phù Thu nói chuyện với Phù Thu, cám ơn cô ấy bấy lâu nay đã chiếu cố cô.

Đến tối Phù Thu lại gọi điện thoại cho cô, An Noãn cảm thấy không thể đối mặt với cô ấy.

Thường Tử Phi bên cạnh không để ý hỏi: "Ai gọi điện?"

"Phù Thu."

An Noãn nói xong cầm điện thoại ra ban công.

Bấm nút nghe, đầu bên kia giọng nhẹ nhàng của Phù Thu vang lên: "Noãn Noãn, chị biết trong khoảng thời gian này em đã chịu nhiều uỷ khuất, nhưng nếu em nghỉ việc, về sau có tính toán gì không?"

"Em sẽ đi tìm việc làm khác, có thể tự lo chính mình."

"Noãn Noãn, bây giờ em có rãnh không? Đi uống cafe với chị."

Gác điện thoại, An Noãn nói với Thường Tử Phi cô muốn ra ngoài.

Ánh mắt Thường Tử Phi nghi ngờ, tuỳ ý hỏi: "Đi uống cafe với ai, anh đưa em đi."

An Noãn mím môi, cười nói: "Em đi với Phù Thu, cô ấy sẽ qua rước em."

"Anh đưa em xuống dưới."

An Noãn không cự tuyệt, nhưng trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Thường Tử Phi đứng đợi với cô một lúc, xe của Phù Thu tới.

Ngồi trên xe Phu Thu, tâm trí của An Noãn đều nghĩ đến thái độ và ánh mắt của Thường Tử Phi, có đôi khi có thể gạt người sự tin tưởng nhưng lại không lừa được chính mình.

Đến quán cafe, An Noãn thấy có lỗi nói: "Phù Thu, thực xin lỗi, từ khi em đến tiệm của chị, đã mang đến nhiều phiền phức."

Phù Thu khoát tay, cười nói: "Đừng nói vậy, chị coi em là bạn bè. Chuyện này chị cũng có nghe Elle nói, không nghĩ tới đường đường là Thường phu nhân lại không có tố chất như thế."

An Noãn cúi đầu, cắn chặt môi dưới.

"Noãn Noãn, em và Thường Tử Phi sao rồi? Người nhà của anh ta phản đối, các người còn muốn tiếp tục bên nhau?"

An Noãn hít một hơi thật sâu, thản nhiên trả lời: "Đi đến đâu tính đến đó, có lẻ rất nhanh sẽ không tiếp tục được nữa."

Phù Thu thở dài, bất đắc dĩ nói: "Thường Tử Phi là người tốt, chỉ tiếc mẹ của anh ta quá ham mộ hư vinh, sau này gả vào, chỉ sợ em sẽ khổ sở."

An Noãn không nói gì. Phù Thu thấy bộ dáng cô, nói sang chuyện khác: "Noãn Noãn, chị ở phố Đông sắp mở một tiệm, em có muốn đến đó giúp chị."

"Thật sao? Thật có cơ hội tốt như vậy sao?"

"Chị còn sợ em không muốn làm, mặt tiền cửa hàng không lớn, chị mời em làm cửa hàng trưởng, chị sẽ thuê thêm vài người bán hàng."

"Em làm cửa hàng trưởng?" An Noãn có chút không tin.

Phù Thu vỗ vai cô nói: "Chị tin em có thể làm tốt, chỉ là em có tin tưởng mình hay không?"

An Noãn do dự một lát, dùng sức gật đầu.

"Nếu như về trễ, em có thể ở lại trong tiệm, phía trong có một gian phòng nhỏ, có giường có buồng vệ sinh, một người có thể ở tạm."

An Noãn vừa nghe trong lòng hết sức vui vẻ.

"Nếu như em đồng ý, quyết định như vậy đi, tuần sau em có thể đi làm, cuối này tuần nên nghỉ ngơi cho tốt, chuyện đã qua nên quên đi."

Ngồi được khoảng nửa tiếng, Thường Tử Phi gọi hỏi cô có muốn anh đến dón về, An Noãn cự tuyệt. Ngồi thêm một lát, Phù Thu đưa cô về.

Xe đến tiểu khu, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Thường Tử Phi đứng ở đại thụ, đèn đường mờ nhạt soi bóng anh thật dài, thật sự rất dài.

"Thường Tử Phi rất quan tâm em, nếu như cho anh ta chọn lựa giữa em và mẹ anh ta, anh ta nhất định sẽ chọn em."

An Noãn mím môi, nếu như thật sự có một ngày như vậy, ở thời điểm không thể lựa chọn, cô có lẻ tự mình chủ động rời khỏi.

--

Cuối tuần, An Noãn nghỉ ngơi thật tốt, cô đến biệt thự thăm La Hiểu Yến.

Tinh thần La Hiểu Yến rất tốt, sắc mặt cũng hồng hào.

"Hiểu Yến, Vương Gia Dật có nói khi nào thả chị không?"

La Hiểu Yến lắc đầu: "Gần đây không biết anh ta làm gì, không có đến đây."

Nói xong cô bỗng nhiên nghĩ tới cái gì: "Đúng rồi Noãn Noãn, đêm qua anh ta gọi điện cho chị, nói với chị ở trước mặt em nói giúp anh ta vài lời, rốt cuộc là có chuyện gì?"

An Noãn nghĩ nghĩ, lập tức đoán rằng có lẽ Mạc Trọng Huy đã làm chút gì đó với anh ta.

"Hiểu Yến, chuyện của anh ta chị đừng quan tâm, chị chỉ cần điểu dưỡng thật tốt, tranh thủ sớm rời khỏi nơi quỷ quái này."

"Mọi chuyện chị đã không còn muốn nghĩ tới, em không cần lo. Em và Thường Tử Phi sao rồi? Phát triểu đến đâu rồi?"

An Noãn thản nhiên trả lời: "Đi một bước tính một bước."

"Sao lại như vậy, có phải mẹ của Thường Tử Phi vẫn không đồng ý hai người ở bên nhau?"

An Noãn gật đầu.

"Lão thái bà này, bà ta đã quên trước kia lấy lòng em ra sao? Hiện tại, em chỉ có hai bàn tay trắng, bà ta lại ghét bỏ em? Sao lại có người như thế, nếu chị là em, một cước đá Thường Tử Phi ra xa, bà ta nghĩ con của bà ta giỏi lắm hay sao, không ở bên cạnh anh ta em sẽ không sống được sao?"

La Hiểu Yến vừa nghe rất bực tức, rất nhanh ý thức được mình nói những điều không nên nói.

"Noãn Noãn, chị chỉ đùa một chút, em đừng để trong lòng."

Thật ra những điều La Hiểu Yến nói không phải là không có đạo lý.

--

Qua một tuần, Phù Thu gọi điện cho cô nói ngày mai có thể đi làm. Buổi tối, cô nói tin này với Thường Tử Phi.

Thường Tử Phi vừa nghe cô nói phải đến tiệm làm, theo bản năng nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Nhất định phải đi làm sao? Ở nhà em nuôi em không tốt sao?"

An Noãn cười lạnh: "Anh muốn em làm La Hiểu Yến thứ hai sao?"

"Anh không có ý này, chỉ là không muốn em ra ngoài chịu khổ."

"Em còn trẻ, vẫn còn đi làm được." An Noãn dừng một chút, lại nói một hơi: "Còn có việc muốn nói với anh, em muốn bắt đầu từ ngày mai ở lại trong tiệm."

Những lời này giống như một trái boom, nổ bên tai Thường Tử Phi. Anh kích động quát: "Em có ý gì? Em muốn dọn ra ngoài ở?"

An Noãn vội giải thích: "Không phải, em chỉ muốn cho tiện, tạm thời em ở trong tiệm, chỉ cần không trễ, em sẽ về nhà."

Thường Tử Phi đè mi tâm, vô lực lên tiếng: "An Noãn, nếu như em bất mãn anh chuyện gì, có thể nói với anh, anh sẽ sửa, nhưng em đừng dùng cách này trừng phạt anh được không?"

"Em không có, em chỉ muốn đi làm."

"Đi con mẹ nó làm, em nghĩ rằng anh không biết, em chính là muốn từ từ rời xa anh. Là mẹ anh chọc giận em đúng không, bởi vậy em trả thù lên người anh. Có phải em cũng chưa từng yêu anh? Trong lòng em vẫn còn thương nhớ Mạc Trọng Huy."

An Noãn đã chịu đủ Thường Tử Phi nổi điên. Cô không quan tâm anh, quay người đi về phòng, 'Ầm' khóa cửa phòng lại.

--

Sáng sớm hôm sau, An Noãn dọn một ít quần áo, một ít đồ dùng sinh hoạt, từ trong phòng đi ra, thấy Thường Tử Phi đang ngồi trên sopha, tư thế giống như cả đêm chưa từng rời khỏi.

Thấy cô, anh lập tức đi đến, trầm giọng hỏi: "Anh đồng ý để em đi làm, nhưng mỗi ngày đều về nhà được không?"

"Em sẽ không về, anh không cần lo lắng cho em."

Thường Tử Phi ôm cổ cô, chết cũng không muốn buông tay, nhỏ giọng cầu xin: "Em đừng đi, đừng rời khỏi anh, anh biết sai rồi, anh không nên nói những lời như thế với em, anh đã tìm mẹ anh, nói rõ với bà lập trường của anh, đời này không phải em anh không kết hôn, Noãn Noãn, tin anh, em đừng rời khỏi anh."

An Noãn cũng ôm lấy thắt lưng anh, cười an ủi: "Em không rời khỏi anh, em chỉ muốn làm việc tự lo cho bản thân mình. Mẹ anh đã không thích em, nếu bà đến thấy em ở đây, ăn của anh, uống của anh, bà lại nghĩ em như thế nào, nhất định sẽ cho rằng em vì này nọ của anh, vì tiền mới đến với anh."

"Mẹ anh không biết chỗ này, bà cũng không biết anh có nhà ở đây, huống hồ, chúng ta sẽ kết hôn, còn để ý chuyện này làm gì. Sau này, người sống với em là anh, em cũng đừng bận tâm đến suy nghĩ của mẹ anh."

An Noãn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy anh ra, cười nói: "Bất luận như thế nào, bà đều là mẹ của anh, em cũng không muốn anh và người nhà sẽ xảy ra mâu thuẫn. Có lẻ qua một thời gian, dì Nghê sẽ nghĩ thông suốt, cũng có thể chấp nhận em, chúng ta cùng nhau cố gắng, từ từ chờ đợi được không?"

"An Noãn, những lời này đều là thật?" Thường Tử Phi đột nhiên cuối đầu nói: "Là vì những chuyện này, cũng làm cho em thấy rõ tâm mình, em căn bản không thương anh?"

An Noãn vô lực lắc đầu, thản nhiên nói: "Có lẻ chúng ta nên xa nhau một thời gian, nếu không mâu thuẫn hiểu lầm sẽ ngày càng nhiều."

An Noãn nói xong, mang theo hành lý rời khỏi nhà trọ.

Mang theo túi hành lý ra khỏi nhà trọ, rất lâu mới đón được xe, từ nhà Thường Tử Phi đi ra, tuy là tự mình rời khỏi, nhưng hoàn cảnh này cũng thấy hơi xấu hổ. Trước kia cha còn sống, luôn nói là phụ nữ nên tự biết tôn trọng mình, mới được người khác tôn trọng.

Vì vậy, khi cô và Mạc Trọng Huy đến với nhau, lúc cô đang trong thời kỳ yêu đương, cha cô liền bắt bọn họ đính hôn, rất sợ cô bị thiệt. Cũng không có phải là anh bị bức bách hay không, làm cho Mạc Trọng Huy phản kháng.

Xe đến phố Đông, Phù Thu đã chuẩn bị xong tất cả: "Em đến đây ở, Thường Tử Phi của em không đến đây náo loạn chứ?"

"Sẽ không đâu, là em kiên quyết muốn đến đây ở, anh ấy sẽ không làm vậy."

Phù Thu vỗ vai cô, cổ vũ: "Ở đây làm việc cho tốt, chị sẽ không bạc đãi em."

"Cám ơn chị, Phù Thu, cám ơn chị đã giúp đỡ em nhiều như vậy."

"Hy vọng em nhớ rõ những gì chị đã giúp em, nếu sau này khi nào chị cần, em có thể giúp lại chị."

"Đó là đương nhiên, ơn nghĩa của chị em luôn ghi nhớ trong lòng."

Về sau, An Noãn mới biết được những lời nói này thật thâm sâu.

--

An Noãn nghĩ cô đến phố Đông hẻo lánh này, sẽ không có ai tìm được cô. Nhưng cô sai lầm rôi, người thứ nhất tìm được cô chính là Vương Gia Dật.

"An tiểu thư, tôi tìm cô lâu rồi, gọi điện cô không nghe, thì ra là trốn đến đây." Vương Gia Dật thật nham hiểm, lại giả bộ thoải mái chào hỏi cô.

An Noãn thật không có hảo cảm với anh ta, ngược lại rất chán ghét, lạnh lùng hỏi: "Vương tổng tìm tôi có việc gì không?"

"Tôi quả thật có việc muốn tìm cô. Lần trước cô nói với tôi chuyện cô đâm Mạc tiên sinh bị thương, khi tôi với bạn bè ăn cơm, đã không cẩn thận nói ra, không nghĩ có người đưa tin này trên tạp chí gây ồn ào huyên náo, để cô và Mạc tiên sinh bị mang nhiều phiền toái, hy vọng cô có thể tha thứ cho sự vô tình của tôi."

An Noãn lạnh lùng ngắt lời anh ta: "Tôi không có để trong lòng chuyện ấy."

"Nhưng Mạc tiên sinh thực để ý, đã ra tay với tập đoàn Lạc thị, tôi hy vọng cô có thể giúp tôi nói vài lời trước mặt Mạc tiên sinh, buông tha Lạc thị."

An Noãn cười lạnh, tức giận nói: "Thật ngại, tôi không có sức thuyết phục lớn như vậy, ở trước mặt Mạc Trọng Huy có thể nói được cái gì, anh vẫn nên kiếm người khác giúp đỡ đi."

Vương Gia Dật bị cự tuyệt, vẻ giả tạo tươi cười vừa rồi toàn bộ bi mất sạch, sắc mặt lập tức trở nên âm lãnh (âm hiểm+Lạnh lùng) gằn từng tiếng uy hiếp: "Cô muốn tôi thả La Hiểu Yến, chỉ cần trước mặt Mạc tiên sinh nói chuyện giúp tôi, tôi lập tức thả cô ta ra."

An Noãn cũng thay đổi sắc mặt, tức giận nói: "Vương Gia Dật, tôi sẽ không cùng hạng người tiểu nhân nham hiểm như anh nói chuyện, tôi khuyên anh nên nhanh chóng thả La Hiểu Yến ra, nếu không có chuyện gì anh tự gánh lấy."

"Tôi rất ngạc nhiên, An tiểu thư rốt cuộc là phụ nữ của Mạc tiên sinh hay Thường Tử Phi? Nếu là người phụ nữ của Thường Tử Phi sao lại dây dưa không rõ với Mạc tiên sinh? Về phương diện nào đó rất lợi hại, có thể đồng thời hầu hạ hai người đàn ông."

An Noãn cũng không tức giận, tự nhiên nói: "Nếu tôi nói những lời này với Mạc Trọng Huy, anh nghĩ anh ấy sẽ làm gì anh, đừng quên, anh không chỉ đang lăng nhục tôi, cũng là lăng nhục Mạc Trọng Huy. Hoặc là tôi đem chuyện La Hiểu Yến đi nói với vợ anh, tôi nghĩ chuyện sẽ càng kích thích hơn."

"Chỉ được cái lắm mồm, khó trách mấy người đàn ông kia đều thích cô, cả tôi cũng thấy động tâm."

An Noãn cảm thấy rất ghê tởm, giận dữ hét: "Vương Gia Dật, nếu trong vòng ba ngày anh không thả La Hiểu Yến, đừng trách tôi đem chuyện này làm lớn lên, hiện tại anh cút đi cho tôi."

Vương Gia Dật tức giận phủi tay bỏ đi, An Noãn thở dài thật mạnh.

--

Đến ngày thứ ba, Vương Gia Dật cũng thả La Hiểu Yến.

"Mỹ nhân, đem cái này xuống cho tôi thử chút."

Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, An Noãn kich động đến muốn nhảy lên, cô không tin hai mắt mình, cứ nhìn chằm chằm người mới tới.

"Hiểu Yến, thật là chị." An Noãn chạy tới ôm lấy La Hiểu Yến.

La Hiểu Yến hưng phấn ở bên tai cô nói: "Noãn Noãn, chị tự do rồi, chị rốt cuộc cũng được tự do, Vương Gia Dật cam đoan với chị, sẽ không quấy rầy cuộc sống của chị nữa."

"Thật tốt qua, thật sự rất tốt."

Hai người ở trong tiệm tâm sự thật lâu.

Phù Thu đem tiệm này cho cô quản lý, thật ra nơi này khá vắng vẻ, lượng khách qua lại rất ít, cho nên phần lớn thời gian đều là ở trong tiệm lên mạng, hoặc ngẩn người. Phù Thu có noi qua với cô: "mặt mặt nơi đây giá rất thấp, bởi vậy dù thế nào cũng kiếm được tiền, mặt bằng này cũng đẹp, nên cũng không cảm thấy lo lắng."

"Hiểu Yến, nếu không chị đến đây bán hàng đi, Phù Thu cũng đang tìm người đến phụ em."

La Hiểu Yến nghĩ nghĩ lắc đầu: "Chị muốn đến Thiên Đường, nơi đó kiếm tiền rất nhanh, chị cũng đã hứa với Phan quản lý, không nghĩ sẽ nuốt lời."

An Noãn mím môi, trong lòng không thoải mái. Cô nghĩ tới những lời trước kia Mạc Trọng Huy đã nói với cô, cảm thấy rất khó chịu.

"Hiểu Yến, Vương Gia Dật không dễ dàng buông tha chị, chị đừng đến Thiên Đường nữa được không? Nơi đó rất phức tạp, em không muốn chị lại đi vào trong đó."

La Hiểu Yến cười vỗ vai cô, tràn đầy tin tưởng: "Noãn Noãn, em yên tâm, em nghĩ Thiên Đường dơ bẩn như vậy chỉ vì đa số đều là quan to, quý nhân, hơn nữa Phan quản lý rất chiếu cố chị, em cũng đừng lo lắng cho chị."

Môi An Noãn giựt giựt, nhưng lại không nói ra lời nào.

"Đúng rồi, em đến đây ở, vậy em và Thường Tử Phi chia tay rồi?"

Nói đến Thường Tử Phi, An Noãn có loại áp lực không nói nên lời. Dọn đến đây đã một tuần, Thường Tử Phi cũng chưa đến thăm cô, thận cả tin nhắn, hoặc điện thoại cũng không có. Có lẻ bọn họ như vậy, khoảng cách sẽ càng ngày càng lớn.

Qua thêm một ngày là sinh nhật của An Noãn, cũng chính là ngày giỗ của mẹ cô, mỗi năm đến sinh nhật cô, cha cô đều tự tay làm một cái bánh sinh nhật đưa cô đến mộ mẹ. Cô đã lâu không đi thăm họ.

An Noãn đóng cửa sớm, đi siêu thị mua nguyên liệu làm bánh ngọt.

Ngày hôm sau cô thức rất sớm làm bánh.

Đón xe đến nghĩa trang, trời còn chưa sáng.

Cô đem bánh ngọt, một bó hoa bách hợp mà mẹ yêu thích nhất đặt lên trước mộ.

Tuy rằng chưa bao giờ gặp qua mẹ, nhưng từ nhỏ cha đã nói với cô, mẹ rất đẹp, rất hiền lành, rất cao quý và có khí chất, bao nhiêu từ ngữ tốt đẹp đều có thể hình dung được trên người bà. Cha còn kể cho cô nghe chuyện tình của hai người, cha cô là cô nhi, mẹ là thiên kim nhà giàu, năm đó, hai người yêu nhau có rất nhiều trở ngại, ông ngoại trăm phương nghìn kế chia rẽ bọn họ, mẹ cũng không tiếc đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, theo cha đến Giang thành.

Cha nói, tuy rằng khi đó cuộc sống rất cực khổ, nhưng cũng rất hạnh phúc, về sau có An Noãn, bởi vì không có tiền, không ở được bệnh viện tốt, bệnh viện không có những thiết bị tốt, nên mẹ vì khó sinh mà mất đi. Đây là chuyện cha nuối tiếc nhất. Nhưng từ đó, mục đích sống duy nhất của ông là An Noãn, để cho cô sống một cuộc sống hạnh phúc.

Khi An Noãn yêu Mạc Trọng Huy, cha cô luôn phản đối, nhưng An Noãn kiên trì, cuối cùng cha cô cũng đồng ý. Có lẻ hiểu được nỗi khổ khi bị chia rẻ, vì vậy ông dùng phương thức của mình bảo vệ cô, cũng không nghĩ được kết quả lại như vậy.

Noãn Noãn quỳ ở trước mộ đến giữa trưa, cùng cha mẹ nói rất nhiều.

An Noãn lúc còn nhỏ, tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ tuỳ hứng, làm nũng nhưng phần lờn rất nghe lời. Cha bận lo sự nghiệp, An Noãn ngoan ngoãn ở nhà, ngồi ở sopha đợi ông về kể chuyện xưa cho cô nghe.

Trước kia Mạc Trọng Huy luôn nói đùa rằng cô có tính tiểu thư, thật ra cô cũng từng dùng danh nghĩa thiên kim thị trưởng áp bức qua một người, bởi vì quá yêu một người, bởi vậy cũng trăm phương nghìn kế đoạt đi người đó.

Cô từng nói với Mạc Trọng Huy: "Chỉ cần ở cùng một chỗ với cô, tất cả những gì của cha cô sẽ là của anh, ở Giang thành, anh muốn gì cha đều có thể cho anh."

Bây giờ nhớ lại, cô thật là điên rồi, rất hạ lưu mới nói ra lời nói đó.

Nếu có thể quay ngược thời gian, cô nhất định sẽ không yêu Mạc Trọng Huy, mặc dù có yêu cũng sẽ đơn phương thầm lặng.

An Noãn dùng sức xoa đôi mắt, hai mắt đã khóc đến sưng to.

Phía sau bỗng có tiếng bước chân, tiếp theo là một bó hoa bách hợp được đặt trước mộ.

Cô xoay người thấy Mạc Trọng Huy đứng phía sau mình, một giây kia, lửa giận dâng đến ngực. Cô như một người điên rống giận: "Anh đến đây làm gì? Mạc Trọng Huy, anh con mẹ nó đến đây làm gì?"

"Anh đến thăm bác trai, bác gái."

An Noan cầm lấy hoa bách hợp, đứng lên trước mặt anh, nhưng bởi vì quỳ quá lâu, vừa đứng lên, chân lại nhũn ra.

Mạc Trọng Huy nhanh tay lẹ mắt đỡ thân thể cô. An Noãn hoảng đến mức, lấy hoa bách hợp hung hăng đập lên người anh, một chân đá văng anh ra.

"Mạc Trọng Huy, xin anh đừng xuất hiện ở đây, cha tôi bị anh hại chết, xin anh đừng đến đây nhục nhã ông."

Mạc Trọng Huy nhíu mày, từ tình nói: "Chuyện quá khứ là anh sai, hy vọng em có thể cho anh thêm một cơ hội, em muốn anh làm gì anh đều nguyện ý."

An Noãn cắn răng nói: "Tôi muốn anh chết trước mặt cha tôi, anh nguyện ý sao?"

"An Noãn, em đừng như vậy, cho dù anh chết, cha em cũng không thể sống lại, mà em lại mất thêm một người bảo vệ em."

Cũng không biết vì sao, nghe anh nói xong, nước mắt uỷ khuất của cô lại trào ra.

"Mạc Trọng Huy, sao anh có thể trước mặt cha tôi nói được như vậy, là ai hại tôi ra nông nỗi này? Anh còn có mặt mũi nói là người bảo vệ cho tôi. Tôi từng rất yêu anh, vì anh mà cãi lại cha mình, ba năm trước, anh nhiều lần cự tuyệt tôi, tôi cũng không có buông tha mà tiếp tục yêu anh. Tôi nghĩ tình yêu của tôi có thể cảm động anh, nhưng anh lại cho tôi một 'kinh hỉ' lớn như vậy. Lúc mới vào trại giam, tôi không tin tất cả mọi chuyện là sự thật, mỗi ngày tôi đều đợi, chờ anh cứu tôi ra ngoài, chờ anh cho tôi một giải thích hợp lý, tôi không tin tình yêu của tôi đổi lấy là sự phản bội. Nhưng, tôi chờ, một ngày, hai ngày, một năm, hai năm, ba năm, anh cũng không đến thăm tôi một lần. Anh có biết ba năm qua, đối với tôi là một cực hình, mỗi ngày tôi đều phải tự nói, cha là bị tôi hại chết, tôi đã không còn người thân, tôi là một cô nhi. Mạc Trọng Huy, anh muốn bồi thường tôi như thế nào?"

Anh dùng hai tay nắm lấy vai cô, gằn từng tiếng: "Anh sẽ yêu thương em gấp bội, cho em một gia đình đầy đủ, để cho em thành một người phụ nữ hạnh phúc nhất."

"Đời này tôi cũng sẽ không có được hạnh phúc." Cô dùng sức gạt tay anh: "Mạc Trọng Huy, là anh cướp đi của tôi tất cả, cả đời tôi cũng không tha thứ cho anh, anh để tôi yên."

An Noãn hai tay nắm thành quyền đánh lên ngực anh, một đá lại một đá lên người anh. Mạc Trọng Huy cũng không né tránh, cứ để cô trút giận, cũng không nhúc nhích.

"Mạc Trọng Huy, anh cút đi cho tôi, cút xa được bao nhiêu thì xa, tôi không muốn nhìn thấy anh." Cô lớn tiếng hét, cổ họng cũng khàn đi.

Mạc Trọng Huy rất đau lòng, kéo cô vào lòng gắt gao ôm chặt lại.

"Cầm thú, buông, anh buông tôi ra,"

Trong lúc giẫy dụa, cô nghe được bước chân đang đến gần, An Noãn theo bản năng đẩy Mạc Trọng Huy ra, thấy Thường Tử Phi ôm một bó hoa bách hợp tiêu sái bước đến mặt không chút thay đổi, đi ngang qua An Noãn, anh cũng không nhìn cô, lập tức đi đến trước mộ đặt hoa xuống.

Sau khi cúi người trước mộ, Thường Tử Phi xoay người, ánh mắt xa lạ liếc nhìn An Noãn giễu cợt: "Đây là lựa chọn của em? Cho dù anh đối với em ra sao, ánh mắt của em vĩnh viễn đều không nhìn tới anh, trong lòng của em vịnh viễn không có sự tồn tại của anh."

"Thường Tử Phi, chuyện này không phải như anh nghĩ."

Thường Tử Phi lạnh lùng ngắt lời cô: "Cho dù các người muốn tình chàng ý thiếp cũng không đổi nơi khác được sao? Ở trước mộ chú An, em có nghĩ đến cảm nhận của chú hay không? Bởi vì cái được em gọi là tình yêu, cho nên chú đánh mất sinh mạng của mình, hiện tại em còn mang theo người này đến diễu võ giương oai sao? Đây gọi là hiếu thảo?"

Dừng một chút, Thường Tử Phi hít sâu một hơi, thật lòng nói: "An Noãn, nếu đây là lựa chọn của em, anh tôn trọng em, thành toàn cho các người, chúc hai người hạnh phúc."

Thường Tử Phi nói xong bỏ đi, An Noãn đuổi thao sau. Nhưng xuống đến núi, Thường Tử Phi đã lái xe đi, dường như không thấy có người đuổi theo phía sau.

Mạc Trọng Huy nắm lấy cổ tay cô, không cho cô bước tiếp. An Noãn dừng bước, dùng sức tát mạnh một cái, lực đạo làm cho mặt Mạc Trọng Huy in rõ dấu bàn tay.

"Mạc Trọng Huy, tôi thật muốn anh hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi, nhìn đến bộ dạng anh tôi sẽ cảm thấy ghê tởm."

"An Noãn, em còn không thừa nhận sao? Thật ra em còn yêu anh?"

Những lời này vừa nói xong, An Noãn phẫn nộ gào thét: "Tôi con mẹ nó thật hạ lưu mới còn yêu anh, co đến khi chết tôi cũng sẽ ở cùng một chỗ với anh."

Mạc Trọng Huy nhíu nhìu mày, nhìn thân hình gầy gò của cô đi lướt qua mình, càng đi càng xa.

Anh lên xe đuổi theo cô, dừng xe lại trước mặt cô, gọi cô lên xe. Nhưng An Noãn không muốn thấy anh, ra sức chạy thật nhanh. Anh không có cách nào đành xuống xe, chạy tới kéo tay cô.

"Đừng náo, lên xe, ở đây không có xe về nội thành."

"Buông bàn tay bẩn của anh ra, tôi cho dù có đi bộ về cũng không ngồi xe của anh."

Mạc Trọng Huy thở dài thật sâu, cầm di động gọi cho Trương Húc, kêu anh ta đưa xe khác đến đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.