Kể từ hôm đó, Nghê Tuệ không còn đến tìm An Noãn gây phiền toái, nhưng cô vẫn không an lòng,
không biết trong tương lai nên đối mặt với bà như thế nào. Cô cũng hiểu
được, một cuộc hôn nhân nếu không được người thân chúc phúc, vĩnh viễn
cũng không hạnh phúc.
Đột nhiên nhận được điện thoại của La Hiểu Yến, An Noãn mới nhớ ra đã lâu cả hai không có liên lạc.
"Hiểu Yến, sáng sớm đã gọi điện cho em?"
Bên kia đầu dây trầm mặc.
"Hiểu Yến, La Hiểu Yến?" An Noãn lại gọi thêm hai tiếng.
Bên kia đầu dây là một giọng nam từ tính trả lời cô: "Xin lỗi, đã quấy rầy
cô, La Hiểu Yến ở khách sạn 101, cô ấy đang sốt, không biết có có thể
đến thăm một chút không?"
An Noãn theo bản năng hỏi: "Anh là ai?"
Bên kia đầu dây đã tắt điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút.
An Noãn chạy đến chỗ Elle nói qua một tiếng, vội vàng đi tìm La Hiểu Yến.
Khách sạn 101 nằm bên cạnh Thiên Đường, ở Giang Thành đều biết, đây là một
nơi không sạch sẽ, nơi này thường có quan, những người có địa vị hay đem phụ nữ ở Thiên Đường đến trọ.
Trên đường đến khách sạn, An Noãn
không tự chủ được. Cô có thể chấp nhận việc La Hiểu Yến phục vụ ở Thiên
Đường nhưng làm sao cũng không thể chấp nhận được việc La Hiểu Yến làm
gái bao trong đó.
Rốt cuộc cũng đến nơi, cô thuận lợi tìm được
phòng La Hiểu Yến đang ở, cửa phòng chỉ khép hờ, cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy La Hiểu Yến một mình nằm trên giường, quần áo tứ tán, mà người đàn ông kia thì không thấy đâu.
"Hiểu Yến, tỉnh, em đưa chị đi bịnh viện."
La Hiểu Yến mơ mơ màng màng: "Gia Dật, Gia Dật.."
Nghe được cái tên quen thuộc kia từ miệng La Hiểu Yến, An Noãn cả người đều cứng ngắc.
Nhất định là điên rồi, người phụ nữ này nhất định là điên rồi, người đàn ông kia đã hại cô ấy vào tù, nhưng giờ lại ở bên cạnh hắn.
An Noãn như điên lên nắm hai vai của La Hiểu Yến lắc mạnh: "La Hiểu Yến, chị tỉnh dậy cho em, tỉnh dậy."
Rốt cuộc, La Hiểu Yến cũng mở mắt, mày cũng gắt gao nhíu chặt, nhìn qua rất đau khổ: "Noãn Noãn, sao vậy, chị đang ở đâu?"
An Noãn rống giận: "Em cũng đang nghĩ chị phát điên cái gì, miệng luôn gọi tên Vương Gia Dật, chị không phải cùng hắn cùng nhau?"
La Hiểu Yến quay đầu hướng khác không nhìn An Noãn: "Chị không có."
"La Hiểu Yến, chị còn gạt em, người vừa rồi gọi điện cho em chính là Vương
Gia Dật, gọi em đến đây đón chị, chị có muốn em gọi lại cho hắn?"
An Noãn còn chưa lấy đi động ra, La Hiểu Yến đã cầm tay cô, khẩn trương: "Noãn Noãn, không cần."
"La Hiểu Yến, em nghĩ chị điên rồi, chị quên nguyên nhân vì sao phải vào
tù? Hiện tại đã quên hết rồi sao? vết thương đã lành rồi sao?"
La Hiểu Yến tầm mắt mê mang nhìn ngoài cửa sổ, cúi đầu nói: "Không quên, đời này chị cũng không quên."
"Vậy chị đang làm gì? Vì cái gì lại muốn ở bên cạnh anh ta?"
"Bởi vì chị muốn báo thù, chị muốn cướp hắn từ trên tay của người phụ nữ kia về, sau đó sẽ vứt bỏ hắn."
Cô nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng An Noãn nhìn thấy ở trên mặt La Hiểu Yến không phải là muốn báo thù.
"Hiểu Yến, chị thật sự muốn trả thù hay là bản thân chưa quên được anh ta.
Khi ra khỏi trại giam, chúng ta đã từng nói qua, đời này sẽ không xử sự
theo tình cảm nữa, không làm chuyện điên rồ.."
"Noãn Noãn, em
cũng đừng chỉ lo nói về chị." La Hiểu Yến lớn tiếng ngắt lời An Noãn:
"Em cũng vậy thôi, em nghĩ rằng chị không biết gì sao? Người đàn ông em
từng thích chính là ông chủ của Thiên Đường Mạc Trọng Huy, em dám nói em chưa từng nghĩ muốn ở bên cạnh anh ta?"
An Noãn hít một hơi thật sâu, có chút bất đắc dĩ nói: "Chúng ta đừng nói về chuyện này, em đưa
chị đi bịnh viện, anh ta nói chị phát sốt."
"Không cần, chị không sao, em về đi làm đi."
--
Bước ra khỏi khách sạn, An Noãn chỉ cảm thấy cõi lòng thêm lạnh lẽo.
Vì cái gì, lại làm cho một người biết là sai lầm những vẫn không tránh khỏi.
Lúc cô cùng La Hiểu Yến còn trong tù, hai người đã từng thề, đời này sẽ
không vì đàn ông mà làm chuyện điên rồ. Nhưng giờ La Hiểu Yến lại vì
người đàn ông đó lại phạm sai lầm.
An Noãn giống như người mất
hồn bước đi ven đường, phía sau có một chiếc xe nhấn còi liên tục. Cửa
kính quay xuống, Trương Húc nhô đầu ra chào hỏi: "An tiểu thư, cô muốn
đi đâu, tôi đưa cô một đoạn."
An Noãn tâm tình không tốt, ngước lên thấy Trương Húc đang tươi cười, lửa giận lại bùng lên, quát: "Cút"
Trương Húc giật mình, rất xấu hổ rụt đầu vào xe.
"Mạc tiên sinh, An tiểu thư hình như tâm trạng không tốt, hơn nữa cô ấy vừa
từ khách sạn 101 đi ra, chẳng lẻ cùng Thường Tử Phi qua đêm ở đây?"
"Dừng xe." Mạc Trọng Huy bình thường đã lạnh lùng, giờ phút này lại càng trở nên lạnh lẽo hơn.
An Noãn vạn vạn cũng không nghĩ Mạc Trọng Huy đang trên xe, cho đến khi
bóng dáng cao lớn như cây đại thụ của hắn đứng trước mặt, cô mới hoàn
hồn.
"Tại sao lại ở đây? Trong nhà không có giường, phải chạy đến khách sạn thuê phòng?"
An Noãn cười lạnh hai tiếng: "Đúng vậy, ở bên ngoài thuê phòng sẽ lãng mạn hơn, nhất là 101, có nhiều loại phòng làm người ta cảm thấy hứng thú,
không phải phòng trong đó đều được thiết kế dành cho tình nhân sao, anh
cùng Hà Tư Kỳ cũng nên đến thử một lần đi."
Mạc Trọng Huy một tay nắm lấy cằm cô, gằn giọng: "Cô cứ hạ lưu như vậy sao? Cùng đàn ông ở
chung còn chưa đủ, còn nghĩ đến cách tìm lạc thú để vui vẻ với đàn ông?"
Cô dùng sức ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, tự giễu: "Là tôi thích
như vậy, hạ lưu như vậy, năm đó không phải tôi mặt dày mày dạn theo đuổi anh ba năm sao? Chính mắt tôi nhìn thấy anh cùng người phụ nữ khác ở
trên giường tôi quay cuồng, tôi còn tưởng mình nằm mơ. Mạc Trọng Huy
phải, tôi rất hạ lưu, nhưng anh cũng giống như tôi, đều như nhau."
Tay hắn chậm rãi buông ra.
"Mạc Trọng Huy, tôi có thể đi chưa?"
Cô hừ lạnh một tiếng lập tức rời đi, nhưng lúc đi ngang, hắn bỗng nhiên
dùng sức cầm lấy cổ tay cô, mạnh mẽ lôi ngược về trong lòng.
"Mạc Trọng Huy, buông ra, anh muốn dẫn tôi đi đâu? Buông tay, hỗn đản."
Hắn không để ý đến sự giẫy dụa là hét của cô, lôi vào Thiên Đường.
Ban ngày Thiên Đường thật vắng vẻ, chỉ nghe tiếng tê tâm liệt phế tức giận của An Noãn mắng chửi: "Súc sinh, buông, buông tay."
Mạc Trọng Huy kéo cô vào thang máy chuyên dụng, rất nhanh đến lầu 10.
Vẫn là cái phòng Vip lúc trước, hắn trực tiếp mang cô vào phòng, dùng sức đẩy ngã lên cái giường kingsize.
"Hỗn đản, anh muốn làm gì?" Giọng An Noãn tràn đầy sợ hãi, run run đừng lên.
"Sao vậy? Sợ? Đã cùng Thường Tử Phi ở chung, như thế nào cũng đã có kinh nghiệm?"
"Mạc Trọng Huy, anh.." An Noãn bị tức không nhẹ, hít một hơi, cô trấn định
nói: "Tôi mỗi đêm cùng ngủ với Thường Tử Phi, nhưng chuyện này liên quan gì đến anh, anh lôi tôi đến đây làm gì? Chẳng lẽ phụ nữ ở Thiên Đường
không thỏa mãn được ông chủ của họ sao?"