Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 72: Chương 72: Mạc Trọng Huy, anh thật biến thái




Mạc Trọng Huy biến mất vài ngày rốt cục cũng xuất hiện, An Noãn từ Trăm Nhạc về nhà nhìn thấy Mạc Trọng Huy ngồi ở phòng khách xem TV, bộ dáng rất nhàn nhã. An Noãn mặc kệ anh, ngay cả chào hỏi một câu cũng không, trực tiếp lên lầu. Thay bộ quần áo rồi xuống lầu vào phòng ăn cơm chiều đã được chuẩn bị xong, Mạc Trọng Huy đã ngồi trên bàn.

“An tiểu thư, mau ngồi xuống, Mạc tiên sinh đang đợi cô dùng cơm.”

An Noãn không chút để ý đi qua ngồi xuống. Trên bàn cơm tất cả đều là đồ ăn anh thích nhất, người hầu trong nhà đều phải nhìn sắc mặt của anh để làm việc. Hai người im lặng ăn bữa tối, Mạc Trọng Huy không nói lời nào, An Noãn tự nhiên sẽ không chủ động mở miệng.

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, An Noãn vừa thấy là Thẩm Cầm Phong gọi tới, lập tức bấm nghe.

“An tiểu thư, tôi là Thẩm Cầm Phong.”

An Noãn cẩn thận liếc Mạc Trọng Huy một cái, nghiêm trang nói: “Xin chào, xin hỏi có chuyện gì?”

Thẩm Cầm Phong không hiểu, cũng thấy có gì không đúng, vì thế rống lên: “Tôi là Thẩm Cầm Phong!”

“Tôi biết, mời nói.”

Thẩm Cầm Phong lau mồ hôi, đoán được Mạc Trọng Huy đang bên cạnh cô, vì thế nói ngắn gọn: “Là như vậy, hôm nay Thường Tử Phi gọi điện thoại cho tôi, ngày mai sẽ đến bệnh viện tái khám. Cho nên, tôi nói với cô một tiếng.”

“Tốt, tôi đã biết, cám ơn anh, trong khoảng thời gian này đã làm phiền rồi.”

“Như vậy đi, ngày mai khi có kết quả tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”

Sợ bị lộ, Thẩm Cầm Phong nói đơn giản liền gác điện thoại.

An Noãn cất di động, có loại nói không nên lời kích động, vô luận kết quả kiểm tra như thế nào, cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện này.

Nhận được tin tức của Thẩm Cầm Phong, cô liền cảm thấy đồ ăn ngon hơn, ăn cũng thấy có khẩu vị hơn.

Vốn Mạc Trọng Huy đang trầm mặc, đột nhiên cúi đầu mở miệng: “Trương Húc, gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong.”

“Phốc --” An Noãn phun cơm trong miệng ra, khẩn trương hỏi: “Anh có chỗ nào không thoải mái sao? Gọi điện thoại cho bác sĩ Thẩm làm gì?”

Mạc Trọng Huy lạnh lùng liếc cô: “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu ta.”

“Có cái gì không thể hỏi trong điện thoại sao?”

Mạc Trọng Huy không hờn giận , kêu rên nói: “Khi nào thì em lại quản những chuyện nhàn rỗi này?”

Nói xong anh đặt đũa xuống bàn, đứng dậy rời đi. An Noãn bị rống lên một câu có chút xấu hổ, cũng không biết có phải hay không tâm lý tác dụng, cô cảm thấy Mạc Trọng Huy giống như biết cái gì.

Trong lúc An Noãn sợ run, Trương Húc nói chuyện điện thoại với Thẩm Cầm Phong xong.

“Trương trợ lý, hai ngày nay Mạc Trọng Huy nơi nào ?”

Trương Húc còn thật sự trả lời: “Mạc tiên sinh cũng không có đi đâu, vẫn luôn ở Thiên Đường, mỗi lần Mạc tiên sinh không vui, vẫn thích một người ở Thiên Đường.”

“Sao anh ấy không vui?”

Trương Húc cười nói: “Vậy An tiểu thư nên hỏi lại chính cô, Mạc tiên sinh không vui hết mười lần là vì cô.”

An Noãn bĩu môi, bất đắc dĩ nói: “Tôi không trêu chọc anh, tôi cảm thấy Mạc tiên sinh của anh càng ngày càng biến thái .”

Trương Húc nhíu nhíu mày, nhắc nhở nói: “An tiểu thư có phải gần đây cô hay liên lạc với bác sĩ Thẩm?”

“Nói bậy, tôi không có.”

An Noãn kích động phản bác, cũng ném đũa lên bàn. Ở phòng đi tới đi lui, trong lòng An Noãn bất an, hy vọng không phải mình hại Thẩm Cầm Phong.

Ngẫm lại cô vẫn chạy đi tìm Mạc Trọng Huy, thư phòng không tìm được người, đi phòng tập thể thao cũng không tìm được người. Chạy một vòng cuối cùng thấy Mạc Trọng Huy đang ngoài hồ bơi, giờ phút này anh đang bơi giữa hồ.

An Noãn ngồi trên thành hồ bơi, nhìn bóng dáng anh đang bơi trong nước rất nhanh. Trước đây, ở trong mắt cô, Mạc Trọng Huy làm cái gì, cô đều cảm thấy đẹp đến mê người. Cha cô từng nói, cho dù anh là kẻ giết người, có phải cô vẫn cảm thấy anh chính khí.

Mạc Trọng Huy bơi hai vòng liền đi lên, trên người nước vẫn đang chảy xuống, áo choàng tắm cũng không mặc, trực tiếp bỏ qua An Noãn, ngồi xuống ghế.

An Noãn có lòng tốt ném áo choàng tắm cho anh, trêu chọc nói: “Chú ý hình tượng của anh, trong nhà có mấy cô gái nhỏ tuổi mới đôi mươi, nhìn anh như vậy sẽ bị chảy máu mũi.”

Biểu tình của Mạc Trọng Huy lạnh lùn , đem áo choàng tắm trực tiếp ném xuống đất.

An Noãn nhìn thấy gầm nhẹ: “Mạc Trọng Huy, anh giận dỗi ai, tôi không có trêu chọc anh.”

Thấy Mạc Trọng Huy vẫn trầm mặc, An Noãn buồn bực , bất đắc dĩ nói: “Được rồi, anh có cái gì muốn hỏi thì hỏi trực tiếp tôi, tôi sẽ trả lời cho anh.”

Mạc Trọng Huy nhướng mày mở miệng: “Giải thích một chút quan hệ của em và Thẩm Cầm Phong.”

An Noãn biết không lừa được anh, đem chuyện của Thường Tử Phi từ đầu tới đuôi giải thích một lần.

Cô không nghĩ tới, sau khi giải thích xong tức giận của Mạc Trọng Huy lớn hơn nữa. Cơ hồ rống lên với cô: “Em là gì của Thường Tử Phi? Người ta có vợ, sức khỏe của anh ta cần em phải quan tâm sao, An Noãn, em luôn mang việc đến cho mình.”

“Tôi muốn quan tâm anh ấy, tôi không bỏ xuống được anh ấy, Mạc Trọng Huy, anh giận cái gì, anh biết rõ tôi thích anh ấy nha.”

Mạc Trọng Huy hít một hơi thật sâu, mới nhịn xuống xúc động không có động thủ đánh cô.

Thấy Mạc Trọng Huy không nói một lời rời đi, An Noãn đuổi theo, nhưng bờ hồ rất trơn, Mạc Trọng Huy đẩy cô một cái, cả người cô rơi xuống nước.

“Mạc Trọng Huy, tôi không biết bơi.” hai tay An Noãn vùng vẫy: “Cứu tôi, mau cứu tôi, Mạc Trọng Huy, cứu tôi.”

Mạc Trọng Huy lạnh lùng đứng một bên, nhìn cô bất lực cầu cứu. Cho đến khi thấy biểu tình của cô càng phát ra khó chịu, Mạc Trọng Huy mới nhảy xuống nước, nhanh chóng bơi đến trước mặt cô, ôm lấy thắt lưng cô.

An Noãn gắt gao ôm cổ anh, rất sợ buông tay mình sẽ bị chết đuối.

“Mạc Trọng Huy, anh thật là nhẫn tâm, tôi chết đối với anh có chỗ nào tốt.”

Mạc Trọng Huy cười lạnh: “Không phải em vẫn ồn ào muốn chết sao, như thế nào, lúc này không dám.”

An Noãn hung hăng nói: “Tôi chết, anh lại còn sống tốt, tôi không cam lòng.”

Mạc Trọng Huy tức giận hôn cô trong nước, anh thật muốn trực tiếp hôn cô đến hít thở không thông. An Noãn liều chết giãy dụa, nhưng hai tay vẫn gắt gao ôm chặt cổ anh không chịu buông.

“Cho tới bây giờ cũng chưa từng làm dưới nước? Chúng ta thử một lần đi? Anh muốn cho em nếm thử cảm giác lên thiên đường là như thế nào.”

Âm thanh từ tính của Mạc Trọng Huy dán vào lỗ tai cô, An Noãn bị tức đến mặt mũi cũng trắng bệch.

“Thằng khốn, mang tôi lên.”

Mạc Trọng Huy thấy mặt cô biến sắc có chút tái nhợt, liền mang cô bơi vào bờ. An Noãn ở trong nước uống không ít nước, vừa đến trên bờ liền muốn ói, cơ hồ ngay cả mật đều ói ra. Mày Mc Trọng Huy nhướng lên, ngồi xổm xuống bắt đầu cởi nút quần áo trên người cô. An Noãn dùng tất cả sức lực còn lại của mình, hung hăng tát một cái lên mặt anh. Động tác trên tay Mạc Trọng Huy hơi dừng một chút, lập tức có chút dã man cởi đi quần áo cô.

“Mạc Trọng Huy, anh thật đúng khốn khiếp? Hiện tại tôi rất khó chịu.”

Mạc Trọng Huy nhíu mày, thản nhiên nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, anh chỉ muốn giúp em thay quần áo bị ướt.”

Anh đem cô ôm đến ghế nằm, dùng khăn mặt giúp cô lau khô thân thể, phủ thêm áo choàng tắm rộng thùng thình, lại bắt đầu dùng khăn mặt giúp cô lau tóc.

Một lúc lâu sau, An Noãn bình tĩnh, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, cô đứng lên một cước đá vào giữa hai chân anh.

Mạc Trọng Huy hoàn toàn không có phòng bị, đau đến muốn quỳ rạp trên mặt đất. An Noãn đứng lên, trên cao nhìn xuống, hào sảng nói: “Một mình làm một mình chịu, Thẩm Cầm Phong là bị tôi bức bách, anh muốn gì tìm tôi tính sổ, đừng liên lụy đến người vô tội.”

An Noãn vỗ vỗ tay bỏ đi, trước khi đi cô còn thấy Mạc Trọng Huy ngồi xổm, một cước này cô sử dụng toàn bộ sức lực của mình.

--

Khi An Noãn trở lại phòng khách, Thẩm Cầm Phong đã bị kêu đến. Anh nhìn An Noãn từ trên xuống dưới như đang đánh giá. Trương Húc lắc lắc đầu, không dám liếc mắt nhìn An Noãn một cái.

“An đại tiểu thư, cô mặc thành như vậy đi ra, là muốn chọc cho người mơ tưởng sao.”

An Noãn tức giận cười cười: “Bác sĩ Thẩm, anh vẫn nên tự lo cho mình đi.”

Thẩm Cầm Phong lập tức khẩn trương lên, khoa trương nói: “Chẳng lẽ cô đã nói hết mọi chuyện với Mạc tiên sinh?”

Trương Húc xen mồm nói: “Coi người khác như kẻ ngu ngốc, chính mình mới là người tối ngu xuẩn, bác sĩ Thẩm, hậu quả phản bội Mạc tiên sinh anh cũng biết.”

Mặ mũi Thẩm Cầm Phong trắng bệch.

An Noãn bĩu môi, tùy tiện nói: “Bác sĩ Thẩm, lần này là tôi liên lụy đến anh, nếu Mạc Trọng Huy hỏi anh, anh cứ việc đem tất cả trách nhiệm đổ lên người tôi, dù sao tôi cũng đắc tội với anh ta, cũng không sợ nhiều thêm một cái. Ngày mai sai khi Thường Tử Phi kiểm tra xong, tôi hy vọng anh có thể nói cho tôi biết kết quả.”

An Noãn nói xong đi lên lầu, sự thật chứng minh, Thẩm Cầm Phong đợi cho trời tối, cũng không thấy Mạc Trọng Huy đến chất vấn anh.

--

An Noãn tắm rửa xong lên giường, cũng không biết có phải tại uống nước trong hồ bơi hay không mà dạ dày cô rất khó chịu.

Di động đột nhiên truyền đến tin nhắn, là của Thường Tử Phi. Cô đã xóa đi số điện thoại của anh, nhưng dãy số này liếc mắt một cái có thể phân biệt, trong đó có 4 số là sinh nhật của An Noãn.

Tâm bùm bùm rạo rực, mở tin nhắn,chỉ đơn giản một câu: Ngày mai anh đi bệnh viện kiểm tra, em có tới với anh?

An Noãn ôm di động thật lâu cũng không thể ngủ. Cô không biết, giờ này khắc này, bên kia đầu dây Thường Tử Phi, cũng ôm điện thoại đợi, đợi suốt một đêm.

Khi Mạc Trọng Huy trở về phòng, An Noãn nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Anh tắm xong liền chui vào ổ chăn, không giống như mọi khi, Mạc Trọng Huy đụng cũng không đụng cô, nằm cách xa cô.

Hay thật sự bị đá hỏng rồi, An Noãn âm thầm cao hứng. Âm thanh tin nhắn một lần nữa đột nhiên vang lên, đánh vỡ đêm khuya yên tĩnh. An Noãn nhìn đến lại là của Thường Tử Phi, cô gắt gao nắm chặt điện thoại, không dám mở ra xem. Tay Mạc Trọng Huy đưa qua, cướp lấy điện thoại trên tay cô, An Noãn lập tức xù lông.

“Mạc Trọng Huy, trả di động cho tôi.”

Ngày mai buổi sáng tám giờ, anh ở cửa bệnh viện chờ em.

Mạc Trọng Huy xem xong tin nhắn, hung hăng ném mạnh điện thoại lên tường.

“Mạc Trọng Huy, Anh bị bệnh à!”

An Noãn nhảy xuống giường kiểm tra di động, ráp lại điện thoại đã bể nhưng không mở máy lên được. Cô đang muốn ném di động vào mặt anh, Mạc Trọng Huy nắm chặt cổ tay cô áp đảo ở trên giường.

“Buông tay, buông.”

Đôi mắt màu đỏ của Mạc Trọng Huy nhìn cô, gằn từng tiếng giận dữ hét: “Thả em đi hẹn hò với Thường Tử Phi sao? Đến bây giờ em còn không biết em là người phụ nữ của ai sao?”

“Mạc Trọng Huy, anh mẹ nó chính là cái lợn giống, tức giận liền biến cầm thú, bị tôi đá một cước, vẫn còn có thể dùng được sao?”

Ánh mắt Mạc Trọng Huy híp lại, An Noãn lập tức cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.

Giọng nói lạnh như băng của anh vang lên: “Dùng được hay không, thử qua mới biết.”

An Noãn cảm nhận được thân thể của anh đang biến hóa, cô co chân, đang muốn tiến công, phản ứng của Mạc Trọng Huy cực nhanh, chân ngăn chận của cô, kêu rên: “Nếu bị đá thêm một lần nữa sẽ hỏng mất.”

An Noãn không đá được, vô lực nói: “Mạc Trọng Huy, không chơi, dạ dày tôi không thoải mái, có thể do uống nước trong bể bơi, anh giúp tôi lấy ly nước ấm được không?”

Mạc Trọng Huy hoài nghi nhìn cô.

“Thật sự, dạ dày của tôi thật sự thực không thoải mái, muốn ói.”

Mạc Trọng Huy nhíu nhíu mày, chạy đi lấy nước cho cô.

Uống xong ly nước ấm, An Noãn vẫn cảm giác ẩn ẩn khó chịu.

“Đều tại anh, hiện tại tôi khó chịu muốn chết.”

Mạc Trọng Huy mím môi, cúi đầu nói: “Thực xin lỗi, anh không nghĩ sẽ bị như vậy.”

“Anh chính là cố ý .”

“Được rồi, là anh sai, anh kêu Thẩm Cầm Phong đến kiểm tra cho em.”

An Noãn cả kinh nói: “Thẩm Cầm Phong còn chưa đi?”

“Ừ, anh phạt cậu ta ở đây một tuần, một ngày hai mươi bốn giờ, không cho phép đi đâu.”

“Anh nói cái gì?” An Noãn kích động: “Sao anh có thể làm như vậy? Tôi đã nói, là tôi buộc anh ta, anh muốn phạt liền phạt tôi, đừng phạt anh ta.”

Mạc Trọng Huy mày nắm thật chặt, lại mất hứng.

“Hiện tại, nhìn không giống như là dạ dày bị đau! Phàm là chuyện có liên quan đến Thường Tử Phi , em sẽ như vậy. Yên tâm đi, bệnh viện thiếu Thẩm Cầm Phong còn có rất nhiều bác sĩ khác. Anh ta xuất viện lâu như vậy cũng không sao, chưa chết được.”

An Noãn xám xịt nằm xuống, rong lòng cô muốn cái gì, đều không lừa được anh.

Mạc Trọng Huy không động thủ với cô, chỉ đem cô gắt gao ôm vào trong ngực. An Noãn vẫn muốn hỏi anh, Thường Tử Phi gửi tin nhắn cho cô đã nói gì, nhưng chung quy không hỏi ra miệng.

--

Hôm nay là một ngày nắng, sáng sớm, anh mặt trời xuyên qua cửa sổ vào phòng ngủ, chiếu lên giường rộng lớn. An Noãn mở mắt nhập nhèm buồn ngủ, Mạc Trọng Huy vẫn không có rời giường,

anh luôn có thói quen thức sớm. An Noãn không biết anh làm sao có tinh lực tốt như vậy, vô luận tối hôm trước xảy ra chuyện gì, ngày hôm sau vẫn có thể rời giường rất sớm, hoặc đi bơi lội, hoặc đi tập thể hình.

“Này, anh không phải lại bị cảm chứ, sao còn chưa hết.”

Mạc Trọng Huy miễn cưỡng nói: “Hình như không thoải mái, ngày hôm qua thực bị em đá đau.”

An Noãn khóe miệng trề ra, tức giận hừ nói: “Vậy anh nằm trên giường nghỉ ngơi, buông tay, tôi muốn rời giường.”

Mạc Trọng Huy vô liêm sỉ nói: “Là em đá hư, em phụ trách.”

“Tốt, nếu anh đoạn tử tuyệt tôn, tôi sẽ tìm một người sinh con cho anh.”

Mạc Trọng Huy nổi giận, ánh mắt trở nên thâm thúy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em lặp lại lần nữa.”

An Noãn không kiên nhẫn quát: “Mạc Trọng Huy, anh đừng làm phiền, tôi không rảnh nói chuyện nhàm chán với anh, tôi muốn đến quán cà phê.”

“Chậc chậc, bà chủ này cũng thật siêng năng.”

“Buông tay, tôi không thời gian cùng chơi đùa với anh.”

An Noãn dùng sức gạt bỏ hai tay bên hông cô, nhưng anh càng ôm càng chặt.

“Mạc Trọng Huy, anh có để cho tôi yên không.”

“Phía dưới của anh rất đau, em giúp anh xoa bóp.”

Anh cầm thú, lới nói thật xấu xa, những chuyện như vậy lại nói như báo dự báo thời tiết.

An Noãn tái mặt, uy hiếp nói: “Anh muốn tôi đá thêm một cước.”

“Em dám, anh sẽ làm cho em cả đời này đều không xuống giường được.”

An Noãn hít sâu một hơi, ôn tồn nói: “Mạc Trọng Huy, cầu xin anh tha tôi đi.”

An Noãn khẩn cầu thật lâu, Mạc Trọng Huy mới thả cô. Rửa mặt xong đi xuống lầu, cô mới biết được Mạc Trọng Huy không có lừa nàng, Thẩm Cầm Phong xác thực ở biệt thự qua đêm .

Khi ăn sáng, biểu hiện của An Noãn biểu hiện rất tốt, chủ động pha cà phê cho Mạc Trọng Huy, dụ dỗ anh vui vẻ ra mặt.

Tâm tình Mạc Trọng Huy tốt, tự nhiên thả Thẩm Cầm Phong.

An Noãn muốn đi quán cà phê, hôm nay dường như Mạc Trọng Huy rãnh rỗi, muốn đi cùng với cô. Không có biện pháp, An Noãn ngồi lên xe anh, cùng anh đến Trăm Nhạc.

Khi Thẩm Cầm Phong tới bệnh viện, thấy một mình Thường Tử Phi đứng ở cửa bệnh viện. Anh nhíu mày, đi qua trêu ghẹo: “Thường tiên sinh ở đây chờ tôi sao?”

Thường Tử Phi không quan tâm anh ta, tầm mắt vẫn nhìn bên ngoài. Bảy giờ anh đã tới bệnh viện, đứng ở đây cũng đã hai giờ, nhưng người anh chờ vẫn không xuất hiện.

“Thường tiên sinh, chúng ta đi thôi, bác sĩ đang đợi anh.”

Thường Tử Phi vẫn là không nói lời nào, chất phác đứng ở một chỗ, vẫn không nhúc nhích. Thẩm Cầm Phong muốn nổi giận, người đàn ông này luôn mang việc đến cho mình, cũng không nhìn lại mình chỉ là một nhân vật nhỏ bé.

“Anh có thể nói cho tôi biết anh đang đợi ai không? Chờ người nhà anh?”

Thường Tử Phi đột nhiên mở miệng nói chuyện, giọng điệu thản nhiên: “Tôi đang đợi An Noãn.”

Thẩm Cầm Phong dừng một chút, lập tức cười nói: “Anh không cần chờ, An Noãn sẽ không đến.”

Thường Tử Phi tức giận quay đầu nhìn anh ta.

“Anh đừng nhìn tôi như vậy, vừa rồi tôi từ biệt thự của cô ấy tới đây, cô ấy và Mạc tiên sinh đã đến Trăm Nhạc, anh có biết, Mạc tiên sinh tặng cô ấy một cái quán cà phê, hiện tại cô ấy đặc biệt rất thích quán cà phê đó, hầu như mỗi ngày đều đến đó.”

“Tối hôm qua anh ở trong biệt thự của cô ấy!” Anh gằn từng tiếng.

Thẩm Cầm Phong khụ khụ: “Anh đừng hiểu lầm, chỉ vì quan hệ của tôi và Mạc tiên sinh, có thể nói tôi là bác sĩ riêng của anh ấy, bởi vậy thường xuyên ngủ lại biệt thự của cô ấy. Tôi nói câu lời này anh đừng buồn, anh đừng đặt tâm tư lên người An Noãn nữa, anh không phải đối thủ của Mạc tiên sinh. Hiện tại tình cảm của An Noãn và Mạc tiên sinh rất tốt, Mạc tiên sinh có thể cho cô ấy cuộc sống cô ấy muốn, nhưng anh thì không được. Anh cũng nên nhìn lại mình, kỳ thật Giang tiểu thư cũng rất tốt, Giang gia ở Giang thành cũng có địa vị, cứ kiên định sống cho tốt, cái anh có được sẽ càng nhiều.”

Thẩm Cầm Phong còn chưa nói xong, Thường Tử Phi đã bỏ đi.

Anh cau mày đuổi đi: “Anh đi đâu, kiểm tra còn chưa làm.”

“Không cần làm.” Thường Tử Phi lạnh lùng nói xong, lập tức rời đi.

Thẩm Cầm Phong thật muốn tiến lên đánh một cái cho anh ta tỉnh: “Thường Tử Phi, anh thật đúng là một người đàn ông vô dụng. Anh lấy thân thể của mình làm tiền đặt cược, giành sự đồng tình của An Noãn, vậy còn gọi là đàn ông sao. Mạc Trọng Huy sẽ không giống anh, anh ta dùng lực lượng của mình, khả năng của mình, giữ lấy người mình yêu ở lại bên cạnh. Nếu ngay cả thân thể khỏe mạnh anh cũng không có, anh lấy cái gì bảo vệ người phụ nữ của mình, anh lấy cái gì quyết đấu cùng Mạc tiên sinh.”

--

Mạc Trọng Huy ngồi ở quán cà phê, An Noãn có cảm giác mình bị the dõi, cô tức giận đến chạy đi tìm Elle chơi, để một mình Mạc Trọng Huy ở quán cà phê.

“Mạc tiên sinh, có cần tôi đổi một ly nước khác?”

Lương Mộ Tình thật cẩn thận đến bên cạnh Mạc Trọng Huy, vẻ mặt chuyên nghiệp mỉm cười.

Mạc Trọng Huy nhíu mày, thản nhiên nói: “Cha cô biết cô làm việc ở đây không?”

Lương Mộ Tình chu mõ, hừ nói: “Tại sao phải cho ông ấy biết, em đã cùng ông ta đoạn tuyệt quan hệ.”

“Thì ra anh ta không biết .”

Lương Mộ Tình vội vàng ngồi xuống đối diện anh, cầu xin nói: “Anh Huy, anh giúp em giữ bí mật, trăm ngàn lần đừng nói cho cha em biết.”

Nghe được từ anh Huy, Mạc Trọng Huy nhướng mày, cúi đầu nói: “Gọi tôi Mạc Trọng Huy.”

“Không được, rất không lễ phép, anh lớn hơn em rất nhiều. Không thích em gọi anh là anh Huy, vậy em gọi anh Mạc, hoặc chú, chú Huy, nếu không thì gọi Bụi Thái Lang đi.”

Mạc Trọng Huy khóe miệng trề ra.

Lương Mộ Tình vui cười nói: “Được rồi, nói giỡn , anh Huy, anh nhất định đừng nói cho cha em biết.”

“Cô tới đây có mục đích gì?”

Vẻ mặt Lương Mộ Tình chân thành nói: “Em chỉ muốn đoạn tuyệt quan hệ với cha, em chán ghét ông ấy quản thúc em, này không thể làm, kia không thể làm, em còn chán ghét ông ấy luôn cãi nhau với mẹ em, cái nhà kia một chút ấm áp cũng không có, em mới không cần trở về.”

Mạc Trọng Huy không phải muốn hỏi chuyện này.

“Tại sao tới đây làm công?”

“Bởi vì nơi này tiền lương cao, bà chủ tốt, một tháng tiền lương đủ cho sinh hoạt phí của em. Anh Huy, bọn họ đều nói An Noãn là bạn gái của anh, là thật? Sao em cảm thấy An Noãn luôn đối đầu với anh?”

Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Chuyện này cô không cần biết, làm tốt bổn phận của cô là được.”

“Vậy được rồi, em không hỏi nhiều.” Lương Mộ Tình đứng lên, nghiêm trang hỏi: “Tiên sinh, anh cần đổi ly nước khác không?”

“Không cần.”

Lương Mộ Tình đi vào trong, cô vẫn chống cằm nhìn bóng dáng anh, một bóng dáng có thể làm cho người ta mê chết người. Nếu có một ngày, có thể trở thành người phụ nữ của anh ta, chắc sẽ rất hạnh phúc. Lần này cô rời nhà trốn đi, nói trắng ra chính là bởi vì anh. Tuy rằng trong nhà cha mẹ cảm tình không hợp, nhưng cha rất thương cô, dù sao cô cũng là con gái duy nhất của ông ấy. Có mấy lần cha mẹ vừa mới ồn ào, cô nghe được cha nói với mẹ: “Nếu không phải vì Mộ Tình, tôi đã sớm ly hôn với bà.”

Từ nhỏ đến lớn, cha rất cưng chìu cô, ngay cả cô muốn học đại học đọc mỹ thuật, cha cô cũng đồng ý. Nhưng khi cô nói cô thích Mạc Trọng Huy, hy vọng cha cô có thể tạo cơ hội cho hai người, mặt cha cô liền trầm xuống, nghiêm túc nói với cô, không cho phép có tâm tư gì với Mạc Trọng Huy.

Bởi vì sự kiện này cô cãi nhau với cha, cô đến ký túc xá ở, cha cô cũng bởi vậy chặt đứt sinh hoạt phí của cô.

Khẽ thở dài, cô vẫn là không thể lý giải, vì sao cha cô lại kiên quyết như thế. Nếu cô và Mạc Trọng Huy cùng một chỗ, đối với sự nghiệp của cha cô rất có ích. Thế giới người lớn quả nhiên phức tạp hơn. Thật giống như An Noãn cùng Mạc Trọng Huy, quan hệ của bọn họ cũng thực làm cho người ta khó hiểu. Giống như yêu lại giống như không yêu, giống như hận lại như không hận, thật khó nắm bắt.

--

An Noãn đi tìm Elle chơi, ngoài ý muốn lại gặp Phù Thu, Phù Thu cũng đang ở trong tiệm. Cô muốn chạy trốn, nhưng lại bị Phù Thu thấy được.

“Noãn Noãn.” Phù Thu gọi cô.

An Noãn mím môi, bất đắc dĩ chào hỏi: “Chị Phù Thu, đúng lúc vậy.”

“Noãn Noãn, chị cũng đang muốn tìm em nhưng không có cơ hội, có thể mời chị tới quán cà phê uống ly cà phê.”

An Noãn gãi gãi đầu, cự tuyệt: “Hôm nay không được.”

Phù Thu thất vọng, thản nhiên nói: “Như vậy đi, em ở đây nói chuyện với chi mấy câu được không?”

An Noãn bị cô ta lôi ngồi xuống ghế, cô ta vẫn nắm chặt tay An Noãn.

“Lần trước ở hôn lễ của Thường Tử Phi, chị vốn có rất nhiều chuyện muốn nói với em, nhưng Mạc tiên sinh ở đó, muốn nói cũng không có thể nói. Chị biết hiện tại em nhất định giận chị, chị vẫn che giấu em quan hệ của chị cùng Lương Trạch Minh.”

Nói đến Lương Trạch Minh, tức giận trong mắt An Noãn không thể che dấu .

“Hận thù giữa em và Lương Trạch Minh chị cũng biết, chị theo anh ta đã nhiều năm. Nói thật, lúc trước chị đối xử tối với em, một phần nguyên nhân cũng vì chị muốn giúp anh ta chuộc lỗi, anh ta nợ em rất nhiều.”

“Chị Phù Thu, chuyện đã qua em không muốn nhắc tới.”

Phù Thu lắc đầu, thật lòng nói: “Hiện tại em theo Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh lại rất thương em, chị biết Lương Trạch Minh sẽ có một ngày không hay ho. Còn nhớ rõ lúc trước chị từng nói với em không, chị hy vọng có một ngày cần đến em, em có thể giúp chị. Hôm nay, chị có một yêu cầu quá đáng, có thể cho Lương Trạch Minh một con đường sống không?”

An Noãn hít sâu một hơi, giọng điện xa lạ tự giễu nói: “Em làm gì có năng lực đấu tranh cùng Lương thị trưởng, Mạc Trọng Huy cùng Lương thị trưởng đi chung một con đường, làm sao có thể vì em mà nhằm vào Lương thị trưởng, chị Phù Thu, chị suy nghĩ nhiều rồi.”

Trong mắt Phù Thut có loại bi thống nói không nên lời: “Noãn Noãn, nỗi đau trong lòng em chị biết, chị cũng biết chị ích kỷ, theo Lương Trạch Minh nhiều năm, chị cũng có tình cảm với anh ấy. Chị thật sự không hy vọng có một ngày, chúng ta trở thành kẻ địch. Nếu nhất định phải một mạng để một mạng, chị tình nguyện thay thế anh ấy.”

“Chị Phù Thu, em cũng không lợi hại như chị tưởng, Mạc Trọng Huy cũng đối với em cũng không phải như chị nghĩ. Phụ nữ đối với đàn ông chủ là một món đồ chơi, ngày nào đó Mạc Trọng Huy chơi chán, anh ta sẽ vứt bỏ em. Chịi hoàn toàn không cần phải lo lắng cho Lương thị trưởng. Thực xin lỗi, em còn có việc, đi trước, bữa khác sẽ mời chị uống cà phê trong quán của em.”

An Noãn hầu như là chạy trốn. Tình yêu của Phù Thu đối Lương Trạch Minh được miêu tả sinh động, có quan hệ như vậy, rốt cuộc không thể trở thành bạn bè với cô ấy. Nhưng lúc cô gặp khó khăn nhất Phù Thu đã giúp cô, phần ân tình này vĩnh viễn cũng tồn tại.

--

An Noãn mua một cái điện thoại di động mới ở trong thương xá, liền gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong.

Đầu bên kia rất nhanh đã có người nghe, giọng điệu rất nghiêm túc nói: “Tôi đang muốn gọi điện thoại cho cô, Thường Tử Phi thực con mẹ nó không để ý đến bản thân mình, lúc anh ta xuất viện tôi đã khuyên, nên nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng anh ta lại làm việc bất kể ngày đêm, hiện tại xương cổ bị hao tổn nghiêm trọng, nhưng con mẹ nó, cũng như vậy, kêu anh ta nằm viện anh ta cũng không chịu, tôi thực chưa thấy qua một bệnh nhân nào cứng đầu như anh ta. Sức khỏe anh ta sớm muộn gì bị anh ta phá hư.”

“Anh ấy có ở đó không, anh kêu anh ấy nghe điện thoại.”

“Người đã đi rồi, mấy bác sĩ của chúng tôi muốn khuyên cũng khuyên không được. Tuy rằng nói chuyện này với cô, Mạc tiên sinh mà biết sẽ làm thịt tôi mất, nhưng trách nhiệm của một người bác sĩ, tôi vẫn muốn nói với cô, gọi điện thoại cho Thường Tử Phi đi, bất luận như thế nào cũng khuyên anh ta đến nằm viện tĩnh dưỡng.”

Treo điện thoại, An Noãn không thể bình tĩnh. Nếu Thường Tử Phi xảy ra chuyện gì không hay, cô sẽ rất tự trách cùng áy náy.

Suy đi nghĩ lại cô vẫn chui vào một góc gọi điện thoại cho Thường Tử Phi.

Điện thoại thông, đầu dây bên kia giọng trầm thấp vang lên: “Em không cần khuyên anh, anh sẽ không nằm viện, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày sẽ không có chuyện gì.”

“Thường Tử Phi, anh là đang giận dỗi với em? Anh đang giận dỗi với tôi sao?”

Đầu bên kia trầm mặc một lát, tiếp theo âm thanh không hờn giận vang lên: “Ngày hôm qua cả một đêm anh không ngủ, luôn chờ tin nhắn của em. Sáng sớm hôm nay anh lại ở bệnh viện chờ em, đợi suốt hai giờ, chân cũng cứng ngắc. An Noãn, em còn quan tâm anh sao? Còn có một chút quan tâm anh sao? Em cũng không quản anh, bây giờ còn gọi điện thoại cho anh làm cái gì?”

“Thường Tử Phi, anh là con nít sao? Còn cần người quản sao? Sức khỏe của anh, nếu ngay cả chính ngươi cũng không quý trọng, cũng không có ai quý trọng, tự lo thân mình cho tốt đi.”

An Noãn tức giận gác điện thoại, lập tức liền hối hận. Cô nên bình tĩnh khuyên nhủ anh, sao lại phát giận với anh.

--

Thường Tử Phi nhìn điện thoại bị gác máy, giọng nói giận dữ của An Noãn như vẫn còn quanh quẩn ở bên tai. Hoa Vũ gõ cửa đi vào, thấy Thường Tử Phi đang ngẩn người.

“Anh Phi, hôm nay anh đến bệnh viện, bác sĩ nói như thế nào?”

Thường Tử Phi thu hồi suy nghĩ, cười trả lời: “Không có gì, tất cả đều bình thường.”

“Thật vậy chăng? Xương cổ của anh......”

“Không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi thích hợp sẽ không có chuyện gì.”

Hoa Vũ hơi dừng một chút, thản nhiên nói: “Anh Phi, kỳ thật anh không nên như vậy, anh cũng đã cưới Giang Thiến Nhu, tất cả của Giang gia sớm muộn gì đều là của anh. Anh đối xử tốt với cô ấy, Giang lão gia tử sẽ không bạc đãi anh.”

“Anh không cần người khác giúp.” Khi Thường Tử Phi nói lời này gần như nghiến răng nghiến lợi.

Hoa Vũ nhịn không được nói: “Vậy mục đích anh cưới Giang Thiến Nhu là gì? Anh không phải là vì sản nghiệp nhà cô ta. Nếu anh thật sự không muốn, cần gì phải cưới cô ta.”

Thường Tử Phi cắn cắn môi, cúi đầu.

“Anh Phi, nghe em khuyên một câu, đừng ép buộc chính mình nữa. Anh và Giang Thiến Nhu đã đi đến bước này, tiếp tục thanh cao đã không còn ý nghĩa, cho dù anh không chạm đến cô ta, nhưng chỉ có abg biếtcô ta biết, người bên ngoài còn có thể tin tưởng sao. Lại sau, An Noãn cũng đã là người của Mạc Trọng Huy, anh còn có thể đoạt lại cô ấy sao. Cho dù là đoạt lấy được, vẫn phải dựa vào lực lượng của Giang gia. Tập đoàn Hoa Vũ nho nhỏ của chúng ta ngay cả một ngón cái của Mạc Trọng Huy cũng không động được.”

Thấy Thường Tử Phi bị thuyết phục, Hoa Vũ tiếp tục nói: “Giang Thiến Nhu tìm em nói rất nhiều chuyện, cô ấy thực quan tâm sức khỏe của anh, theo ý em, cô ấy cũng là một người con gái tốt, mấu chốt là cô ấy rất yêu anh. Anh Phi, gặp được một cô gái tốt như vậy, cũng nên biết quý trọng.”

Thường Tử Phi đè mi tâm, có chút phiền não.

--

Tối hôm đó, Thường Tử Phi trở về nhà, nhà của anh và Giang Thiến Nhu . Từ lần đó cải nhau, anh vẫn ở tại văn phòng. Giang Thiến Nhu xác thực đến tìm anh nhiều lần, anh đều cố ý tránh né cô. Về đến nhà, thấy Giang Thiến Nhu một mình đang ngồi ăn mì.

Thấy Thường Tử Phi trở về, Giang Thiến Nhu hầu như nhảy dựng lên trên ghế, kích động hỏi: “Anh đã về? Đã ăn cơm tối chưa?”

Thường Tử Phi đi đến trước mặt cô, cúi đầu hỏi: “Mỗi ngày em chỉ ăn cái này sao?”

Giang Thiến Nhu ngây ngốc cười nói: “Một mình em ở nhà, tùy tiện ăn chút. Anh đã ăn chưa, nếu chưa ăn em đi nấu cơm cho anh.”

Thường Tử Phi thành thực trả lời: “Chưa ăn.”

“Vậy anh chờ một lát, em đi nấu cơm cho anh.”

Giang Thiến Nhu làm cho anh cơm chiên trứng, trong tủ lạnh lý cũng chỉ có trứng, đại tiểu thư rất ít xuống bếp, lại bởi vì rất kích động, chén cơm chiên cũng bị cháy khét.

“Thực xin lỗi, em thật sự rất vô dụng, từ ngày mai, em nhất định phải đi học nấu ăn.”

Thường Tử Phi đem chén cơm bị cháy khét ngồi xuống ăn, Giang Thiến Nhu cảm động đến nước mắt cũng chảy xuống.

Đêm đó, hai người cực kỳ hài hòa.

Nằm ở trên một cái giường, Giang Thiến Nhu không dám có gì động tác, cúi đầu hỏi anh: “Thân thể của anh gần đây thế nào?”

“Ừ, hôm nay có đến bệnh viện, bác sĩ đề nghị anh nằm viện tĩnh dưỡng vài ngày.”

Giang Thiến Nhu ‘Đằng’ ngồi dậy, lo lắng hỏi,“Sao lại thế này? Chỗ nào không thoải mái sao?”

“Đừng lo lắng, xương cổ có chút bị hao tổn, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao.”

“Ngày mai đi nằm viện đi, em đi với anh, lời nói của bác sĩ nhất định phải nghe, việc làm cứ từ từ, cũng có thể giao cho Hoa Vũ, được không?”

Thường Tử Phi còn thật sự gật gật đầu.

Giang Thiến Nhu thụ sủng nhược kinh, chưa từng thấy Thường Tử Phi nói chuyện với mình như vậy bao giờ, hôm nay giống như đổi tính.

Tắt đèn, trong bóng đêm, tay Thường Tử Phi thủ đột nhiên kéo cô, cô quả thực không thể tin được.

“Tử Phi......”

“Thực xin lỗi, kết hôn lâu như vậy, để cho em chịu ủy khuất.”

Âm thanh trầm thấp của anh vang lên bên tai cô, xoay người đặt cô dưới thân, cúi xuống hôn lên môi cô.

Hai tay Giang Thiến Nhu đặt lên vai anh, nhiệt tình hôn trả anh.

“Ông xã, em chờ ngày này chờ đã lâu, em yêu anh, rất yêu anh.”

Thường Tử Phi nhắm mắt lại có được thân thể của cô.

Tất cả qua đi, Thường Tử Phi xuống giường đến phòng tắm, mở vòi sen dòng nước lạnh lẽo trút xuống, rửa đi những dơ bẩn trên thân thể, cũng rửa đi tâm hồn đen tối của anh. Đã đi đến bước này, vì mục đích không từ thủ đoạn. Đời này của anh có lỗi với Giang Thiến Nhu, bởi vì anh lợi dụng nàng.

Ở phòng tắm thật lâu, nghĩ Giang Thiến Nhu chắc đang ngủ, anh mới trở lại phòng. Vừa lên giường, Giang Thiến Nhu liền ôm lấy anh, đầu gối ngực anh, hai tay gắt gao ôm thắt lưng anh.

“Ông xã, chúng ta sinh em bé đi, gia gia nói, chỉ cần em mang thai, liền đem công ty giao cho anh, gia gia tuổi lớn, thân thể cha em cũng không tốt, Giang gia chỉ còn trông cậy vào anh.”

Thường Tử Phi không nói gì, nhẹ nhàng ôm cô.

“Đúng rồi, bác sĩ kêu anh nằm viện, ngày mai em cùng anh đến bệnh viện được không? Thân thể là quan trọng nhất.”

Thường Tử Phi cúi đầu không lên tiếng.

“Em thực hạnh phúc, em thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, tất cả ủy khuất những ngày qua đều xứng đáng.”

Hiện tại, tâm tình của Giang Thiến Nhu có thể hình dung đến câu 'thủ vân khai gặp nguyệt minh'. Đàn ông đều giống nhau, đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới, cho nên Thường Tử Phi không có khả năng vì An Noãn thủ thân như ngọc cả đời. Thường Tử Phi cũng có lúc sẽ không nhịn được. Hiện tại cô đã trở thành người của anh, cô còn có cái gì sợ hãi. Đừng nói An Noãn, ai cũng không phải đối thủ của cô, bởi vì cô có Giang gia to lớn làm hậu thuẫn.

--

Ngày hôm sau, Thường Tử Phi cùng Giang Thiến Nhu đến bệnh viện, Thẩm Cầm Phong nhìn đến anh ta tới cũng thật cao hứng, cười nói: “Chúc mừng anh, rốt cục nghĩ thông suốt.”

Thẩm Cầm Phong quan sát một ngày, liền gọi điện thoại cho An Noãn.

“Thường Tử Phi đang nằm viện.”

An Noãn ở đầu bên kia rõ ràng không tin: “Thật sự? Thẩm Cầm Phong anh không phải gạt tôi?”

“Xin cô tin tưởng tính chuyên nghiệp của tôi chứ, tôi có thể lấy loại sự tình này nói giỡn với cô sao. Thường Tử Phi thật sự nằm viện, sáng nay đến nằm viện, hơn nữa vợ anh ta cũng ở bên cạnh.”

An Noãn đầu bên kia dừng một chút, mới nghĩ vợ của anh là Giang Thiến Nhu.

“An Noãn, cô không cần hoài nghi, sau khi quan sát một ngày, tôi phát hiện Thường Tử Phi cùng Giang Thiến Nhu là một đôi vợ chồng bình thường, hai người nhìn rất ân ái, trên cổ Thường Tử Phi còn có dấu hôn ái muội.”

An Noãn kia đầu trầm mặc.

“An Noãn, tôi không lừa cô, không tin cô đến bệnh viện nhìn một cái. Kỳ thật đàn ông thôi, cũng là chuyện bình thường, Thường Tử Phi kết hôn với Giang Thiến Nhu, làm sao có khả năng trong sạch. Bởi vậy nói, về sau chuyện của Thường Tử Phi cô cũng đừng quản, người ta có vợ. Cô khuyên không được, tôi nói cũng không xong, vợ anh ta chỉ cần nói một câu, anh ta liền ngoan ngoãn đến bệnh viện.”

An Noãn vẫn trầm mặc không nói.

“Được rồi, chuyện tôi muốn nói đã nói xong, nói thêm nữa, Mạc tiên sinh sẽ gây phiền toái cho tôi. An Noãn, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, đôi khi đàn ông ăn giấm chua còn dữ dội hơn phụ nữ, cô đừng xem bình thường Mạc tiên sinh lạnh lùng, kỳ thật anh ta so với ai khác đều ích kỷ hơn, chủ nghĩa rất lớn, không chừng cô chỉ cần liếc nhìn người đàn ông khác một cái, anh ta cũng đã ghên. Bởi vậy vì cuộc sống hạnh phúc của chính mình, cô tốt nhất cùng người đàn ông này phân rõ giới hạn, nhất là Thường Tử Phi, coi như là vì tốt cho Thường Tử Phi. Cô phải biết rằng, tập đoàn Hoa Vũ nho nhỏ, Mạc tiên sinh nếu muốn tiêu diệt nó, không cần một ngày, chỉ cử động đầu ngón tay, Thường Tử Phi sẽ chết rất thảm.”

“Cám ơn anh đã nhắc nhở, tôi biết nên làm như thế nào.”

“An Noãn, cô là người thông minh, vì Thường Tử Phi, vì chính cô, sau này chuyện của Thường Tử Phi cũng đừng quản. Cô đối với tai nạn xe cộ lần trước vẫn canh cánh trong lòng, kỳ thật cũng không quan hệ với cô, hung thủ không phải cô, là Tư Kỳ, cô không nên trút lên người mình.”

--

Treo điện thoại, An Noãn ngồi trước bàn trang điểm, hoàn toàn ngây người.

Kết giao với Thẩm Cầm Phong chưa bao lâu, nhưng cô biết Thẩm Cầm Phong sẽ không lừa cô. Thường Tử Phi hạnh phúc, nàng cũng nên được giải thoát rồi.

Thẩm Cầm Phong nói rất đúng, tai nạn xe cộ không phải do cô tạo thành, cô không nên vẫn sống trong tự trách. Cô không nợ Thường gia cái gì, không cần thấy có lỗi.

Mạc Trọng Huy tắm xong đi ra, thấy cô ngẩn người, tóc còn chưa lau khô. Anh nhịn không được nhíu mày, thuận tay cầm làm khăn mặt đi qua đi giúp cô lau tóc.

“Suốt ngày ngẩn người em nghĩ tới ai?”

An Noãn còn không có tới kịp trả lời, anh lại mở miệng: “Không cần trả lời, chắc rằng em cũng sẽ không cho anh câu trả lời vừa lòng.”

An Noãn le lưỡi, từ trong gương cho anh một cái nhìn xem thường.

“Đúng rồi, anh có món quà muốn tặng cho em.”

Mạc Trọng Huy chạy tới phòng tắm, lấy từ trong túi áo ra một hộp nữ trang đưa cho An Noãn.

An Noãn mở ra, bên trong là một cái nhẫn, viên kim cương ở trên làm chói cả mắt người nhìn.

“Là trứng bồ câu trong truyền thuyết?” An Noãn đùa giỡn nói: “Bao nhiêu tiền?”

Mạc Trọng Huy tức giận hừ nói: “Trong mắt em chỉ có tiền?.”

“Anh nói cho tôi biết bao nhiêu tiền, về sau tôi có bán đi cũng không bị lỗ.”

Mạc Trọng Huy liếc mắt nhìn cô, trịnh trọng nói: “Em dám bán đi, anh bắt em đi đền.”

“Tôi có thể so sánh trứng bồ câu này?”

An Noãn nói xong đem nhẫn cất vào ngăn kéo.

“Sao không đeo?” Mạc Trọng Huy có chút tức giận.

An Noãn hì hì cười nói: “Tôi sợ đeo ra ngoài bị người chặt đứt cánh tay.”

Mạc Trọng Huy khóe miệng trề ra, cũng không ép buộc cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.