Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 81: Chương 81: Mang thai, phá thai




Trong một đêm, Thường gia có thể nói là phát sinh biến hóa đến nghiêng trời lệch đất, tập đoàn Phi Vũ đóng cửa, Thường Tử Phi hai bàn tay trắng. Nghê Tuệ chịu không nổi đả kích, khí huyết công tâm đưa vào bệnh viện, cũng may cấp cứu kịp thời. Nửa tháng Nghê Tuệ nằm ở bệnh viện một câu cũng không nói.

Thường Tử Hinh tức giận lên án Thường Tử Phi: “Đều là do anh làm hại, kêu anh không nên đi trêu chọc An Noãn, anh càng muốn đi trêu chọc cô ta, bây giờ thì tốt rồi, công ty bị hủy, làm cho mẹ tức đến ra nông nỗi này, anh cảm thấy mỹ mãn rồi chứ.”

Giang Thiến Nhu chịu không được ngắt lời Thường Tử Hinh gầm nhẹ: “Tử Hinh, hiện tại em trách anh ấy thì có thể thay đổi được gì, anh ấy đã rất khó chịu, chúng ta cũng không cần chỉ trích nhau nữa, điều quan trọng bây giờ là điều trị bệnh tình cho mẹ.”

“Mẹ em không bệnh, chỉ là bị An Noãn chọc tức.”

Nếu giết người mà không cần ở tù, Thường Tử Hinh hận không thể lấy dao giết chết An Noãn.

“Phụ nữ đều là hồng nhan họa thủy, đời này tôi cũng không muốn kết hôn, tôi không muốn đi gieo tai họa cho người khác.” Thường Tử Hinh tức giận đến phát hỏa nói.

Giang Thiến Nhu khóe miệng trề ra, cô đi đến trước mặt Thường Tử Phi vỗ nhẹ vai anh, thấp giọng nói: “Em với anh về tắm rửa trước, ngày mai lại đến thăm mẹ, anh đã lâu không có nghỉ ngơi cho tốt.”

Thường Tử Hinh thấy vẻ mặt Thường Tử Phi đau khổ, cũng cảm động. Co là trợ lý bí thư của thi trưởng, mỗi ngày đều bận rất nhiều công việc, không có thời gian chăm sóc Nghê Tuệ, đều là Thường Bách và Thường Tử Phi chăm sóc bà.

“Anh, anh và chị dâu về nhà nghỉ ngơi trước đi, hôm nay em ở lại đây chăm sóc mẹ, ngày mai em nghỉ.”

Thường Tử Phi cùng Giang Thiến Nhu trở về nhà.

“Đồ của anh trong nhà đã bị anh mang đi hết, anh đi trước tắm thay áo ngủ, em đi mua cho anh ít quần áo và đồ dùng hằng ngày.”

“Không cần.” Thường Tử Phi ôn nhu ngắt lời cô: “Anh về đây là có chuyện muốn nói với em.”

Giang Thiến Nhu dự cảm có chuyện không tốt cười nói: “Có cái gì chờ anh tắm xong nói sau, em đi mua đồ trước.”

Thường Tử Phi nắm cổ tay cô nhẹ nhàng nói: “Em biết anh muốn nói cái gì, chúng ta đừng trốn tránh nữa.”

Giang Thiến Nhu ngồi xuống sopha đối diện với Thường Tử Phi.

Trầm mặc thật lâu, Thường Tử Phi đưa cho cô một cái thẻ mở miệng: “Tập đoàn Phi Vũ đã phá sản, trong thẻ này có một ngàn năm trăm vạn, một trăm ngàn em giúp anh trả cho Giang lão gia tử, còn năm trăm vạn là anh muốn bồi thường cho em, anh biết số tiền này rất nhỏ nhưng anh đã cố gắng hết sức. Ngày nào đó rảnh rỗi, chúng ta làm thủ tục ly hôn.”

Anh nói rất thoải mái. Năm trăm vạn đó giống như muốn đổi lấy sự thanh thản.

Nước mắt Giang Thiến Nhu chảy xuống nghẹn ngào nói: “Thường Tử Phi, anh xem em là cái gì, hiện tại là đã khi nào anh cũng không quên phải ly hôn, anh cứ như vậy muốn ly hôn với em sao?”

“Anh chỉ còn hai bàn tay trắng, không cho em được hạnh phúc, thậm chí ngay cả về sau muốn mua cho em một cái túi xách cũng không đủ tiền. Em là thiên kim tiểu thư của Giang gia, từ nhỏ em đã sống trong nhung lụa, anh không thể để em đi theo anh chịu khổ. Thiến Nhu, em còn trẻ, dựa vào điều kiện của em, nhất định có thể sẽ tìm được một người đàn ông tốt. Anh là một thằng khốn, đã lãng phí tuổi thanh xuân quý giá của em, anh không cầu em tha thứ, chỉ hy vọng em có thể hạnh phúc.”

Giang Thiến Nhu càng khóc lợi hại hơn: “Anh nghĩ rằng em gả cho anh là vì tiền của anh sao? Từ nhỏ em đã không thiếu tiền, em cũng không cần tiền của anh. Cái em muốn là con người của anh, vợ chồng vốn là phải đồng cam cộng khổ, em không thể ở lúc anh gặp nạn rời khỏi anh. Thường Tử Phi, anh muốn ly hôn với em, không có cửa đâu, em chết cũng sẽ không ký tên.”

Thường Tử Phi mỏi mệt xoa xoa huyệt thái dương.

“Giang Thiến Nhu, em sẽ hối hận, anh không đáng để em làm như vậy.”

“Có đáng giá hay không không phải do anh nói mà là em dụng tâm cảm thụ.” Giang Thiến Nhu nói xong ngồi xuống bên cạnh anh, dùng sức nắm tay anh kiên định nói: “Thường Tử Phi, em biết lúc trước em đã làm rất nhiều chuyện sai trái, tính tình em cũng không tốt, tùy hứng kiêu căng, em còn lừa gạt anh, chọc mẹ anh tức giận, tóm lại em làm sai rất nhiều chuyện, về sau em sẽ sửa, anh đừng ly hôn với em được không?”

“Cho dù anh không đề cập tới ly hôn, người nhà em cũng sẽ không cho em tiếp tục đi theo anh chịu khổ.”

“Không, ai cũng không thể chia rẽ chúng ta.” Giang Thiến Nhu nhào vào lòng anh: “Thường Tử Phi, em biết bây giờ anh không thương em, em cũng biết trong lòng anh chỉ có An Noãn, em nguyện ý chờ, dùng thời gian cả đời để chờ em cũng nguyện ý. Đừng ly hôn với emđược không, em xin anh.”

Tình yêu luôn dễ dàng làm cho người ta liều lĩnh, anh yêu An Noãn, yêu đến bất chấp tất cả, chẳng sợ vì cô hai bàn tay trắng, anh cũng chưa từng hối hận vì yêu cô. Giang Thiến Nhu yêu anh, cô cũng không quân tâm đến bất cứ điều gì, mặc dù lúc trước đã làm nhiều chuyện xấu, chung quy cũng không bỏ được một chữ ‘Yêu’, cái gì tự tôn, cái gì tự ái, toàn bộ đều có thể vứt bỏ, cho dù hèn mọn hơn nữa cũng cam tâm tình nguyện.

Thường Tử Phi im lặng để cô ôm mình hồi lâu mới nhẹ nhàng đẩy cô ra.

“Giang Thiến Nhu, chúng ta ly hôn trước, cho anh thời gian được không, hiện tại trong lòng anh có người khác, đối với em hay đối với anh cũng không công bằng. Đợi cho anh dần dần quên đi An Noãn, nếu em vẫn còn muốn tiếp tục, anh nhất định cưới em về nhà, hảo hảo yêu thương em.”

Giang Thiến Nhu quyết tâm không chịu ly hôn cùng anh, ôm lấy thắt lưng anh chết cũng không buông tay: “Em mặc kệ trong lòng anh có ai, em cũng sẽ không ly hôn với anh, trừ phi em chết, nếu không Thường Tử Phi anh chính là chồng của em, Giang Thiến Nhu em chính là vợ của anh. Em có thể cho anh thời gian, không ly hôn em cũng có thể cho anh thời gian.”

Vẻ mặt Thường Tử Phi bất đắc dĩ.

“Anh đừng bứt bỏ em có được không, hiện tại mẹ anh cần người chăm sóc, anh cũng cần người chiếu cố, Thường Tử Phi, anh có thể tiếp tục đi gầy dựng lại sự nghiệp của anh, em giúp anh chiếu cố tốt người nhà của anh. Em cam đoan, mặc kệ mẹ anh nói gì em, bà đối với em như thế nào, em cũng sẽ không tức giận với bà, vì anh, em cam đoan, em thề.”

Biểu tình của Thường Tử Phi vẫn như cũ không thể lay chuyển. Giang Thiến Nhu bất chấp tất cả, coi như Thường Tử Phi đã đáp ứng cô.

“Ta đi cho ngươi mua quần áo, mua rửa mặt đồ dùng, ngươi đi trước tắm rửa, trên người đều thối .”

Giang Thiến Nhu vừa muốn chạy đi Thường Tử Phi lại nắm lấy cổ tay cô cúi đầu nói: “Cái gì cũng không cần mua, tất cả quần áo của anh để ở nhà khác, bây giờ anh đi lấy.”

“Em cũng phải đi, em với anh cùng đi.”

Giang Thiến Nhu mặt dày mày dạn đi theo, Thường Tử Phi do dự nhưng không có phản đối. Đến nhà trọ, Giang Thiến Nhu biết đây là nhà lúc trước anh ở chung với An Noãn, Thường Tử Phi tự mình động thủ, rất nhanh dọn xong quần áo.

Trên đường đi, Thường Tử Phi nói với cô: “Về sau nhà trọ kia chắc cũng sẽ không ai ở, em làm chủ giúp anh bán đi.”

Quả thực Giang Thiến Nhu không thể tin được lỗ tai của mình: “Anh nói cái gì, lặp lại lần nữa, em không nghe rõ.”

Thường Tử Phi lặp lại: “Đem nhà trọ bán đi, để lại không ai ở thì cũng lãng phí.”

Giang Thiến Nhu quả thực sẽ hưng phấn nhảy dựng lên, nghĩ rằng đây là anh muốn quên hết tất cả sao? Anh đây là đang khẳng định thân phận nữ chủ nhân của cô sao?

Cô vỗ ngực cam đoan: “Được, chuyện này cứ giao cho em, căn nhà đó rất đẹp, vị trí cũng tốt, khẳng định có thể bán được giá cao.”

--

An Noãn gần đây rất dễ đói bụng, ban đêm đang ngủ cũng bị đói đến tỉnh. Mỗi khi cô đói tỉnh, cũng không đi tìm đồ ăn. Cô không muốn làm phiền mọi người thêm, người hầu nếu biết cô đói bụng, khẳng định tất cả vui vẻ làm cho đồ cho cô ăn. Nhưng ban ngày các cô ấy đã chăm sóc cô rất mệt, An Noãn hy vọng họ có thể nghỉ ngơi tốt.

Nhưng hôm nay, cô đói bụng đến rất khó chịu, cũng không biết có phải đói đến phát bệnh hay không, cô chạy đến phòng tắm, ghé vào bồn cầu nôn khan, cái loại nôn mửa này khó chịu lợi hại, giống như có cái gì đang cọ vào dạ dày cô, giống như muốn đem đồ bên trong toàn bộ ói ra hết.

Nôn mửa xong, An Noãn dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, về giường. Nhưng lăn qua lộn lại như thế nào cũng ngủ không được, cô buồn bực hỏng rồi, buổi tối cũng ăn rất nhiều, bây giờ lại đói bụng. Thật sự kiên trì không được, An Noãn thay quần áo, thật cẩn thận đi xuống lầu.

Cô không dám bật đèn, tìm đèn pin chiếu sáng. Nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, mở ra tủ lạnh, bên trong rất nhiều đồ ăn. Nhưng làm cô do dự là nửa muốn ăn mì, lại muốn ăn cháo, còn muốn ăn bánh ngọt.

Cuối cùng An Noãn quyết định món đơn giản nhất, một tô mì hai cái trứng. Mở lửa, cô nấu nước sôi.

Đột nhiên nghe được phía sau có tiếng bước chân nặng nề truyền đến, An Noãn sợ hãi, nhỏ giọng hỏi: “Ai, là ai?”

Người nọ không nói chuyện, An Noãn sợ hãi, vội vàng tắt đèn pin, đứng ở một chỗ cử động nhỏ cũng không dám.

Tiếp theo, cô nghe được ‘Lạch cạch’ một tiếng, đèn đột nhiên sáng. Trong lòng An Noãn căng thẳng, cô ‘A --’ kêu ra tiếng.

“Đêm hôm khuya khoắc phát điên cái gì!”

Âm thanh hùng hậu rất quen thuộc, An Noãn xoay người, dĩ nhiên là Mạc Trọng Huy. Dưới ngọn đèn mờ nhạt, con ngươi anh có chút đen, cau mày biểu tình không chút để ý. An Noãn thở ra thật mạnh, tắt bếp, ngồi xuống ghế ở nhà ăn, đến bây giờ còn chưa thể hoàn hồn, giọng cũng run run.

“Anh làm tôi sợ muốn chết, tôi còn nghĩ đến trong nhà có ma, Mạc Trọng Huy, anh thật sự làm tôi sợ muốn chết.”

An Noãn thở phì phò, thật lâu cũng không thể bình tĩnh.

“Trễ như vậy ở trong này làm cái gì?” Nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, mày anh cũng không giãn ra, ngược lại càng nhíu chặt hơn.

An Noãn lại hít vào một hơi thật dài: “Tôi đói bụng, dạ dày đói khó chịu, xuống đây tìm đồ ăn, vừa xuống đã bị anh làm cho sợ hãi.”

Mạc Trọng Huy mím môi, đi đến phòng bếp, nước trong nồi vẫn còn nóng. Anh giật mình mở bếp, một lần nữa để nước sôi, đem mì thả vào. Trong chốc lát, Mạc Trọng Huy nấu xong mì đem đến trước mặt An Noãn. An Noãn khó tin nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều, thầm nghĩ chỉ muốn no bụng.

“Cám ơn anh.”

Cô không giống lúc trước giương nanh múa vuốt, xa lạ nói, cầm lấy đũa mồm to ăn.

“Cẩn thận nóng.”

Anh cũng khó giọng điệu tốt như vậy, nhưng mặt vẫn đen, ngồi ở đối diện cô không chút để ý nhìn cô đang ăn như bị bỏ đói nhiều ngày, cảm giác giống như mấy trăm năm chưa được ăn gì.

“Cơm chiều chưa ăn sao?”

“Không, đã ăn, nhưng vừa rồi dạ dày không thoải mái ói ra, bởi vậy đói bụng.”

Tay Mạc Trọng Huy đè mi tâm trêu chọc nói: “Em thật không bạc đãi chính mình, đói bụng còn biết xuống kiếm đồ ăn.”

An Noãn nghe ra trong giọng nói của anh trào phúng, bất quá cô chỉ cười trừ. Rất nhanh đã ăn hết tô mì, ngay cả nước cô cũng không tha.

Ăn no uống xong chuẩn bị lên lầu, thấy Mạc Trọng Huy còn đứng, cô nhịn không được nói: “Tôi đi ngủ, anh cũng nghỉ ngơi sớm.”

An Noãn từng bước một lên lầu, Mạc Trọng Huy cũng đi theo cô phía sau. An Noãn đẩy cửa phòng đang muốn đi vào, thấy Mạc Trọng Huy đứng sau lưng cô.

An Noãn xoay người, cười đến cực kỳ sáng lạn: “Ngủ ngon.”

‘Bính --’ một tiếng đóng cửa lại, đem Mạc Trọng Huy nhốt ngoài cửa.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ cơ hồ không nói chuyện với nhau, nơi An Noãn xuất hiện, Mạc Trọng Huy rất rõ ràng lảng tránh. Sau đó, An Noãn cũng học tự giác, tận lực không xuất hiện trước mặt anh, miễn cho hai người thấy khó chịu, dường như tùy thời đều có thể xảy ra chuyện.

Có lẽ là do ăn nhiều quá, An Noãn mới vừa nằm xuống giường, dạ dày lại cuồn cuộn, cô chạy đến phòng tắm, lại là một trận nôn mửa, hầu như muốn ói ra đến mật xanh.

Sau đó, An Noãn cũng không ngủ, không ngừng đi nôn mửa.

Chết tiệt, sẽ không phải viêm dạ dày chứ. An Noãn cả đêm không ngủ, cho đến trời đã sáng, không còn cảm giác muốn ói nữa, An Noãn mới chợp mắt.

--

Hiện tại, An Noãn vẫn ăn ngày ba bữa, có đôi khi còn kêu người hầu bới thêm cơm, nhưng hôm nay người hầu làm xong bữa sáng, An Noãn cũng chưa xuống. Con Mạc tiên sinh, nguyên bản không ăn sáng vào giờ này, lại đang đi xuống.

“Mạc tiên sinh, An tiểu thư còn chưa thức, tôi đi gọi cô ấy?”

“Không cần, để cô ấy ngủ một lát.”

Đêm qua ăn uống xong cũng đã trễ, hôm nay chưa thức cũng bình thường. Không giống anh, mất ngủ một đêm, sáng sớm vẫn thức như bình thường.

Người hầu đem bữa sáng bưng lên, Mạc Trọng Huy lại nói: “Nấu cho tôi một tô mì trứng.”

Người hầu dừng một chút, cảm giác dường như mặt trời mọc ra từ hướng Tây vội vàng nói: “Được, ngài chờ, rất nhanh sẽ xong.”

Mạc Trọng Huy ăn hai miếng, cũng không cảm thấy mùi vị gì, ngày hôm qua nha đầu kia như thế nào ăn giống như rất ngon.

Mạc Trọng Huy đem tô mì đẩy qua một bên, lại phân phó: “Giúp tôi pha ly cà phê.”

Hiện tại, Mạc Trọng Huy đã khôi phục thói quen uống cà phê, kêu Trương Húc mua lại máy pha cà phê.

An Noãn ngủ thẳng đến giữa trưa, vội vàng rời giường đánh răng rửa mặt, thời gian cô và Mạc Trọng Huy ăn cơm trưa khác nhau, nếu trễ sẽ đụng mặt với anh tren bàn cơm. Rửa mặt xong, cô xuống lầu, đi đến nhà ăn, thấy Mạc Trọng Huy đã ngồi giữa bàn ăn, Trương Húc ở kế bên. An Noãn dừng một chút, nghĩ vẫn tránh họ trước, chờ anh ăn xong cô xuống sẽ lần nữa.

Người hầu tinh mắt thấy được cô kêu lên: “An tiểu thư, ăn cơm, mau ngồi xuống đi.”

An Noãn ngây ngô cười nói: “Tôi không đói, bọn họ ăn trước, khi nào tôi đói bụng sẽ xuống ăn.”

An Noãn xoay người vừa muốn đi, giọng Mạc Trọng Huy trầm thấp vang lên: “Ngồi xuống.”

Bước chân An Noãn dừng lại, nhưng cũng chỉ một giây, cô nghĩ vì sao phải nghe lời anh, trong nhà này tất cả mọi người đều nghe lời anh còn chưa đủ sao?

“Tôi không đói bụng, hiện tại không muốn ăn.”

“Anh kêu em ngồi xuống!”

Trong không khí tản ra hơi thở nguy hiểm, tất cả người hầu đều dừng lại.

Trương Húc hòa giải: “An tiểu thư, ngồi xuống ăn đi, Mạc tiên sinh xuống sớm là muốn cùng cô ăn bữa cơm, tất cả đều là đồ ăn mà cô thích nhất.”

“Tôi không đói bụng làm sao ăn, phiền chết mất.” An Noãn nhướng mắt, lập tức đi lên lầu.

Mạc Trọng Huy phát hỏa, hai ba bước chạy tới, trực tiếp kéo An Noãn trực tiếp xuống lầu đến bàn ăn cơm ngồi kế bên anh.

An Noãn không chút thỏa hiệp gào lên với anh: “Mạc Trọng Huy, anh phát điên cái gì, tôi không đói bụng, ăn không vô, anh ép buộc tôi ăn làm gì?”

“Ăn không vô cũng ngồi xuống cho anh, chờ anh ăn xong.”

“Anh bệnh thần kinh, tại sao phải nhìn các người ăn. Anh không phải ghét bỏ tôi sao? Đối diện với tôi anh nuốt trôi sao?”

Người hầu trấn an An Noãn: “An tiểu thư, cô cứ ngồi xuống trước đi, Mạc tiên sinh cũng là quan tâm cô, mấy ngày nay không phải cô luôn kêu đói sao? Đừng tự ngược đãi chính mình, ngồi xuống ăn cơm.”

“Các người ai cũng đều nói giúp anh ta, anh ta giết người phạm pháp cũng là do các người dung túng. Chỉ cần không vui, một câu muốn ai chết thì người đó phải chết, người khác cố gắng phấn đấu như thế nào cũng không bằng một câu của anh ta. Mạc Trọng Huy, tôi nói cho anh biết, một ngày nào đó anh nhất định gặp báo ứng.”

Một câu nói của An Noãn phá hủy cả bữa cơm, cuối cùng bọn họ ai cũng chưa ăn xong, Mạc Trọng Huy tức giận lái xe bỏ đi.

--

Trở lại phòng An Noãn liền hối hận, đây là cô đang tự hành hạ mình, bụng đói đến kêu ra tiếng. Sau đó cô thấy Mạc Trọng Huy lái xe đi, lập tức đi xuống lầu. Người hầu vừa định dọn dẹp bàn ăn, An Noãn liền cười hì hì ngồi xuống.

“Tôi đã đói bụng, bọn họ không ăn, tôi ăn một mình.”

Trương Húc ở một bên tức giận đến muốn mắng chửi người. Người hầu thấy An Noãn như vậy cũng không có biện pháp gì. Nha đầu kia cố ý gây sự không nói, nhưng nhất quyết không nguyện tự làm khổ chính mình.

Chọc cho Mạc Trọng Huy giận đến nổi bỏ đi, An Noãn lại ăn rất ngon, ăn xong một chén cơm, cô còn bới thêm chén nữa. Trương đặc trợ đang tức giận cũng cảm thấy buồn cười, trên thế giới này, cũng chỉ có An Noãn mới có thể chế ngự được Mạc tiên sinh, nhưng quan trọng nhất là, Mạc tiên sinh lại không dám phản kháng.

Cơm nước xong, An Noãn ngồi ở phòng khách xem TV, Trương Húc nhịn không được nói cô: “An tiểu thư, cô đừng nghĩ được Mạc tiên sinh sủng ái rồi sinh kiêu ngạo tư bản, cô phải biết có chừng có mực.”

“Sủng ái?” An Noãn bị chọc nở nụ cười: “Trương trợ lý, tôi không muốn chửi người, anh đừng bức tôi.”

Trương Húc phẫn nộ ngậm miệng, tuy rằng thay tiên sinh của mình lo lắng bất công, nhưng cũng chính là đang làm mất mặt mình.

“Trương trợ lý, Mạc Trọng Huy đã làm gì bác sĩ Thẩm?”

Trương Húc bĩu môi nói: “An tiểu thư, những lời này cô chỉ nên nói ở đây, đừng chạy tới hỏi Mạc tiên sinh. Bằng không bác sĩ Thẩm vốn không có chuyện gì, nếu cô chạy tới hỏi không chừng sẽ xảy ra chuyện.”

An Noãn thối anh một ngụm, tức giận hừ nói: “Tôi chỉ hỏi anh có một câu, anh lại trả lời một tràng dài, thật không hổ là trợ lý bên cạnh Mạc Trọng Huy.”

--

An Noãn ngồi trên sô pha ăn vặt, kết quả đem cơm trưa toàn bộ ói ra. Trương Húc cùng người hầu ở bên cạnh lo lắng.

“An tiểu thư, hay tôi gọi bác sĩ đến khám cho cô.”

An Noãn khoát tay: “Không cần, đêm qua dạ dày tôi không thoải mái, có khả năng đã bị viêm dạ dày.”

Người hầu vội vàng đi rót cho cô ly nước nóng: “An tiểu thư, uống chút nước ấm, nghỉ ngơi một chút.”

“Tôi muốn về phòng ngủ.”

Nằm ở trên giường, bao tử lại co thắt, cô không ngừng chạy phòng tắm, không ngừng ói, ói đến không còn gì chỉ có nôn khan.

Đợi đến lúc Mạc Trọng Huy về đã là buổi tối, Trương Húc vội vàng nói với anh: “Mạc tiên sinh, bệnh bao tử của An tiểu thư giống như tái phát, chiều nay đã ói vài lần.”

Mạc Trọng Huy vừa nghe xông lên lầu, một cước đá văng cửa phòng cô. Thấy An Noãn ở phòng tắm, ngồi bên cạnh bồn cầu, ói đến rối tinh rối mù.

Anh chạy tới ôm lấy cô, An Noãn vô lực ôm lấy anh cổ, suy yếu nói: “Không đi bệnh viện, chỉ là viêm dạ dày, nghỉ ngơi lập tức tốt.”

Mạc Trọng Huy đem cô nhẹ nhàng đặt lên giường đắp chăn. Đồng thời cũng gọi Thẩm Cầm Phong đến. Lại đi vào biệt thự, Thẩm Cầm Phong sợ hãi không thôi. Khi Thẩm Cầm Phong đến phòng An Noãn, An Noãn đang ở phòng tắm nôn khan.

“Bác sĩ Thẩm, anh mau truyền dịch cho An tiểu thư đi, từ giữa trưa An tiểu thư đã ói rất nhiều lần.”

Thẩm Cầm Phong thối Trương đặc trợ một ngụm: “Sao có thể tùy tiện truyền dịch.”

Thẩm Cầm Phong lại chuyển hướng An Noãn, thập phần khách khí hỏi: “An tiểu thư, cô bị như vậy bao lâu rồi?”

An Noãn tựa vào giường vô lực nói: “Trong khoảng thời gian này khẩu vị của tôi rất tốt, gần đây ăn cũng nhiều hơn, hai ngày nay dạ dày có điểm không thoải mái, ngày hôm qua bắt đầu ói.”

“Rất thèm ăn, nhưng ăn xong liền ói ra hết đúng không?”

An Noãn gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, chỉ vào Mạc Trọng Huy nói: “Mạc Trọng Huy, không phải đêm qua tô mì kia có vấn đề chứ, ngày hôm qua ăn xong mì anh nấu, sau khi về phòng tôi bắt đầu ói, tối hôm qua ói cả một đêm, anh sẽ không hạ độc tôi chứ.”

Vẻ mặt Mạc Trọng Huy đầy hắc tuyến.

Trong lòng Thẩm Cầm Phong có ý tưởng, cũng không dám suy đoán, chỉ nói với Mạc Trọng Huy: “Mạc tiên sinh, tôi đề nghị mang An tiểu thư đến bệnh viện làm kiểm tra, An tiểu thư có khả năng ngộ độc thức ăn khiến cho dạ dày phản ứng, cũng có khả năng mang thai.”

Nháy mắt An Noãn giống bị sét đánh, cô kích động phản bác: “Không có khả năng, tôi vẫn dùng thuốc tránh thai, không có khả năng mang thai, nhất định là ngộ độc thức ăn.”

Trán Mạc Trọng Huy hiện thêm vài vạch hắc tuyến cúi đầu nói: “Thay quần áo, chuẩn bị đến bệnh viện.”

“Không, tôi không đi, tôi không đi bệnh viện, tôi không có khả năng mang thai.”

Mạc Trọng Huy không kiên nhẫn hừ nói: “Không có ai nói em mang thai, cho dù ngộ độc thức ăn, cũng phải đi bệnh viện .”

“Không, anh mang thuốc tới đây, tôi ở nhà truyền dịch, không cần đi bệnh viện.”

Phản ứng của An Noãn đặc biệt lớn. Trương Húc và Thẩm Cầm Phong đều lui xuống, trong phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ.

Kiên nhẫn của Mạc Trọng Huy hầu như không còn lạnh lùng nói: “Nếu em không thay, anh tự mình động thủ.”

--

Cuối cùngAn Noãn vẫn bị Mạc Trọng Huy đưa bệnh viện, quá trình chờ đợi kết quả kiểm tra thực lâu, đến lúc bác sĩ khẳng định nói với bọn họ: “Mạc tiên sinh, An tiểu thư mang thai đã hơn ba tuần.”

Một khắc kia, giống như trời long đất lở, An Noãn như bị sét đánh qua tai.

“Mạc Trọng Huy, anh đã động tay động chân vào thuốc.”

An Noãn nói xong liền động thủ với Mạc Trọng Huy, nóng tay thật dài cào lên mặt anh để lại vài vết máu, mọi người nhìn thấy đều sợ hãi.

“An tiểu thư, cô bình tĩnh đi, xúc động sẽ không tốt cho thai nhi.”

Thẩm Cầm Phong lớn tiếng quát bảo cô ngưng lại. An Noãn sờ sờ bụng, nơi này đã lặng lẽ hình thành một đứa nhỏ, cô không thể tin được, cô không tin tưởng đó là sự thật.

Trên mặt Mạc Trọng Huy nhìn không ra cảm xúc gì thản nhiên mở miệng" “Nếu không cần đứa nhỏ này, khi nào có thể làm giải phẫu?”

Toàn phòng một mảnh vắng lặng, bác sĩ, Thẩm Cầm Phong, Trương Húc, bao gồm An Noãn đều giật mình. Cuối cùng An Noãn tự giễu cười cười, đánh vỡ trầm mặc này, thì ra anh cũng không muốn có đứa nhỏ của bọn họ, thì ra đứa nhỏ này thật sự ngoài ý muốn, là cô suy nghĩ nhiều mà thôi.

Bác sĩ nơm nớp lo sợ nói: “Nếu không cần đứa nhỏ này, có thể lựa chọn phá thai bằng thuốc hay giải phẫu. Nếu như bằng thuốc cuối tuần có thể, nhưng lại có tác dụng phụ, không sạch sẽ phôi thai sẽ ảnh hưởng đến tử cung. Nếu làm giải phẫu, hiện tại bệnh viện chúng tôi thiết bị kỹ thuật đều rất tốt, có thể tiến hành.”

Nhìn sắc mặt An Noãn trắng, Thẩm Cầm Phong nhịn không được ngắt lời bác sĩ, nói với Mạc Trọng Huy: “Mạc tiên sinh, trở về thương lượng một chút đi, thương lượng xong gọi điện thoại cho tôi an bài sau.”

--

Trên đường trở về, Mạc Trọng Huy dùng tay ôm đầu, bộ dáng mỏi mệt không chịu nổi.

Bỗng nhiên, anh mở miệng: “Đứa bé là của anh?”

An Noãn vài giây cũng chưa phản ứng, lập tức nghĩ đến, hơn ba tuần, thời gian này vừa vặn xảy ra chuyện cô cùng Thường Tử Phi.

Cô cười lạnh hai tiếng châm chọc: “Anh nghĩ sao? Sau chuyện đó anh chưa từng chạm qua tôi, anh nghĩ là của anh?”

Mạc Trọng Huy lập tức cầm lấy di động gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong, đơn giản phân phó: “Cậu chuẩn bị đi, hai ngày sau, làm giải phẫu.”

Thẩm Cầm Phong bên kia đầu còn muốn nói cái gì đó, Mạc Trọng Huy đã cắt đứt điện thoại. Tay An Noãn không tự giác vuốt bụng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cô cố gắng không cho nó rơi xuống.

Cũng tốt, đứa nhỏ này vốn là không nên đến nhân thế, cho dù có đi tới cuộc sống, An Noãn thân là mẹ, cũng không biết nên dùng tâm tình nào để đối mặt với đứa bé. Không lẽ mỗi ngày giỗ cha, cô mang theo đứa nhỏ đi bái tế.

Mạc Trọng Huy cũng thấy được nước mắt của An Noãn hừ lạnh nói: “Như thế nào, luyến tiếc? An Noãn, đừng dùng sự điềm đạm đáng yêu của em đả động anh, anh Mạc Trọng Huy sẽ không nuôi con cho kẻ khác.”

“Vậy phá bỏ đi, dù sao cha của đứa bé cũng không muốn nó.”

Mạc Trọng Huy nhíu mày kích động hỏi: “Em có ý gì?”

An Noãn cười nhạt nói: “Thường Tử Phi cũng bị anh hại thành cái dạng này, làm sao còn dám muốn đứa nhỏ này nữa.”

Xe dừng lại bên ngoài biệt thự, trong lòng bàn tay của Trương Húc toàn mồ hôi, anh không thể tin được, Mạc tiên sinh mất rất nhiều công sức muốn làm cho An Noãn mang thai đứa nhỏ, nhưng kết quả An Noãn lại mang thai đứa nhỏ của Thường Tử Phi, này không phải là làm cho người khác hưởng sao.

Về nhà, Mạc Trọng Huy phân phó người hầu: “Hai ngày nay bồi bổ cho cô ấy, dưỡng cho sức khỏe thật tốt để làm phẫu thuật.”

Mạc Trọng Huy nói xong lập tức rời đi, chui vào bể bơi, ở trong nước suốt một đêm.

Ngày hôm sau, An Noãn phi thường bình tĩnh, phản ứng thai nghén rất mãnh liệt, hầu như ăn cái gì đều ói ra hết, cô không có thời gian để suy nghĩ về chuyện giải phẫu, mỗi ngày đều như vật lộn với thực vật, ăn xong ói, ói xong lại cảm thấy đói, cứ như vậy lặp lại, chật vật đến chịu không nổi.

Mạc Trọng Huy mỗi lần thấy cô ói, chân mày cũng nhíu lại chặt chẽ, chỉ thiếu chưa phát hỏa với Thẩm Cầm Phong.

Thẩm Cầm Phong rất ủy khuất, rốt cục có một lần, nhịn không được nổi giận với Mạc Trọng Huy: “Hiện tại cô ấy đang mang thai , phản ứng nôn nghén là hiện tượng rất bình thường, có người lúc mang thai phản ứng rất nhỏ, nhưng cũng có ngươi phản ứng rất lớn, đây là điều không thể tránh khỏi, cũng không thể uống thuốc. Dù sao qua vài ngày nữa cũng làm giải phẫu phá thai, kêu cô ấy ráng nhịn chút đi.”

Mạc Trọng Huy trầm mặc hồi lâu cúi đầu nói: “Vậy cứ để giải phẩu trước.”

“Biết, nhưng trước khi giải phẫu cũng phải đưa cô ấy đi làm kiểm tra.”

Mạc Trọng Huy không đưa An Noãn đi kiểm tra, mà kêu Trương Húc đưa cô đến bệnh viện.

Ở trên xe, Trương Húc nhịn không được nói với cô: “An tiểu thư, cô không thể nhịn Mạc tiên sinh một chút sao? Kỳ thật chỉ cần cô nói vài câu với Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh nhất định sẽ không kiên trì bắt cô giải phẫu.”

“Đứa nhỏ này vốn là không nên tới, sinh ra cũng sẽ bị Mạc Trọng Huy tra tấn.”

Trương Húc dừng một chút, không biết vì sao, anh vẫn luôn tin tưởng chắc chắn đứa nhỏ này là của Mạc tiên sinh. Nhưng hiện tại, thật sự có chút hoài nghi.

Anh thật cẩn thận hỏi: “An tiểu thư, đứa nhỏ thật là của Thường Tử Phi?”

An Noãn nhướng mắt, gật gật đầu.

Trương Húc thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “An tiểu thư, mặc kệ đứa nhỏ là của ai, nếu đã có cô nên có trách nhiệm với nó. Chỉ cần cô mở miệng cầu Mạc tiên sinh, anh ấy nhất định sẽ bỏ qua cho đứa nhỏ, đứa nhỏ là vô tội. Giải phẫu phá thai đối với phụ nữ tổn thương rất lớn, tôi nghe nói có người bởi vì làm giải phẫu phá thai mà về sau rất khó có khả năng mang thai lại.”

An Noãn nhìn ra ngoài cửa xe, phong cảnh bên ngoài cứ lui dần về phía sau, thản nhiên nói: “Không sao cả, dù sao tôi cũng không tính sinh con nữa.”

Đột nhiên nghĩ đến cái gì An Noãn hỏi: “Trương Húc, tôi luôn luôn uống thuốc, nhưng lại có thai, anh có thể nói cho tôi biết, có phải Mạc Trọng Huy đã giở trò.”

Trương Húc do dự, quyết định nói thật với cô.

“Đúng vậy, Mạc tiên sinh rất muốn một đứa con, là con của hai người, anh ấy đem thuốc của cô uống đổi thành vitamin, còn cho cô uống thuốc Đông y. Bởi vậy Mạc tiên sinh là thật tâm thích cô, thật sự muốn có một cuộc sống hạnh phúc với cô. An tiểu thư, cô vẫn nên đi cầu Mạc tiên sinh đi.”

Cùng Mạc Trọng Huy đấu, An Noãn vĩnh viễn cũng không phải là đối thủ của anh. Nhưng thông minh bị thông minh hại, Mạc Trọng Huy, một ngày nào đó, anh cũng sẽ nếm được tư vị của nỗi đau.

An Noãn nhịn không được lau nước mắt, chỉ tiếc, muốn nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của anh cô phải trả giá quá lớn.

--

Ở bệnh viện, Thẩm Cầm Phong mang An Noãn làm một loạt kiểm tra, kết quả cho thấy tất cả chỉ số đều bình thường.

Thẩm Cầm Phong cũng nhịn không được khuyên cô: “Cô nên cúi thấp đầu trước Mạc Trọng Huy, nói vài lời hay, làm nũng một chút, anh ta rất yêu cô, khẳng định sẽ vì cô buông tha đứa nhỏ này. Giải phẫu phá thai, người lớn bị tội, tiểu hài tử cũng đáng thương, ai cũng không nhẫn tâm nhìn thấy chuyện như vậy phát sinh.”

“Thẩm Cầm Phong, anh không cần khuyên tôi, đứa nhỏ này tôi không cần.”

Thẩm Cầm Phong híp mắt nhìn cô, đột nhiên nghiêm túc nói: “Đứa nhỏ là của Mạc Trọng Huy cho nên cô mới quyết tâm không muốn nó?.”

“Không phải.” An Noãn xoay đầu sang hướng khác.

“An Noãn, ở trước mặt tôi cô cũng không nói thật sao? Tôi xem cô là bạn bè a.”

An Noãn nhìn ánh mắt anh gằn từng tiếng khẳng định nói: “Không phải của Mạc Trọng Huy.”

Thẩm Cầm Phong cũng không có biện pháp, vỗ vai cô khuyên: “Bất luận như thế nào, vẫn nên đi van cầu anh ta, đứa nhỏ vẫn là vô tội.”

--

Kiểm tra xong, An Noãn ra về, lúc cùng Trương Húc đi đến đại sảnh, vừa vặn gặp Thường Tử Phi và Giang Thiến Nhu, họ đang tay trong tay bộ dáng ngọt ngào hạnh phúc.

Nhìn Thường Tử Phi không giống như trong tưởng tượng của cô, không có chút suy sút, không có chật vật, tinh thần sáng láng. Đột nhiên An Noãn hoài nghi Mạc Trọng Huy và Trương Húc đang lừa dối cô.

Bọn họ cũng thấy được An Noãn, Giang Thiến Nhu hung hăng đảo cặp mắt trắng dã, Thường Tử Phi dừng chân.

Anh cúi người nói nhỏ vào tai Giang Thiến Nhu, Giang Thiến Nhu kêu rên khó chịu nhưng cũng không phản kháng.

“An Noãn, có thời gian tán gẫu với anh vài câu.”

An Noãn cười gật đầu.

Cô thấy hai tay Trương Húc gắt gao nắm thành quyền, sợ tới mức vội vàng nói với anh: “Trương trợ lý, anh đi lấy xe chờ tôi, tôi lập tức ra.”

Bọn họ tìm một góc nhỏ vắng người.

An Noãn nhịn không được hỏi: “Thường Tử Phi, có phải tập đoàn Phi Vũ thật sự phá sản?”

Thường Tử Phi cười gật đầu: “Đúng vậy, nửa tháng trước đã tuyên bố phá sản.”

An Noãn cắn chặt răng, cúi đầu.

“Thực xin lỗi, đều là bị tôi làm hại.”

Thường Tử Phi vỗ nhẹ vai cô an ủi: “Đứa ngốc, chuyện này không liên quan đến em, là anh không có khả năng quản lý, mới để cho người ta làm hại.”

An Noãn mím môi, nắm chặt hai tay với nhau.

“Trong khoảng thời gian này, anh đã xảy ra rất nhiều chuyện, công ty phá sản, mẹ anh chịu không nổi đả kích, hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại cũng không chịu mở miệng nói chuyện. Bất quá hiện tại tất cả đều tốt lắm,sức khỏe mẹ anh đã tốt hơn nhiều, anh cũng không còn bị ám ảnh bởi chuyện công ty phá sản. An Noãn, anh không trách em, anh thật sự không trách em, anh chỉ tự trách mình vô dụng, không có năng lực bảo vệ em, thực xin lỗi, anh không thể đưa em thoát khỏi anh ta, anh thật sự không có cái bản lĩnh đó.”

An Noãn chớp mắt, nước mắt nhè nhàng rơi xuống.

“Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, điều làm cho anh vui mừng nhất là, Giang Thiến Nhu không rời khỏi anh, vẫn cùng anh vượt qua cửa ải khó khăn, anh đối với cô ấy rất tệ bạc, nhưng cô ấy không có gạt bỏ anh. Hiện tại anh biết, tình yêu cũng phải nên tự lượng sức, An Noãn, anh yêu em, nhưng anh không có bản lĩnh có được em. Vì người nhà của anh, người vẫn luôn yêu anh, anh không thể vì em liều lĩnh nữa. Em có thể hiểu được ý của anh không?”

An Noãn thật sự gật đầu cười nói: “Em hiểu, anh có thể nghĩ như vậy, em thực vui vẻ, em thật lòng hy vọng anh sẽ hạnh phúc.”

“An Noãn, thực xin lỗi!”

“Không, người nên xin lỗi là em, là em hại anh ra nông nỗi này, anh tân tân khổ khổ mới thành lập được công ty nhưng bởi vì em mới phá sản, em xin lỗi anh, thực xin lỗi dì Nghê.”

Thường Tử Phi sờ sờ tóc cô cười nói: “Tốt lắm, chúng ta cũng không cần tự trách, sau này ai cũng sẽ có hạnh phúc.”

Lúc An Noãn phải rời khỏi, Thường Tử Phi đột nhiên nhớ tới hỏi cô: “Em tới bệnh viện làm gì? Có chổ nào không thoải mái sao?”

An Noãn lắc đầu, thản nhiên nói,“Em mang thai.”

Thường Tử Phi lắp bắp kinh hãi, trong ánh mắt rốt cuộc cũng biểu lộ cảm xúc, chỉ là anh che giấu tốt.

“Chúc mừng em, chắc anh ta rất cao hứng.”

“Em tính giải phẫu phá bỏ.”

Thường Tử Phi lại cả kinh nghi hoặc hỏi: “Anh ta đồng ý để em giải phẫu phá thai?”

An Noãn có chút xấu hổ nói: “Em lừa anh ta, đứa nhỏ trong bụng là của anh.”

Thường Tử Phi tự giễu cười cười: “Có phải anh cũng nên phối hợp với em diễn một tuồng kịch?”

“Không cần, anh ta đã tin lời nói của em.”

Thường Tử Phi dừng một chút, vẫn nhịn không được hỏi ra miệng: “Vì sao không cần đứa bé này? Em có hận anh ta như thế nào đi nữa, đứa nhỏ vẫn là vô tội.”

An Noãn cúi đầu, thấp giọng như chỉ có bản thân mình mới nghe được: “Em không thể sinh đứa nhỏ này, nếu đứa nhỏ được sinh ra, về sau em làm sao có mặt mũi đi gặp cha em.”

Thường Tử Phi thở dài thật sâu bất lực nói: “Tóm lại em nên suy nghĩ cho thật kỹ, bất luận như thế nào cũng không nên làm tổn thương chính mình. Chú An biết em bị ép buộc, cũng sẽ tha thứ cho em.”

Thường Tử Phi còn muốn nói cái gì, Giang Thiến Nhu đã đến tìm người.

“An Noãn, thực xin lỗi.”

Thường Tử Phi nói thêm một câu, cùng Giang Thiến Nhu rời đi.

An Noãn nhìn bóng dáng bọn họ nhẹ nhàng thở ra. cô nợ Thường Tử Phi nhiều lắm, đời này chỉ sợ là không có cơ hội trả lại.

“Thường Tử Phi, các người tán gẫu lâu như vậy, đã nói cái gì ? Anh cùng cô ta có rất nhiều chuyện phải nói cho rõ sao, không thể để em nghe sao.”

Thường Tử Phi cười nói: “Cũng chưa nói cái gì chỉ tùy tiện hàn huyên vài câu.”

“Rốt cuộc tán gẫu cái gì, hôm nay anh không nói rõ ràng, em không để anh yên.”

Thường Tử Phi xoa mi tâm thản nhiên nói: “An Noãn mang thai.”

“Thật sự?” Giang Thiến Nhu nghe xong nhưng lại có vẻ không vui: “Cái này Mạc Trọng Huy sẽ sủng cô ta lên trời đi! Mệnh của người phụ nữ này cũng thật tốt, thật đúng là làm cho người ta hâm mộ.”

“An Noãn tính bỏ đứa nhỏ.”

“Vì sao?” Giang Thiến Nhu khẩn trương: “Chẳng lẽ cô ta còn muốn quay lại với anh.”

Thường Tử Phi bất đắc dĩ cười ra tiếng, gõ đầu cô tức giận nói: “Không thể nào, cho tới bây giờ An Noãn cũng chưa có yêu anh, trong lòng cô ấy từ đầu đến cuối đều chỉ có Mạc Trọng Huy. Hiện tại cô ấy không muốn đứa nhỏ, vì không qua được chính mình, dù sao cái chết của cha cô ấy có liên quan đến Mạc Trọng Huy.”

“Nghe anh nói như vậy, An Noãn cũng là người đáng thương, Thường Tử Phi, em cảnh cáo anh, không cho phép anh đau lòng vì cô ta. Về sau chuyện của cô ta, anh cũng không được quan tâm.”

Thường Tử Phi thở dài một hơi nói: “Yên tâm đi, vừa rồi anh đã nói rõ với cô ấy, anh muốn sống với em thật tốt, không muốn dây dưa nữa.”

“Chuyện này thì được.” Giang Thiến Nhu hưng phấn kéo cánh tay anh, bỗng nhiên đề nghị: "Thường Tử Phi, chúng ta cũng có đứa nhỏ đi, cảm giác có một đứa con, cuộc sống mới được coi là trọn vẹn. Còn nữa, còn có thể làm cho mẹ vui vẻg, trước kia không phải bà vẫn lải nhải muốn ôm cháu sao?”

Thường Tử Phi mím môi thản nhiên trả lời: “Chuyện sinh đứa nhỏ nói sau đi, sức khỏe của mẹ còn chưa hồi phục, sự nghiệp của anh cũng chưa có gì, không thể để em và con theo anh chịu khổ.”

“Chuyện này không tính, là em cam tâm tình nguyện, lại nói chồng em rất lợi hại, làm sao có thể chịu khổ được, Thường Tử Phi, em tin tưởng anh, chúng ta nhất định có thể Đông Sơn tái khởi.”

Thường Tử Phi cười cười, không nói gì, trong lòng rất cảm động.

Có một loại tình yêu, rất thuần túy, chính là mù quáng theo đuổi và tin tưởng tuyệt đối.

Còn có một loại tình yêu, rất xa xôi, mặc dù liều lĩnh để nắm bắt nhưng cũng không có cách nào tới gần.

Đối với An Noãn, không phải không thương, mà là không có khả năng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.