Trải qua vào ngày điều trị, bịnh tình Nghê Tuệ đã chuyển biến tốt, hiện tại đã có thể mở miệng nói chuyện.
Mỗi ngày, Thường Tử Phi đều đến bệnh viện chăm chóc, may mắn mẹ anh không
có gì, nếu không cả đời anh trở thành tội nhân, cũng sẽ không còn cơ hội bên cạnh An Noãn.
Gần đây, chuyện này cũng chưa phải là chuyện
duy nhất làm anh lo lắng, tập đoàn Phi Vũ từ trước giờ chưa từng gặp
phiền toái, mấy kế hoạch đã nắm chắc trong tay, đột nhiên chính phủ
không phê duyệt, còn có vài kế hoạch đã khởi công cũng bị kêu đình lại.
"Anh phi, chúng ta cùng người của chính phủ vẫn quan hệ rất tốt, sao có thể
như vậy? Có phải đã đắc tội ai hay không? Lại nói người của chính phủ
khẩu vị rất lớn."
Thường Tử Phi đè mi tâm (điểm giao nhau giữa hai chân mày), lòng cảm thấy phiền toái.
"Anh Phi, nếu không em về nói chuyện với chị họ, cô ấy là phụ nữ của Lương
Trạch Minh. Nhờ chị ấy nói dùm một tiếng, có thể sẽ nể mặt."
Thường Tử Phi còn chưa kịp nói gì, di động đột nhiên vang lên, là Thường Tử Hinh gọi.
Anh cau mày, ấn nút nghe, giọng lạnh lùng của Thường Tử Hinh truyền tới:
"Anh, mẹ gọi anh đến bệnh viện, mẹ có chuyện muốn nói với anh."
"Được, anh lập tức đến."
Ngắt điện thoại, Hoa Vũ quan tâm hỏi: "Anh phi, bác gái có khoẻ không?"
"Mẹ anh không sao, chuyện công ty làm phiền em, giúp anh nói cảm ơn với Phù tiểu thư."
Hoa Vũ đáp lời anh: "Anh Phi, anh khách sáo quá rồi, công ty là của hai
chúng ta, có tin gì em gọi cho anh, anh chạy nhanh đến xem bác gái đi."
--
Thường Tử Phi chạy xe đến bệnh viện, vào phòng bệnh, nhìn Nghê Tuệ sắc mặt vui vẻ, Thường Tử Hinh cũng ở bên cạnh.
Anh hít sâu một hơi, gõ cửa đi vào.
Nhìn thấy Thường Tử Phi tới, vẻ mặt tươi cười của Nghê Tuệ lập tức ảm đạm.
"Mẹ." Anh nhẹ nhàng gọi, ngồi xuống bên giường, cản thận hỏi: "Mẹ, muốn gặp con có chuyện gì?"
Nghê Tuệ không thèm nhìn anh, thản nhiên nói: "Vừa rồi Giang tiểu thư đến
thăm mẹ, mua trái cây tươi mẹ thích nhất mang đến, nha đầu kia thật có
lòng, nếu như ta có con dâu như vậy, ta chết cũng an lòng."
Thường Tử Phi làm sao không hiểu ý của bà.
Thường Tử Hinh ở bên cạnh phụ họa: "Mẹ, ánh mắt mẹ thật tốt, Giang tiểu thư
thật đẹp, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa. Nếu chị ấy có thể làm vợ của
anh, thật là phúc của anh. Bất quá chị ấy xinh đẹp vậy, không chừng
không thích anh."
Nghê Tuệ giận giữ trừng mắt nhìn cô: "Nói bậy cái gì, Giang tiểu thư từng nói với mẹ, cũng thích Tử Phi nhà ta."
Thường Tử Phi kiên nhẫn nhìn mẹ và em gái tung hứng.
Nghê Tuệ quay qua nhìn anh: "Tử Phi, mẹ nói nhiều như vậy, con hiểu ý mẹ không?"
Thường Tử Phi gật nhẹ đầu.
"Nếu trong lòng con còn có người mẹ này, con chia tay với An Noãn, đi gặp Giang tiểu thư."
"Anh, anh còn thất thần, nghe lời mẹ đi, không lẻ anh muốn mẹ lại nghĩ quẩn, làm ra chuyện ngu ngốc sao."
Thường Tử Phi hít sâu một hơi, cúi đầu: "Mẹ, con cùng An Noãn đã chia tay, mẹ an bài con gặp Giang tiểu thư."
Nghê Tuệ nghe xong mặt giãn ra mỉm cười, vừa lòng nói: "Vậy mới là bảo bối
của mẹ, con phải tin tưởng mẹ, mẹ làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho con.
Giang tiểu thư không chỉ xinh đẹp, gia thế cũng tốt, hai nhà chúng ta
cũng môn đăng hộ đối."
"Mẹ, mẹ an bài xong gọi điện cho con, con
về công ty trước, hai ngày nay công ty có nhiều chuyện phát sinh."
Thường Tử Phi ngắt lời Nghe Tuệ, quay qua Thường Tử Hinh: "Hinh nhi,
chăm sóc mẹ cho tốt."
--
Ở bệnh viện ra, Thường Tử Phi không
về công ty, mà lái xe về nhà. Giờ phút này, anh chỉ muốn được nhìn An
Noãn, thấy được cô là tốt rồi.
An Noãn không nghĩ giữa trưa Thường Tử Phi lại về nhà, cơm cô cũng chưa ăn, đang ở thư phòng đọc sách.
Thường Tử Phi đi vào phòng, nhìn An Noãn mặc áo ngủ,không mang dép, ngồi ở
trên bàn đọc sách. Mày theo bản năng nhíu lại, anh hừ nhẹ ra tiếng: "Nha đầu, anh không phải đã nói không được đi chân không ở trong nhà sao?
Trời hôm nay rất lạnh."
Anh đi qua vòng tay ôm cô đứng lên, cẩn thận hỏi: "Ăn cơm chưa?"
An Noãn làm mặt quỷ, cười nói: "Chưa ăn."
"Em nha, sao không biết tự chăm sóc mình? Có thể làm cho anh yên tâm được không?"
Thường Tử Phi bất đắc dĩ ôm cô đặt lên sopha, tự tay mang vớ cho cô.
"Thường Tử Phi, anh như vậy thật giống cha." An Noãn cảm tính nói một câu,
trước đây trên thế giới này chỉ có cha chăm sóc cho cô thật tỉ mỉ cẩn
thận.
Thường Tử Phi sủng nịch vuốt tóc cô: "Ngoan, ở đây xem TV một lát, anh đi nấu cơm."
Cô giữ chặt tay anh, làm nũng: "Không cần phiền như vậy, cho em tô mì là được."
Thường Tử Phi lạnh mặt, nhéo nhéo lỗ tai cô, tức giận: "Ăn cơm."
An Noãn le lưỡi, không nói thêm gì. Thường Tử Phi bận rộn trong bếp không lâu, rất nhanh đã làm xong 3 món ăn 1 món canh.
An Noãn nuốt nuốt nước miếng, như thật sự rất đói bụng. Nhìn qua như muốn
ăn hết tất cả đồ ăn, Thường Tử Phi nhìn thấy đau lòng không thôi.
"Thường Tử Phi, anh nói sẽ nấu cơm cho em cả đời, thật sao?"
Thường Tử Phi dừng lại, không kềm được lòng hôn lên trán cô, cười cười: "Thật, em nấu cơm cho em cả đời."
--
Nghe Tuệ làm việc hiệu suất rất cao, an bài buổi tối anh gặp Giang tiểu thư.
Ở bên đầu dây bên kia điện thoại, bà dặn: "Tử Phi, trong lòng mẹ rất
thích Giang tiểu thư làm con dâu, con đối xử tốt với người ta, bằng
không mẹ rất đau lòng."
"Mẹ, con biết, mẹ yên tâm, mẹ đã muốn con nhất định làm theo."
Ngắt điện thoại, anh quay đầu nhìn An Noãn đang rửa chén trong bếp.
Anh nhịn không được, đi qua ôm sau lưng cô.
"Ai vừa mới gọi điện?" An Noãn không chút để ý hỏi.
Thường Tử Phi đảo nhanh ánh mắt: "Là một người bạn cũ, buổi tối có thể sẽ về trễ, có xã giao."
"Em biết, việc làm ăn có xã giao là chuyện bình thường, em cũng không muốn
anh mỗi ngày đều về giúp em làm cơm chiều, em cũng không phải người
không phân phải trái."
Thường Tử Phi ôm chặt An Noãn, vùi đầu vào hõm vai cô, nhịn không được nói: "An Noãn, anh yêu em, đời này anh chỉ
yêu một mình em."
"Được rồi, anh đã nói rất nhiều lần, thực buồn nôn."
"Nói bao nhiêu lần cũng không đủ, anh muốn ở bên cạnh em nói cả đời."