Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 16: Chương 16: Người đáng thương






Đi ra khỏi phòng Phan quản lý, An Noãn mới ý thức đã xảy ra chuyện gì, cô dùng sức gỡ tay Mạc Trọng Huy ra, nhưng không có cách thoát được.

"Mạc Trọng Huy, buông tôi ra, tôi muốn đi tìm La Hiểu Yến."

Mạc Trọng Huy bình thường cũng đã rất thâm trầm, hiện tại càng trở nên lạnh lẽo đáng sợ hơn, tay hắn nắm chặt cổ tay cô, đi nhanh vào thang máy.

Trương Húc đi phía sau bọn họ, ôn tồn cam đoan với An Noãn: "An tiểu thư yên tâm, tôi đã an bài phòng khách cho La Hiểu Yến nghỉ ngơi."

"Không, tôi muốn gặp cô ấy." Cô làm sao tin tưởng được hắn, muốn giẫy dụa chạy ra khỏi thang máy nhưng đã muộn cửa đã đóng.

Mạc Trọng Huy đứng kế bên cô, lạnh lùng nói: "Tự chăm sóc mình trước đi."

Thang máy lên đến tầng 10, vẫn là phòng tổng thống lúc trước.

An Noãn có chút hốt hoảng, giọng có chút run rẩy hỏi: "Mạc Trọng Huy, anh mang tôi đến đây làm gì?"

Mạc Trọng Huy không trả lời, đem cô kéo đến phòng tắm. An Noãn lúc này mới nhìn trong gương, tóc rối bù, một bên má sưng húp, còn mặc quần áo màu trắng, cô nhìn mình như một nữ quỷ cả bản thân còn thấy sợ.

"Cô tắm trước đi, tôi đi kêu người mang quần áo tới."

Hắn mặt không chút thay đổi, vẫn là cái giọng lạnh lùng kia nói.

An Noãn không chút cảm kích, giận dữ hét: "Không cần anh lo, tôi muốn đưa La Hiểu Yến về."

Mạc Trọng Huy cũng không tức giận, đưa cổ tay đến trước mặt cô xem thời gian.

Trong một phút An Noãn cảm giác như tim mình nhảy ra khỏi lồng ngực, đó đúng là chiếc đồng hồ cô bay đi nước ngoài mua cho hắn làm quà đính hôn.

Trong khi An Noãn còn đang thất thần, Mạc Trọng Huy đi ra khỏi phòng tắm.

Trong nhất thời cảm giác như bùng nổ, An Noãn ngổi xổm xuống, tay ôm chặt gối, khóc như một đứa trẻ.

Đây là người đàn ông đã làm cho cô mất đi tất cả, làm cho người thân yêu nhất cũng rời bỏ cô mà đi, nhưng khi đứng trước mặt hắn, cô cái gì cũng không làm được.

Nữ phục phụ rất nhanh mang một bộ quần áo sạch sẽ đến cho cô, thấy một màn như vậy, cẩn thận hỏi: "Tiểu thư, cô không sao chứ, có muốn tôi kêu Mạc tiên sinh tới."

An Noãn lấy tay lau nước mặt, cầm lấy quần áo phục vụ đưa, cô gái biết điều rời khỏi nhà tắm.

"Mạc tiên sinh, vừa rồi trong nhà tắm An tiểu thư khóc lớn lắm." Nữ phục vu đi ra ngoài, nghĩ sao quay lại nói với Mạc Trọng Huy.

Mạc Trọng Huy im lặng, mắt nhìn chăm chăm cổ tay mình.

Trương Húc dùng ánh mắt nhắc nhở cô gái rồi khỏi phòng, còn mình đi lại báo cáo: "Mạc tiên sinh, người vừa rồi gây sự còn ở trong phòng Phan quản lý, ngài muốn xử lý thế nào."

Mạc Trọng Huy hít một hơi, đứng dậy rời khỏi phòng.

Trương Húc cũng không dám chậm trễ theo sát phía sau hắn. Thiên Đường mỗi ngày đều xảy ra chuyện, nhưng cho dù có quan trọng đến đâu Mạc tiên sinh cũng không tự mình xử lý, xem ra lần này hắn nhất định rất tức giận.

Lúc Mạc Trọng Huy mang An Noãn rời khỏi phòng, Phan quản lý nói cho kẻ gây sự biết người đó là ông chủ của Thiên Đường.

Kẻ gây loạn vừa rồi nghe nói là Mạc Trọng Huy, sợ đến mức tái mặt.

Mạc Trọng Huy lại đi vào văn phòng, hắn lập tức quỳ rạp xuống, cầu xin: "Mạc tiên sinh, tôi biết sai rồi, tôi thật không biết tiểu thư kia là người của ông, nếu tôi biết cho tôi một ngàn lá gan cũng không dám đụng tới cô ấy, xin ông tha thứ cho tôi một lần, nhất định tôi sẽ xin lỗi vị tiểu thư kia."

Mạc Trọng Huy cũng không có phản ứng, hắn lại nói tiếp: "Mạc tiên sinh, cho dù ông không chịu tha thứ cho tôi, cũng xin nể tình đại ca của tôi, đại ca tôi chính là người đứng đầu khu Thanh Mai Mục Vân, còn tôi là Mục Dã."

Mạc Trọng Huy nhìn cũng không nhìn hắn, thản nhiên hỏi: "Tay nào đánh cô ấy."

"A.."

Mạc Trọng Huy đến đây mới nhìn hắn một cái.

Trương Húc giải thích nói: "Mạc tiên sinh không thích một câu mà lặp lại hai lần, là hỏi tay nào của anh đã đánh An tiểu thư."

Mục Dã run run giơ tay phải ra.

Ở bên cạnh Mạc Trọng Huy làm trợ lý lân năm như vậy, chỉ cần một ánh mặt, một câu nói, Trương Húc đã có thể đoán ra ý hắn.

Trương Húc đi đến lấy tay phải Mục Dã đặt lên bàn trà. Lúc mọi người còn chưa hiểu hắn muốn làm gì, Mạc Trọng Huy đã lấy con dao gọt trái cây trên bàn đâm vào tay Mục Dã, máu tươi văng khắp nơi, hắn tru lên như sấm.

"Kêu Mục Vân đến đón người."

Mạc Trọng Huy nói xong, xoay người ra khỏi văn phòng.

Mục Vân nghe báo chạy đến rất nhanh, trước mặt Trương Húc tát cho Mục Dã vài cái, mới đem hắn đi.

"Đại ca, tay em đã bị phế, anh nhất định phải làm chủ cho em."

Mục Vân rống giận: "Mạc tiên sinh không giết em thì phải cám ơn trời đất đi, còn dám kêu anh thay em làm chủ, nói cho em biết, Mạc Trong Huy cho dù có mang em làm mồi câu cá, cũng không ai dám nói một câu. Ngay cả người của Mạc Trọng Huy mà em cũng dám trêu chọc. Bất quá, em cũng nên cảm thấy may mắn đi, người ở Thanh Mai còn chưa gặp qua Mạc tiên sinh, em là người đầu tiên."

"Đại ca, anh còn trêu chọc em, tay em đã phị tàn phế."

"Đáng đời, từ hôm nay trở đi, ở nhà cho anh, trong vòng một tháng không được phép ra đường."

--

Mạc Trọng Huy xử lý xong, trở lại phòng, An Noãn cũng không có tắm chỉ chải sơ tóc, rửa mặt cho tỉnh, bên má lúc này cũng sưng to hơn.

"Mạc Trọng Huy, thả tôi ra, tôi muốn đi tìm La Hiểu Yến."

Mạc Trọng Huy có chút đau đầu, kiên nhẫn giải thích: "Cô ta tốt lắm, không cần lo lắng."

"Tôi mặc kệ, anh dẫn tôi đi gặp cô ấy."

Mạc Trọng Huy híp mắt nhìn cô, hai người cứ như vậy giằng co.

Cho đến khi Trương Húc quay lại phòng, Mạc Trọng Huy mới thản nhiên ra lệnh: "Cậu mang cô ấy đi tìm La Hiểu Yến."

Trương Húc dắt cô đến một căn phòng tinh xảo khác, thấy La Hiểu Yến đang nằm trên giường ngủ, An Noãn nhẹ nhàng thở ra, đi đến đầu giường ngồi xuống.

Trương Húc chưa muốn đi ra, đến trước mặt cô thử hỏi: "An tiểu thư, bạn của cô cũng đã ngủ, hay cô cũng đến phòng Mạc tiên sinh nghỉ ngơi."

An Noãn liếc mắt, lạnh giọng nói: "Tại sao phải đến phòng hắn? Tôi ở lại đây với La Hiểu Yến."

"An tiểu thư, Mạc tiên sinh kỳ thật rất quan tâm cô, chỉ là biểu đạt không tốt .."

An Noãn tự giễu nói: "Quan tâm tôi? Hại chết cha tôi, đưa tôi vào tù, đây là quan tâm tôi sao?"

Trương Húc nhíu mài, cũng không biết nên nói như thế nào, quay người rời khỏi phòng.

"Đau, Noãn Noãn, lòng chị thật đau, tim chị thật đau." La Hiểu Yến mơ màng khó nhịn than nhẹ.

An Noãn đau lòng nắm lấy tay cô ấy , cũng không biết cô ấy đã xảy ra chuyện gì. Cô nghĩ chắc chuyện có liên quan đến người đàn ông kia của La Hiểu Yến.

Có đôi khi ngẫm lại, con người càng đáng thương thì càng đáng giận, rõ ràng bị tổn thương rất sâu, nhưng lại không có cách nào quên đi, buông xuống tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.