Gần đây, An Noãn bị chuyện Thẩm gia làm cho tâm tình phiền não, ngay cả Hứa Vĩ Thần cũng phát hiện cô khác thường, quan tâm hỏi: “An Noãn, cô có tâm sự? Có chuyện gì làm cô không yên lòng?”
“Tôi không có.” An Noãn theo bản năng không muốn cho anh biết.
Hứa Vĩ Thần chỉ chỉ số liệu trên bản vẽ: “Tự cô nhìn xem, số lẻ cũng có thể tính sai, vài số liệu còn bị đảo ngược, sao lại thế này? Khi nào thì bắt đầu phạm loại sai lầm sơ đẳng này?”
An Noãn dùng sức gãi gãi tóc, gần như muốn phát điên.
Hứa Vĩ Thần than nhẹ một hơi, ôn tồn nói: “Cô đi ngủ một giấc đi, có lẻ dạo này quá mệt mỏi, tài liệu này tôi giúp cô sửa lại, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.”
“Hứa Vĩ Thần, cám ơn anh.” An Noãn chân thành nói xong đi về phòng mình.
Giặt rửa tắm, nằm ở trên giường, nhưng làm thế nào cũng ngủ không được. Cầm lấy hình của Sớm đặt ở đầu giường, nhìn kỹ bộ dáng đáng yêu của thằng bé, giống như chỉ có vậy tâm cô mới bình tĩnh trở lại. Mấy năm nay, ít nhiều có Sớm nên cuộc sống của cô luôn vui vẻ. Toàn tâm toàn ý yêu thương thằng bé cũng đổi lấy thằng bé không muốn xa rời cô.
Mới đầu Hứa Vĩ Thần luôn lén hỏi cô: “An Noãn, cô đối với Sớm là thật lòng sao? Cô một chút cũng không để ý mẹ của thằng bé là một vũ nữ?”
An Noãn chưa từng để ý, chỉ coi thằng bé như là quà tặng mà ông trời đã ban cho cô, nên cô cũng coi thằng bé như con ruột của mình. Đứa bé làm cho cô rất cảm động và vui vẻ, làm bạn với thằng bé, chơi đùa cùng thằng bé, mỗi ngày cô trãi qua đều rất phong phú, hầu như không có thời gian suy nghĩ bất cứ chuyện gì.
An Noãn đem hình Sớm ôm vào trong ngực, tự nói với chính mình cố gắng làm việc sớm ngày trở lại bên cạnh cha con bọn họ, ngoài chuyện này ra không không muốn nghĩ chuyện gì khác.
Hạng mục hợp tác với công ty Thần Phong gần sắp kết thúc, sau đó cô cũng đến công ty họp vài lần, Thẩm Thần Phong cũng không dây dưa với cô nữa. Anh đại khái cũng hiểu được hai người xa lạ đột nhiên lại trở thành anh em, đổi lại người khác cũng không thể thích ứng ngay được.
Hiện tại, An Noãn làm việc liên tục ngày đêm, hy vọng sớm ngày kết thúc hạng mục này, phân rõ giới hạn với Thẩm gia. Hứa Vĩ Thần đã giúp cô một ngày một đêm, thậm chí ngay cả một câu oán hận cũng không có.
An Noãn thực may mắn lúc trước lựa chọn chính xác đến Anh quốc, để cô gặp được hai người đàn ông tốt. Có một thời gian dài, cô không thể tin tưởng được những người bên cạnh mình. Lâm Dịch Xuyên và Hứa Vĩ Thần xuất hiện, bọn họ đối tốt với cô, làm An Noãn lại tin tưởng thế gian này còn có chân ái.
Liên tục một tuần thức đêm đẩy nhanh tốc độ, dưới sự trợ giúp của Hứa Vĩ Thần và sự cố gắng của toàn bộ thiết kế sư, cuối cùng bản thiết kế cũng hoàn thành.
An Noãn không tự mình đem tư liệu đến công ty Thần Phong, mà kêu Khương quản lí đưa đi. Hứa Vĩ Thần rất hào phòng cho cô nghỉ ngơi ba ngày, An Noãn nhất thời cũng không biết nên làm gì trong ba ngày này.
Ở nước ngoài, Lâm Dịch Xuyên cũng biết được chuyện này nên khi gọi điện thoại cho cô cố ý hỏi: “Nghe nói em có ba ngày nghỉ phép?”
An Noãn bĩu môi: “Đúng vậy, nhưng không biết nên làm gì.”
“An Noãn, em đừng quá đáng!”
An Noãn tiếp tục giả ngu: “Em làm sao?”
“Vậy em có trở về hay không, không về thì không cần nói nữa.”
Lâm Dịch Xuyên tức giận đến treo điện thoại.
Thật ra, An Noãn đã đặt vé máy bay đi Luân Đôn vào sáng mai. Treo điện thoại, cô bắt đầu thu dọn hành lý.
Lâm Dịch Xuyên lại gọi điện thoại tới, An Noãn buồn cười nghe máy.
Bên kia đầu truyền đến một giọng nói giận dữ: “Anh đã kêu người đặt vé máy bay về Luân Đôn cho em vào sáu giờ sáng mai, sáng mai có người đến khách sạn đón em.”
“Lâm Dịch Xuyên, anh phát điên cái gì, em đã đặt vé máy bay. Hơn nữa sáu giờ, có phải quá sớm hay không em còn chưa thức.”
Lâm Dịch Xuyên không cho phản kháng nói: “Anh mặc kệ, anh sẽ đến sân bay đón em, về trễ anh giết em.”
--
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, An Noãn đã bị Lâm Dịch Xuyên điện thoại đánh thức, người đàn ông này nằm chắc thời gian bên cô, đến giờ liền gọi điện thoại cho cô.
An Noãn rời giường trong tức giận chửi ầm lên trong điện thoại: “Lâm Dịch Xuyên, anh đừng quá đáng, em vừa mới hoàn thành một hạng mục, anh có biết đã mấy đêm em chưa ngủ hay không, không thể để cho em nghỉ ngơi một chút sao? Em đặt vé máy bay chín giờ, anh nói gì cũng vô dụng thôi.”
Lâm Dịch Xuyên thấy cô phát hỏa, đành phải nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngoan, dù sao em cũng đã tỉnh, lên máy bay ngủ tiếp, anh biết em gần đây rất vất vả, chờ em về Anh quốc, để anh chăm sóc em, để em nghỉ ngơi cho tốt có được không?”
An Noãn cảm thấy mềm lòng, bị anh nói mấy câu đã cảm động, mới hơn bốn giờ sáng đã thức dậy rửa mặt.
Hứa Vĩ Thần nghe tiếng động từ trong phòng đi ra, mơ mơ màng màng hỏi: “Không phải chín giờ mới bay sao? Cô sẽ không kích động đến nỗi một đêm không ngủ chứ?”
“Bị Rừng già gọi tỉnh, anh ấy sửa lại vé máy bay vào sáu giờ, lái xe đã đợi ở bên ngoài, không làm phiền anh đưa tôi đến sân bay.”
“Chậc chậc, thật đúng là khẩn cấp muốn gặp cô đến vậy sao. Tôi rất hoài nghi lần này cô trở về còn có thể qua lại Bắc Kinh không.”
An Noãn thối anh một ngụm: “Hứa Vĩ Thần, anh còn nguyền rủa tôi nữa cẩn thận tôi giết anh.”
“Quả nhiên là ở lâu bên cạnh Rừng già ngay cả giọng điệu nói chuyện càng ngày càng giống anh ta. Quên đi, cô cũng phải đi rồi, lại đây cho tôi ôm một cái, tôi còn phải tiếp tục chiến đấu.”
An Noãn lười quan tâm anh, còn thật sự dặn dò anh: “Cố gằng chăm sóc tốt bản thân mình, nhớ rõ một ngày ba bữa đều phải ăn, không được uống rượu.”
An Noãn đi ra khỏi phòng, Hứa Vĩ Thần rống lên sau lưng cô: “Chỉ đi ba ngày chứ không phải ba năm.”
An Noãn ra khỏi khách sạn, lái xe đã đợi cô bên ngoài, trực tiếp đưa vé máy bay cho cô. An Noãn đến sân bay, ước chừng tối nay hai giờ sẽ hạ cánh.
Máy bay hạ cánh, rất nhanh cô nhìn thấy Lâm Dịch Xuyên, người nào đó giờ phút này vẻ mặt hắc tuyến, như đang tức giận.
An Noãn đi qua đưa hành lý cho anh, kéo cánh tay anh cười hỏi: “Hai giờ máy bay mới đến, không phải anh đợi hai giờ rồi chứ.”
“Anh mới đến.”
Anh không được tự nhiên nói xong ôm cô đi ra sân bay.
Lên xe An Noãn mới nhớ tới Sớm hỏi: “Sao không mang Sớm đến?”
“Anh đã đưa Sớm đến chỗ cha mẹ, hai lão nhân nói nhớ cháu nội.”
An Noãn hoài nghi nhìn anh tức giận hỏi: “Không là anh cố ý đưa thằng bé qua đó?”
Lâm Dịch Xuyên không nói lời nào, khóe miệng hơi cong lên.
“Lâm Dịch Xuyên, anh thật quá đáng, lần này em đặc biệt về thăm Sớm, không được, anh đón Sớm về đi.”
Lâm Dịch Xuyên lười quan tâm cô, chú tâm lái xe.
An Noãn tiếp tục tìm nói: “Hôm nay anh không cần đi làm?”
“Anh làm việc rất tự do.”
An Noãn nhịn không được nhắc nhở: “Cẩn thận mấy lão trong ban giám đốc tìm anh làm phiền.”
Lâm Dịch Xuyên cười nhạt: “Anh còn sợ bọn họ không dám, vị trí này của anh ai muốn thì cứ việc vào ngồi, anh rất muốn nhìn xem ai có được bản lĩnh đó.”
Kỳ thật phần lớn thời gian Lâm Dịch Xuyên đều rất bận rộn. Anh vừa tiếp nhận công ty một năm, hầu như rất ít có ngày nghỉ, luôn luôn xử lý công việc, nhiều lúc còn phải đem công việc mang về nhà làm.
Sau một năm, dần dần ổn định anh mới thoải mái được một chút, có đôi khi nghỉ cả nửa tháng, làm An Noãn rất hâm mộ. Dùng câu nói của Hứa Vĩ Thần mà nói, anh và An Noãn số khổ, làm việc thay cho Lâm Dịch Xuyên, còn phải kiếm tiền cho Lâm Dịch Xuyên.
Có một lần, Hứa Vĩ Thầ nói đùa: “An Noãn, thật ra cô cũng rất tốt, mặc kệ nói như thế nào cô cũng chỉ đang làm công cho chính mình, sau này những gì của Rừng già còn không phải đều là của cô sao.”
Trong nhà của Lâm Dịch Xuyên có một phòng khách là của An Noãn, lúc trước Lâm Dịch Xuyên tự mình thiết kế cho cô.
Về đến nhà, An Noãn liền ngã xuống giường nói: “Rừng già, trên máy bay em không ngủ được, hiện tại mệt mỏi quá, em ngủ một giấc trước được không?”
“Tốt.” Lâm Dịch Xuyên thực sảng khoái đáp ứng, giúp cô đắp chăn.
Anh vội vàng muốn cô trở về, cho dù chỉ để ngủ, chỉ cần có thể nhìn cô, trong lòng cũng cảm thấy đủ. Trong khi An Noãn ngủ, Lâm Dịch Xuyên đến siêu thị, mua nguyên liệu nấu ăn về nhà làm bánh ngọt.
Nha đầu kia đặc biệt thích ăn điểm tâm ngọt, làm cho Sớm là một cậu bé cũng thích ăn ngọt, ban đầu Lâm Dịch Xuyên còn có thể mắng cô, cho đến một lần cô tự mình làm bánh sinh nhật cho anh, Lâm Dịch Xuyên hoàn toàn trúng độc của cô.
Nghĩ đến đây, miệng anh bất giác cong lên. Giống như mỗi lần chỉ cần nghĩ đến nha đầu kia, trong lòng sẽ đặc biệt thỏa mãn, dường như có được toàn thế giới.
An Noãn tỉnh lại mơ mơ màng màng, không biết mình đang ở nơi nào, không biết là ban ngày hay ban đêm, cảm giác như đang nằm mơ. Xoa xoa đôi mắt, mới nhìn thấy rõ ràng cảnh vật trước mắt.
Tìm một bộ đồ mặc nhà thoải mái, trên áo còn in hình gấu mèo đáng yêu, lúc trước cô cũng mua cho Lâm Dịch Xuyên một bộ giống của cô, nhưng người nào đó một lần cũng không chịu mặc, hơn nữa mỗi lần nhắc tới việc này liền đen mặt.
An Noãn sôi nổi đi xuống lầu, thấy Lâm Dịch Xuyên đang ở phòng bếp bận việc, thân hình cao lớn của anh trong phòng bếp hình như có chút quái dị, nhưng An Noãn cảm thấy hạnh phúc. Mười ngón tay chưa hề làm việc nặng của Lâm Dịch Xuyên, không biết khi nào vì cô học xuống bếp.
Lúc trước chỉ vì một câu nói của An Noãn, ngày đó hai người cùng xem một tiết mục ẩm thực, An Noãn nhìn mỹ thực nhịn không được cảm khái một câu: “Đàn ông nấu ăn nhìn thật soái, về sau em nhất định phải gả cho đầu bếp.”
Từ đó về sau, Lâm Dịch Xuyên bắt đầu học nấu cơm làm thức ăn, làm đủ loại thức ăn ngon dụ dỗ cô.
Mỗi lần An Noãn được tiện nghi còn khoe mã, cười nói: “Lâm Dịch Xuyên, anh hẳn là nên cám ơn em, là em phát hiện ra tiềm năng của anh.”
Nghĩ vậy, An Noãn nhịn không được cười cười. Cô rất mẫn cảm với mùi vị, lập tức ngửi thấy mùi trà xanh. Bánh ngọt trà xanh, là món mà cô thích nhất.
Cô nhẹ nhàng đi đến sau lưng anh, ôm lấy thắt lưng anh, vốn muốn hù họa anh nhưng người nào đó lại vô cùng bình tĩnh.
“Lâm Dịch Xuyên, anh không bị em hù dọa sao?”
“Trò chơi này em đã chơi vô số lần, An Noãn, anh thực lo lắng cho chỉ số thông minh của em, may mắn em không phải là con gái của anh, nếu không anh thật phải lo lắng không thể gả em ra ngoài.”
An Noãn đánh một cái thật mạnh lên vai anh.
“Hôm nay cũng không phải sinh nhật em, anh làm bánh ngọt cho em làm gì?”
“Ai quy định bánh ngọt nhất định phải sinh nhật mới có thể ăn?” Lâm Dịch Xuyên hỏi lại, đẩy cô ra khỏi phòng bếp, tức giận hừ nói: “Đi xem TV một lát, đừng làm phiền anh, bằng không sẽ không có đồ ăn.”
An Noãn ngồi ở phòng khách xem TV, trong lòng nghĩ đến bánh ngọt. Cho đến khi Lâm Dịch Xuyên kêu cô, cô mới hưng phấn chạy qua.
“Đây là bữa tối hôm nay sao? Giống như không đủ cho em ăn nha!”
Lâm Dịch Xuyên sủng nịch xoa xoa tóc cô cười nói: “Ăn trước rồi nói.”
An Noãn ăn đến một nửa, đột nhiên cắn phải một vật cứng, xém chút nữa nuốt vật cứng kia vào bụng, nhả ra liền nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương lóe sáng.
An Noãn ngây người gần hai phút, mới nói đùa: "Lâm Dịch Xuyên, cầu hôn như vậy có phải quá cũ hay không, rất nhiều người đều dùng qua.”
Thật ra anh cũng không nghĩ tới cầu hôn, chỉ là lúc làm bánh ngọt đột nhiên có ý tưởng này.
“Mặc kệ phương thức này có phải cũ hay không, chỉ cần em có chấp nhận lời cầu hôn của anh hay không thôi?”
Biểu tình của Lâm Dịch Xuyên rất chăm chú.
An Noãn mở tay anh ra, đặt nhẫn trong lòng bàn tay anh, động tác này làm Lâm Dịch Xuyên khẩn trương muốn chết.
“Cầu hôn dù sao cũng phải quỳ xuống, bằng không không có thành ý.”
An Noãn chỉ muốn đùa với anh, Lâm Dịch Xuyên không chút do dự quỳ xuống đất. Giọng nói từ tính gằn từng tiếng: “An Noãn, gả cho anh, anh sẽ dùng toàn bộ sinh mạng của anh để yêu em.”
An Noãn hốc mắt có chút hồng, đưa tay cho anh.
Chiếc nhẫn vốn lạnh lẽo nhưng lại được làm ấm bằng lòng bàn tay của anh, làm ấm áp cả lòng cô. Giống như chưa từng một người nào yêu cô chân thành như vậy. Cầu hôn thành công, người nào đó rất đắc ý, lời nói ra đều gọi cô là hôn thê, làm An Noãn cũng cảm thấy lâng lâng trong hạnh phúc.
Hai người ăn xong bánh ngọt lại đi ra ngoài xem phim, An Noãn muốn về nhà trọ của mình ở, Lâm Dịch Xuyên đột nhiên nói: “Nhà trọ của em anh đã trả rồi.”
“Lâm Dịch Xuyên, anh có ý gì?”
Lâm Dịch Xuyên bình tĩnh nói: “Em nói chỉ cần cho em thời gian một năm, trở về em sẽ kết hôn với anh, nên anh đem trả phòng trọ.”
Anh nói xong ôm lấy vai cô: “Anh cũng cầu hôn thành công, đừng nói ở cùng phòng, cho dù ngủ cùng giường cũng không có việc gì.”
An Noãn đảo cặp mắt trắng dã, lười quan tâm anh.
“Đúng rồi, ngày mai em theo anh đón sớm, thuận tiện ăn một bữa cơm ở bên kia.”
“Không được, em sợ chủ tịch.”
Cha của Lâm Dịch Xuyên Jack Johnson, chủ tịch của JM, bề ngoài nhìn qua ông rất thân sĩ, nhưng An Noãn nhìn lại thấy có khoảng cách. Mẹ của Lâm Dịch Xuyên lại là người Trung Quốc, còn rất hòa ái dễ thân, An Noãn rất thích bà.
Đối với chuyện Lâm Dịch Xuyên và An Noãn, trong lòng hai lão nhân rất rõ ràng, bọn họ không phản đối, cũng không công khai tỏ vẻ tán thành, bởi vậy trong lòng An Noãn vẫn còn khúc mắc. Trước kia ở công ty, mỗi lần nhìn thấy cha của Lâm Dịch Xuyên, cô đều cúi đầu không dám nhìn thẳng ông.
Lâm Dịch Xuyên luôn mắng cô: “Em thật không có tiền đồ. Cha anh cũng không ăn thịt người.”
“Nhưng ông là đại boss, em luôn cảm thấy sợ đại boss.”
“Ý của em là, em cũng sợ anh?”
An Noãn hừ nhẹ một tiếng: “Cũng tùy lúc, bình thường anh rất hung dữ với em.”
Lâm Dịch Xuyên gõ lên trán cô một cái, còn thật sự nhắc nhở nói: “Nhớ kỹ, anh càng hung dữ với em, chính là càng yêu em.”
“Nào có ai biến thái như vậy.”
“Trung Quốc không phải có câu ngạn ngữ, yêu càng sâu hận càng nhiều sao.”
“Giả quỷ dương này, đừng làm bẩn văn hóa bác đại tinh thâm của Trung Quốc.”
Ngày hôm sau, An Noãn tỉ mỉ trang điểm một chút, cùng Lâm Dịch Xuyên đến nhà cha mẹ anh.
Từ khi Đại Boss không còn làm CEO của JM, liền dọn về một nơi xa thành phố, phong cảnh ở đây rất đẹp, nơi này chỉ duy nhất về phương diện giao thông là bất tiện. Cũng may trong nhà có tài xế, hai lão nhân vẫn thường xuyên kêu tài xế đến đón Sớm.
Cha mẹ anh An Noãn đều gặp qua, nơi này cô cũng đã từng tới, nhưng mỗi lần tới chỉ trốn ở trong xe, chưa từng vào trong nhà chào hỏi qua.
Lâm Dịch Xuyên nắm tay cô đi xuống xe, An Noãn run run nói: “Lâm Dịch Xuyên, có thể đổi bữa khác mới tới không?”
Lâm Dịch Xuyên liếc cô hoàn toàn không để ý tới cô, lôi cô đi vào trong biệt thự.
“Yên tâm đi, cha anh nếu đã cưới mẹ anh, chứng minh ông không kỳ thị người Trung Quốc.”
An Noãn rất yêu quê hương tổ quốc của mình, lập tức rống lên: “Em còn kỳ thị các người là quỷ Anh quốc.”
Lâm Dịch Xuyên lại cười ha ha ra tiếng, bất đắc dĩ vuốt tóc cô, cô nương này có nhiều điểm rất đáng yêu.
Lâm Dịch Xuyên đã sớm nói chuyện trước với mẹ anh, mẹ anh đang ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, đại Boss đang ở phòng khách chơi đùa với Sớm.
Sớm vừa thấy An Noãn, lập tức buông món đồ chơi trong tay xuống, chạy về về phía An Noãn: “Mẹ nhỏ.”
An Noãn cười ôm lấy Sớm, cũng nhờ động tác này của Sớm, làm cho An Noãn không còn khẩn trương. Hai cha con này rất yêu cô, cô còn có cái gì để sợ nữa chứ.
Lâm Dịch Xuyên dùng tiếng Anh trịnh trọng giới thiệu An Noãn, đại Boss thản nhiên cười với An Noãn.
Cơm nước xong, mẹ Lâm Dịch Xuyên ôm Sớm đi ngủ trưa, An Noãn, Lâm Dịch Xuyên, còn cha anh ba người ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm.
Đại boss đột nhiên nhìn An Noãn nói: “An tiểu thư, thực cảm tạ cô mấy năm nay đã chăm sóc cho Aaron và Jim, từ nhỏ Jim đã không có mẹ, cám ơn cô đã cho thằng bé tình thương của người mẹ, để thằng bé cũng giống như bao đứa trẻ bình thường khác, khỏe mạnh trưởng thành.”
“Đây là chuyện cháu phải làm, cháu coi Sớm như con ruột của mình.”
“Cô và Aaron muốn kết hôn, chúng tôi tự nhiên không có ý kiến, cũng rất ủng hộ, nhưng tôi có một điều kiện, hy vọng cô có thể đáp ứng.”
Lâm Dịch Xuyên vừa nghe liền khó chịu: “Kết hôn còn phải có điều kiện? Hôm nay con đến chỉ muốn thông báo với cha một tiếng, cũng không phải tới trưng cầu sự đồng ý của cha.”
Đại Boss cũng không tức giận, tiếp tục nói với An Noãn: “An tiểu thư, tôi hy vọng sau khi cô và Aaron kết hôn, có thể rời khỏi JM, chuyên tâm làm người phụ nữ sau lưng Aaron. Đôi khi, lời đồn có thể hoàn toàn hủy diệt một người, tôi không hy vọng người trong ban giám đốc bởi vì cô mà chống đối Aaron, chúng ta đều biết, một năm nay Aaron đã làm rất tốt, chiếm được sự tán thành của mọi người, hy vọng cô suy nghĩ một chút về những gì tôi nói.”
Lâm Dịch Xuyên nổi trận lôi đình,‘Đằng’ đứng lên, tức giận rống: “An Noãn rất thực lực nên ở lại JM, là nhân tài hiếm có, con muốn nhìn xem những lão già kia có thể có ý kiến gì.”
Đại Boss bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trách cứ: “Đứa nhỏ này, mỗi lần nhất gặp chuyện liên quan đến cảm tình, liền trở nên rất xúc động, tính cách này phải nên sửa đổi.”
Ông nói xong lại quay về phía An Noãn: “An tiểu thư, vừa rồi tôi cũng chỉ là đề nghị, đương nhiên nếu cô không muốn bỏ công việc ở JM, tôi cũng tuyệt đối sẽ không ép buộc cô. Cảm tình là chuyện của hai người, làm trưởng bối, chúng ta chỉ có thể chúc phúc.”
Sau khi bọn họ ra về, An Noãn vẫn không yên lòng, Lâm Dịch Xuyên an ủi cô: “Yên tâm đi, anh sẽ không cho em vì anh mà bỏ đi sở thích của mình, chỉ cần là em thích, anh đều sẽ ủng hộ em. Nếu không, em cố gắng trở thành nữ cường nhân, đến lúc đó anh đem vị trí của anh giao cho em, anh làm người đàn ông sau lưng em, mỗi ngày giặt quần áo, nấu cơm, chăm sóc con cái.”
An Noãn bởi vì này một câu, nở nụ cười, áp lực trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.
“Thật ra, cha anh không phải là người biết biểu đạt, em đối với anh và Sớm rất tốt, ông đều nhìn thấy, ông hy vọng em rời khỏi JM, không có nguyên nhân khác, chỉ muốn em có thể chuyên tâm chăm sóc Sớm, suy nghĩ này quả thật có chút ích kỷ, vị hôn thê, em đừng tức giận.”
“Em mới không phải là người dễ tức giận, cho dù có cũng chỉ dám tức giận với anh, làm sao dám tức giận với đại Boss.”
Sau đó, An Noãn bị Lâm Dịch Xuyên giữ lại một tuần, anh cũng nghỉ một tuần, không cho An Noãn về Trung Quốc.
An Noãn không hiểu rõ ràng hai người chỉ ở nhà nhìn xem TV, thời gian trôi qua yên tĩnh đến buồn bực nhưng người đàn ông này lại rất hưởng thụ. Miệng mồm cũng trở nên trơn tru, rất buồn nôn nói: “Chỉ cần có em bên cạnh, bất luận làm cái gì đều vui vẻ, cho dù không làm gì, chỉ cần nhìn em cũng thấy hạnh phúc.”
Nếu không phải Hứa Vĩ Thần liên tiếp gọi điện thoại oanh tạc, Lâm Dịch Xuyên vẫn không thả người. Hứa Vĩ Thần nói ở Bắc Kinh có một hạng mục, rất gấp lại khó giải quyết, kêu An Noãn trở về cùng anh nghĩ cách.
An Noãn suốt đêm mù mịt về Bắc Kinh, chưa kịp nghỉ ngơi, đã bị Hứa Vĩ Thần đưa đến công ty. Trên đường đi Hứa Vĩ Thần đơn giản nói về hạng mục với cô, chính phủ chuẩn bị đầu tư hai triệu để xây một đồ thư quán công cộng, hiện đã công khai đấu thầu.
“Tôi tra ra JM có hai đối thủ, thực lực của hai công ty kia cũng không thể khinh thường, một là kiến trúc sự vụ sở rất nổi tiếng ở Mĩ Modern, tổng công ty ở Bắc Kinh - Trung Quốc, công ty này rất có thực lực, là đối thủ mạnh của JM. Một công ty khác trong nội địa đại hình kiến trúc công ty Kinh Hạ, thực lực đương nhiên không bằng Modern và JM, nhưng bọn họ có ưu thế hơn ở chỗ có hậu thuẫn, hơn nữa người chống lưng cho bọn họ cũng rất lớn, CEO của họ hình như là cháu rể của một quan lớn trong chính phủ. Cô có biết, ở Trung Quốc, quan hệ rất quan trọng, nghe nói lần này công khai đấu thầu chỉ là hình thức, trong nội bộ truyền ra đã sớm chọn công ty Kinh Hạ.”
An Noãn bĩu môi, bất đắc dĩ nói: “Chẳng phải chúng ta chỉ làm nền? Theo tôi thấy, hạng mục này không bằng không tham gia, miễn cho đến lúc đó thất bại, trở thành chuyện cười trong giới.”
Vẻ mặt Hứa Vĩ Thần không chịu thua căm giận nói: “Tôi rất muốn xem ở Trung Quốc ‘Quan hệ’ có bao nhiêu quan trọng, tình thế của hạng mục này chúng ta bị ép buộc.”
An Noãn thối anh một ngụm: “Anh đừng không tin, tin tức nội bộ vừa nói có lẽ là sự thật, người ta có hậu trường, còn có thực lực, cùng người như thế cạnh tranh chính là muốn chết. Cái gọi là công khai đấu thầu có bao nhiêu là công bằng, hầu như đều bị thao túng trong bóng tối, chúng ta hết sức đi làm, nhưng anh đừng ôm hy vọng quá lớn.”
An Noãn từ nhỏ đã quen với hoàn cảnh như vậy, thậm chí xã hội này có rất nhiều quy tắc ngầm. Rất nhiều thời điểm, không phải dựa vào thực lực để nói, mà là hậu thuẫn sau lưng.
Hứa Vĩ Thần đột nhiên thử nói: “Không biết tìm Mạc tổng của tập đoàn Mạc thị giúp đỡ có được hay không? Nghe nói anh ta cũng là thái tử đảng, trong nhà có người làm ở Trung Ương, hậu trường kia chẳng phải là lớn hơn sao?”
An Noãn hơi hơi giật mình, lập tức trào phúng: “Anh và anh ta có quan hệ gì, người ta dựa vào cái gì phải giúp anh?”
“Tôi cùng anh ta không quan hệ, nhưng người nào đó và anh ta có quan hệ nha, theo tôi quan sát, cũng không phải chỉ là quan hệ bình thường.”
An Noãn trầm mặt, tức giận hừ nhẹ: “Hứa Vĩ Thần, anh có ý gì?”
Thấy An Noãn tức giận, anh lấy lòng cười nói: “Tôi nói đùa thôi, dù thế nào cũng không thể để cô hy sinh sắc tướng đi.”
Trở lại công ty, lập tức triệu tập mọi người đến họp, mọi người đều thấy hạng mục này không tham gia cũng được, tham gia vào chỉ hao tài tốn của, không có kết quả.
“Hứa tổng, có công ty Kinh Hạ, chúng ta đấu không lại. Lục tổng của Kinh Hạ, vợ của anh ta là thiết kế sư của Kinh Hạ, lại là cháu hái của thị trưởng. Hơn nữa nghe nói Lục tổng cũng rất tài giỏi.”
Hứa Vĩ Thần ngồi ở ghế chủ tịch, hùng hậu thanh âm gằn từng tiếng: “Tôi vẫn thường nói, khó khăn không đáng sợ, đáng sợ nhất là sợ khó khăn. Thấy khó khăn, chúng ta phải tiếp nhận, mà không phải sợ đến không dám bước tới. Bất luận kết quả như thế nào, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau cố gắng, thì đã là thành công.”
Tên này lúc nói đạo lý cũng thật ra bộ dáng.
An Noãn cũng phụ họa nói: “Tôi cảm thấy Hứa tổng nói rất đúng, JM chúng ta là kiến trúc sự vụ sở nổi tiếng khắp thế giới, chúng ta không nên sợ đối thủ cạnh tranh, bất luận đối phương dùng thủ đoạn gì, chúng ta đều có thể lấy thực lực đối lại. Lại nói, công ty Modern cũng tham gia, chúng ta lại càng không thể lùi bước.”
Cuối cùng mọi người nhất trí đồng ý cố gắng một lần.
Hứa Vĩ Thần và An Noãn đều bận rộn, chuẩn bị các loại tư liệu cùng tài liệu. Danh tiếng của JM trên thế giới rất lớn, bình thường đều là hạng mục lớn chủ động tìm tới cửa, bọn họ chọn lựa thích hợp.
Hứa Vĩ Thần không biết phát điên cái gì, kiên quyết muốn lấy hạng mục này. An Noãn cũng chỉ liều mình bồi quân tử, mỗi ngày cùng anh bận rộn đến đêm hôm khuya khoắc.
Thời gian gần đây, người của Thẩm gia không có đến tìm cô, bất quá lại nhận được mấy cái điện báo của lão gia tử. Lão nhân gia nói những lời rất thấm thía, không ngừng giải thích với An Noãn, nói với cô ông rất hối hận.
Có lẽ thật sự hối hận, dù sao bởi vì ông nhất thời cố chấp, làm cho con gái bảo bối của ông vĩnh viễn rời đi. Trong khoảng thời gian này bận quá, An Noãn cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện của Thẩm gia.
Cho đến một ngày, Thẩm Diệc Minh đột nhiên tìm An Noãn.
Ngày đó, An Noãn cùng Hứa Vĩ Thần ở công ty bận việc đến trời tối, cô lại bụng đau, Hứa Vĩ Thần kêu cô về trước nghỉ ngơi.
Từ công ty đi ra, thấy một chiếc xe quân vụ màu đen đứng ở cửa công ty, An Noãn theo bản năng nhíu mày, quả nhiên, từ bên trong bước xuống hai cảnh vệ viên, đi tới trước mặt An Noãn.
“An tiểu thư, thủ trưởng muốn nói chuyện với cô.”
An Noãn nghĩ thủ trưởng trong miệng bọn họ là Thẩm lão gia tử, vừa định cự tuyệt, cửa kính xe hạ xuống, Thẩm Diệc Minh đang ngồi ở trên xe cười với cô, nụ cười kia rất là hiền lành hòa ái, một khắc đó, An Noãn cảm giác như tình thương của một người cha.
Cô gãi gãi tóc, có lẻ cô lại nhớ đến cha mình.
“An tiểu thư, mời lên xe, thủ trưởng đã chờ cô hai giờ.”
An Noãn giật mình, đối với Thẩm Diệc Minh mà nói, một phút đồng hồ cũng quý giá, ông lại đợi cô đến hai giờ.
An Noãn cuối cùng vẫn lên xe.
“Đứa nhỏ, gặp cháu thật đúng là không đơn giản.” Thẩm Diệc Minh lên tiếng nói đùa.
An Noãn cẩn thận ngồi thẳng người, rất lễ phép nói: “Thủ trưởng tốt.”
Cô có thể nghĩ đến cũng chỉ có cách xưng hô này.
Thẩm Diệc Minh hơi hơi nhíu mày, cười nói: “Khó trách hiện tại lão gia tử nói ông ghét nhất hai chữ ‘Thủ trưởng’, nha đầu, con có biết hay không, con kêu thủ trưởng, chẳng khác nào sát muối lên miệng vết thương của chúng tôi.”
An Noãn cúi đầu không nói lời nào. Thẩm Diệc Minh lại nhẹ nhàng cầm tay cô, An Noãn không dám rút về.
Ông khẽ thở dài thản nhiên nói: “Con và mẹ con rất giống nhau, thấy con liền sẽ nhớ đến mẹ con. Lúc Diệc Như sinh ra, cậu được mười tuổi. Khi Diệc Như vừa sinh ra, trắng trẻo, mập mạp, đặc biệt đáng yêu, lão gia tử đặc biệt thích em ấy, Diệc Như lập tức trở thành bảo bối trong nhà, ba người anh chúng ta đều rất yêu thương chìu chuộng mẹ con, có đồ tốt đều nghĩ đến Diệc Như. Tính của Diệc Như rất giống cậu, bởi vậy hai người chúng tôi rất thân nhau. Con không biết, lão đại cùng lão Tam lúc ấy có bao nhiêu ganh tỵ, ăn dấm chua của cậu.”
Thẩm Diệc Minh tựa hồ chìm vào quá khứ, khóe miệng kìm lòng không được giơ lên độ cong.
“Mẹ của chúng ta lúc Diệc Như năm tuổi sinh bệnh qua đời, khi đó cha bận công việc, luôn ở bên ngoài, hầu như Diệc Như đều do ba người anh chăm sóc, cậu có vẻ kiên nhẫn hơn, luôn ở bên cạnh Diệc Như, thời gian càng nhiều, cảm tình cũng sâu hơn. Cậu nhớ, ngày cậu vào quân ngũ, mẹ con trốn ở trong phòng khóc suốt đêm, luyến tiếc cậu. Lúc đó cậu thậm chí có xúc động vì Diệc Như không vào quân doanh, sau đó lão gia tử mắng cậu một trận.”
“Noãn Noãn, con không có anh em, con cũng không ở chung với chúng tôi năm đó, bởi vậy có lẽ con không thể thể hiểu được tình cảm anh em của chúng tôi, thật là dùng sinh mạng để yêu thương nhau. Sau đó, khi mẹ con học đại học thì quen biết cha con, cha con là cô nhi, học phí học đại học đều là dựa vào làm công để kiếm. Diệc Như lại là hòn ngọc quý trên tay chúng tôi, con nói lão gia tử sao có thể để mẹ con theo cha con chịu khổ, đừng nói đến lão gia tử, ngay cả ba anh em chúng tôi cũng không đồng ý. Nhưng tính của mẹ con lại giống lão gia tử, chúng ta càng phản đối, con bé càng phải đến với cha con. Cuối cùng lão gia tử đoạn tuyệt quan hệ hù dọa Diệc Như, kêu Diệc Như chọn lựa giữa lão gia tử và cha con, mẹ con lại không chút do dự lựa chọn cha con. Chúng ta đối Diệc Như hai mươi mấy năm tình cảm, bình thường lão gia tử bình lại rất sủng mẹ con, con có thể tưởng tượng một khắc đó lòng lão gia tử có bao nhiêu chua xót?”
Thẩm Diệc Minh dừng một chút, tiếp tục nói: “Sau đó, lão gia tử quả thật cũng làm thật sự tuyệt, không cho phép bọn họ ở lại Bắc Kinh, cũng không cho phép bọn họ trở về Bắc Kinh. Sau đó chúng ta đều hối hận, rất muốn rất muốn Diệc Như, muốn tìm mẹ con về, nhưng lại sợ chúng ta xuất hiện, quấy rầy đến cuộc sống cùng hạnh phúc của mẹ con. Nhưng lại không biết Diệc Như đã không còn sống.”
Đường đường thủ trưởng đại nhân hốc mắt lại đỏ trước mặt An Noãn.
“Đứa nhỏ, mấy năm nay con chịu không ít khổ.” Thẩm Diệc Minh nắm chặt tay cô.
“Cậu không biết phải dùng bao nhiêu thời gian, con mới chịu nhận lão gia tử, có thể hay không con tiếp nhận người cậu này.”
“Thủ trưởng, tôi......”
Thẩm Diệc Minh nhíu nhíu mày: “Nha đầu, nếu con không tiếp thu những gì cậu nói, cậu cũng chỉ có thể đi đến trước mộ mẹ con để sám hối, cầu xin Diệc Như tha thứ.”
An Noãn mím môi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.
Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, âm thanh từ tính nói bên tai cô: “Đứa nhỏ, tin tưởng cậu, từ đây về sau con sẽ không chịu bất cứ ủy khuất gì nữa.”
An Noãn không khống chế được rơi nước mặt ở trong lòng ông, cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ mình còn có người thân.
An Noãn bồi Thẩm Diệc Minh ăn cơm, tuy rằng tiếng ‘Cậu’ vẫn chưa gọi được ra miệng, nhưng từ trong lòng An Noãn đã tiếp nhận ông.
Cô phát hiện người truyền kỳ này, cũng không phải cao cao tại thượng như vậy, ở trước mặt An Noãn, ông chẳng qua chỉ là một trưởng bối hiền lành, yêu thương cô, chiếu cố cô. Suốt bữa cơm, ông vẫn chưa ăn, lại không ngừng gắp thức ăn cho cô.
Sau đó ông đưa cô về khách sạn, mày vẫn mặt nhăn, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Noãn Noãn, nếu cậu kêu con dọn đến nhà cũ của Thẩm gia ở, con có nghe lời cậu không?”
An Noãn xì cười ra tiếng: “Con ở đây cũng rất tốt, làm sao cũng không muốn đi.”
“Như vậy gặp con rất bất tiện. Bình thường cậu rất ít khi ở Bắc Kinh. Cậu chỉ có một thỉnh cầu, lúc cậu muốn gặp cháu, cháu có thể dành thời gian cho cậu.”
“Con sẽ ở lại Bắc Kinh một năm.”
Thẩm Diệc Minh nhíu nhíu mày: “Sau một năm?”
“Một năm sau rồi nói, nếu có chút thành tựu, con sẽ về Anh quốc, nơi đó có người chờ con.”
Thẩm Diệc Minh nhíu mày càng chặt: “Con đến Anh quốc, không phải là muốn mạng của lão gia sao, thật vất vả mới tìm được con.”
An Noãn không nói chuyện.
Thẩm Diệc Minh lại hỏi: “Một đứa con gái, muốn làm kiến trúc sư, có phải rất vất vả?”
An Noãn cười trả lời: “Sẽ không, con thích kiến trúc, cũng thích công việc hiện tại.”
Thẩm Diệc Minh sờ sờ của cô đầu, còn thật lòng nói: “Có gì cần giúp đỡ, nhất định phải gọi điện thoại cho cậu, biết không?”
An Noãn dùng sức gật gật đầu.
Đưa An Noãn đến cửa khách sạn, Thẩm Diệc Minh không tiện ra mặt.
“Noãn Noãn, cậu có một căn phòng trống, nếu không con dọn qua ở đi, ở khách sạn cũng không tốt lắm.”
“Con ở quen rồi, hơn nữa cũng không phải một mình, là ở chung với một người bạn, có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Thẩm Diệc Minh cũng không nói thêm gì nữa. Khi An Noãn trở lại khách sạn, đã trễ, Hứa Vĩ Thần cũng tan cả trở về.
Anh nhìn An Noãn với ánh mắt mang theo nồng đậm địch ý, kêu rên hỏi: “Cô đã đi đâu? Không phải nói không thoải mái sao? Vì sao không về nghỉ ngơi? Hẹn với ai?”
An Noãn mím môi, lười quan tâm anh.
Hứa Vĩ Thần nắm lấy cổ tay cô rống giận: “Cô đừng nghĩ cô không nói tôi sẽ không biết, cô đi gặp Mạc Trọng Huy có phải hay không?”
An Noãn dùng sức gạt tay anh ra, tức giận quát: “Hứa Vĩ Thần, anh đừng nổi điên, tôi không gặp Mạc Trọng Huy.”
“Vậy cô đi gặp ai?”
“Tôi gặp ai không thuộc phạm vi công tác, không cần với báo cáo với anh.”
An Noãn nói xong lập tức trở về phòng.
Trở lại phòng, cô nhớ lại thời gian ăn cơm với Thẩm Diệc Minh, nói thật, biết trên thế giới này còn có người thân, biết còn có người thân yêu thương mình, loại cảm giác này rất tốt, rất hạnh phúc. Cuối cùng cô không phải đơn độc trên thế giới này.
Vừa rồi lúc cô xuống xe, Thẩm Diệc Minh đột nhiên nắm tay cô, lời nói thấm thía: “Lão gia tử từ khi biết tin tức mẹ con qua đời, mấy năm nay già đi rất nhiều, trên người chỗ nào cũng có bệnh, thỉnh thoảng phải nhập viện. Nha đầu, nếu có một ngày, con không còn oán hận ông, trở về nhìn ông đi, lão nhân gia ngày ngày nhắc tới con, nhìn rất đáng thương.”
Đêm đó, An Noãn mất ngủ, suy nghĩ thiệt nhiều, trong đầu luôn hiện ra biểu tình bất lực của lão gia tử. Có lẽ ông thật sự đã hối hận.
Cô cũng đứng ở lập trường của lão gia tử để suy nghĩ, mỗi người cha người mẹ đều rất yêu thương con mình, ngày xưa cha cũng rất thương yêu cô, cũng từng phản đối cô và Mạc Trọng Huy. Có thể đây là thiên tính của người làm cha, luôn hy vọng con gái của mình có thể gả cho một người đàn ông mạnh mẽ, không chịu nổi con gái của mình chịu khổ.
Lúc ăn cơm với Thẩm Diệc Minh, ông kể rất nhiều chuyện trước đây của bọn họ, An Noãn nghe xong, cảm thấy lúc nhỏ mẹ cô thật hạnh phúc, được rất nhiều người yêu thương.
Nếu cha không xuất hiện, có lẻ bà sẽ luôn hạnh phúc như vậy, lão gia tử sẽ tìm cho cô một người chồng môn đăng hộ đối, cả đời sống cuộc sống vô ưu vô lo.
Nửa đêm, An Noãn bụng đau chịu không nổi, lần này dì cả tới không biết sao lại hành hạ cô như vậy. Cô đi ra ngoài rót ly nước, thấy đèn thư phòng vẫn còn sáng. Cô nhịn không được đi qua đi nhẹ nhàng đẩy cửa, Hứa Vĩ Thần vẫn còn đang làm việc.
“Hứa Vĩ Thần, anh điên rồi? Không cần ngủ sao?”
Anh ngẩng đầu liếc cô một cái, đùa giỡn nói: “An Noãn, tôi phát hiện cô thật vô lương tâm, thật ra tôi đang tranh thủ giúp cô, cô có biết tại sao tôi phải giành được hạng mục này của chính phủ không?”
An Noãn rất cảm động, vừa rồi phát giận với anh cô cảm thấy thật có lỗi. Cô lấy lòng đem ly nước đưa tới trước mặt anh: “Mời anh uống nước.”
“Cô tự uống đi, thiếu giả mù sa mưa.”
“Hứa Vĩ Thần, sao anh lại tốt với tôi như vậy? Không phải là anh muốn lấy lòng Aaron chứ?”
Hứa Vĩ Thần hung hăng trừng mắt liếc cô, tự giễu nói: “Tôi hạ lưu được rồi chứ?”
Hứa Vĩ Thần đối tốt với cô, An Noãn sao có thể không rõ ràng, nhiều lúc cô biết rõ còn cố hỏi, muốn cho quan hệ càng thuần túy chút, không cần phức tạp.
“Đúng rồi, ngày mai tôi hẹn thị trưởng còn có mấy lãnh đạo trong chính phủ ăn cơm, cô cũng phải tham dự.”
An Noãn nhịn không được cười cười: “Hứa Vĩ Thần, anh thật đúng là rất nhanh dung nhập đại gia đình Trung Quốc nha.”
“Tôi làm như vậy là vì ai nha!”
“Được rồi, anh là vì tôi.” An Noãn giống như gia trưởng sờ sờ đầu anh nói: “Về sau tôi và Rừng già kết hôn, tiền biếu của anh có thể miễn, tuyệt đối không truy cứu.”
Hứa Vĩ Thần thoáng nhìn trên ngón áp út của cô đeo nhẫn kim cương rất lớn, hiểu rõ cười cười: “Xem ra chuyện tốt thật sự gần, Rừng già rốt cục hết khổ. Nói thật, cô máu lạnh vô tình như thế, có thể làm cô cảm động, thật đúng không phải là chuyện dễ dàng.”
An Noãn bĩu môi, tuyệt đối không quan tâm anh. Người này trời sinh nợ biển, mỗi lần nói với anh không hơn vài câu, đã muốn giết anh.
An Noãn xoay người chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, âm thanh trầm thấp của Hứa Vĩ Thần vang lên phía sau cô: “Ngày mai cô ở lại khách sạn nghỉ ngơi, buổi tối tôi về đón cô.”
Kỳ thật Hứa Vĩ Thần đôi khi cũng là người cực kỳ cẩn thận, tương lai người nào gả cho anh, cũng sẽ thực hạnh phúc đi.
Ngày hôm sau, đúng lúc An Noãn đau bụng, một mình ở khách sạn nghỉ ngơi. Làm cho cô vạn vạn không nghĩ tới là, cô nhận được một cú điện thoại, đối phương tự xưng là vị hôn thê của Mạc Trọng Huy - Lý Hân Như.