Mạc Trọng Huy lái xe vào biệt thự của Hà Tư Kỳ, Hà Tư Kỳ đã sớm chuẩn bị tâm lý tốt, cô rất muốn nhìn Mạc Trọng Huy có thể làm gì được cô.
Hà Tư Kỳ ngồi ở phòng khách, hai tay ôm cánh tay, không để ý tới Mạc Trọng Huy tức giận, cười nói: “Ước, hôm nay sao anh lại rãnh rỗi đến đây? Em còn nghĩ cả đời này anh cũng sẽ không bước vào nơi này lần nữa.”
Bước chân Mạc Trọng Huy nặng nề đi đến trước mặt cô, âm thanh lạnh như băng gằn từng tiếng: “Cô đã nói gì với An Noãn?”
Hà Tư Kỳ thét lớn một tiếng, quả nhiên không ngoài dự liệu, cô tự giễu cười cười: “Em còn nghĩ anh đột nhiên nhớ em, đến đây thăm em, không nghĩ rằng lại là vì An Noãn, anh Trọng Huy, anh làm em rất thất vọng.”
“Nói, cô đã nói gì với An Noãn?” Giọng Mạc Trọng Huy gần như rít gào.
Hà Tư Kỳ đứng lên, cô liều mạng rống giận: “Cái gì tôi cũng nói với cô ta, tôi nói với cô ta anh có một người yêu là Hà Tư Nghiên, tôi nói với cô ta anh xem cô ta chỉ là cái bóng của Hà Tư Nghiên, tôi nói với cô ta Thiên Đường tại sao được đặt tên là Thiên Đường, tôi còn nói với cô ta, năm ấy, anh vì chị tôi nên mất đi khống chế. Nói như vậy, đủ chưa?”
Tay Mạc Trọng Huy đưa lên bóp cổ cô, sắc mặt dữ tợn. Hà Tư Kỳ quả thực không thể tin được hai mắt của mình, anh thế lại muốn bóp chết cô.
“Chẳng lẽ, anh đã quên, lúc trước anh đã hứa gì với Hà Tư Nghiên.” Cô ấp a ấp úng cố hết sức nói hết câu.
Mạc Trọng Huy trên tay lực đạo không chút nào không có hạ thấp.
“Tư Nghiên tốt đẹp như vậy, cô không xứng là em gái của cô ấy.”
“Xứng hay không xứng tôi đều như vậy.”
Đến khi cô cơ hồ hít thở không thông, Mạc Trọng Huy rốt cục cũng buông tay, Hà Tư Kỳ ngã ngồi lên ghế sô pha, vẻ mặt trắng bệch.
“Em biết anh không có cách nào xuống tay với em, bởi vì anh đã từng đáp ứng với Hà Tư Nghiên, sẽ vĩnh viễn bảo hộ em. Ở trong lòng anh Hà Tư Nghiên vĩnh viễn không ai có thể thay thế.”
Ánh mắt Mạc Trọng Huy híp lên.
“Như thế nào, chẳng lẽ em nói sai rồi sao? An Noãn chính là cái bóng của chị, cô ta chỉ là một vậy thay thế mà thôi.”
“Không phải!” Anh Cơ hồ dùng hết toàn lực tê rống.
Hà Tư Kỳ cười lạnh: “Mạc Trọng Huy, anh còn nói dối, An Noãn bất luận từ ngoại hình hay tính cách, đều giống nhau như đúc với Hà Tư Kỳ.”
Mạc Trọng Huy đột nhiên bình tĩnh lại, cúi đầu nói: “Không, hai người họ không giống nhau, hoàn toàn không giống, Tư Nghiên im lặng dịu ngoan, An Noãn lại tùy hứng, quật cường, tính tình hỏa bạo, cô cho rằng hai người giống nhau, là vì cô không đủ hiểu biết cô ấy.”
“Nếu cô ta không tốt như vậy, vì sao anh còn ở cùng một chỗ với cô ta?”
“Bởi vì tôi yêu cô ấy, tôi có thể bao dung tất cả những gì thuộc về cô ấy, dung túng cho tính tình của cô, ở trong mắt tôi, tất cả những gì của cô ấy đều đáng yêu .”
Gương mặt Hà Tư Kỳ trở nên vặn vẹo, cô không tin những gì Mạc Trọng Huy nói.
“Mạc Trọng Huy, anh nói anh yêu An Noãn, anh có nghĩ tới cảm giác của Hà Tư Nghiên không? Chị ấy đỡ một dao cho anh, một dao này là vô nghĩa sao? Anh làm cho chị ấy ở dưới cửu tuyền chết không được nhắm mắt?”
Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi: “Nếu đã nói, chúng ta sẽ nói cho rõ ràng. Tư Nghiên vẫn một cái kết trong lòng tôi, rất nhiều năm qua đi, tôi đều không bỏ xuống được. Năm đó An Noãn đối tốt với tôi như vậy, dần dần tôi phát hiện bị cô hấp dẫn, cô luôn đem Tư Nghiên ra, phủ định tình cảm của tôi. Thương tổn An Noãn, là quyết định sai lầm nhất cả đời tôi, mấy năm trước cho đến hiện tại thậm chí sau này mỗi một ngày, tôi đều vì chuyện này trả giá thật lớn. Ba năm An Noãn ở trong tù, tôi vẫn áp chế tình cảm của mình, mỗi ngày tôi đều nói với chính mình, Tư Nghiên là vì tôi mà chết, tôi không thể phản bội cô ấy, tôi muốn đối với cô như một người thân duy nhất của tôi, sủng ái cô vô hạn. Hà Tư Kỳ, tôi làm cho cô nhiều như vậy, tôi vì cô tổn thương người tôi yêu thương nhất, vì sao cô còn không bỏ qua, nhất định phải bức tôi làm cái gì sao?”
Hai tay Hà Tư Kỳ ôm lỗ tai, không muốn chấp nhận sự thật.
“Mạc Trọng Huy, anh đừng nói nữa, bất luận anh nói cái gì, tôi cũng không tin anh yêu An Noãn, cô ta có cái gì tốt, cô ta đáng giá để anh đối với cô ta như vậy sao?”
Mạc Trọng Huy đè mi tâm, âm thanh hùng hậu mở miệng: “Đôi khi yêu là yêu, ngay cả chính mình cũng nói không ra được nguyên nhân. Đối với chị cô, đó là mối tình đầu tốt đẹp, còn có tôi đối với cô ấy rất áy náy. Đối An Noãn, tôi yêu cô ấy, tôi không biết khi nào thì bắt đầu, chỉ biết là phần tình yêu này đã xâm nhập vào cốt tủy, cô ấy so với sinh mạng của tôi còn quan trọng hơn, đời này trừ phi tôi chết, nếu không tôi cũng sẽ không buông tay cô ấy. Hôm nay tôi tới tìm cô, là muốn nói với cô, từ nay về sau, không cần lấy Tư Nghiên làm bùa hộ mệnh nữa, nếu cô còn làm chuyện tổn thương An Noãn, tôi sẽ không dễ dàng buông tha cô nữa.”
Hà Tư Kỳ ngồi ở phòng khách, thật lâu cũng không thể bình tĩnh, cô không thể tin được Mạc Trọng Huy nói là sự thật, cô không thể tin được An Noãn có thể thay thế được địa vị của Hà Tư Nghiên ở trong lòng anh. Nhưng chính mắt cô chứng kiến tình yêu của anh và Hà Tư Nghiên, bọn họ yêu nhau rất thâm sâu, thậm chí có thể vì nhau đoạn tuyệt gia đình. Tình yêu của bọn họ đã trải qua rất nhiều trở ngại, đã trải qua sinh tử, bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế được.
Nhưng Mạc Trọng Huy, thế nhưng đứng ở trước mặt cô, gằn từng tiếng nói anh yêu An Noãn. Cô không tin, cô tuyệt đối không tin.
--
Mạc Trọng Huy biến mất hai ngày, An Noãn biết hai ngày này anh nhất định ở Thiên Đường, tưởng niệm tình nhân cũ của anh. Nếu cô chính là người ngoài, nhất định sẽ bị tình yêu của bọn họ làm cho cảm động. Nhưng cô cũng là người trong cuộc, trong lòng chỉ có thống khổ cùng đau đớn.
Cô tình nguyện Hà Tư Nghiên không chết, hai người yêu thương lẫn nhau có thể hạnh phúc sống bên nhau. Nếu thật sự như thế, cô cũng sẽ không bước ra kia, cuộc sống cũng sẽ không bởi vậy mà thay đổi, vận mệnh cũng sẽ không như ngày hôm nay.
Mạc Trọng Huy không ở nhà hai ngày, mỗi ngày An Noãn đều nhốt mình nhốt trong phòng ngủ, người hầu có kêu cửa như thế nào cô cũng không mở. Trương Húc cùng Mạc Trọng Huy ở Thiên Đường, bên kia An Noãn cái gì cũng không ăn, bên này Mạc tiên sinh cũng không tốt hơn bao nhiêu, cả người sa sút làm cho người ta đau lòng.
“Mạc tiên sinh, người hầu trong nhà gọi điện thoại tới nói, An Noãn lại không ăn bữa tối, đã hai ngày không ra khỏi phòng ngủ, ai nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng không để ý, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng sẽ không tốt.”
Mạc Trọng Huy có chút phiền não đè thái dương huyệt, châm một điếu thuốc.
“Mạc tiên sinh, hiện tại anh không thể hút thuốc.” Trương Húc lớn mật nhắc nhở một câu.
Mạc Trọng Huy cười lạnh: “Bây giờ còn trông cậy vào cô ấy sinh đứa nhỏ cho tôi sao?”
Trương Húc giật mình, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên an ủi như thế nào.
“Mạc tiên sinh, anh vẫn nên trở về xem An tiểu thư đi, thân thể cô ấy vốn là suy yếu, vẫn tiếp tục không ăn uống sẽ không chịu nổi.”
Trương Húc biết, Mạc tiên sinh chưa từng sợ hãi bất cứ điều gì, nhưng đối mặt với An tiểu thư, anh tựa hồ như đang trốn tránh.
--
Tối hôm đó, Mạc Trọng Huy trở về nhà, người hầu nhẹ nhàng thở ra: “Mạc tiên sinh đã trở lại, An tiểu thư đã hai ngày không ăn không uống.”
Mạc Trọng Huy cau mày lên lầu.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, An Noãn đang ngơ ngác ngồi ở trên giường, hai chân co lại, hai tay gắt gao ôm chính mình, nước mắt không tiếng động chảy xuống. Trái tim Mạc Trọng Huy co rút, một khắc kia, trừ bỏ đau lòng, anh còn có cảm giác bất lực. Đi đến bên người cô ngồi xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Nước mắt An Noãn rơi càng nhiều hơn, mở miệng, giọng đã khàn khàn: “Mạc Trọng Huy, nể tình tôi từng yêu anh, xin anh thả tôi đi. Chỉ cần nhìn thấy anh, tôi sẽ nhớ tới cha tôi, ở bên cạnh anh mỗi một giây đều là một loại dày vò. Anh muốn tìm chính là một vật thay thế, Hà Tư Kỳ so với tôi càng thích hợp hơn, hai người họ có cùng huyết thống, trên người họ chảy cùng một dòng máu.”
Chân mày tuấn mỹ của Mạc Trọng Huy nhướng lên, tay nâng mặt cô lên, âm thanh vô cùng nhẹ nhàng nói: “An Noãn, nghe cho kỹ, em không phải là cái bóng của bất kỳ kẻ nào, anh yêu em, người anh yêu là An Noãn.”
An Noãn cười lạnh, nhẹ nhàng gạt tay anh, thản nhiên nói: “Đừng gạt tôi, tôi tự mình hiểu. Tôi không muốn so sánh với bất luận kẻ nào, tôi chỉ muốn buông tha tôi, tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.”
“Anh buông tha em, ai có thể buông tha anh?”
Mạc Trọng Huy có chút thống khổ nói xong, hung hăng hôn lên môi cô, cơ hồ hôn lên mỗi một tấc da thịt trên mặt cô, nhất là cặp mắt sáng ngời kia.
“Về sau không cần khóc, nhìn thấy em khóc, tim anh rất đau.”
Anh hôn một đường đi xuống, An Noãn lại không có cảm giác gì.
“Mạc Trọng Huy, anh nhất định phải như vậy sao? Cùng một người chết ân ái, loại này tư vị dễ chịu lắm sao?”
Tim đã chết, còn sống cùng đã chết cũng không có gì khác biệt.
Mạc Trọng Huy cũng không bởi vì lời của cô mà ngừng lại, ngược lại càng hôn sâu hơn, như là cố ý làm cô đau, để được cô đáp lại.
“Mạc Trọng Huy, lên giường cùng tôi, trong đầu của anh nghĩ tới người phụ nữ khác sao?”
Anh có chút nổi giận, kêu rên: “Em chính là em, không liên quan tới bất kỳ ai.”
“Mạc Trọng Huy, anh ở trên giường với tôi, không sợ Hà Tư Nghiên biến thành quỷ cũng không buông tha anh sao?”
Mạc Trọng Huy mắng một tiếng: “An Noãn, đủ, đừng nhắc đến cô ấy được không? Anh lặp lại lần nữa, người anh yêu là em, anh yêu em, An Noãn, anh yêu em.”
Anh không ngừng lặp lại, thân thể chen vào giữ hai chân cô, dường như phát điên muốn cô một lần rồi lại một lần. Giống như chỉ có như vậy, mới đủ để chứng minh anh có bao nhiêu yêu cô. Sau khi tất cả qua đi, An Noãn nằm ở góc giường, nước mắt lạch cạch rơi xuống dra giường.
Mạc Trọng Huy tắm xong, lại đi xuống lầu, trong chốc lát bưng lên một chén cháo nóng.
“Người hầu nói hai ngày nay em chưa ăn gì, ngồi dậy ăn chút cháo đi, lấy sinh mạng của mình để phản kháng anh, là không sáng suốt, có bản lĩnh thì em làm cho anh đau, tê tâm liệt phế đau.”
An Noãn nắm chăn thật chặt, cơ hồ muốn xé nát cái chăn. Cô không ăn, Mạc Trọng Huy cũng không có bức cô, an an ổn ổn ngủ thẳng tới giữa trưa. Lúc tỉnh lại, Mạc Trọng Huy vẫn còn ngồi ở trên giường, mặt mày nhăn nhó, bộ dáng thống khổ.
An Noãn xuống giường, bước qua anh, trực tiếp đi vào phòng tắm. Nhìn mình trong gương, trên làn da tuyết trắng đều là dấu vết do anh để lại.
“Có bản lĩnh thì em làm cho anh đau, tê tâm liệt phế đau.”
Giọng Mạc Trọng Huy quanh quẩn bên tai cô, An Noãn quật cường nắm chặt bàn chải đánh răng trong tay.
Còn Mạc Trọng Huy đang tự hỏi, dùng biện pháp gì bức cô ăn. An Noãn từ phòng tắm đi ra, trang điểm chút ít rồi đi xuống lầu.
Trong nhà người hầu, bao gồm Trương trợ lý, đều đặc biệt kinh ngạc. Bởi vì An Noãn thấp giọng hỏi người hầu: “Dì, có gì ăn hay không?”
“Có, có, cơm trưa đã chuẩn bị xong, đang chờ cô xuống.”
Cơm trưa rất phong phú, người hầu đều biết khẩu vị của cô, tất cả đều là đồ ăn cô thích nhất. Tuy trong lòng Mạc Trọng Huy nghi hoặc, nhưng lại yên tâm không ít, ngồi xuống bên cạnh cô, cùng cô ăn cơm.
Mạc Trọng Huy gắp thức ăn đầy chén cô. An Noãn không nói tiếng nào bỏ hết thức ăn anh gắp ra bàn. Mạc Trọng Huy nhíu mày, cũng không kiên trì gắp thức ăn cho cô.
An Noãn cơm nước xong, người hầu chần chờ mang thuốc Đông y đến cho cô, An Noãn ngửa đầu một hơi uống. Giống như Mạc Trọng Huy đã nói, thân thể là của cô, cô không cần lấy sức khỏe của để phản kháng anh, mất nhiều hơn được.
Cơm nước xong, An Noãn kêu lái xe đưa cô đi quán cà phê, lái xe thật cẩn thận nhìn Mạc Trọng Huy, không dám tự tiện đáp ứng, cho đến khi thấy Mạc Trọng Huy gật đầu, anh ta mới mở miệng đáp ứng.
An Noãn vừa đến quán cà phê, Lương Mộ Tình liền kéo cô sang một bên, thở phào một hơi nói: “An Noãn tỷ, cuối cùng chị cũng đến, hai ngày nay em gọi điện thoại cho chị rất nhiều lần nhưng không được, làm em muốn điên lên.”
An Noãn nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy? Trong quán phát sinh chuyện gì sao?”
“Không phải, có một người điên, mỗi ngày chín giờ tối lại tới đây, đem quán cà phê của chúng ta biến thành quán bar, tự mang rượu tới, uống đến khi quán đóng cửa cũng không chịu đi, em bị anh ta làm phiền sắp chết, em đã bồi bên cạnh anh ta hai đêm rồi.”
Mày An Noãn nhăn thật sâu: “Là ai? Sẽ không phải có ý với em chứ?”
“Không phải em mà là chị, anh ta uống cho chị xem, mấy ngày trước đã đến tìm chị, bộ dạng rất tuấn tú, rất cao, kêu Thường.. gì đó.”
An Noãn giơ tay ôm đầu, cảm thấy có chút đau.
“An Noãn, hôm nay bất luận như thế nào em cũng không thu thập cục diện rối rắm này dùm chị, chị tự giải quyết đi, thật đúng phiền toái. Anh ta thật phiền, uống rượu xong ngủ luôn tại đây, ngủ thẳng cho đến hừng đông ngày hôm sau mới chịu đi. Còn em, ở trong này lại ngủ không được, cũng không dám ngủ, ngày hôm sau còn phải đi làm, chị xem mắt em cũng thâm đen hết rồi.”
An Noãn vỗ nhẹ vai cô cười nói: “Em về nghỉ ngơi đi, hôm nay cho em nghỉ một ngày.”
“Nghỉ ngơi cũng có lương sao?”
An Noãn gật gật đầu.
“Vậy được rồi, em về nghỉ ngơi đây, buổi tối những người khác đi về, một mình chị phải chú ý an toàn, nếu cần thì gọi Mạc tiên sinh đến đây với chị.”
An Noãn nghe được ba chữ ‘Mạc tiên sinh’, trên mặt lập tức hiện ra tức giận.
Lương Mộ Tình là người biết quan sát sắc mặt người khác thử hỏi: “Làm sao vậy? Chị và Mạc tiên sinh cãi nhau?”
“Không có, em về trước đi.”
An Noãn không có thói quen chia xẻ tâm tình của mình với người khác, mặc dù đã rất quen thuộc, nhưng bạn bè cũng chỉ là bạn bè, không phải là tri kỷ, cũng không phải là bạn tốt.
Lương Mộ Tình chu chu miệng, có chút thất vọng rời đi.
--
An Noãn ở quán cà phê đợi đến chín giờ, trong lúc đó người ở biệt thự bên cũng gọi điện thoại cho cô mấy lần, người hầu thì kêu cô về nhà ăn cơm, lái xe cũng gọi tới hỏi cô có cần tới đón hay không. Cuối cùng Trương trợ lý tự mình gọi điện thoại tới, hỏi cô khi nào thì về nhà.
“Trương trợ lý, các người đừng gọi điện thoại tới đây nữa, tôi làm xong việc tự nhiên sẽ về nhà.”
An Noãn ‘Phách’ treo điện thoại, bên biệt thự âm u, mọi người cơ hồ cũng không dám dùng sức hô hấp, một đám người thật cẩn thận quan sát sắc mặt Mạc tiên sinh.
Mạc Trọng Huy lẳng lặng ngồi trên sopha, độ nhiên cầm xe chìa khóa đi ra ngoài.
Đúng chín giờ, Thường Tử Phi tới quán cà phê, người đàn ông này đến thật đúng là đúng giờ, nhìn thấy An Noãn, anh hơi kinh ngạc, nhưng cũng làm như không có gì tiêu sái đi vào, tìm vị trí ngồi xuống, trực tiếp gọi cà phê: “Một ly Cappuccino.”
“Thực xin lỗi, không bán, chúng tôi đã đến giờ đóng cửa.”
“Anh đến đây uống rượu.” Anh còn thật tình mang theo chai rượu.
An Noãn bị tức, đi qua giựt chai rượu trên tay anh, tức giận hừ nói: “Thường Tử Phi, anh không tôn trọng những người làm việc trong quán của tôi, tối nào cũng tới đây đùa giỡn các cô ấy?”
Thường Tử Phi nhíu mi hừ nói: “Anh chỉ xem trọng bà chủ ở đây, muốn chờ bà chủ tới.”
An Noãn khẽ thở dài, không hề nói giỡn: “Thường Tử Phi, anh đừng náo loạn, trễ như vậy anh chạy này đến đây làm gì?”
“Anh không thể gặp em, em cũng không cho phép anh tới đây nhìn vật nhớ người sao?”
Thường Tử Phi nói xong mở bình rượu ra, coi giống như nước ngửa đầu uống.
An Noãn vội vàng đoạt lấy chai rượu: “Thường Tử Phi, anh đừng nổi điên, chúng ta đã sớm chấm dứt, anh còn muốn như thế nào nữa.”
“Anh không muốn gì hết, chỉ là rất nhớ em, nghĩ đến tối nào cũng ngủ không được, tới đây uống chút rượu, anh có thể ngủ được.”
Thường Tử Phi vương tay đoạt lại chai rượu, ùng ục uống.
“Anh cứ uống như vậy, không sợ uống đến chết sao.”
An Noãn lại giựt chai rượu, trong lúc hai người tranh đoạt chai rượu rơi xuống trên mặt đất, phát ra tiếng vang bén nhọn.
Hai người đồng thời im lặng, An Noãn không tiếng động thở dài khẩn cầu: “Thường Tử Phi, anh buông tha tôi được không? Hãy kiên định bước trên con đường anh đã chọn, Giang Thiến Nhu cô ấy rất tốt.”
“Anh thú cô ấy là vì tài sản của Giang gia, anh nghĩ có một ngày có thể trở nên mạnh mẽ đánh bại Mạc Trọng Huy, nghĩ sẽ có một ngày có thể bảo vệ được em, không để cho em chịu bất cứ tổn thương nào. Giang lão gia tử đã phát hiện mục đích và dã tâm của anh, không cho anh tham gia vào công ty của Giang gia, nếu như vậy, anh cưới cô ấy còn có ý nghĩa gì.”
An Noãn đau lòng, cô không nghĩ tới một Thường Tử Phi đã cùng cô lớn lên, lại là người vì tư lợi như vậy.
“Thường Tử Phi, anh làm cho tôi rất thất vọng, tôi không nghĩ anh là người giảo hoạt gian trá, anh đã không còn là Thường Tử Phi mà tôi quen biết.”
“Nhưng em vẫn là An Noãn mà anh yêu. Bất luận em biến thành cái dạng gì, anh đều không thể quên được em. Lúc trước anh gặp khó khăn, em chưa từng an ủi anh một câu, nhưng anh vẫn yêu em, yêu đến ngay cả chính bản thân anh cũng cảm thấy mình thật là điên. Làm sao bây giờ, anh yêu em, em có thể bố thí cho anh một chút tình yêu không?”
Lần đầu tiên An Noãn thấy một một người đàn ông rơi nước mắt trước mặt cô, nói không cảm động là giả, nhưng cô biết đây không phải là tình yêu, chỉ là đau lòng mà thôi.
“Thường Tử Phi, đừng như vậy.”
Cô vương tay giúp anh lau khô nước mắt, Thường Tử Phi đột nhiên ôm lấy thắt lưng cô, mặt vùi vào bụng cô.
“An Noãn, để cho anh ôm một chút, chỉ một chút thôi là tốt rồi”
Lúc Mạc Trọng Huy đi vào, nhìn thấy chính là một màn ôn nhu này. Hai tay anh gắt gao nắm thành quyền, hai mắt đỏ tươi, hai ba bước tiêu sái tiến lên, một quyền đánh xuống đầu Thường Tử Phi.
An Noãn bị hoảng sợ, mắt thấy Mạc Trọng Huy còn muốn động thủ, cô vội vàng cản trước mặt Thường Tử Phi, tay của anh dừng giữa không trung, trước mặt cô.
“Tránh ra!”
Hhai chữ lạnh như băng đã hoàn toàn nói lên sự tức giận của anh.
“Mạc Trọng Huy, tôi không cho phép anh làm tổn thương anh ấy.”
“An Noãn, anh có thể dung túng cho em tất cả, không có nghĩa là anh có thể dễ dàng tha thứ em cùng người đàn ông khác dây dưa, tránh ra, tôi con mẹ nó nên sớm giết chết anh ta.”
An Noãn không chút nào sợ hãi che ở trước mặt Thường Tử Phi lạnh lùng nói: “Anh muốn đánh thì đánh tôi, là tôi đối với anh ấy nhớ mãi không quên.”
Tay Mạc Trọng Huy nắm chặt thành quyền, cơ hồ như nghe được tiếng xương kêu răng rắc.
Thường Tử Phi quả thực không thể tin được hai mắt của mình, chạy đến bên cạnh An Noãn kích động hỏi: “Noãn Noãn, em lặp lại lần nữa, em còn yêu anh đúng không? Anh chỉ biết em còn yêu anh.”
An Noãn nhíu mày: “Thường Tử Phi, anh đi trước đi, chạy nhanh đi, có việc gì hôm khác chúng ta nói sau.”
“Không, hôm nay chúng ta ba người đều ở đây, em nói rõ ràng, anh với anh ta, trong lòng em rốt cuộc yêu ai?”
Thật đúng là không biết nên nói anh ta như thế nào, An Noãn hung hăng trừng mắt nhìn Thường Tử Phi: “Thường Tử Phi, anh đi đi, cầu xin anh, anh đi đi.”
“Không, anh không đi, muốn đi hai chúng ta cùng đi.”
An Noãn không dám để anh nói tiếp, cô biết sự độ lượng của Mạc Trọng Huy có giới hạn, hiện tại đã không còn kiên nhẫn nữa.
Cô đi qua đi cầm tay Mạc Trọng Huy, kéo anh rời đi, không để ý ở phía sau bọn họ Thường Tử Phi tê rống: "Noãn Noãn, em không thể đi cùng anh ta, em là của anh".
Ra khỏi quán cà phê, rời khỏi Trăm Nhạc, tức giận của Mạc Trọng Huy vẫn chưa tan hết.
An Noãn hừ lạnh nói: “Như thế nào, chẳng lẽ anh cũng muốn đánh tôi sao?”
Mạc Trọng Huy đột nhiên phát điên, ôm lấy mặt cô, hung hăng cắn lên, cơ hồ muốn cắn nát môi cô.
“Anh muốn làm gì, điên rồi sao?” An Noãn giãy dụa đẩy anh ra.
“Anh con mẹ nó thật muốn ở trên đường cái muốn em, làm cho tất cả mọi người biết em là người phụ nữ của Mạc Trọng Huy anh.”
Ban đêm ở Giang thành thực yên tĩnh, lúc này trên đường đã không còn bao nhiêu người, Mạc Trọng Huy nói rất lớn, năm ba người đi đường đều nhìn về phía bọn họ, An Noãn có loại cảm giác vô cùng xấu hổ.
Cô nhỏ giọng mắng: “Mạc Trọng Huy, anh điên rồi sao? Anh không biết xấu hổ nhưng tôi biết.”
Mạc Trọng Huy rống xong bình tĩnh rất nhiều, đem cô kéo vào trong lòng đi về phía xe của mình. Về nhà, lại là một màn điên cuồng của anh.
Sau khi xong việc, anh đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, trịnh trọng nhắc nhở: “An Noãn, đừng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của anh, anh không muốn em nhìn thấy bộ dáng chân chính nổi điên của anh, anh sợ anh sẽ khống chế không được làm tổn thương đến em.”
--
Thường Tử Phi thất thần trở về nhà, chìa khóa cắm vào ổ khóa rất lâu cũng không mở được, cuối cùng Giang Thiến Nhu mở cửa cho anh.
Cửa vừa mở ra, người anh đầy mùi rượu, cô nhịn không được nhíu mày, tức giận hừ nói: “Uống thành như vậy vẫn có thể biết đường về nhà, Thường Tử Phi, anh rõ ràng đừng trở về, muốn đi thì đi luôn đi.”
Thường Tử Phi nâng mặt cô lên, đánh giá cẩn thận, tiếp theo thất vọng nói: “Tại sao em không phải An Noãn, nếu là An Noãn thì tốt biết bao nhiêu.”
Đáy lòng Giang Thiến Nhu lập tức tràn đầy lửa giận, cô hung hăng tát một cái lên mặt anh, muốn đánh cho người đàn ông này tỉnh.
“Thường Tử Phi, anh nhìn xem anh hiện tại biến thành cái dạng gì? Anh còn giống người sao? Giang Thiến Nhu tôi không biết sao lại yêu anh.”
Thường Tử Phi bước qua cô, đi đến sô pha trực tiếp ngã xuống.
Giang Thiến Nhu tuy rằng tức giận, nhưng vẫn đau lòng, xem bộ dáng Thường Tử Phi chật vật, cô chỉ cảm thấy có một cây kim vô hình đâm vào trái tim của cô.
Chớp chớp mắt, Giang Thiến Nhu đi qua đi đá đá anh chân: “Thường Tử Phi, đứng lên, đi tắm rồi lên giường ngủ.”
Thường Tử Phi rầm rì hai tiếng, tìm cái tư thế thoải mái ngủ. Giang Thiến Nhu không có biện pháp, đi đến phòng tắm đem tới một chậu nước ấm, giúp anh cởi hết quần áo, uống đến say như chết Thường Tử Phi thần kỳ im lặng, cũng an phận. Giang Thiến Nhu thật cẩn thận giúp anh lau thân thể, thay áo ngủ sạch sẽ. Thân hình đàn ông rất nặng, xoay qua xoay lại, cơ hồ hao hết tất cả khí lực của cô.
“Thường Tử Phi, anh có thấy ai yêu anh hơn em sao? Vì anh, cái gì em cũng chấp nhận buông xuống, từ nhỏ đến lớn cũng không có anh khi dễ được em.”
Thường Tử Phi thư thái, miệng lại rên rỉ: “Noãn Noãn, Noãn Noãn......”
Một tiếng một tiếng, như là roi quất vào trái tim Giang Thiến Nhu, đau giống như ai lấy máu mình.
Cô tức giận đấm lên ngực anh: “Thường Tử Phi, anh đi chết đi, anh xem em là cái gì, sao không thể công bằng với em một chút.”
Cuối cùng cô phát tiết xong nằm xuông bên cạnh anh ngủ.
Vì say rượu, ngày hôm sau Thường Tử Phi tỉnh lại rất đau đầu. Nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện đây là nhà mình, quần áo trên người không biết là ai đã đổi. Phòng bếp truyền đến tiếng động, anh đi vào xem, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhoi của Giang Thiến Nhu bận rộn bên trong.
Đầu óc lại hiện lên những hình ảnh lúc trước, đã từng có người phụ nữ mà anh yêu nhất xuống bếp vì anh, đoạn thời gian đó đối với anh là hạnh phúc nhất đời, mỗi khi nhớ tới, đều cảm thấy lòng chua xót không thôi. Là anh tự tay hủy diệt hạnh phúc của mình, cũng là anh tự tay đem An Noãn đến bên cạnh Mạc Trọng Huy.
“Anh đã tỉnh, uống ly trà giải rượu trước đi.” Giang Thiến Nhu từ phòng bếp đi ra, đưa cho anh một ly trà giải rượu, giọng thản nhiên.
Thường Tử Phi có chút ngây ngốc, ngửa đầu uống hết ly trà.
“Bữa sáng em đã nấu cháo cho anh, anh đi tắm trước rồi trở ra ăn.”
Thường Tử Phi mím môi, đứng dậy đi tới phòng tắm. Nhìn trong gương thấy bản thân mình thật suy sút, tóc cũng rối loạn, cũng đã quá dài, cả người nhìn qua không có một chút sinh khí.
Giang Thiến Nhu nấu xong cháo, ngồi ở nhà ăn chờ anh. Chỉ chốc lát sau, Thường Tử Phi một thân nhẹ nhàng khoan khoái tiêu sái đi ra, cạo râu, chải lại mái tóc, khôi phục vẻ anh tuấn như trước. Giang Thiến Nhu quên đã bao nhiêu lâu không nhìn kỹ anh, mặc dù anh không tiếp nhận cô, nhưng nhìn thấy anh, trái tim nho nhỏ của cô vẫn đập nhanh hơn rất nhiều.
“Đến đây ăn bữa sáng đi, sợ dạ dày anh không thích ứng, nên em đã nấu cho anh chén cháo.”
Thường Tử Phi ngồi xuống, cầm thìa một ngụm một ngụm đưa vào miệng.
“Thường Tử Phi, hôm nay có thể đưa em về biệt thự, đã lâu em không có về nhà mẹ có chút tức giận, anh về với em nói lời xin lỗi đi.”
Thường Tử Phi thật lâu cũng không trả lời, ăn hơn phân nửa chén cháo, Thường Tử Phi buông thìa, hai tay ôm lấy cánh tay, nghiêm trang nhìn Giang Thiến Nhu.
Giang Thiến Nhu bị anh nhìn đến không tự nhiên, bĩu môi nói: “Anh nhìn em kỳ quái như vậy làm gì?”
“Thiến Nhu, chúng ta ly hôn đi.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô thật lòng nói.
Giang Thiến Nhu ‘Đằng’ đứng lên: “Anh lặp lại lần nữa, Thường Tử Phi, anh có bản lĩnh lặp lại lần nữa.”
“Thực xin lỗi, chúng ta ly hôn đi.”
Giang Thiến Nhu rống lên: “Thường Tử Phi, chúng ta mới kết hôn không bao lâu, vì sao muốn ly hôn với em, vì sao, anh không sợ người khác chê cười sao?”
Thường Tử Phi cũng đứng lên, vô cùng còn thật sự nói: “Thực xin lỗi, có chuyện anh phải nói rõ ràng với em. Anh kết hôn với em, kỳ thật là vì tài sản và địa vị của Giang gia, anh hy vọng một ngày nào đó mình có năng lực chống lại Mạc Trọng Huy, anh muốn mình trở nên cường đại để bảo vệ tốt cho An Noãn. Giang Thiến Nhu, thực xin lỗi, anh đã lợi dụng em.”
Nước mắt Giang Thiến Nhu đảo quanh hốc mắt: “Thường Tử Phi, nếu đã lợi dụng, vì sao lại dừng lại, anh không phải muốn tài sản của Giang gia sao? Chỉ cần anh làm cho em mang thai, ông nội của em sẽ không bạc đãi anh.”
“Thực xin lỗi, anh không muốn lợi dụng em nữa, như vậy đối với em không công bằng, trong lòng anh không bỏ xuống được An Noãn, anh không muốn ép buộc bản thân mình.”
“Nhưng An Noãn đã có người đàn ông khác, anh có thể coi em như vật thay thế cho An Noãn, em sẽ học giống An Noãn ôn nhu thiện lương được không? Thường Tử Phi, em thật sự rất yêu anh.” Cô nói xong nhào vào lòng Thường Tử Phi: “Giang Thiến Nhu em muốn tìm dạng đàn ông nào mà không được, nhưng em lại cố tình lựa chọn anh, bởi vì em là thật lòng yêu anh, em không ngại trong lòng anh có An Noãn, em thậm chí không ngại anh xem em là An Noãn, chúng ta sẽ giống như thời gian trước, sống bên nhau thật tốt được không?”
“Thực xin lỗi, thấy An Noãn, cả người anh đều mất đi khống chế, anh không có cách nào ép buộc mình ở bên cạnh em. Giang Thiến Nhu, chúng ta chia tay đi, em còn trẻ, còn có thể tìm được một người đàn ông khác tốt hơn anh.”
Giang Thiến Nhu buông lỏng tay, nước mắt rốt cuộc không thể khống chế chảy xuống.
“Em là một tiểu thư khuê các, gả cho anh, kết hôn không được mấy tháng, anh đòi ly hôn với em, về sau còn có người đàn ông nào dám muốn em. Thường Tử Phi, anh đừng quên, anh còn nợ ông nội của em hai ngàn năm trăm vạn, nếu muốn ly hôn, anh mang tiền trả lại cho em trước.”
Thường Tử Phi hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Tiền anh nhất định sẽ trả lại cho em, cho dù đem bán công ty, bán nhà bán xe, anh cũng sẽ trả lại em, em yên tâm, trước khi ly hôn anh nhất định sẽ trả đủ.”
Thường Tử Phi nói xong xoay người rời đi, không chút nào lưu luyến. Cả người Giang Thiến Nhu ngã ngồi trên mặt đất, ôm lấy đầu mình, khóc đến tê tâm liệt phế.
Thường Tử Phi là cô từ trên tay An Noãn đoạt lấy, nhưng hôn nhân mà dùng cướp đoạt để có thì ra thật sự không thể lâu dài, cũng chưa bao giờ chân chính thuộc về cô.
--
Sau ngày hôm đó, An Noãn ở nhà rất an phận, cô không dám chọc giận Mạc Trọng Huy, anh cũng quyết định tạm thời đóng cửa quán cà phê. Kỳ thật quán cà phê đối An Noãn có hay không cũng không sao, cô không thiếu tiền, trong nhà cái gì cũng có, Mạc Trọng Huy cái gì cũng đều cho cô, thậm chí ngay cả An Noãn cần yên tĩnh anh cũng không ép buộc cô. Nhưng cô cần phải có chút gì đó cho cuộc sống của mình thêm phong phú, nên cũng ngẫu nhiên lấy cớ này nọ, làm cho cả nhà đều bị áp lực.
Khi ở nhà, bình thường ban ngày Mạc Trọng Huy sẽ ở phòng tập thể thao hay hồ bơi. An Noãn chiếm lấy thư phòng của anh, thoải mái nằm ghế trên đọc sách. Trong thư phòng anh kỳ thật có rất nhiều bảo bối, rất nhiều bộ sách bên ngoài An Noãn không mua được. Chính là toàn tiếng Anh bản, toàn Pháp Văn bản, muốn hiểu cô cũng phải cố gắng hết sức.
Khi An Noãn còn trẻ, cũng giống như những người bình thường khác, từng có cái gọi là giấc mộng muốn theo đuổi. Khi đó, cô hy vọng có một ngày, có thể cùng người mình yêu đến nước Pháp lãng mạn hưởng tuần trăng mật, thậm chí định cư. Cô rất thích hơi thở lãng mạn của nước Pháp, thích kiến trúc nơi đó.
Khi đó cha luôn mắng cô: “Khi con trưởng thành, ngay cả cha cũng không muốn sao?”
Khi đó, An Noãn sẽ làm nũng ôm lấy cánh tay ông: “Ba, con đương nhiên sẽ đi với cha, cha là người thân duy nhất của con nha.”
Mỗi lần cha nghe cô nói đều bĩu môi, tức giận nói: “Cha không đi, cha không thể để một mình mẹ con ở lại nơi này, muốn đi tự mình con đi, cha coi như không có đứa con gái này.”
Bởi vậy khi đó phụ thân phi thường phản đối An Noãn học Pháp Văn, nhưng dưới sự bảo vệ của chú Thường, An Noãn vẫn luôn vụng trộm kiên trì. Đã qua nhiều năm, hiện tại có muốn cũng không làm được. Mạc Trọng Huy thoải mái tiêu sái bước vào thư phòng, có lẽ là vừa mới tắm xong, anh trên người tản ra mùi sữa tắm thoang thoảng.
Anh cầm lấy quyển sách thật dày trong tay An Noãn, không chút để ý nhìn nhìn hỏi: “Em xem hiểu tiếng Pháp?”
“Một chút mà thôi.”
Mạc Trọng Huy đăm chiêu đem sách trả lại cho cô, cúi đầu nói: “Ngày nào đó đưa em đi du lịch nước Pháp, có muốn đi không?”
An Noãn mím môi thản nhiên nói: “Không có hứng thú.”
Mạc Trọng Huy bĩu môi, không nói thêm cái gì.
“Đi thôi, hôm nay đưa em đi ra ngoài ăn cơm, đi cho thoải mái.” Mạc Trọng Huy vỗ nhẹ đầu cô, bộ dáng nhìn qua thập phần sủng nịch.
Hiện tại, An Noãn tập thành thói quen không phản kháng anh, nhưng nghe nói đi ra ngoài ăn cơm, cô vẫn có ý không vui.
“Có thể không đi hay không, hôm nay tôi không muốn ra ngoài.”
Mạc Trọng Huy cười nhẹ: “Mỗi ngày đều ở nhà em không cảm thấy phiền muộn hay sao, ở nhà đến mốc meo luôn rồi, đi thôi.”
Mạc Trọng Huy mạnh mẽ ôm cô rời khỏi thư phòng, đi vào phòng ngủ. An Noãn cực không tình nguyện đến phòng thay quần áo, rất nhanh thay đổi váy đơn giản đi ra. Mạc Trọng Huy ho nhẹ, không biết vì sao, thấy cô mặc bất cứ quần áo nào, anh đều cảm thấy rất đẹp, hận không thể đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, không cho bất luận kẻ nào mơ ước vẻ đẹp của cô.
An Noãn thấy anh nhìn chằm chằm mình, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy? Rất khó nhìn sao?”
Mạc Trọng Huy cười lắc đầu, đi qua đi nhẹ nhàng nắm vai cô, hôn lên trán cô nói: “Anh hối hận, không muốn đưa em ra ngoài nữa.”
An Noãn tức giận hừ câu: “Vậy thì không đi.”
“Đi thôi.”
Mạc Trọng Huy vẫn mang cô ra ngoài, Trương trợ lý không đi theo, Mạc Trọng Huy tự mình lái xe.
Ở trong biệt thự nên không biết, xe chạy đến nội thành mới phát hiện hôm nay Giang thành rất náo nhiệt, trên đường cái nơi nơi đều xây dựng một bầu không khí lãng mạn.
“Hôm nay ngày mấy?”
Mạc Trọng Huy không chút để ý trở về câu,“Đêm thất tịch.”
Khó trách nơi nơi có thể thấy mấy cô gái nhỏ đang cầm hoa tươi, trên mặt người người đều mang vẻ hạnh phúc hồng hào. Đêm thất tịch chính là một ngày hội của các cặp tình nhân, người đã kết hôn hay chưa cũng như nhau.
“Đêm thất tịch người rất đông, chúng ta lại không giống họ, Mạc Trọng Huy, trở về đi.”
Anh không để ý, tìm nơi đậu xe, kéo An Noãn xuống xe. Mạc Trọng Huy nắm tay An Noãn đi ở trên đường, tay anh rất lớn, cũng rất lạnh lẽo, An Noãn lại cảm thấy trong lòng bàn tay nóng lên, cũng không biết Mạc Trọng Huy muốn làm cái gì.
Đi tới đi lui, có một cô bé kéo tay áo sơ mi của Mạc Trọng Huy. An Noãn thở hốc vì kinh ngạc, Mạc Trọng Huy là người thích sạch sẽ, chưa bao giờ cho phép ai chạm đến người anh.
“Ca ca, mua đóa hoa tặng cho bạn gái anh đi.”
Tiểu cô nương chớp đôi mắt trong suốt nhìn Mạc Trọng Huy.
Mày Mạc Trọng Huy theo bản năng nhướng lên, nhưng cũng không đẩy cô bé ra, nhưng đầu lại để sát vào An Noãn, ở bên tai cô nhỏ giọng: “Anh không mang tiền, chỉ có thẻ.”
An Noãn mím môi, ngồi xổm xuống sờ sờ khuôn mặt cô bé thật có lỗi nói: “Cô bé, chúng tôi không phải tình nhân, anh ta là chú của chị.”
Cô gái chu chu cái miệng nhỏ tức giận nói: “Gạt người, nào có ông chú nào trẻ tuổi như vậy, luyến tiếc tiền cứ việc nói thẳng.”
Cô gái nói xong tức giận bỏ đi. An Noãn hơi hơi lắc lắc đầu, hiện tại đứa nhỏ...... Đứng lên nhìn sắc mặt Mạc Trọng Huy không tốt, An Noãn cũng không muốn lấy lòng anh, một mình đi ở phía trước.
Trong chốc lát Mạc Trọng Huy liền đuổi theo, bàn tay to lại đem của tay nhỏ bé của cô nắm ở lòng bàn tay. Mạc Trọng Huy mang cô đến nhà hàng ăn món Pháp, tên phiên dịch gọi là Tình Nhân Viên. Khi bọn họ đi vào, bên trong đã ngồi đầy người.
An Noãn nghĩ Mạc Trọng Huy muốn mang cô đi phòng Vip, quản lí lại đột nhiên đã đi tới, tất cung tất kính nói: “Mạc tiên sinh, vị trí đã anh muốn đã an bài xong.”
Mạc Trọng Huy gật gật đầu, lập tức mang theo An Noãn đi đến vị trí ngay cửa sổ.
An Noãn nhịn không được trêu ghẹo: “Hôm nay sao lại không giống ngày thường nha, không vào phòng Vip?”
Mạc Trọng Huy thản nhiên trả lời: “Em không phải không vui chứ?”
Không khí trong nhà hàng rất tốt, tiếng đàn violon thánh thót, ngọn đèn ấm áp, xung quanh mỗi cặp tình nhân đang chăm sóc cho nhau, người đút ta ăn, ta đút người ăn, chốc chốc lại hôn nhau. Tương đối mà nói, cô cùng Mạc Trọng Huy thuộc loại một đôi bình thường, nếu bất hòa sẽ làm cho người ta hoài nghi.
Bữa tối ăn đến một nửa, người bán hàng đột nhiên đưa lên một bó hồng màu lam.
“An tiểu thư, chúc cô lễ tình nhân khoái hoạt, đây là hoa hồng Mạc tiên sinh cho người vận chuyển từ Hà Lan tới, chúc hai người hạnh phúc mỹ mãn bên nhau mãi mãi.”
An Noãn nhận hoa, mặt không chút thay đổi tiếp tục ăn này nọ. Mạc Trọng Huy lại xuất ra một hộp trang sức, đưa tới trước mặt An Noãn, An Noãn rất là phối hợp mở hộp ra, bên trong một dây chuyền kim cương sáng chói.
“Dây chuyền này bao nhiêu tiền? So với chiếc nhẫn kia còn quý giá hơn.”
Mạc Trọng Huy dừng một chút, lập tức trêu ghẹo nói: “Nếu em còn muốn bán đi, ít nhất phải ra giá hai ngàn vạn, ít hơn không có lời.”
Hòa bình ăn xong này bữa cơm, An Noãn như cô gái bình thường khác ôm một bó hoa rất lớn, cánh tay dài của Mạc Trọng Huy gắt gao ôm cô, người ở bên ngoài xem ra cỡ nào làm người ta hâm mộ, An Noãn thậm chí nghe được cô gái bên cạnh oán giận bạn trai cô ấy: “Anh coi bó hoa của người ta rất đẹp, trên hoa vẫn còn đang đọng nước, hoa anh tặng em đã gần như sắp héo.”
Mạc Trọng Huy hỏi cô muốn đi xem phim hay không, An Noãn cự tuyệt, miễn cưỡng nói: “Về nhà đi, tôi có chút mệt mỏi.”
Lấy xe về biệt thự, An Noãn không có lập tức xuống xe, giống như đùa giỡn hỏi: “Hoa tươi, dây chuyền, ăn món ăn Pháp, Mạc Trọng Huy, tối nay anh còn có quà gì nữa không?”
An Noãn dừng một chút, tiếp tục nói: “Hà Tư Nghiên thích nhất hoa hồng màu lam? Mạc Trọng Huy, hôm nay tôi diễn thế nào, có phải cũng giống Hà Tư Nghiên dịu ngoan làm cho người khác yêu mến? Chỉ tiếc gương mặt của tôi không thể biến thành cô ấy, nếu không sẽ rất hoàn mỹ.”
Trong khoảng thời gian ngắn, Mạc Trọng Huy giật mình không nói lời nào. An Noãn xuống xe, quăng mạnh bó hoa xuống đất, đi vào trong biệt thự.
Mạc Trọng Huy ngồi ở trên xe, nhìn một loạt động tác của cô, đầu ngón tay dùng sức ấn vào huyệt Thái Dương. Anh biết, cô vẫn muốn một cuộc sống của người bình thường, anh đã rất cố gắng, làm cho quan hệ của bọn họ giống như những cặp tình nhân bình thường, cùng cô hẹn hò, cùng cô nói chuyện yêu đương, ngoài ra không muốn gì hơn.