Trương Húc miễn cưỡng
tìm Hà Tư Kỳ đem lên xe, đại tiểu thư vừa lên xe đã bắt đầu bão nổi, đối với Mạc Trọng huy ho tô gọi nho: "Anh rõ ràng đã tới, sao không xuống
xe tìm em, rốt cuộc bạn trai em là ai, Trương trợ lý la bạn trai em hả?"
Mạc Trọng Huy không chút tức giận, cầm lấy khăn cẩn thận giúp cô lau lau mái tóc.
Đại tiểu thư lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, ôm cổ Mạc Trọng Huy làm nũng: "Em hôm nay ở trong khu thương mại bị người ta khi dễ, anh làm sao giúp em
báo thù đi."
Ở ghế trước Trương Húc khoé miệng cong lên, thực
không hiểu rốt cuộc ai khi dễ ai. Anh không biết, đối với tất cả mọi
người Mạc tiên sinh lạnh lùng vô tình, vì sao khi đối mặt với Hà Tư Kỳ
thì hoàn toàn không có. Cô ta lại là một đại tiểu thư kiêu căng, rốt
cuộc Mạc tiên sinh yêu cô ta ở điểm nào.
Hà Tư Kỳ thấy Mạc Trọng Huy không trả lời cô, lại bắt đầu la lớn: "Em nói bị người ta khi dễ, anh báo thù cho em."
"Chẳng lẻ không phải là em khi dễ người khác sao?" Mạc Trọng Huy trêu ghẹo nói, khoé môi nhếch lên cười sủng nịch.
"Thật đáng ghét!" Cô hờn dỗi, dụi đầu vào lòng hắn.
"Anh có biết vì sao hai ba ngày em lại đến Trăm Nhạc náo loạn hay
không? Chính vì anh mỗi ngày đều bận rộn, không có thời gian quan tâm
em, bởi vậy em trăm phương nghìn kế gây nên chuyện, em ở đây làm cho
người ta quỳ xuống cầu xin em, anh sẽ để ý đến em."
Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, ôm cô thật chặt.
"Anh Trọng Huy, ngày mai anh có rãnh đi với em không? Nếu không em sẽ lại đến Trăm Nhạc gây sự."
Mạc Trọng Huy cúi đầu cười lên tiếng.
---
Thường Tử Phi dọc đường chạy xe thật nhanh, thậm chí vượt qua mấy cái đèn đỏ, làm An Noãn sợ đến mức không dám lên tiếng.
Cho đến khi xe vững vàng ngừng lại dưới lầu nhà trọ, An Noãn mới nhẹ nhàng thở ra.
"Cám ơn anh đã đưa em về."
An Noãn cảm thấy mình không biết nói gì, ngoài cảm ơn ra còn có thể nói gì đây.
Thường Tử Phi bất đắc dĩ lắc đầu, giận dữ nói: "Em lúc nào cũng khách
khí với anh, hôm nay là sinh nhật em, anh đã đặt bàn ở nhà hàng, em lên
nhà thay quần áo trước, đừng để cảm lạnh, anh ở dưới đây chờ em."
An Noãn nhíu mày, thản nhiên nói: "Thực xin lỗi, tối nay em không thể ăn cơm với anh."
Thường Tử Phi cũng không nổi giận, chỉ bình tĩnh nói: "Anh vẫn ỡ đây đợi em."
--
An Noãn lên lầu thay một bộ quần áo mặc nhà, rồi nhìn cửa sổ xuống dưới vẫn thấy Thường Tử Phi đứng chờ.
Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, trời cũng tối đen, cô rốt cuộc không nhẫn tâm, cầm điện thoại gọi cho Thường Tử Phi.
Điện thoại rất nhanh có người nghe, cô còn chưa kịp nói gì, bên kia giọng
khàn khàn truyền tới: "Noãn Noãn, anh vẫn cứ ở đây đợi em."
"Thường Tử Phi, anh đúng là ngang bướng, em sẽ không thích anh, tất cả những gì anh làm đều là vô dụng thôi...."
An Noãn còn chưa nói xong, đầu dây bên kia trực tiếp cắt đứt. Cô đơn giản không thèm quan tâm anh.
Nằm ở trên giường, nhìn trần nhà màu trắng, như làm thế nào cũng không
ngủ được. Mãi đến 3g sáng, La Hiểu Yến tan ca trở về mở cửa.
"Noãn Noãn, em điên rồi sao, trời lạnh như thế, em lại để cho Thường Tử
Phi ở ngoài mưa cho đến bây giờ. Em có biếy bây giờ nhiệt độ bên ngoài
bao nhiêu không? Nếu em còn không đi xuống sẽ có người chết a."
Noãn Noãn đầu óc "oanh" một tiếng toàn thân bất động, bước chân không tự chủ đi xuống lầu, dưới đèn đường mờ nhạt, trong mưa rền gió rét, Thường Tử Phi cứ đứng như vậy, trên gương mặt tuấn mỹ không còn chút máu.
Nước mắt cuồn cuọn chảy xuống, An Noãn chưa từng nghĩ tới cô có một ngày có thể còn bị cảm động.
"Thường Tử Phi, cái người ngu ngốc này, anh không muốn sống nữa sao?"
Anh mím môi kích động: "Em cũng không quan tâm anh, cái mạng nhỏ này còn để làm gì."
"Anh còn có tâm tình đùa giỡn được à."An Noãn gào lên giận dữ: "Lên xe"
--
An Noãn muốn dẫn Thường Tử Phi đến bệnh viện, nhưng Thường Tử Phi lại
mê mang nói thầm: "Không đi bệnh viện, không muốn đi bệnh viện, đưa anh
về nhà."
An Noãn không còn cách nào, đành phải thay đổi phương hướng, chạy xe đến khu nhà trọ Thường Tử Phi.
Nhờ bảo vệ toà nhà giúp cô dìu Thường Tử Phi lên nhà.
"Tiểu thư, cô vẫn là nên đưa chồng cô đi bệnh viện đi, anh ta sốt đến thành cái dạng này rồi."
"Không sao, trong nhà có thuốc, anh ấy uống thuốc xong là tốt rồi."
Chú bảo vệ lắc đầu, xoay người đi ra.
An Noãn tìm thấy hòm thuốc, cho Thường Tử Phi uống thuốc hạ sốt, không ngừng dùng nước nóng lau thân thể cho anh.
Bất tri bất giác trời sáng, trời lại lạnh, An Noãn vậy nhưng vẫn không thấy mệt, cũng may Thường Tử Phi đã hạ sốt.
An Noãn lại bắt đầu vội vàng chạy đi nấu cơm, nhưng trong tủ lạnh nhìn
tới nhìn lui cũng không có gì. Thường Tử Phi tỉnh lại đã là buổi trưa,
mở mắt liền thấy đầu rất đau, không nhớ mình vì sao không đứng dậy được.
Mặc quần áo đi ra ngoài, liếc mắt liền thấy tại phòng khách, tấm lưng
kia không phải là của người ngày đêm trong mộng của anh sao.
Anh nghĩ đến mình đau đầu đến hoa mắt rồi, hoặc là mình đang nằm mơ.
Thật cẩn thận, anh tiêu sái bước qua, ở phía sau ôm lấy thân thể gầy yếu của An Noãn, nhưng như thế mới biết đây là sự thật.
"Tiểu Noãn, thật là em, anh không phải đang nằm mơ." Thường Tử Phi vui mừng quá độ.
An Noãn bất đắc dĩ cười cười, hừ nói: "Tối hôm qua anh phát sốt, không
phải bệnh đến hồ đồ à, không phải em vậy còn có thể là ai."
Thường Tử Phi rốt cuộc cũng nhớ những gì xảy ra tối qua, nhịn không được nói: "Noãn Noãn, tim của em cũng thật đủ lạnh."
An Noãn cười nói: "Hiện tại không phải bị anh làm cho cảm động sao?"
Thường Tử Phi ôm thắt lưng cô tay khẽ siết lại, giống như đang ôm cả thế giới trong tay.
"Noãn Noãn, em có biết mấy năm nay anh làm thế nào qua được không? Anh
vẫn tự nói với mình, yêu một người chỉ cần nhìn thấy cô ấy hạnh phúc là
tốt rồi. Bởi vậy khi em quyết định cùng Mạc Trọng Huy ở cùng một chỗ,
anh lựa chọn đi du học, anh thật sự không có cách nào trơ mắt nhìn em
hạnh phúc cùng một người đàn ông khác. Nhưng anh vạn vạn không nghĩ tới, sự tình lại biến thành ra như vậy. Khi anh biết được tất cả vội vàng
chạy về nước, nhưng em đã vào ngục giam, chú An cũng đã qua đời, điều
duy nhất anh có thể làm là an bài hậu sự cho chú An thật tốt. Em nói cho anh biết, ba năm qua, mỗi lần anh đi thăm em, em đều không chịu gặp
mặt."
An Noãn mũi có chút đau ê ẩm, giọng khàn khàn cúi đầu nói: "Em không muốn anh nhìn thấy em chật vật, không muốn cho anh lo lắng."
"Đứa ngốc, em ra sao anh đều thích. Tiểu Noãn, làm bạn gái anh có được không?"
Cô xoay người, nhìn vào mắt Thường Tử Phi trịnh trọng nói: "Anh không ngại em đã từng ở tù sao?"
Thường Tử Phi tức giận nhìn thẳng vào mắt cô hung hăng nói: "Tiểu Noãn, thì ra em cho là anh ngại chuyện đó?"
Cô rụt đầu, tiến sát vào người anh, thản nhiên nói: "Em biết, cho dù
toàn thế giới đều từ bỏ em, anh cũng sẽ không bao giờ không cần em."
Cô hiểu, không nên trốn tránh nữa. Trên thế giới này, ngoại trừ cha chỉ còn có Thường Tử Phi là người quan tâm cô nhất. Mọi người bên cạnh cô
đều khuyên cô hãy quý trọng, chỉ tiếc cho đến giờ cọ mới tỉnh ngộ, có lẻ còn chưa muộn, ít nhất bọn họ còn có tương lai thật dài.