- Cô chủ, phải ăn mặc sao cho đẹp một chút, tóc phải làm sao cho sang trọng một chút, giày phải làm sao…
- Stop ngay lập tức, quên, dừng lại ngay lập tức. Bà Lý, cứ để nguyên như vậy đi.
Chỉ vì lỡ kể cho bà Lý nghe về việc Trịnh Y Tử cuối buổi học hôm qua đã hét lên: “ ngày mai lúc 2 h ở công viên AI nha, em mà không đến anh sẽ đút
cho em ăn một tháng’ nên bà ta mới thế này đây
Một tháng?
Mới năm ngày mà nó đã muốn phát điên lên được! Không chỉ đút cơm mà còn bám lẵng nhẵng theo khắp nơi, rồi thỉnh thoảng to gan lớn mật ngồi bên cạnh mi trộm vài cái nữa chứ!
Đồ mặt dày vô liêm sỉ!
Thế là đúng 2 h chiều, nó đành hậm hực tiến đến AI, mặc thêm mấy lớp áo ấm nữa.
Không thể phủ nhận, trong lòg nó có chút hồi hộp, đây dù gì cũng là lần “hẹn hò” đầu tiên, dù nguyên nhân là gì đi chăng nữa.
Trái với dự đoán, đến nơi mà chẳng thấy bóng dáng một ai đâu, Tiểu Khiết đành ngồi một mình trên ghế đá.
Những đôi tình nhân đi qua trước mặt nó, tựa vào nhau, tay cô gái đút vào túi áo chàng trai.
Đã năm phút trôi qua nhưng tên kia vẫn không thấy đến, nó bắt đầu cảm thấy lạnh. Cái tên chết tiệt!
Tuyết trắng đã bắt đầu rơi, báo hiệu một trận mưa tuyết dài.
Đã mười phút trôi qua…
Nó phải xoa xoa hai bàn tay trần vào nhau cho đỡ lạnh. Một vài cụm tuyết rơi vào cổ, tan trên đó lạnh buốt.
30 phút…
Công viên đã bắt đầu thưa thớt người bởi tuyết rơi quá dày đặc.
Cái lạnh thấm thật sâu vào da thịt, cũng thấm sâu vào tâm can nó..
Hắn? Không đến?
Tiểu Khiết dợm đứng dậy bỏ về nhưng sau đó lại ngồi xuống, cả người nó bắt đầu run rẩy.
Tuyết trắng đã rơi thành một cồn ở đôi giày thể thao của nó.
1 tiếng lại lặng lẽ trôi qua.
Hay Trịnh Y Tử đã xảy ra chuyện gì? Tai nạn giao thông chẳng hạn? Chỉ nghĩ đến đó tim nó như thắt lại.
Tiểu Khiết rút điện thoại ra ngần ngừ vài phút, nhưng nỗi lo lắng của nó vẫn không chịu tan biến đi.
Vừa nghe bên kia có tiếng nhấc máy, nó đã sẵn sàng cho một trận mắng nhưng lời nói mới đến cổ họng đã mắc lại ở đó.
- Alô, ai đó?
Giọng con gái, nghe rất quen.
- Đây có phải là số máy của Trịnh Y Tử?
- Ồ, đúng. Cô là Hạ Tiểu Khiết phải không? Bên kia lại cười khúc khích.
Nghe tiếng cười kia, Tiểu Khiết không khỏi điên tiết, định tuôn một tràng thì cô gái bên kia lại tiếp tục.
- Trịnh Y tử sẽ không đến chỗ hẹn đâu, cô đừng chờ làm gì!
- Cô là ai? Nó lạnh lùng nói
- Đường Mẫn.
- Đường Mẫn? Trịnh Y Tử đâu rồi?
- Vừa vào toalet một tí- Đường Mẫn nói mỉa mai- Đừng nói với tôi là cô vẫn ở công viên đấy nha?
Nó tức tối quát lên
- Cô điên đấy à? Tôi đâu có dư công thừa sức.
- Tốt. Chỉ sợ ngoài trời lạnh lắm, tuyết lại rơi nhiểu nữa..- Đường Mẫn ngạo nghễ nói- Vậy thì thôi nhé.
Cô ta ngang nhiên cúp máy, để lại những tiếng tút dài.
- Khốn kiếp!
Nó rống lên một tiếng điên tiết rồi ném mạnh điện thoại một cái, nghe một
tiếng “ bốp”, cái điện thoại trúng vào gốc cây và vỡ thành 2 mảnh.
Những người xung quanh trố mắt nhìn nó, bắt đầu bình phẩm đặt giả thiết.
Một giọt nước mắt nóng hổi chảy ra lắn trên gò má lạnh buốt.
Không phải một giọt, mà là 2 giọt, 3 giọt…
Đáng chết, tại sao toàn phải rơi nước mắt vì một kẻ như hắn chứ. Biết rõ hắn là người thế nào mà vẫn cứ lao đầu vào.
- Nếu em còn khóc nữa công viên này sẽ ngập lụt mất đấy
Tiểu Khiết ngửng mặt lên, hấp tấp lau vội đi. Trước mặt nó là khuôn mặt đẹp
trai thêm phần băng giá trong trời tuyết, Trương Hàn.
Trương Hàn phủi phủi mấy bông tuyết trên ghế đá và ngồi xuống bên cạnh nó.
- Em sẽ bị cảm đấy!
Hắn lại nhẹ nhàng nói, cởi phắt chiếc khăn bông to sụ và quàng vào cổ nó.
Hơi ấm làm lòng nó bớt lạnh giá đi một tí.
Tiểu Khiết chẳng muốn nói gì vào lúc này, Trương Hàn cũng hiểu điều đó, cả
hai ngồi im lặng trong vài phút. Tuy đã hết sức kiềm chế nhưng nó vẫn
không ngăn được những giọt nước mắt rơi tí tách.
- Hắn sẽ không đến đâu, em đừng đợi làm gì- Trong lòng Trương Hàn có chút đau xót
Khó khắn lắm nó mới thốt lên được
- Tôi biết.
- Hắn không xứng đáng để em phải rơi nước mắt.
- Ai nói tôi khóc vì hắn? Chỉ là bụi rơi vào mắt thôi- Nó lại nấc thêm mấy cái
Trương Hàn không thắc mắc bắt bẻ gì về mấy “hạt bụi” đó, trở nên trầm mặc đăm chiêu, vô vàn ý nghĩ lộn xộn trong đầu.
Sau cỡ dăm ba phút hay cỡ đó, cuối cùng Tiểu Khiết cũng nín được. Bây giờ
nó mới ngạc nhiên về việc Trương Hàn tự dưng xuất hiện sờ sờ ở đây.
- Anh đến đây làm gì?
- Đường Mẫn
- Cô ta?
- Đường Mẫn lo em vẫn còn ở chỗ hẹn nên nhờ anh ra xem như thế nào. Em đúng là thật ngốc nghếch mà
Không để ý đến câu khích bác của hắn, Tiểu Khiế ngạc nhiên
- Đường Mẫn lo cho em? Cứ đùa!- Cô ta lúc nãy hả hê đến thế cơ mà
Trương Hàn tránh nhìn vào mắt nó, làm như có điều khó nói
- À ừ…Có thể…Trịnh Y Tử… Cậu ta quê béng đi cuộc hẹn, mà cũng chẳng dám goi cho em…
Trong lòng nó chợt nổi trận đau xót.
Trịnh Y Tử chợt mở mắt tỉnh giấc, hắn lồm cồm bò dậy, tay chân nhức mỏi không thôi.
- Anh đã tỉnh rồi à?
Đường Mẫn ở bên cạnh vội vàng lên tiếng.
- Đường Mẫn, anh đang ở đâu đây? Hắn ngạc nhiên nhìn xung quanh
- Hồi trưa anh uống hơi quá chén say xỉn, không dậy được nữa . Em và anh
Trương Hàn đưa anh vô sau quầy bar. Em sợ anh có chuyện gì nên ở lại đợi anh tỉnh- Đường Mẫn trơn tru nói.
Hắn nhớ không nhầm thì hình như hắn chỉ uống có một chút, sau đó đầu chợt nổi cơn choáng váng.
- Anh ngủ mấy tiếng rồi?
- Bây giờ là 6 h tối.
6 h tối?
Hả? 6 h tối?
Khuôn mặt của Hạ Tiểu Khiết chợt hiện lên trong đầu hắn.
Phen này phải mua quan tài sẵn thật rồi!
“ có thể Trịnh Y Tử thật òng yêu em và em cũng yêu cậu ta. Nhưng trải qua mấy sự việc kiểu này em có chịu đựng được không? Liệu em có đủ rộng
lượng để chấp nhận hết mớ bạn gái của hắn không?
Giọng nói của Trương Hàn cứ lảng vảng trong đầu nó.
Câu trả lời là không.
Không bao giờ.
Dù muốn hay không nó cũng phải chấp nhận sự thật này thôi.
- Tiểu thư, Trịnh thiếu gia ở bên ngoài cần gặp tiểu thư.
Bà Lý rụt rè nói, thấy không có tiếng trả lời, bà tiếp luôn
- Già sẽ bảo cậu ấy về.
Tiểu thư 6 h mới vê nhà, khắp người đầy tuyết, mắt đỏ hoa cũng đủ biết cuộc hẹn kia như thế nào.
- À không, tôi sẽ ra liền đây- Nó cười nhạt
Phải xem hắn sẽ nói gì chứ, bỏ lỡ một màn hát kịch hay đúng là không nên..
- Tiểu Khiết!
Trịnh Y Tử vui mừng kêu lên, hắn cứ nghĩ Tiểu Khiết sẽ không ra gặp hắn hoặc
cho con chó bec giê kia ra. Tuy dù mặt nó trơ ra như đá nhưng hắn tin
mình vẫn có cơ hội giải thích.
- Nghe nói anh cần gặp tôi?
Tiểu Khiết không thèm mở cửa, nói qua lớp cửa sắt.
- em nghe anh nói đã!
- Ừ, anh cứ nói đi.
Để xem cái miệng của anh sẽ thốt ra cái gì, tôi thật sự rất muốn nghe.
- về cuộc hen, nhà anh đột nhiên có việc gấp nên anh không thể đến được
- Việc bận gì?
- Ba anh bị ốm.
Hắn nói vậy không tội cho ba của mình ha, tự dưng bị chính con mình nguyền rủa, Tiểu Khiết không khỏi cười lạnh trong lòng.
- Dù sao nhà tôi và Trịnh lão gia cũng là chỗ thân tình, tôi cũng muốn đi thăm ông ấy!
Cũng may trời tối nên không ai thấy mặt Trịh Y Tử đột nhiên tái lại
- Có lẽ để thêm vài ngày nữa, ba anh đang cần yên tĩnh- Chỉ cần vài ngày đủ để Tiểu Khiết quên béng chuyện này đi
- Tại sao anh không gọi cho tôi?
- Lúc đó anh rối quá, sau đó khoảng 6 h gọi nhưng không có tín hiệu!
Đơn giản vì lúc đó cái điện thoại đã đi đời nhà ma mất rồi.
Trịnh Y Tử tất nhiên không nói lí do mình say xỉn ngủ quên mất, hắn không ngờ lần nói dối này đã đưa đến hậu quả hết sức thảm khốc.
- Đủ rồi.- Nó ngắt lời- Tôi hơi mệt, anh về cho. Nhớ gửi lời hỏi thăm của tôi đến Trịnh lão gia.
Nó quay vội đi để giấu đi những giọt nước mắt đang chực rơi.
Khỉ thật, tai sao lúc nào cũng sẵn sàng nhè ra như một cái bơm nước thế này!