Cô thẫn thờ đi trên nền tuyết trắng, cũng chẳng biết mình đang đi đâu.
Những bông tuyết vô tình rơi trên mái tóc đen của cô, vô tình.
Hắn từng có ý định nghiêm túc với cô?
Hắn rất vui vẻ khi được hẹn hò với cô sao?
Từng giọt nước mắt bắt đầu rơi, rơi.
- Cho tôi gặp tổng giám đốc Trịnh!
Cô tiếp tân kia ngửng đầu lên nhận ra người quen, thấy làm lạ bởi mấy ngày không gặp trong thảm hại đến ngạc nhiên.
- Cô là Hạ…
- Hạ Tiểu Khiết
- Tổng giám đốc đang dự một cuộc hẹn quan trọng, xin cô chờ cho một chút
Tiểu Khiết buông mình xuống cái ghế gần đó, thẫn thỡ nhìn xung quanh. Cô
tiếp tân kia ngó cô với vẻ tò mò lẫn thương hại, trong đầu nảy ra n giả
thuyết.
Dù sao đi nữa, cô cũng phải gặp hắn một lần để nói rõ mọi chuyện.
Mọi chuyện giấu trong 5 năm.
Cô ngồi thế dễ hơn 30 phút, bỗng nhiên
- Chào tổng giám đốc, chào trưởng phòng
Cô tiếp tân kêu lên làm Tiểu Khiết đứng phắt dậy, miệng định nói nhưng lại há ra đông đá ở đó.
Trước mắt cô, Trịnh Y Tử đang cặp kè với một cô gái rất xinh đẹp mà cô nhận ra là trưởng phòng Vương.
- Trịnh…
Nhìn thấy cô, hắn hơi ngạc nhiên nhưng cái ngạc nhiên nhanh chóng biến thành cái giễu cợt. Trịnh Y Tử bước đi không ngoái lại, cô gái thoải mái tựa
đầu vào vai hắn thân thiết.
Họ bước ra khỏi cửa, Hạ Tiểu Khiết mới chạy đuổi theo.
- Trịnh Y Tử! Chờ đã!
Hắn càng bước nhanh hơn.
- Trịnh Y Tử!
Cô lại hét lên. Hồi trước hắn đuổi theo cô, bây giờ cô đuổi theo hắn nhưng chẳng ai có thể bắt được ai.
- Đợi em với! Em có chuyện muốn nói! Y Tử!
Không còn kịp nữa rồi, hắn với cô gái xinh đẹp kia đã bước lên ô tô, đóng cửa một cái rầm.
- Anh đừng đi! Em cần nói chuyện!
Cô đấm thùm thụp vào cửa kính xe nhưng Trịnh Y Tử không liếc cô một cái, nhấn ga phóng vọt đi.
- Không!
Cô lại chạy đuổi theo chiếc xe nhưng mới chạy được một chút đã vướng cả cái gì ở dưới chân.
“ soạt”
Cô vấp ngã, đầu gối trượt trên đường găp cả mấy hòn đá nhỏ sắc nhọn làm bật cả máu.
Đau…
Nhưng trái tim cô còn đau hơn gấp bội…
Có lẽ cả cuộc đời này cô sẽ không bắt kịp hắn…
Chiếc xe đi chậm lại một tí rồi lại phóng vụt đi.
- Sao? Huỷ đám cưới? Cậu làm sao thế? Sao lại khóc? – Vũ Lâm hốt hoảng
- Hắn…hắn…đi… đi..
- Ai? Trương Hàn đá cậu hả?
- Hắn không thèm…thèm..để ý…
- Láo! Nín khóc đi, tớ sẽ đập cho hắn một trận! To gan!
- Không phải… phải Trương Hàn…mà là … hắn
- Hắn nào?
- Trịnh… Trịnh Y … Tử
- Ủa? Mới thấy hắn ngồi uống rượu ở cái bar tụi mình hay ghé mà? Ê! Ê! Hạ Tiểu Khiết!
Hạ Tiểu Khiết cúp máy cái rup, chỉ một thông tin duy nhất lọt vào đầu cô.
Trịnh Y Tử đang ở quán bar?
Cô nhất định phải gặp hắn!
- Anh bồi, hắn ở đâu rồi?
Anh bồi bàn đang thu dọn cốc chén kinh sợ hay có một cô gái túm lấy cổ áo của mình.
- Hắn? Cô muốn hỏi ai?
- Một người rất đẹp trai, mới ghé đây! Nhanh!
- Mới.. mới.. đi xong…
Lại đi mất rồi, cô buông tay kia ra làm hắn ngã nhào xuống đất.
Tiểu Khiết phóng vọt ra ngoài quán bar, nhìn xung quanh.
Đây rồi! Một hình bóng rất quen thuộc đang đi lếch thếch trên vỉa hừ, có vẻ như đã say xỉn.
- Trịnh Y Tử!
Cái bóng người đó khựng lại một chút rồi lại bước nhanh đi để cắt cái đuôi đang đuổi theo.
- Đợi đã! Anh đừng đi!
Hắn đã bước sang bên kia đường.
Cô vẫn chạy đuổi theo, đúng lúc đó đèn xanh lại được bật, xe cộ lại đi nườm nợp trên đường.
Không suy nghĩ lấy 1 s, cô vội chạy sang, mặc cho những lái xe bóp còi ing ỏi.
Mặc!
Lúc cô gần sang được đường bên kia, 1 chiếc xe máy lao với tốc độ thật kinh hoàng về phía cô.
Tiểu Khiết kinh hoàng… Đứng chôn chân một chỗ, nhìn tử thần đang đến với mình.
Bỗng nhiên một ai đó kéo lấy cô lên vỉa hè làm cả hai ngã sõng xoài lên đó, chiếc xe máy sượt qua người cô.
- Điên hả? Muốn chết hả? Kẻ kia lè nhè
- Trịnh Y Tử!- Cô vui mừng kêu lên
Trước mặt cô là khuôn mặt đẹp trai quen thuộc, tuy có chút hồng hồng vì men say.
- Nói! Hắn gầm lên- Đi theo tôi làm gì?
- Em… thật sự…
- Nhanh lên! Tôi không có thời giờ với cô!
Hạ Tiểu Khiết lồm cồm bò dậy, nước mắt nước mũi bắt đầu chảy ào ạt.
- Em… xin …xin lỗi…
- Xin lỗi? – Trịnh Y Tử phá lên cười- Cô xin lỗi tôi cái gì đây?
- Chuyện 5 năm trước, em… - Cô khóc rấm rứt- đã hiểu nhầm anh…
- Có lẽ cô Hạ đã nhầm lẫn cái gì đó rồi, tôi với cô cơ bản chẳng có chuyện gì hết.
Thà hắn mắng cô còn hơn nói thật lạnh lùng nhẫn tâm như thế này, làm cô thật sự rất khổ tâm.
- Chuyện em đột nhiên bay sang Mỹ, em thật có lỗi….
- Đủ rồi!- Trịnh Y Tử ngắt lời- Cô không cần nói nữa, mà cô làm gì ở đây chứ, Trương Hàn của cô đâu? Sao không thấy hắn ở đây?
- Em… và anh ấy…- Cô bỗng dưng thật bối rối
- Cô lấy hắn cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi hết, đơn gảin là vậy.
- …chia tay rồi…
Cái gì cơ?
Trịnh Y Tử không tin vào tai mình, đưa mắt nhìn cô.
Hạ Tiểu Khiết cúi gầm mặt, chẳng biết làm gì hơn.
Rồi đột nhiên hắn cười lớn:
- Tôi hiểu rồi! Có lẽ hắn đá cô rồi nên cô tiếp cận tôi phải không? Tôi hiểu rồi!
- Không phải, em và Trương Hàn vốn dĩ…
- 5 năm trước, người cô yêu là hắn mà vẫn cứ đùa bỡn với tình cảm với
tôi, 5 năm sau vẫn không khác là mấy. Nhưng bây giờ tôi không giống như
lúc xưa nữa, cô hiểu chưa?
Cô với hắn có lẽ đã hiểu nhầm nhau quá nhiểu, gây đau khổ cho cả hai, nỗi đau thật dai dẳng.
- Em phải làm sao…- Cô chậm rãi nói-… để anh tha thứ cho em…
- Tha thứ? Cô làm gì sai mà tha thứ?
Trịnh Y Tử nói thật mỉa mai và định bước đi, cô liền nắm chặt lấy tay hắn
- Anh nói đi, nói em phải làm gì….
Hắn nhẫn tâm hất tay cô ra, đột nhiên ghé thật sát vào mặt cô
- Nếu tôi vẫn muốn cô trở thành một người đàn bà của tôi, cô nghĩ sao?
Tiểu Khiết lùi lại một bước, giương mắt nhìn hắn.
- Không đồng ý chứ gì? Vậy thì nói nhiểu làm gì nữa!
- Em.. chấp nhận…- Cô cúi gầm mặt
( đoạn này ta cắt bớt đi nhé, hihi)
Ánh nắng buổi sáng chiếu thẳng vào mặt Hạ Tiểu Khiết làm cô giật mình tỉnh
giấc, đập vào mắt cô đầu tiên chính là khuôn mặt đang ngủ say, trông
thật hiền, khác xa với khi hắn tỉnh giấc.
Hắn làm gì ở đây nhỉ?
Một mớ kí ức xẹt qua đầu Tiểu Khiết….
Cô khó nhọc đứng dậy, toàn thân đau đớn, nhặt nhạnh từng món đồ một mặc vào người.
Sửa sang lại đầu tóc, cô ngắm nhìn người đang ngủ say kia, không kiềm chế được hôn lên má hắn một cái.
Từ nay cô với hắn hoàn toàn là người xa lạ, không còn liên quan dính dáng gì đến nhau nữa.
Cô sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.
- Vĩnh biệt!
Cô khẽ thì thầm rồi nhẹ nhàng đóng cửa thật khẽ để không làm hắn tỉnh giấc.
Cô đi.
Một lát sau, người còn lại trên giường kia cũng tỉnh dậy. Điều đầu tiên hắn cảm thấy là đầu óc nặng trịch, đau như búa bổ. Hắn lắc lắc đầu để nhớ
chuyện gì đã xảy ra. Hình như hôm qua hắn uống rất nhiều rượu đến nỗi bỏ quên cả ô tô ở bar kia.
Rồi… hình như có ai khóc trước mặt hắn, cầu xin hắn tha thứ.
Khuôn mặt đẫm lệ của Hạ Tiểu Khiết chợt sáng lên trong đầu hắn.
Cô đi đâu rồi? Hắn nhìn xung quanh, sờ vào chỗ nằm bên cạnh mình vẫn thấy ấm, chứng tỏ cô vừa mới rời đi.
- Tiểu Khiết!
Hắn vội vàng xỏ vội quần áo rồi chạy ra ngoàii.