- Em có giận anh không?
Trương Hàn nhẹ nhàng hỏi khi cả hai đã ra ngoài quầy bar.
- Giận? Vì sao lại giận anh?- Cô rút tay mình ra khỏi bàn tay Trương Hàn làm hắn chợt cảm thấy lạnh lẽo.
- Vì trước mặt hắn đã thừa nhận em làm bạn gái
- Có ý nghĩa gì chứ? Cô bật cười- Anh thấy đấy, có ai quan tâm đâu
- Anh chỉ muốn hắn không có ý nghĩ đùa cợt em như hồi trước nữa thôi, em, bây giờ đã có anh. Tiểu Khiết ạ!
Những bông tuyết trắng đã bắt đầu rơi trên đường, đẹp nhưng khiến người ta phải phiền lòng.
Một mùa đông lại bắt đầu.
- Em cẩn thận khỏi để bị ốm
Trương Hàn cởi khăn bông quàng lên cổ của Tiểu Khiết, làm lòng cô như ấm áp trở lại, hệt như 5 năm trước.
Nhưng cô không biết một đôi mắt đang chứng kiến cảnh này.
Và như 5 năm trước.
Phẫn nộ.
Bởi vì em không phải nàng công chúa,và đời thực không phải là truyện cổ
Một ngày, em sẽ tìm thấy một người đối xử với em thật tốt
Em đã tìm thấy người ấy?
Mới về Trung Quốc được khoảng 1 tuần, Hạ Tiểu Khiết đã phải đến công ty làm việc, bước đầu tiếp quản Hạ Thị như mong muốn của Hạ lão gia. Tiểu
Khiết không hứng thú với trò kinh doanh này lắm, nhưng vì lời van vỉ của Hạ lão gia đang phải bỏ dở việc nghiên cứu để về đây.
Mới sáng sớm, diện trên người bộ quần áo công sở, Tiểu Khiết bước đến Hạ thị.
- Cho tôi găp ba… à quên, Hạ chủ tịch.
Nhân viên chưa từng gặp cô bao giờ, tất nhiên cũng không biết đây chíh là
người thừa kế của Hạ thị, viên thư kí cũng không ngoại lệ.
- Cô có hẹn trước?
- À, không
- Vậy thì Hạ chủ tịch không gặp cô được- Viên thư kí khinh thường nhìn cô- Ông ấy đang bận.
Cô đành gọi điện cho ông, bởi vì có biết mình được phân công làm gì đâu.
- Con gái à? Có việc gì thế? Ba đang bận- Hạ lão gia gấp gáp nói
- Con đến công ty rồi nè, chẳng biết phải làm gì hết á
- Con cứ lại phòng kế toán, công việc đó có vẻ hợp với con đấy. Thôi nhé, ba đang rất bận.
Thế là Tiểu Khiết phải muối mặt hỏi viên thư kí kia phòng kế toán ở đâu
- Đi thẳng, rẽ trái rẽ phải.
Hoá ra công việc ở phòng kết toán không phải là tính toán mà là pha trà rót nước. Một nhân viên mới như cô nghiễm nhiên thành chân sai vặt chạy
lăng xăng khắp nơi, hết pha cà phê đến đổ rác. Mấy kẻ “ tai to mặt lớn’, đặc biệt là nữ cứ chê cà phê nhạt, cà phê ngọt làm cô phải kiềm chế hất sức để không đổ cà phê lên đầu họ.
- Cô Hạ Tiểu Khiết,cô đưa hai ly cà phê này lên phòng Hạ chủ tịch, cẩn thận chút chứ mấy ngày hôm nay Hạ Chủ tịch không được vui.
Cô trưởng phòng có khuôn mặt hết sức lạnh lùng sai bảo mà không thèm ngước mắt lên.
Ba không vui? Mấy hôm nay ba vẫn nói cười vui vẻ mà? Hay là công ty đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Khiết đăm chiêu nghĩ ngợi, không biết mình đi đâu và trên tay còn là hai ly cà phê đag bốc khói.
Chuyện gì đến cũng phải đến.
Cô đâm sầm vào một người vừa bước ra từ phòng Hạ chủ tịch
Những ly cà phê may mắn vẫn ở nguyên trên khay nhưng đã đổ gần hết về phía trước.
- tôi… Tôi xin lỗi.
Cô hốt hoảng kêu lên
- anh…
Tiểu Khiết như nghẹn ứ lại.
Trước mặt cô là kẻ cô không muốn gặp nhất.
Trông hắn thật sự đẹp trai và phong độ trong bộ vet, đáng tiếc bộ vet kia đã loang lỗ một bãi.
- Là cô? Hắn nhìn cô đăm đăm
- Tôi… Thật sự không cố ý
- Cô vẫn hậu đậu như trước - Trịnh Y Tử mỉm cười, 1 nụ cười buốt giá- Cô làm gì ở đây?
Nụ cười kia làm cô thấy bối rối và đau lòng.
- À, tôi,…
- Suýt nữa thì quên mất, nghe Hạ chủ tịch nói cô sắp tiếp quản Hạ thị, trong vòng 1 hay 2 năm tới?
Hừ, tại sao ba lại có thể nói chuyện này với hắn được chứ, Tiểu Khiết nhìn thẳng vào mắt hắn giống như đang khiêu khích
- đúng .
- Vậy thì tốt. Rất tốt là đằng khác.
Nói một câu thật khó hiểu, Trịnh Y Tử đi qua cô, trên miệng là một nụ cười hết sức đểu cáng.
Cô bỗng nhiên thấy sờ sợ nụ cười tà ác kia, trong lòng không kiềm được run lên.
Hắn định giở trò gì nữa đây?
Trịnh Y Tử này thật khác với Trịnh Y Tử trước đây cô từng quen biết, chỉ giống nhau ở cái tính lăng nhăng mà thôi.
Tiểu Khiết không quay lại để lấy cà phê mà bưng luôn vào phòng Hạ lão gia.
Đập vào mắt cô là Hạ lão gia đang gục mặt trên bàn hết sức mệt mỏi.
Không ngước đầu lên, ông ủ rũ nói
- ra ngoài hết đi, tôi đang cần yên tĩnh
- Ba! Cô lo lắng kêu lên
Nghe tiếng con, Hạ lão gia lập tức ngửng mặt lên, vội vàng nở một nụ cười
- Con đã đến đấy à?
- Có chuyện gì vậy ba?- cô có cảm giác Hạ lão gia đang giấu chuyện gì đó hết sức nghiêm trọng
- Đâu có gì đâu. Hôm nay có vui không con?
Vui. Vui muốn chết đi được cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
- Cũng bình thường thôi ba ạ, mà công ty đang gặp chuyện gì phải không?
Tiểu Khiết kéo một cái ghế ngồi cạnh Hạ lão gia. Mặt ông bỗng tối sầm lại
- Ai nói với con?
- Con đoán vậy.- Cô hơi ngập ngừng- Người ta bảo mấy hôm nay ba không được vui.
Hạ lão gia dường như thở phào môt cái, mặt lại dãn ra.
- Con về sao ba không vui được chứ.
Rõ ràng đang có chuyện gì đó xảy ra, Tiểu Khiết chợt nhớ lại nụ cười của
Trịnh Y Tử, trong lòng trào lên linh cảm không lành. Cô đành trắng trợn
nói dối
- Lúc nãy con gặp Trịnh Y Tử, anh ta đã nói hết với con rồi.
- Cái gì cơ? Thật là…- Ông đập tay lên bàn giận dữ- Chuyện Trịnh Âu không cung cấp nguyên liệu cho chúng ta nữa hoàn toàn không liên quan đến
con.
- Trịnh Âu không cũng cấp nguyên liệu? Nghĩa là Trịnh Y Tử cắt đứt hợp đồng với chúng ta? Tiểu Khiết chợt căng thẳng
- Chẳng phải cậu ta đã nói hết với con rồi sao?
- À ừm…Nói chút xíu- Cô gãi đầu gãi tai- nhưng mà chuyện đó là sao ạ?
Hạ lão gia thở dài một tiếng não nề
- Dù gì con cũng sắp kế nghiệp ba rồi, nói cho con biết cũng không sao.
Trịnh gia là đối tác tin cậy của chúng ta, nhưng không hiểu sao mấy ngày trước Trịnh Y Tử lại đột ngột không kí vào hợp đồng cung cấp nguyên
liệu nữa. Nếu mà không có chúng, Hạ Thị sẽ mất một số tiền khá lớn.
Mấy ngày trước? Không trùng hợp đến thế chứ? Cô về nước cũng chẳng phải thời điểm đó sao?
Có lẽ không phải là trùng hợp.
Trịnh Y Tử đang đối phó với cô và Hạ Thị.
Do mình sắp đi học hè rồi (huhuhu), vì vậy những phần tiếp theo sẽ y hệt
như phần 1, nhanh gọn, không lằng nhằng và cũng chỉ có 13 chương thôi,
mình sẽ up hết trong 5 ngày tới.
Hun các bạn một cái.
À, có thể kết thúc sẽ có một người die… Có thể là TK, có thể là TYT, hoặc là cả hai.