Tôi chẳng còn cách nào khác đành mặc kệ anh ta. Thay xong quần áo ra ngoài đã thấy Phong mở tủ lạnh lấy nho ăn. Nho tôi mua về để dành mai kia Hải sang, thế mà anh ta ăn như thể đây là nhà mình. Tôi khó chịu cất tiếng:
- Phong, sao anh tự tiện thế?
- Thế nào là tự tiện? Đến nhà em gái chơi mà ăn quả nho cũng bị chửi là tự tiện à?
- Ai là em gái anh?
- Nhà này còn ai ngoài em à? Sao em cứ phải phủ nhận sự thật thế?
Tâm trạng tôi không tốt nên không muốn cãi nhau mà mở cửa ra ngoài. Phong cũng theo sau. Đột nhiên tôi thấy Hải đang mở cửa căn hộ. Nhìn thấy tôi và Phong, Hải hơi khựng lại. Trong một giây phút tôi thấy ánh mắt anh đầy u ám. Tôi liền quay sang Phong, tự nhiên kéo tay anh rồi cười nói:
- Xe anh để ở đâu? Tý đi qua cửa hàng hoa quả mua cho em măng cụt nha. Thèm chết đi được.
Phong nhìn tôi, bĩu môi nhưng không đáp. Lúc đi Hải tôi càng thích thú. Có những thứ vốn dĩ không trân trọng, nhưng đến khi lọt vào tay người khác mới tiếc. Tôi kệ! Lúc xuống đến xe tôi mới buông tay Phong. Phong bật chút nhạc rồi hỏi:
- Người ban nãy gặp ở chung cư là chồng của Nguyệt Anh hot girl trường cấp ba đúng không?
Đúng là người nổi tiếng có khác, lấy chồng cả thế giới cùng biết. Tôi gật đầu không đáp. Phong cũng không hỏi thêm gì nữa mà lảng qua chuyện khác:
- Em không hỏi anh về lâu chưa à?
- Sao phải hỏi?
- Em coi anh như người dưng nước lã luôn hả?
- Thế anh nghĩ tôi coi anh là gì?
Tôi cũng không hiểu sao đợt trở về này Phong lại tưng tửng như vậy. Nói chuyện thì như thể thân thiết, những chuyện xưa cũ anh ta quên nhanh vậy sao? Trên xe, anh ta cứ hỏi hết chuyện này đến chuyện kia, tôi cũng chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện. Đến lúc về nhà, ba mẹ tôi xem chừng hạnh phúc lắm. Thấy hai anh em hoà thuận mẹ tôi mừng ra mặt. Tôi giờ không còn là đứa con gái ngây ngô như xưa, ba dượng cũng già, mẹ cũng vài sợi tóc bạc điểm chấm. Tôi không muốn họ buồn nên cứ phải tỏ ra vui vẻ.
Trong lúc ăn cơm, tôi mới biết Phong về nước cả tháng nay rồi. Đúng là không cập nhật tình hình nên thấy mình như người tối cổ. Anh ta mới về đã làm phó phòng cho một công ty xuất nhập khẩu lớn. Mẹ tôi tự hào lắm, khen lấy khen để. Khi cả nhà ăn tráng miệng Phong có đề nghị ra ở riêng vì cũng lớn rồi. Ba dượng muốn cho anh ta tiền để mua chung cư nhưng anh ta nhất quyết không chịu sau đó liếc tôi nói:
- Con sẽ tự mua một căn, tự trả góp cũng được ba ạ. Mà con tham khảo rồi, có khi con mua căn hộ ở chỗ Quý đang ở luôn. Chung cư đó thiết kế hạ tầng ổn nhất, lại gần chỗ làm của con. Với lại hai anh em ở cùng nhau có gì còn giúp đỡ nhau.
Tôi cũng chẳng quan tâm, anh ta muốn ở đâu mặc xác nên không tham gia vào. Ba dượng gật gù đồng ý. Phong thấy vậy lên tiếng tiếp:
- Nhưng tạm thời giờ con chưa rút được tiền, mà ở đây thì xa chỗ làm quá. Hay Quý này, cho anh qua ở nhờ khoảng mấy ngày nhé, rồi đợi bao giờ rút được tiền anh mua luôn.
Tôi đang ăn miếng dưa mà sặc lên tận cổ, trợn mắt đáp:
- Không được!
- Anh chỉ ở nhờ vài ngày thôi, bao giờ mua được anh đi luôn. Giờ làm ở đây xa quá, thực sự mỗi sáng đến công ty toàn bị muộn, mà đường thì tắc.
Mẹ tôi nghe vậy chen vào:
- Hai anh em, cho anh ở nhờ cũng được chứ sao, chung cư hai phòng ngủ cơ mà. Với lại lúc con mua, tiền mà ba đưa là tiền anh Phong đó, chứ ba con đang làm dự án mới nên dồn hết tiền qua đó rồi.
Căn hộ này tôi mua trả góp, nhưng tiền tích cóp đi làm chỉ được gần một tỷ. Số tiền còn lại đúng là ba dượng đưa, chỉ là tôi không ngờ đó lại là tiền của Phong. Nhưng tôi cũng không thể nào chấp nhận cho anh ta sống chung được. Tôi có thể cho bất cứ ai nương nhờ trừ Phong. Gã đàn ông này mới thấy mặt tôi đã khó chịu muốn nôn. Năm sáu năm không gặp cứ ngỡ bớt ghét, ai ngờ mới về đã được mẹ tôi bênh chằm chặp như vậy. Khi tôi còn định bụng từ chối đột nhiên có tiếng chuông điện thoại. Vừa nhấn nút nghe đã thấy giọng bà Châu cất lên:
- Quý. Cô định bao giờ sẽ rời khỏi chung cư.
Tôi nghe xong lấm lét nhìn ba mẹ rồi ra sân đáp lại:
- Dạ… cháu đang tìm…
- Tôi bảo rồi, cách tốt nhất để dứt khoát với thằng Hải là cô tránh xa nó, càng xa càng tốt. Cô có hiểu ý tôi không?
- Dạ…
Bà Châu nói thêm mấy câu rồi tắt phụt máy. Tôi khẽ thở dài thườn thượt. Thực lòng kể cả không phải vì Hải thì tôi cũng không muốn rời đi, mỗi lần chuyển nhà thực sự rất mệt. Vả lại căn chung cư này rất tiện chỗ làm của tôi. Tôi đi vào nhà mà tâm trạng cũng nặng nề hẳn đi. Ba dượng thấy vậy thì hỏi:
- Có chuyện gì vậy con?
- Dạ không ạ?
- Quý, ba bảo này. Con cho anh đến ở nhờ nhà đi, chứ mỗi sáng đi làm ba thấy nó mệt mỏi lắm. Chỗ nhà con thì tiện, con yên tâm đi, bao giờ có chỗ ở mới thì nó chuyển đi luôn thôi. Tại căn chung cư kia cũng đang sửa sang mất thời gian nữa. Nhà có hai anh em thôi, nó đến ở bảo vệ cho con cũng được. Chứ thân gái một mình nguy hiểm.
Ba dượng từ trước đến nay rất ít khi mở lời nhờ tôi chuyện gì. Lần này ông lên tiếng tôi rất khó mà từ chối. Trong mắt ba mẹ, họ vẫn nghĩ tôi và Phong coi nhau như anh em. Tôi thở dài, nghĩ lời bà Châu ban nãy, hay thôi tôi cứ đồng ý cho Phong đến ở nhỉ. Anh ta ở có một ít thời gian, và khi ấy tôi có thể bịa ra Phong là bạn trai tôi để bà không soi mói nữa. Nghĩ vậy tôi liền đồng ý. Phong có lẽ không nghĩ tôi đồng ý nhanh đến vậy nên có phần ngạc nhiên. Nhưng rồi anh ta cũng lờ đi, tôi không hiểu sao anh ta có thể mặt dày và trơ trẽn đến mức này. Thôi, vì nghiệp lớn tôi cũng kệ.
Chiều hôm ấy Phong xách valy sang nhà tôi để ở. Công ty của Phong đúng thực cách chỗ tôi chỉ hơn một cây số. Tôi đưa cho anh ta một cái chìa khoá rồi nói:
- Phòng của anh ở bên kia, phòng của tôi đây. Nhưng tôi nói trước, anh không được phép đụng chạm vào quyền riêng tư của tôi. Biết chưa? Tôi đi đâu, làm gì, mặc tôi. Ok? Với lại anh cũng mau tìm rồi lướt đi, chứ tôi không muốn thấy anh ở đây. Phiền lắm.
- Ngày càng to mồm nhỉ, trước anh nhớ em hay tỏ ra yếu đuối lắm mà. Giờ đúng là đã thay đổi.
Tôi lừ mắt nhìn Phong không đáp, bản chất của tôi thế nào anh ta rõ. Chẳng việc gì mà tôi phải giả nai giả thỏ làm gì cho mệt. Phong xếp đồ xong lại ra tủ lạnh mở lấy nước uống. Tôi bất lực không muốn đáp lê dép đi ra ngoài.
Nghe nói mai Nguyệt về, ngày xưa ở trường nó là người duy nhất biết tôi và Phong không có mối quan hệ máu mủ gì. Không biết liệu có gặp Phong ở đây nó có tin nếu tôi nói Phong là bạn trai tôi không?
Khi còn đang suy nghĩ vẩn vơ đã thấy Phong đứng đằng sau, tôi định chửi vài câu đột nhiên thấy trước cửa căn hộ của Hải bà Châu đang bấm chuông. Vừa nhìn thấy tôi và Phong bà liền quét ánh mắt lên tôi rồi mỉm cười hỏi:
- Quý à, đi đâu vậy cháu?
Tôi liền đưa tay khoác vào tay Phong đáp lại:
- Dạ, cháu với bạn trai đang định đi mua ít đồ.
- Đây là bạn trai cháu?
- Dạ vâng… anh ấy đi du học mới về.
Tôi vừa nói xong Hải cũng mở cửa bước ra, có lẽ anh nghe được hết đoạn hội thoại vừa rồi. Phong cúi đầu lễ phép nói:
- Dạ, cháu chào cô ạ.
- Ừ, chào cháu.
Nói xong bà Châu lại nhìn Phong rồi hỏi lại:
- Cháu là bạn trai của Quý thật à? Cô biết hơi vô duyên khi hỏi như vậy nhưng mà tại thấy Quý hay ở một mình nên tò mò.
Chết tiệt thật, tôi nhìn Phong, trong lòng cũng run lắm rồi, anh ta ghét tôi như vậy đời nào giúp tôi.
- Dạ vâng. Cháu là bạn trai của Quý. Tại cháu đi du học mấy năm mới về nên cô không biết cũng đúng.
Tôi nghe xong, không tin nổi vào tai mình. Mặt Phong bình thản như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có Hải tối sầm mặt lại. Tôi thực sự không dám nghĩ Phong đáp như vậy. Thế nhưng lúc này tôi cũng không để tâm được nhiều. Qua được ải của bà Châu là nhẹ nhõm lắm rồi. Bà Châu không hỏi thêm gì nữa mà đi vào trong, tôi với Phong cũng đi ra thang máy. Khi cánh cửa thang máy vừa khép lại đột nhiên Phong cất tiếng:
- Quý, sao em phải nói dối như vậy?
- Thích thế, người ta có chồng rồi, tôi cũng phải giả vờ có bạn trai cho đỡ nhục.
Phong nhìn tôi, khoé môi hơi cong lên rồi nói:
- Rốt cuộc, em có âm mưu gì?
Tôi nghe xong hơi khựng lại, vậy rốt cuộc Phong đã biết những gì?
Phong thấy tôi im lặng, anh ta cũng không hỏi nữa. Thực lòng tôi cũng nghĩ có thể Phong biết hoặc có thể chẳng biết gì. Nhưng điều đó chẳng quan trọng với tôi. Chẳng phải trước nay trong mắt anh ta tôi vẫn là đứa con gái tồi tệ sao? Tôi đi xuống siêu thị mua ít đồ, còn Phong thì đi đâu tôi cũng không biết.
Đến lúc quay về, tôi cũng gặp bà Châu ở thang máy. Bà nhìn tôi hỏi lại:
- Sao cháu có bạn trai rồi mà lại phản bội nó như vậy?
- Cháu đã nói rồi mà cô, chuyện của cháu và Hải thực sự là do cả hai uống say không kiểm soát được.
- Ừ thôi sai cũng đã sai rồi, tôi cũng mong cháu rút kinh nghiệm. Chứ chuyện này để cho vợ thằng Hải biết cũng không hay. Tôi về đây chào cháu.
Quả là nhờ Phong mà thái độ của bà Châu cũng khác hẳn. Đợi bà đi khuất tôi mới lững thững đi về. Thế nhưng khi đi qua căn hộ của Hải đột nhiên cánh cửa mở tôi liền bước vào. Hải nhìn tôi kinh ngạc nói:
- Em vào đây làm gì vậy?
- Em có chuyện muốn nói với anh.
Vừa nói tôi liền ôm chầm lấy Hải định bụng sẽ giải thích chuyện với Phong. Dù sao tôi cũng không muốn anh hiểu lầm. Thế nhưng khi chưa kịp lên tiếng bên ngoài đột nhiên có tiếng cạch cửa. Hải liền đẩy tôi ra, còn chưa kịp phản ứng gì cánh cửa đã mở toang. Tôi như đứng tim, ngoài cửa Nguyệt cầm valy kéo vào. Cũng may Hải lúc này đã nhanh chân bước vào ghế sofa. Nguyệt nhìn tôi, ánh mắt có phần nghi ngờ. Không đợi nó lên tiếng tôi đã thanh minh:
- À, hôm trước tao mang cơm qua cho chồng mày nên chạy qua lấy bát đũa.
- Lấy bát đũa mà sao lại đóng cửa?
Mẹ cha, may sao lúc đó tôi thấy cửa sổ mở toang liền đáp:
- Vừa bước vào gió đã đóng rầm cửa lại, còn chưa kịp đi lấy đồ đây này. Này đừng bảo mày nghi ngờ tao gì đấy nhé. Mà sao mày về sớm thế? Tưởng mai mới về?
Nguyệt liếc nhìn Hải đáp lại:
- Công việc hoàn thành xong thì về. Có quà cho mày nữa này.
Tôi vừa cười vừa đi vào bếp nhặt bát, đến lúc ra nó đưa cho tôi một túi quà, vẻ mặt kia của nó tôi cũng chẳng thể đoán được nó đang nghĩ gì. Rốt cuộc có nghi ngờ gì không? Nhưng mà cũng làm chó gì có cái gì mà nghi ngờ chứ. Mà có nghi ngờ thì cũng chẳng sao, lúc ra cửa tôi liền nói:
- Tối qua nhà tao ăn cơm nhé. Có cả bạn trai tao nữa?
Nguyệt nhìn tôi, kinh ngạc hỏi lại:
- Bạn trai mày?
- Đúng vậy, người quen đấy.
- Ai?
- Anh trai nuôi.
Nói đến đây, Nguyệt dường như hiểu ra vấn đề, nó đẩy tôi vào một góc rồi hỏi:
- Này, mày đừng bảo ông Phong nhé.
- Còn ai ngoài anh ấy.
- Thế là sao? Sao tao chẳng biết sất gì?
- Thì là yêu chứ sao, anh ấy về cả tháng nay rồi.
- Nhưng trước kia mày với ông Phong ghét nhau lắm sao?
- Ghét của nào trời trao của ấy. Chuyện dài lắm hôm nào tao kể cho nghe.
Nguyệt bĩu môi, đấm tôi một cái rồi nói:
- Thế mà chả thấy khoe. Thôi tý gọi tao sang sớm nhé.
Tôi gật đầu, về nhà đã thấy Phong nằm lù lù một bãi trên ghế sofa. Chân anh ta dài thừa hẳn một đoạn. Tôi thấy hơi hãm nhưng vẫn nói:
- Anh Phong.
Nghe tôi gọi Phong ngạc nhiên lắm, công nhận là tôi cũng thấy mình hơi kinh tởm.
- Tối nay vợ chồng cái Nguyệt sang đây, em thì trót giới thiệu anh là người yêu em rồi. Anh giúp em nhé, chứ không em nhục lắm. Bạn em sắp có con bế rồi, mà em thì chưa có người yêu nữa.
- Sao lúc nhờ ngọt ngào thế, mà anh ăn mấy quả nho em cũng chửi
- Em chửi là vì em tức với anh. Anh đi bao nhiêu năm nay không về để ba mẹ ngóng trông rồi buồn. Nên em tức em mới nói như vậy
Phong đứng dậy, đi sát lại gần tôi rồi nói:
- Thế muốn anh giả vờ làm người yêu á?
- Vâng.
- Sao không làm thật đi, giả vờ làm gì?
Tôi suýt nôn vì câu nói đó của Phong, nhưng phải cười chống chế:
- Mình là anh em mà, anh định loạn luân hả?
- Có huyết thống gì không?
Tôi định cãi lại, nhưng đành thôi. Buổi tối hôm ấy tôi nấu nướng xong xuôi thì sang gọi vợ chồng Nguyệt. Cửa căn hộ của nó không đóng chỉ khép hờ. Nguyệt nằm trên ghế, Hải thì bóp chân cho nó. Cảnh tượng này thực khiến tôi ức ứa máu. Tiếng Hải cất lên:
- Em đi gì lâu ơi là lâu, biết anh nhớ lắm không?
- Thì em cũng về rồi đây. Thôi mà, tại công việc chứ em muốn đâu. Mà anh hết giận em là em hạnh phúc lắm rồi ý.
- Yêu chẳng hết nữa là giận.
Tôi càng nghe càng thấy lộn ruột liền gõ cửa gọi lớn:
- Nguyệt ơi, được rồi, qua ăn đi.
Thấy tiếng tôi nó bật dậy hỏi lại:
- Sao sớm thế? Giờ đã nấu xong rồi á? Tao còn tưởng giờ mới chuẩn bị đi chợ.
Ừ đấy, tao thích nấu sớm, để mày mang tiếng lười biếng không biết giúp bạn đấy. Hải ở trong khẽ liếc tôi, Nguyệt liền kéo anh đi về nhà tôi. Lúc này trên bàn ăn đã đầy đủ các món. Anh ta đưa tay ra bắt tay Nguyệt với Hải đúng phong cách của mấy ông sếp. Tôi nhìn ngứa cả mắt mà vẫn phải cười trìu mến