Cướp Đi Vị Hôn Phu Kiếp Trước Của Ca Ca

Chương 3: Chương 3: Nhất định phải kết hôn




Trình Tri Lễ chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Không được? Sao lại không được chứ? Đứa nhỏ ở trong bụng con, con không có quyền quyết định sao?”

“Tiểu Lễ!”, Văn Tú nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa, chạy nhanh đến đỡ lấy tay cậu: “Mau ngồi mau ngồi xuống, để ta rót trà cho con. Không đúng, không thể uống trà, khụ khụ, ta rót cho con một tách nước sôi để nguội! Con không biết đó thôi, thằng nhãi Lai Anh kia chính là một đứa cuồng làm việc, lúc nó đi công tác chúng ta gọi điện thoại nó cũng rất ít khi bắt máy. Con yên tâm, ta liền kêu lão Phó liên lạc với nó! Thằng tiểu tử thúi, dám không nghe điện thoại của con, khi nó trở về ta liền đánh chết nó!“. Vừa nói, bà vừa đảo mắt ra hiệu cho Phó Chính ở bên cạnh.

Phó Chính ho nhẹ một tiếng, lập tức nói với đám người lão Tề: “Lão Tề, hôm nay cảm ơn ông, nhà chúng ta hiện tại có việc cần bàn, không thể tiễn mọi người được.”

“Không có việc gì không có việc gì.”, lão Tề xua xua tay, lẽ nào còn không rõ?

Thầm tấm tắc! Không nghĩ tới Phó gia đại thiếu lợi hại như vậy, thế nhưng có thể làm một nam nhân mang thai...

Khoan đã!! Không đúng, nghe nói Phó thiếu đang muốn cùng một nam nhân đính hôn, là người này sao? So với lúc trước khi mới dẫn về gặp mặt trưởng bối nhìn không giống lắm

Lão Tề lắc đầu.

Tuổi lớn, trí nhớ không tốt lắm. Vậy thì không nghĩ nữa.

Sau đó, ông cùng với hai hộ sĩ rời khỏi Phó gia.

Mà bên kia, Phó Chính cũng đang liên lạc với Phó Lai Anh, cũng không để ý hậu quả, trực tiếp nghiêm túc bắt hắn nhanh chóng về nhà!

Công ty Phó thị là do Phó Lai Anh cùng cha mẹ hắn chống đỡ, nhưng công việc của cha mẹ hắn rất thanh nhàn, không giống hắn, sáng sớm phải đến công ty. Mới vừa nhận được điện thoại, hắn còn tưởng trong nhà xảy ra chuyện, ai ngờ vừa về nhà liền thấy, Trình Tri Lễ ngồi ngay ngắn trên sô pha, uống nước sôi để nguội, cùng mẹ hắn trò chuyện với nhau thật vui vẻ, ý cười trên mặt càng làm hắn chướng mắt!

Phó Lai Anh tức khắc đen mặt: “Cậu như thế nào lại ở đây?!”

Trình Tri Lễ chẹp miệng một cái, còn chưa mở miệng, Văn Tú ở bên cạnh liền quát lớn: “Sao con lại nói chuyện với Tri Lễ như vậy?!”

Phó Lai Anh: (⊙_⊙)???

Trình Tri Lễ thở dài: “Nếu Phó tiên sinh không chào đón em, em đi là được.”, nói xong, cậu lập tức đứng dậy.

“Bang!”

Phó Chính đánh lên trán Phó Lai Anh một cái: “Còn không mau xin lỗi Tiểu Lễ?!”

Phó Lai Anh có chút ngơ ngác.

Không phải chứ, đây rốt cuộc là nhà ai? Tại sao đều hướng về Trình Tri Lễ mà không hướng về hắn?

Trình Tri Lễ này rốt cuộc đã sử dụng quỷ kế gì, thế nhưng thu phục được cả cha mẹ hắn?

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. (tội nghiệp z =)))))

Phó Lai Anh trầm mặt, lạnh như băng mà mở miệng: “Xin lỗi.”

“Haiz Không có thành ý... “, Trình Tri Lễ lại thở dài.

Phó Chính lập tức đè lưng Phó Lai Anh xuống, bắt hắn phải cong lưng!

Phó Lai Anh nghiến răng nghiến lợi: “Xin!! Lỗi!!”

“Qua loa như vậy đi.”, Trình Tri Lễ chống cằm, khóe miệng như có như không cong lên, tràn ngập trào phúng.

Phó Lai Anh hít sâu một hơi, giáo dưỡng tốt đẹp của hắn suýt chút nữa biến mất.

Trình Tri Lễ trong mắt tràn đầy ý cười.

Ha, Phó gia đại thiếu thì thế nào? Si mê Trình Tri Hạ thì thế nào? Cuối cùng còn không phải bị cậu đùa bỡn?

Ánh mắt Trình Tri Lễ thâm trầm.

Đời này, cậu sẽ không bao giờ bị người khác đùa cợt nữa, cậu là người nắm giữ trò chơi này!

Lúc này, Phó Lai Anh cuối cùng cũng có thể thẳng lưng. Hắn nhìn về phía cha mẹ, có chút bất đắc dĩ: “Cha, mẹ, hai người gọi con trở về rốt cuộc có chuyện gì? Con còn có việc phải làm!”

“Công việc công việc, con suốt ngày chỉ biết công việc! Lần này có chuyện tốt rồi có biết không?”, Văn Tú tức giận đến chỉ vào đầu mũi hắn.

Con trai này của bà thật sự là không hiểu phong tình!

“Chuyện tốt gì cơ?”, Phó Lai Anh nhíu mày.

“Tri Lễ mang thai rồi!”, Văn Tú nói xong, khóe miệng cũng cười đến sung sướng.

Phó Lai Anh nghệch mặt ra.

Gì?

Cái gì mang thai?

Ai mang thai?

Phó Lai Anh ngơ ngác mà nhìn về phía Trình Tri Lễ.

Trình Tri Lễ câu môi cười, sờ bụng mình.

Phó Lai Anh tức khắc giật mình, lông tơ sau lưng dựng đứng: “Mẹ! Mẹ đừng nói giỡn! Một chút cũng không buồn cười!”

“Mẹ sao có thể nói giỡn!”, Văn Tú liếc hắn một cái, sau đó đem báo cáo kiểm tra vừa rồi toàn bộ nhét vào trong tay hắn: “Con tự mình xem! Lúc nãy lão Tề đã làm kiểm tra, báo cáo rành mạch viết Tri Lễ mang thai!”

“Cậu ta là nam nhân!”, Phó Lai Anh sởn tóc gáy.

“Em có thể chất đặc thù, có thể mang thai.”, Trình Tri Lễ giải thích.

“Cậu “, Phó Lai Anh biến sắc.

Đột nhiên nghe được mình có con, hắn không hề có một tí vui sướng, ngược lại cảm giác như bị hắt một chậu nước lạnh! Giờ khắc này, hắn rốt cuộc cũng hiểu ra tại sao Trình Tri Lễ một mực muốn bò lên giường hắn! Chính là vì ngày hôm nay!

Đê tiện!

Phó Lai Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Trình Tri Lễ, khí tức xung quanh lạnh xuống mấy phần.

Trình Tri Lễ nhìn thẳng vào mắt hắn, khóe môi cong lên, ý cười ở đuôi mắt càng sâu: “Xem ra Phó tiên sinh không muốn đứa nhỏ này, tôi đây vẫn là nên phá bỏ nó! Tạm biệt!”, cậu bày ra bộ dạng như muốn rời đi.

“Đợi đã!”, Văn Tú cùng Phó Chính tất nhiên phải ngăn cậu lại.

Văn Tú đầy mặt tươi cười: “Tri Lễ đừng tức giận, Lai Anh là vì quá vui mừng nên mới nói không ra lời, sao nó có thể không muốn đứa nhỏ này chứ? Lai Anh, con rốt cuộc có cần đứa nhỏ này không?”, nói xong câu cuối cùng, bà bỗng dưng tăng thêm âm lượng, trong thanh âm ẩn ẩn mang theo uy hiếp.

Phó Lai Anh lạnh mặt: “Con không cần!”

“Con dám không cần?”, Phó Chính quát lớn.

Trình Tri Lễ một bên châm ngòi: “Vẫn là nên bỏ đi, trong lòng Phó tổng chỉ có anh trai con, nửa tháng sau bọn họ đính hôn rồi? Ai, dù sao con cùng Phó tổng chỉ là một đêm ái tình, sao có thể chia rẽ đôi tình nhân bọn họ?“. Cậu vừa nói, vừa khiêu khích Phó Lai Anh mà cười.

“Tiện nhân!”, Phó Lai Anh cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này.

“Nghịch tử!”, Phó Chính hoàn toàn nổi giận, “Sao mày dám đối xử với nó như vậy? Chẳng lẽ từ đầu tới cuối đều là Tri Lễ sai sao? Nếu mày không muốn, có thể có đứa trẻ trong bụng nó sao?!”

“Con... “, Phó Lai Anh nghẹn họng, có khổ cũng nói không nên lời.

Lúc trước hắn thật sự không biết tại sao lại cùng Trình Tri Lễ lên giường! Chính hắn cũng không rõ chuyện là như thế nào, là hắn nhất thời động dục sao? Nhưng mà hắn biết lời này nếu nói ra, cha mẹ hắn sẽ không tin.

Phó Lai Anh cắn răng: “Tóm lại, đứa nhỏ này con không cần! Con chỉ muốn cùng Tri Hạ ở bên nhau!“.

Phó Chính lập tức mắng: “Trình Tri Hạ kia có cái gì tốt? Lúc trước mày muốn cùng nó ở bên nhau, tao đã không đồng ý! Hiện tại mày đã có con với Tri Lễ, còn có mặt mũi cùng Trình Tri Hạ đính hôn sao? Phó gia chúng ta từ khi nào sinh ra một thằng đàn ông không biết chịu trách nhiệm như vậy? Một người không biết chịu trách nhiệm, sao có thể quản lí tốt Phó thị? Phó Lai Anh, cha mày còn chưa có chết đâu!“.

Phó Lai Anh trong lòng trầm xuống, nhất thời không dám hé răng.

Trình Tri Lễ vô cùng hứng thú mà nhìn gia đình này cãi vã.

“Được rồi! Bớt giận bớt giận!”, Văn Tú đứng ra làm người hòa giải. Bà nhẹ nhàng vỗ vai chồng, lại ôn tồn mềm giọng nói với con trai: “Xác thật cha con nói đúng là có đạo lý, con đã cùng Tri Lễ xảy ra quan hệ, còn muốn cùng Trình Tri Hạ kết hôn? Hơn nữa Tri Lễ lại đang mang thai con của con, con nên chịu trách nhiệm với cha con nó! Chẳng lẽ con muốn đứa trẻ sau này bị người khác kêu là con riêng sao?“.

Nụ cười trên môi Trình Tri Lễ liền cứng lại.

Con riêng.

Đây là hai chữ cậu ghét nhất.

Đương nhiên, cậu biết Văn Tú không cố ý, cho nên thực nhanh không nghĩ tới nó nữa.

Một khắc trầm mặc.

Rốt cuộc, Phó Lai Anh mở miệng: “Hai người muốn con cưới cậu ta?”

“Không cưới cũng không sao, tôi cũng chẳng quan tâm.”

Phó Lai Anh nghe vậy, cười nhạo một tiếng.

Không quan tâm? Không quan tâm thì tại sao Trình Tri Lễ phải hao tốn tâm tư tính kế hắn?

Nhưng mà hắn không biết, Trình Tri Lễ thật sự không quan tâm! Cậu chỉ muốn nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Trình Tri Hạ mà thôi! Tóm lại, chỉ cần Trình Tri Hạ không vui, cậu sẽ vô cùng vui vẻ!

Sau đó, Trình Tri Lễ nghe Phó Lai Anh nói: “Được, tôi cưới cậu. Nhưng tôi có điều kiện!”

Trình Tri Lễ lập tức đánh gãy lời hắn: “Tôi cũng có điều kiện!”

“Cậu lại muốn cái gì?”, Phó Lai Anh lạnh lùng nhìn cậu.

“Chờ tôi ở cữ xong, chúng ta liền ly hôn!“. Ly hôn là tất nhiên, Trình Tri Lễ cũng không muốn chung sống với Phó Lai Anh cả đời. Trong thời gian mang thai 10 tháng, cũng đủ cho cậu hoàn thành việc báo thù bọn người Trình gia! Đến lúc đó liền trực tiếp đem đứa trẻ giao cho Reinhard, còn mình cao bay xa chạy! Về việc Phó gia không tìm được đứa bé? Haha, cậu bỏ chạy rồi thì ai thèm quan tâm đến sự tức giận của họ chứ?

Phó Chính và Văn Tú hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ đều cho rằng Trình Tri Lễ là vì được gả vào Phó gia mới bày ra kế hoạch mang thai, nhưng sao đối phương lại chủ động đưa ra đề nghị ly hôn?

Hai người còn đang hoài nghi, Phó Lai Anh đã không chút do dự gật đầu: “Được.”

Trình Tri Lễ cười: “Vậy viết hiệp nghị đi.”

Phó Lai Anh lập tức lấy giấy bút ra viết hiệp nghị, viết xong hai người liền cùng nhau kí tên.

Phó Lai Anh hỏi: “Khi nào tổ chức hôn lễ?”

“Tùy tiện.”, Trình Tri Lễ câu khóe môi, cũng không để ý.

“Vậy nửa tháng sau đi!”, Văn Tú lập tức nói.

Phó Lai Anh nhăn mày: “Có phải quá nhanh rồi không?”

“Nhanh cái gì mà nhanh!”, Văn Tú trợn mắt liếc hắn, “Nếu không mau kết hôn, bụng Tiểu Lễ to lên thì sao! Hơn nữa, lúc con muốn đính hôn với Trình Tri Hạ, bọn ta đã giúp con chuẩn bị hôn lễ, hiện tại chỉ cần sửa một chút lễ phục của Tiểu Lễ là được.”

Trình Tri Lễ nhướng mày: “Tôi muốn ở khách sạn lớn nhất tốt nhất, tổ chức hôn lễ long trọng nhất, muốn mời toàn bộ gia tộc hai bên tham dự. Còn có, tất cả Trình gia đều phải đến, tôi muốn Trình Tri Hạ làm phù rể.”

“Cậu không được quá đáng!”, Phó Lai Anh trừng mắt nhìn về phía cậu.

“Vậy thì không cần kết hôn nữa~”, Trình Tri Lễ khiêu khích câu môi nhìn hắn.

Phó Lai Anh hung hăng trừng mắt: “Cậu cho rằng tôi muốn cưới cậu sao?”

Bên cạnh, Văn Tú cắn răng: “Để mẹ nói với Trình gia!”

“Mẹ! Cậu ta rõ ràng đắc ý! Tri Hạ đã vô cùng đáng thương, cậu ta còn thêm dầu vào lửa, là sợ Tri Hạ không bị bức đến bệnh tim tái phát sao?!”, Phó Lai Anh tức giận nói.

“Cho nên con không kết hôn?”, Văn Tú trái lại chất vấn hắn, “Con muốn làm ta tức chết sao?”

Phó Lai Anh nghẹn họng.

Hắn thật sự muốn nói! Không kết hôn! Có chết cũng không! Trong lòng hắn chỉ có Trình Tri Hạ!

Nhưng mà, nhìn ánh mắt tha thiết của cha mẹ, nghĩ đến việc hắn thật sự đã cùng Trình Tri Lễ xảy ra quan hệ, trong bụng đối phương còn mang thai con của hắn, hắn liền cảm thấy có vô vàn ngọn núi đè trên vai, phảng phất muốn đem hắn đè chết!

Cuối cùng, Phó Lai Anh nghiến răng nghiến lợi: “Được!”

Kết hôn thì kết hôn! Tới đây, cùng thương tổn lẫn nhau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.