Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 100: Chương 100




Edit: Ngân
Beta: Miêu Nhi
Fanpage: facebook.com/BachDiepGiaTrang/

"Cũng không thể nói như vậy." Thẩm Nhược Sơ chậm rãi đặt ly nước xuống, khẽ cười nói:

"Con trai cũng cần phải có ba ba bên cạnh, nhất là khi bé còn nhỏ tuổi, ba ba là người không thể thiếu. Có thể những đứa khác đã trưởng thành, không cần thiết phải có ba ba, nhưng Sơ Tứ vẫn còn nhỏ, con nó cần tôi."

"Nực cười! Sơ Nhất mới bảy tuổi, sao lại không cần ba ba được chứ?" Hứa Trản cười nhạo một tiếng: "Anh việc gì phải nâng một cái giẫm một cái? Con trai tôi có cần ba ba hay không là do nó tự quyết định."

Hắn ngoảnh đầu nhìn Văn Khanh, ánh mắt có chút kì lạ:

"Khanh Khanh, nếu như em muốn chọn một người để kết hôn, vậy chọn anh đi. Mối tình đầu là đẹp nhất, tình yêu ngoài vườn trường thật sự không đủ thuần túy, hôn nhân sớm muộn gì cũng tan vỡ."

Phương Tử Thanh mở mắt, nghiêng đầu nhìn hắn:

"Mặt cậu có cảm thấy đau không vậy, nâng một cái giẫm một cái cơ đấy."

Hứa Trản không cam lòng yếu thế:

"Tử Thanh cậu ngồi một bên hóng hớt là được rồi. Dù gì bọn tôi đều hẹn hò một khoảng thời gian, chỉ có mình cậu là tình một đêm thôi. Muốn tranh quyền nuôi con cũng được, nhưng chuyện tình cảm cậu đừng nhúng tay vào."

Hạ Tấn Sinh cười ôn nhu:

"Sau khi kết hôn anh sẽ coi chúng như con ruột, yêu thương tất cả, sẽ không để cho chúng thiếu vắng tình thương của cha mẹ."

Bạc Hà cười như có như không:

"Cậu thật sự quá vô sỉ, không chỉ đoạt lấy mẹ chúng, ngay cả chúng cũng không bỏ qua."

.....

Mấy người không ai chịu nhường ai, giương võ ra oai, ai cũng không cam lòng yếu thế. Làm gì có tên ngốc nào chịu nhường vợ con cho người đàn ông khác chứ.

Văn Khanh im lặng nhìn bọn họ công kích lẫn nhau, hoàn toàn không phát biểu bất cứ ý kiến gì, đến khi bọn họ đều nói xong, cô mới mở miệng:

"Đều nói xong rồi sao? Vậy thì tốt, tôi sẽ nói quyết định của tôi—— "

"Tôi sẽ không kết hôn với bất cứ ai nên các anh cũng không cần tranh giành lẫn nhau. Còn bọn nhỏ, tôi sẽ không ngăn các anh gặp mặt chúng, cũng không ngăn chúng đi thăm hỏi trưởng bối. Tôi tôn trọng ý kiến của bọn nhỏ, chúng muốn nhận thì nhận, không muốn nhận tôi cũng không ép buộc, đây chính là suy nghĩ của tôi. Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước."

Việc công xử theo phép công, gọn gàng, không chút dây dưa dài dòng.

Rất tốt, rất Văn Khanh!

Mấy người bọn họ mặc dù đã sớm đoán được rất khó có thể nối lại tình xưa, thế nhưng không ngờ cô lại từ chối thẳng thừng như vậy. Thật không thể cứu vãn nữa rồi. Nhưng nếu nghĩ kỹ một chút, đây mới chính là phong cách của cô, không phải lúc trước vừa nói chia tay là biến mất không thấy tăm hơi không phải sao.

"Đúng rồi... " Văn Khanh đi tới cửa đột nhiên dừng lại, quay đầu nói vọng vào một câu: "Mấy người nghèo như vậy, chi phí sinh hoạt không cần đưa đâu, một mình tội phụ trách là được."

Nghèo, nghèo, nghèo...

Bọn họ run rẩy đứng trong gió, nghĩ về lời Văn Khanh vừa nói. Trước khi đi còn bổ xuống một đao, cô vẫn không có gì thay đổi cả.

Cách giải quyết như vậy, năm người mặc dù cảm thấy có chút tiếc nuối nhưng coi như có thể tiếp nhận được. Nghe theo ý nguyện của bọn trẻ, đó cũng là điều bọn họ kỳ vọng bấy lâu nay, lúc đầu còn lo sợ Văn Khanh sẽ ngăn cản, nhưng giờ nghe lời khẳng định của cô, bọn họ cũng không còn gì băn khoăn nữa.

Chuyện con cái đã được giải quyết, còn vấn đề lấy được nàng dâu về nhà thì phải xem bản lĩnh của từng người rồi.

Khoảng thời gian hẹn hò lúc trước thật sự quá tốt đẹp. Còn lúc chia tay... thì lại quá mất mặt, nhưng dù sao đi chăng nữa - ấn tượng của Văn Khanh ở trong lòng bọn họ đã không thể xóa nhòa. Suy nghĩ lâu như vậy, bọn họ rốt cục xác định: bọn họ không thể nào quên được cô.

Bởi vậy, chuyên mục tỏ tình liên tục được diễn ra...

Tỏ tình trên Weibo, tặng hoa hồng bằng trực thăng, tự làm bữa sáng... Các loại kịch bản thay nhau trình diễn nhưng Văn Khanh căn bản không phối hợp, về nước được mấy ngày đã phủi mông bỏ đi.

Mấy người bọn họ cũng ra cả nước ngoài nhưng không tìm thấy cô, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.

Cùng lúc đó, scandal của Tô Lạp qua nửa tháng vẫn chưa hề bị dập tắt, cộng đồng mạng không những đề nghị cô ta rời khỏi công ty mà còn muốn cô ta cút ra khỏi giới giải trí.

Mẹ nó, còn nói yêu đương là quyền tự do của con người, nếu cô thích, mỗi ngày hẹn hò một người thì cũng chẳng ai nói gì đâu. Nhưng một chân đạp N chiếc thuyền, thông đồng với bạn trai của người khác thì là vấn đề về đạo đức đó. Mấu chốt Tô Lạp lại không chịu thừa nhận, còn nói rằng chẳng có quan hệ gì với mấy người kia...

Không có là có thể đi dụ dỗ bạn trai của người khác? Tam quan của cô ta quả thật một lời khó nói hết, đã làm kĩ nữ mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp được người vô sỉ như vậy!

Có tài mà không có đức thì coi như vứt. Hát hay diễn tốt thì đã làm sao? Giới giải trí chẳng lẽ thiếu người như vậy hả? Vì thế cộng đồng mạng không ngừng kêu gào muốn Tô Lạp cút ra khỏi hệ ngân hà.

Ngay cả hệ thống cũng không thể giúp cô ta khởi tử hồi sinh. Mấy người đàn ông bị Tô Lạp công lược tuy rằng đầu óc mụ mị muốn sống muốn chết vì cô ta, nhưng bên cạnh bọn họ luôn có bạn bè người thân cực kì thanh tỉnh, ngăn cản không cho tiếp xúc với Tô Lạp.

Tô Lạp trở nên tứ cố vô thân, ở trong tình trạng cực kì chật vật. Những người bị cô ta phá vỡ hạnh phúc nhìn thấy cảnh này, khỏi phải nói - tất cả đều vô cùng sung sướng, còn thuận tay bỏ đá xuống giếng, lửa cháy đổ thêm dầu, cho Tô Lạp thêm một mồi lửa.

Đọc đến đây, Văn Khanh biết mình không cần thiết phải ra tay nữa, ác nhân tự có ác nhân trị.

Sự nghiệp của cô phát triển không ngừng, bọn nhỏ cũng dần dần trưởng thành, mặc dù hàng năm đều sẽ về nước một thời gian, thăm hỏi cha mẹ ông bà, nhưng người mà bọn chúng ỷ lại nhất vẫn là Văn Khanh.

Chờ bọn nhỏ lớn lên, Văn Khanh liền giao công ty cho chúng quản lý, bản thân thì đi làm từ thiện công ích, giúp đỡ những người nghèo khổ. Lúc cô tám mươi tuổi, còn tự mình đi đến vùng núi cao chỉ huy sửa đường. Ngày Văn Khanh qua đời, nhân dân cả nước đều khóc thương cho cô.

"Ai da má ơi, cô thật đúng là lợi hại! Những nguyện vọng của tôi cô đều thỏa mãn hết rồi! Sinh năm đứa trẻ thì thôi đi, lại còn trở thành người giàu có nhất thế giới. Vốn định nhờ cô giúp tôi trở thành ảnh hậu quốc tế, còn chưa kịp nói thì cô đã đi rồi, nhưng giờ tôi cũng không cần nữa! Trời ạ! Người giàu có nhất thế giới, bạn học của tôi nhất định sẽ ghen tị chết mất..."

Bla bla, Văn Khanh bị tra tấn đến không thể nhịn được nữa, đá Tô Văn Khanh xuống Chuyển Sinh Trì để đi đầu thai.

"A! Tôi còn chưa nói..."

Thế giới rốt cục thanh tịnh, Văn Khanh xoa xoa thái dương, nằm trên xích đu nhắm lại đôi mắt. Phượng Hoàng hóa thành hình dạng của một thiếu niên, ngồi ở một bên, tội nghiệp nhìn nàng: "Tỷ tỷ thân mến, lần sau có thể mang ta ra ngoài chơi được chứ?"

Văn khanh cũng không hề mở mắt: "Được, nếu tình huống thích hợp sẽ mang ngươi đi theo."

Tiểu Phượng Hoàng cao hứng, chân chó châm một bình trà cho Văn Khanh.

Trà uống chưa xong, khách đã lại tới.

Văn Khanh thu hồi thần thức từ Vãng Sinh Thạch, chậm rãi mở to mắt, áy náy nhìn Tiểu Phượng Hoàng: "Thật có lỗi, lần này không mang ngươi theo được rồi."

Nếu muốn mang Tiểu Phượng Hoàng đến thế giới hiện thực, thì chỉ có thể mang theo không gian, nhưng thế giới lần này, nàng đã chọn được bàn tay vàng thích hợp.

Cô bé lọ lem xông vào vườn trường quý tộc, sự quật cường, sự khác người của cô dần dần hấp dẫn các quý công tử, cuối cùng có một tình yêu oanh oanh liệt liệt, đây chính là kịch bản quen thuộc trong truyện Mary Sue. Nhưng đôi khi, cô bé lọ lem sẽ không gặp được tình yêu đích thực của đời mình, mà có khả năng sẽ gặp phải... biến thái!

Người ủy thác lần này tên là Kiều Văn Khanh, xuất thân bình dân, bởi vì thành tích ưu tú nên thi đậu vào trường trung học quý tộc Eaton. Học sinh trong trường không có tiền thì cũng có quyền có thế, hoặc là cả ba đều có. Mà Kiều Văn Khanh đến từ một gia đình bình thường chỉ biết một việc là đọc sách, không phù hợp với bất kỳ thứ gì ở đây. Thiếu nữ bần cùng âm thầm giãy giụa cầu sinh, học thật giỏi để có thể miễn học phí, nhận được học bổng của trường.

Nhưng mà, có một số việc không phải muốn tránh là có thể tránh được.

Các thiếu gia tiểu thư có quyền thế đôi khi sẽ cảm thấy cuộc sống xa hoa quá mức nhàm chán, bởi vậy họ sẽ tìm cho bản thân một ít trò vui, ví dụ như trêu đùa một con chuột nhỏ như cô, quá trình có chút phức tạp nhưng kết quả cuối cùng là Kiều Văn Khanh tự sát.

Về phần tại sao Kiều Văn Khanh lại là pháo hôi? Bởi vì nữ chính của thế giới này chính là em gái thân yêu của cô - Kiều An Nhiên.

Kiều An Nhiên đọc được nhật kí của chị gái nên biết được nguyên nhân khiến cô tự sát, quyết định sẽ báo thù cho chị mình. Cô ta giả thần giả quỷ tiếp cận bốn kẻ cầm đầu, giả dạng thành bộ dạng chị gái hù dọa bọn họ. Nhưng mà khi nhìn thấy bốn người thống khổ tự trách, cô lại lựa chọn tha thứ cho bọn họ.

Thế nên, Kiều Văn Khanh tồn tại chính là để nam chính nữ chính gặp được nhau, trở thành chất xúc tác cho tình yêu của bọn họ.

Bàn tay vàng Văn Khanh mang theo lần này chính là túi đen xui xẻo, nếu nữ chính đã muốn giả thần giả quỷ, vậy thì chơi đến cùng đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.